Trạc Chi
-
Chương 10
Sẵn sàng quẹt thẻ để mua một chiếc váy bốn chữ số cho Mạnh Thính Chi, Nguyễn Mỹ Vân nữ sĩ chỉ tồn tại trong một ngày, ngày hôm sau hơi ấm của hai mẹ con liền đã biến mất.
Cầm chiếc vợt ruồi trong tay, Nguyễn Mỹ Vân từ trên bàn cà phê đập vào ghế sofa, hét lên với Mạnh Huy ở sân sau.
Trách ông có thời gian chơi mạt chược, không có thời gian để lắp ráp cửa sổ, bà đời này là xui xỏe tột cùng mới gả cho một người đàn ông như vậy.
Cả nhà đều biết tính Nguyễn Mỹ Vân, nói mắng nói chửi nói rống, chỉ cần nghe lời mà dám phản bác, tức giận nhân mười thì vô tận.
Sau khi mắng Mạnh Huy, nhìn thấy Mạnh Thính Chi bấm điện thoại cũng làm bà khó chịu.
Con ruồi trước mặt cô liền bang vài cái.
"Tại sao Tiểu lị ở bên cạnh trong kì nghỉ liền có bạn học rủ đi chơi? Bạn học cũ của con thì sao, cho dù con đọc một cuốn sách như thế nào thì nó cũng giống như việc con đọc chẳng ra gì."
Mạnh Thính Chi đột nhiên tức giận, muốn hỏi bà hồi cao trung cô không kết bạn được thì trách ai? Lời chưa nói ra thì khí phách cũng đã biến mất.
Không thể trách ai cả.
Cô hiểu rất rõ rằng dù bây giờ đã trưởng thành, một người khó có thể thoát khỏi gia đình quê hương, sống như một con người thật của mình.
"Đều là học cao trung mười bốn, sao có thể chênh lệch lớn như vậy."
Nguyễn Mỹ Vân ném vỏ hạt dưa, lẩm bẩm những lời này, cầm lấy điều khiển từ xa điều chỉnh kênh, vận khí không may mắn, liên tiếp mấy kênh đều trong thời gian quảng cáo.
Không bao giờ muốn 999 miễn là 99 cây lau nhà thông minh, nhảy đến bệnh viện nam khoa của anh và tôi tốt.
Mạnh Thính Chi nghe Nguyễn Mỹ Vân lẩm bẩm, vuốt điện thoại di động của mình lần lượt, đột nhiên một tin nhắn nhóm tag toàn thể hiện lên.
Cô nhấp vào tên nhóm là xxx ở trường cao trung, cô nghĩ đó là ngày nghỉ lễ thông thường các bạn học cấp ba gặp lại nhau, nhưng cô không ngờ đang nói là chuyện bát quái.
Không phải chuyện tầm phào của lớp họ.
Ai đó đã chụp ảnh quảng cáo trang sức cao ốc mới nhất của Trung tâm Quốc tế Thế Đằng và đăng lên nhóm.
Một đám quái vật lặn nổ tung, cả nhóm nháy mắt nhiệt tình trò chuyện.
Không giống như những nữ minh tinh khác chuộng trang sức, áo dài, bóp ngực, nở nụ cười mãn nguyện, thích ăn mặc sang trọng và đắt tiền đón khách.
Thiếu nữ trong ảnh có mái tóc ngắn, thẳng, rối bù và quyến rũ, với chiếc dây buộc tóc có chữ cùng nhãn hiệu trên trán được nâng lên một cách thản nhiên, không thèm nhìn vào máy ảnh, hàng loạt trang sức kim cương đang tỏa sáng.
"Nhóm người học năm nhất hoặc năm 3 đó quả là tuyệt."
"Trước kia có tài khoản giải trí viết Kiều Lạc phẩu thuật thẩm mĩ, cười chết, cô thực sự xinh đẹp từ khi còn học cao trung."
"Kiều Lạc học lớp ba năm 3, lớp chúng nó đối diện với lớp chúng ta nhớ không? Lúc đó, tôi đã nghĩ cô ấy sẽ là một ngôi sao trong tương lai, không ngờ chỉ mới mấy năm mà lại nổi như vậy.
"
"Trong giới của bọn họ có Kỷ Châm Tinh, người đẹp trai nhất về thiên văn học, năm ngoái, anh ấy đã dành được giả thưởng Hoa Hưng.
Tháng tới, Kỷ Châm Tinh sẽ có một bài giảng khoa học cho trẻ em tại cung thiên văn thành phố.
Có ai đi cùng tôi không? Tôi đi mượn cháu trai nhỏ của tôi để đi xem.
"
" Còn có Từ Cách! "
" Từ Cách TLu sắp mở một chi nhánh trong thành phố.
"
"Ở trong nước là đệ nhất vũ trường, anh ta chơi quá giỏi, cảm thấy rằng tất cả các nhân vật nổi tiếng Internet đều quen thuộc với anh ta, hơn nữa vẫn là đối phương liếm láp anh ta."
'Những người nổi tiếng trên Internet có biết anh ta ở trường cao trung 14 có quá nhiều tình yêu lịch sử đủ để xuất bản một cuốn sách không?'
"TLu có một DJ đẹp trai người Hàn Quốc, có lần trong một buổi biểu diễn lúc nửa đêm, đã xé áo, vô số cô gái bị vẻ đẹp trai đến mức ngất xỉu tại chỗ."
"Thật hay giả?"
" Nghe nói mang thẻ học sinh cũ của trường cao trung 14 đến TLu uống rượu trong ngày lễ tình nhân thì có thể được miễn, có đúng không?"
"Thực sự, lớp trưởng lần trước đã đi, đô la trộn nốt đỏ, hành vi ném tiền.
"
......!
Mạnh Thính Chi vuốt xuống một cái, cuối cùng đọc xong tin nhắn, đột nhiên một avatar nữ khác gửi đến tin tức mới nhất.
"Tại sao không có ai nhắc tới Trình Trạc?"
"Không phải Trình Trạc là đại biểu nhất của khóa 13 sao?"
Có người thở dài, "Trình Trạc quá tuyệt."
Vừa quay đầu lại, cả nhóm liền náo nhiệt bàn tán với Trình Trạc một lần nữa.
Chỉ là sau khi rời khỏi đất nước vào năm thứ ba cao trung, anh đã rời bỏ tầm nhìn của trường cao trung 14, mấy năm nay vẩn trầm mặc, bây giờ có thể nói, đó vẩn là trường trung học của anh.
"Trình Trạc và Kiều Lạc như thế nào lại chia tay?"
Nhìn thấy điều này, Mạnh Thính Chi đột nhiên nghẹt thở.
Với phản ứng căng thẳng như đang né tránh điều gì đó, cô nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, quyết định không nhìn xuống nữa.
Ngực dồn dập, cô thở ra quỳ gối đứng lên, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Bên ngoài trời u ám, cô cầm điện thoại di động ra ngoài đi dạo.
Gia đình cô sống gần trường cao trung số 14.
Thế hệ này là thành cổ, mười năm trước bắt đầu nói đến cải tạo, tái thiết, không biết là vì bảo vệ công trình cổ hay sao, tốc độ châm như ốc sên.
Khu vực phía đông bị phá bỏ đào phía tây, sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, khu vực này vẩn còn nguyên trạng.
Trường Nhai cấm ô tô, phía cuối là cổng thành cổ có lịch sử mấy trăm năm, Đàm Phức Kiều gợn sóng trong xanh, đem nơi tốt nhất của thành phố Tô Thành mắc kẹt giữa trường trung học 14.
Có biết bao kỉ niệm thanh xuân của học sinh cao trung 14 còn sót lại giữa cổng thành cao ngất và hồ Lưu Y.
Khi Mạnh Thính Chi còn học cao trung, buổi sáng quảng trường nhỏ chật ních xe hơi, những học sinh đến đọc sách sớm phải đi bộ qua cổng Tú Sơn đình để đến cổng phía nam của trường Cao trung 14.
Mạnh Thính Chi thích buộc dây giày của mình bên cửa sổ trên tầng hai của ngôi nhà mình.
Vào thời điểm đó, những cây bằng lăng trong sân chưa mọc để che bầu trời, có thể nhìn thấy quảng trường nhỏ với những bức tượng bằng đồng bên trên.
Khi xe đến và đi, học sinh xuống xe đóng cửa.
Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp của ai đó.
Đôi khi phải mất ba giây để buộc dây giày, có khi bảy tám phút, Nguyễn Mỹ Vân ở tầng dưới lúc nào cũng thúc giục, cô cũng nói từ từ.
Cô luôn có thể nắm bắt đúng thời điểm, chạy ra khỏi con hẻm với chiếc cặp trên lưng và đi chậm lại.
Đó là cuộc gặp gỡ đơn phương ngày này qua ngày khác.
Trước anh, sau cô.
Có một hiệu sách tên là "Tam sinh có tin" ở dưới Tú sơn đình chuyên bán văn phòng phẩm và sách, đồng thời còn có dịch vụ gửi thư rất thời thượng vào thời đó, phía trên cửa kính có treo một chuỗi chuông gió bằng đồng cả trong và ngoài.
Một lần, chuông gió rung mạnh.
Trình Trạc dừng lại, nghiêng người né tránh người văn thư di chuyển, Mạnh Thính Chi theo sau anh một cách cẩn thận, một chút liền va vào anh ngay lập tức.
"Em không sao chứ?"
Giọng nói trẻ trung của thiếu niên từ trên đầu cô vang lên, cô lấy hết can đảm, ngẩng mặt lên lắc đầu.
Phần tóc mái mềm mại trượt ra sau hai bên má, mong được anh nhận ra.
Đôi mắt anh thậm chí còn không có thời gian để rơi vào khuôn mặt của cô.
Đột nhiên, Từ Cách đánh vào vai anh, làm anh lùi lại một bước, cánh tay đỡ Mạnh Thính Chi của anh lúc đó cũng lỏng ra.
Đến tự nhiên như vậy.
"Xong rồi xong rồi, Trạc ca, lần này làm giày ướt, tôi sợ không phải muốn cắt bao bì."
Anh lướt qua Từ Cách, nhìn đến cô gái nhỏ có làn da đỏ bừng trước mắt, giống như nhìn một nữ sinh bình thường ngoan hiền.
"Cậu dứt khoát dùng loa mà hét lên? Có một cô gái."
Từ Cách quay đầu lại, phát hiện bên cạnh mình có một cô gái gầy gò, cảm giác rất thấp, duỗi mặt cười hì hì, nữa điểm ngượng ngùng cũng chưa có, vô tâm vô phổi nói một câu ngượng ngùng.
Hai thiếu niên áo trắng, đồng phục học sinh Trường cao trung số 14 khoác vai nhau ướt đẫm ánh ban mai trong veo của phố cổ rồi dần bước đi.
Chuông gió củaTam sinh có tin vẩn luôn vang.
Vang lên thật nhiều năm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook