Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói
Chương 100: Lòng nóng như lửa đốt

Edit: Nam Cung

“Hãn vương~~ là hãn vương~~ hãn vương đã trở về~~ hãn vương đã trở về~~~” 

Trên thảo nguyên rộng lớn được dựng lên không biết bao nhiêu doanh trướng, đoàn binh cao lớn y phục hoang dã hướng về phía nam tử giáp vàng hô to dậy trời: “Hãn vương~~ hãn vương~ hãn vương!!”

Cảm nhận thấy thân thể nhỏ bé trong lòng vì những tiếng vang mạnh mẽ mà hơi bất an giật mình, Hiên Viên Hoằng nâng tay gia hiệu cho binh sĩ yên lặng, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng ôm chặt nàng nhảy xuống ngựa, nhanh chóng bước vào doanh trướng.

Các binh sĩ chưa từng thấy Hãn vương nhà mình dịu dàng như vậy nên còn muốn ngó trộm xem nữ nhân kia là ai nhưng vị đôi mắt xám bạc trừng khiến cho ớn lạnh nên toàn bộ đều giả bộ như ai làm việc đấy, lau binh khí liền lau binh khí, làm cơm liền làm cơm, cho ngựa ăn liền cho ngựa ăn, chỉ sợ ai đó vô ý bị hãn vương từ trước đến nay quân kỉ nghiêm minh, lãnh khốc vô tình xử lý thì thảm.

Nhìn thiên hạ bôn ba trên ngựa hơn nửa ngày giờ lại ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi tiều tụy khiến hắn càng thêm yêu thương, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn cái miệng hồng chúm chím, trong đôi mắt bạc hiện lên chút ôn nhu chưa từng có, khóe miệng nở một nụ cười yêu chiều: “Nữ nhân bé nhỏ, hoan nghênh nàng đến với Man quốc của ta”

“Ta muốn hồ ly sư phụ~~~” Tuy rằng đang ngủ nhưng mùi hương nam tính không quen thuộc khiến ta chán ghét nhăn nhó chun mũi: “Sắc lang chết tiệt, ngưu ngưu đáng ghét, sao các ngươi chưa đến cứu ta.”

“Cái miệng nhỏ nhắn này sao luôn khiến ta phải tức giận như vậy?” Ôm chặt thiên hạ trong lòng, nâng một cái tay bé nhỏ lên miệng cắn nhẹ. Nhìn trâm ngọc bích cao quý trên mái tóc, cổ tay trắng nõn nhỏ bé đeo một chiếc vòng tay màu lam tinh xảo, còn cả đôi khuyên tai óng ánh sắc tím, đều là những báu vật vô giá khiến đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, dù cho tướng công nhà nàng có lợi hãi cỡ nào hắn cũng muốn giữ chặt nàng bên người, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội đoạt lại.

“Vương, ngài đã trở về?” Từ dưới màn trướng dày dặn, một bóng người mảnh khảnh tiến vào không giấu được sự vui mừng nhào về thân người cao lớn ôm ấp, nhưng nhìn thấy nữ tử xinh xắn mềm mại như búp bê trên giường khiến nàng chợt khựng lại, trong mắt chất chứa vẻ bi thương thống khổ.

“Trác Mã, sao nàng lại đến đây?” Nhìn mỹ nữ dịu dàng tinh tế trước mắt, đôi mắt vẫn đang ôn nhu chợt lạnh lùng: ‘Không ở lại trong cung đến đây làm gì?”

“Vương, ta lo lắng cho người, thế nên~~~” khuôn mặt thanh lệ vì lời nói của nam nhân mà tái nhợt, nhìn nữ tử đang yên giấc, đôi môi anh nở nụ cười ôn hòa: “Vị muội muội này là ai?”

“Là nữ nhân của ta!” Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng cao ngạo tuyên bố: “Là nữ nô xinh đẹp ta bắt được.”

“Thật không? Chúc mừng vương, xem ra trong cung sau này sẽ có nhiều vị muội muội xinh đẹp nữa, vương để nàng đến lều trại của ta đi, ta sẽ chăm sóc nàng cẩn thận.”

“Không cần, nàng sẽ ở cùng ta.” Nói xong, không để ý đến phi tử đang bị tổn thương đau đớn của mình, quay lại giường săn sóc cho nữ tử, không để tâm đến cảm xúc người phía sau buông lời nói: “Chuẩn bị ít thức ăn, đi nửa ngày đường chắc nàng cũng đói bụng rồi.”

“Vâng, ta lập tức đi chuẩn bị ngay!” Nàng nhẹ nhàng vâng lời, sau đó kín đáo nhìn nữ nhân kia, một giọt nước mắt khẽ rơi, Trác Mã yên lặng rời đi.

Cho dù cùng nhau lớn lên thì sao, cho dù có sủng ái đến đâu cũng không có được tình yêu của người thì có ích gì? Ở trong cung cùng biết bao nữ nhân chia xẻ một nam nhân, cho dù đến đây cũng phải giúp hắn hầu hạ một nữ nhân khác, giờ phút này nàng thật sự cảm nhận sâu sắc hàm ý của câu “từ xưa đến nay bạc tình nhất là bậc quân vương.”

Thôn Hoàng Gia, ba nam nhân vội vã đến tuy rằng nhuốm đầy phong trần mệt mỏi nhưng đôi mắt sáng rực bắn khắp bốn phía hừng hực lửa nóng lo âu.

Đồ nhi Nha Nha thân ái, nàng rốt cuộc ở nơi nào vậy? Từ khi nhận được tin Nha Nha mất tích hắn suốt ngày đêm không ngừng nghỉ tìm kiếm nhưng vì sao không thấy chút tung tích nào của nàng. Vương Nha Nha của ta, đến cùng nàng đang ở đâu? Đôi mắt bích lục không lúc nào vơi bớt lo lắng hoang mang, đôi tay không kiềm chế được đánh về phía nam nhân áo tím cũng không kém phần ưu thương: “ Bắc Ngao Liệt chết tiệt nhà ngươi, ngươi nói đi, người của ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Không phải nói ở thôn Hoàng Gia sao? Nàng đâu? Ngươi nói đi nàng đang ở đâu?”

Hắn không hề né tránh nhận lấy chưởng lực đau đớn của người kia, nhìn toàn thôn bị san bằng, vườn không nhà trống, lúc này Bắc Ngao Liệt thực sự muốn chết quách đi cho rồi, lại nhìn Phùng lão đầu tóc bạc trắng, hắn bi phẫn gào thét: “Phùng Đại Cương, ngươi nói đi, ngươi bảo vệ thái tử phi kiểu gì vậy? Ngươi quan sát quân tình kiểu gì vậy, biết rõ thôn Hoàng Gia gần doanh trại địch lại bảo nàng đến nơi này?”

“Thái tử điện hạ, là lỗi của thần, người giết thần đi.” Phùng Đại Cương ân hận vô cùng, mấy chục năm không xông pha chiến trường xem ra hắn đã già cả hồ đồ lú lẫn mất rồi, sao hết lần này đến lần khác đẩy thái tử phi vào chỗ chết như này chứ?

“Điện hạ, người giết chúng thần đi, là lỗi của chúng thần.” Hà Nhất, Hoàng Thị, Trương Tam, Lý Tứ cũng không ngừng tự trách mình cùng Phùng Đại Cương quỳ sụp xuống đất: “Thái tử phi gặp chuyện không may, chúng thần cam nguyện chịu phạt.”

“Hừ, một câu cam nguyện chịu phạt có thể mang vật nhỏ của ta quay lại sao?” Đôi mắt lam tà mị lóe lên tia lãnh huyết: “Hiên Viên Hoằng, nếu nữ nhân của ta xảy ra bất cứ chuyện gì, Lang quốc ta cùng ngươi thề không đội trời chung.”

“Điện hạ, giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hắn sợ hãi liếc trộm khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng: “Chuyện này, có cần tìm thái tử phi nữa hay không?”

“Đương nhiên là phải tìm!” Đôi mắt tím chứa đầy sự kiên nghị, tự tin: “Cho dù xới tung Bắc quốc lên ta cũng phải tìm ra nàng.”

“Chuyện này, thái tử điện hạ, nếu như~~~ nếu như~~~” nghĩ đến khả năng xấu nhất xảy ra nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt tối sầm khó coi của ba mỹ nam tử khiến hắn ấp a ấp úng không biết có nên nói ra hay không?

“Nếu như cái gì? Ngươi mau nói ra cho ta!!!” Túm áo kẻ đang không ngừng run rẩy sợ hãi, trong đôi mắt lam chứa đầy sự hung hãn ngoan độc, giọng nói âm lãnh cảnh cáo: “Đừng thừa nước đục thả câu với bản vương, nói mau!”

“Hic hic, nghe nói hãn vương kia là một con quỷ háo sắc, hậu cung không biết bao mỹ nhân cho đếm xuể, thái tử phi Nha Nha đáng yêu xinh đẹp như vậy liệu có phải bị hắn nhìn trúng bắt đi rồi hay không?” Run rẩy nói được hết câu nhìn khuôn mặt ba nam nhân không ngừng biến đổi xoay vần, năm thầy trò lập tức lui về phía sao hàng chục bước, chỉ sợ khiến mấy nam nhân kia đố kị đến mất lý trí mà giận cá chém thớt.

“Cái gì? Hắn dám?” Vừa nghĩ đến khả năng đó, nam nhân áo trắng ưu nhã cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, đôi mắt bích lục lộ rõ hận ý rét lạnh, Hiên Viên Hoàng, dám động đến đồ nhi của ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

“Vương Nha Nha, nếu ngươi dám để nam nhân khác đắc thủ, để vợ của bản vương đi ngoại tình, ta nhất định sẽ giết đôi gian phu dâm phụ các nàng.” Vừa nghĩ đến thân thể xinh đẹp mềm mại của nàng bị nam nhân thứ tu chiếm đoạt, mỗ lang càng đố kị đến phát điên.

“Phùng Đại Cương, truyền lệnh của ta, lập tức xuất binh!” Hiên Viên Hoằng, cho ngươi phát mệt xem có thời gian đến quấy rối nha đầu nhà ta hay không?

Vì thiên hạ yêu thương bé bỏng nhà mình, ba nam nhân lần đầu đồng tâm đồng trí, Hiên Viên Hoằng, trận này một khi đã đánh nhất định sẽ khiến ngươi nước mất nhà tan, vĩnh viễn không ngóc đầu dậu nổi….Vương Nha Nha, nếu như nàng thật sự đang ở trong doanh trại, nhất định phải thủ thân như ngọc cho chúng ta, làm một phụ nữ trung trinh tiết liệt….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương