Sáng hôm sau, Cố Thái Hồng thức dậy sớm chuẩn bị bữa sáng chu đáo.

Cơ hội để cô và Thích Vũ Mục chung đụng rất hiếm, cho nên cô không rõ thói quen dùng bữa của anh.

Vì tránh mắc sai lầm, cô nấu cháo và chuẩn bị thêm vài món điểm tâm sáng kiểu Tây đơn giản.
Cố Thái Hồng hơi sợ Thích Vũ Mục, đang nghĩ ngợi không biết bản thân có nên vào phòng tránh đi không, nghe được tiếng động, liền thấy anh từ phòng mình đi ra.
Anh mặc đồ ngủ, tóc còn ướt sũng, hẳn là vừa tắm xong.

Gương mặt điển trai sạch sẽ mát lạnh, thực ra khi anh cười lên rất dịu dàng, thế nhưng anh không bao giờ mỉm cười với cô.

Lúc anh không cười, con người trông thật xa cách, lộ vẻ dửng dưng.
Cho nên Cố Thái Hồng đặc biệt sợ đối mặt với anh, càng sợ tiếp xúc với đôi mắt thâm thúy băng lạnh lại đầy vẻ chán ghét của anh.
Khi ánh mắt hai người va vào nhau, cả hai đều thấy sượng sùng.
– Làm xong bữa sáng rồi, có cháo nóng, anh uống rượu chắc bao tử khó chịu lắm, ăn chút cháo sẽ thấy dễ chịu hơn- Cô xoay người khẽ nói, lặng lẽ dọn xong bữa sáng lên bàn.
Sau đó, khi cô chuẩn bị trở về phòng, cô nghĩ anh thấy cô sẽ ăn không ngon, nhất định không muốn ngồi đối diện cô ăn sáng đâu.
Ngay lúc cô định cất bước, nghe thấy giọng nói của Thích Vũ Mục vang lên sau lưng:
– Là cô đuổi chị Trần à?
Anh nhíu mày, nhớ lại chuyện mẹ kể với anh.
– Mẹ tôi nói, cô không thích trong nhà có người lạ, nên đã sa thải chị Trần.
Chuyện anh nói sao Cố Thái Hồng nghe chẳng hiểu gì, quay đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng của anh, ngay lúc tầm mắt nắm bắt được vẻ căm ghét quen thuộc, tim cô khẽ run lên, cô chỉ có thể ừ à, không các nào nói rõ cả câu chuyện, dù có nói chắc anh cũng chẳng tin cô.
Thật sự Cố Thái Hồng không hiểu chuyện chị Trần mà Thích Vũ Mục đang nói, chị Trần rời đi cách đây mấy hôm, là ý của mẹ chồng cô, Thẩm Phương.

Cô nhớ lúc ấy mẹ chồng cô lấy lý do rằng cô đã gả vào nhà này rồi, đã làm dâu của họ Thích, thì phải nên học hỏi chút việc nhà, đừng có ham chơi lười biếng.
Rõ ràng trong điện thoại Thẩm Phương đã nhắn nhủ như vậy, nhưng sao bây giờ lại biến thành cô đuổi chị Trần?
– Chị Trần ở cạnh tôi, chăm sóc tôi đã mấy chục năm rồi, từ sở thích đến thói quen của tôi, chị ấy vô cùng rõ ràng.


Cô lại tự chủ trương, mà không biết cái quái gì.
Anh thực sự không thể nào ôn hòa nhã nhặn mà đối diện với người phụ nữ này, nhìn ly sữa bò trước mặt, đè nén tâm trạng của mình:
– Đây là gì? Tôi không uống sữa, tôi uống cà phê- Anh thật không thích loại phụ nữ tự cho mình là đúng, tự làm khùng làm điên, mà người phụ nữ này lại là vợ anh.
Cố Thái Hồng không đáp, Thích Vũ Mục thấy cô im lặng, liền không muốn nói thêm.
Nhiệt độ trong nhà cơ hồ xuống bằng 0, yên tĩnh vắng lặng, lại không phải bầu không khí làm người ta thoải mái, cho đến khi một tách cà phê được đặt nhẹ xuống bàn, Thích Vũ Mục lại nhìn thấy gương mặt thanh tú nhợt nhạt của Cố Thái Hồng.
Lại nghe thấy giọng nói an tĩnh của cô:
– Cà phê của anh.
Anh ngẩn ra một lúc, thấy Cố Thái Hồng quay người rời khỏi phòng ăn.
Anh nhìn tách cà phê trước mặt, phát giác là cà phê bỏ thêm sữa, sao cô biết anh thích món này? Ngón tay day day huyệt thái dương, chỉ cảm thấy hết thảy đều rất mệt mỏi.
Cố Thái Hồng trở vào phòng ngủ của mình, chuẩn bị thay đồ để ra ngoài, chín giờ sáng nay cô phải đến phòng làm việc gặp sếp.
Khu biệt thực cách trung tâm thành phố khá xa, cô lại không có xe riêng, đi xe buýt phải đổi ba chuyến.

Biệt thự này, trong ga-ra có hai chiếc xe hơi, nhưng vẫn luôn đỗ ở đó, không có ai lái.
Trên tấm bạt phủ xe sắp đóng một lớp bụi dày, trước đó chị Trần phụ trách quét dọn.

Sau khi chị Trần nghỉ, cách một thời gian Cố Thái Hồng sẽ đi quét sạch bụi.
Thích Vũ Mục hiếm khi về nhà, lúc anh về nhà, ra vào đều có trợ lý đưa đón.

Cho nên hai chiếc xe kia xem như của anh, Cố Thái Hồng chưa từng nhìn thấy chìa khóa xe nằm đâu.

Cô đương nhiên sẽ không hỏi Thích Vũ Mục chuyện lái xe.
Thích Vũ Mục nhận cuộc gọi của Thịnh An, chuẩn bị ra ngoài.

Anh sắp bay sang Milan giải quyết công việc, chuyến công tác này sẽ mất một tháng hơn, anh nghĩ ngợi, cuối cùng đứng lên đi tới phòng của Cố Thái Hồng, định báo với cô một tiếng.

Cửa phòng khép hờ, Thích Vũ Mục thuận tay đẩy ra, vừa định lên tiếng, đập vào mắt là cảnh tượng làm anh giật mình.
Cố Thái Hồng đưa lưng về phía anh, đang thay đồ.

Nửa người trên không mảnh vải, tấm lưng trắng nõn trần trụi, nắng sớm xuyên qua rèm cửa trong phòng có chút mông lung, đường cong thật đẹp.

Dường như đây là lần đầu tiên anh cảm thấy Cố Thái Hồng rất đẹp.
Anh ngơ ngác rồi xấu hổ, vừa định tránh đi, lại nhìn thấy vẻ mặt thanh tú có chút thất kinh của Cố Thái Hồng.
Cô vô thức nhặt quần áo che lại cơ thể mình.

Ý thức được sự lạ lẫm và xa cách giữa hai người, trong lòng Thích Vũ Mục dâng lên phiền muộn khó tả.
Anh và cô, hệt như người xa lạ.

Buồn cười thay, họ là vợ chồng.
Làm mặt lạnh, anh trầm thấp mở miệng:
– Tôi sắp bay sang Milan công tác, thời gian có lẽ mất một tháng.
– Ừm, được- Cô đáp, nghe vào có chút ngô nghê ngoan ngoãn, để phút chốc anh cảm thấy cô không hề đáng ghét đến vậy.
Thích Vũ Mục lấy lại tinh thần, không nhìn cô nữa mà quay người trở ra.
Mùa mưa Milan cũng giống như mọi năm, ướt át, người thích mưa sẽ rất thích, người ghét cũng sẽ rất ghét.
Thích Vũ Mục đang đứng trong phòng triển lãm, một món trang sức làm anh dừng chân.
Đó là một chiếc trâm cài tóc, toàn bộ các mối ghép được khảm nạm pha lê, ghép nối tiếp đến viên đá quý màu xanh nước biển, viên đá quý trung tâm kia có màu xanh hoàn toàn tinh khiết, như màu mắt mê người nhất, cũng khiến người ta nhớ tới sóng biển ôn hòa ở Địa Trung Hải.
Tóm lại, là màu xanh mà anh rất thích.
Mà chiếc trâm cài tóc này, cũng đột nhiên làm anh nhớ tới một người, hoàn toàn không có dự báo gì mà nhớ đến cô.
Cố Thái Hồng, cô có mái tóc đen dài óng ả như nhung gấm, nếu chiếc trâm này được cài lên mái tóc đen ấy, hình như là cảnh tượng rất đẹp.

Đó là ý nghĩ lập dị, ngay cả bản thân Thích Vũ Mục cũng không thể lý giải nổi tại sao mình lại bất chợt nhớ tới người phụ nữ mà mình chán ghét.
Nhưng mà, từ lúc kết hôn đến giờ, anh chưa từng tặng cô thứ gì.

Có lẽ nên tặng một món? Anh chần chờ nghĩ.
– Vũ Mục, cậu ở đây à- Giọng Cố Tiều vang lên làm anh hoàn hồn.
– Tôi thật sự ghét cái thời tiết khỉ gió này! Lại mưa, nhưng dường như cậu rất thích nhỉ- Lời càm ràm của Cố Tiều làm Thích Vũ Mục mỉm cười.
Quả thật anh rất thích mưa, thích cái không khí an tĩnh khô ráo trong phòng.

Có lẽ bởi vì trong tên của anh có chữ “Vũ” cũng không chừng, mẹ anh cũng nói ngày anh chào đời là một ngày mưa.
Cố Tiều là bạn chí cốt lâu năm của anh, là Hoa kiều.
– Chris đã dựa theo góp ý trước đó bổ sung vào thiết kế, đợi đến cuộc họp sau sẽ biểu quyết lần cuối- Cố Tiều nói xong chuyện công, thuận theo ánh mắt của Thích Vũ Mục, phát ra tiếng trầm trồ.
– Cậu có hứng thú với nó à?- Mắt Cố Tiều lấp lánh- Thế nào, đẹp đúng không, đây là chủ ý của Joanna.

Trâm cài tóc này rất có nét thu hút cổ điển, là loạt phong cách Trung Quốc mà chúng tôi đang thúc đẩy trong năm nay.
Giọng anh đầy vẻ tự hào, Joanna chính là vợ anh.
– Trông đẹp lắm- Thích Vũ Mục trầm tĩnh đưa ra đánh giá.
– Giá gốc, không giảm một đồng- Cố Tiều pha trò nhìn anh.
Thích Vũ Mục ngẩn ra một chút, chẳng lẽ biểu cảm của mình trông rất muốn mua nó à?
Trợ lý của Cố Tiều mang cà phê đến, hai người ngồi xuống phòng tiếp khách gần cửa sổ sảnh triển lãm, nhàn nhã uống cà phê nói chuyện phiếm.
Thích Vũ Mục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mưa rì rào, rơi xuống lan can sắt của tòa kiến trúc kiểu Gothic này, rất có phong vị thời Trung cổ, anh cực thích mấy nước sơn màu tối và loang lổ dấu vết thời gian.
– Tôi sắp làm ba rồi!- Cố Tiều cong môi, khi báo tin tức này với bạn hữu vẫn không nén được vui vẻ hưng phấn.
– Chúc mừng cậu- Thích Vũ Mục vui lây niềm vui của anh, mỉm cười chúc mừng.
Cố Tiều gãi đầu:
– Là ngoài ý muốn ngoài ý muốn, chuyện không ngờ tới luôn.

Tôi vốn không định làm ba sớm như vậy, dù vui thật, nhưng lúng túng và sợ sệt cũng là thật.
Thích Vũ Mục nhấp ngụm cà phê:
– Cậu kết hôn chưa tới một năm mà?
– Ừ, thời gian còn ngắn hơn cả cậu, ủa mà cậu cũng kết hôn hơn một năm rồi, thế nào, kỉ niệm một năm ngày cưới đã làm thế nào vậy, chia sẻ chút bí kíp cho tôi với, tôi phải sắp xếp chu đáo, không thể khiến Joanna thất vọng được.

Câu nói của anh làm Thích Vũ Mục giật mình, kỷ niệm một năm ngày cưới? Từ ngữ quá mức xa lạ, anh còn không tính mình đã kết hôn được bao lâu, cũng không nhớ đã tròn năm, càng đừng đề cập đến chúc mừng.
Thời gian chung sống thật sự của anh và Cố Thái Hồng, có lẽ cộng lại chưa tới một tháng.
Ngay lúc anh ngẩn người, lại nghe Cố Tiều nói:
– Joanna là người rất chu đáo, tôi sợ không làm cô ấy hài lòng.

Ban đầu có thai là ngoài ý muốn, hôm đó tôi uống say, quên dùng biện pháp an toàn…- Anh sờ mũi, nói trơn tru nhưng cũng rất ngượng ngùng.
Lời nói vô tâm của bạn làm lòng Thích Vũ Mục khẽ động, uống say làm anh nhớ lại đêm hôm ấy.
Sau khi cưới nhau về, số lần anh và Cố Thái Hồng thân mật có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng đêm đó anh uống say, hiển nhiên cũng giống Cố Tiều, anh không có ý thức rõ ràng về biện pháp phòng tránh.
Tại sao anh không nghĩ, Cố Thái Hồng có thể cũng mang thai.
Suy nghĩ này khiến tim Thích Vũ Mục đột nhiên nảy lên, anh không rõ là cảm thụ gì.
Cố Tiều chìm đắm trong hạnh phúc của mình, yêu thương nói đến vợ:
– Tính Joanna hay giận dỗi, chê tôi không lãng mạn, không biết quan tâm, không chiều chuộng cô ấy, phụ nữ thật là, sau khi kết hôn như biến thành người khác, lúc yêu đương thì dịu dàng bao nhiêu, bây giờ thì chẳng thấy đâu nữa.

Còn vợ cậu thì sao? Lúc đi dự đám cưới, tôi thấy cô ấy là người rất dịu dàng.
Anh hỏi ngược lại Thích Vũ Mục, còn nhớ hôm hôn lễ lúc nhìn thấy Cố Thái Hồng, thật sự là một cô gái Trung Quốc cổ điển.
Trông dịu dàng hiền lành, một người lớn lên ở nước ngoài như anh, lúc nhìn thấy Cố Thái Hồng, cảm giác như được thấy cô gái Trung Hoa mặc sườn xám trên mấy tấm ảnh lịch treo tường thời xưa, rất có phong vị.
– Cô ấy ít khi càm ràm- Thích Vũ Mục chau mày như đang nghĩ tới điều gì.
Cố Tiều đâu biết tình hình của họ, liền hiểu sai ý, trêu chọc:
– Bớt đi, gạt ai chứ! Năm nay cậu thường xuyên bay tới bay lui giữa hai nơi, có cô gái nào chịu được chồng mình thời gian dài không ở cạnh mình, trừ phi cô ấy không yêu cậu.
Câu nói vô tâm “cô ấy không yêu cậu” này của Cố Tiều làm Thích Vũ Mục tỉnh táo không ít.

Tâm tư anh nguội lạnh, khôi phục dáng vẻ hờ hững thường ngày, nhàn nhạt trả lời:
– Cô ấy rất biết cách tận hưởng bản thân.
Đúng, đạt được thân phận chị Thích, Cố Thái Hồng đương nhiên có thể tận dụng nó một cách tốt nhất.

Còn cô mỗi ngày làm gì, anh thật sự không có húng thú biết cũng không muốn biết.

Chỉ cần không phá vỡ ranh giới cuối cùng của anh, anh có thể xem như cô không tồn tại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương