Trạch Thiên Ký
-
Quyển 1 - Chương 89: Phá màn mưa
Nói xong câu nói "thô tục" kia, Trần Trường Sinh như trút được gánh nặng, lại phát hiện không khí viện môn càng thêm trầm trọng , hơn nữa trầm trọng đến từ chính Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá ——vẻ mặt hai người rất cổ quái, nhất là ánh mắt của Đường Tam Thập Lục nhìn hắn rất khiếp sợ, phảng phất thật sự coi hắn là kẻ ngu ngốc.
Tên thanh niên quý tộc kia cũng khiếp sợ tới cực điểm, nghĩ thầm trong kinh đô cũng có người dám chửi mình, nhưng ai dám làm nhục cô nãi nãi của mình? Đám kỵ sĩ cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này, nhưng lại giật mình mà quên tức giận, cũng không có quát mắng, Quốc Giáo học viện trước cửa, lâm vào một mảnh an tĩnh quỷ dị.
"Ngươi biết hắn là ai sao?" Đường Tam Thập Lục đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh, hạ thấp giọng hỏi.
Trần Trường Sinh nói: "Còn có thể là ai, hẳn là người của Thiên Hải gia."
"Ngươi biết hắn là người của Thiên Hải gia, còn dám mắng như vậy ư?" Đường Tam Thập Lục hít một hơi lãnh khí.
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi không phải không sợ Thiên Hải gia sao? Hơn nữa ngươi cũng đã nói, Thánh Hậu nương nương cùng Thiên Hải gia không là một."
Đường Tam Thập Lục kinh ngạc nhìn hắn, nhìn thời gian rất lâu, xác nhận hắn thật sự không biết, nghĩ tới câu nói kia của hắn thật sự là đúng dịp hoặc là nói không khéo, rốt cục nhịn không được bật cười lên, rồi lại không thể cười ra tiếng, nghẹn mà mặt đỏ bừng, nhìn cực kỳ cực khổ.
"Rốt cuộc tại sao?" Trần Trường Sinh không giải thích được hỏi.
Đường Tam Thập Lục vỗ vỗ vai hắn, dùng giọng nói an ủi nói: "Thiên Hải gia quả thật không phải là Thánh Hậu nương nương, nhưng cô nãi nãi của người này ... Chính là Thánh Hậu nương nương."
Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, hắn dĩ nhiên biết Thánh Hậu nương nương họ Thiên hải, nhưng không nghĩ tới, chính mình tùy tiện mắng một người —— chính xác ra, lần đầu tiên mắng người của mình trong cuộc đời này, lần đầu tiên ở trong lời nói mang theo ba chữ cô nãi nãi, liền mắng đến trên đầu Thánh Hậu nương nương.
Ánh mắt của hắn có chút khác thường, tựa như rất muốn thời gian lập tức đổi ngược, nhưng đó là chuyện không có khả năng, lời đã nói ra cũng không có cách nào thu hồi, cho nên hắn không thể làm gì khác đành cúi đầu đi xem nước mưa bắng tóe ra bên giày, làm bộ lúc trước chuyện gì cũng không có phát sinh.
Tên thanh niên quý tộc kia rốt cục đã tỉnh hồn, dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Trần Trường Sinh, không biết có phải là bởi vì tức giận khiếp sợ tới cực điểm hay không, khóe môi của hắn nhưng lại mang theo một nụ cười, thanh âm so với mưa thu từ trên trời rơi xuống còn muốn càng thêm rét lạnh, tán thán nói: "Thật là thiếu niên nông nổi."
Dám ở trên đường Đại Chu kinh đô làm nhục Thánh Hậu nương nương, tự nhiên rất rất giỏi, người rất giỏi, tự nhiên rất dễ dàng chết.
...
...
Vị thanh niên quý tộc này gọi là Thiên Hải Thắng Tuyết, gia gia của hắn gọi là Thiên Hải Hữu Quốc, phụ thân của hắn gọi là Thiên Hải Thừa Vũ.
Thiên Hải Hữu Quốc là huynh trưởng của Thánh Hậu nương nương.
Thánh Hậu nương nương chính là cô nãi nãi của hắn.
Thiên Hải gia đời thứ ba có hơn mười người, nổi danh nhất chính là bốn huynh đệ đích tôn, chính là Thiên Hải Tứ Tử, tứ tử có một người tại triều, một người tại quân, một người tại thương, người cuối cùng... tại ngoạn. Thiên Hải Thắng Tuyết chính là ở trong quân cống hiến, tu hành cảnh giới của hắn ở Thiên Hải gia đời thứ ba cũng cường đại nhất, từng tại Thanh Vân bảng đứng hàng thứ mười hai, hôm nay ở Điểm Kim bảng cũng là cường giả có vị thứ, lại càng là cường lực hậu tuyển thủ bảng thủ danh cho đại triêu thí sang năm.
Hắn hôm qua mới vừa mang theo người hầu cận từ tiền tuyến phương bắc trở về, biết được chuyện đã xảy ra trong kinh đô, nhất là tin tức đường đệ Thiên Hải Nha Nhi tàn phế, lẳng lặng đợi một đêm, sau khi xác nhận Lạc Lạc Điện hạ đã rời khỏi Quốc Giáo học viện, đi tới Ly cung phụ viện, chuyện làm đầu tiên sau khi hắn rời giường chính là đi tới Quốc Giáo học viện.
Hắn phá cửa của Quốc Giáo học viện, tiếp theo liền để cho Quốc Giáo học viện đóng cửa, hắn hôm nay chính là tới để phát tác.
Không nghĩ tới, hắn luân phiên mấy lần phát tác, cũng bị các thiếu niên của Quốc Giáo học viện cắt đứt, đối phương lại là hoàn toàn không ra bài theo như ý của hắn, nói cũng không nói một câu, mặt cũng không rửa đã cầm lấy kiếm, khiêng cánh cửa xông về phía trước, đem bốn gã người hầu cận trọng thương, mà cuối cùng người thiếu niên kia hẳn là... Trực tiếp ngay trước mặt hắn , mắng cô nãi nãi của hắn.
Thiên Hải Thắng Tuyết dung nhan tuấn tú, làn da vô cùng trắng, không biết mê đảo bao nhiêu cô nương ở kinh đô cùng phương bắc thảo nguyên, lúc này mưa nhè nhẹ, rơi vào trên mặt của hắn, lộ ra vẻ càng thêm trắng, phảng phất ngọc thạch vậy, nhưng chỉ có người quen thuộc thân cận chân chính của hắn mới biết được, điều này đại biểu sự phẫn nộ của hắn đã đến cực điểm.
...
...
Lạc Lạc đi Ly cung phụ viện, vốn là thủ đoạn đầu tiên kinh đô thế lực nhằm vào Quốc Giáo học viện , Trần Trường Sinh đám người rất khẳng định, chính mình gặp phải phiền toái rất lớn, hôm qua đứng ở dong thụ, nhìn kinh đô đường phố nổi lên mưa gió , bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm tư, nhưng không nghĩ tới, trận mưa gió đầu tiên chính là đột nhiên lệ như vậy.
Trên tiểu thuyết chút ít chuyện xưa thường thường không phải phát triển như vậy, ở trong chút ít chuyện xưa, ban đầu ra sân luôn là một chút chó săn tầm thường, bị vai nam chính chánh nghĩa nhất phương đuổi chạy đi, mới có thể đưa tới chủ nhân cường đại hơn, mà trong chuyện xưa này, đại tướng địch quân vừa bắt đầu đã liền ra trận .
"Cao trào tới hơi sớm chút ít... Bất quá, như vậy càng thêm kích thích."
Đường Tam Thập Lục cầm Vấn Thủy kiếm, đứng ở trước thềm đá trong mưa, bỗng nhiên đối với Trần Trường Sinh bên cạnh thấp giọng nói một chữ.
"Chạy."
Sắp bắt đầu chính là một cuộc chiến đấu chân chính, cùng trong hoàng cung đêm trước Thanh Đằng yến hoàn toàn bất đồng, Trần Trường Sinh ở lại nơi này không có bất kỳ ý nghĩa, chẳng lẽ hắn còn có thể giống đêm trước như vậy chỉ đạo hay sao? Cuộc chiến đấu này không nói liều mạng, cũng nhất định sẽ xuất hiện vô cùng thương nặng, Trần Trường Sinh làm sao có thể dính vào?
Về phần có thể thắng lợi... Đường Tam Thập Lục rất tỉnh táo, biết đó là chuyện không có khả năng, lấy thực lực cảnh giới của Thiên Hải Thắng Tuyết , có thể dễ dàng chiến thắng ba người như mình, như vậy cho dù Trần Trường Sinh không đi, ba người bọn hắn ở chung một chỗ, cũng không thể chiến thắng một cánh tay của đối phương.
Không có tiếng bước chân vang lên, không có thanh âm giày đạp ở trên nước mưa, hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy Trần Trường Sinh còn đứng tại nguyên chỗ, không khỏi khẽ cau mày, trầm giọng quát lên: "Thời khắc này, còn muốn giả bộ cái gì? Ngươi lưu lại cũng cjỏ là một bao quần áo, không những không giúp được chúng ta, chỉ có thể liên lụy chúng ta."
Hiên Viên Phá gật đầu, không nói gì.
"Các ngươi không cần lo cho ta... Ta biết lúc này chạy đi là lựa chọn tốt nhất, chẳng qua thật sự không động nổi chân."
Trần Trường Sinh nói: "Hơn nữa các ngươi cũng chạy không được, như vậy sẽ không tồn tại liên lụy."
Đường Tam Thập Lục suy nghĩ một chút, biết không cách nào thuyết phục người này, liền không nhiều lời nữa, cầm Vấn Thủy kiếm hướng ngoài cửa viện đi tới, đạp trên nước mưa trên thềm đá , phát ra tiếng vang ba ba , hắn đem Vấn Thủy kiếm ở bên chân phách đánh vài cái, giống như trước phát ra tiếng vang ba ba , thanh âm rất là thanh thúy.
Theo phách đánh, nước mưa như trân châu dính vào mũi kiếm, hướng bốn phía rơi lả tả.
Vấn Thủy kiếm được nước mưa tẩy rửa sáng ngời như mới, sau đó chiếu ra phiến ánh nắng chiều, nhất định sẽ vô cùng diễm lệ.
Lui về phía sau, quả thật khó có thể cất bước, nhưng có thể đi về phía trước, hơn nữa cước bộ rất nhẹ nhàng.
Trần Trường Sinh đi theo Đường Tam Thập Lục đi ra Quốc Giáo học viện viện môn.
Hiên Viên Phá liếc nhìn khối cánh cửa trong lòng ngực của mình, suy nghĩ một chút, không có buông ra, cứ như vậy ôm đi theo.
Bên ngoài Quốc Giáo học viện, hơn mười kỵ binh từ phương bắc trở về vận sức chờ phát động.
Ba người thiếu niên không có chút nào sợ hãi.
"Đánh bọn họ."
Thiên Hải Thắng Tuyết mặt không chút thay đổi nói, tay phải khẽ nâng dây cương.
Muốn đánh ba tên học sinh của Quốc Giáo học viện, một mình hắn xuất thủ đã đủ rồi.
Nhưng hắn biết, tuy là sáng sớm, đường phố ngoài Quốc Giáo học viện đã tới rất nhiều người.
Những người đó cũng muốn nhìn một chút Thiên Hải gia sẽ xử lý Quốc Giáo học viện thế nào.
Hắn muốn trực tiếp chèn ép, đem Quốc Giáo học viện bóp nát.
Hắn muốn hướng toàn bộ đại lục chứng minh, không thể khiêu khích uy nghiêm của Thiên Hải gia.
Cơn mưa đột nhiên tăng mạnh, hạt mưa tự thiên không rơi xuống trong nháy mắt biến lớn hơn nhiều, rơi vào trên đá xanh của bách hoa hạng, tán thành vô số bọt nước.
Màn mưa dày đặc, che kín tầm mắt của rất nhiều người.
Tiếng chân vang vọng, sau đó liên miên như sấm, hơn mười đạo bóng đen như mũi tên bắn về phía Quốc Giáo học viện viện môn!
Chiến mã nơi đây đều hiển lộ sự phi phàm, mang theo huyết mạch yêu thú , trong một khoảng cách ngắn, nhưng lại gia tốc đến trình độ khủng bố như thế!
Nhìn hình ảnh này, Đường Tam Thập Lục nghĩ tới, rõ ràng lúc trước thời điểm trở về lấy kiếm, còn tranh thủ thời gian uống chén trà nóng, tại sao lúc này cảm thấy có chút lạnh lẽo như vậy?
Nước mưa rơi vào trên mặt Hiên Viên Phá, làm ướt râu mép của thiếu niên, thấm tiến môi của hắn, hắn nghĩ thầm vì sao vẫn cảm thấy có chút khô?
Đó đều bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì sợ hãi, cho dù bọn họ là thiên tài kiêu ngạo trên Thanh Vân bảng, là Yêu tộc thiếu niên dũng cảm, cuối cùng không có trải qua sinh tử chân chính.
Vẻ mặt của Trần Trường Sinh không có bất kỳ biến hóa nào, hoặc là bởi nguyên nhân hắn một mực trải qua sinh tử hay sao?
...
...
Đột nhiên, bách hoa hạng có cuồng phong gào thét, màn mưa bị thổi đi nghiêng ngả!
Một đạo thân ảnh lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng, xuất hiện tại nơi này , trong giây lát xẹt qua Trần Trường Sinh ba người, nghênh hướng Thiên Hải Thắng Tuyết cùng hơn mười kỵ sĩ!
Mấy tiếng gãy nát giòn vang kinh khủng, hơn mười thanh trường thương bị bẻ gảy, hơn mười kỵ sĩ nặng nề té xuống trong nước mưa.
Căn bản không có người nào có thể thấy rõ ràng, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Cho đếnkhi thanh âm thiết thương gãy đoạ tiêu tán, nước trên đá xanh mới xuất hiện mấy dấu chân, màn mưa dày đặc mới xuất hiện mấy chỗ trống không!
Thân pháp của người này nhanh tới trình độ nào?
Lại là mắt thường căn bản không cách nào nhìn thấy, chỉ có xuyên qua nước mưa để lại dấu vết!
Con ngươi của Thiên Hải Thắng Tuyết hơi co lại, cảm giác được một loại nguy cơ mãnh liệt.
Hắn không ngờ tới, Quốc Giáo học viện lại còn ẩn giấu cường giả như vậy!
Hắn không có lui, bởi vì hắn biết rõ, chính mình nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng đối phương.
Hắn quát lên một tiếng, hai tay nắm lấy thiết thương hướng mưa không trước người đâm tới!
Thiết thương đâm tới, chính là phía trước của dấu vết trong màn mưa!
Chân nguyên trong cơ thể hắn tuôn ra, phối hợp với thương thế bá đạo, nhưng lại đem mưa không trước tọa kỵ đâm rách!
Vô số nước mưa biến thành dây nhỏ, xoay tròn không ngừng quanh mũi thương!
Không trung bỗng nhiên xuất hiện một nắm đấm, vừa lúc ở trước mũi thiết thương!
Quả đấm vừa xuất hiện, toàn bộ quang thải của thiết thương đều bị cướp đi.
Nước mưa quay tròn quanh đầu mũi thương, rối rít băng liệt, sau đó tiêu tán.
Quả đấm phá mưa bay ra, đập vào trên mũi thiết thương!
Thiên Hải Thắng Tuyết thiết thương dĩ nhiên bất phàm, hơn nữa mũi thương chính là bậc thầy trong triều đình đích thân đánh đúc, dùng chính là vẫn thạch, bền bỉ dị thường, ở trên chiến trường phương bắc, không biết đâm chết bao nhiêu Ma tộc chiến sĩ da như sắt đá, nhưng mà ở trước quả đấm này... mũi thương thế nhưng cong vẹo!
Một đạo lực lượng khó có thể tưởng tượng, theo thiết thương chấn hồi.
Thiên Hải Thắng Tuyết hổ khẩu chảy máu, cũng không cách nào cầm thân thương, chỉ nghe ông một trận kêu to, thiết thương kịch liệt chấn động, cũng áp chế mà quay về, thế như mưa tên!
Nếu như thiết thương đụng vào lồng ngực của hắn, cho dù không chết, cũng sẽ bị thương nặng!
Mà đúng lúc này, trong không trung xuất hiện một bàn tay.
Đó là một bàn tay rất khô gầy.
Bàn tay kia rơi vào trên vai Thiên Hải Thắng Tuyết.
...
...
Tên thanh niên quý tộc kia cũng khiếp sợ tới cực điểm, nghĩ thầm trong kinh đô cũng có người dám chửi mình, nhưng ai dám làm nhục cô nãi nãi của mình? Đám kỵ sĩ cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này, nhưng lại giật mình mà quên tức giận, cũng không có quát mắng, Quốc Giáo học viện trước cửa, lâm vào một mảnh an tĩnh quỷ dị.
"Ngươi biết hắn là ai sao?" Đường Tam Thập Lục đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh, hạ thấp giọng hỏi.
Trần Trường Sinh nói: "Còn có thể là ai, hẳn là người của Thiên Hải gia."
"Ngươi biết hắn là người của Thiên Hải gia, còn dám mắng như vậy ư?" Đường Tam Thập Lục hít một hơi lãnh khí.
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi không phải không sợ Thiên Hải gia sao? Hơn nữa ngươi cũng đã nói, Thánh Hậu nương nương cùng Thiên Hải gia không là một."
Đường Tam Thập Lục kinh ngạc nhìn hắn, nhìn thời gian rất lâu, xác nhận hắn thật sự không biết, nghĩ tới câu nói kia của hắn thật sự là đúng dịp hoặc là nói không khéo, rốt cục nhịn không được bật cười lên, rồi lại không thể cười ra tiếng, nghẹn mà mặt đỏ bừng, nhìn cực kỳ cực khổ.
"Rốt cuộc tại sao?" Trần Trường Sinh không giải thích được hỏi.
Đường Tam Thập Lục vỗ vỗ vai hắn, dùng giọng nói an ủi nói: "Thiên Hải gia quả thật không phải là Thánh Hậu nương nương, nhưng cô nãi nãi của người này ... Chính là Thánh Hậu nương nương."
Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, hắn dĩ nhiên biết Thánh Hậu nương nương họ Thiên hải, nhưng không nghĩ tới, chính mình tùy tiện mắng một người —— chính xác ra, lần đầu tiên mắng người của mình trong cuộc đời này, lần đầu tiên ở trong lời nói mang theo ba chữ cô nãi nãi, liền mắng đến trên đầu Thánh Hậu nương nương.
Ánh mắt của hắn có chút khác thường, tựa như rất muốn thời gian lập tức đổi ngược, nhưng đó là chuyện không có khả năng, lời đã nói ra cũng không có cách nào thu hồi, cho nên hắn không thể làm gì khác đành cúi đầu đi xem nước mưa bắng tóe ra bên giày, làm bộ lúc trước chuyện gì cũng không có phát sinh.
Tên thanh niên quý tộc kia rốt cục đã tỉnh hồn, dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Trần Trường Sinh, không biết có phải là bởi vì tức giận khiếp sợ tới cực điểm hay không, khóe môi của hắn nhưng lại mang theo một nụ cười, thanh âm so với mưa thu từ trên trời rơi xuống còn muốn càng thêm rét lạnh, tán thán nói: "Thật là thiếu niên nông nổi."
Dám ở trên đường Đại Chu kinh đô làm nhục Thánh Hậu nương nương, tự nhiên rất rất giỏi, người rất giỏi, tự nhiên rất dễ dàng chết.
...
...
Vị thanh niên quý tộc này gọi là Thiên Hải Thắng Tuyết, gia gia của hắn gọi là Thiên Hải Hữu Quốc, phụ thân của hắn gọi là Thiên Hải Thừa Vũ.
Thiên Hải Hữu Quốc là huynh trưởng của Thánh Hậu nương nương.
Thánh Hậu nương nương chính là cô nãi nãi của hắn.
Thiên Hải gia đời thứ ba có hơn mười người, nổi danh nhất chính là bốn huynh đệ đích tôn, chính là Thiên Hải Tứ Tử, tứ tử có một người tại triều, một người tại quân, một người tại thương, người cuối cùng... tại ngoạn. Thiên Hải Thắng Tuyết chính là ở trong quân cống hiến, tu hành cảnh giới của hắn ở Thiên Hải gia đời thứ ba cũng cường đại nhất, từng tại Thanh Vân bảng đứng hàng thứ mười hai, hôm nay ở Điểm Kim bảng cũng là cường giả có vị thứ, lại càng là cường lực hậu tuyển thủ bảng thủ danh cho đại triêu thí sang năm.
Hắn hôm qua mới vừa mang theo người hầu cận từ tiền tuyến phương bắc trở về, biết được chuyện đã xảy ra trong kinh đô, nhất là tin tức đường đệ Thiên Hải Nha Nhi tàn phế, lẳng lặng đợi một đêm, sau khi xác nhận Lạc Lạc Điện hạ đã rời khỏi Quốc Giáo học viện, đi tới Ly cung phụ viện, chuyện làm đầu tiên sau khi hắn rời giường chính là đi tới Quốc Giáo học viện.
Hắn phá cửa của Quốc Giáo học viện, tiếp theo liền để cho Quốc Giáo học viện đóng cửa, hắn hôm nay chính là tới để phát tác.
Không nghĩ tới, hắn luân phiên mấy lần phát tác, cũng bị các thiếu niên của Quốc Giáo học viện cắt đứt, đối phương lại là hoàn toàn không ra bài theo như ý của hắn, nói cũng không nói một câu, mặt cũng không rửa đã cầm lấy kiếm, khiêng cánh cửa xông về phía trước, đem bốn gã người hầu cận trọng thương, mà cuối cùng người thiếu niên kia hẳn là... Trực tiếp ngay trước mặt hắn , mắng cô nãi nãi của hắn.
Thiên Hải Thắng Tuyết dung nhan tuấn tú, làn da vô cùng trắng, không biết mê đảo bao nhiêu cô nương ở kinh đô cùng phương bắc thảo nguyên, lúc này mưa nhè nhẹ, rơi vào trên mặt của hắn, lộ ra vẻ càng thêm trắng, phảng phất ngọc thạch vậy, nhưng chỉ có người quen thuộc thân cận chân chính của hắn mới biết được, điều này đại biểu sự phẫn nộ của hắn đã đến cực điểm.
...
...
Lạc Lạc đi Ly cung phụ viện, vốn là thủ đoạn đầu tiên kinh đô thế lực nhằm vào Quốc Giáo học viện , Trần Trường Sinh đám người rất khẳng định, chính mình gặp phải phiền toái rất lớn, hôm qua đứng ở dong thụ, nhìn kinh đô đường phố nổi lên mưa gió , bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm tư, nhưng không nghĩ tới, trận mưa gió đầu tiên chính là đột nhiên lệ như vậy.
Trên tiểu thuyết chút ít chuyện xưa thường thường không phải phát triển như vậy, ở trong chút ít chuyện xưa, ban đầu ra sân luôn là một chút chó săn tầm thường, bị vai nam chính chánh nghĩa nhất phương đuổi chạy đi, mới có thể đưa tới chủ nhân cường đại hơn, mà trong chuyện xưa này, đại tướng địch quân vừa bắt đầu đã liền ra trận .
"Cao trào tới hơi sớm chút ít... Bất quá, như vậy càng thêm kích thích."
Đường Tam Thập Lục cầm Vấn Thủy kiếm, đứng ở trước thềm đá trong mưa, bỗng nhiên đối với Trần Trường Sinh bên cạnh thấp giọng nói một chữ.
"Chạy."
Sắp bắt đầu chính là một cuộc chiến đấu chân chính, cùng trong hoàng cung đêm trước Thanh Đằng yến hoàn toàn bất đồng, Trần Trường Sinh ở lại nơi này không có bất kỳ ý nghĩa, chẳng lẽ hắn còn có thể giống đêm trước như vậy chỉ đạo hay sao? Cuộc chiến đấu này không nói liều mạng, cũng nhất định sẽ xuất hiện vô cùng thương nặng, Trần Trường Sinh làm sao có thể dính vào?
Về phần có thể thắng lợi... Đường Tam Thập Lục rất tỉnh táo, biết đó là chuyện không có khả năng, lấy thực lực cảnh giới của Thiên Hải Thắng Tuyết , có thể dễ dàng chiến thắng ba người như mình, như vậy cho dù Trần Trường Sinh không đi, ba người bọn hắn ở chung một chỗ, cũng không thể chiến thắng một cánh tay của đối phương.
Không có tiếng bước chân vang lên, không có thanh âm giày đạp ở trên nước mưa, hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy Trần Trường Sinh còn đứng tại nguyên chỗ, không khỏi khẽ cau mày, trầm giọng quát lên: "Thời khắc này, còn muốn giả bộ cái gì? Ngươi lưu lại cũng cjỏ là một bao quần áo, không những không giúp được chúng ta, chỉ có thể liên lụy chúng ta."
Hiên Viên Phá gật đầu, không nói gì.
"Các ngươi không cần lo cho ta... Ta biết lúc này chạy đi là lựa chọn tốt nhất, chẳng qua thật sự không động nổi chân."
Trần Trường Sinh nói: "Hơn nữa các ngươi cũng chạy không được, như vậy sẽ không tồn tại liên lụy."
Đường Tam Thập Lục suy nghĩ một chút, biết không cách nào thuyết phục người này, liền không nhiều lời nữa, cầm Vấn Thủy kiếm hướng ngoài cửa viện đi tới, đạp trên nước mưa trên thềm đá , phát ra tiếng vang ba ba , hắn đem Vấn Thủy kiếm ở bên chân phách đánh vài cái, giống như trước phát ra tiếng vang ba ba , thanh âm rất là thanh thúy.
Theo phách đánh, nước mưa như trân châu dính vào mũi kiếm, hướng bốn phía rơi lả tả.
Vấn Thủy kiếm được nước mưa tẩy rửa sáng ngời như mới, sau đó chiếu ra phiến ánh nắng chiều, nhất định sẽ vô cùng diễm lệ.
Lui về phía sau, quả thật khó có thể cất bước, nhưng có thể đi về phía trước, hơn nữa cước bộ rất nhẹ nhàng.
Trần Trường Sinh đi theo Đường Tam Thập Lục đi ra Quốc Giáo học viện viện môn.
Hiên Viên Phá liếc nhìn khối cánh cửa trong lòng ngực của mình, suy nghĩ một chút, không có buông ra, cứ như vậy ôm đi theo.
Bên ngoài Quốc Giáo học viện, hơn mười kỵ binh từ phương bắc trở về vận sức chờ phát động.
Ba người thiếu niên không có chút nào sợ hãi.
"Đánh bọn họ."
Thiên Hải Thắng Tuyết mặt không chút thay đổi nói, tay phải khẽ nâng dây cương.
Muốn đánh ba tên học sinh của Quốc Giáo học viện, một mình hắn xuất thủ đã đủ rồi.
Nhưng hắn biết, tuy là sáng sớm, đường phố ngoài Quốc Giáo học viện đã tới rất nhiều người.
Những người đó cũng muốn nhìn một chút Thiên Hải gia sẽ xử lý Quốc Giáo học viện thế nào.
Hắn muốn trực tiếp chèn ép, đem Quốc Giáo học viện bóp nát.
Hắn muốn hướng toàn bộ đại lục chứng minh, không thể khiêu khích uy nghiêm của Thiên Hải gia.
Cơn mưa đột nhiên tăng mạnh, hạt mưa tự thiên không rơi xuống trong nháy mắt biến lớn hơn nhiều, rơi vào trên đá xanh của bách hoa hạng, tán thành vô số bọt nước.
Màn mưa dày đặc, che kín tầm mắt của rất nhiều người.
Tiếng chân vang vọng, sau đó liên miên như sấm, hơn mười đạo bóng đen như mũi tên bắn về phía Quốc Giáo học viện viện môn!
Chiến mã nơi đây đều hiển lộ sự phi phàm, mang theo huyết mạch yêu thú , trong một khoảng cách ngắn, nhưng lại gia tốc đến trình độ khủng bố như thế!
Nhìn hình ảnh này, Đường Tam Thập Lục nghĩ tới, rõ ràng lúc trước thời điểm trở về lấy kiếm, còn tranh thủ thời gian uống chén trà nóng, tại sao lúc này cảm thấy có chút lạnh lẽo như vậy?
Nước mưa rơi vào trên mặt Hiên Viên Phá, làm ướt râu mép của thiếu niên, thấm tiến môi của hắn, hắn nghĩ thầm vì sao vẫn cảm thấy có chút khô?
Đó đều bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì sợ hãi, cho dù bọn họ là thiên tài kiêu ngạo trên Thanh Vân bảng, là Yêu tộc thiếu niên dũng cảm, cuối cùng không có trải qua sinh tử chân chính.
Vẻ mặt của Trần Trường Sinh không có bất kỳ biến hóa nào, hoặc là bởi nguyên nhân hắn một mực trải qua sinh tử hay sao?
...
...
Đột nhiên, bách hoa hạng có cuồng phong gào thét, màn mưa bị thổi đi nghiêng ngả!
Một đạo thân ảnh lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng, xuất hiện tại nơi này , trong giây lát xẹt qua Trần Trường Sinh ba người, nghênh hướng Thiên Hải Thắng Tuyết cùng hơn mười kỵ sĩ!
Mấy tiếng gãy nát giòn vang kinh khủng, hơn mười thanh trường thương bị bẻ gảy, hơn mười kỵ sĩ nặng nề té xuống trong nước mưa.
Căn bản không có người nào có thể thấy rõ ràng, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Cho đếnkhi thanh âm thiết thương gãy đoạ tiêu tán, nước trên đá xanh mới xuất hiện mấy dấu chân, màn mưa dày đặc mới xuất hiện mấy chỗ trống không!
Thân pháp của người này nhanh tới trình độ nào?
Lại là mắt thường căn bản không cách nào nhìn thấy, chỉ có xuyên qua nước mưa để lại dấu vết!
Con ngươi của Thiên Hải Thắng Tuyết hơi co lại, cảm giác được một loại nguy cơ mãnh liệt.
Hắn không ngờ tới, Quốc Giáo học viện lại còn ẩn giấu cường giả như vậy!
Hắn không có lui, bởi vì hắn biết rõ, chính mình nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng đối phương.
Hắn quát lên một tiếng, hai tay nắm lấy thiết thương hướng mưa không trước người đâm tới!
Thiết thương đâm tới, chính là phía trước của dấu vết trong màn mưa!
Chân nguyên trong cơ thể hắn tuôn ra, phối hợp với thương thế bá đạo, nhưng lại đem mưa không trước tọa kỵ đâm rách!
Vô số nước mưa biến thành dây nhỏ, xoay tròn không ngừng quanh mũi thương!
Không trung bỗng nhiên xuất hiện một nắm đấm, vừa lúc ở trước mũi thiết thương!
Quả đấm vừa xuất hiện, toàn bộ quang thải của thiết thương đều bị cướp đi.
Nước mưa quay tròn quanh đầu mũi thương, rối rít băng liệt, sau đó tiêu tán.
Quả đấm phá mưa bay ra, đập vào trên mũi thiết thương!
Thiên Hải Thắng Tuyết thiết thương dĩ nhiên bất phàm, hơn nữa mũi thương chính là bậc thầy trong triều đình đích thân đánh đúc, dùng chính là vẫn thạch, bền bỉ dị thường, ở trên chiến trường phương bắc, không biết đâm chết bao nhiêu Ma tộc chiến sĩ da như sắt đá, nhưng mà ở trước quả đấm này... mũi thương thế nhưng cong vẹo!
Một đạo lực lượng khó có thể tưởng tượng, theo thiết thương chấn hồi.
Thiên Hải Thắng Tuyết hổ khẩu chảy máu, cũng không cách nào cầm thân thương, chỉ nghe ông một trận kêu to, thiết thương kịch liệt chấn động, cũng áp chế mà quay về, thế như mưa tên!
Nếu như thiết thương đụng vào lồng ngực của hắn, cho dù không chết, cũng sẽ bị thương nặng!
Mà đúng lúc này, trong không trung xuất hiện một bàn tay.
Đó là một bàn tay rất khô gầy.
Bàn tay kia rơi vào trên vai Thiên Hải Thắng Tuyết.
...
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook