Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
-
Chương 97: Sinh hoạt ngày thường 7
Điều ngượng ngùng nhất trên thế giới này là gì?
Là lúc ngươi và phu quân đang chơi trò tình thú thì bị bạn thân và huynh trưởng bắt gặp.
Thẩm Vu thấp giọng kêu một tiếng, tay kia trống không che mặt, quay người vùi mình vào lòng của Lục Vô Chiêu.
Chỉ cần nàng giả chết thì sẽ không xấu hổ.
Chỉ cần nàng vùi mình đi, không phải là mình ứng phó cục diện rối rắm này là được.
Đây rõ ràng là khuê phòng tình thú của hai vợ chồng họ, sao Lục Vô Chiêu lại khoe khoang khắp nơi?
Nàng hoàn toàn quên mất là mình chọn trước, trước mắt bao người hô lên câu có ý tế nhị ‘tiểu hoàng thúc’.
“Đừng qua đây, đừng qua đây, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…”
Trong miệng nàng lẩm bẩm, cầu khẩn lúc mất mặt thế này, tất cả mọi người đều bị mù, đáng tiếc thế đạo này cứ chống đối với nàng.
Chử Linh Thư đã nhiều ngày chưa gặp Thẩm Vu, nàng ném thanh kiếm vào lòng của Tạ Tu Hoà, xách váy lên và bước nhanh qua.
Chử Linh Thư hành lễ: “Lăng Vương điện hạ kim an.”
Tuy Lục Vô Chiêu là phu quân của bạn thân mình, nhưng cũng là ‘trưởng bối’, quận chúa như nàng vẫn phải hành lễ vấn an.
Nàng lặng lẽ nhìn vào chân của Lục Vô Chiêu. Nàng nghe Thẩm Vu nói là chân của Lăng Vương đã khỏi rồi, nhưng chưa được tận mắt nhìn thấy. Bây giờ nàng đã thấy, trông có vẻ không khác gì người bình thường.
Hoá ra Lăng Vương cao như vậy cơ à, A Vu đứng bên cạnh hắn, hai người cực kỳ xứng đôi.
Tạ Tu Hoà cũng đi tới trước, chắp tay và nói: “Điện hạ vạn phúc.”
“Tiểu Vu muội muội.”
“A Vu!”
Hai người đều gọi Thẩm Vu.
Thẩm Vu: “…”
Nàng lủi lủi đầu chứ không đứng dậy, ngón tay kéo góc áo của Lục Vô Chiêu, liều mạng mà kéo.
Lục Vô Chiêu đưa tay xoa đầu nàng, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện: “Quận chú, Tạ thống lĩnh, trùng hợp vậy.”
“…”
Chử Linh Thư cười gượng.
Quả thật là trùng hợp, cuối cùng vợ chồng Lăng Vương dính nhau hai tháng trong nhà cũng ra ngoài.
Chử Linh Thư thường đưa thư đến phủ Lăng Vương, gọi Thẩm Vu vào cung chơi với nàng. Thẩm Vu không tới, phát huy độ trọng sắc khinh bạn đến cực độ.
Lúc này, Thẩm Vu không ngẩng đầu, nàng cũng không biết làm thế nào. Nàng thật sự không cách nào đối mặt với Lăng Vương mà hỏi chuyện tiểu hoàng thúc sao rồi.
Hiển nhiên, Tạ Tu Hoà cũng như thế.
Họ và Lăng Vương không qua lại nhiều, ai cũng không dám khoa tay múa chân trong việc nhà của vương gia. Nhưng đối với Thẩm Vu thì khác, có sự khác biệt, có vài lời chỉ dám nói với Thẩm Vu mà thôi.
“Hai vị và Thẩm cô nương có chuyện muốn nói?” Lục Vô Chiêu thờ ơ lên tiếng.
Tạ Tu Hoà: “…”
Chử Linh Thư không thể tưởng tượng nổi mà lên tiếng: “Thẩm cô nương?”
Đột nhiên vùng eo của Lục Vô Chiêu đau nhói, hắn cúi mắt nhìn, một bàn tay nhỏ đang phẫn nộ nhéo hắn.
Hắn đưa tay bao lấy tay nàng, tiếp tục điềm nhiên như không có việc gì rồi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Thẩm cô nương không còn là Thái tử phi nữa, mà là người của bổn vương.”
Thẩm Vu: “…”
Hai người kia không hiểu ra sao, mặt mũi hoang mang. Hình như họ cũng không nghe hiểu tiếng người.
Thái tử phi? Đâu ra Thái tử, đâu ra phi?
Thẩm Vu không phải là Lăng Vương phi sao? Hai người đã thành hôn hai lần, phu thê Lăng Vương ân ái đã là giai thoại đẹp được ca tụng trong kinh thành. Bây giờ vương gia nói cái gì vậy nè…
Thẩm Vu không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng thẳng người, hung dự trừng mắt nhìn Lục Vô Chiêu.
Nàng có thể cảm giác ánh mắt của bạn tốt và huynh trưởng đang tập trung lên người mình, nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng giống như là muốn đào một cái hố vậy.
Nàng dùng khẩu hình miệng nói với Lục Vô Chiêu: ‘Chàng đang nói gì vậy?’
Lục Vô Chiêu ngây thơ nhìn sang, hình như đang nói: ‘Ta đã nói không chơi nữa, là nàng cứ muốn tiếp tục mà.’
Nếu muốn tiếp tục thì phải thực hiện cho đến cùng.
Thẩm Vu thầm nghiến răng, không ngờ Lăng Vương điện hạ còn có sở thích như vậy.
Nàng dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, cứng cổ lên tiếng: “Vậy ta không thể gọi ngài là tiểu hoàng thúc rồi. Lăng Vương điện hạ, ta gọi ngài là phu quân, ngài thấy sao?”
Tóm lại, trước tiên phải qua loa xưng hô cho xong.
Nam nhân mỉm cười, không mắc bẫy này: “Còn chưa tổ chức tiệc cưới, không thích hợp.”
Trong đầu của Chử Linh Thư ngày càng nghi ngờ, nàng bắt đầu nghĩ lại, liệu trí nhớ của mình có phải đã xảy ra vấn đề gì không.
Nàng ngỡ ngàng nhìn Lăng Vương, bất lực ôm đầu.
Mọi chuyện ngày hôm nay đều là giả, hoặc là buồn ngủ quá rồi xuất hiện ảo giác, hay là hồi cung ngủ một giấc đã.
Lục Vô Chiêu cũng không muốn hàn huyên nữa, một tay hắn bế ngang Thẩm Vu: “Bổn vương còn có chuyện, hai vị cứ tự nhiên.”
Hắn quay người đi khỏi.
Mãi đến khi sắp đến cổng cung, Thẩm Vu cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Có lẽ ngày mai sẽ có truyền tin, nói đầu óc của vợ chồng Lăng Vương xảy ra vấn đề.
Ra khỏi cổng cung, Lục Vô Chiêu ôm người đi về phía xe ngựa của mình. Bây giờ đã không cần xe lăn, nhung xe ngựa của Vương phủ vẫn không đổi, toa xe lớn, rộng rãi và thuận tiện.
Thẩm Vu dùng đầu gõ vào lồng ngực của nam nhân, nghiến răng nghiến lợi: “Chiêu Chiêu, ta không chơi nữa đâu.”
Lục Vô Chiêu chỉ cười: “Cô nương đang nói gì vậy? Bổn vương nghe không hiểu.”
Thẩm Vu: “…”
Được, hắn được lắm, tiếp tục diễn phải không?
Nàng tức tối giãy thoát khỏi vòng tay hắn, tự mình núp ở một góc trong xe ngựa phụng phịu. Suốt đường đi, nàng cũng chẳng lên tiếng.
Lục Vô Chiêu dung túng cho nàng cáu kỉnh, người dựa vào thành xe, dịu dàng quan sát. Nàng không hiểu, hắn làm vậy, chỉ muốn cho nàng vui một chút.
Cho dù là tức giận, phẫn nộ, khó chịu, xấu hổ, nói chêm chọc cũng được, trò đùa trêu đùa cũng được, dù sao cũng tốt hơn nàng vừa nghĩ tới chuyện trước kia rồi lại rầu rĩ không vui.
Nàng nên mãi mãi vui vẻ, không nên vì chuyện của hắn mà không còn lộ nét mặt tươi cười.
Điều từng thu hút Lục Vô Chiêu là dáng vẻ lạc quan trên người của Thẩm Vu, không thể bị hắn đánh mất.
Hành trình từ hoàng cung tới Vương phủ chắc cũng mất hai giờ, hôm nay lại đi lâu như vậy mà cũng chưa tới. Thẩm Vu buồn bực vô cùng, vén rèm cửa nhìn ra ngoài.
Trùng hợp, xe ngựa dừng lại, đập vào mắt là cánh cửa phủ quen thuộc, nhất là tấm biển trên cửa có viết ba chữ ‘Phủ tướng quân’ khiến Thẩm Vu suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Sao lại tới trước cửa nhà ta?”
Lục Vô Chiêu nhìn nàng, đứng dậy đi ra ngoài. Hắn xuống xe ngựa trước, sau đó đứng bên ngoài, đưa tay ra với nàng.
“Tới nhà rồi, Thẩm cô nương.”
Thẩm Vu: “…”
Cũng đúng, họ vẫn chưa thành hôn, hắn quả thật nên đưa nàng về Thẩm gia.
Thẩm Vu hừ một tiếng, đặt lên tay hắn rồi bước xuống ghế.
Tuỳ tùng trong phủ tướng quân thấy họ tới mà không kịp chuẩn bị, thấy hai người xuống xe ngựa, vui mừng quá đỗi ra ngoài đón tiếp họ. Có người chạy vào doanh trại thông báo tin về con gái và con rể của Thẩm Tông Chí đã về nhà.
Nhưng Thẩm Vu lại cản người đi báo tin.
“Điện hạ, ngài đưa đến vậy là được.” Thẩm Vu nhướng mày, đắc ý nói: “Chúng ta vẫn chưa có quan hệ gì, ta chờ ngài đưa kiệu lớn tám người khiêng đến cưới ta. Hôm nay thì thôi đi, thứ cho ta không tiễn nha.”
Cuối cùng nàng cũng xả được cơn giận trong lòng, xua tay, quay người định đi vào trong.
Lục Vô Chiêu lại mặt dày đi theo.
Thẩm Vu trừng mắt nhìn hắn: “Đây là Thẩm gia, không phải Vương phủ, tiểu hoàng thúc.”
Ba chữ cuối cùng, nàng nói rõ từng chữ một.
Nam nhân không nhịn được mà cười ra tiếng, hắn cười rồi tiến lên, muốn ôm nàng vào lòng, đột nhiên Thẩm Vu lùi về sau một bước: “Đừng chạm vào ta, tiểu hoàng thúc.”
Đám nô bộc mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, tưởng hai chủ tử cãi nhau, nhưng lại thấy có vẻ không giống như đang cãi nhau. Tuỳ tùng đi báo tin nhất thời không biết có nên đi chuyến này hay không, đang do dự thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa.
Từ phía xa, Thẩm Tông Chí đã thấy con gái và con rể đứng trước cửa nhà, ông nhướng mày hét lớn: “Con gái!”
Một trận gió nhanh chóng vụt qua, Thẩm Tông Chí nắm chặt dây cương, từ trên ngựa nhảy xuống, đi vài bước tới gần, chắp tay gọi: “Tiểu điện hạ!”
Lục Vô Chiêu cười và gật đầu, đáp lễ: “Chào nhạc phụ ạ.”
“Ây da, hai đứa tới thật đúng lúc, đúng lúc lắm.” Thẩm Tông Chí bước tới nắm lấy vai của Lục Vô Chiêu, vỗ vài cái rồi cười lớn: “Đi đi đi, vào trong thôi, còn đứng đây làm gì?”
“Cha, cha đừng để chàng ấy vào…”
“Đúng rồi tiểu điện hạ, ta có vũ khí mới. Nghe nói là từ trăm năm trước, phiền con xem thử đồ này là thật hay giả, giúp ta phân biệt với.”
“Ây da cha à, cha!”
Thẩm Vu thấy hai nam nhân kề vai sát cánh bước vào trong phủ, tức giận dậm chân.
“Cha, con gái ruột của cha ở đây mà!”
Thẩm Tông Chí hoang mang quay đầu: “Hả? Cha đã thấy con rồi, về nhà còn kêu cha chào hỏi à?”
Ông nghĩ ra chuyện gì đó, bất mãn cau mày, nhìn Lục Vô Chiêu rồi nghiêm túc nói: “Con không thể chiều con bé, còn ra thể thống gì nữa, động một chút là kêu người ta ôm, tuy chân của con đã khỏi rồi, nhưng cũng không thể để con bé quá quắt như vậy.”
Thẩm Vu không thể tin nổi mà nhìn cha mình: “Cha?”
“Được rồi, đâu phải chính con không có chân, tự mình đi vào, đừng ức hiếp phu quân của con nữa.”
“Cha, con là con ruột của cha đó.” Thẩm Vu ấm ức lên tiếng: “Cha không được dẫn chàng ấy vào nhà, chàng ấy nên về Vương phủ của mình.”
Lục Vô Chiêu vừa nghe giọng của Thẩm Vu có gì đó sai sai, trong lòng căng thẳng, dừng bước, muốn quay lại nắm tay nàng đi.
Lòng bàn tay to trên vai đè mạnh: “Nhạc phụ, A Vu nàng ấy không có, là con…”
“Con đừng nói thay cho nó, ta biết hết, không sao đâu, về rồi thì nhạc phụ làm chủ cho con.”
Lục Vô Chiêu cảm thấy chuyện này có hơi khó giải quyết.
Tuy nói nàng kiên trì diễn tốt vai diễn này, nhưng hắn quả thật có vẻ quá đáng. Từ trong cung đến nơi này, hắn giống như đã làm quá mức.
Thẩm Vu: “…”
Nàng nhìn Lục Vô Chiêu, ấm ức muốn khóc.
Lục Vô Chiêu hoảng sợ ngay lập tức, gạt tay của Thẩm Tông Chí, sải bước lớn đi tới chỗ của Thẩm Vu: “Ta sai rồi, không chơi nữa.”
Thẩm Vu ấm ức bĩu môi: “Lục Vô Chiêu, chàng ức hiếp ta, chàng và cha ta đều ức hiếp ta.”
“Ta sai rồi.” Hắn nói.
Hắn khẽ cúi người, nắm chặt đôi tay nàng.
“Hay là… ta đưa nàng về nhà?” Lục Vô Chiêu hỏi dò.
Thẩm Tông Chí cũng đi tới, nghe câu này thì tỏ ra không vui. Ông vuốt râu trừng mắt: “Về nhà cái gì? Nơi này của cha khiến người khác chê à? Đã tới cửa nhà mà còn không chịu vào, hai đứa có phải có ý kiến gì với ta không?”
Lục Vô Chiêu không kịp để ý ông ta, chỉ nhìn Thẩm Vu, đợi nàng lên tiếng.
Thẩm Vu bĩu môi, đôi mắt cúi xuống, khó chịu lên tiếng: “Cũng không cần trở về, chúng ta vẫn tiếp tục đi…”
Thẩm Tông Chí không nghe rõ: “Cái gì cái gì? Con lầm bầm cái gì đây?”
“Vậy… Thẩm cô nương mời bổn vương vào nhà?”
Thẩm Vu bất đắc dĩ gật đầu: “Được thôi, ngài là tới làm khách. Nhớ đó nha.”
Nam nhân thở phào: “Được.”
Thẩm Tông Chí thật sự không nhìn rõ: “Lại là chuyện gì đây?”
“Cha à, con giới thiệu với người.” Thẩm Vu trịnh trọng lên tiếng: Vị này là Lăng Vương điện hạ.”
Thẩm Tông Chí im lặng một lúc, tỏ vẻ kỳ lạ: “Ồ…”
“À đúng rồi, là tiểu hoàng thúc đã cứu cha khỏi nhà lao, chúng ta phải cảm ơn người ta.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Chơi trò gì vậy?
Nhà lao? Tiểu hoàng thúc?
“Tiểu hoàng thúc, mời ngài.”
“Cô nương khách sáo rồi.”
“Ngài cẩn thận ngưỡng cửa.”
“Cô nương cũng thế.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Hai vợ chồng trẻ vừa thân mật ừa khách sáo đi vào trong phủ tướng quân, để lại một mình Thẩm Tông Chí đứng mơ hồ trong gió lạnh.
Là lúc ngươi và phu quân đang chơi trò tình thú thì bị bạn thân và huynh trưởng bắt gặp.
Thẩm Vu thấp giọng kêu một tiếng, tay kia trống không che mặt, quay người vùi mình vào lòng của Lục Vô Chiêu.
Chỉ cần nàng giả chết thì sẽ không xấu hổ.
Chỉ cần nàng vùi mình đi, không phải là mình ứng phó cục diện rối rắm này là được.
Đây rõ ràng là khuê phòng tình thú của hai vợ chồng họ, sao Lục Vô Chiêu lại khoe khoang khắp nơi?
Nàng hoàn toàn quên mất là mình chọn trước, trước mắt bao người hô lên câu có ý tế nhị ‘tiểu hoàng thúc’.
“Đừng qua đây, đừng qua đây, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…”
Trong miệng nàng lẩm bẩm, cầu khẩn lúc mất mặt thế này, tất cả mọi người đều bị mù, đáng tiếc thế đạo này cứ chống đối với nàng.
Chử Linh Thư đã nhiều ngày chưa gặp Thẩm Vu, nàng ném thanh kiếm vào lòng của Tạ Tu Hoà, xách váy lên và bước nhanh qua.
Chử Linh Thư hành lễ: “Lăng Vương điện hạ kim an.”
Tuy Lục Vô Chiêu là phu quân của bạn thân mình, nhưng cũng là ‘trưởng bối’, quận chúa như nàng vẫn phải hành lễ vấn an.
Nàng lặng lẽ nhìn vào chân của Lục Vô Chiêu. Nàng nghe Thẩm Vu nói là chân của Lăng Vương đã khỏi rồi, nhưng chưa được tận mắt nhìn thấy. Bây giờ nàng đã thấy, trông có vẻ không khác gì người bình thường.
Hoá ra Lăng Vương cao như vậy cơ à, A Vu đứng bên cạnh hắn, hai người cực kỳ xứng đôi.
Tạ Tu Hoà cũng đi tới trước, chắp tay và nói: “Điện hạ vạn phúc.”
“Tiểu Vu muội muội.”
“A Vu!”
Hai người đều gọi Thẩm Vu.
Thẩm Vu: “…”
Nàng lủi lủi đầu chứ không đứng dậy, ngón tay kéo góc áo của Lục Vô Chiêu, liều mạng mà kéo.
Lục Vô Chiêu đưa tay xoa đầu nàng, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện: “Quận chú, Tạ thống lĩnh, trùng hợp vậy.”
“…”
Chử Linh Thư cười gượng.
Quả thật là trùng hợp, cuối cùng vợ chồng Lăng Vương dính nhau hai tháng trong nhà cũng ra ngoài.
Chử Linh Thư thường đưa thư đến phủ Lăng Vương, gọi Thẩm Vu vào cung chơi với nàng. Thẩm Vu không tới, phát huy độ trọng sắc khinh bạn đến cực độ.
Lúc này, Thẩm Vu không ngẩng đầu, nàng cũng không biết làm thế nào. Nàng thật sự không cách nào đối mặt với Lăng Vương mà hỏi chuyện tiểu hoàng thúc sao rồi.
Hiển nhiên, Tạ Tu Hoà cũng như thế.
Họ và Lăng Vương không qua lại nhiều, ai cũng không dám khoa tay múa chân trong việc nhà của vương gia. Nhưng đối với Thẩm Vu thì khác, có sự khác biệt, có vài lời chỉ dám nói với Thẩm Vu mà thôi.
“Hai vị và Thẩm cô nương có chuyện muốn nói?” Lục Vô Chiêu thờ ơ lên tiếng.
Tạ Tu Hoà: “…”
Chử Linh Thư không thể tưởng tượng nổi mà lên tiếng: “Thẩm cô nương?”
Đột nhiên vùng eo của Lục Vô Chiêu đau nhói, hắn cúi mắt nhìn, một bàn tay nhỏ đang phẫn nộ nhéo hắn.
Hắn đưa tay bao lấy tay nàng, tiếp tục điềm nhiên như không có việc gì rồi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Thẩm cô nương không còn là Thái tử phi nữa, mà là người của bổn vương.”
Thẩm Vu: “…”
Hai người kia không hiểu ra sao, mặt mũi hoang mang. Hình như họ cũng không nghe hiểu tiếng người.
Thái tử phi? Đâu ra Thái tử, đâu ra phi?
Thẩm Vu không phải là Lăng Vương phi sao? Hai người đã thành hôn hai lần, phu thê Lăng Vương ân ái đã là giai thoại đẹp được ca tụng trong kinh thành. Bây giờ vương gia nói cái gì vậy nè…
Thẩm Vu không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng thẳng người, hung dự trừng mắt nhìn Lục Vô Chiêu.
Nàng có thể cảm giác ánh mắt của bạn tốt và huynh trưởng đang tập trung lên người mình, nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng giống như là muốn đào một cái hố vậy.
Nàng dùng khẩu hình miệng nói với Lục Vô Chiêu: ‘Chàng đang nói gì vậy?’
Lục Vô Chiêu ngây thơ nhìn sang, hình như đang nói: ‘Ta đã nói không chơi nữa, là nàng cứ muốn tiếp tục mà.’
Nếu muốn tiếp tục thì phải thực hiện cho đến cùng.
Thẩm Vu thầm nghiến răng, không ngờ Lăng Vương điện hạ còn có sở thích như vậy.
Nàng dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, cứng cổ lên tiếng: “Vậy ta không thể gọi ngài là tiểu hoàng thúc rồi. Lăng Vương điện hạ, ta gọi ngài là phu quân, ngài thấy sao?”
Tóm lại, trước tiên phải qua loa xưng hô cho xong.
Nam nhân mỉm cười, không mắc bẫy này: “Còn chưa tổ chức tiệc cưới, không thích hợp.”
Trong đầu của Chử Linh Thư ngày càng nghi ngờ, nàng bắt đầu nghĩ lại, liệu trí nhớ của mình có phải đã xảy ra vấn đề gì không.
Nàng ngỡ ngàng nhìn Lăng Vương, bất lực ôm đầu.
Mọi chuyện ngày hôm nay đều là giả, hoặc là buồn ngủ quá rồi xuất hiện ảo giác, hay là hồi cung ngủ một giấc đã.
Lục Vô Chiêu cũng không muốn hàn huyên nữa, một tay hắn bế ngang Thẩm Vu: “Bổn vương còn có chuyện, hai vị cứ tự nhiên.”
Hắn quay người đi khỏi.
Mãi đến khi sắp đến cổng cung, Thẩm Vu cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Có lẽ ngày mai sẽ có truyền tin, nói đầu óc của vợ chồng Lăng Vương xảy ra vấn đề.
Ra khỏi cổng cung, Lục Vô Chiêu ôm người đi về phía xe ngựa của mình. Bây giờ đã không cần xe lăn, nhung xe ngựa của Vương phủ vẫn không đổi, toa xe lớn, rộng rãi và thuận tiện.
Thẩm Vu dùng đầu gõ vào lồng ngực của nam nhân, nghiến răng nghiến lợi: “Chiêu Chiêu, ta không chơi nữa đâu.”
Lục Vô Chiêu chỉ cười: “Cô nương đang nói gì vậy? Bổn vương nghe không hiểu.”
Thẩm Vu: “…”
Được, hắn được lắm, tiếp tục diễn phải không?
Nàng tức tối giãy thoát khỏi vòng tay hắn, tự mình núp ở một góc trong xe ngựa phụng phịu. Suốt đường đi, nàng cũng chẳng lên tiếng.
Lục Vô Chiêu dung túng cho nàng cáu kỉnh, người dựa vào thành xe, dịu dàng quan sát. Nàng không hiểu, hắn làm vậy, chỉ muốn cho nàng vui một chút.
Cho dù là tức giận, phẫn nộ, khó chịu, xấu hổ, nói chêm chọc cũng được, trò đùa trêu đùa cũng được, dù sao cũng tốt hơn nàng vừa nghĩ tới chuyện trước kia rồi lại rầu rĩ không vui.
Nàng nên mãi mãi vui vẻ, không nên vì chuyện của hắn mà không còn lộ nét mặt tươi cười.
Điều từng thu hút Lục Vô Chiêu là dáng vẻ lạc quan trên người của Thẩm Vu, không thể bị hắn đánh mất.
Hành trình từ hoàng cung tới Vương phủ chắc cũng mất hai giờ, hôm nay lại đi lâu như vậy mà cũng chưa tới. Thẩm Vu buồn bực vô cùng, vén rèm cửa nhìn ra ngoài.
Trùng hợp, xe ngựa dừng lại, đập vào mắt là cánh cửa phủ quen thuộc, nhất là tấm biển trên cửa có viết ba chữ ‘Phủ tướng quân’ khiến Thẩm Vu suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Sao lại tới trước cửa nhà ta?”
Lục Vô Chiêu nhìn nàng, đứng dậy đi ra ngoài. Hắn xuống xe ngựa trước, sau đó đứng bên ngoài, đưa tay ra với nàng.
“Tới nhà rồi, Thẩm cô nương.”
Thẩm Vu: “…”
Cũng đúng, họ vẫn chưa thành hôn, hắn quả thật nên đưa nàng về Thẩm gia.
Thẩm Vu hừ một tiếng, đặt lên tay hắn rồi bước xuống ghế.
Tuỳ tùng trong phủ tướng quân thấy họ tới mà không kịp chuẩn bị, thấy hai người xuống xe ngựa, vui mừng quá đỗi ra ngoài đón tiếp họ. Có người chạy vào doanh trại thông báo tin về con gái và con rể của Thẩm Tông Chí đã về nhà.
Nhưng Thẩm Vu lại cản người đi báo tin.
“Điện hạ, ngài đưa đến vậy là được.” Thẩm Vu nhướng mày, đắc ý nói: “Chúng ta vẫn chưa có quan hệ gì, ta chờ ngài đưa kiệu lớn tám người khiêng đến cưới ta. Hôm nay thì thôi đi, thứ cho ta không tiễn nha.”
Cuối cùng nàng cũng xả được cơn giận trong lòng, xua tay, quay người định đi vào trong.
Lục Vô Chiêu lại mặt dày đi theo.
Thẩm Vu trừng mắt nhìn hắn: “Đây là Thẩm gia, không phải Vương phủ, tiểu hoàng thúc.”
Ba chữ cuối cùng, nàng nói rõ từng chữ một.
Nam nhân không nhịn được mà cười ra tiếng, hắn cười rồi tiến lên, muốn ôm nàng vào lòng, đột nhiên Thẩm Vu lùi về sau một bước: “Đừng chạm vào ta, tiểu hoàng thúc.”
Đám nô bộc mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, tưởng hai chủ tử cãi nhau, nhưng lại thấy có vẻ không giống như đang cãi nhau. Tuỳ tùng đi báo tin nhất thời không biết có nên đi chuyến này hay không, đang do dự thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa.
Từ phía xa, Thẩm Tông Chí đã thấy con gái và con rể đứng trước cửa nhà, ông nhướng mày hét lớn: “Con gái!”
Một trận gió nhanh chóng vụt qua, Thẩm Tông Chí nắm chặt dây cương, từ trên ngựa nhảy xuống, đi vài bước tới gần, chắp tay gọi: “Tiểu điện hạ!”
Lục Vô Chiêu cười và gật đầu, đáp lễ: “Chào nhạc phụ ạ.”
“Ây da, hai đứa tới thật đúng lúc, đúng lúc lắm.” Thẩm Tông Chí bước tới nắm lấy vai của Lục Vô Chiêu, vỗ vài cái rồi cười lớn: “Đi đi đi, vào trong thôi, còn đứng đây làm gì?”
“Cha, cha đừng để chàng ấy vào…”
“Đúng rồi tiểu điện hạ, ta có vũ khí mới. Nghe nói là từ trăm năm trước, phiền con xem thử đồ này là thật hay giả, giúp ta phân biệt với.”
“Ây da cha à, cha!”
Thẩm Vu thấy hai nam nhân kề vai sát cánh bước vào trong phủ, tức giận dậm chân.
“Cha, con gái ruột của cha ở đây mà!”
Thẩm Tông Chí hoang mang quay đầu: “Hả? Cha đã thấy con rồi, về nhà còn kêu cha chào hỏi à?”
Ông nghĩ ra chuyện gì đó, bất mãn cau mày, nhìn Lục Vô Chiêu rồi nghiêm túc nói: “Con không thể chiều con bé, còn ra thể thống gì nữa, động một chút là kêu người ta ôm, tuy chân của con đã khỏi rồi, nhưng cũng không thể để con bé quá quắt như vậy.”
Thẩm Vu không thể tin nổi mà nhìn cha mình: “Cha?”
“Được rồi, đâu phải chính con không có chân, tự mình đi vào, đừng ức hiếp phu quân của con nữa.”
“Cha, con là con ruột của cha đó.” Thẩm Vu ấm ức lên tiếng: “Cha không được dẫn chàng ấy vào nhà, chàng ấy nên về Vương phủ của mình.”
Lục Vô Chiêu vừa nghe giọng của Thẩm Vu có gì đó sai sai, trong lòng căng thẳng, dừng bước, muốn quay lại nắm tay nàng đi.
Lòng bàn tay to trên vai đè mạnh: “Nhạc phụ, A Vu nàng ấy không có, là con…”
“Con đừng nói thay cho nó, ta biết hết, không sao đâu, về rồi thì nhạc phụ làm chủ cho con.”
Lục Vô Chiêu cảm thấy chuyện này có hơi khó giải quyết.
Tuy nói nàng kiên trì diễn tốt vai diễn này, nhưng hắn quả thật có vẻ quá đáng. Từ trong cung đến nơi này, hắn giống như đã làm quá mức.
Thẩm Vu: “…”
Nàng nhìn Lục Vô Chiêu, ấm ức muốn khóc.
Lục Vô Chiêu hoảng sợ ngay lập tức, gạt tay của Thẩm Tông Chí, sải bước lớn đi tới chỗ của Thẩm Vu: “Ta sai rồi, không chơi nữa.”
Thẩm Vu ấm ức bĩu môi: “Lục Vô Chiêu, chàng ức hiếp ta, chàng và cha ta đều ức hiếp ta.”
“Ta sai rồi.” Hắn nói.
Hắn khẽ cúi người, nắm chặt đôi tay nàng.
“Hay là… ta đưa nàng về nhà?” Lục Vô Chiêu hỏi dò.
Thẩm Tông Chí cũng đi tới, nghe câu này thì tỏ ra không vui. Ông vuốt râu trừng mắt: “Về nhà cái gì? Nơi này của cha khiến người khác chê à? Đã tới cửa nhà mà còn không chịu vào, hai đứa có phải có ý kiến gì với ta không?”
Lục Vô Chiêu không kịp để ý ông ta, chỉ nhìn Thẩm Vu, đợi nàng lên tiếng.
Thẩm Vu bĩu môi, đôi mắt cúi xuống, khó chịu lên tiếng: “Cũng không cần trở về, chúng ta vẫn tiếp tục đi…”
Thẩm Tông Chí không nghe rõ: “Cái gì cái gì? Con lầm bầm cái gì đây?”
“Vậy… Thẩm cô nương mời bổn vương vào nhà?”
Thẩm Vu bất đắc dĩ gật đầu: “Được thôi, ngài là tới làm khách. Nhớ đó nha.”
Nam nhân thở phào: “Được.”
Thẩm Tông Chí thật sự không nhìn rõ: “Lại là chuyện gì đây?”
“Cha à, con giới thiệu với người.” Thẩm Vu trịnh trọng lên tiếng: Vị này là Lăng Vương điện hạ.”
Thẩm Tông Chí im lặng một lúc, tỏ vẻ kỳ lạ: “Ồ…”
“À đúng rồi, là tiểu hoàng thúc đã cứu cha khỏi nhà lao, chúng ta phải cảm ơn người ta.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Chơi trò gì vậy?
Nhà lao? Tiểu hoàng thúc?
“Tiểu hoàng thúc, mời ngài.”
“Cô nương khách sáo rồi.”
“Ngài cẩn thận ngưỡng cửa.”
“Cô nương cũng thế.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Hai vợ chồng trẻ vừa thân mật ừa khách sáo đi vào trong phủ tướng quân, để lại một mình Thẩm Tông Chí đứng mơ hồ trong gió lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook