Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
-
Chương 70
"Edward." Trần Thi Thi bước trên đôi giày cao gót, mang theo chiếc túi mới nhất của hãng C đến điểm hẹn.
"Trần Thi Thi." Edward đọc cái tên này không thành thạo lắm.
Sự quen biết giữa hai người bắt nguồn từ Ôn Nhạc Thủy.
Lúc đó Ôn Nhạc Thủy mới quen biết Edward, hơn nữa Trần Thi Thi và Ôn Nhạc Thủy còn chưa vạch mặt, Ôn Nhạc Thủy đã làm người trung gian giới thiệu.
Lần đầu tiên Trần Thi Thi gặp Edward ngoại trừ cảm nhận được giá trị lợi dụng của anh ta, còn động lòng một chút.
Hơn nữa Edward cũng đã giúp cô ta một phần sức trong việc bôi đen Ôn Trà.
Video bôi đen Ôn Trà khi đó được quay lúc cô ta đi ngang qua.
Lúc đó cô ta biết đồng bọn sẽ dạy cho Duẫn Vũ một bài học nên đã lặng lẽ chạy đến xem náo nhiệt, còn ghi hình lại, không ngờ Ôn Trà lại phá đám, cũng lọt vào ống kính.
Cô ta không vừa mắt Ôn Trà, hơn nữa còn cố ý lấy lòng Ôn Nhạc Thủy, cho nên cắt ghép video rồi đăng lên mạng dẫn dắt mọi người bạo lực mạng Ôn Trà.
Sau khi sự việc không thể cứu vãn, rất nhanh đã bị vả mặt, cô ta hơi sợ nên tìm đến Edward hy vọng anh ta giúp đỡ.
Edward xử lý âm thanh giúp cô ta, đủ để lấy giả đánh tráo, không có cách nào để người ta đoán ra âm thanh và video là của cùng một người, cho cô ta một con đường có thể bám víu vào Tiết Thanh Châu.
"Edward, cảm ơn anh." Giọng điệu của Trần Thi Thi có chút ngượng ngùng.
Người đàn ông trước mặt trẻ tuổi đẹp trai, tiếng tăm vô số, sau lưng còn có gia thế xuất chúng, là mục tiêu cô ta có thể phát triển.
"Cô nói loại nước hoa muốn tôi thưởng thức..." Edward hỏi.
Trần Thi Thi nhanh chóng trở lại đề tài chính.
Cô ta nghe nói Edward có thói quen sưu tầm nước hoa, cho nên đặc biệt dùng điều này làm bàn đạp để mời Edwardward ra ngoài trao đổi tình cảm.
"Chính là trên người tôi...!Anh ngửi thử xem."
Trần Thi Thi cố gắng dán sát vào, muốn động chạm với Edward, bị Edward không để lại dấu vết mà tránh ra, nói: "Đúng là thơm thật."
"Đúng không?" Trần Thi Thi hé miệng cười: "Tôi cũng thấy vậy."
Nhưng đây là tác phẩm của cô à?
Edward nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, dáng vẻ làm bộ làm tịch trên mặt và tham vọng vô căn cứ bay lơ lửng trên lớp trang điểm tinh xảo.
Sự kiên định và lộng lẫy được truyền tải bởi loại nước hoa này khiến anh ta nhớ đến một tiểu hồ ly khác không tiếp nhận tình cảm của anh ta, không hề liên quan gì đến Trần Thi Thi.
Không hổ là bạn của Ôn Nhạc Thủy, cùng một ruột với Ôn Nhạc Thủy
Nhưng mà không liên quan đến lợi ích của anh ta, sở trường của anh ta là bàng quan đứng nhìn, thêm dầu vào lửa.
"Quả thật là rất tốt, nếu được tung ra như một loại nước hoa thương mại, chắc chắn sẽ là một thành công lớn".
Edwardward nói thêm.
Ánh mắt Trần Thi Thi sáng ngời, danh tiếng chính là điều mà cô ta đang thiếu.
Vài ba câu của Edward đã khiêu khích tâm tư của cô ta: "Thật vậy sao? Anh cảm thấy nó có thể nhận được sự hoan nghênh à?"
Edward cười giễu cợt trong lòng, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt: "Đương nhiên."
Trần Thi Thi trầm ngâm một lát, lặng lẽ bấm móng tay vào da thịt, dường như đã ra quyết định gì đó.
"Chúng ta ăn cơm đi." Cô ta cắn môi, che đi tâm tư của mình.
Một cuộc thi điều chế nước hoa âm thầm công bố kết quả thi đấu mới nhất.
Trong số những cái tên của một loạt người Trần Thi Thi lại xếp thứ hai, điều này vô cùng không dễ thấy.
Nhưng ngay lập tức thủy quân, phát sóng, tuyên truyền theo kịp, làm dậy sóng trên mạng, tiêu đề bản thảo cũng mang tên Tiết Thanh Châu:
Sau "Trà vận" của Tiết Thanh Châu, một nhà sản xuất nước hoa tiên tiến khác đã cho ra đời hương nước hoa "Noãn đông" hoàn toàn mới mẻ.
"Kẻ nào có mắt như mù lại còn mượn nam thần của tôi để PR?"
"Phiền hãy đi một mình thôi có được không? Không kéo theo Tiết Thanh Châu thì sẽ chết à?"
"Đã đọc, chưa từng nghe qua."
Ngay sau đó đột nhiên tình thế lại chuyển hướng, tài khoản tiếp thị thổi bùng mùi hương của loại nước hoa này, khiến những người không tin vào những chuyện kỳ lạ cũng phải cố gắng mua nó, ngay lập tức bị hương thơm thật sự vả mặt.
"Bậc thầy trong ngành cũng đã chứng nhận, sao vẫn còn có người cứng miệng không tin là vượt qua tcc chứ."
"Mùi thơm! Ngửi rồi vẫn còn muốn ngửi lại!"
"Tôi còn tưởng là thổi phồng lên, không ngờ lại chạm đến điểm của tôi rồi."
"Vừa có mùi vị của ánh nắng chói chang, nhưng lại không hề nịnh nọt, lại có sự cao ngạo lạnh lùng, hai loại khí chất mâu thuẫn lại hoàn toàn dung hợp lại với nhau."
"Nếu là người điều chế nước hoa này, quả thật không kém hơn so với Tiết Thanh Châu, tôi chán ngấy việc người hâm mộ Tiết Thanh Châu nói anh ta là trăm năm hiếm gặp, không phải đã gặp người như vậy rồi đấy sao?
"Phiền fan của Tiết Thanh Châu mở to mắt mà xem thế giới, đừng ngạc nhiên quá, có thời gian thì khuyên anh của mấy người bồi dưỡng năng lực nghiệp vụ đi."
Cho dù Tiết Thanh Châu có khiêm tốn cỡ nào, trên mạng cũng có rất nhiều người ghen tị với anh ta và ngấm ngầm chọc phá anh ta, lập tức kéo người khác đến chèn ép Tiết Thanh Châu.
Xôn xao nửa ngày, loại nước hoa đó vậy mà lại lập tức thành công, doanh số bán ra ngày càng tăng.
"Sao cậu lại không phát hiện ra?" Duẫn Vũ cảm thấy rất kỳ lạ.
"Cô ta lại không đáng để tôi chú ý." Ôn Trà thẳng thắn nói.
Cậu có một kĩ năng đó là chỉ có thể nhìn thấy những thứ mình muốn nhìn, những thứ khác không hợp ý cậu tự động bị ngăn lại, người như Trần Thi Thi sao lại cần cậu phải hao tâm tổn trí.
Duẫn Vũ đưa cho Ôn Trà xem những lời khen ngợi trong tin tức: "Cậu xem thử đi."
Ôn Trà lướt qua, cái gì mà "nữ thần điều chế nước hoa", "bàn tay trắng nõn thon dài" được đặt cho Trần Thi Thi, sau khi biết được bộ mặt thật của Trần Thi Thi đều cảm thấy thật nóng mắt.
"Tiểu Trà." Duẫn Vũ ấp úng nửa ngày, rốt cuộc vẫn nói ra: "Có thể tôi lòng dạ hẹp hòi, tôi không cảm thấy cô ta có thể có được tác phẩm gì tốt, liệu có phải đã tìm người làm hộ không?"
Ôn Trà gật đầu: "Suy nghĩ của cậu giống với người đầu óc rộng mở như tôi, tôi cũng cảm thấy cô ta đã tìm người."
"Vậy..." Nghi ngờ trong lòng Duẫn Vũ bộc phát, hỏi Ôn Trà: "Liệu có thể giống với mùi lần trước cậu đã ngửi được trên người cô ta không?"
Ôn Trà đột nhiên nghĩ tới khả năng này: "Không phải chứ..."
Nhưng cậu đã từng nhắc Tiết Thanh Châu phải chú ý.
"Tôi quay về hỏi anh họ tôi thử xem." Ôn Trà vỗ vai Duẫn Vũ nói lời cảm ơn, vội vàng trở về.
Quả nhiên, Tiết Thanh Châu đang ngồi ở sô pha trong phòng khách nhà họ Tiết, ánh nắng phản xạ của mặt trời rơi trên khuôn mặt anh ta, chiếu rọi làn da trong suốt, đến gần anh ta một chút, có mùi hương thanh nhã ấm áp trong không khí, vô cùng quen thuộc.
Chuyện không hy vọng xảy ra vẫn là đã xảy ra.
"Trần Thi Thi?" Ôn Trà nhẹ giọng hỏi.
"Hôm đó sau khi em nói ngửi được mùi trên người Trần Thi Thi, trong lòng anh đã có chút nghi ngờ, nhưng sau khi kiểm tra phát hiện cô ta không có khả năng làm, không ngờ là..." Tiết Thanh Châu cười khổ: "Có lẽ trước đó cô ta đã làm cách nào đó lấy được."
Ôi, anh họ ngốc bạch ngọt của mình.
Ôn Trà bất đắc dĩ.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Tiết Thanh Châu cầm một ống nước hoa nhỏ, trên gương mặt ôn hòa hiện lên vẻ chán nản rất sâu, làm cho Ôn Trà không nỡ nói ra lời gì nặng.
"Tiểu Trà, đó là quà sinh nhật anh muốn tặng cho em." Tiết Thanh Châu giải thích: "Vốn nghĩ là sau khi tặng quà sinh nhật cho em, hỏi thử ý kiến của em rồi mới quyết định có nên tung ra thị trường hay không."
Cho nên anh ta vẫn luôn cất giấu, cũng chưa từng nghĩ phải làm hồ sơ gì, chỉ muốn cho Ôn Trà một sự bất ngờ.
Tim Ôn Trà bỗng nhiên mềm nhũn, cảm giác có người khắc ghi cậu ở trong lòng thật sự rất tốt.
Vốn tưởng rằng chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu trước mấy tháng chỉ là nói đùa thôi, nhưng Tiết Thanh Châu lại thật sự làm như vậy.
Việc theo đuổi sự hoàn mỹ của người điều chế nước hoa và ý nghĩ muốn tặng món quà tốt nhất cho em trai làm cho Tiết Thanh Châu hao tốn tâm sức mấy tháng trời.
Rất nhiều lần linh cảm đến nên phải thức thâu đêm thử nghiệm, làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn, đôi mắt thâm quầng bị mọi người cười nhạo, anh vẫn tốt tính mà cười cười không giải thích.
Thật không ngờ sau lưng lại ẩn giấu tấm lòng sâu sắc như vậy.
Tiết Thanh Châu nhìn thấy khuôn miệng hồng hào của Ôn Trà bất giác co lại, véo một bên má trẻ con phúng phính của cậu, an ủi ngược lại cậu: "Tiểu Trà, đừng cảm thấy có gánh nặng."
Ôn Trà động lòng: "Anh họ, anh có buồn không?"
"Đương nhiên." Tiết Thanh Châu không hiểu sao Ôn Trà lại hỏi vấn đề này.
"Vậy liệu có buồn đến mức nghĩ không thông?" Mỗi câu của Ôn Trà đều làm cho người ta suy nghĩ không ra, giống như trong lời nói có ẩn chứa gì đó.
Tiết Thanh Châu thoáng suy tư một chút, chậm rãi lắc đầu: "Sẽ không, sẽ thấy ghê tởm, sẽ bực bội, nhưng không đến mức nghĩ không thông."
Ôn Trà hóa thành chuyên gia tâm lý suy xét nội hàm một chút, đều là tâm trạng đối với kẻ ăn cắp, không tự ân hận chính mình, nên đã yên tâm bớt.
Cậu thay đổi tư thế ngồi, biểu cảm vẫn đang nghiêm túc, giống như con gấu nhỏ rõ ràng rất đáng yêu nhưng lại đang cố gắng nghiêm chỉnh, thấy Tiết Thanh Châu nháy mắt đã quên đi phiền muộn, lại đưa tay sờ sờ đầu của anh ta.
Ôn Trà giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, lại thay đổi cách hỏi: "Nếu lúc trước anh không phá bỏ cổ bình, cuối cùng chế ra hương nước hoa này, nhưng lại bị người ta trộm đi rồi vu tội thành ăn cắp bản quyền, có phải không?"
Lúc này Tiết Thanh Châu rơi vào trầm mặc thật lâu, dường như trong đầu như đang không ngừng mô phỏng xem mình sẽ làm gì, không lấy câu hỏi của Ôn Trà làm trò cười, mà đưa ra một giả thiết nghiêm túc: "Có thể, trước khi đột phá thì trạng thái của anh rất kém, cũng đã nghĩ không thông.
Nếu tác phẩm thành công duy nhất bị người ta hắt nước bẩn, tâm hồn yếu ớt của anh lúc đó hẳn là sẽ không chấp nhận nổi."
Lúc Tiết Thanh Châu nói chuyện có ý cười, dùng giọng điệu rất thoải mái đặt ra giả thiết, nhưng sắc mặt Ôn Trà đột nhiên lại trầm xuống.
"Tiểu Trà, làm sao vậy?" Tiết Thanh Châu nghĩ mình đã nói gì sai, ngạc nhiên hỏi.
Ôn Trà cắn chặt răng, âm thanh ken két của răng hàm sau và đầu khớp phát ra: "Em rất tức giận."
Còn có gì không hiểu được nữa, vốn dĩ trong sách việc Tiết Thanh Châu tự sát nhất định có liên quan đến việc này.
Thiên tài gian nan vất vả vắt hết sức lực tìm ra điểm đột phá, nhưng không ngờ lại bị vu tội và sỉ nhục nhiều hơn, tưởng là hồi sinh, không ngờ lại biến thành tử vong.
Vốn trong sách Ôn Nhạc Thủy giả vờ đồng cảm Tiết Thanh Châu rơi vào ngõ cụt, Trần Thi Thi vẻ mặt vui vẻ tham dự hôn lễ của Ôn Nhạc Thủy và Tề Quân Hạo rồi khoe khoang.
Điều ghê tởm là đã kẻ được lợi lại còn có mặt mũi cảm thán khí phách của người khác không đủ lớn.
Ôn Trà rất bao che khuyết điểm, ai để bụng với cậu ai đối tốt với cậu trong lòng cậu đều biết rõ.
Trần Thi Thi thật sự đã chọc giận cậu.
"Đừng tức giận." Tiết Thanh Châu nhẹ nhàng nói: "Anh nghĩ cách thử xem."
Tượng đất cũng có ba phần tính tình, huống hồ đây là quà anh ta tặng cho Ôn Trà, là, độc nhất vô nhị, bị kẻ đạo nhái công khai ăn cắp hưởng lợi, anh cũng không thể nào nhịn được.
"Không tức giận, quà của em, anh họ của em thì em bảo vệ." Ôn Trà trái lại bình tĩnh, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ đã trở nên lạnh đi.
Trần Thi Thi dám trộm đồ, vậy thì phải cho cô ta có đến mà không có về!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook