Trách Anh Quá Đáng Yêu
Chương 34: Họp phụ huynh (3)

1h30 phút chiều chủ nhật, trên trăm vị phụ huynh đã tụ hợp trước cổng trường học lại Kinh Anh. Tuy đều là lần đầu gặp mặt nhau nhưng nhắc tới vấn đề học tập của bọn nhỏ thì các vị phụ huynh có vô số lời nói có thể nói, một nhóm người thân thiện với nhau hệt như là anh em tám đời vậy.

Mọi người một bên trò chuyện một bên đi về phía hai lớp. Giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa nghênh đón các vị phụ huynh, chỉ cho mọi người số ghế, hơn nữa còn đem phiếu điểm của bọn nhỏ giao đến tận tay phụ huynh.

“Anh chính là ba của Dương Tâm Dược sao? Cảm ơn anh lúc trước đã ủng hộ máy điều hòa và máy giặt cho ký túc xá!” Trên mặt thầy chủ nhiệm cười tươi như là một đóa hoa. Học phí trường học lại Kinh Anh rất đắt cho nên có thể tới học phần lớn đều là gia cảnh giàu có. Phụ huynh giàu có ông đã từng gặp qua, nhưng phụ huynh sảng khoái, suy nghĩ vì bọn học sinh thực sự quá ít.

Tay ông cầm lấy tay ba Dương, ân cần đong đưa lên xuống: “Dương Tâm Dược là lớp trưởng, học tập siêng năng, quan hệ cùng các bạn học đều thực không tồi!”

Ba ba nào mà không thích nghe người khác khen ngợi con gái nhà mình! Đặc biệt ở trong mắt ba Dương, con gái ông từ nhỏ đã tràn ngập khí chất lãnh đạo, tư tưởng tiến bộ. Con bé xứng đáng làm lớp trưởng, được bạn bè yêu mến cũng là điều hiển nhiên. Có thể có một cô con gái ngoan ngoãn như vậy, ông thật hận không thể cùng mọi người khoe ra.

“Này cũng không khỏi nhờ thầy kiên trì dạy dỗ.” Ba Dương khách sáo nói, đôi mắt liếc về phiếu điểm, “Lần này thành tích thi giữa kỳ của con bé……?”

“Ôi chao, thiếu chút nữa tôi đã quên nói!” Thầy chủ nhiệm vội vàng đem phiếu điểm đưa lên, “Dương Tâm Dược cực kì tiến bộ rõ rệt, đặc biệt là thành tích môn ngữ văn, tiến bộ một mảng lớn so với thi đại học, chỉ thấp hơn danh sách đậu một phần ba mà thôi.” Ông thở phào nhẹ nhõm, “Vốn đang lo lắng con bé không thể hồi tâm nhưng nhìn thấy thành tích thì tôi cũng an tâm rồi, xem ra chuyện trèo tường kia không ảnh hưởng đến con bé.”

“……???” Đầu ba Dương mờ mịt, cái gì mà trèo tường? Tại sao ông chưa từng nghe qua?

Chẳng lẽ tiểu nha đầu kia giấu ông làm chuyện tốt gì rồi?

Ông đầy nghi hoặc đang định hỏi thì khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông hào hoa phong nhã đang đến gần. Người đàn ông kia có vóc dàng cao gầy, tuổi nhìn qua mới đầu 40 nhưng vầng trán đã loang lổ, trên mũi đặt một cặp kính, ông ấy đi từng bước bình ổn cùng khí chất bình thản, nhìn qua chính là “Người làm công tác văn hoá”.

So sánh với đối phương, thân thể tròn trịa của ba Dương thật đúng là tướng mạo tiêu chuẩn của “Người giàu có”.

“Người làm công tác văn hoá” dừng lại bên cạnh ba Dương, hơi xin lỗi nói chen vào: “Thật ngại quá, xin hỏi ngài cùng thầy Văn đã nói chuyện xong chưa?”

“Nói xong rồi nói xong rồi.” Ba Dương dịch bụng qua một bên, “Mời anh, mời anh.”

Người đàn ông kia mỉm cười cảm tạ, tự giới thiệu với thầy chủ nhiệm: “Chào thầy Văn, tôi là phụ huynh của Chung Khả Ngải.”

Lời này vừa thốt lên, hô hấp của vài vị phụ huynh xung quanh đều cứng lại, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia đều là cực kỳ hâm mộ.

Phụ huynh của Chung Khả Ngải! Chính là ông ấy bồi dưỡng ra học thần 700 điểm sao??

Khác với học sinh trong lớp, các vị phụ huynh cũng không quan tâm lớp trưởng là ai, nữ thần là ai mà họ chỉ quan tâm đứa trẻ có thành tích tốt nhất kia gọi là gì! Chung Khả Ngải thi đại học thiếu mất một môn nhưng vẫn vượt qua điểm sàn  là một huyền thoại truyền vào tai của các vị phụ huynh, đây chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm! Đều nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu có thể giúp học sinh giao lưu với nhau nhiều hơn, thì khẳng định thành tích của đứa con nhà mình có thể tăng lên một chút!

Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt của các vị phụ huynh càng chân thành tha thiết.

Có người ân cần hỏi: “Anh Chung, vừa thấy khí chất này của anh liền không giống nhau, anh cũng là giáo viên sao? Có phải từ nhỏ đã dạy vỡ lòng cho con hay không?”

“Tôi thật sự là giáo viên nhưng tôi lại làm bên hậu cần, vợ tôi là giáo viên tiểu học dạy toán, xác thật từ nhỏ sẽ dạy thằng bé tính toán.” Ba Chung lễ phép trả lời.

“Quả nhiên, tôi nghe nói thành tích toán học của Chung Khả đặc biệt tốt, lần trước đã được điểm tuyệt đối!”

“Thật sao?” Khuôn mặt của ba Chung chợt lóe lên kinh ngạc, ông hơi có chút xấu hổ mà nói, “Này, này thật đúng là tôi cũng không biết, Khả Ngải không để tôi lo lắng ở chuyện học, giống như thành tích thi vừa rồi tôi cũng không hỏi đến.”

“Ôi trời, đứa nhỏ này cũng thật tự giác!” Mỗi người một lời khích lệ, “Có phải sẽ có một cuộc chia sẻ của phụ huynh đúng hay không? Lát nữa anh cũng đừng che giấu, hãy nói cho chúng tôi một chút kinh nghiệm nuôi dạy con trẻ, đứa con nhà tôi đặc biệt không để tôi bớt lo, làm bài 10 phút đã chơi điện thoại hết nửa tiếng rồi.”

Ba Chung cũng giống như đứa con trai mình, cũng hay thẹn thùng, tính tình lại hướng nội. Bị nhiều người vây quanh như vậy thật sự chống đỡ không nỗi, ông ăn ngay nói thật: “Thân thể của vợ tôi không tốt, lúc trước tôi vẫn luôn cùng bà ấy đến bệnh viện, kỳ thật tôi nợ thằng bé rất nhiều. Ở vấn đề học tập tôi vẫn luôn không quản thằng bé mà toàn dựa vào chính nó. Nếu thầy Văn để tôi chia sẻ thì tôi cũng không có gì có thể chia sẻ.”

Chỉ ít ỏi vài câu mà gia đình nhà họ Chung đã bị mọi người thăm dò ra —— chồng là giáo viên hậu cần ở trường tiểu học, vợ mắc bệnh ung thư đã qua đời, đứa trẻ thì trở nên tự lập. Nhìn đi nhìn lại thì ông Chung một thân mộc mạc không phù hợp với những người giàu có chung quanh.

Tâm lí của vài vị phụ huynh không rõ ra tư vị gì: Nhà nghèo sinh ra quý tử, vọng tộc sinh ra đồ hèn nhát, thua cái gì đây? Thua không chỉ là chỉ số thông minh mà còn có rất nhiều phẩm cách.

Còn có vị phụ huynh chưa từ bỏ ý định, muốn moi từ trong miệng ba Chung một chút gì: “Vậy Chung Khả Ngải bình thường ở nhà ngoài học tập còn làm những gì, có phải thường xuyên rèn luyện hay không? Gần đây có bài thiền rèn luyện đại pháp, nghe nói có thể giúp tăng trí nhớ. Còn có đồ bổ, có ăn gì hay không?”

“Tính cách của thằng bé tương đối an tĩnh, trừ bỏ học tập thì thường thích đùa nghịch những chậu hoa cỏ.” Ba Chung nghĩ nghĩ, “À đúng rồi, thằng bé gần nhất còn thích xem video đấu kiếm ……”

Ông vừa nói xong thì bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay to, đặt lên vai ông như thể là anh em.

Bàn tay to đầy đặn kia, âu phục đã che đi cô tay mang chiếc đồng hồ vàng: “Trùng hợp quá! Trước kia con gái của tôi cũng đấu kiếm!”

Ba Chung nghiêng người nhìn ông chủ lớn cùng ông xưng huynh gọi đệ kia trên mặt cười thật tươi, không khỏi hỏi: “Anh là ba của Dương Tâm Dược phải không, con trai tôi ngồi cùng bàn với con bé, thường xuyên nhắc tới con bé với tôi.”

“Thật vậy sao! Em trai, xem ra hai ta thực sự có duyên, con gái của anh cũng thế, ở nhà cả ngày cũng Chung Khả thế này, Chung Khả thế kia.” Ông sảng khoái ôm bả vai của ba Chung, không dấu vết đem ông ấy mang ra khỏi đám người vây quanh, “Đi đi đi, hai ta đừng dừng ở chỗ này, đến chỗ ngồi tâm sự.”

“Sức lực” của ba Dương cực lớn, ông ôm ba Chung hệt như là một con cá voi lớn cõng một con cá heo nhỏ, căn bản không ai có thể ngăn trở.

Mắt thấy bóng dáng hai người dần dần đi xa, nghị luận của các vị phụ huynh sôi nổi lên, hâm mộ Dương Tâm Dược có vận khí tốt, có thể ngồi cùng bàn với hạng nhất lớp.

Các vị phụ huynh thay đổi ánh mắt, nháy mắt lại vây quanh thầy chủ nhiệm: “Thầy Văn, thầy xem học kỳ này đã qua một nửa, chỗ ngồi có cần thay đổi không?”



Lúc Dương Tâm Dược cùng Chung Khả dọn ghế vào lớp, phụ huynh của mọi người trong lớp đều đã đến. Bọn họ nhanh chóng đưa ghế dựa qua, hưng phấn chạy về chỗ ngồi của mình.

Ba Chung cùng ba Dương nói chuyện đến khí thế ngất trời, thấy bọn họ tới, nhanh chóng gọi hai đứa nhỏ đến trước mặt.

Ba Chung vỗ vỗ bả vai của con trai: “Nhận được chiếu cố của lớp trưởng, tính cách con trai em quá trầm lặng, nhờ có Dương Tâm Dược thằng bé hoạt bát nhiều, vốn đang lo lắng ở lớp mới thằng bé không có bạn bè.” Ông nhìn cô bé ở phía đối diện, chỉ thấy cô bé duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp hào phóng, một đôi mắt hạnh linh động hoạt bát, nhìn khiến con người ta yêu thích.

Ba Dương cũng vừa lòng gật đầu, nắm lấy cổ tay con gái: “Anh còn muốn cảm ơn Chung Khả Ngải, lúc trước con bé nói muốn học lại, không quy tắc, không mục tiêu, hôm Quốc khánh cùng Chung Khả Ngải đi kiếm quán một chuyến, trở về liền không giống nhau, nói với anh ‘ ba ơi con muốn học báo chí thể thao ‘! Ai u, khiến cho anh mừng muốn chết!”

Hai người ba hoà thuận vui vẻ, càng xem càng cảm thấy con trai / con gái đối phương thuận mắt, lời nói không mất tiền đều nói ra.

Chung Khả bị khen đến ngượng ngùng, đuôi mắt đảo qua Dương Tâm Dược rồi nhanh chóng dời đi, trong lòng thầm cảm thấy một màn này như là “Gặp phụ huynh” vậy.

Cậu nhỏ giọng nói: “Chú Dương, có thể cùng Tâm Dược ngồi cùng bàn, con…… Con đặc biệt vui vẻ.”

Chàng trai kế thừa khí chất cùng tướng mạo của ba mình, giống như một cậy bạch dương nhỏ đang trưởng thành. Đặc biệt là cặp mắt kia, cực kỳ sáng, rực rỡ lấp lánh. Khi cậu nhóc nói chuyện tầm mắt dừng ở trên người Dương Tâm Dược, cố gắng che giấu cảm xúc ở trong mắt, nhưng ở trước mặt hai vị trưởng bối, làm sao mà giấu được?

Trong lòng ba Dương đột nhiên “Lộp bộp” một tiếng —— con gái đúng là mười bảy tám tuổi tuổi, mỗi ngày cùng chàng trai đẹp trai thông mình sớm chiều ở chung như vậy, sẽ không sinh ra cái gì mà trên tình bạn chứ?

Không được không được, ông tuyệt đối không đồng ý! Hai đứa nó vẫn là học sinh cấp ba, đây là yêu sớm!

Nhiệm vụ hàng đầu của học sinh là học tập, đặc biệt ở nơi học lại này, thời gian khẩn trương nhiệm vụ quan trọng, yêu đương tuyệt đối sẽ khiến phân tâm.

Nhưng ông quay đầu lại nhìn con gái mình, Dược Dược nhà ông tươi cười, tự nhiên hào phóng, một chút không che giấu, căn bản không giống như là dáng vẻ yêu sớm.

Chẳng lẽ…… Là ông suy nghĩ nhiều?

Ba Dương nhìn con gái rồi nhìn thằng nhóc ở đối diện, trong lòng chợt bồn chồn. Tuy rằng ông là ”Con gái nô”, nhưng tuyệt đối không phải cái loại phụ huynh không khai sáng, ông không phản đối chuyện con gái yêu đương, nhưng tuyệt đối không thể vào năm cuối, tuyệt đối không thể ở lớp học lại. Bọn nhỏ yêu đương biến số quá lớn, hôm nay anh thích em, ngày mai anh không thích em, hơn nữa con gái lại là “Người có cá tính”, bây giờ hai đứa nhỏ nhìn quan hệ thân mật, nếu ngày nào đó đột nhiên cãi nhau, lúc đó còn học được hay không?

Nhưng nếu hai đứa nhỏ không yêu sớm, ông đột nhiên nhảy ra đâm thủng giấy cửa sổ, ngược lại không ổn……

Ông ngập ngừng xúc động, không chú ý đến phụ huynh trong lớp dần dần đến đông đủ.

Thầy chủ nhiệm đi lên bục giảng, ý bảo phụ huynh nhanh chóng sắp bắt đầu rồi.

Tất cả học sinh lui về phái sau lớp học, cũng may không gian trong lớp bọn họ rất lớn, một phần ba phòng học phía sau đều để trống, có một số tủ trên tường để học sinh để đồ.

Sau bảng đen viết mấy chữ to, từ hôm khai giảng cho tới hôm nay liền không đổi qua —— “Giành giật từng giây, chuẩn bị chiến tranh thi đại học”, tên 51 học sinh đứng dưới ở bảng đen tựa như một thanh rìu sắt treo ở đỉnh đầu bọn họ, nhắc nhở thi đại học sắp đến có bao nhiêu tàn khốc.

Thầy chủ nhiệm hắng giọng, ngữ khí thành khẩn: “Cảm ơn các vị phụ huynh trăm vội đã tới tham gia họp phụ huynh, thời gian mọi người đều thực quý giá, tôi liền nói vào vấn đề chính. Tôi đã đem thành tích phát tới trong tay phụ huynh, đem thành tích thi đại học, thi tháng, thi giữa kì làm thành biểu đồ đường cong, để các vị phụ huynh có thể thấy dao động thành tích của con em.”

Sau phòng học, học sinh trong lớp vang lên tiếng nghị luận ong ong. Vừa rồi mọi người đều ở thấy được thành tích của mình trong tay phụ huynh, có thành tích bay lên, tự nhiên cũng có thành tích giảm xuống.

Dương Tâm Dược đã sớm nhìn thấy thành tích của mình, so với kì thi tháng lần trước thì tiếng Anh giảm xuống một chút, điểm tổng bảo trì vững vàng, nhưng thật ra thành tích toán học tiến bộ vượt bậc, trong đó không thể thiếu trợ giúp của Chung Khả. Còn ngữ văn sao…… Haha, tự nhiên được 135 điểm, tuyệt đối là đỉnh cao bao năm qua của cô!

Bất quá thành tích của cô ở trước mặt Chung Khả căn bản không thể so, học thần không hổ là học thần, số “7” mở đầu tổng điểm làm cô bội phục cực kỳ.

Viên Tiêu thở ngắn than dài, lần này cao hơn một chút so với thi tháng, nhưng vẫn như cũ không đỗ thi đại học. Lúc cô ấy thi đại học trình độ phát huy cực cao, khoảng cách trúng tuyển Học viện mỹ thuật Hoa Khánh kém 10 phần, cũng không biết khi nào có thể bổ sung.

Chỉ có Bạch Thiên là trong tay cầm thành tích của mình. Nhà cô không ai tới họp phụ huynh, cho nên phiếu điểm chỉ có thể tự mình cầm.

Bạch Tuệ Quyên đứng gần bọn họ, phiếu điểm của bà cũng tự mình cầm. Rốt cuộc bà cũng đã 50 tuổi, không thể đem ba mẹ 80 tuổi đến họp phụ huynh, này không thành chê cười hay sao?!

Dương Tâm Dược không cẩn thận liếc tới phiếu điểm của Bạch Thiên, mày nhíu lại: Thành tích này…… Dao động quá nghiêm trọng thì phải? Kỳ thật thành tích học tập của Bạch Thiên không tồi, an an tĩnh tĩnh đọc sách, thực thông minh, mỗi lần thi nhỏ đều cầm cờ đi trước, nhưng chỉ cần một kì thi lớn, cô ấy tuyệt đối sẽ thành ra như vậy.

Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm mời các giáo viên bộ môn nhận xét các bạn học đứng đầu trong kỳ thi tháng, hy vọng mọi người có thể học tập giống bọn họ. Các phụ huynh hào hứng nhìn các học sinh được khen ngợi, thật hy vọng con mình một ngày kia cũng có thể đứng ở trên bục giảng.

Giáo viên Toán cường điệu khen ngợi Chung Khả, học thần lại một lần nữa được điểm tuyệt đối, hoàn toàn xứng đáng. Tiếng vỗ tay vang lên, ba Chung vội vàng đứng dậy, chào hỏi các vị phụ huynh.

Giáo viên tiếng Anh yêu nhất là Mâu Tư Tư, tiểu cô nương phát âm lưu loát, nhưng các môn khác lệch quá lợi hại. Lần này tới họp phụ huynh là mẹ của Mâu Tư Tư. Bà trang điểm tinh xảo, vẻ đẹp lộng lẫy, vành tai, cổ, trên cổ tay mang một bộ trang sức trân châu, bà mỉm cười gật đầu với mọi người, tư thái ưu nhã cực kỳ, không ít phụ huynh đều nhìn chằm chằm.

Đến môn Ngữ Văn, hạng nhất kỳ này vừa không phải là Chung Khả, cũng không phải Đới Kỳ Lân mà là một bạn nữ khác trong lớp.

Giáo viên Ngữ Văn sau khi khen ngợi cô ấy xong, lại nói: “Tuy nhiên lúc này đây trừ bỏ Trạng Nguyên, tôi còn muốn khen ngợi một bạn học. Thành tích ngữ văn của vị bạn học này trong lớp cũng không thu hút, nhưng lúc này đây được thành tích tốt là 136 điểm, đặc biệt viết văn cực kỳ tốt, ngôn ngữ giản dị tuyệt đẹp, cảm tình dư thừa, thời điểm đọc bài vui sướng tràn trề, làm tôi có thể cảm giác ra ẩn chứa cảm tình khi sáng tác.”

Giáo viên Ngữ văn đã lớn tuổi sờ sờ vào râu dài, giọng điệu tán dương: “Rất nhiều người cho rằng, viết văn trong kỳ thi đại học chính là viết văn mẫu, nhưng dựa vào văn mẫu, bạn sẽ không lay động được người chấm. Bạn cần dung nhập vào suy nghĩ nhớ nhung của mình, mới có thể khiến cho giáo viên chấm bài thi hiểu rõ.”

“Sau khi tôi đọc bài văn này, tôi đã đưa nó cho giáo viên đánh giá ngôn ngữ của trường trung học trọng điểm của thành phố. Mọi người đều đồng ý rằng bài văn này có thể đạt điểm tuyệt đối!”

Mọi người dưới bục đều thốt lên, viết văn không thể so với toán học, cũng không phải bạn làm từng bước viết ra đáp án là có thể lấy được điểm cao. Bất luận là phụ huynh hay là học sinh đều hiểu rõ viết văn được điểm cao có bao nhiêu khó. Mấy chục vạn thí sinh toàn thành phố, mỗi năm được điểm tuyệt đối bao nhiêu người?

Ánh mắt bọn nhỏ đều dừng lại trên người bạn học cạnh mình, muốn tìm ra vị ” đại tướng điểm tuyệt đối” thần bí này.

Giáo viên ngữ văn từ trên bàn cầm lấy một phần bài thi, khoảng cách rất xa, mọi người xem không rõ nội dung, chỉ có thể thấy chữ viết chỉnh đề lấp đầy chỗ trống.

“Phía dưới, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh vị bạn học này đọc diễn cảm bài văn của mình ——”

Dưới bục, trong lòng ba Dương thở dài: Quả nhiên là người so với người sẽ tức chết, con gái nhà ông cái gì cũng tốt, chỉ là thần kinh quá thô cùng tùy tiện, một chút đều không có ôn nhu uyển chuyển như con gái. Mỗi lần viết văn thi cử đều dựa vào văn mẫu, bằng không dựa vào con bé, chỉ có thể viết ra mấy chữ khô cằn, nếu khi nào con bé có thể thông suốt, viết ra một bài văn sâu sắc tinh tế thì……

“—— Dương Tâm Dược, tới đây, em tới đây đọc cho mọi người nghe 《 bạn ngồi cùng bàn của tôi》.”

Ba Dương: “……”

Ba Chung: “……”

Chung Khả: “……”

Dương Tâm Dược: “……”

Mọi người: “……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương