Trạch Nữ Biến Thái Tung Hoành Mạt Thế
-
Chương 4: Bóng tối - Mạt thế phủ
Bây giờ là 8 giờ 45 phút ở nước V.Cách mạt thế còn 3 giờ 15 phút.
Nước M, khi mọi người còn đang hoảng loạn vì những dị tượng và căn bệnh lạ khiến hàng loạt người ngất xỉu, mặt trời còn đang tỏa ánh nắng dịu dàng đột ngột bị che phủ. Rất nhiều người cứ tưởng đây là hiện tượng tự nhiên nên không mấy để tâm, trong lúc đó, chính phủ lại biết đây không phải hiện tượng tự nhiên, bắt đầu các biện pháp phòng chống thiên tai.
Thế nhưng, lúc này mới chuẩn bị cho quốc gia, liệu có kịp?
Bởi vì có 1 nửa Trái Đât vốn đang trong ban đêm nên thông tin này vẫn ít có người biết đến. Kể cả 2 chị em Trần Phương và Trần Trang ở nước V.
Mồ hôi của Trần Phương to bằng từng hạt đậu khi đi qua những chỗ đông người, nhất là bệnh viện. Tuy là cô đã chuẩn bị chu đáo, thế nhưng nhìn những cái “xác chuẩn bị sống” này thôi cũng đủ làm cô nhức *trứng* rồi, thật may là cô không có cái thứ đó!
“Trang... sao lại đến đây?” Trần Phương hiếu kì nhìn khu đất ngoại ô thành phố, trong lòng dâng lên rất nhiều câu hỏi.
“Ừ, đến rồi!” Trần Trang mỉm cười, bảo Tín dừng xe lại.
Đằng trước xe của Trần Trang là rất nhiều các loại xe vận chuyển lớn, nhìn số vật tư này mà Trần Phương đã chảy ra vô vàn nước miếng rồi.
“Chị hành động rất nhanh đúng không? Tuy là công khai cướp đoạt nhưng mà mạt thế đã đuổi đến mông rồi, quan tâm gì cái này nữa?” Trần Trang khí phách cười cười. Nụ cười tự tin tỏa ra bá khí nữ vương. Tín bên kia dụi mắt kìa.
Trần Phương nhìn thấy trên mỗi chiếc xe chỉ có khoảng 1 đến 2 người, bất an dâng lên trong lòng càng ngày càng lớn. Thần Long bang có khoảng 1 vạn người, mà lúc này sao chỉ có khoảng 1 nghìn người thế này? Đó là chưa kể ở đây còn có 1 ít thân nhân của bang chúng nữa!
Trung chạy đến, gõ gõ cửa kính, khuôn mặt mồ hôi phủ đầy. Tên này đã khá là vất vả a.
“Chuyện gì?” Trần Trang nhíu mày.
“Trang tỷ, sau khi thống kê hết toàn bộ, 1 vạn người của bang ta chỉ có khoảng 600 người là không bị ngất xỉu, cộng thêm cả thân nhân của chúng bang thì cũng chỉ vỏn vẹn gần 1000 người mà thôi!” Trung lo lắng nói.
Sắc mặt Trần Phương sau khi nghe xong thoáng tái nhợt. 1 vạn, chỉ còn lại 600. Nếu chia theo bình quân tỷ lệ thì chỉ còn 1/15 dân số thế giới còn là người, hơn mười phần còn lại thì sắp thức dậy thành một loài sinh vật khác rồi. Đây là chưa tính đến những người sẽ bị thiệt mạng khi đối diện với hủ thi!
Trần Trang thì lại hoàn toàn sững sờ.
Hơn 1 vạn, chỉ còn lại 600, đây chính là cái thiên lý gì? Thần Long bang không giống như những bang phái rồng rắn lẫn lộn khác, ở đây anh em như người một nhà, đối xử với nhau dựa trên niềm tin mạnh mẽ. Bởi vậy nên không giống với mấy cái bang hàng vạn hay thậm chí là chục vạn thành viên, Thần Long bang chỉ có hơn 1 vạn thành viên mà thôi.
Anh em từng kề vai bá cổ nhau mà cười, nay đã hoàn toàn mất đi hết rồi...
Trần Trang ánh mắt thoáng thẫn thờ, Tín nhìn thấy thì hốt hoảng ôm cô vào lòng, lui vào một góc xe.
“Haizz...” Trần Phương gãi gãi đầu, nhìn về phía đám người phía trước.
Đờ đẫn.
Ưu thương.
Thậm chí là tuyệt vọng.
Bọn người này quả thực là đủ khiến cho người ta cảm thấy đau đầu mà! Trang lại đang bị đả kích như thế kia...
Thật là, chẳng lẽ cái nhiệm vụ động viên cùng khích lệ lại được trao cho cái trạch nữ ít khi ra ngoài xã hội như cô sao? Trần Phương thở dài một cái rồi bước ra khỏi xe.
“Trung, đem mọi người tập hợp lại!”
Hơn 1000 người tập trung ở một bãi đất trống, ánh mắt mờ mịt nhìn lên cô gái nhỏ nhắn đứng bên trên.
“Xin chào mọi người. Giới thiệu ngắn gọn một chút, tôi là Trần Phương, em gái cưng của Trang tỷ.” Trần Phương hi hi ha ha cười, đánh vỡ không khí bế tắc lúc nãy.
“Chào cô.”
“Nhị tỷ!”
“Nhị tỷ!”
Trần Phương gật đầu rồi liếc nhìn những dòng chữ siêu nhỏ chỉ có thể soi bằng kính lúp trên lòng bàn tay, ánh mắt đắc ý cất tiếng phát biểu.
“Chắc hẳn mọi người cũng đã biết tình hình lúc này. Những hiện tượng kì lạ cùng căn dịch bệnh này chính là đang báo hiệu cho một thời đại đen tối mới của lịch sử loài người.”
“Mà tôi, đã biết trước điều đó nên mới tập hợp mọi người lại đây. Ở ngoại ô tôi đã sắp xếp một căn cứ nhỏ có thể giúp chúng ta sống sót qua thời đại này. Nếu mọi người đồng ý có thể đến đó với tôi và Trang tỷ, nếu không bọn tôi sẽ cung cấp thức ăn cho mọi người rời đi.” Trần Phương cười cười.
Hơn 600 thành viên của Thần Long bang chắc chắn sẽ đi. Bởi Thần Long bang nói là bang chúng xã hội đen nhưng thực chất là một cái Fanclub của Trần Trang, thần tượng ở đâu thì fan theo đó, đúng không?
Còn những người còn lại thì là gia đình, thân nhân của 600 người kia, hẳn là sẽ nghe theo bọn họ. Còn nếu có ai muốn tách riêng cũng được, cô cũng chẳng quan tâm. Dù sao thì cũng là người xa lạ, bớt đi một người thì bớt đi một chỗ thức ăn. Lo lắng thức ăn cho hơn 1000 người có phải dễ đâu!
Hơn nữa, cô cần là những thanh niên trai tráng này, những cụ già 60 hay con nít vắt mũi chưa sạch thì cô cưu mang đã là rất nhân đạo rồi, bọn họ mà lèo nhèo nữa thì bỏ mặc luôn! Rắc rối!
“Vâng, bọn em sẽ đi theo Đại tỷ và Nhị tỷ!” Tiểu Trung gào lên như phát cuồng. Tiếp theo đó là một đám kích động như uống máu gà chọi.
“Đi theo Đại tỷ có cơm ăn! Đi theo Nhị tỷ có nước uống!”
“Trang tỷ xinh đẹp quá! Huýt huýt huýt!” Lạc đề rồi...
“Được rồi! Bây giờ các anh hãy dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến nơi này. Nơi đó có căn cứ mà tôi đã cố gắng xây dựng. Các anh phải cải tạo nó thật tốt cho tôi!” Trần Phương chỉ trên bản đồ, ánh mắt tin tưởng nhìn Trung. Tên nhóc này là một tay Trang tỷ chăm sóc suốt 2 năm, làm việc vừa cẩn thận lại vừa có hiệu quả. Trên hết là độ trung thành khỏi phải chê luôn!
Đoàn xe khổng lồ rời đi. Trước khi đi, tiểu Trung còn thò đầu ra khỏi cửa kính, ánh mắt rưng rưng tội nghiệp như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hiện tại, 9 giờ 50 phút.
[Nhóm chat Biến thái và háo sắc]
Ta là Sắc lang: Không xong, dự đoán có sai lệch! Tận thế sẽ hoàn toàn phủ xuống chỉ sau 10 phút nữa!
Nữ thần hà tiện: Không phải chứ? Cậu mà cũng đoán trật sao?
Ta là Sắc lang: Tôi không rõ. Chỉ là trước đó chắc chắn là 12 giờ. Thế nhưng lúc này lại là 10 giờ!
Trạch nam iu computer: Tương lai đã bị thay đổi! Không biết là nó bị cái gì thay đổi đây...
............
10 giờ!
Đột ngột, toàn cầu bị bao phủ bởi một đoàn ánh sáng kì ảo huyễn hoặc.
Bầu trời tỏa sáng - kì dị, nguy hiểm.
Một giọng nói kì quái xuất hiện, vang vọng trong tai từng người.
“Loài người các ngươi thực sự là luôn khiến cho người ta đau đầu! Càng ngày lại càng phát triển theo hướng ngược lại, tự hủy diệt chính bản thân mình!”
Thở dài một tiếng, tên kia lại tiếp tục cằn nhằn.
“Thực ra ta cũng chẳng muốn can thiệp vào chuyện của các ngươi đâu, thế nhưng vị Thần của các ngươi lại nháo nhác yêu cầu, bởi vậy nên hôm nay ta mới đến gặp các ngươi đây.”
Trần Phương khiêu mi. Thần của chúng ta không phải tên kia? Vậy hắn là ai?
“Thật ra thì ta định khai tiệc lúc nửa đêm cơ, nhưng mà không ngờ được 5 trong bảy mảnh Chén Thánh đã bị tìm ra, ta cũng hết cách, phải khai tiệc sớm. Được rồi, hãy tận hưởng đi, “người dẫn đường” sẽ giúp ta trông chừng các ngươi. Hẹn gặp lại, chủ nhân đích thực của Chén Thánh!”
Chén Thánh? Trần Phương tròn mắt nhìn cái ly trên tay. Không ngờ lai lịch cũng dữ dội quá nha! Cơ mà “mảnh” tức là ánh chỉ Chén Thánh không hoàn hảo ư? 7 cái... chủ nhân của Chén Thánh thực sự...
Thú vị rồi a~
Càng là tranh đoạt cùng đổ máu, cuộc chơi mới càng thú vị!
Nhưng mà,*người dẫn đường* là cái gì vậy?
“Ầm!!!” Trong lúc Trần Phương còn đang miên man suy nghĩ, đột ngột một tiếng nổ rung chuyển cả thành phố.
Bomb ư? Chính quyền sử dụng đến vũ khí nóng nhanh như vậy?
Thực sự tận thế đến rồi!
..............
“A... a... a...” Một cô gái bị bạn trai túm lấy, hàm răng sắc nhọn nhuốm màu nước dãi màu vàng bẩn thỉu cắm lên cần cổ tuyết trắng.
“Cút ra! Cút ra!!! A...”
.............
“Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh!” Y sỹ vui nừng bước vào, sắc mặt nhẹ nhõm. Vị bác sĩ kia nghe vậy cũng mỉm cười thoải mái, cầm hồ sơ bệnh án rất dày bước đi.
Đứng trước căn phòng bệnh, cả 2 mặt trắng bệch nhìn khung cảnh như từ địa ngục bước ra trước mắt. Thậm chí, đũng quần của y sỹ đã bị ướt.
Một con quái vật đột ngột nhìn về phía họ, ánh mắt đục ngầu cùng máu tươi nhuốm đỏ mặt, lao ra khỏi phòng săn giết.
Bệnh viện - một trong những khu vực nguy hiểm nhất!
.............
Trần Phương lắng nghe tiếng gào thét xung quanh, ánh mắt láo liên suy nghĩ. Khởi đầu tận thế, cơ hội tốt đến không thể tốt hơn!
“Tín!” Cô quay sang gọi Tín. Trần Trang đang bị mất bình tĩnh thì không trông cậy được rồi. Thật may là có cái tên này còn đang giữ được bình tĩnh.
“Ừ?” Phạm Tín nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt nghi hoặc.
“Anh có biết vị trí các quân khu cả ngoài sáng lẫn trong tối không?” Trần Phương cười cười, không biết lời nói cà lơ phất phơ của mình đã làm ai đó vô cùng bất ngờ.
Nháy mắt, ánh mắt dịu dàng cùng ôn nhu của Phạm Tín chuyển đổi, vô cảm hờ hững cùng lạnh thấu xương. Hắn đang đề phòng cô!
“Ha ha...” Trần Phương bật cười, cầm khẩu súng rồi lên nòng.”Kì thật anh không cần như vậy, tôi luôn tin tưởng ánh mắt của chị. Nhưng nếu anh lộ ra cái biểu tình này thì xin lỗi, giết nhầm còn hơn bỏ sót!” Mọi mối nguy hiểm uy hiếp đến cô và Trang cần phải bị tiêu diệt!
“Được rồi!” Một giọng nói mất kiên nhẫn đánh vỡ khung cảnh giương cung bạt kiếm.”Phương em không cần nghi ngờ Tín, anh ta là người của chị! Tín anh không cần phải bày ra cái bộ dáng đó đâu,em gái em đâu phải là cái đồ não bị búng nước chứ? Nó là đang thăm dò anh thôi!”
Trần Trang dở khóc dở cười.
“Chị, chị không sao chứ?” Trần Phương ngay lập tức vứt đi khẩu súng, bày ra bộ dáng đáng yêu vô hại. Phạm Tín nhìn hai cô gái, sắc mặt khó coi co rút khóe miệng.
Người bản tính yếu ớt lương thiện thì bày ra một dáng khí chất nữ vương cường quyền, kẻ xảo trá âm hiểm thì lại trưng ra cái điệu bộ ngây thơ, tui không biết gì hết. Đúng là hai chị em ngược đời mà!
Nước M, khi mọi người còn đang hoảng loạn vì những dị tượng và căn bệnh lạ khiến hàng loạt người ngất xỉu, mặt trời còn đang tỏa ánh nắng dịu dàng đột ngột bị che phủ. Rất nhiều người cứ tưởng đây là hiện tượng tự nhiên nên không mấy để tâm, trong lúc đó, chính phủ lại biết đây không phải hiện tượng tự nhiên, bắt đầu các biện pháp phòng chống thiên tai.
Thế nhưng, lúc này mới chuẩn bị cho quốc gia, liệu có kịp?
Bởi vì có 1 nửa Trái Đât vốn đang trong ban đêm nên thông tin này vẫn ít có người biết đến. Kể cả 2 chị em Trần Phương và Trần Trang ở nước V.
Mồ hôi của Trần Phương to bằng từng hạt đậu khi đi qua những chỗ đông người, nhất là bệnh viện. Tuy là cô đã chuẩn bị chu đáo, thế nhưng nhìn những cái “xác chuẩn bị sống” này thôi cũng đủ làm cô nhức *trứng* rồi, thật may là cô không có cái thứ đó!
“Trang... sao lại đến đây?” Trần Phương hiếu kì nhìn khu đất ngoại ô thành phố, trong lòng dâng lên rất nhiều câu hỏi.
“Ừ, đến rồi!” Trần Trang mỉm cười, bảo Tín dừng xe lại.
Đằng trước xe của Trần Trang là rất nhiều các loại xe vận chuyển lớn, nhìn số vật tư này mà Trần Phương đã chảy ra vô vàn nước miếng rồi.
“Chị hành động rất nhanh đúng không? Tuy là công khai cướp đoạt nhưng mà mạt thế đã đuổi đến mông rồi, quan tâm gì cái này nữa?” Trần Trang khí phách cười cười. Nụ cười tự tin tỏa ra bá khí nữ vương. Tín bên kia dụi mắt kìa.
Trần Phương nhìn thấy trên mỗi chiếc xe chỉ có khoảng 1 đến 2 người, bất an dâng lên trong lòng càng ngày càng lớn. Thần Long bang có khoảng 1 vạn người, mà lúc này sao chỉ có khoảng 1 nghìn người thế này? Đó là chưa kể ở đây còn có 1 ít thân nhân của bang chúng nữa!
Trung chạy đến, gõ gõ cửa kính, khuôn mặt mồ hôi phủ đầy. Tên này đã khá là vất vả a.
“Chuyện gì?” Trần Trang nhíu mày.
“Trang tỷ, sau khi thống kê hết toàn bộ, 1 vạn người của bang ta chỉ có khoảng 600 người là không bị ngất xỉu, cộng thêm cả thân nhân của chúng bang thì cũng chỉ vỏn vẹn gần 1000 người mà thôi!” Trung lo lắng nói.
Sắc mặt Trần Phương sau khi nghe xong thoáng tái nhợt. 1 vạn, chỉ còn lại 600. Nếu chia theo bình quân tỷ lệ thì chỉ còn 1/15 dân số thế giới còn là người, hơn mười phần còn lại thì sắp thức dậy thành một loài sinh vật khác rồi. Đây là chưa tính đến những người sẽ bị thiệt mạng khi đối diện với hủ thi!
Trần Trang thì lại hoàn toàn sững sờ.
Hơn 1 vạn, chỉ còn lại 600, đây chính là cái thiên lý gì? Thần Long bang không giống như những bang phái rồng rắn lẫn lộn khác, ở đây anh em như người một nhà, đối xử với nhau dựa trên niềm tin mạnh mẽ. Bởi vậy nên không giống với mấy cái bang hàng vạn hay thậm chí là chục vạn thành viên, Thần Long bang chỉ có hơn 1 vạn thành viên mà thôi.
Anh em từng kề vai bá cổ nhau mà cười, nay đã hoàn toàn mất đi hết rồi...
Trần Trang ánh mắt thoáng thẫn thờ, Tín nhìn thấy thì hốt hoảng ôm cô vào lòng, lui vào một góc xe.
“Haizz...” Trần Phương gãi gãi đầu, nhìn về phía đám người phía trước.
Đờ đẫn.
Ưu thương.
Thậm chí là tuyệt vọng.
Bọn người này quả thực là đủ khiến cho người ta cảm thấy đau đầu mà! Trang lại đang bị đả kích như thế kia...
Thật là, chẳng lẽ cái nhiệm vụ động viên cùng khích lệ lại được trao cho cái trạch nữ ít khi ra ngoài xã hội như cô sao? Trần Phương thở dài một cái rồi bước ra khỏi xe.
“Trung, đem mọi người tập hợp lại!”
Hơn 1000 người tập trung ở một bãi đất trống, ánh mắt mờ mịt nhìn lên cô gái nhỏ nhắn đứng bên trên.
“Xin chào mọi người. Giới thiệu ngắn gọn một chút, tôi là Trần Phương, em gái cưng của Trang tỷ.” Trần Phương hi hi ha ha cười, đánh vỡ không khí bế tắc lúc nãy.
“Chào cô.”
“Nhị tỷ!”
“Nhị tỷ!”
Trần Phương gật đầu rồi liếc nhìn những dòng chữ siêu nhỏ chỉ có thể soi bằng kính lúp trên lòng bàn tay, ánh mắt đắc ý cất tiếng phát biểu.
“Chắc hẳn mọi người cũng đã biết tình hình lúc này. Những hiện tượng kì lạ cùng căn dịch bệnh này chính là đang báo hiệu cho một thời đại đen tối mới của lịch sử loài người.”
“Mà tôi, đã biết trước điều đó nên mới tập hợp mọi người lại đây. Ở ngoại ô tôi đã sắp xếp một căn cứ nhỏ có thể giúp chúng ta sống sót qua thời đại này. Nếu mọi người đồng ý có thể đến đó với tôi và Trang tỷ, nếu không bọn tôi sẽ cung cấp thức ăn cho mọi người rời đi.” Trần Phương cười cười.
Hơn 600 thành viên của Thần Long bang chắc chắn sẽ đi. Bởi Thần Long bang nói là bang chúng xã hội đen nhưng thực chất là một cái Fanclub của Trần Trang, thần tượng ở đâu thì fan theo đó, đúng không?
Còn những người còn lại thì là gia đình, thân nhân của 600 người kia, hẳn là sẽ nghe theo bọn họ. Còn nếu có ai muốn tách riêng cũng được, cô cũng chẳng quan tâm. Dù sao thì cũng là người xa lạ, bớt đi một người thì bớt đi một chỗ thức ăn. Lo lắng thức ăn cho hơn 1000 người có phải dễ đâu!
Hơn nữa, cô cần là những thanh niên trai tráng này, những cụ già 60 hay con nít vắt mũi chưa sạch thì cô cưu mang đã là rất nhân đạo rồi, bọn họ mà lèo nhèo nữa thì bỏ mặc luôn! Rắc rối!
“Vâng, bọn em sẽ đi theo Đại tỷ và Nhị tỷ!” Tiểu Trung gào lên như phát cuồng. Tiếp theo đó là một đám kích động như uống máu gà chọi.
“Đi theo Đại tỷ có cơm ăn! Đi theo Nhị tỷ có nước uống!”
“Trang tỷ xinh đẹp quá! Huýt huýt huýt!” Lạc đề rồi...
“Được rồi! Bây giờ các anh hãy dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến nơi này. Nơi đó có căn cứ mà tôi đã cố gắng xây dựng. Các anh phải cải tạo nó thật tốt cho tôi!” Trần Phương chỉ trên bản đồ, ánh mắt tin tưởng nhìn Trung. Tên nhóc này là một tay Trang tỷ chăm sóc suốt 2 năm, làm việc vừa cẩn thận lại vừa có hiệu quả. Trên hết là độ trung thành khỏi phải chê luôn!
Đoàn xe khổng lồ rời đi. Trước khi đi, tiểu Trung còn thò đầu ra khỏi cửa kính, ánh mắt rưng rưng tội nghiệp như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hiện tại, 9 giờ 50 phút.
[Nhóm chat Biến thái và háo sắc]
Ta là Sắc lang: Không xong, dự đoán có sai lệch! Tận thế sẽ hoàn toàn phủ xuống chỉ sau 10 phút nữa!
Nữ thần hà tiện: Không phải chứ? Cậu mà cũng đoán trật sao?
Ta là Sắc lang: Tôi không rõ. Chỉ là trước đó chắc chắn là 12 giờ. Thế nhưng lúc này lại là 10 giờ!
Trạch nam iu computer: Tương lai đã bị thay đổi! Không biết là nó bị cái gì thay đổi đây...
............
10 giờ!
Đột ngột, toàn cầu bị bao phủ bởi một đoàn ánh sáng kì ảo huyễn hoặc.
Bầu trời tỏa sáng - kì dị, nguy hiểm.
Một giọng nói kì quái xuất hiện, vang vọng trong tai từng người.
“Loài người các ngươi thực sự là luôn khiến cho người ta đau đầu! Càng ngày lại càng phát triển theo hướng ngược lại, tự hủy diệt chính bản thân mình!”
Thở dài một tiếng, tên kia lại tiếp tục cằn nhằn.
“Thực ra ta cũng chẳng muốn can thiệp vào chuyện của các ngươi đâu, thế nhưng vị Thần của các ngươi lại nháo nhác yêu cầu, bởi vậy nên hôm nay ta mới đến gặp các ngươi đây.”
Trần Phương khiêu mi. Thần của chúng ta không phải tên kia? Vậy hắn là ai?
“Thật ra thì ta định khai tiệc lúc nửa đêm cơ, nhưng mà không ngờ được 5 trong bảy mảnh Chén Thánh đã bị tìm ra, ta cũng hết cách, phải khai tiệc sớm. Được rồi, hãy tận hưởng đi, “người dẫn đường” sẽ giúp ta trông chừng các ngươi. Hẹn gặp lại, chủ nhân đích thực của Chén Thánh!”
Chén Thánh? Trần Phương tròn mắt nhìn cái ly trên tay. Không ngờ lai lịch cũng dữ dội quá nha! Cơ mà “mảnh” tức là ánh chỉ Chén Thánh không hoàn hảo ư? 7 cái... chủ nhân của Chén Thánh thực sự...
Thú vị rồi a~
Càng là tranh đoạt cùng đổ máu, cuộc chơi mới càng thú vị!
Nhưng mà,*người dẫn đường* là cái gì vậy?
“Ầm!!!” Trong lúc Trần Phương còn đang miên man suy nghĩ, đột ngột một tiếng nổ rung chuyển cả thành phố.
Bomb ư? Chính quyền sử dụng đến vũ khí nóng nhanh như vậy?
Thực sự tận thế đến rồi!
..............
“A... a... a...” Một cô gái bị bạn trai túm lấy, hàm răng sắc nhọn nhuốm màu nước dãi màu vàng bẩn thỉu cắm lên cần cổ tuyết trắng.
“Cút ra! Cút ra!!! A...”
.............
“Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh!” Y sỹ vui nừng bước vào, sắc mặt nhẹ nhõm. Vị bác sĩ kia nghe vậy cũng mỉm cười thoải mái, cầm hồ sơ bệnh án rất dày bước đi.
Đứng trước căn phòng bệnh, cả 2 mặt trắng bệch nhìn khung cảnh như từ địa ngục bước ra trước mắt. Thậm chí, đũng quần của y sỹ đã bị ướt.
Một con quái vật đột ngột nhìn về phía họ, ánh mắt đục ngầu cùng máu tươi nhuốm đỏ mặt, lao ra khỏi phòng săn giết.
Bệnh viện - một trong những khu vực nguy hiểm nhất!
.............
Trần Phương lắng nghe tiếng gào thét xung quanh, ánh mắt láo liên suy nghĩ. Khởi đầu tận thế, cơ hội tốt đến không thể tốt hơn!
“Tín!” Cô quay sang gọi Tín. Trần Trang đang bị mất bình tĩnh thì không trông cậy được rồi. Thật may là có cái tên này còn đang giữ được bình tĩnh.
“Ừ?” Phạm Tín nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt nghi hoặc.
“Anh có biết vị trí các quân khu cả ngoài sáng lẫn trong tối không?” Trần Phương cười cười, không biết lời nói cà lơ phất phơ của mình đã làm ai đó vô cùng bất ngờ.
Nháy mắt, ánh mắt dịu dàng cùng ôn nhu của Phạm Tín chuyển đổi, vô cảm hờ hững cùng lạnh thấu xương. Hắn đang đề phòng cô!
“Ha ha...” Trần Phương bật cười, cầm khẩu súng rồi lên nòng.”Kì thật anh không cần như vậy, tôi luôn tin tưởng ánh mắt của chị. Nhưng nếu anh lộ ra cái biểu tình này thì xin lỗi, giết nhầm còn hơn bỏ sót!” Mọi mối nguy hiểm uy hiếp đến cô và Trang cần phải bị tiêu diệt!
“Được rồi!” Một giọng nói mất kiên nhẫn đánh vỡ khung cảnh giương cung bạt kiếm.”Phương em không cần nghi ngờ Tín, anh ta là người của chị! Tín anh không cần phải bày ra cái bộ dáng đó đâu,em gái em đâu phải là cái đồ não bị búng nước chứ? Nó là đang thăm dò anh thôi!”
Trần Trang dở khóc dở cười.
“Chị, chị không sao chứ?” Trần Phương ngay lập tức vứt đi khẩu súng, bày ra bộ dáng đáng yêu vô hại. Phạm Tín nhìn hai cô gái, sắc mặt khó coi co rút khóe miệng.
Người bản tính yếu ớt lương thiện thì bày ra một dáng khí chất nữ vương cường quyền, kẻ xảo trá âm hiểm thì lại trưng ra cái điệu bộ ngây thơ, tui không biết gì hết. Đúng là hai chị em ngược đời mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook