Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
-
Chương 84
Đối với Ôn Trà, đụng xe cũng như xe điện đụng, lửa giận trong lòng khiến cậu còn muốn đụng Tề Quân Hạo thêm vài cái, nhưng cậu cố gắng nhịn lại, dừng xe ở một chỗ khéo léo kẹp chặt chiếc xe của Tề Quân Hạo, cậu nhảy xuống khỏi xe hỏi Tề Tu Trúc: “Anh không sao chứ?”
Ôn Trà vừa lái xe ra khỏi câu lạc bộ thì nhìn thấy Tề Quân Hạo giống như phát điên mà lái xe lao về phía Tề Tu Trúc, đầu cậu dường như trì trệ, vô thức đạp vào chân ga.
Giống như trong rất nhiều cuộc thi đấu, cậu tính toán góc độ tinh tế nhất, kẹt ở ranh giới sinh tử, hoá giải nguy cơ do đối thủ tạo ra.
Nhưng đợi đến khi cậu đạp phanh xe, nhịp tim đập mãnh liệt nhất từ trước đến giờ khiến cậu không cách nào trải nghiệm được cảm giác kích thích khi nắm chắc thắng trong tay trong cuộc thi, ngược lại bàn tay đang nắm lấy bánh lái của cậu đang run rẩy, sau đó run cầm cập đứng ở trước mặt Tề Tu Trúc.
Cánh tay của Tề Tu Trúc bị chiếc xe sượt ngang qua trong lúc nguy hiểm, máu thịt trộn lẫn với nhau, vết máu đỏ tươi thuận theo đầu ngón tay chảy xuống.
Anh vừa định nâng tay lên, lại sợ dọa đến Ôn Trà, nên đến giữa chừng thì bỏ xuống, đổi tay khác sờ mặt cậu, nở nụ cười ngắn ngủi để khiến Ôn Trà yên tâm: “Không sao.”
“Anh còn cười?” Ôn Trà vừa mở miệng đã hơi nghẹn ngào, vành mắt đột nhiên đỏ lên, nhìn chằm chằm Tề Tu Trúc, đột nhiên muốn nổi nóng với anh mà không có lý do, nói một cách lộn xộn: “Anh có biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng hay không?”
Tề Tu Trúc vốn chỉ muốn dỗ cho Ôn Trà thả lỏng, không ngờ cậu lại đột nhiên khóc, anh luống cuống tay chân định an ủi cậu.
“Nếu anh mà gãy chân rồi, em sẽ không cần anh nữa!” Ôn Trà gạt tay Tề Tu Trúc ra, dùng sức hít mũi một cái, hất cằm với những người nghe thấy tiếng động thì vội vã chạy ra, động tác trước đó thì vô cùng oai phong, nhưng bây giờ thì lại giống như một con thú nhỏ không có sức uy hiếp: “Còn ngây ra đó làm gì? Báo cảnh sát đi!”
Xe cấp cứu và xe cảnh sát đến cùng lúc, Trịnh Minh Trung và cảnh sát trao đổi với nhau, vội vàng đưa Tề Tu Trúc và Ôn Trà đến bệnh viện trước.
“Cậu ta điên rồi!” Cả người Trịnh Minh Trung cũng đang hơi run, trong xã hội pháp trị đột nhiên xuất hiện một tên điên muốn giết người, mục tiêu còn là bạn thân của anh ta, dù là ai cũng không thể chấp nhận được.
Vừa đến bệnh viện, Ôn Vinh và Tiết My nghe tin vội đến cũng đã có mặt, vội vàng chạy đến, lập tức quan sát hai người từ trên xuống dưới.
“Đi kiểm tra xem coi não có bị chấn động hay gì không…” Mi tâm của Ôn Vinh đã sắp nhíu đến có thể kẹp được đồ vật, sau khi mấy lần xác định Ôn Trà không bị thương bên ngoài gì thì bắt đầu tự suy diễn đến nội thương.
“Nằm viện vài ngày để quan sát thêm đi.” Tiết My thì càng quá đáng hơn: “Đây là tai nạn xe đó?”
Nhưng người xảy ra tai nạn xe là Tề Quân Hạo mà? Còn Ôn Trà là người đụng người ta cơ mà!
Ôn Trà vừa định nói mình không sao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của hai người, cậu lặng lẽ nuốt tất cả lời nói xuống, làm kiểm tra ít nhất có thể khiến bọn họ yên tâm hơn một chút.
Tề Tu Trúc còn chưa kịp nói vài câu với Ôn Trà đã bị gấp gáp đẩy vào trong.
Trong sự nhốn nháo hoảng loạn, Ôn Trà cảm thấy đầu mình rất rối, tim rất mệt, mơ mơ màng màng bị kéo lên giường bệnh đặt trước rồi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Sau khi ngủ dậy, mặt trăng đã treo cao trên trời, người trong nhà chu đáo sắp xếp cho cậu và Tề Tu Trúc nằm chung trong một phòng bệnh, Tề Tu Trúc nằm ở một cái giường khác, cánh tay bị thương kia đã được băng bó, phần tóc trước trán rũ xuống, hình dạng của đôi mắt cũng rất dễ nhìn, một cánh tay khác thì đang đặt trên một cuốn sách tuỳ ý lật, chăn trắng đắp đối đầu gối anh, vừa thuần khiết vừa mềm mại.
Dường như anh chú ý ngay đến ánh mắt của Ôn Trà, Tề Tu Trúc bỏ sách xuống, xin lỗi cậu: “Xin lỗi, em đừng tức giận.”
Ôn Trà im lặng không lên tiếng, lặng lẽ xoay người.
Tề Tu Trúc vốn dĩ không hề biết cậu đang tức giận cái gì, chỉ xin lỗi đại.
Cậu chỉ là đột nhiên nhớ đến kết cục của Tề Tu Trúc trong nguyên tác, một người sáng sủa như vậy thế mà lại phải chịu đả kích ngồi xe lăn, phải nhẫn nhịn người khác chỉ trỏ sau lưng anh, cố gắng hết sức hoà giải gia tộc, kết quả lại là người trong gia tộc cho anh một cú trí mạng.
Tề Tu Trúc giở chăn ra muốn qua đây, Ôn Trà lại ngồi dậy trước một bước, nhảy tót lên giường của Tề Tu Trúc rồi nằm xuống, rồi lại tiếp tục để lại cho anh cái ót quật cường.
Mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm dành cho nam trên người Tề Tu Trúc giống như đang nhốt cậu trong ổ chăn, sau lưng cậu dán lên một nguồn nóng ấm áp có lực, Tề Tu Trúc nhẹ nhàng hôn lên vành tai Ôn Trà: “Vợ à.”
“Ai là vợ anh?” Ôn Trà xoay người hỏi, cậu mới không muốn thừa nhận là bản thân mình.
Trên mặt Tề Tu Trúc tỏ vẻ hơi ấm ức: “Nhưng trước đó em mới gọi anh là chồng mà.”
Ôn Trà nghĩ kỹ lại, trước đó lúc chửi mắng Tề Quân Hạo đúng là đã gọi ra cách gọi trong lòng mình, không ngờ lúc đó hỗn loạn như vậy mà Tề Tu Trúc lại nghe thấy.
Ôn Trà không muốn thừa nhận, bình thường nhiều nhất cậu chỉ lén gọi trong lòng hai tiếng, nếu như sau khi xác nhận rồi, sợ là Tề Tu Trúc sẽ ép cậu gọi mỗi ngày, cậu không muốn vậy đâu.
“Anh nghe nhầm rồi.” Ôn Trà mở to mắt nói dối.
Trong tròng mắt đen láy của Tề Tu Trúc tràn đầy ý cười nhìn Ôn Trà, khẽ thở dài một hơi, cúi người hoàn toàn nhốt Ôn Trà trong vòng ôm của mình, mổ từng cái lên cánh môi của cậu, sau đó từ từ đi sâu vào, không thoả mãn với sự đụng chạm đơn giản trên môi thế này, gọi “vợ” một cách mơ hồ.
Ôn Trà bị hơi nóng bên tai và từng tiếng gọi trầm thấp bao quanh, cảm thấy mình sắp tan chảy trong hơi nóng rồi, cậu cố gắng giữ vững lý trí: “Tề Tu Trúc, anh vẫn đang bị thương đó.”
“Tay bị thương rồi.” Tề Tu Trúc thấp giọng hít thở: “Không cách nào tự mình động tay, vợ giúp anh đi.”
Thì ra người này vẫn nhớ tin nhắn tự mình động tay sẽ đủ ăn đủ mặc mà Ôn Trà gửi cho anh à.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người vui vẻ lấy việc bị thương làm lá chắn và cái cớ như vậy.
Ôn Trà vừa định mở miệng trách móc, thì lại bị Tề Tu Trúc nhân cơ hội luồn vào, đầu lưỡi thăm dò sâu vào trong.
Một tràn tiếng giày cao gót gấp gáp đến gần: “Trà Bảo, bác mang bữa khuya đến cho hai đứa này.”
Bà Tề nhìn thấy cửa không khóa thì trực tiếp đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy hai người trên giường thì kêu lên một tiếng, lập tức biết điều lùi ra: “Ôi, bác đột nhiên đói quá, bác ăn phần ăn khuya này trước vậy.”
Bầu không khí nhẹ nhàng bị cắt ngang, Ôn Trà nhân cơ hội chui ra khỏi vòng ôm của Tề Tu Trúc, trừng anh một cái, nhưng ánh mắt lại ướt át, khiến Tề Tu Trúc nhìn đến không hề có chút cảm giác tự kiểm điểm, kéo cậu qua, kề trán lên trán cậu.
Tim của hai người đều đập vô cùng nhanh, nhưng tư thế bây giờ lại có thêm chút mùi vị quyến luyến.
Ôn Trà đột nhiên thấp giọng cười thành tiếng, dựa cằm lên vai Tề Tu Trúc, dán chặt vào trong lòng anh.
“Sao vậy?” Tề Tu Trúc sờ tóc cậu, đưa tay lau đi vết nước mắt ở khóe mắt cậu.
Ôn Trà lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy rất vui.”.
Truyện Xuyên Nhanh
Trước lúc này, thỉnh thoảng cậu lại nghĩ rốt cuộc vận mệnh của Tề Tu Trúc liệu có lặp lại như trong nguyên tác hay không, cậu còn vì vậy mà lo lắng, mỗi ngày đều nhấn mạnh “Lái xe không đàng hoàng, người thân đổ hai hàng lệ” với Tề Tu Trúc.
Vì yêu mà sợ hãi, Ôn Trà thừa nhận mình là như vậy.
Nhưng cậu không hề ngờ được sự nguy hiểm lớn nhất lại đến từ Tề Quân Hạo không biết uống nhầm thuốc chỗ nào mà đột nhiên phát điên lái xe đâm người.
Vẫn may.
“Vẫn may, em đã cứu anh.” Ôn Trà tranh công với Tề Tu Trúc.
Phát hiện giọng điệu của Ôn Trà không còn suy sụp nữa, Tề Tu Trúc cũng thở phào một hơi: “Nhưng anh không có gì để bồi thường cho em cả, để nợ qua kiếp sau vậy.”
Ôn Trà vạch trần anh: “Anh nghĩ hay quá, còn muốn có kiếp sau, không phải em sẽ rất lỗ sao?”
Giọng của Tề Tu Trúc mang theo ý cười: “Làm ơn người tốt Ôn Trà kiếp sau chỉ làm mối làm ăn lỗ vốn này thôi nhé.”
Ôn Trà muốn trợn mắt với anh, nhưng không biết tại sao nụ cười ở khoé môi lại nhảy ra trước, hừ hừ hai tiếng nói: “Để em suy nghĩ lại đã.”
Hai người cứ như vậy mà chen chúc với nhau trên một cái giường nhỏ cả đêm, sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy Tiết My đang cười trêu chọc và Ôn Vinh đang nhìn Tề Tu Trúc như đang nhìn cầm thú, Ôn Trà có dự cảm có lẽ bà Tề đã nói gì đó không nên nói rồi.
Nhưng việc này lại cứ không cách nào giải thích rõ ràng được, Ôn Trà chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy, ho khan hai tiếng.
Tề Tu Trúc lại càng phát huy da mặt dày luyện được mấy năm gần đây, lại còn có thể chào hỏi thăm bọn họ.
Ôn Vinh đem bữa sáng tình yêu mà mẹ Vương làm cho bọn họ, đó là bánh bao hấp và đậu nành, Ôn Vinh nói tiến triển mới nhất với Ôn Trà: “Tề Quân Hạo bị bắt rồi, một lát hai đứa đến đồn cảnh sát ghi lời khai.”
“Được.” Ôn Trà gật đầu, chia cho Ôn Vinh một cái bánh bao sữa: “Anh trai vất vả rồi, luôn phải nhọc lòng vì em.”
Thần kinh căng chặt của Ôn Vinh cuối cùng cũng buông lỏng trong bầu không khí khói bốc nghi ngút của bữa sáng: “Không sao, em là em trai của anh mà.”
Ôn Trà gật đầu thật mạnh, nở nụ cười rạng rỡ với anh ta.
Bên ngoài phòng bệnh, Trịnh Minh Trung lề mề chậm chạp ở đó thò đầu vào, vẫn là Ôn Vinh không chịu nổi nữa, đứng dậy đẩy anh ta vào: “Có gì mau nói đi.”
Trịnh Minh Trung đi đến bên cạnh Ôn Trà, ngồi xuống ghế: “Em trai à, xin lỗi cậu.”
Trong miệng Ôn Trà nhét một quả xíu mại, không thể nói chuyện, dùng ánh mắt thể hiện sự nghi hoặc của mình.
“Đều tại anh, nếu không phải anh gọi cậu đến đua xe, rồi thông báo cho Tề Tu Trúc biết, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm qua.” Trịnh Minh Trung sắp áy náy đến chết rồi.
Tề Quân Hạo biết được hành tung của Ôn Trà và Tề Tu Trúc nói không chừng là do anh ta thông báo khắp nơi rằng Ôn Trà sắp thi đấu nên mới bị lộ.
Hai người này đều là bạn tốt của anh ta, lại là do anh ta gọi đến, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cả đời này anh ta sẽ phải sống trong sự áy náy.
“Anh sao vậy?” Ôn Trà rất ngạc nhiên: “Không phải chuyện này nên trách Tề Quân Hạo sao? Sao anh lại ôm trách nhiệm lên người mình.”
Cảm xúc đã ấp ủ xong của Trịnh Minh Trung bỗng chốc ngưng đọng lại.
Đúng vậy, tại sao anh ta phải tự kiểm điểm chứ, rõ ràng là lỗi của tên điên Tề Quân Hạo kia mà!
Trịnh Minh Trung khôi phục lại sự hoạt bát như thường ngày: “Vẫn là em trai nghĩ thông suốt.”
Ôn Trà bận ăn cơm, đầu cũng không ngẩng mà qua loa với anh ta: “Đúng rồi, vẫn phải cảm ơn xe mà anh tặng.”
Chiếc xe gạt được từ tay Trịnh Minh Trung ban đầu không hổ là vua của xe, sau khi trải qua cải trang bảy tám lần, tính an toàn đã nâng cao không biết bao nhiêu lần, mới có thể giúp cho Ôn Trà không bị thương trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc tối hôm qua.
Có được sự khẳng định của Ôn Trà, Trịnh Minh Trung lại càng sung sức: “Sau này cậu cần cải trang xe thì anh sẽ bao tất!”
Anh ta không hề nhớ được rằng lần trước khi bị Ôn Trà lừa gạt, tim anh ta đã rỉ bao nhiêu máu.
Sau bữa sáng ăn trong tinh thần sảng khoái, Ôn Vinh ở bên ngoài gõ cửa: “Tiểu Trà, anh đưa em đến cục cảnh sát.”
“Tề Quân Hạo nói, có vài lời cậu ta muốn gặp em mới chịu nói.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook