Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói
Chương 90: Nhánh cỏ dịu dàng

Edit: Nam Cung

Vương Nha Nha, đừng đi mà~~~

Lúc ba vị mỹ nam nhanh như chớp chạy đến trước cửa phòng mỗ Nha, tay run rẩy mở cửa chỉ thấy đồ đạc trong phòng vẫn gọn gàng y nguyên, ngoại trừ tiểu bạch thái thì y phục hay trang sức cũng không mang đi một thứ, lẽ nào nàng vẫn chưa đi? Vẫn đang ở trong biệt viện sao? Trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy thoải mái, may mà vẫn không sao, chỉ cần người vẫn còn ở đây với thủ đoạn của bọn hắn còn sợ nha đầu kia không hồi tâm chuyển ý hay sao?

“Trang chủ, không hay rồi, có việc lớn xảy ra~~~~” vừa thở phì phì vừa chạy đến báo cáo: “Tiểu thư Nha Nha~~~ cô ấy~~~”

“Nàng ấy làm sao?” Ba đôi mắt lóe sáng chăm chú nhìn vào hắn, sau đó ba tên thú lập tức nắm chặt Cổ Ba lão đầu đáng thương: “Nói, nàng làm sao?”

“Thị vệ giữ cửa nói tiểu thư mang theo Tiểu Bạch Thái xuống núi rồi.” Nói rồi ông lão nâng tay kéo lại cổ áo bị nắm nhàu nhĩ, hứ, giờ mới khẩn trương có phải đã quá muộn rồi không?

“Không thể nào, Nguyệt sứ sao dám để nàng một mình xuống núi?” Đôi mắt bích lục chứa đầy lốc xoáy dữ dội: “Hôm nay ai trực ban?”

“Trang chủ, là ta cùng Cổ Đông, Cổ Tùng, Cổ Cốc trực ban.” Một Nguyệt sứ áo xanh nơm nớp lo sợ bước đến báo cáo, giọng nói vô cùng đáng thương: “Thế nhưng thực sự không phải lỗi của chúng thuộc hạ, là tiểu thư Nha Nha ép buộc chúng thuộc hạ mà ~~”

“Ép buộc? Mấy đại nam nhân như các người không ngăn nổi nàng hay sao?” Đôi mắt bích lục hừng hực lửa giận dữ: “Hừ, xem ra các ngươi cũng chán sống rồi, lời nói dối như vậy cũng dám nói trước mặt ta.”

“Không phải, trang chủ~~” Mấy người họ vô cùng đáng thương thanh minh: “Tiểu thư Nha Nha nói nếu chúng thuộc hạ không để nàng xuống núi sẽ lột sạch y phục của bọn thuộc hạ, nói bọn thuộc hạ muốn cái kia nàng ấy.” Thử hỏi loại hành vi vùi hoa dập liễu độc ác như vậy, bọn họ còn dám giữ nàng lại hay không?”

“Cái gì? Nàng thực sự nói vậy?” Tiểu bí đao to gan háo sắc dám hồng hạnh xuất tường?

“Thế nhưng Cổ Đông và Cổ Tùng vẫn bí mật đi theo bảo vệ tiểu thư, nếu có chuyện gì không hay xảy ra nhất định sẽ cử một người về bẩm báo.”

“Được, ngươi lui xuống dưới đi.” Nói rồi hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, đồ nhi này cuối cùng là muốn thế nào đây? Vì sao nàng suốt ngày gây chuyện thị phi như vậy chứ, lại còn khiến hắn yêu đến điên cuồng đắm đuối, không có nàng không thể chịu đựng được?

“Đều tại ngươi đó, Lang Minh Thần, nếu không phải tại ngươi đưa ra cái kế sách ngu ngốc kia, tiểu nha đầu sao có thể bỏ rơi ta như vậy chứ.” Nghe hành vi bỏ đi của mỗ Nha, Bắc Ngao Liệt không nhịn được mà trách móc Lang Minh Thần: “Ta thật ngu ngốc mới đồng ý làm theo ngươi. Cái gì mà thiên kim này nọ, còn phóng đãng hơn cả kĩ nữ thanh lâu sao có thể so sánh với nha đầu của ta chứ.”

“Hứ~~~ Bắc Ngao Liệt, bản vương đâu có ép ngươi làm theo, là do chính ngươi muốn tham gia kế hoạch đó chứ, liên quan gì đến ta?” Đôi mắt lam yêu mỹ tỏa ra hàn khí bức người: “Tự lo lắng chút cho thân phận của mình đi, nếu vật nhỏ đã biết được thân phận thật của ngươi, sớm muộn gì cũng đuổi ngươi về Bắc quốc đó.”

“Lang Minh Thần, Bắc Ngao Liệt, các ngươi nói xem đồ nhi của ta muốn làm cái gì đây?” Hồ ly áo trắng từ trước đến giờ luôn lạnh lùng bình tĩnh xử lý mọi chuyện nhưng giờ đây lại tâm phiền ý loạn, hắn đã nghĩ tới hàng trăm biện pháp nhưng vẫn không nghĩ ra làm cách nào mới khiến đồ nhi vô cùng tùy hứng nhà minh chủ động tha thứ cho hắn, lúc nãy có phải do bọn hắn đã hơi quá đáng hay không?

“Nếu nàng thật sự hồng hạnh xuất tường, ta~~ Ta cũng đành chịu, cùng lắm thì thêm một người chia sẻ nàng, chỉ cần nàng không rời đi, luôn ở cạnh bên ta, nàng muốn thêm mười tám nam thiếp ta cũng đồng ý.” Đôi mắt phảng phất sắc tím lo âu, nếu nàng đã biết thân phận thật của hắn, liệu có nhẫn tâm đuổi hắn đi hay không?

“Không được, tiểu yêu tinh là của ta, nhẫn nhịn hai người các ngươi là đã đủ lắm rồi, nếu lại thêm mấy kẻ nữa lại còn là bọn thủ đoạn cao siêu dung mạo mỹ miều, đến lúc đó bọn chúng cả ngày quấn lấy nàng vậy đến lúc nào chúng ta mới được giúp nàng làm ấm giường đây. Một tháng cũng chưa chắc được leo lên giường nàng lấy một lần, không được, tuyệt đối không được.”

“Hứ, ngươi nói trên đời này còn có kẻ nào ưu tú được hơn chúng ta, yêu nàng thương nàng chiều nàng như chúng ta chứ, đã nếm qua mùi vị của bọn ta, đồ nhi kia sao có thể tìm một nam nhân so về thế lực lẫn ngoại hình đều tục tằng kém cỏi hơn chúng ta chứ? Huống hồ với tư thái của nha đầu kia sẽ không có nam nhân nào thích ngoài chúng ta đâu.” Đôi mắt bích lục lại lóe sắc xanh ngoan độc: “Dù thế nào chúng ta cũng không thể để nàng có cơ hội quyến rũ nam nhân khác, nếu thật sự xảy ra tình huống này, cùng lắm tới một kẻ thì chúng ta xử lý một kẻ, tới hai kẻ giết chết cả đôi luôn.”

Không sai! Lang ngưu nhìn nhau cười âm hiểm, mỗ Nha là của bọn hắn, nếu như có kẻ dám nhúng chàm thì đao trắng tiến vào rút ra thành đao đỏ*, với thân phận của bọn họ thì kẻ kia sẽ biến mất thần không biết quỷ không hay, cho dù nha đầu kia có muốn truy cứu, bọn hắn có chết cũng không chịu thừa nhận thì làm gì được chứ? (*giết người nhá)

Ta một mình ôm tiểu bạch thái lững thững đi trên đường lớn không mục đích, ba tên cầm thú xinh đẹp kia liệu đọc thư xong sẽ phản ứng như thế nào? Có phải nổi trận lôi đình hay trong lòng nóng như lửa đốt đi? Hừm muốn dùng nữ nhân đến chọc tức ta, sau đó khiến ta chủ động khuất phục? Vương Nha Nha ta cũng không ngốc như vậy đâu.

Cổ Tùng lén lút đi theo phía sau, tuy rằng Cổ Đông đã trở lại bẩm báo nhưng trong lòng hắn vẫn thầm cầu nguyện chủ nhân nhà mình nhanh đến một chút, nếu không để tiểu thư Nha Nha nhìn thấy hắn có mười mấy cái đầu cũng chém không hết tội!!

Nhìn đồ ăn ngon bày bán bên đường, ta chưa ăn bữa trưa nên rất đói, thế nhưng nếu không phải đồ ăn do tên ngưu kia làm ta thật sự không nuốt nổi…Nhìn sắc trời cũng tối dần, haiz~~~ lẽ nào đêm nay phải tá túc ngoài đường sao? Từng trận gió lạnh thổi qua rét run, ta chỉ có thể ôm chặt quả cầu nhỏ sưởi ấm cho đôi tay mình.

“Ngao ngao ~~ Ngao ngao~~~” Tiểu bạch thái càng cuộn tròn trong lòng ta, khẽ liếm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của ta với vẻ vô cùng thoải mái.

“Tiểu bạch thái, chỉ có ngươi là tốt nhất.” Ta dụi đầu vào quả cầu lông mềm mại, ba nam nhân kia có phải đang điên cuồng tìm kiếm ta hay không?

Những giọt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống càng lúc càng nặng hạt, ta ôm tiểu bạch thái vất vả lắm mới chạy đến được một mái hiên trú mưa, thế nhưng quần áo cũng bị ướt đến quá nửa, ta hơi rùng mình vì lạnh rồi thẫn thờ nhìn bọt nước không ngừng tan trên mặt đất, dù thế nào ta cũng không chủ động quay về, nếu như bọn họ không chịu nhận sai cùng lắm ta bôn tẩu giang hồ vui chơi là được chứ gì.

“Cô nương, nàng không sao chứ?” Nhìn ta lạnh đến phát run, một nam nhân cũng đang trú mưa quan tâm hỏi han: “Cô…một mình phải không?”

“A~~~” nhìn nam nhân bên cạnh dịu dàng hòa nhã, có lẽ không phải người xấu đâu: “Đúng vậy…chỉ có một mình.”

“Sắc trời đã tối cô nương vẫn chưa trở về nhà sao?” Nhìn bộ y phục ẩm ướt của nàng, hắn vội vã cởi áo khoác, giọng nói ấm áp mang theo đầy sự quan tâm: “Trước tiên khoác tạm vào đã, trời mưa lớn thế này có lẽ còn lâu nữa mới tạnh.”

Khoác trên người tấm áo ấm áp, ta cảm kích nhìn hắn: “Cảm ơn~~~”

“Không có gì~~~” Nói xong lại nở một nụ cười ôn nhu rồi im lặng ngắm mưa.

Tinh tế quan sát mới thấy nam nhân này tuy rằng bề ngoài còn kém xa ba tên thú kia nhưng khí chất giản dị, lời nói đầy săn sóc, còn cả sự quan tâm dịu dàng nữa, ở bên cạnh người như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng. Nhớ tới hành vi của ba tên nam nhân kia, nói không đau lòng là giả nhưng nếu bọn hắn chỉ tốt bụng bằng một nửa vị ca ca này, ta đâu phải suốt ngày đề phòng bọn hắn dụ dỗ ta trên giường.

“Cô nương không vui sao?” Hắn dịu dàng nhìn nữ tử thần sắc buồn bã bên cạnh, đôi mắt to phảng phất u buồn khiến hắn không kìm được quan tâm hỏi han nàng: “Đã xảy ra chuyện gì không vui sao?”

“Ừm~~~” Mấy tên thú trong nhà muốn làm loạn.

“Ta có thể giúp gì được không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều, tư thái đáng yêu mê người của nàng tuy rằng hơi tròn trịa nhưng cả người tựa như một con búp bê thủy tinh trong suốt long lanh nhìn thế nào cũng khiến hắn động tâm

“Chuyện này, ta có thể ở nhà huynh một đêm không?” Nói rồi mở to đôi mắt tròn mọng nước, vị ca ca tốt bụng này hẳn là sẽ đồng ý. Thế nhưng nhìn thấy biểu hiện giật mình của nam nhân này, ta không khỏi cô đơn cười: “Thôi vậy, một nữ hài tử như ta sao có thể tùy tiện đến nhà người khác quấy rầy.”

“Không phải vậy, nàng có thể mà.” Hắn gần như muốn cầm đôi tay nhỏ của nàng lên để biểu thị thành ý nhưng người xưa nay luôn biết lễ nghĩa như hắn sao có thể làm giai nhân kinh sợ liền nở nụ cười chân thành: “Cô nương, trong nhà của ta cũng chỉ có mẫu thân và mấy người tôi tớ, nàng đương nhiên có thể ở lại một đêm, không, nàng muốn ở bao lâu cũng được.”

“Thật không? Cảm ơn huynh!” Ta nở nụ cười ngọt ngào với hắn, xem ra vận khí của Vương Nha Nha ta cũng không tệ lắm nên mới gặp được người tốt như vậy.

“Nào, mưa cũng ngớt rồi, nàng theo ta đi thôi.” Hắn xòe ô, mặc kệ chính mình bị mưa rơi ướt nhẹp y phục, đại bộ phận chiếc ô đều nghiêng về phía thiên hạ bên cạnh, chậm rãi đi trong làn mưa…

Nhìn tình cảnh trước mắt một nam một nữ cùng che ô đi dưới mơ có biết bao nhiêu lãnh mạn, mấy nam nhân vội vã chạy đến tuy rằng toàn thân ướt đẫm vì mưa nhưng lửa đố kị hừng hực bốc lên trong lòng như muốn thiêu đốt hết lý trí…

“Tiểu đồ nhi thân ái, sao nỡ đi mà không nói với vi sư một tiếng?” Tuy rằng từng sợi tóc đen rối loạn bết trên mặt, y phục trắng cũng bị lấm lem bùn lầy nhưng hắn vẫn vô cùng ưu nhã nở nụ cười băng lãnh, chậm rãi đi đến bên cạnh nữ tử áo hồng nhạt, vừa kéo chặt nàng vào lòng vừa nắm chặt một bên vai nàng, khóe miệng gợi cảm nhẹ nhàng mơn trớn vành tai nhỏ trắng nõn, hít thật sâu hương thơm khiến hắn say mê sau đó mới mở miệng: “Có phải đang giận sư phụ không, hử~~”

“Vật nhỏ, nàng cũng thật nhẫn tâm, bản vương yêu nàng như thế, nàng lại cứ thế mà đi không một lời từ biệt, nàng muốn hại ta tương tư thành bệnh, thương tâm mà chết sao?”

Hắn lén đẩy nam nhân nhã nhặn đứng bên cạnh nàng ra xa, sau đó cười đầy yêu mỹ tàn nhẫn với hắn, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy được cảnh cáo: “Nàng là nữ nhân của bản vương, muốn sống thì mau tránh xa nàng ra.”

“Tiểu nha đầu, ta biết sai rồi.” Khuôn mặt anh tuấn vì ướt mưa mà trắng bệch, hắn nhẹ nhàng nắm đôi tay nhỏ bé ấm áp: “Xin lỗi, nàng hãy tha thứ cho ta đi, là do ta không tốt, ta sẽ không quay về Bắc quốc đâu, cho dù nàng bỏ rơi ta, ta cũng sẽ không đi, chỉ cần được nắm tay nàng là ta đã thấy mỹ mãn rồi.” Hắn say đắm dùng đôi tay nhỏ bé của nàng xoa nhẹ lên khuôn mặt lạnh như băng của mình: “Cầu xin nàng theo chúng ta trở về được không? Cho dù ta có sai lầm đến đâu nàng cũng đừng bỏ rơi ta mà, nàng vẫn còn chưa ăn trưa đúng không, nào, theo ta trở lại, ta sẽ làm món gì ngon ngon cho nàng.”

“Ta không theo các ngươi trở lại đâu.” Ta đẩy hồ ly rồi rút bàn tay đang bị mỗ ngưu nắm lấy, sau đó nhẹ nhàng đi đến cạnh vị ca ca nhã nhặn, nhoẻn cười với bọn hắn: “Ta muốn đi cùng hắn.”

“Nàng dám?” Hắn đi đến cạnh nam tử, trong đôi mắt bích lục tàn độc kia hừng hực lửa giận đố kị: ‘Nàng là thê tử của ta, ngươi dám đưa nàng đi cùng hay sao?”

“Không sai!” Sói áo đen cười tà ác: “Ngay cả nữ nhân yêu thương của Lang tứ vương gia ngươi cũng dám nhúng chàm?”

“Vị tiểu huynh đệ này, ta là tiểu thiếp của nàng đó nha, thế nào ngươi có muốn cùng chúng ta lấy chung một vợ không?” Đôi mắt chợt lóe lên sắc tím lãnh độc: “Có điều, đến lúc đó tư vị bị nàng lạnh lùng, bị chúng ta lánh hẳn cũng không dễ chịu đâu.”

“Cô nương, lời bọn họ nói đều là thật sao?” Đôi mắt dịu dàng mang theo chút thông cảm: “Nếu như nàng không muốn trở lại, nhà của ta luôn hoan nghênh nàng?”

“Cảm ơn huynh, huynh thật tốt bụng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của ta hiện lên đầy quyết tâm: “Đi thôi, không cần để ý đến bọn hắn, ta muốn tới nhà huynh.”

“Tiểu Nha Nha, nàng thực sự dám sao?”Hắn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn khiến hắn vừa yêu vừa hận: “Nàng thật sự muốn đi cùng hắn?”

“Tiểu yêu tinh, ta không muốn nàng đi.” Hắn kéo thân thể nhỏ nhắn vào lòng mình, giam chặt nàng trong lồng ngực: “Ta sẽ không để nàng đi.”

“Tiểu nha đầu, nàng thật sự muốn vứt bỏ ta sao?” Trong đôi mắt bắt đầu rưng rưng chuẩn bị rơi lệ: “Nàng thật sự muốn đi sao?

“Cô nương, đi thôi.” Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở ta.

“Ừm, được.” Ta chầm chậm cùng hắn bước đi

“Muốn đi hả? Không dễ như vậy đâu!” Bóng trắng chợt lóe, một tay ôm lấy thân thể hồng nhạt: “Vương Nha Nha, theo ta trở lại.” Nói xong liền phi thân bay đi.

“Nếu như không muốn nhà tan cửa nát thì đừng có bám theo!” Đe dọa xong một lang một ngưu cũng hỏa tốc đuổi theo.

Ta quay về phía nam nhân vẫn cười nhã nhặn ôn nhu với mình trong mưa vẫy vẫy tay, xin lỗi, ca ca tốt bụng, huynh hãy quên chuyện vừa phát sinh khi nãy đi.

Nằm trong lòng hồ ly, ta khẽ nở một nụ cười lạnh, nếu đã muốn ta quay lại, các ngươi cứ chờ bị ta ngược đãi hung bạo đi ~~~ hắc hắc ~~~

P/s: chắc cái tên chương để chỉ vị ca ca tốt bụng kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương