Trại Cai Phun Nước Miếng
-
Chương 1
1.
Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ.
Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?”
Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu.
Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được.
Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.”
Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường.
“Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …”
Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.
Tôi thật quê mùa, đã chuyển đến chung cư này được nửa năm mà lại không hề biết có một khu biệt thự phía sau.
Vừa nuốt nước bọt đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Lưu Quyên đột nhiên trở nên phấn khích, nó giương móng chân chuẩn bị lao về phía trước.
Tôi giật mạnh dây xích rồi đi theo tiếng chó sủa.
Từ xa đã nhìn thấy giữa khu vườn có một người đàn ông mặc đồ ngủ màu xám nhạt đang đứng khoanh tay nhìn tôi một cách đầy hùng hổ.
Trước mặt anh là một con chó Husky và con chó đó, nó đang điên cuồng đối mặt với Lưu Quyên …phun nước miếng.
Vừa nhìn thấy cách nó phun nước kiếng, tôi đã cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, cái cách phun này giống hệt Lưu Quyên thường hay làm.
Đầu tiên nó sẽ ngậm miệng, cúi đầu xuống để lấy đà, sau đó thì bất ngờ ngẩng đầu lên, một tiếng “phụt!” chuẩn xác bắn vào người.
Không cần phải xem CCTV nữa đâu, con quễ này chắc chắn là do Lưu Quyên dạy.
Tôi thầm nhéo nhéo cái mông của Lưu Quyên, mày đã làm chuyện đáng xấu hổ như vậy khi nào mà không nói cho tao biết hả!
Lưu Quyên nhảy cao ba thước vì đau đớn.
Người đàn ông mở cửa, giận dữ nói: “Mau vào đi, Chủ nhà 303, cùng xem CCTV”
Tôi bước vào cười làm lành: “Chủ tòa nhà 5 A55, trước hết anh cứ bình tĩnh, có chuyện gì thì mình từ từ nói.” Sau đó, tôi quay sang nhìn Husky “Đây chính là Hoa Cường sao, ôi chao, nhìn con chó này đi, thật là đẹp trai, giống anh ghê! “
Trước những lời nịnh nọt, tâng bốc của tôi, chủ tòa nhà 5 A55 trừng mắt: “Thế nào gọi là giống tôi?!”
Tôi hốt hoảng giải thích: “Ôi chao không phải, không phải, là tôi nói sai, anh giống mới phải!”
Bây giờ anh ta càng tức giận, đòi kéo tôi đến đồn cảnh sát, nói tôi đã xúc phạm danh dự của anh ta.
Ta vội vàng kêu lên: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, không cần xem CCTV nữa đâu, tôi xin thay mặt Lưu Quyền nhà tôi gửi lời xin lỗi chân thành đến anh!”
Cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, bảo tôi ngồi xuống để bàn chuyện bồi thường.
Trời ơi, còn phải bồi thường nữa hả.
Cứ như thế, vào một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, tôi đưa Lưu Quyên ra khỏi nhà với một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ.
Trước khi ra ngoài, tôi đã mặc cho nó một chiếc váy màu hồng nhỏ, bóp cằm bắt nó phải ngước lên, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nó và hỏi: “Mày có làm chuyện này không?”
Lưu Quyên chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ nhìn tôi rồi lắc đầu.
Ôi đôi mắt có biết bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đơn thuần như này làm sao có thể dạy một con Husky phun nước miếng được.
Vì vậy, tôi vỗ đầu nó và nói: “Quyên Quyên bé bỏng của mẹ, là mẹ sai, là mẹ hiểu lầm con, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa. Con không cần phải sợ, anh ta đừng hòng đổ vỏ cho chúng ta.”
Tôi vừa dắt Lưu Quyên vừa đếm số nhà suốt cả quãng đường.
“Tòa 3, Tòa 4, Tòa 5 … 1, 2 …”
Càng đếm càng thấy sai, vãi nồi, hóa ra tòa 5 A55 là biệt thự, không chỉ là biệt thự bình thường mà còn là biệt thự view hồ, ha, vườn rộng hướng ra hồ, hoa lá đua nhau khoe sắc.
Tôi thật quê mùa, đã chuyển đến chung cư này được nửa năm mà lại không hề biết có một khu biệt thự phía sau.
Vừa nuốt nước bọt đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Lưu Quyên đột nhiên trở nên phấn khích, nó giương móng chân chuẩn bị lao về phía trước.
Tôi giật mạnh dây xích rồi đi theo tiếng chó sủa.
Từ xa đã nhìn thấy giữa khu vườn có một người đàn ông mặc đồ ngủ màu xám nhạt đang đứng khoanh tay nhìn tôi một cách đầy hùng hổ.
Trước mặt anh là một con chó Husky và con chó đó, nó đang điên cuồng đối mặt với Lưu Quyên …phun nước miếng.
Vừa nhìn thấy cách nó phun nước kiếng, tôi đã cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, cái cách phun này giống hệt Lưu Quyên thường hay làm.
Đầu tiên nó sẽ ngậm miệng, cúi đầu xuống để lấy đà, sau đó thì bất ngờ ngẩng đầu lên, một tiếng “phụt!” chuẩn xác bắn vào người.
Không cần phải xem CCTV nữa đâu, con quễ này chắc chắn là do Lưu Quyên dạy.
Tôi thầm nhéo nhéo cái mông của Lưu Quyên, mày đã làm chuyện đáng xấu hổ như vậy khi nào mà không nói cho tao biết hả!
Lưu Quyên nhảy cao ba thước vì đau đớn.
Người đàn ông mở cửa, giận dữ nói: “Mau vào đi, Chủ nhà 303, cùng xem CCTV”
Tôi bước vào cười làm lành: “Chủ tòa nhà 5 A55, trước hết anh cứ bình tĩnh, có chuyện gì thì mình từ từ nói.” Sau đó, tôi quay sang nhìn Husky “Đây chính là Hoa Cường sao, ôi chao, nhìn con chó này đi, thật là đẹp trai, giống anh ghê! “
Trước những lời nịnh nọt, tâng bốc của tôi, chủ tòa nhà 5 A55 trừng mắt: “Thế nào gọi là giống tôi?!”
Tôi hốt hoảng giải thích: “Ôi chao không phải, không phải, là tôi nói sai, anh giống mới phải!”
Bây giờ anh ta càng tức giận, đòi kéo tôi đến đồn cảnh sát, nói tôi đã xúc phạm danh dự của anh ta.
Ta vội vàng kêu lên: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, không cần xem CCTV nữa đâu, tôi xin thay mặt Lưu Quyền nhà tôi gửi lời xin lỗi chân thành đến anh!”
Cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, bảo tôi ngồi xuống để bàn chuyện bồi thường.
Trời ơi, còn phải bồi thường nữa hả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook