Từ Đạo Ninh vừa mới đẩy cửa đại trạch ra, liền nhìn thấy người vợ của mình đứng ở trước cửa, nàng xõa tung tóc, trong mắt lộ ra tơ máu, có loại cảm giác điên cuồng.
Tròng mắt Vương Thục giật giật, nhìn về phía sau Từ Đạo Ninh.
"Con của ông đâu?" Thanh âm Vương Thục thoáng khàn khàn, Từ Đạo Ninh trong lòng run lên, có chút sợ hãi.
Từ Đạo Ninh buông vali xuống nói: "Ngày mai sẽ tới đây, tình hình của con thế nào?"
Vương Thục: "Ở trong phòng, hắn sắp không chịu nổi nữa, ngày mai nhất định phải đổi.

"
Nói xong Vương Thục phảng phất giống như một con ngẫu nhiên xoay người đi phòng bếp, Từ Đạo Ninh thở ra một hơi, sau đó không che dấu sự không kiên nhẫn của mình nữa.
Sớm biết Vương Thục đáng sợ như vậy, hắn khẳng định sẽ không vì khuôn mặt của nàng mà cưới nàng làm thê tử.
Từ Đạo Ninh đổi giày liền đi về phía phòng con trai út Từ Khang của mình.
Đẩy cửa ra, trong phòng có mùi nước khử trùng truyền đến, một cậu bé đầu trọc gầy yếu nằm trên giường lớn, mũi cắm ống oxy, trên tay còn treo bình treo, sắc mặt tái nhợt, một số chỗ có điểm tương đồng với Từ Ngư.
"Baba." Thanh âm Từ Khang yếu ớt kêu một tiếng.
Từ Đạo Ninh đi qua ngồi trên ghế bên cạnh giường quan tâm nói: "Con trai ngoan cảu bố cảm giác thế nào?"
Từ Khang mỉm cười yếu đuối và nói: "Con ổn, mẹ nói cha sẽ cứu con." Hắn bất quá chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, lại phải thừa nhận bệnh tật tra tấn, cho dù Từ Đạo Ninh là ngụy quân tử, nhưng đối với đứa nhỏ này vẫn rất thích, rốt cuộc là hắn từng chút từng chút nhìn lớn lên.

"Đúng vậy, ba mẹ nhất định sẽ cứu con, con trai ngoan lại kiên trì." Từ Đạo Ninh cầm tay Từ Khang không có châm cứu nói.
Từ Khang giật giật đầu nói: "Anh trai sẽ đem mạng cho con sao?" Từ
Đạo Ninh run tay, ngẩng đầu nhìn Từ Khang hỏi: "Mẹ con nói cái gì vậy? "
"Mẹ nói cho con biết chân tướng, thì ra con còn có một người anh trai, baba, con không muốn chết, nhất định phải để anh trai cứu con." Ánh mắt Từ Khang gắt gao nhìn chằm chằm Từ Đạo Ninh.
Ánh mắt này của hắn quả thực giống Vương Thục như đúc, sự ôn nhu trong lòng Từ Đạo Ninh dần dần biến mất, hắn tức giận nói: "Loại chuyện này nàng làm sao có thể cho con biết."
Nói xong đứng dậy rời khỏi phòng đi tìm Vương Thục, Vương Thục đang nấu cháo trong phòng bếp.
"Chuyện của Từ Ngư sao cô có thể nói cho con trai của tôi biết, hắn mới bao nhiêu tuổi." Từ Đạo Ninh vừa vào phòng bếp liền chất vấn.
Vương Thục cười lạnh một tiếng: "Vì sao hắn không thể biết, ngươi là luyến tiếc con trai lớn của ngươi sao? "
"Làm sao có thể, tôi một mực liên lạc với hắn, hiện giờ thật vất vả mới tìm được người." Từ Đạo Ninh trả lời.
Vương Thục xoay người nhìn Từ Đạo Ninh nói: "Tôi nói cho ôngbiết, nếu như con trai sống không được, hai chúng ta cùng đi bồi hắn.

"
"Bà điên rồi, quả thực là một bà già điên." Từ Đạo Ninh cau mày nhìn Vương Thục nói.
Vương Thục nở nụ cười: "Điên? Con trai tôi đã biến mất, còn sống để làm gì, muốn anh còn sống để làm gì.

"
Từ Đạo Ninh nhìn bộ dáng điên cuồng của cô, thật sự là hít thở không thông, vội vàng rời khỏi phòng bếp đi sân thượng hút thuốc.
Cho đến năm ngoái phát hiện ra bệnh nan y giai đoạn cuối, bác sĩ dự đoán chỉ có nửa năm để sống.
Từ đó về sau, nhà này không giống nhà, Vương Thục không biết từ đâu tìm được tà thuật đổi mạng, cái tầng hầm kia, Từ Đạo Ninh đi vào một lần sau đó cũng không dám đi vào lần thứ hai.
Bất quá Từ Khang quả thật chống đỡ qua nửa năm, nhưng hắn muốn giống như một người bình thường hoặc là, liền cần huynh đệ ruột thịt có huyết thống vì hắn đổi mạng, làm phụ thân của Từ Ngư, Từ Đạo Ninh biết bát tự của Từ Ngư.
Hiện giờ thuật pháp này chỉ thiếu một bước, phải tự mình Từ Ngư có mặt, đến lúc đó Từ Khang sẽ khỏe mạnh.
Từ Đạo Ninh cùng vợ cũ tình cảm không tốt, đối với thái độ của Từ Ngư tự nhiên cũng không thân cận, thậm chí cảm thấy hắn là bình xăng dầu, sau khi ly hôn liền đưa đến chỗ mẫu thân mình nuôi, thẳng đến khi mẹ mình qua đời mà Từ Ngư thi ra ngoài tỉnh, Từ Đạo Ninh liền không liên lạc qua đứa con trai này nữa.
Hiện giờ muốn lấy một Từ Ngư mình không coi trọng đổi lấy mạng con trai yêu thích của mình Từ Khang, Từ Đạo Ninh không có bao nhiêu do dự, hắn chỉ là tính toán chờ Từ Khang khỏe lại, nhất định phải nghĩ biện pháp cùng Vương Thục nữ nhân điên này ly hôn.
Từ Ngư ở khách sạn một chút cũng không biết tính toán của Từ Đạo Ninh, bởi vì mình có một lần tỏ tình, làm cho bầu không khí của hắn cùng Phó Uyên có chút xấu hổ.
Vì thế Từ Ngư dứt khoát đi ngủ sớm, trong giấc ngủ hình như cậu lại trở về khi còn bé, mùa hè nóng hổi, anh gặm dưa hấu, nghe bà nội kể chuyện.

Thời gian trong mộng thong thả, giống như là chuyện của kiếp trước, khi chuông báo thức vang lên, Từ Ngư thậm chí không muốn từ trong mộng tỉnh lại.
Từ trên giường đứng lên, Phó Uyên đã rửa mặt, Từ Ngư mặc quần áo xong đi qua nói "Sớm".
Phó Uyên dùng khăn mặt lau khô nước trên mặt nhìn Từ Ngư một cái nhưng không chào hỏi.
Từ Ngư buồn bực: "Này, cậu cũng không cần như vậy đi, đây là muốn phân rõ giới hạn sao? "
Phó Uyên buông khăn mặt xuống: "Anh suy nghĩ nhiều rồi.

"
Nói xong ra khỏi toilet, Từ Ngư hừ một tiếng, hai người thu thập xong, ra cửa liền gặp thư ký của Từ Đạo Ninh, nói là đón bọn họ đến Từ gia.
Lên xe, Từ Ngư nhìn xe dần dần rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự cách cổ trấn không xa.
Nhìn biệt thự lớn, trong lòng Từ Ngư lại bắt đầu không thoải mái, anh cũng là tục nhân, nhìn thấy Từ Đạo Ninh hiện tại có tiền như vậy, sẽ giả thiết, giả thiết ông ta và Lưu Mộng Văn không có ly hôn, mình hiện giờ có phải không cần vì hơn mười năm thế chấp mà bôn ba.
Nhưng giả thiết chỉ là giả thiết, Từ Ngư đi vào biệt thự, đi tới trước mặt Từ Đạo Ninh cùng một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp ôn nhu.
"Xin chào Từ Ngư, tôi là Vương Thục, cậu có thể gọi tôi là dì Vương." Vương Thục cười nói.
Khóe miệng Từ Ngư giật giật, hắn trực tiếp hỏi: "Từ Khang ở đâu?"
Anh không muốn cùng người nhà này biểu hiện rất thân cận, Vương Thục nhìn Từ Đạo Ninh, Từ Đạo Ninh đi tới nói: "Con cùng dì Vương đi thăm em trai của con đi, tôi cùng Phó tiên sinh uống vài ngụm trà.”
"Phó Uyên đi cùng tôi." Từ Ngư nói.
Từ Đạo Ninh lúng túng: "Không tốt đâu Tiểu Ngư, Phó tiên sinh nói như thế nào cũng là người ngoài.

"

"Cậu ấy không phải người ngoài, cậu ấy là bạn trai của tôi." Từ Ngư nắm lấy tay Phó Uyên.
Phó Uyên ánh mắt nâng lên một chút, không có phủ định, đầu óc Từ Ngư nóng lên liền chiếm tiện nghi của Phó Uyên, bất quá anh chắc chắn Phó Uyên khẳng định sẽ không vạch trần anh.
Từ Đạo Ninh bắt đầu khó xử, hắn nhìn về phía Vương Thục, ai ngờ Vương Thục cười nói: "Lão Từ chính là cổ hủ, bọn họ muốn cùng đi liền đi, Ngoan Bảo nhìn thấy nhất định sẽ vui vẻ.

"
Vì thế Từ Đạo Ninh cùng Vương Thục một trước một sau mang theo bọn họ đi xem Từ Khang.
"Dưới lòng đất?" Từ Ngư thấy bọn họ bắt đầu đi xuống lầu, dưới lầu tựa hồ rất tối tăm.
Vương Thục ở phía trước giải thích: "Ở đây yên tĩnh, Từ Khang bị bệnh không thể ở nơi quá sáng.

"
Bỗng nhiên, Phó Uyên nắm chặt tay Từ Ngư, kề tai nói: "Cẩn thận.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương