Trách Anh Quá Đáng Yêu
Chương 45: Đặt tên cho mèo

6 giờ rưỡi sáng, vốn là thời gian để tất cả học sinh thức dậy và rửa mặt. Bình thường vào thời gian này, hành lang đầy tiếng cãi cọ ầm ĩ chen đầy vội vàng của học sinh để đến trường. Nhưng hôm nay, mọi người ở tầng ba ký túc xá đều bị chặn ở lối vào phòng giặt ủi, trong và ngoài tầng ba tựa như một buổi gặp mặt của minh tinh vậy.

Nữ sinh đứng ở phía sau nhón chân, dốc sức thò đầu nhìn quanh bên trong. Cô ấy đẩy bả vai của bạn học phái trước, nôn nóng hỏi: “Ra tới chưa? Ra tới chưa?”

“Đừng đẩy!” Vẻ mặt nữ sinh phía trước cũng tràn ngập cuồng nhiệt như cô ấy, “Còn chưa ra!”

“Chúng ta đã đợi lâu như vậy, tại sao còn chưa thấy bóng dáng á……”

“Ai biết được? Nếu cậu chờ không kịp thì cậu đi học đi, dù sao tớ muốn ở chỗ này chờ ‘ nó ’ ra tới.”

Nếu để những người ngoài cuộc nghe thấy, chỉ sợ sẽ cho rằng các cô ấy đều là một đám mê muội, đang dùng tình cảm chân thành chờ idol xuất hiện, nhưng thực tế là các cô ấy vốn không phải chờ cái gì mà “minh tinh”, mà là một con ….

“Thấy được rồi  thấy được rồi! Nhìn thấy cái đuôi rồi!”

Một tiếng thét nho nhỏ phát ra từ bên trong, nháy mắt tất cả nữ sinh đều kích động lên.

Dương Tâm Dược tinh mắt, hoan hô lên: “Là màu cam!”

Phòng giặt đã sớm kéo đường cảnh giới thi công và cột hình nón màu đỏ cam ngăn cách các cô gái hào hứng, mà ở hàng đầu của đường cảnh giới, đám người Dương Tâm Dược đứng bên cạnh quản lý ký túc xá, nhón chân mong chờ.

Đội thi công đường ống thoát nước đã vội vã đến ngay sau khi bình minh để đục toàn bộ sàn xi măng và những mảnh đá bê tông lớn nằm rải rác khắp sàn nhà. Các ống cống dày màu trắng đục được nhúng vào giữa xi măng. Các công nhân xây dựng dùng các công cụ đặc biệt, cưa mở ống nước ra để tìm những vị khách không mời đang trốn trong đó.

Mỗi khi cưa một đoạn ống thì mùi nước bẩn tanh tưởi lại cuộn lên, nhưng các cô gái không ai chịu lui về phía sau. Họ đều kiên trì che mũi lại, chờ ở chỗ này.

Cuối cùng sau khi cưa xong ba ống, “ kẻ xấu” với một đoạn lông xù xù lại linh hoạt mềm dẻo “chui ra tới”, buồn bã ỉu xìu lay động!

“Kẻ xấu”  kia vô cùng bẩn, đen sì, còn đang liếm lông, chỉ có thể nhìn thấy một chút màu cam.

Là cái đuôi, đuôi mèo!

Nhân viên thi công kinh ngạc: “Vậy mà thật sự còn sống……”

Bọn họ tiếp nhận công việc sửa lại ống thoát nước ở trường học lại Kinh Anh vào kỳ nghỉ hè. Sáng hôm nay trời còn chưa sáng, kỹ sư nhận cuộc gọi từ phía nhà trường, nói phòng giặt của nữ sinh phát hiện một con mèo bị mắc kẹt trong đường ống ở tầng ba!

Lúc bắt đầu, nhân viên thi công còn tưởng rằng bọn họ đang nói giỡn. Không nói đến việc con mèo to như thế nào, kia chính là cống thoát nước, một con mèo mắc kẹt ở bên trong vài ngày, còn có thể không bị chết đuối sao?

Nhưng mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy: Hệ thống thoát nước này mới được xây dựng, phòng giặt ở tầng ba là điểm khởi đầu và không có cửa thoát nước nào khác. Cũng không có nhiều cơ hội để giặt quần áo vào mùa đông. Một tuần trước, có một tin đồn về “ma nữ” trong ký túc xá nữ. Các cô gái thì nhát gan, thà đem một đống quần áo bẩn về nhà giặt còn hơn là bước chân vào phòng giặt một bước. Thế mà trời xui đất khiến lại để cho con mèo này sống trong đường cống ngầm này suốt một tuần!

Nó sống bằng cách uống nước bẩn tích tụ trong đường ống, thế mà cứng rắn chịu đựng!

Còn lý do tại sao nó chui vào cống thoát nước……

Bạch Thiên bắt đầu sử dụng bộ não của mình: “Có thể là nó muốn ăn chuột mới chui vào cống thoát nước, kết quả là ăn cho mập thây rồi không trở ra được có phải hay không?”

Dương Tâm Dược: “…… Suy nghĩ này, đây là khả năng duy nhất.”

Từ nhỏ bọn cô đã nghe qua một câu chuyện ngụ ngôn xưa về một con chuột ăn trộm dầu đèn và gạo, rơi vào lu và ăn thành cái bụng xiêu vẹo. Kết quả là, cái xô trở nên sâu hơn và con chuột bị mắc kẹt bên trong.

Không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại thấy được một phiên bản « mèo ».

Các nhân viên xây dựng đã cẩn thận cắt mặt trước và mặt sau của cống, và con mèo sống một mình trong bóng tối gần một tuần đang nằm thoi thóp trong ống. Nếu cái đuôi không thỉnh thoảng di chuyển, nó giống như một con mèo chết.

Dương Tâm Dược vội vàng ném chiếc khăn tắm trong tay qua: “Chú ơi! Bây giờ nó không thề nhìn thấy ánh sáng chói mắt, lúc chú lấy nó ra hãy quấn khăn quanh đầu nó ạ!”

Khăn tăm màu hồng nhạt mới dùng chưa được mấy ngày, nhưng lấy ra cho mèo dùng cô lại không đau lòng một chút nào.

Viên Tiêu tán thưởng: “Wow, Tâm Dược không hổ là lớp trưởng, mọi chuyện đều suy nghĩ thật chu đáo.”

Dương Tâm Dược: “Hahaha……”

Mâu Tư Tư liếcmắt, giả vờ không thấy khung  trò chuyện riêng giữa cô cùng Chung Khả trên điện thoại.

Dự án giải cứu mèo bắt đầu lúc sáu giờ, và trong chớp mắt, bầu trời đã sáng.

Con mèo màu cam bị bọc thành kén tằm, giao cho giáo viên quản lý ký túc xá nhiệt tình. Quản lý ký túc xá đã liên hệ với viện trường Nhậm Chân của “Bệnh viện chăm sóc thú cưng” gần đó, một lát nữa sẽ đem con mèo cam đưa qua đó.

“Được rồi, chuyện của chú mèo này đã có cô.” Cô quản lý ký túc xá vội nói, “ Viện trưởng Nhậm y thuật rất cao, mấy con mèo nhà cô đều trị ở bệnh viện bọn họ, các em cũng đừng nhọc lòng. Còn có, các em mau đi học đi, không nghe thấy tiếng chuông bắt đầu vào lớpvang lên hai lần sao?”

“A!”

“Trời ơi!”

“Không xong rồi!”

Các cô gái nhỏ nhất thời khẩn trương lên. Đều do mị lực của chú mèo này quá lớn, không chỉ khiến bọn cô bùng tiết tự học sớm mà ngay cả tiết đầu tiên cũng  đến muộn!! Trời đất bao la giáo viên là lớn nhất, mọi người không dám lại chậm trễ, vội vã mang cặp sách như một tổ ong chạy về phía cầu thang.

Có một tiên nữ với lông mày mỏng cùng đôi mắt nhỏ chạy quá gấp, trên đầu vẫn còn ống cuốn. Mỗi khi bước xuống bậc thang, ống cuốn liền đập vào trán, thế nhưng cô ấy vẫn chẳng hề đoái hoài gì tới.

Dương Tâm Dược nhiệt tình nhắc nhở cô ấy nhanh lên: “Bạn học, ống cuốn của cậu……!”

Tiên nữ vội vã ném xuống một câu: “Để những nam sinh kia nhìn đi. Tôi ước gì bọn họ nhìn chằm chằm vào ống cuốn trên đầu tôi, như vậy bọn họ sẽ không chú ý tới hôm nay tôi không trang điểm.”

Dương Tâm Dược: “……???”

Làm sao bây giờ, cô ấy nói rất có lý, vốn không thể phản bác mà.



Mọi người vội vã, đáng tiếc vẫn không vào kịp lớp học trước khi tiết học chính thức bắt đầu.

Hôm nay đúng là một ngày nên ghi vào tạp chí của trường.

Nữ sinh hai lớp thế mà đến trễ tập thể, ở hành lang yên tĩnh trình diễn một màn kinh người: Tất cả nữ sinh di chuyển giống như những con thú hoang di cư ở thảo nguyên châu Phi. Kèm theo tiếng bước chân, họ vội vã chạy vào lớp trong hoảng loạn.

Nữ sinh xông vào lớp đầu tiên tất nhiên là kiện tướng thể dục thể thao Dương Tâm Dược.

Trên bục giảng của lớp Văn, thầy giáo ngữ văn lớn tuổi đang viết bảng, ông nghiêng đầu nhìn đội quân nữ tiến vào, Dương Tâm Dược sợ tới mức thắng gấp ở cửa lớp.

Cô ngừng nhưng các cô gái phía sau lại không hề dừng lại.

Đầu tiên là đi lên Bạch thiên đụng phải, sau đó là Mâu Tư Tư, tiên nữ số 1, tiên nữ số 2, tiên nữ số 3…… Mãi cho đến tiên nữ số 7, cuối cùng là Viên Tiêu thở hồng hộc đi theo cuối cùng áp sát.

Làn lượt các nữ sinh “duang” “duang” “duang” đụng phải nhau, Dương Tâm Dược thiếu chút nữa bị đè ở dưới.

Cô cười chua xót, đôi mắt nhìn thầy ngữ văn, đi sát tường về phía chỗ ngồi của mình. Những người khác cũng đi theo phía sau cô, cô đi một bước, các cô ấy liền đi theo một bước, trên mặt tươi cười lại chân thành tha thiết lại lấy lòng.

“Đứng lại.” Đáng tiếc thầy Ngữ văn tuổi tuy lớn nhưng không có già cả mắt mờ đến nỗi thấy không rõ một đống người như thế, “Các em tại sao lại đến trễ tập thể?”

Vấn đề này không chỉ có ông muốn biết mà toàn thể nam sinh cùng với học sinh ngoại trú, đều đặc biệt muốn biết!

Muốn nói một người ở ký túc xá đến trễ, có thể là không nghe thấy chuông báo…… Nhưng không có khả năng tất cả chuông báo của nữ sinh đều hỏng rồi đúng chứ?

Các nữ sinh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, thật sự không biết nên như thế nào giải thích, mới có thể khiến lý do của bọn cô nghe ra không hoang đường đến vậy.

Thầy ngữ văn dứt khoát chỉ một người: “Cái đầu kia thật kỳ quái…… Đúng, nói em đó, đừng nhìn trái nhìn phải nữa, trên đầu em là thứ gì thế, tại sao lại dính cái cuộn giấy vệ sinh?”

Tiên nữ mang ống cuốn: “……”

Thầy Ngữ văn: “Em tới giải thích một chút xem vì sao hôm nay các em đến trễ tập thể?”

Tiên nữ ống cuốn: “……QAQ kia, cái kia……”

Thời khắc mấu chốt, ký ức của Dương Tâm Dược về chủ nghĩa anh hùng lại lần nữa xông lên. Cô đi ra trong đám người đó, đem tiểu tiên nữ kia bảo hộ phía sau, ưỡn ngực, nghênh đón lửa đạn của thầy.

“Để em giải thích với thầy.” Sắc mặt cô rất thành khẩn, ánh mắt kiên định, nhìn qua một chút cũng không chột dạ, “Là thế này, rạng sáng hôm nay, tất cả nữ sinh bọn em đừng lại chứng kiến một hồi kịch liệt va chạm giữa chủ nghĩa duy tâm cùng chủ nghĩa duy vật!”

Tất cả nữ sinh: “……”

Dương Tâm Dược mồm mép chưa bao giờ lưu loát như vậy, cô nói một cách hùng hồn, đem một hồi “mê muội mất cả ý chí” xung quang biến thành một hồi xã hội thực tiễn. “Triết học có giảng qua, đều nói thực tiễn tạo ra hiểu biết chính xác, tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất chính là hành động. Tuần trước, em nghe nói phòng giặt của ký túc xá nữ……”

Lưỡi cô thốt ra như hoa sen, một hồi giải thích xong, không chỉ có đem nam sinh trong lớp dụ đến sửng sốt mà ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy đặc biệt có đạo lý.

“À…… thì ra là như thế này.” Thầy ngữ văn vuốt chòm râu, “Như vậy xem ra, sở dĩ tập thể đến trễ, là bởi vì các em làm một chuyện có ý nghĩa đặc biệt phải không?”

Dương Tâm Dược hưng phấn mà gật gật đầu: “Dạ, đương nhiên rồi!”

Viên Tiêu cùng Bạch Thiên ở phía sau cô kẻ xướng người hoạ: “Đúng ạ, nếu không phải lớp trưởng, bọn em đều không thể tham dự hành động có ý nghĩa đến vậy!”

Ngay cả Mâu Tư Tư luôn lạnh lùng cũng nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng ủng hộ vị bạn cùng phòng này.

Thầy ngữ văn cười thật hiền từ: “Nếu có ý nghĩa như vậy, thầy thấy không bằng mấy em đem chuyện có ý nghĩa này viết thành văn, thế nào?”

Dương Tâm Dược: “……”

“800 từ trở lên, văn tường thuật, lời nói phải thực tế, không được cho nhau xem chép tham khảo. Cho dù là cùng sự kiện, miệng khác nhau sẽ thuật lại chuyện khác nhau.”

Mọi người: “……”

“Tiết tự học tối nay phải giao cho thầy, nghiêm túc viết, lấy ra tiêu chuẩn viết văn thi đại học để yêu cầu mình.”

“Nhưng……”

“Không cần tùy tiện lấy vài nét bút ra lừa gạt thầy, bài văn thấp điểm thì thầy sẽ giao cho thầy chủ nhiệm bọn em xem.”



Trải qua chăm sóc cẩn thận tại bệnh viện thú cưng của viện trưởng Nhậm, bác sĩ Hà cẩn thận điều dưỡng, hai ngày cho ăn, dỗ mấy túi thức ăn cho mèo, chú mèo kia nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, một lần nữa tung tăng nhảy nhót lên.

Nó không sợ trời không sợ đất, cả ngày ở bệnh viện vượt nóc băng tường, nghe nói còn tự cạy mở chuồng, mưu toan đánh lén hai con sóc Ma Vương mà viện trưởng Nhậm nuôi. Phỏng chừng là đem chúng nó trở bà con của chuột, bị đuôi con sóc lớn quất thật mạnh.

Bệnh viện thật sự không dung nổi nó, cô quản lý ký túc xá vội vàng đem nó trở về trường học.

Vốn dĩ muốn trực tiếp phóng sinh nó, kết quả gia hỏa này nếm được ngọt ngào của việc hầu hạ ăn ngon uống ngon,thế nên ăn vạ ở ký túc xá nữ không chịu đi!

Nó như là có nhân tính, như là biết Dương Tâm Dược là người cứu nó, luôn chạy đến cửa ký túc xá làm nũng. Nếu không mở cửa, nó vẫn luôn cào cửa, cùng tiếng kêu meo meo meo.

Chỉ cần Dương Tâm Dược mềm lòng một chút mà đem cửa mở ra, nó sẽ lưu loát chui vào trong ngực cô, căn bản không chịu rời đi.

Mọi người đều giễu cợt cô bị ăn vạ, nuôi một con “chó trong mèo”.

Sau đó mọi người ở ký túc xá nữ thương lượng với nhau một chút, quyết định cùng nhận nuôi chú mèo này, cho nó một mái nhà.

Nếu muốn nuôi, vậy cần phải đặt cho nó cái tên.

Vì thế các loại tên kỳ lạ đều xuất hiện.

Có người gọi là “quýt kiên cường”, bởi vì nó là một con mèo bị nhốt trong cống một tuần, thế mà sống sót, quá kiên cường!

Có người gọi là “quýt xấu xí”, bởi vì nó xấu xí và dơ khi được cứu ra khỏi ống cống.

Còn có người gọi là “Mập mạp”, kêu “Vua bụng to”, kêu “Trứng ngốc”……

Chú mèo ở ký túc xá nữ được một tuần, thương lượng tới thương lượng lui cũng chưa chọn được cái tên chính thức, Dương Tâm Dược bất chấp tất cả, định đặt cho con mèo cái tên “Mi Mi”  thì Chung Khả đưa ra kiến nghị.

“Tớ thấy, không bằng kêu  là ‘ lớp trưởng ’ đi.”  Mi mắt Chung Khả cong lên.

Dương Tâm Dược: “……???”

Giọng nói của chàng trai trong sáng, lại giấu không được ý cười trong đó: “Cậu xem, nó lại có thể ăn, lại mê chơi, lại bướng bỉnh; tức có thể bay lên trời, còn có thể khoe mẽ dễ thương, hơn nữa cùng mọi người trong lớp quan hệ đều tốt như vậy —— cậu không cảm thấy người này  rất quen thuộc sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương