Trạch Thiên Ký
-
Quyển 1 - Chương 123: Liệu nguyên
Tựa như đêm xuân ấy, hắn nhắm mắt tĩnh tâm, vật ngã lưỡng vong, thần thức rời khỏi thức hải, chia lìa khỏi thân thể, ở trong không gian dưới đất yên tĩnh phiêu đãng, hoàn cảnh chung quanh mơ hồ xuất hiện tại trong não của hắn, thạch bích cùng ánh sáng của dạ minh châu dường như trải qua biến hóa nào đó, tái hiện trong ý thức của hắn.
Nhắm mắt lại chính là bóng tối, sau khi bóng tối buông xuống, tinh thần mới xuất hiện, như thế mới có thể tìm được viên mệnh tinh thuộc về mình tại trong bầu trời đêm, nhưng việc hắn cần phải làm hiện tại không phải là định mệnh tinh, mà là tọa chiếu, cho nên thần thức của hắn không có bay lên cao, mà tựa như tuyết chậm rãi bay xuống, trở lại trên người của mình.
Thần thức vô hình vô lượng, dễ dàng xuyên thấu quần áo và da, tiến vào sâu trong thân thể của hắn, sau đó đem tất cả mọi thứ phản hồi lại, đây cũng là nội quan hoặc là nói tự quan.
Tọa Chiếu cảnh giới thật ra không có đường ranh giới minh xác, người tu hành chỉ cần có thể cô đọng thần thức, tự quan như ý, cũng có thể nói đã tiến vào Tọa Chiếu, nếu như muốn tiếp tục đề cao cảnh giới, cần liên quan tới sự hỗ trợ lẫn nhau giữa thần thức và kinh mạch, nhưng pháp môn căn bản nhất chính là hai chữ tự quan.
Tất cả pháp môn tu hành của các tông phái về Tọa Chiếu, cũng đều ghi lại một câu nói như này: xem bản thân, mới có thể thấy thiên địa.
Vì sao lại thế? Bởi vì thân thể của người tu hành, chính là một phương thiên địa. Cùng thiên địa trong tự nhiên bất đồng, người tu hành bản thân thiên địa nhỏ hơn, vi diệu hơn, nếu như nói lực lượng bổn nguyên của tu hành đến từ chính thiên địa tự nhiên, như vậy muốn cho bản thân trở nên cường đại hơn, thì cần phải không ngừng cải tạo thiên địa trong bản thân mình.
Tẩy Tủy, là bước đầu tiên giúp cho người tu hành cải tạo bản thân, nhưng tương đối thô sơ giản lược, Tọa Chiếu là quan sát, giống như trước cũng là người tu hành cải tạo đối với bản thân nhưng càng thêm chi tiết hơn, hơn nữa, đến cảnh giới Tọa Chiếu, người tu hành không cần trực tiếp mượn lực lượng tinh huy, mà bắt đầu học tập cách sử dụng chân nguyên do tinh huy biến chuyển mà thành.
Tinh huy thuộc về đại thiên địa tự nhiên, chân nguyên lại thuộc về tiểu thiên địa của tu giả.
So với người tu hành bình thường, tình huống của Trần Trường Sinh rất đặc thù, hắn đầu tiên cần ở trong phiến thiên địa bé nhỏ của mình, tìm được tinh huy, sau đó thử chuyển đổi thành chân nguyên thuộc về mình, mà chỗ nguy hiểm chân chính cũng chính là ở một khắc này, thân thể của hắn chưa tẩy tủy, có thể dung nạp năng lượng bộc phát ra trong quá trình tinh huy chuyển đổi thành chân nguyên hay không? Có thể giống Tọa Chiếu Tứ Kinh phụ chú ghi lại người kia, trực tiếp chết cháy hay không?
Hắn không suy nghĩ đến những vấn đề này, thần thức tiến vào thân thể bắt đầu tự quan, bắt đầu tìm kiếm.
Tiểu thiên địa vẫn là thiên địa, thời điểm mà hắn tọa chiếu tự quan, thần thức sẽ biến thành một luồng gió mát bên trong thiên địa. Tối nay hắn ở trong thân thể tìm kiếm tinh huy, giống như đêm đó hắn ở trong bầu trời đêm tìm kiếm mệnh tinh, đồng dạng là muốn ở trong thiên địa rộng lớn không ngừng tìm kiếm, quá trình này vô cùng dài dòng, dài đến mức hắn quên mất thời gian trôi qua
Trong phạm vi quan sát mơ hồ, ánh sáng biến ảo không ngừng, tạo thành vô số hình ảnh kỳ quái , loáng thoáng trước mắt, phảng phất thiên địa tựa như từng quen biết, rồi lại vô cùng xa lạ.
Có vùng đất khẽ nhô lên, giống như núi non chập chùng, đây chẳng lẽ là xương cốt? Có vết nứt sâu trong lòng đất, mơ hồ tản ra khí tức như địa mạch là cái gì? Là kinh mạch?
Gió mát ở trong thiên địa chậm rãi bay đi, thần thức ở trong thân thể không ngừng tìm kiếm, hắn dần dần thích ứng với cảm giác như vậy, hình ảnh trong ý thức trở nên càng ngày càng rõ ràng, sau đó hắn thấy được vách núi đứt lìa, núi non cứng rắn giống như đá hoa cương biến thành đổ nát, địa mạch tàn phá, hoang tàn khắp nơi, làm lòng người sinh ra cảm giác bi thương.
Đây là thân thể của hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng chân thực tinh tường về thân thể của mình, điều này làm cho hắn cảm thấy rất bi thương, vách núi gãy lìa, địa mạch tàn phá đại khái đại biểu cho kinh mạch đứt lìa của mình ư? Hay gọi là đoạn mạch? Đây cũng là ám ảnh tử vong ẩn giấu trong thân thể của mình?
Chẳng qua là... đạo lực lượng kinh khủng làm cho sông núi biến hình nứt vỡ, đến tột cùng là từ đâu tới?
Gió mát thổi qua mấy vạn dặm hoang nguyên, vượt qua chín đạo núi non, đi tới một mảnh hoang nguyên phủ đầy tuyết trắng.
Hắn không biết nơi đây là chỗ nào, chỉ biết vạn dặm tuyết phiêu, hàn lãnh vô cùng, hơn nữa mặt đất phủ một tầng tuyết thật dầy, sạch sẽ có chút chói mắt.
Hắn không biết cánh đồng tuyết này là cái gì, càng không biết cánh đồng tuyết phủ đầy một tầng tuyết trắng sạch sẽ như vậy, đối với tu hành người mà nói ý nghĩa thế nào, càng không biết, vô luận Ly Sơn kiếm tông vị Tiểu sư thúc truyền kỳ kia hay là các tuyệt thế cường giả khác, nếu như biết hắn có cánh đồng tuyết hoàn mỹ như thế, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để hắn kế thừa truyền thừa của mình.
Cuối cùng, hắn thấy được một cái hồ.
Đó là một chiếc hồ lơ lửng giữa thiên địa, xanh lam sâu rộng, ở trong cảm giác của thần thức, diện tích mấy trăm dặm. Nói đúng ra, đây là một giọt nước lơ lửng trong thiên địa. Bên trong không có bất kỳ tạp chất nào, không có rong rêu, không có bùn đất, càng không có cặn bã, chỉ có nước sạch trong suốt, cho nên ánh sáng có thể tự nhiên xuyên qua bên trong.
Đến đây, thần thức của hắn đã đi khắp thiên địa này một vòng, từ ý tứ nguồn gốc của tu hành mà nói, hắn đã tiến vào cảnh giới Tọa Chiếu, nếu như sự thật này để người ta phát hiện, cả thế gian sẽ tuyệt đối khiếp sợ, bởi vì ... điểm này nói rõ hắn có thần thức tinh khiết nhất, sạch sẽ nhất thế gian, thậm chí có thể vượt xa giới hạn về cảnh giới.
Vấn đề là chuyện này không có ý nghĩa gì.
Thần thức dù cường đại như thế nào, nếu không có chân nguyên, vẫn chỉ là một người bình thường, nhiều nhất có thể trợ giúp làm cho phạm vi cảm giác của hắn rộng rộng rãi một chút mà thôi.
Chân nguyên khởi nguồn từ tinh huy.
Từ mùa xuân đến mùa đông, hắn hàng đêm đều dẫn tinh quang tẩy tủy, tẩy tủy chưa thành, tinh huy lại tích lũy ở nơi nào?
Đến lúc này, Trần Trường Sinh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Khi thần thức của hắn tìm được tinh huy, tới tiếp xúc với nó, tinh huy sẽ chuyển hóa toàn bộ thành chân nguyên, thân thể của hắn chưa tẩy tủy, nhưng được lão sư cùng sư huynh dùng thuốc thang rèn luyện nhiều năm như vậy, đến tột cùng có thể chịu đựng lực lượng kinh khủng như thế bộc phát hay không?
Thần thức của hắn ở trong tiểu thiên địa chu du một lần nữa, một hơi mấy vạn dặm.
Cuối cùng, hắn nhìn về phiến cánh đồng tuyết này... một mảnh trắng xóa, thật là sạch sẽ, thật là đẹp mắt.
Thần thức của hắn bay cao hơn chút ít, nhìn thấy rõ ràng, cánh đồng tuyết này đang dần dần hòa tan, nhưng bởi vì không ngừng có tuyết rơi, cho nên diện tích của cánh đồng tuyết không có thu nhỏ lại, ngược lại đang tiếp tục tăng thêm, biến dày thêm, chẳng qua là ở một vài địa phương ánh sáng chói mắt nhất, xuất hiện một vài vết nứt.
Vết nứt rất ít, nhưng lại xuyên qua cánh đồng tuyết, đem cả cánh đồng tuyết cắt thành mấy chục khối.
Là nơi này sao?
Là nơi này.
Hắn lẳng lặng nhìn cánh đồng tuyết này, rất vui vẻ.
Tuyết ở đây, thì ra không phải là tuyết, mà là tinh huy ngưng kết tạo thành.
Mình có thể tu hành.
Tất cả tinh huy đều ở đây.
Như vậy, tiếp theo phải làm gì?
Hắn không suy nghĩ quá lâu, bởi vì chuyện này không cần hắn nghĩ, cũng cũng không phải là hắn nghĩ.
Thời khắc thần thức xác nhận đó là tinh huy, tiểu thiên địa cũng cảm giác được.
Quan sát, sau đó đưa ra phán đoán, đây chính là tiếp xúc.
Từ thiên không đến mặt đất, hoặc là mấy vạn dặm, hoặc chỉ là cách nhau một ngón tay, thần thức của hắn từ thiên không rơi xuống mặt đất, chỉ cần một ý nghĩ lóe lên.
Thần thức rơi vào trên một khối tuyết nhỏ đang chậm rãi trôi ở góc đông nam của cánh đồng tuyết.
Sợi thần thức kia của hắn, giống như một cây đuốc, rơi vào trên một đám lá khô.
Tinh huy ngưng kết thành tuyết, trong nháy mắt tỏa ra vô hạn quang minh, sau đó bắt đầu thiêu đốt kịch liệt.
Không có thanh âm, cũng không có bụi mù, chỉ có ngọn lửa mãnh liệt tỏa ra.
Diện tích của khối tuyết nhỏ này, ít nhất cũng có mấy ngàn trượng, song khi thần thức của hắn rơi xuống, chỉ trong nháy mắt, cả khối tuyết liền bốc cháy.
Ngọn lửa trong suốt, mang theo vô số nhiệt độ, thiêu đốt thiên không.
Tuyết vừa thiêu đốt, vừa hòa tan, biến thành thứ như nham tương lan tỏa ra bốn phía, thời gian không bao lâu, đã lan tràn ra khỏi phạm vi của cánh đồng tuyết, đi tới trên phiến hoang nguyên. Nham tương cũng là tinh hoa của tinh huy, ẩn chứa năng lượng khó có thể tưởng tượng, tỏa ra hồng quang sáng ngời, trông vô cùng kinh khủng, nơi nó đi qua, vô luận là cỏ cây hay là nham thạch, cũng chỉ thoáng chốc đã bốc cháy lên.
Dòng nham thạch chảy vào vách núi gãy lìa, vách núi bắt đầu bốc cháy.
Dòng chảy tiến địa mạch tàn phá, dưới đất bắt đầu bốc cháy.
Cả tiểu thiên địa đều bắt đầu bốc cháy.
Trong không gian dưới đất vắng lặng, bỗng nhiên xuất hiện một đạo khí tức ấm áp.
Hắc long nhìn Trần Trường Sinh hai mắt nhắm chặt, nhìn tuyết rơi vào trên người hắn trong nháy mắt hòa tan, hờ hững trong ánh mắt bị một tia kinh ngạc thay thế.
Ngay sau đó, ánh mắt của nó trở nên vô cùng ngưng trọng.
Mặt của Trần Trường Sinh trở nên đỏ bừng, miệng mũi phun ra không khí, gặp nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, trong nháy mắt biến thành sương trắng.
Tuyết rơi ở trên người của hắn lập tức hòa tan, sau đó nhanh chóng bốc hơi, cả người hắn đều bị sương trắng bao phủ.
Nhiệt độ thân thể của hắn đến tột cùng là cao bao nhiêu?
Trong đôi mắt hắc long toát ra tâm tình lo lắng, nhẹ nhàng thổi một hơi về phía hắn.
Long tức xen lẫn vụn băng, rơi vào trên người Trần Trường Sinh.
Chỉ trong nháy mắt, phía ngoài thân thể Trần Trường Sinh có thêm một tầng băng mỏng.
Nhưng chỉ một lát sau, lớp băng này liền vỡ toang, hòa tan, sau đó bốc hơi.
Mặt Trần Trường Sinh càng ngày càng hồng, thân thể càng ngày càng nóng, mạch máu trên cổ căng ra, sau đó nổi lên, ngay sau đó, càng ngày càng nhiều mạch máu bắt đầu căng lên, nổi lên trên da, gân xanh giăng đầy, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, thậm chí mơ hồ có thể thấy được dòng máu đang chảy cực nhanh trong mạch máu.
Trong không gian dưới đất, vang lên tiếng đông đông dày đặc, đó là... tim của hắn đang đập.
Tim của hắn đập mạnh, máu trong mạch máu chảy càng nhanh, quần áo trong nháy mắt bị mồ hôi ướt nhẹp, sau đó lại bốc hơi.
Thân thể của hắn đã xuất hiện rất nhiều phản ứng, muốn giải quyết vấn đề hiện tại mà hắn gặp phải .
Song lúc này tinh huy chuyển đổi thành chân nguyên, đang trong thân thể của hắn chạy loạn khắp nơi, không có trải qua tẩy tủy, thân thể của hắn làm sao có thể chịu nổi?
Huống chi kinh mạch của hắn trời sinh đã gãy lìa, số lượng chân nguyên có thể dung nạp ít hơn nhiều so với người thường, vì vậy tình huống lại càng thêm nguy hiểm.
Trần Trường Sinh nhắm chặt hai mắt, mạch máu bên khóe mắt không ngừng run lên, mày nhíu vô cùng gắt gao, lộ ra vẻ vô cùng thống khổ.
Hắn bỏ qua tẩy tủy trực tiếp tọa chiếu, bởi vì hắn muốn nhìn xem tinh huy đến tột cùng có ở đó hay không, như thế mới có thể bình tâm ý, nếu không bảo hắn từ bỏ đại triêu thí, hắn tuyệt đối không thể nào cam tâm.
Hiện tại hắn thấy được cánh đồng tuyết kia, tinh huy bắt đầu thiêu đốt, bắt đầu chuyển đổi thành chân nguyên, hắn cũng sắp chết, chẳng lẽ như vậy có thể cam tâm sao?
Nhìn thiếu niên nét mặt thống khổ, đôi mắt hắc long toát ra thần tình thương hại, nhưng không làm gì cả.
* Liệu nguyên: lửa cháy lan ra đồng cỏ
Nhắm mắt lại chính là bóng tối, sau khi bóng tối buông xuống, tinh thần mới xuất hiện, như thế mới có thể tìm được viên mệnh tinh thuộc về mình tại trong bầu trời đêm, nhưng việc hắn cần phải làm hiện tại không phải là định mệnh tinh, mà là tọa chiếu, cho nên thần thức của hắn không có bay lên cao, mà tựa như tuyết chậm rãi bay xuống, trở lại trên người của mình.
Thần thức vô hình vô lượng, dễ dàng xuyên thấu quần áo và da, tiến vào sâu trong thân thể của hắn, sau đó đem tất cả mọi thứ phản hồi lại, đây cũng là nội quan hoặc là nói tự quan.
Tọa Chiếu cảnh giới thật ra không có đường ranh giới minh xác, người tu hành chỉ cần có thể cô đọng thần thức, tự quan như ý, cũng có thể nói đã tiến vào Tọa Chiếu, nếu như muốn tiếp tục đề cao cảnh giới, cần liên quan tới sự hỗ trợ lẫn nhau giữa thần thức và kinh mạch, nhưng pháp môn căn bản nhất chính là hai chữ tự quan.
Tất cả pháp môn tu hành của các tông phái về Tọa Chiếu, cũng đều ghi lại một câu nói như này: xem bản thân, mới có thể thấy thiên địa.
Vì sao lại thế? Bởi vì thân thể của người tu hành, chính là một phương thiên địa. Cùng thiên địa trong tự nhiên bất đồng, người tu hành bản thân thiên địa nhỏ hơn, vi diệu hơn, nếu như nói lực lượng bổn nguyên của tu hành đến từ chính thiên địa tự nhiên, như vậy muốn cho bản thân trở nên cường đại hơn, thì cần phải không ngừng cải tạo thiên địa trong bản thân mình.
Tẩy Tủy, là bước đầu tiên giúp cho người tu hành cải tạo bản thân, nhưng tương đối thô sơ giản lược, Tọa Chiếu là quan sát, giống như trước cũng là người tu hành cải tạo đối với bản thân nhưng càng thêm chi tiết hơn, hơn nữa, đến cảnh giới Tọa Chiếu, người tu hành không cần trực tiếp mượn lực lượng tinh huy, mà bắt đầu học tập cách sử dụng chân nguyên do tinh huy biến chuyển mà thành.
Tinh huy thuộc về đại thiên địa tự nhiên, chân nguyên lại thuộc về tiểu thiên địa của tu giả.
So với người tu hành bình thường, tình huống của Trần Trường Sinh rất đặc thù, hắn đầu tiên cần ở trong phiến thiên địa bé nhỏ của mình, tìm được tinh huy, sau đó thử chuyển đổi thành chân nguyên thuộc về mình, mà chỗ nguy hiểm chân chính cũng chính là ở một khắc này, thân thể của hắn chưa tẩy tủy, có thể dung nạp năng lượng bộc phát ra trong quá trình tinh huy chuyển đổi thành chân nguyên hay không? Có thể giống Tọa Chiếu Tứ Kinh phụ chú ghi lại người kia, trực tiếp chết cháy hay không?
Hắn không suy nghĩ đến những vấn đề này, thần thức tiến vào thân thể bắt đầu tự quan, bắt đầu tìm kiếm.
Tiểu thiên địa vẫn là thiên địa, thời điểm mà hắn tọa chiếu tự quan, thần thức sẽ biến thành một luồng gió mát bên trong thiên địa. Tối nay hắn ở trong thân thể tìm kiếm tinh huy, giống như đêm đó hắn ở trong bầu trời đêm tìm kiếm mệnh tinh, đồng dạng là muốn ở trong thiên địa rộng lớn không ngừng tìm kiếm, quá trình này vô cùng dài dòng, dài đến mức hắn quên mất thời gian trôi qua
Trong phạm vi quan sát mơ hồ, ánh sáng biến ảo không ngừng, tạo thành vô số hình ảnh kỳ quái , loáng thoáng trước mắt, phảng phất thiên địa tựa như từng quen biết, rồi lại vô cùng xa lạ.
Có vùng đất khẽ nhô lên, giống như núi non chập chùng, đây chẳng lẽ là xương cốt? Có vết nứt sâu trong lòng đất, mơ hồ tản ra khí tức như địa mạch là cái gì? Là kinh mạch?
Gió mát ở trong thiên địa chậm rãi bay đi, thần thức ở trong thân thể không ngừng tìm kiếm, hắn dần dần thích ứng với cảm giác như vậy, hình ảnh trong ý thức trở nên càng ngày càng rõ ràng, sau đó hắn thấy được vách núi đứt lìa, núi non cứng rắn giống như đá hoa cương biến thành đổ nát, địa mạch tàn phá, hoang tàn khắp nơi, làm lòng người sinh ra cảm giác bi thương.
Đây là thân thể của hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng chân thực tinh tường về thân thể của mình, điều này làm cho hắn cảm thấy rất bi thương, vách núi gãy lìa, địa mạch tàn phá đại khái đại biểu cho kinh mạch đứt lìa của mình ư? Hay gọi là đoạn mạch? Đây cũng là ám ảnh tử vong ẩn giấu trong thân thể của mình?
Chẳng qua là... đạo lực lượng kinh khủng làm cho sông núi biến hình nứt vỡ, đến tột cùng là từ đâu tới?
Gió mát thổi qua mấy vạn dặm hoang nguyên, vượt qua chín đạo núi non, đi tới một mảnh hoang nguyên phủ đầy tuyết trắng.
Hắn không biết nơi đây là chỗ nào, chỉ biết vạn dặm tuyết phiêu, hàn lãnh vô cùng, hơn nữa mặt đất phủ một tầng tuyết thật dầy, sạch sẽ có chút chói mắt.
Hắn không biết cánh đồng tuyết này là cái gì, càng không biết cánh đồng tuyết phủ đầy một tầng tuyết trắng sạch sẽ như vậy, đối với tu hành người mà nói ý nghĩa thế nào, càng không biết, vô luận Ly Sơn kiếm tông vị Tiểu sư thúc truyền kỳ kia hay là các tuyệt thế cường giả khác, nếu như biết hắn có cánh đồng tuyết hoàn mỹ như thế, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để hắn kế thừa truyền thừa của mình.
Cuối cùng, hắn thấy được một cái hồ.
Đó là một chiếc hồ lơ lửng giữa thiên địa, xanh lam sâu rộng, ở trong cảm giác của thần thức, diện tích mấy trăm dặm. Nói đúng ra, đây là một giọt nước lơ lửng trong thiên địa. Bên trong không có bất kỳ tạp chất nào, không có rong rêu, không có bùn đất, càng không có cặn bã, chỉ có nước sạch trong suốt, cho nên ánh sáng có thể tự nhiên xuyên qua bên trong.
Đến đây, thần thức của hắn đã đi khắp thiên địa này một vòng, từ ý tứ nguồn gốc của tu hành mà nói, hắn đã tiến vào cảnh giới Tọa Chiếu, nếu như sự thật này để người ta phát hiện, cả thế gian sẽ tuyệt đối khiếp sợ, bởi vì ... điểm này nói rõ hắn có thần thức tinh khiết nhất, sạch sẽ nhất thế gian, thậm chí có thể vượt xa giới hạn về cảnh giới.
Vấn đề là chuyện này không có ý nghĩa gì.
Thần thức dù cường đại như thế nào, nếu không có chân nguyên, vẫn chỉ là một người bình thường, nhiều nhất có thể trợ giúp làm cho phạm vi cảm giác của hắn rộng rộng rãi một chút mà thôi.
Chân nguyên khởi nguồn từ tinh huy.
Từ mùa xuân đến mùa đông, hắn hàng đêm đều dẫn tinh quang tẩy tủy, tẩy tủy chưa thành, tinh huy lại tích lũy ở nơi nào?
Đến lúc này, Trần Trường Sinh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Khi thần thức của hắn tìm được tinh huy, tới tiếp xúc với nó, tinh huy sẽ chuyển hóa toàn bộ thành chân nguyên, thân thể của hắn chưa tẩy tủy, nhưng được lão sư cùng sư huynh dùng thuốc thang rèn luyện nhiều năm như vậy, đến tột cùng có thể chịu đựng lực lượng kinh khủng như thế bộc phát hay không?
Thần thức của hắn ở trong tiểu thiên địa chu du một lần nữa, một hơi mấy vạn dặm.
Cuối cùng, hắn nhìn về phiến cánh đồng tuyết này... một mảnh trắng xóa, thật là sạch sẽ, thật là đẹp mắt.
Thần thức của hắn bay cao hơn chút ít, nhìn thấy rõ ràng, cánh đồng tuyết này đang dần dần hòa tan, nhưng bởi vì không ngừng có tuyết rơi, cho nên diện tích của cánh đồng tuyết không có thu nhỏ lại, ngược lại đang tiếp tục tăng thêm, biến dày thêm, chẳng qua là ở một vài địa phương ánh sáng chói mắt nhất, xuất hiện một vài vết nứt.
Vết nứt rất ít, nhưng lại xuyên qua cánh đồng tuyết, đem cả cánh đồng tuyết cắt thành mấy chục khối.
Là nơi này sao?
Là nơi này.
Hắn lẳng lặng nhìn cánh đồng tuyết này, rất vui vẻ.
Tuyết ở đây, thì ra không phải là tuyết, mà là tinh huy ngưng kết tạo thành.
Mình có thể tu hành.
Tất cả tinh huy đều ở đây.
Như vậy, tiếp theo phải làm gì?
Hắn không suy nghĩ quá lâu, bởi vì chuyện này không cần hắn nghĩ, cũng cũng không phải là hắn nghĩ.
Thời khắc thần thức xác nhận đó là tinh huy, tiểu thiên địa cũng cảm giác được.
Quan sát, sau đó đưa ra phán đoán, đây chính là tiếp xúc.
Từ thiên không đến mặt đất, hoặc là mấy vạn dặm, hoặc chỉ là cách nhau một ngón tay, thần thức của hắn từ thiên không rơi xuống mặt đất, chỉ cần một ý nghĩ lóe lên.
Thần thức rơi vào trên một khối tuyết nhỏ đang chậm rãi trôi ở góc đông nam của cánh đồng tuyết.
Sợi thần thức kia của hắn, giống như một cây đuốc, rơi vào trên một đám lá khô.
Tinh huy ngưng kết thành tuyết, trong nháy mắt tỏa ra vô hạn quang minh, sau đó bắt đầu thiêu đốt kịch liệt.
Không có thanh âm, cũng không có bụi mù, chỉ có ngọn lửa mãnh liệt tỏa ra.
Diện tích của khối tuyết nhỏ này, ít nhất cũng có mấy ngàn trượng, song khi thần thức của hắn rơi xuống, chỉ trong nháy mắt, cả khối tuyết liền bốc cháy.
Ngọn lửa trong suốt, mang theo vô số nhiệt độ, thiêu đốt thiên không.
Tuyết vừa thiêu đốt, vừa hòa tan, biến thành thứ như nham tương lan tỏa ra bốn phía, thời gian không bao lâu, đã lan tràn ra khỏi phạm vi của cánh đồng tuyết, đi tới trên phiến hoang nguyên. Nham tương cũng là tinh hoa của tinh huy, ẩn chứa năng lượng khó có thể tưởng tượng, tỏa ra hồng quang sáng ngời, trông vô cùng kinh khủng, nơi nó đi qua, vô luận là cỏ cây hay là nham thạch, cũng chỉ thoáng chốc đã bốc cháy lên.
Dòng nham thạch chảy vào vách núi gãy lìa, vách núi bắt đầu bốc cháy.
Dòng chảy tiến địa mạch tàn phá, dưới đất bắt đầu bốc cháy.
Cả tiểu thiên địa đều bắt đầu bốc cháy.
Trong không gian dưới đất vắng lặng, bỗng nhiên xuất hiện một đạo khí tức ấm áp.
Hắc long nhìn Trần Trường Sinh hai mắt nhắm chặt, nhìn tuyết rơi vào trên người hắn trong nháy mắt hòa tan, hờ hững trong ánh mắt bị một tia kinh ngạc thay thế.
Ngay sau đó, ánh mắt của nó trở nên vô cùng ngưng trọng.
Mặt của Trần Trường Sinh trở nên đỏ bừng, miệng mũi phun ra không khí, gặp nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, trong nháy mắt biến thành sương trắng.
Tuyết rơi ở trên người của hắn lập tức hòa tan, sau đó nhanh chóng bốc hơi, cả người hắn đều bị sương trắng bao phủ.
Nhiệt độ thân thể của hắn đến tột cùng là cao bao nhiêu?
Trong đôi mắt hắc long toát ra tâm tình lo lắng, nhẹ nhàng thổi một hơi về phía hắn.
Long tức xen lẫn vụn băng, rơi vào trên người Trần Trường Sinh.
Chỉ trong nháy mắt, phía ngoài thân thể Trần Trường Sinh có thêm một tầng băng mỏng.
Nhưng chỉ một lát sau, lớp băng này liền vỡ toang, hòa tan, sau đó bốc hơi.
Mặt Trần Trường Sinh càng ngày càng hồng, thân thể càng ngày càng nóng, mạch máu trên cổ căng ra, sau đó nổi lên, ngay sau đó, càng ngày càng nhiều mạch máu bắt đầu căng lên, nổi lên trên da, gân xanh giăng đầy, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, thậm chí mơ hồ có thể thấy được dòng máu đang chảy cực nhanh trong mạch máu.
Trong không gian dưới đất, vang lên tiếng đông đông dày đặc, đó là... tim của hắn đang đập.
Tim của hắn đập mạnh, máu trong mạch máu chảy càng nhanh, quần áo trong nháy mắt bị mồ hôi ướt nhẹp, sau đó lại bốc hơi.
Thân thể của hắn đã xuất hiện rất nhiều phản ứng, muốn giải quyết vấn đề hiện tại mà hắn gặp phải .
Song lúc này tinh huy chuyển đổi thành chân nguyên, đang trong thân thể của hắn chạy loạn khắp nơi, không có trải qua tẩy tủy, thân thể của hắn làm sao có thể chịu nổi?
Huống chi kinh mạch của hắn trời sinh đã gãy lìa, số lượng chân nguyên có thể dung nạp ít hơn nhiều so với người thường, vì vậy tình huống lại càng thêm nguy hiểm.
Trần Trường Sinh nhắm chặt hai mắt, mạch máu bên khóe mắt không ngừng run lên, mày nhíu vô cùng gắt gao, lộ ra vẻ vô cùng thống khổ.
Hắn bỏ qua tẩy tủy trực tiếp tọa chiếu, bởi vì hắn muốn nhìn xem tinh huy đến tột cùng có ở đó hay không, như thế mới có thể bình tâm ý, nếu không bảo hắn từ bỏ đại triêu thí, hắn tuyệt đối không thể nào cam tâm.
Hiện tại hắn thấy được cánh đồng tuyết kia, tinh huy bắt đầu thiêu đốt, bắt đầu chuyển đổi thành chân nguyên, hắn cũng sắp chết, chẳng lẽ như vậy có thể cam tâm sao?
Nhìn thiếu niên nét mặt thống khổ, đôi mắt hắc long toát ra thần tình thương hại, nhưng không làm gì cả.
* Liệu nguyên: lửa cháy lan ra đồng cỏ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook