Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
-
Chương 82: Tống cựu nghênh tân
Thẩm Tông Chí đến đại sảnh nhưng không thấy ai ở bên trong.
“Làm phiền Đại tướng quân chờ một lát, chủ tử và phu nhân đang bận chút việc.”
Mạnh Ngũ sai người mang trái cây và điểm tâm lên cho Thẩm Tông Chí, còn hắn thì pha trà, sau đó đứng sang bên cạnh.
Trong đầu Thẩm Tông Chí toàn là cảnh tượng lúc nãy.
Thuốc độc, thuốc độc…
“Tiểu Mạnh à, ngươi tới đây một chút.” Thẩm Tông Chí vẫy tay với Mạnh Ngũ.
Mạnh Ngũ tới gần, cúi người xuống: “Mời ngài nói.”
“Lúc nãy ngươi bảo tên tiểu tử kia cầm thuốc độc trong tay phải không?” Thẩm Tông Chí nuốt nước bọt, ánh mắt cảnh giác liếc xung quanh, nói nhỏ: “Cho ai dùng thế?”
Mạnh Ngũ rũ mắt: “Thuộc hạ không thể nói.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Trong lòng ông đã đoán được phần nào nhưng không dám nói ra, nhỡ đâu ông đoán nhầm chả phải sẽ gây ra họa lớn sao?
Nhưng quả thật trong phủ Lăng Vương có nuôi người chế độc, ông không biết rốt cuộc vì sao tiểu điện hạ phải ra tay với Hoàng đế.
Thẩm Tông Chí là người thô lỗ, mấy chuyện mưu tính này nọ ông có nghĩ mãi cũng không hiểu, thấy không hỏi được lý do mới buồn bực khoát khoát tay: “Mà thôi mà thôi.”
Mạnh Ngũ khẽ gật đầu, đứng thẳng người, yên lặng tựa như một cái cây khô không biết nói chuyện.
Thẩm Tông Chí vừa đưa tay lên sờ đầu theo thói quen vừa buồn bã thở dài.
Gần sang năm mới rồi mà cũng không khiến người ta thoải mái.
Cứ như thể ngồi trên bàn chông, dưới mông toàn là những mũi sắt nhọn chĩa vào.
Cũng may ông không phải đợi lâu, một lát sau tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên trong hành lang, Thẩm Tông Chí vừa nghe đã biết là giọng nữ nhi mình, nên vội vàng nhìn sang hướng đó.
“Lát nữa ta sẽ nói với phụ thân chuyện này.” Giọng nàng đầy phấn khởi: “Tranh thủ để hắn ta quy thiên sớm một chút.”
Thẩm Tông Chí suýt nữa trượt xuống khỏi ghế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông vội vàng giơ tay lên lau sạch.
Haizzz, nha đầu này muốn ông nhanh chóng quy thiên thì đúng hơn.
“Cha! Người đã đến rồi! Ta nhớ người lắm!” Thẩm Vu chạy ù vào.
Thẩm Tông Chí phiền muộn, ông gật đầu cho có lệ: “Ừ, ừ, cha cũng nhớ con.”
“Cha, sao người gặp ta có vẻ không được vui vậy? Hay là ta đi nhé?” Thẩm Vu cau mày bất mãn.
Lục Vô Chiêu cười kéo nàng lại, chắp tay hành lễ với Thẩm Tông Chí: “Nhạc phụ kim an.”
Thẩm Tông Chí vừa thấy Lục Vô Chiêu đã tỉnh táo lại, ông nhanh chóng đứng lên đáp lễ: “Tiểu điện hạ.”
“Nhạc phụ mời ngồi.”
“Ừ, ừ.” Thẩm Tông Chí nghe lời ngồi xuống, nhìn thấy Lục Vô Chiêu ông mới bình tĩnh phần nào, trong lòng cũng không còn bối rối như trước.
Mọi người ngồi xuống, Lục Vô Chiêu ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngũ, Mạnh Ngũ im lặng gật đầu ra hiệu cho toàn bộ người hầu lui xuống.
Trình Thời từ bên ngoài bước vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạnh Ngũ rồi nhanh chóng dời mắt về phía cửa. Mạnh Ngũ đứng ở cửa bình tĩnh nhìn nàng ấy đi vào rồi mới đóng chặt cửa, đứng canh giữ bên ngoài không cho ai lại gần.
Trong sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Trình Thời quỳ xuống trước mặt mọi người, Thẩm Tông Chí kích động: “Ngươi, ngươi, ngươi… Là ngươi!”
Nhìn tình hình này, hay lắm, vậy ra lần trước Thẩm Vu nhắc chuyện thuốc độc với ông, hóa ra là thế này!
Thẩm Vu vỗ tay một cái: “Xem ra mọi người đã gặp nhau cả rồi, cha, vậy nữ nhi cũng không vòng vo nữa, chuyện lần trước ta nói với người, muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông nữa thôi.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Trong lòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Nhạc phụ, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Lục Vô Chiêu nói.
Thẩm Vu khẽ nhíu mày nhìn hắn: “Còn phải bàn bạc gì nữa, cứ trực tiếp đưa thuốc cho hắn ta uống là xong.”
Thẩm Tông Chí tức giận trừng mắt: “Nha đầu con đấy, nói đơn giản quá nhỉ, làm sao mang thuốc vào mới là quan trọng? Con cho rằng Cấm quân toàn lũ ăn không ngồi rồi cả sao?!”
“À, đùng rồi… Còn Tạ đại ca…”
Thẩm Vu lập tức suy sụp.
Tạ Tu Hòa vẫn chịu hoàng ân, hắn là thống lĩnh Cấm quân bảo vệ sự an toàn của kinh thành và hoàng thất, bọn họ còn phải tránh tai mắt của hắn nữa.
“Còn có lão tử nữa, lão tử còn ở kinh thành đấy, con muốn Phụ Quốc quân mang tiếng sao?”
Lục Vô Chiêu thản nhiên bật cười, tay gõ gõ lên tay vịn xe lăn: “Cho nên phải khiến người ta nghĩ là việc ngoài ý muốn.”
Chuyện xảy ra bất ngờ, nguyên nhân cái chết không rõ ràng, lại không tìm được hung thủ, trở thành một vụ án không lời giải.
“Ngoài ý muốn…”
Lục Vô Chiêu chỉ vào Trình Thời đang quỳ trên đất, ra vẻ thờ ơ: “Ngươi nói đi.”
“Vâng, Vương gia.”
Trình Thời lấy chiếc bình sứ màu trắng từ trong tay áo ra, là một bình sứ bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ lò gốm nào.
Nàng ấy đặt chiếc bình trên lòng bàn tay, cúi đầu giải thích cách dùng: “Thuốc này được tiểu nhân chế tạo dựa theo sách cổ, Vương gia cứ yên tâm, quyển sách đó đã thất truyền, tiểu nhân cam đoan thái y trong cung cũng không ai biết loại thuốc này.”
“Đã thất truyền sao ngươi còn biết cách chế tạo?” Thẩm Tông Chí hỏi.
“Bẩm đại nhân, khi còn bé ta lén vào Tàng thư các của thái y viện vô tình phát hiện ra, bởi vì là độc thuật nên không ai quan tâm đến, nằm trong góc xó, có mấy trang còn bị chuột cắn rách. Ta trộm nhìn qua một lần, ghi nhớ trong đầu, sau này… cuốn sách đó đã bị đốt cháy, cả thiên hạ này chỉ có một bản sao duy nhất đang nằm trong đầu ta.”
Thẩm Tông Chí không biết nên hỏi nàng vì sao lại liên quan đến thái y viện, hay là nên khen nàng có trí nhớ tốt nữa.
Trình Thời thấy không ai hỏi gì bèn tiếp tục nói: “Một ngày lập tức có hiệu quả, lại không cần phải ăn vào.”
Mắt Thẩm Vu sáng rực: “Không cần ăn? Vậy phải dùng như thế nào?”
Trình Thời nhẹ nhàng nhếch môi: “Hô hấp.”
Thẩm Vu sửng sốt: “Tức là sao?”
Trình Thời giải thích: “Rắc thuốc bột vào khăn, không cần nhiều, chỉ một chút thôi là được, thuốc bột gặp nước sẽ phản ứng gây ra độc tính, khí hít chất độc vào trong cơ thể, chỉ cần một ngày là có thể lan ra lục phủ ngũ tạng, xâm nhập vào nội tạng và não, khiến người trúng độc tử vong.”
Thẩm Tông Chí nghe xong thì ớn lạnh, ánh mắt nhìn Trình Thời cũng thay đổi.
Loại thuốc độc này được biến tấu từ thuốc độc do Lục Vô Chiêu cung cấp, Trình Thời có thể bảo đảm cả thiên hạ không ai biết rõ loại độc này ngoài nàng.
Thuốc này vốn được Hoàng đế ban tặng, sau này chế lại, cuối cùng lại dùng trên người hắn ta, cũng coi như là “vật về chủ cũ”.
Thẩm Vu vẫn còn mơ màng, thế nhưng ánh mắt Lục Vô Chiêu lại sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào vật trên tay Trình Thời một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
“Vương gia, thuốc này giao cho ngài, đừng quên lời hứa của ngài.”
Lục Vô Chiêu thản nhiên nói: “Triệu Khúc sẽ được giao cho ngươi, tùy ngươi xử lý.”
Hai mắt Trình Thời tỏa sáng, vội vàng dập đầu.
Nàng ấy bẩm báo xong thì lui ra ngoài, phòng trong chỉ còn lại một nhà ba người.
Lục Vô Chiêu thấy Thẩm Tông Chí đang lo lắng xoa xoa tay thì nói: “Nhạc phụ, Tạ thống lĩnh đã đầu phục ta, ngài không cần lo sẽ khiến Tạ gia khó xử.”
Cả Thẩm Tông Chí và Thẩm Vu đều vô cùng ngạc nhiên, Thẩm Tông Chí bất ngờ: “Sao người thuyết phục được hắn vậy?!”
Ông Tạ mất sớm, Tạ Khanh Vân lại ra chiến trường mấy năm rồi, trong nhà chỉ còn một mình Tạ Tu Hòa lo liệu cho Tạ gia.
Mười mấy tuổi hắn đã vào quan trường, một nơi đầy thăng trầm và nhiều mưu mô, Tạ gia lại chỉ còn cô nhi quả mẫu, mấy năm qua Tạ gia chẳng những không hề suy tàn mà còn phát triển không ngừng, ít nhiều cũng nhờ Tạ Tu Hòa luyện thành thói quen không quan tâm chuyện đời, tính tình xảo quyệt chỉ lo thân mình.
Chuyện này không liên quan đến hắn, nếu xảy ra chuyện cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho hắn, không ngờ hắn lại “cùng một phe” với bọn họ.
Lục Vô Chiêu cũng bật cười: “Là hắn chủ động tìm ta.”
Nói Tạ Tu Hòa là một tên cáo già cũng không quá đáng, hắn cũng không thân thiết với Lăng Vương, nhưng lại có thể nhạy cảm phát hiện ra quan hệ giữa Lăng Vương và Hoàng đế không bình thường, cũng nhìn thấu ý tưởng mạnh bạo được che giấu trong lòng Lục Vô Chiêu – hành thích vua.
Vừa hay Tạ Tu Hòa cũng muốn hành thích vua, vì vậy hắn đã mạnh dạn chủ động tìm đến đây.
“Chuyện này… Đại ca là loại người không bao giờ để ai trục được lợi trên người hắn, sao có thể dây vào chuyện lớn như vậy, sao có thể để bản thân dính vào…” Thẩm Vu không tin, nhưng chuyện này chính miệng Lục Vô Chiêu nói, nàng do dự một lúc nhưng vẫn không nói lời nào.
Nàng cầm tay hắn đặt vào tay mình, trong lòng vẫn còn nghĩ mãi chuyện này. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết, nếu không tại sao tính tình Tạ Tu Hòa lại thay đổi nhanh đến thế.
Lục Vô Chiêu nhìn xuống bàn tay đang bị nắm của mình, chủ động nắm lại.
Nói thế nào thì Thẩm Tông Chí cũng thấy vô cùng khó tin, dù ông cũng được coi như là nhìn hai tên tiểu tử Tạ gia lớn lên, nhưng vẫn không dám chắc chắn, dù sao sau này ông rời kinh thành, Tạ Tu Hòa đã xảy ra chuyện gì thì ông không biết. Ông thấy Lục Vô Chiêu nói rất chắc chắn, nên cũng buông bỏ nỗi lo lắng và do dự của mình.
Ông nói: “Tiểu điện hạ, người đã có kế hoạch thì ta sẽ nghe theo lời người.”
Lục Vô Chiêu rất biết ơn vì Thẩm Tông Chí đã tin tưởng, nhưng hắn vẫn không nói rõ kế hoạch của mình mà chỉ hỏi một câu: “Năm mới đến rồi, chắc hẳn các tướng sĩ đã về quê cả?”
Thẩm Tông Chí gật đầu: “Đúng vậy, hiện nay không có chiến tranh, bệ hạ tạm thời giải tán Phụ Quốc quân, cũng vừa đến năm mới nên cho bọn họ được nghỉ ngơi dài hạn, mùa xuân năm sau còn có thể giúp đỡ người nhà một tay.”
“Nói cách khác, nếu như đột nhiên có chiến tranh, hoặc là xảy ra biến cố, trong lúc nhất thời có lẽ không thể tập hợp đủ quân số, dù sao cũng là hoàng huynh tự mình ra lệnh để cho bọn họ về quê, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lục Vô Chiêu cười gật đầu: “Vậy mời nhạc phụ ngày mai cũng tìm một cái cớ, nhanh chóng rời kinh.”
Thẩm Tông Chí giật mình nhìn Thẩm Vu.
Ông im lặng một lúc mới lên tiếng: “Được, ngày mai ta sẽ rời kinh, đi cầu phúc cho nương của A Vu.”
Chùa miếu dù có ở gần đây nhất cũng phải đi hết một ngày đường, ông ở lại trong chùa mấy ngày, cầu phúc cho thê tử quá cố cũng là chuyện thường tình.
“Còn những phó tướng ngài có thể tin tưởng…”
Thẩm Tông Chí xua tay: “Bọn họ về quê cả rồi, hiếm khi rảnh rỗi, ai cũng tranh thủ về thăm nhà cả.”
Vốn đất nước đã thái bình, toàn bộ quân đội đều không được hoàng đế trọng dụng, các tướng sĩ rời khỏi chiến trường thì không còn việc gì làm, lúc này hoàng đế Gia Tông lo sợ Thẩm Tông Chí sẽ nuốt trọn quân quyền, cho nên mấy tướng lĩnh có quan hệ tốt với ông đều bị điều về quê cả.
Lục Vô Chiêu khẽ thở dài trong lòng.
Tự mua dây buộc mình thì trách được ai đây?
“…”
Đêm giao thừa năm nay là đêm trọn vẹn và ý nghĩa nhất của bọn họ.
Thẩm Tông Chí dùng xong bữa tối thì trở về phủ, Thẩm Vu vực dậy tinh thần, ngồi bên bếp lửa đón giao thừa với Lục Vô Chiêu.
Hai phu thê ngồi đối diện nhau không nói nên lời, hơi ấm và sự dịu dàng trong phòng cứ từ từ lan ra.
“A Vu, qua giờ Tý, là đến sinh nhật của nàng rồi.”
Thẩm Vu sửng sốt: “Chàng biết sao?”
Nam nhân siết chặt chén trà trong tay, khẽ cười nói: “Đương nhiên ta biết mùng một tháng giêng là sinh nhật của nương tử rồi.”
Mèo nhỏ uyển chuyển bước đến gần bọn họ, nó nhảy lên chân Lục Vô Chiêu rồi nằm xuống.
Hắn nhìn chú mèo nhỏ đang nằm trên người, ánh ánh mắt dần xa xăm, hắn không chạm vào nó mà chỉ yên lặng quan sát.
Nhìn xuyên qua một sinh mệnh đáng yêu ấy, hắn chợt như xuyên qua thời gian, thấy được bản thân mình khi còn bé.
Thẩm Vu trông thấy vẻ mặt của hắn bèn vội vàng lo lắng đứng dậy: “Chiêu Chiêu, để ta ôm nó…”
“A Vu.” Hắn ngắt lời: “Ngày mai ta sẽ tiến cung một chuyến, chờ ta trở lại sẽ tặng quà cho nàng.”
Hắn muốn gửi đến nàng một Lục Vô Chiêu đã tạm biệt với quá khứ, đã hoà giải với chính bản thân.
Cho nàng một tương lai không còn lo lắng và phiền muộn.
“Làm phiền Đại tướng quân chờ một lát, chủ tử và phu nhân đang bận chút việc.”
Mạnh Ngũ sai người mang trái cây và điểm tâm lên cho Thẩm Tông Chí, còn hắn thì pha trà, sau đó đứng sang bên cạnh.
Trong đầu Thẩm Tông Chí toàn là cảnh tượng lúc nãy.
Thuốc độc, thuốc độc…
“Tiểu Mạnh à, ngươi tới đây một chút.” Thẩm Tông Chí vẫy tay với Mạnh Ngũ.
Mạnh Ngũ tới gần, cúi người xuống: “Mời ngài nói.”
“Lúc nãy ngươi bảo tên tiểu tử kia cầm thuốc độc trong tay phải không?” Thẩm Tông Chí nuốt nước bọt, ánh mắt cảnh giác liếc xung quanh, nói nhỏ: “Cho ai dùng thế?”
Mạnh Ngũ rũ mắt: “Thuộc hạ không thể nói.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Trong lòng ông đã đoán được phần nào nhưng không dám nói ra, nhỡ đâu ông đoán nhầm chả phải sẽ gây ra họa lớn sao?
Nhưng quả thật trong phủ Lăng Vương có nuôi người chế độc, ông không biết rốt cuộc vì sao tiểu điện hạ phải ra tay với Hoàng đế.
Thẩm Tông Chí là người thô lỗ, mấy chuyện mưu tính này nọ ông có nghĩ mãi cũng không hiểu, thấy không hỏi được lý do mới buồn bực khoát khoát tay: “Mà thôi mà thôi.”
Mạnh Ngũ khẽ gật đầu, đứng thẳng người, yên lặng tựa như một cái cây khô không biết nói chuyện.
Thẩm Tông Chí vừa đưa tay lên sờ đầu theo thói quen vừa buồn bã thở dài.
Gần sang năm mới rồi mà cũng không khiến người ta thoải mái.
Cứ như thể ngồi trên bàn chông, dưới mông toàn là những mũi sắt nhọn chĩa vào.
Cũng may ông không phải đợi lâu, một lát sau tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên trong hành lang, Thẩm Tông Chí vừa nghe đã biết là giọng nữ nhi mình, nên vội vàng nhìn sang hướng đó.
“Lát nữa ta sẽ nói với phụ thân chuyện này.” Giọng nàng đầy phấn khởi: “Tranh thủ để hắn ta quy thiên sớm một chút.”
Thẩm Tông Chí suýt nữa trượt xuống khỏi ghế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông vội vàng giơ tay lên lau sạch.
Haizzz, nha đầu này muốn ông nhanh chóng quy thiên thì đúng hơn.
“Cha! Người đã đến rồi! Ta nhớ người lắm!” Thẩm Vu chạy ù vào.
Thẩm Tông Chí phiền muộn, ông gật đầu cho có lệ: “Ừ, ừ, cha cũng nhớ con.”
“Cha, sao người gặp ta có vẻ không được vui vậy? Hay là ta đi nhé?” Thẩm Vu cau mày bất mãn.
Lục Vô Chiêu cười kéo nàng lại, chắp tay hành lễ với Thẩm Tông Chí: “Nhạc phụ kim an.”
Thẩm Tông Chí vừa thấy Lục Vô Chiêu đã tỉnh táo lại, ông nhanh chóng đứng lên đáp lễ: “Tiểu điện hạ.”
“Nhạc phụ mời ngồi.”
“Ừ, ừ.” Thẩm Tông Chí nghe lời ngồi xuống, nhìn thấy Lục Vô Chiêu ông mới bình tĩnh phần nào, trong lòng cũng không còn bối rối như trước.
Mọi người ngồi xuống, Lục Vô Chiêu ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngũ, Mạnh Ngũ im lặng gật đầu ra hiệu cho toàn bộ người hầu lui xuống.
Trình Thời từ bên ngoài bước vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạnh Ngũ rồi nhanh chóng dời mắt về phía cửa. Mạnh Ngũ đứng ở cửa bình tĩnh nhìn nàng ấy đi vào rồi mới đóng chặt cửa, đứng canh giữ bên ngoài không cho ai lại gần.
Trong sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Trình Thời quỳ xuống trước mặt mọi người, Thẩm Tông Chí kích động: “Ngươi, ngươi, ngươi… Là ngươi!”
Nhìn tình hình này, hay lắm, vậy ra lần trước Thẩm Vu nhắc chuyện thuốc độc với ông, hóa ra là thế này!
Thẩm Vu vỗ tay một cái: “Xem ra mọi người đã gặp nhau cả rồi, cha, vậy nữ nhi cũng không vòng vo nữa, chuyện lần trước ta nói với người, muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông nữa thôi.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Trong lòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Nhạc phụ, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Lục Vô Chiêu nói.
Thẩm Vu khẽ nhíu mày nhìn hắn: “Còn phải bàn bạc gì nữa, cứ trực tiếp đưa thuốc cho hắn ta uống là xong.”
Thẩm Tông Chí tức giận trừng mắt: “Nha đầu con đấy, nói đơn giản quá nhỉ, làm sao mang thuốc vào mới là quan trọng? Con cho rằng Cấm quân toàn lũ ăn không ngồi rồi cả sao?!”
“À, đùng rồi… Còn Tạ đại ca…”
Thẩm Vu lập tức suy sụp.
Tạ Tu Hòa vẫn chịu hoàng ân, hắn là thống lĩnh Cấm quân bảo vệ sự an toàn của kinh thành và hoàng thất, bọn họ còn phải tránh tai mắt của hắn nữa.
“Còn có lão tử nữa, lão tử còn ở kinh thành đấy, con muốn Phụ Quốc quân mang tiếng sao?”
Lục Vô Chiêu thản nhiên bật cười, tay gõ gõ lên tay vịn xe lăn: “Cho nên phải khiến người ta nghĩ là việc ngoài ý muốn.”
Chuyện xảy ra bất ngờ, nguyên nhân cái chết không rõ ràng, lại không tìm được hung thủ, trở thành một vụ án không lời giải.
“Ngoài ý muốn…”
Lục Vô Chiêu chỉ vào Trình Thời đang quỳ trên đất, ra vẻ thờ ơ: “Ngươi nói đi.”
“Vâng, Vương gia.”
Trình Thời lấy chiếc bình sứ màu trắng từ trong tay áo ra, là một bình sứ bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ lò gốm nào.
Nàng ấy đặt chiếc bình trên lòng bàn tay, cúi đầu giải thích cách dùng: “Thuốc này được tiểu nhân chế tạo dựa theo sách cổ, Vương gia cứ yên tâm, quyển sách đó đã thất truyền, tiểu nhân cam đoan thái y trong cung cũng không ai biết loại thuốc này.”
“Đã thất truyền sao ngươi còn biết cách chế tạo?” Thẩm Tông Chí hỏi.
“Bẩm đại nhân, khi còn bé ta lén vào Tàng thư các của thái y viện vô tình phát hiện ra, bởi vì là độc thuật nên không ai quan tâm đến, nằm trong góc xó, có mấy trang còn bị chuột cắn rách. Ta trộm nhìn qua một lần, ghi nhớ trong đầu, sau này… cuốn sách đó đã bị đốt cháy, cả thiên hạ này chỉ có một bản sao duy nhất đang nằm trong đầu ta.”
Thẩm Tông Chí không biết nên hỏi nàng vì sao lại liên quan đến thái y viện, hay là nên khen nàng có trí nhớ tốt nữa.
Trình Thời thấy không ai hỏi gì bèn tiếp tục nói: “Một ngày lập tức có hiệu quả, lại không cần phải ăn vào.”
Mắt Thẩm Vu sáng rực: “Không cần ăn? Vậy phải dùng như thế nào?”
Trình Thời nhẹ nhàng nhếch môi: “Hô hấp.”
Thẩm Vu sửng sốt: “Tức là sao?”
Trình Thời giải thích: “Rắc thuốc bột vào khăn, không cần nhiều, chỉ một chút thôi là được, thuốc bột gặp nước sẽ phản ứng gây ra độc tính, khí hít chất độc vào trong cơ thể, chỉ cần một ngày là có thể lan ra lục phủ ngũ tạng, xâm nhập vào nội tạng và não, khiến người trúng độc tử vong.”
Thẩm Tông Chí nghe xong thì ớn lạnh, ánh mắt nhìn Trình Thời cũng thay đổi.
Loại thuốc độc này được biến tấu từ thuốc độc do Lục Vô Chiêu cung cấp, Trình Thời có thể bảo đảm cả thiên hạ không ai biết rõ loại độc này ngoài nàng.
Thuốc này vốn được Hoàng đế ban tặng, sau này chế lại, cuối cùng lại dùng trên người hắn ta, cũng coi như là “vật về chủ cũ”.
Thẩm Vu vẫn còn mơ màng, thế nhưng ánh mắt Lục Vô Chiêu lại sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào vật trên tay Trình Thời một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
“Vương gia, thuốc này giao cho ngài, đừng quên lời hứa của ngài.”
Lục Vô Chiêu thản nhiên nói: “Triệu Khúc sẽ được giao cho ngươi, tùy ngươi xử lý.”
Hai mắt Trình Thời tỏa sáng, vội vàng dập đầu.
Nàng ấy bẩm báo xong thì lui ra ngoài, phòng trong chỉ còn lại một nhà ba người.
Lục Vô Chiêu thấy Thẩm Tông Chí đang lo lắng xoa xoa tay thì nói: “Nhạc phụ, Tạ thống lĩnh đã đầu phục ta, ngài không cần lo sẽ khiến Tạ gia khó xử.”
Cả Thẩm Tông Chí và Thẩm Vu đều vô cùng ngạc nhiên, Thẩm Tông Chí bất ngờ: “Sao người thuyết phục được hắn vậy?!”
Ông Tạ mất sớm, Tạ Khanh Vân lại ra chiến trường mấy năm rồi, trong nhà chỉ còn một mình Tạ Tu Hòa lo liệu cho Tạ gia.
Mười mấy tuổi hắn đã vào quan trường, một nơi đầy thăng trầm và nhiều mưu mô, Tạ gia lại chỉ còn cô nhi quả mẫu, mấy năm qua Tạ gia chẳng những không hề suy tàn mà còn phát triển không ngừng, ít nhiều cũng nhờ Tạ Tu Hòa luyện thành thói quen không quan tâm chuyện đời, tính tình xảo quyệt chỉ lo thân mình.
Chuyện này không liên quan đến hắn, nếu xảy ra chuyện cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho hắn, không ngờ hắn lại “cùng một phe” với bọn họ.
Lục Vô Chiêu cũng bật cười: “Là hắn chủ động tìm ta.”
Nói Tạ Tu Hòa là một tên cáo già cũng không quá đáng, hắn cũng không thân thiết với Lăng Vương, nhưng lại có thể nhạy cảm phát hiện ra quan hệ giữa Lăng Vương và Hoàng đế không bình thường, cũng nhìn thấu ý tưởng mạnh bạo được che giấu trong lòng Lục Vô Chiêu – hành thích vua.
Vừa hay Tạ Tu Hòa cũng muốn hành thích vua, vì vậy hắn đã mạnh dạn chủ động tìm đến đây.
“Chuyện này… Đại ca là loại người không bao giờ để ai trục được lợi trên người hắn, sao có thể dây vào chuyện lớn như vậy, sao có thể để bản thân dính vào…” Thẩm Vu không tin, nhưng chuyện này chính miệng Lục Vô Chiêu nói, nàng do dự một lúc nhưng vẫn không nói lời nào.
Nàng cầm tay hắn đặt vào tay mình, trong lòng vẫn còn nghĩ mãi chuyện này. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết, nếu không tại sao tính tình Tạ Tu Hòa lại thay đổi nhanh đến thế.
Lục Vô Chiêu nhìn xuống bàn tay đang bị nắm của mình, chủ động nắm lại.
Nói thế nào thì Thẩm Tông Chí cũng thấy vô cùng khó tin, dù ông cũng được coi như là nhìn hai tên tiểu tử Tạ gia lớn lên, nhưng vẫn không dám chắc chắn, dù sao sau này ông rời kinh thành, Tạ Tu Hòa đã xảy ra chuyện gì thì ông không biết. Ông thấy Lục Vô Chiêu nói rất chắc chắn, nên cũng buông bỏ nỗi lo lắng và do dự của mình.
Ông nói: “Tiểu điện hạ, người đã có kế hoạch thì ta sẽ nghe theo lời người.”
Lục Vô Chiêu rất biết ơn vì Thẩm Tông Chí đã tin tưởng, nhưng hắn vẫn không nói rõ kế hoạch của mình mà chỉ hỏi một câu: “Năm mới đến rồi, chắc hẳn các tướng sĩ đã về quê cả?”
Thẩm Tông Chí gật đầu: “Đúng vậy, hiện nay không có chiến tranh, bệ hạ tạm thời giải tán Phụ Quốc quân, cũng vừa đến năm mới nên cho bọn họ được nghỉ ngơi dài hạn, mùa xuân năm sau còn có thể giúp đỡ người nhà một tay.”
“Nói cách khác, nếu như đột nhiên có chiến tranh, hoặc là xảy ra biến cố, trong lúc nhất thời có lẽ không thể tập hợp đủ quân số, dù sao cũng là hoàng huynh tự mình ra lệnh để cho bọn họ về quê, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lục Vô Chiêu cười gật đầu: “Vậy mời nhạc phụ ngày mai cũng tìm một cái cớ, nhanh chóng rời kinh.”
Thẩm Tông Chí giật mình nhìn Thẩm Vu.
Ông im lặng một lúc mới lên tiếng: “Được, ngày mai ta sẽ rời kinh, đi cầu phúc cho nương của A Vu.”
Chùa miếu dù có ở gần đây nhất cũng phải đi hết một ngày đường, ông ở lại trong chùa mấy ngày, cầu phúc cho thê tử quá cố cũng là chuyện thường tình.
“Còn những phó tướng ngài có thể tin tưởng…”
Thẩm Tông Chí xua tay: “Bọn họ về quê cả rồi, hiếm khi rảnh rỗi, ai cũng tranh thủ về thăm nhà cả.”
Vốn đất nước đã thái bình, toàn bộ quân đội đều không được hoàng đế trọng dụng, các tướng sĩ rời khỏi chiến trường thì không còn việc gì làm, lúc này hoàng đế Gia Tông lo sợ Thẩm Tông Chí sẽ nuốt trọn quân quyền, cho nên mấy tướng lĩnh có quan hệ tốt với ông đều bị điều về quê cả.
Lục Vô Chiêu khẽ thở dài trong lòng.
Tự mua dây buộc mình thì trách được ai đây?
“…”
Đêm giao thừa năm nay là đêm trọn vẹn và ý nghĩa nhất của bọn họ.
Thẩm Tông Chí dùng xong bữa tối thì trở về phủ, Thẩm Vu vực dậy tinh thần, ngồi bên bếp lửa đón giao thừa với Lục Vô Chiêu.
Hai phu thê ngồi đối diện nhau không nói nên lời, hơi ấm và sự dịu dàng trong phòng cứ từ từ lan ra.
“A Vu, qua giờ Tý, là đến sinh nhật của nàng rồi.”
Thẩm Vu sửng sốt: “Chàng biết sao?”
Nam nhân siết chặt chén trà trong tay, khẽ cười nói: “Đương nhiên ta biết mùng một tháng giêng là sinh nhật của nương tử rồi.”
Mèo nhỏ uyển chuyển bước đến gần bọn họ, nó nhảy lên chân Lục Vô Chiêu rồi nằm xuống.
Hắn nhìn chú mèo nhỏ đang nằm trên người, ánh ánh mắt dần xa xăm, hắn không chạm vào nó mà chỉ yên lặng quan sát.
Nhìn xuyên qua một sinh mệnh đáng yêu ấy, hắn chợt như xuyên qua thời gian, thấy được bản thân mình khi còn bé.
Thẩm Vu trông thấy vẻ mặt của hắn bèn vội vàng lo lắng đứng dậy: “Chiêu Chiêu, để ta ôm nó…”
“A Vu.” Hắn ngắt lời: “Ngày mai ta sẽ tiến cung một chuyến, chờ ta trở lại sẽ tặng quà cho nàng.”
Hắn muốn gửi đến nàng một Lục Vô Chiêu đã tạm biệt với quá khứ, đã hoà giải với chính bản thân.
Cho nàng một tương lai không còn lo lắng và phiền muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook