Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến tháng mười hai, kinh thành vào tiết trời tiểu tuyết, đây là trận tuyết đầu mùa trong năm nay.

Thời tiết trở lạnh rồi, Thẩm Vu lười hoạt động, vừa hay Lục Vô Chiêu không ở kinh thành, Thẩm Vu càng không có lý do để ra khỏi cửa.

Trước kia có một Ngô Sương, bây giờ lại có thêm một Trình Thời, hai vị đại phu không những không đối địch nhau, ngược lại chung sống với nhau vô cùng hòa thuận. Ngô Sương giỏi chữa bệnh, Trình Thời giỏi dưỡng sinh, hai người thay nhau kê thuốc cho Thẩm Vu, không cho nàng cơ hội nghỉ xả hơi, Thẩm Vu ngày ngày thuốc thang không rời người, toàn thân tỏa ra vị đắng.

Nàng sợ hai vị đại phu, sợ mình mắc bệnh vặt mà bị hai người họ chuyện bé xé ra to, vì vậy rất nghiêm túc tuân thủ y lệnh, không ra khỏi phòng nửa bước, nấp mình trong Hồ Tâm các ấm áp, mỗi ngày vùi mình trong chăn, vừa đỏ mặt xem ‘tiểu hoàng thư’, vừa mắng Chử Linh Thư không dạy nàng đàng hoàng.

Thẩm Vu mất ăn mất ngủ mắng Chử Linh Thư hơn một tháng, lăn lộn đọc chồng sách kia ba lần, đã thuộc lòng, tin tức Lăng Vương hồi kinh mới truyền tới phủ tướng quân.

Lúc tin tức truyền tới, Thẩm Vu đang làm nũng với Triệu ma ma, không muốn uống thuốc. A Đường chạy vào nói với nàng Lăng Vương hồi kinh rồi, nàng nhất thời kích động.

Cũng không lằng nhằng với Triệu ma ma nữa, bưng bát thuốc đắng ngắt kia uống vào. Uống xong cũng không đoái hoài gì, tùy ý lấy một viên mứt hoa quả nhét vào trong miệng, vừa nhai một cách qua loa, vừa gọi A Đường thay quần áo cho nàng.

Mặc xong trang phục mùa đông thật dày với tốc độ cực nhanh, quấn trong ba vòng ngoài ba vòng, vội vã chạy ra ngoài.

Bên ngoài gió tuyết vẫn thổi, lạnh đến thấu xương.

“Cô nương! Chậm thôi! Đừng chạy.” Thược Dược đón gió, khốn khổ giơ chiếc ô chạy theo sau.

Thẩm Vu chạy một hơi ra cửa phủ, liếc mắt đã thấy được một chiếc xe ngựa cao lớn đặc biệt quen thuộc.

Khóe mắt bỗng nhiên nóng lên, nàng không nhịn được nhẹ nhàng nghẹn ngào một tiếng, xách váy, bước lên băng ghế xe ngựa.

Vén màn kiệu lên, đập vào mắt nàng là gương mặt hơn một tháng không gặp nhưng đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

“Hu hu…”

Nàng khóc nhào tới, đầu áp sát vào lòng người đàn ông, ôm thật chặt.

Nhớ nhung bị kiềm nén trong lòng tựa như thủy triều lên, từng làn từng làn đánh tới, mãnh liệt suýt chút nữa không chịu được.

Có vài chuyện, có vài người, nếu như không nghĩ tới, thì cũng không cảm thấy gì, nhưng nếu như mở miệng nói, thì sẽ tuôn ra không thể vãn hồi.

Lục Vô Chiêu cười nhẹ, yêu chiều.

Tay vòng ở eo nàng, tay trái vỗ nhẹ đầu nàng, hất bông tuyết chưa tan đi, môi kề sát tai nàng.

“Nhớ ta à?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Nhớ muốn chết.” Nàng siết chặt cánh tay, nức nở nói, “Còn chàng?”

Lục Vô Chiêu trầm mặc một lúc, thấp giọng ừ một tiếng.

Nước mắt của Thẩm Vu càng ứa ra, ôm càng chặt.

Hắn thừa nhận rồi.

Sau khi bọn họ yêu nhau, đây là lần đầu tiên chia xa lâu như thế, hai người đều không nói nữa, chỉ an tĩnh ôm nhau, tận hưởng khoảnh khắc lưu luyến và ấm áp này.

Ôm một hồi, Lục Vô Chiêu vỗ nhẹ trên lưng nàng, “A Vu.”

“Ừm.” Nàng buồn bực nói.

“Ta phải đi rồi.”

Thẩm Vu từ trong lòng hắn chợt ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng như mắt thỏ, nàng móm mém miệng, níu chặt cổ áo hắn ấm ức nói: “Sao lại đi ngay vậy? Không thể ở cùng ta một chút sao? Ta rất nhớ chàng, chờ lát nữa đi mà.”

Mặt người đàn ông ôn nhu, nhẹ nhàng nhéo mặt nàng một cái, “Phải về cung phục mệnh.”

Thẩm Vu ngây ngô ngẩn người trong chốc lát, kinh ngạc nói: “Ngài trở về vẫn chưa vào cung sao?”

“Ừm.”

“Cái này…” Thẩm Vu có chút lờ mờ, “Như vậy không được đâu nhỉ? Bị cẩu hoàng đế kia biết, tưởng rằng ngài đối với ta…”

“A Vu.” Người đàn ông cúi đầu nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn ngày đêm mong nhớ, thái độ khác thường tự bộc bạch, “Ta không đợi được.”

Không đợi được việc trở về hoàng cung phục mệnh rồi mới đến gặp nàng.

Không đợi được việc phải chịu đựng thêm vài giờ tương tư.

Cho nên hắn trở về việc đầu tiên là đến tìm nàng, bất chấp hoạn nạn khốn khó, chỉ muốn nhìn thấy nàng nhanh hơn một chút, nhìn thấy nàng, nói với nàng tất cả nhớ nhung của mình.

Còn những chuyện khác, hắn cũng chưa từng nghĩ qua.

Thẩm Vu thoáng sững người, Lục Vô Chiêu của hôm nay quả thật có chút khác thường.

Hắn trước kia theo bản năng luôn kìm nén tình cảm của chính mình, nội hàm mà súc tích, hắn khắc chế, đè nén, luôn bị động thuận theo ý nàng, nhưng sau khi tạm xa nhau, hắn dường như đang thử mở lòng mình, không cự nự nói một đằng làm một nẻo nữa, mà thản nhiên đối mặt chấp nhận nội tâm chân thật nhất của chính mình.

Thẩm Vu ngẩn ngơ khiến người đàn ông có chút bất mãn, đồng tử hắn sâu kín, ánh mắt có vẻ có chút chèn ép. Thời gian cấp bách, không thể lãng phí thời gian, vì vậy hắn khó khăn chủ động thuận theo lòng mình, chụp lấy gáy nàng, hôn một cái không cho nàng nhiều lời.

Cho đến lúc Lục Vô Chiêu rời đi, hai chân Thẩm Vu nhũn ra bước đi.

Về đến phòng mình, mới cảm nhận một cách muộn màng, nhìn về phía cây bút và thuốc màu Thược Dược đang ôm trong lòng.

“Quên vẽ lại tranh cho chàng ấy rồi…”

Một tháng qua đi, hẳn là đã sớm phai sạch sẽ rồi, lần sau gặp lại nàng nhất định phải vẽ lại cho hắn.

Nhưng lần trở về này, cuối cùng lại xa cách thật lâu.



Sau khi Lăng Vương hồi cung lập tức đi Tư Chính điện, những chuyện hắn làm sớm đã viết trong thư, đã gửi về trước một bước, hắn vào cung đơn giản chính là trình bày lại một cách cặn kẽ chuyện đã xảy ra.

Bởi vì vụ án liên quan đến rất nhiều trọng thần, lại có chút dính dáng đến hậu cung, nên lần này vào Tư Chính điện đã kéo dài từ giữa trưa đến chạng vạng tối.

Hoàng đế nhìn ra sắc xanh trong đáy mắt Lăng Vương, cũng đau lòng hắn đi đường vất vả, vì vậy cũng không ép hắn ở lại trong cung dùng bữa, chỉ trò chuyện mấy câu, rồi để hắn trở về phủ nghỉ ngơi.

Trước khi đi, Lục Bồi Thừa như vô ý nói: “Nghe nói A Chiêu vừa về kinh đã đi phủ tướng quân? Sao vậy, mới như vậy mà đã nhớ vương phi tương lai rồi à?”

Lời này nghe vào như là đang trêu chọc, nhưng Lục Vô Chiêu rất rõ, ý nói đùa được mấy phần.

Lục Bồi Thừa cảnh giác với tất cả những chuyện hắn không dự liệu trước, nhưng cũng may, chỉ cần Lục Vô Chiêu giải thích, Lục Bồi Thừa sẽ tin.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, giọng cũng lãnh đạm xuống, “Hoàng huynh nói đùa rồi.”

Lục Bồi Thừa hứng thú, “Sao vậy, không vui?”

“Cũng không hẳn, Thẩm Vu có vẻ như rất vui vẻ.”

Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn hắn, không lên tiếng.

Lục Vô Chiêu có chút không vui, “Thần đệ vốn tưởng rằng lâu ngày không gặp, nàng sẽ phai nhạt, lần này thuận đường đi gặp nàng một chút, suy nghĩ nếu là phai nhạt, thần đệ vào cung nhân tiện cùng hoàng huynh bàn bạc chuyện hủy hôn.”

Lục Bồi Thừa: “…”

Không ngờ rằng Lăng Vương còn băn khoăn chuyện hủy hôn.

“Đáng tiếc, rốt cuộc nàng so với lúc trước còn…” Gương mặt người đàn ông thoáng một tia không được tự nhiên, giọng thấp xuống, có chút ảo não nói, “Còn nhiệt tình hơn.”

Lục Bồi Thừa: “…”

Cho nên đã xảy ra chuyện gì?

Hắn ta thoáng nhìn môi của Lăng Vương, hình như có chút sưng.

Lăng Vương u oán nhìn hoàng đế, “Hoàng huynh, vị Thẩm cô nương này không phải có mới nới cũ rất nhanh sao, vì sao nàng đối với thần đệ lại cố chấp như thế?”

Hoàng đế trong lòng nói hắn làm sao mà biết, Lục Vô Chiêu giải thích coi như đáng tin, hoàng đế đa nghi lại lần nữa bị đánh lừa, hắn ta nói cho có lệ: “Có lẽ dáng người của A Chiêu thật sự quá đẹp, quá hợp khẩu vị nàng, vì thế đối với đệ mới không giống vậy.”

Lục Vô Chiêu suy tư chốc lát, khổ não gật đầu một cái, “Thần đệ cũng nghĩ vậy.”

“…”

“Hoàng huynh, còn việc gì cần rời kinh xử lý không? Gần đây trong triều còn có vụ án nào khó giải quyết không? Thần đệ có thể đi, bao xa cũng được.”

Hoàng đế thấy được sự mong đợi trong đáy mắt Lăng Vương, cảnh giác nói: “Nửa tháng nữa chính là ngày đại hôn của đệ, không được đi đâu hết, nên chuẩn bị đại hôn cho thật tốt, chuyện của Chiêu Minh ty cũng tạm thời gác lại, tất cả lấy hôn sự làm trọng.”

“Không thể, Chiêu Minh ty bên đó còn có rất nhiều…”

“Còn có thể có chuyện gì gấp gáp?” Hoàng đế trợn mắt, “Trẫm sẽ ra lệnh, mấy ngày này đệ cứ làm tốt chuyện này là được.”

“Nhưng thần đệ muốn giúp hoàng huynh, ở yên nhàn rỗi, thần đệ…”

“Đợi sau khi thành hôn, đệ còn có nhiều cơ hội dốc sức vì trẫm, trẫm muốn tất cả nhân mạch và quyền thế của Thẩm Tông Chí, đến lúc ấy còn phải nhờ vào đệ, lúc này không gấp.”

Lục Vô Chiêu cúi đầu như mất mác, đáy mắt thoáng qua sự giễu cợt và mờ ám, “Vâng, thần đệ tuân lệnh.”

Sau khi Lục Vô Chiêu rời đi, hoàng đế đi đến cung hoàng hậu, đưa một danh sách đầy tên đến tay hoàng hậu, nhàn nhạt phân phó phải xử lý các phi tần nằm trong danh sách.

Hoàng hậu chống đỡ thân thể yếu đuối, ho nhẹ, thấp giọng bằng lòng.

Suốt nửa tháng sau đó Lục Vô Chiêu đều tránh không gặp Thẩm Vu, Thẩm Vu như thường lệ nhiệt tình như lửa, truy đuổi chặn đường Lục Vô Chiêu, theo tới cùng không buông. Những tin tức này truyền tới Tư Chính điện, hoàng đế cũng rất nhức đầu, Thẩm Tông Chí sinh một đứa không giống con gái.

Hoàng đế truyền khẩu dụ đến Vương phủ, bảo Lục Vô Chiêu đừng quá lạnh lùng, đừng mãi chặn cửa cô nương nhà người ta, tổn thương lòng người, dẫu sao thì ngày cưới sắp đến, huyên náo quá thì ai cũng khó coi, nếu để mọi người biết Lăng Vương bất mãn cuộc hôn nhân này, lại bàn luận ầm ĩ.

Lục Vô Chiếu vừa nghe, không phản ứng gì, nhưng vẫn là trốn không gặp.

Thẩm Vu sớm đã nhận được thư của Lục Vô Chiêu, hai người cùng diễn trò cho hoàng đế xem, dù sao thì cũng chỉ còn vài ngày nữa là sẽ tới ngày đại hôn, cố gắng nhẫn nhịn để kế hoạch được thành công vậy.

Chỉ khổ là hai người yêu nhau tha thiết, nhớ nhung tích tụ từng ngày, càng ngày càng cao.

Ngày tháng thoáng qua chớp mắt, đảo mắt đã đến ngày hai mươi tháng mười hai, ngày đại hôn.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, nha hoàn, ma ma nối đuôi nhau mà vào, trong ngoài Hồ Tâm các bận bịu làm thành một đoàn.

Hầu hạ rửa mặt chải đầu ăn mặc, trang điểm, ước chừng mất đến hai giờ đồng hồ.

Thẩm Vu mặc giá y, lúc Thược Dược và A Đường dìu ra, trong phòng ngoài phòng tất cả đều không lên tiếng.

Giá y tầng tầng lớp lớp màu đỏ thẫm, trông rất đẹp mắt, chiếc đai lưng kim sa phượng hoàng buộc chặt chiếc eo thon yêu kiều của nàng, hiện rõ vóc người lả lướt.

Nàng dùng quạt che mặt, đôi mắt xinh đẹp để lộ ở bên ngoài thẹn thùng e ấp, xinh đẹp vô song, đồng tử nhỏ hơi ngẩng lên muốn nói nhưng lại thôi, lúc ánh mắt nhìn qua, làm cho lòng người ngứa ngáy.

Thẩm Tông Chí khóe mắt ửng đỏ đứng ở giữa, nhìn con gái từng bước từng bước đi về phía mình, không kiềm được nghẹn ngào.

Từ nay về sau, gả con gái làm vợ người khác, có chốn đi về của bản thân, sau này ra đi, ông cũng có thể an lòng.

“Con gái bái biệt cha, mong cha bảo trọng thân thể.”

Thẩm Vu cúi người, khóe mắt có một giọt lệ rơi xuống.

Thẩm Tông Chí quay mặt ra chỗ khác, tay siết chặt, để xuôi ở bên người âm thầm dùng sức, ông ta khẽ cắn răng, mang theo nức nở, “Nhanh đi đi, chớ để lỡ giờ lành.”

Thẩm Vu đầu mũi có chút chua xót, cũng nghẹn ngào một tiếng, cố nén không thôi, “… Dạ.”

Kiếp trước cũng đã trải qua một lần xuất giá, nhưng lần kia là hai cha con nàng vĩnh biệt, nàng thậm chí không kịp nhìn cha một lần cuối, ông đã bị người ta hại chết, kiếp này được làm lại, nàng được gả cho người nàng yêu, họ sẽ bảo vệ cái nhà này thật tốt, sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Thẩm Vu được người dìu ra ngoài, lúc đi sát qua vai Thẩm Tông Chí, Thẩm Vu dùng giọng cực nhỏ nói: “Binh phù có thể giao, binh quyền không thể thả.”

Nàng nói mười chữ, Thẩm Tông Chí sững người một chút, quên luôn cả bi thương.

Ông chợt xoay người, đưa mắt nhìn con gái càng lúc càng xa, trong lòng chấn động.

Bái biệt cha, Thẩm Vu đường đường chính chính bước ra phủ tướng quân, đi đến kiệu hỷ của phủ Lăng Vương.

Lục Vô Chiêu đích thân đến đón dâu.

Nàng xa xa đã nhìn thấy hắn cũng là giá y đỏ thẫm cả người, phong thần anh tuấn, dáng vẻ khí phách.

Hắn ngồi trên xe kiệu, xa xa cùng nàng nhìn nhau.

Sau chiếc quạt tròn, Thẩm Vu cười rạng rỡ.

Nàng đột nhiên sinh ra một luồng xung động. Nàng bỏ mọi người, không quan tâm sự kêu gào của ma ma và nha hoàn, vượt qua mọi người, tự ý đi đến chỗ của nam nhân.

Tứ phía thanh tĩnh trong chớp mắt, rồi sau đó bắt đầu có tiếng thì thầm vang lên.

Lục Vô Chiêu rõ ràng cũng không ngờ rằng nàng đột nhiên lại đi tới, có điều nhớ đến tác phong nhiệt tình táo bạo thành thói quen của nàng, không kiềm được mà bật cười.

Không ai biết nàng muốn làm gì, chỉ có Lục Vô Chiêu biết.

Nàng cười tít mắt đi đến phía trước, đứng ở đầu xe kiệu, giòn dã nói: “Xin hỏi vị tiểu lang quân tuấn tú này, ngài có phải là phu quân của ta?”

Người đàn ông cười ôn nhu, “Ừm, là ta.”

“Trùng hợp rồi, ta là phu nhân của ngài, ngài đến đón ta về nhà đấy ư?”

“Ừm.”

“Vậy ta muốn ngồi kiệu của ngài.”

Những lời này của nàng âm thanh không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy, một vùng xôn xao.

Ai cũng chưa từng thấy một tân nương khác người như vậy. Trên đời này có tân nương nhà nào lại ở cửa nhà mẹ đẻ, đi tới chỗ tân lang, còn bỏ qua kiệu của mình, ngồi của đối phương chứ?!”

Ma ma trong cung hoàng hậu cũng ở trong đội rước dâu, bà ta chen tới, đầu đầy mồ hôi, năn nỉ nói: “Không được, không được đâu Vương phi, cái này… Cái này không hợp phép tắc, không hợp phép tắc đâu.”

Thẩm Vu không nghe, nàng ngoắc ngoắc nhìn Lục Vô Chiêu chằm chằm, trong đáy mắt thoáng sự nghịch ngợm và giảo hoạt, “Lăng Vương điện hạ, ta nghe nói chàng có thể không tuân thủ phép tắc, đúng không?”

Lục Vô Chiêu sững người một chút, “Phải.”

“Nếu chàng có thể không tuân thủ quy tắc, vậy ta là Vương phi của chàng, xuất giá tòng phu, tự nhiên cũng là không cần tuân thủ phép tắc rồi.”

Nàng nói rất dõng dạc, lại đưa tới một trận xôn xao, có người phát ra tiếng cười thiện ý, thậm chí có bách tích xem náo nhiệt kêu lên: “Nói cũng đúng!”

Ma ma thấy đám người ồn ào, chân mềm nhũn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, “Cái này… Vương phi, cái này không hợp phép tắc!”

Lục Vô Chiêu cũng không có phản ứng, chỉ gật gật đầu theo ý Thẩm Vu, “Nàng nói đúng.”

“Vậy… Điện hạ?” Nàng nghiêng đầu một chút, chớp mắt với hắn.

Lục Vô Chiêu cúi đầu cười, hắn lui xe lăn về sau một bước, “Vậy… Xin mời, Vương phi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương