Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói
Chương 104: Vạn tiễn cùng bắn

Edit: Nam Cung

Trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn, hàng vạn doang trại phân bố lề lối, quân đội canh chừng nghiêm mật liên tục tuần tra xung quanh. Hắn hơi nhấc màn trướng đánh giá tình hình bên ngoài, đôi lông mày tuấn mỹ nhíu chặt, đôi mắt bích lục lóe lên chút lo lắng, lần nữa trở lại bên giường, Cổ Nguyệt Lan nhìn thiên hạ bé nhỏ say ngủ trên giường, khuôn mặt như ngọc không giấu được dư vị tình nồng ý mật ngọt ngào.

“Tiểu Nha Nha, mau dậy đi, vi sư muốn đưa nàng đi.” Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ửng hồng, lau nhẹ mồ hôi trên trán nàng, đôi mắt bích lục say đắm ngất ngây tình yêu say đắm: “Nếu không đi nữa sẽ không kịp đâu…”

“Ưm, không muốn, để ta ngủ thêm lúc nữa đi.” Dưới sự ép buộc của mỗ hồ, sau buổi tối hôm qua hoan ái rút cạn tinh lực của mình, ta không chống lại được cơn buồn ngủ làm sao đứng dậy nổi, càng miễn bàn đến chuyện muốn chạy trốn đi.

“Haha~~~ Dù mệt đến mấy cũng phải theo ta đi~~ lẽ nào Nha Nha không muốn đi sao?” Hắn nhẹ nhàng ôm thân thể mềm nhũn trên giường, dịu dàng giúp nàng mặc lại quần áo, cho dù gian nguy đến mấy hắn cũng nhất định phải mang theo tiểu đồ nhi yêu thương của hắn rời đi, tuyệt đối không cho phép nam nhân khác có cơ hội liếc nhìn tiểu nha đầu đáng yêu này, cái loại cảm giác đau thấu xương cốt này hắn chịu đủ rồi.

“Ừm…Ta muốn người ôm ta đi…” Trong cơn buồn ngủ mơ màng, nhìn bạch y hồ ly ôn nhu, ta vươn tay ôm cổ hắn, thoải mái dụi khuôn mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực ấm áp: “Ta không muốn ở lại đây.”

“Hừ, cho dù nàng muốn ở lại ta cũng tuyệt đối không cho phép.” Ôm chặt thiên hạ trong lòng, tay kia túm lấy quả cầu trắng béo múp cũng đang lơ ngơ ngái ngủ, bóng trắng vụt bay nhanh chóng vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ.

“Ai~~~ Ai ở bên đó~~~” nhìn bóng trắng phiêu lãng bay qua, những tiếng hét to không ngừng vang lên: “Có thích khách, mọi người nhanh đi báo cho hãn vương, có thích khách xông vào.”

Ta thật không biết nói gì hơn, hồ y chết tiệt, y phục dạ hành không mặc sao cứ hết lần này đến lần khác diện nguyên cây trắng, haiz~~~ cho dù ngươi thần công cái thế những nhiều vệ binh như vậy vây bắt, ngươi có muốn bay qua cũng không nổi nha!!

“Hừ~ đám ô hợp không biết tự lượng sức mình~~~” Hắn hừ lạnh một tiếng, bóng trắng ưu nhã ung dung vượt qua mấy tầng lính, nhanh chóng bỏ lại đằng sau.

“Ngăn chúng lại cho ta, truyền lệnh, cung thủ sẵn sàng.” Hiên Viên Hoàng bước ra khỏi doanh trướng, nhìn thấy bóng dáng yêu kiều trong lồng ngực cường tráng của tên áo trắng, mặc kệ thân mình còn xích lõa, hắn tiện tay đoạt lấy cương ngựa nhanh chóng phóng đuổi theo: “Nam nhân đáng chết, mau thả nàng ra.” Đôi mắt xám bạc rừng rực thịnh nộ căm tức, bóng dáng xám bạc ào ào phi trong gió.

“Tiểu Nha Nha, xem ra tạm thời chúng ta không đi được rồi.” Nhìn quân định hung hãn vây xung quanh, đôi mắt bích lục híp lại, sau đó nhìn xuống thiên hạ như trân bảo trong lòng mình: “Tiểu đồ nhi, nàng có sợ không?”

“Không sợ!!” Càng dán chặt trong lồng ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ kiên định dứt khoát: “Chỉ cần được ở cùng sư phụ, ta có chết cũng không sợ.”

“Nữ nhân của ta cũng dám mang đi?” Hiên Viên Hoằng nghênh ngang ngồi trên ngựa đen, hắn chậm rãi từ trong đám quân lĩnh tiến đến, nhìn nam nhân cao lớn tuấn mỹ trước mắt, đôi mắt xám bạc băng lãnh gườm gườm đối địch cùng đôi mắt bích lục thanh nhã ung dung: “Ngươi là ai?”

“Nữ nhân của ngươi? Nương tử nhà ta lúc nào trở thành nữ nhân của ngươi?” Trong đáy mắt hiện rõ sự băng lạnh, hắn nhẹ nhàng vỗ thân thể nhỏ bé đang ngọ ngoạy trong lồng ngực mình, mỗ hồ sủng nịch kiêu ngạo: “Có vi sư ở đây không cần phải sợ.”

“Rơi vào tay ta chính là nữ nhân của ta.” Hiên Viên Hoàng gườm gườm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hơi ửng hồng, còn cả thân thể mảnh mai quyến rũ mềm mại yếu đuối, không cần nghĩ cũng biết đêm qua tên nam nhân chết tiệt kia kia tối qua đã làm ra chuyện không bằng cầm thú với nàng. Nắm chặt tay, trong lòng hắn càng hừng hực lửa cháy giận dữ cùng đố kị: “Ngươi dám ngay tại địa bàn của ta đụng đến nữ nhân của ta sao? Không muốn chết đem trả nàng lại cho ta.”

“Nương tử của ta đương nhiên ta phải dẫn đi.” Sau đó hắn ôn nhu cười với thiên hạ trong lòng: “Nàng nói xem có đúng không Nha Nha thân ái?”

“Đúng vậy~~~ Hiên Viên tiên sinh, tướng công nhà ta đã đến tìm, ta đương nhiên muốn đi cùng chàng.” Không để tâm đến đôi mắt xám bạc băng lãnh, ta chỉ chăm chú nhìn vào bạch y hồ ly nhà mình. Huhu~~~ hồ ly sư phụ, Vương Nha Nha ta cũng không phải kẻ nhát chết, chúng ta tuy không sinh cùng năm cùng tháng nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.

“Chết đi!” Chưa từng có nữ nhân nào dám phản bội hắn, hắn ghen ghét căm thù dữ dội hét lớn: “Để người ở lại nếu không hai người các ngươi chết không chỗ chôn!” Nữ nhân này là của hắn, hắn tuyệt đối không để tên kia mang đi. Khóe môi lạnh lùng cười tà ác, sau đó phất tay ra lệnh cung thủ chuẩn bị bắn tiễn về phía nam nhân áo trắng ngạo nghễ kia: “Mau để nàng lại cho ta nếu không cho dù võ công ngươi tốt đến đâu cũng không thoát phải hàng vạn mũi tên bắn đến!” Không sai, hắn sẽ không nương tay, kẻ dám cướp nữ nhân của hắn nhất định phải chết.

“Nha Nha, nàng tin sư phụ hay không?” Hắn cúi đầu, đôi mắt xanh lục thâm tình nhìn thẳng vào mắt nàng, trong đôi mắt tràn đầy kiên định: “Nếu ta thất thủ, nàng sẽ biến thành con nhím nhỏ đó.” Nếu một mình hắn với công lực của mình có thể dễ dàng thoát khỏi vòng vây không chút thương tổn nhưng hiện tại hắn còn có trách nhiệm bảo vệ vợ mình, hắn tuyệt đối không để nàng phải chịu bất cứ thương tổn nào.

“Ta đương nhiên tin tưởng sư phụ.” Đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt vê khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của hồ ly sư phụ, cái miệng nhỏ nhắn hôn nhẹ lên đôi môi quyến rũ của hắn sau đó mới búng mũi quả cầu trắng nhỏ: “Còn ngươi, tiểu bạch thái, ngươi có muốn đồng cam cộng khổ cùng tỷ tỷ không?”

“Ngao~~ ngao ngao~~ ngao ngao ngao~~~” Đôi mắt đen láy như hai hạt châu tỏ rõ vẻ trung trinh quyết liệt, sau đó rúc sâu trong người ta.

“Hừ, được lắm, đều không sợ chết phải không?” Khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị đáng sợ, đôi mắt xám bạc lóe lên sự tàn bạo sắc lạnh: “ Vậy các ngươi nếm thử mùi vị vạn tiễn xuyên tâm đi!” Hắn phất tay, tất cả các cung thủ đều sẵn sàng giương tên, chỉ cần hắn ra lệnh lập tức hàng ngàn mũi tên đồng loạt bắn ra.

Nhìn đôi mắt cường hãn của nam tử giáp vàng, Cổ Nguyệt Lan biết hắn nói là làm, đôi mắt bích lục lạnh lẽo quan sát nhất cử nhất động của hắn, khóe môi hơi mím lại, làm sao bây giờ, mình chết không sao nhưng còn thiên hạ trong lòng tuyệt đối không thể để nàng bị thương.

“Sư phụ~~~” Nhìn mỗ hồ lóe lên một tia sáng lạ trong mắt ta vội ôm chặt hắn, quyết liệt không chịu buông tay: “Người không được vứt bỏ ta, tuyệt đối không được bỏ ta đi tìm cái chết một mình rõ chưa?”

“Tiểu Nha Nha, cái đầu ngốc nghếch của nàng nghĩ bậy bạ gì thế?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, sau đó ôn nhu triền miên thầm thì bên tai: “Sư phụ sao có thể bỏ lại nàng một mình cơ chứ!”

“Các huynh đệ, chuẩn bị sẵn sàng cho ta!” Nhìn hai kẻ trước mắt ân ân ái ái, lưu luyến không rời, đôi mắt xám bạc lóe lên sự hung hiểm ác độc, gườm gườm nhìn vào thiên hạ áo hồng: “Nữ nhân, ta hỏi nàng lần cuối, có muốn ở lại bên cạnh ta hay không?”

“Không thèm~~~ chết cũng không thèm~~~” Ta kiên quyết nhìn hắn: “Hiên Viên Hoằng, ngươi có thể bắt ta, giết ta nhưng ta tuyệt đối không muốn ở bên cạnh ngươi.”

“Nha Nha muội muội, đừng như vậy~~~ Vương thực sự sẽ phát lậnh bắn cung đó.” 

Trác Mã vội vàng chạy đến, trên khuôn mặt mỹ lệ lóng lánh nước mắt: “Chỉ cần muội chịu lưu lại, Vương sẽ không lệnh bắn tên nữa.”

“Không thể được, Trác Mã, cảm tạ tỷ trước nay luôn quan tâm đến ta~~~” Ta thật lòng cảm kích tỷ, mong tỷ sẽ suốt đời hạnh phúc.

“Đừng mà~~~ vương, van xin người~~~ thả Nha Nha muội muội đi~~~”

“Người đâu, mang vương phi về.” Nói xong đôi mắt xám bạc tà lãnh nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn khiến hắn động lòng: “Hừ, nữ nhân, cái miệng nhỏ nhắn của nàng sao ương ngạnh như vậy, đừng ép ta phải xuống tay tuyệt tình.” Sau đó làn môi nhếch cười ngạo nghễ: “Được, nếu ta không chiếm được thfi kẻ khác cũng đừng hòng mơ tưởng~ Các huynh đệ, phóng tiễn!!!”

Nhìn những mũi tên bắn đến từ bốn phương tám hướng, ta ôm chặt thắt lưng hồ ly, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Nha Nha ngoan ngoãn không được nhúc nhích nghe chưa? Sư phụ sẽ bảo vệ nàng!” 

Hắn dịu dàng trấn an thiên hạ yêu thương trong lòng, bóng dáng bạch sắc nhẹ nhàng bay lên cao…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương