Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
-
Chương 109: Hiểu rõ tâm ý
Mạnh Ngũ có thể nhìn thấy được rồi.
Hắn cảm nhận được ánh nắng chói mắt, bên cạnh là âm thanh dịu dàng nhẹ ngàng “Từ từ thôi, không cần phải vội vàng”, hắn cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thấy rõ dáng vẻ Trình Thời.
Trình Thời biết sau khi cởi tấm vải bố dáng vẻ của Mạnh Ngũ sẽ như thế nào, thấy hắn mở mắt ra, Trình Thời cười.
Nàng khom người, xích lại gần hỏi: “Đại nhân, ngài thấy chỗ nào khó chịu không?”
Mạnh Ngũ chỉ nhìn chằm chằm Trình Thời, không nói một lời.
Đôi mắt hắn tỏa sáng, giây phút này, khuôn mặt hắn vô cùng giống dáng vẻ của một con chó nhìn thấy cục xương to.
Trình Thời trong mắt Mạnh Ngũ, không chỉ dùng hai từ “tuấn tú” để hình dung. Hắn cảm thấy nàng thật sự rất đẹp.
Người trước mắt có đôi mắt một mí, mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi hếch lên, không giống như đôi mắt to hai mí của Thẩm cô nương, cũng không giống khuôn mặt trứng ngỗng chân mày lá liễu như bất kỳ một người danh môn khuê tú nào, Mạnh Ngũ cảm thấy, Trình Thời như vậy thật đẹp.
Nước da hơi đậm, không giống như những quý nữ yếu đuối mềm mại không ra nắng gió, điều này cũng bình thường, dù sao Trình Thời vào nam ra bắc, dầm mưa dãi nắng, nàng mới có làn da nâu mạnh khỏe.
Trình Thời đúng là cao hơn các cô gái khác một chút. Mạnh Ngũ im lặng đứng lên.
Từ lúc Mạnh Ngũ mở mắt ra, Trịnh Thời nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, nàng cảm thấy ánh mắt Mạnh Ngũ có chút nguy hiểm, hơn nữa dáng vẻ trợn trừng mắt nhìn chằm chằm người khác của hắn, khiến cho người khác có cảm giác hắn thật ngờ nghệch, nàng có một loại xung động khó hiểu, muốn tìm một cục xương ném qua.
Nàng đang suy nghĩ miên man, người đàn ông đột nhiên đứng lên, nàng cảnh giác lui về sau một bước, hai tay khoanh lại, phản xạ có điều kiện che trước ngực.
Rất hiển nhiên, sự kiện bất ngờ đêm đó khiến nàng ấn tượng sâu sắc.
Mạnh Ngũ không để ý tới vẻ mặt kháng cự của nàng, khuôn mặt nghiêm túc, khập khễnh, tới gần một bước, rồi sau đó ánh mắt rũ thấp, hơi cúi đầu nhìn về phía Trình Thời.
Ánh mắt rơi trên đỉnh đầu nàng, quét từ trên xuống dưới, nhìn một lần.
Thấp hơn hắn một chút, nhưng trong các cô nương, như vậy đã rất cao rồi.
Nàng mặc trang phục nam, lưng ưỡn rất thẳng, dáng người không tệ. Ánh mắt Mạnh Ngũ lướt qua hai tay và hai chân nàng trong chớp mắt ngắn ngủi, rồi sau vành tai đỏ ửng dời đi.
Tố… Tố chất thân thể không tệ, nhưng mà có thể nhìn ra… khụ khụ, nhìn có vẻ không có luyện tập..
“Đại nhân? Đại nhân? Mạnh đại nhân!”
Trình Thời đưa tay ra lắc lắc trước mắt Mạnh Ngũ.
Kỳ quái, mắt đã nhìn thấy rồi, sao cứ ngu ngơ vậy nhỉ.
Mạnh Ngũ chợt tỉnh hồn, “Hửm?”
Trình Thời nghi ngờ nhìn người đàn ông cổ đỏ rực, ánh mắt ân cần, “Đại nhân, ngài khó chịu chỗ nào sao? Bị sốt à?”
Mạnh Ngũ hơi khom lưng, vươn tay về trước, đỡ khung giường, ngồi xuống.
Hắn vuốt phẳng áo khoác ngoài, ngồi thẳng, “Không sao.”
Trình Thời thầm lẩm bẩm người này thật là lạ, ồ lên một tiếng, “Vậy được, vậy nếu ngài có chuyện gì thì kêu ta, ta đi trước.”
Mạnh Ngũ há miệng nói, “Đã xong rồi à?”
Trình Thời nhìn hắn kỳ lạ, “Đúng vậy, tiểu nhân còn phải thay thuốc cho Vương ca và Triệu ca, ta đi trước nhé.”
Phất phất tay, xách hòm thuốc rời đi.
Mạnh Ngũ khiếp sợ ngồi ở chỗ cũ.
Vương ca? Triệu ca??
Vương Nhất và Triệu Cửu?? Lại là hai tên nhóc thối đó??
Ngày hôm qua ôm nhau, hôm nay đã mở miệng gọi người ta là ca ca rồi??
Khuôn mặt Mạnh Ngũ âm trầm, ngồi ở bên giường sầu muộn.
Không lâu sau, hắn nhặt cây kiếm gác ở mép giường, lết hai chân vẫn chưa khỏi hẳn, vịn tường, khập khiễng đi ra cửa.
Chờ hắn tới cửa phòng của hai tên nhãi bệnh tật kia, đúng lúc nhìn thấy Vương Nhất cười hì hì ôm lấy bả vai Trình Thời, hai người vừa nói chuyện vừa cười.
Mạnh Ngũ nhìn thấy khuôn mặt cười tươi sáng láng của Trình Thời, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót kỳ lạ.
Còn cánh tay kia, nhìn sao cũng không vừa mắt, hắn nhìn ghim chặt không dời mắt, vô vùng muốn tháo cánh tay kia xuống.
Triệu Cửu ở một bên nhìn thấy Mạnh Ngũ đứng cạnh cửa đầu tiên, “Đại nhân!”
Vương Nhất và Trình Thời cùng nhau nhìn lại.
Còn ăn ý từng nhịp.
Mạnh Ngũ âm thầm cắn răng, đáy lòng cười lạnh một tiếng.
Hắn cũng không biết mình đang làm gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng không vui nổi.
Nếu chân mình đã khỏi hẳn, chỉ sợ bây giờ đã xách Vương Nhất đi tới võ trường thao luyện một trận.
Vương Nhất rút cánh tay lại, cũng cười ha hả tiến lên đón, “Đại nhân, ngài có chuyện muốn phân phó!”
Khuôn mặt hắn ta tươi cười nịnh hót, lại vô cùng giống Trình Thời.
Tâm trạng Mạnh Ngũ càng tệ hơn.
Hắn không phản ứng lại hai tên tiểu binh, mặt lạnh bước vào phòng.
Trình Thời nhìn hắn khấp khễnh đến gần, nhìn hắn dừng lại ở trước mặt mình, nàng kinh ngạc đứng lên, còn chưa kịp hỏi sao vậy, bả vai trầm xuống, hắn khoác cánh tay lên.
Trình Thời: “…”
Vương Nhất người ta là anh em tốt mới ôm vai bá cổ, còn vị Mạnh đại nhân này, haizz….
Đột nhiên, hai chân Mạnh đại nhân như bị gãy, hận không thể đè toàn bộ sức nặng lên người nàng.
“Đỡ ta trở về.” Mạnh Ngũ lạnh lùng nói.
Cánh tay hắn kẹp cổ Trình Thời, ngực dán vào lưng nàng, hơn một nửa trọng lượng cơ thể đè trên người Trình Thời, dùng sức muốn đè bẹp nàng.
Trình Thời không phòng bị, suýt nữa bị hắn làm cho lảo đảo, rất nhanh nàng đã đứng vững, trong lòng thầm mắng Mạnh Ngũ đôi câu, trên mặt lại vẫn tràn đầy nụ cười nịnh nọt, “Được, được, để tiểu nhân đỡ ngài.”
Lúc xoay người rời đi, ở nơi không ai nhìn thấy được, liếc mắt một cái.
Mạnh Ngũ cái gì cũng không biết, trong một giây xúc động, tay nhanh hơn não, chờ tới khi ra khỏi phòng Vương Nhất, hắn mới ý thức được mình đang làm gì, khuôn mặt nóng bỏng.
Vương Nhất ôm nàng, vậy… vậy… bây giờ có phải bọn họ cũng đang ôm nhau, phải không?
Mạnh Ngũ nhấp môi dưới, ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện.
Những ngày sau đó, cách hai ngày Trình Thời sẽ tới kiểm tra vết thương trên chân Mạnh Ngũ một lần, chân của đại nhân Chiêu Minh ty ‘giá trị’ hơn các đôi chân bình thường nhiều, Trình Thời không dám xem nhẹ.
Mạnh Ngũ lại cho rằng nàng tới thường xuyên là có nguyên nhân khác, thấp thỏm mong đợi, xen lẫn vui mừng.
Cái chân bị thương của hắn dưới sự chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận của Trình Thời, khôi phục rất nhanh. Hai ngày trước lễ Hạ Nguyên, Mạnh Ngũ đã có thể hành động tự nhiên, không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào đã từng bị thương.
Trình Thời thấy hắn bắt đầu đi sớm về trễ, cau mày, “Tuy nói vết thương của đại nhân bình phục khá tốt, nhưng cũng cần phải chú ý, ngài không biết quan tâm tới thân thể, sau này gốc bệnh còn đó thì phải làm sao?”
Nàng cũng biết lời nói của mình chắc quý nhân như hắn không để trong lòng, nàng thở dài một cái, ôm hòm thuốc rời đi.
Mạnh Ngũ nhìn theo bóng lưng của nàng, suy nghĩ, vì sao nàng lại quan tâm mình như vậy.
Suy nghĩ một chút, không khỏi đỏ mặt.
Hai ngày này, thân phận của Trình Thời đã bị Lục Vô Chiêu phát hiện, nàng chính là con gái duy nhất của Trình Đạo Phong của Cấm chú khoa, tới kinh thành là vì muốn báo thù.
Trong thời gian ngắn nàng sẽ không rời khỏi kinh thành, không thể rời đi phủ Lăng Vương, tin tức này khiến Mạnh Ngũ cảm thấy vui mừng, nhưng… Cũng thấy khổ sở.
Đêm khuya, Mạnh Ngũ trằn trọc trở mình.
Từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ Trình Thời lại có quá khứ đau thương buồn bã như vậy, trước kia hắn vẫn cảm thấy, đời này hắn gặp được người thảm thương nhất là Lục Vô Chiêu, hắn trung thành với Lục Vô Chiêu, cùng Lục Vô Chiêu đồng cam cộng khổ, thấy bất bình, khổ sở thay Lục Vô Chiêu.
Nhưng hôm nay, Mạnh Ngũ lại có cảm giác rất khác khi gặp được một người có cuộc sống thảm thương như thế.
Ngực có chút bực bội, giống như là có một giây kẽm móc lấy máu thịt trong tim hắn, kéo nhẹ một cái, làm hắn đau đớn không thôi.
Nàng là một cô nương, tuy nàng không giống như các cô nương khác, nhưng chung quy nàng cũng chỉ là một cô nương chân yêu tay mềm mà thôi, vốn là tiểu cô nương được người cha mẫu thân nâng trong lòng bàn tay mà trưởng thành, nhưng sau khi trải qua huyết hải thâm cừu, một mình lưu lạc chốn giang hồ.
Nàng giống như một chàng trai phải trải qua thời niên thiêu chật vật vất vả, không biết có những lúc nàng cảm thấy bàng hoàng và bất lực.
Mạnh Ngũ không phải là một người đàn ông tinh tế, qua loa cẩu thả, nhưng trong đêm khó ngủ, cả người đều cảm thấy bứt rứt khó chịu không thể ngủ được.
Mạnh Ngũ gối cánh tay, ánh mắt đen láy nhìn đỉnh giường.
Hắn nghĩ, chắc co lẽ bản thân hắn vĩnh viễn sẽ không thể quên được ngày đó, nàng hoảng hốt từ trong tẩm điện của chủ tử chạy ra, cái khoảnh khắc nàng suýt nữa ngã khụyu xuống, bị hắn ôm vào trong ngực.
Nếu như nàng không thể đi về phía trước, vậy thì, hắn có thể luôn dìu nàng bước đi.
…
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, đảo mắt trời đã vào mùa đông.
Ngày thứ ba Thẩm Vu gả vào vương phủ, bình độc dược Nam Cổ đặt trên giá cuỗi cùng cũng thấy mặt trời. Từ ngày hôm đó trở đi, Trình Thời trở nên bận rộn.
Mạnh Ngũ cũng bề bộn nhiều việc, sau khi Lục Vô Chiêu lập gia đình trở nên “không có chí tiến thủ”, rất nhiều chuyện đều đẩy cho hắn làm, khiến hắn chẳng còn thời gian nghỉ ngơi.
Lúc mỗi ngày trở lại vương phủ, đã vào nửa đêm, mà tảng sáng hắn lại phải rời vương phủ, tới Chiêu Minh ty làm việc.
Mấy năm trước hắn cũng thường xuyên bận rộn xoay mòng mòng, lúc đó hắn và Lục Vô Chiêu cùng ở lại Chiêu Minh ty.
Bây giờ, Lục Vô Chiêu đã lập gia đình có phu nhân, mỗi ngày đều ngủ ở nhà, bởi vì một số nguyên nhân mà chính Mạnh Ngũ cũng không hiểu rõ, cho dù công việc bận tới khuya như thế nào, hắn cũng sẽ trở về vương phủ nghỉ ngơi.
Có mấy lần như vậy, hắn cố ý đi ngang qua cửa phòng Trình Thời, khi ấy trong phòng nàng vẫn sáng đèn.
Mạnh Ngũ biết những ngày này nàng đang bế quan chế tạo độc dược, vì vậy mỗi lần đi ngang qua đều thả nhẹ bước chân, không quấy rầy nàng.
Không cần phải tận mắt nhìn thấy nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng in trên cửa, trái tim hắn cũng trở nên yên ổn.
Lại qua năm ngày, Trình Thời đã chế tạo xong độc dược.
Mạnh Ngũ cảm thấy, nàng đúng là một cô nương vô cùng thông tuệ.
Giao thừa ngày đó, nàng cực kỳ vui sướng.
Hình như nàng rất muốn chia sẻ tin tức tốt này cho hắn. Bởi vì chạy quá nhanh, suýt nữa bị Thẩm Đại tướng quân làm cho bị thương.
Mạnh Ngũ xách người lên, hai chân bay lên không, Trình Thời rất hưng phấn, bám vào bả vai hắn, kích động duỗi chân, âm thanh thiếu niên khàn khàn, giống như cả mấy ngày không uống nước.
“Mạnh đại nhân! Tiểu nhân đã làm được!! Thành công rồi!!”
Nàng cười lúm đồng tiền như hoa, rất xinh đẹp, vừa lắc lắc bình sứ trong tay, vừa đắc ý nói: “Ta đã làm được!”
Mạnh Ngũ nhìn mắt nàng cong thành vầng trăng khuyết, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, “ừm” một tiếng trầm thấp.
Giây phút này đột nhiên hắn hiểu ra rất nhiều điều mơ hồ trước đó.
Hắn đột nhiên biết vì sao vương gia luôn không thể kiềm giữ được bản thân trước Vương phi.
Cũng đột nhiên biết được nguyên nhân vì sao trái tim mình luôn đập loạn nhịp.
Cuối cùng hắn cũng ý thức được, hắn rất thích nhìn Trình Thời khi nói tới sở trường của mình, cả người như phát sáng.
Cũng ý thức được, trái tim mình đau nhói khi cô nương ấy có thể báo được thù nhà.
Khi nàng rơi lệ, hắn không muốn chỉ nói với nàng câu “Chúc mừng đại thù đã báo” khô khan nhạt nhẽo.
Khi nàng mỉm cười, đột nhiên hắn có một loại xúc động muốn nắm lấy tay nàng.
Sau đó Mạnh Ngũ muốn học cách theo đuổi một cô nương, muốn cho nàng thấy được trái tim mình.
Nhưng thế sự vô thường, người tính không bằng trời tính.
Hắn còn chưa kịp hành động, đã bị người khác lôi lên giường ngủ.
Hắn cảm nhận được ánh nắng chói mắt, bên cạnh là âm thanh dịu dàng nhẹ ngàng “Từ từ thôi, không cần phải vội vàng”, hắn cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thấy rõ dáng vẻ Trình Thời.
Trình Thời biết sau khi cởi tấm vải bố dáng vẻ của Mạnh Ngũ sẽ như thế nào, thấy hắn mở mắt ra, Trình Thời cười.
Nàng khom người, xích lại gần hỏi: “Đại nhân, ngài thấy chỗ nào khó chịu không?”
Mạnh Ngũ chỉ nhìn chằm chằm Trình Thời, không nói một lời.
Đôi mắt hắn tỏa sáng, giây phút này, khuôn mặt hắn vô cùng giống dáng vẻ của một con chó nhìn thấy cục xương to.
Trình Thời trong mắt Mạnh Ngũ, không chỉ dùng hai từ “tuấn tú” để hình dung. Hắn cảm thấy nàng thật sự rất đẹp.
Người trước mắt có đôi mắt một mí, mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi hếch lên, không giống như đôi mắt to hai mí của Thẩm cô nương, cũng không giống khuôn mặt trứng ngỗng chân mày lá liễu như bất kỳ một người danh môn khuê tú nào, Mạnh Ngũ cảm thấy, Trình Thời như vậy thật đẹp.
Nước da hơi đậm, không giống như những quý nữ yếu đuối mềm mại không ra nắng gió, điều này cũng bình thường, dù sao Trình Thời vào nam ra bắc, dầm mưa dãi nắng, nàng mới có làn da nâu mạnh khỏe.
Trình Thời đúng là cao hơn các cô gái khác một chút. Mạnh Ngũ im lặng đứng lên.
Từ lúc Mạnh Ngũ mở mắt ra, Trịnh Thời nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, nàng cảm thấy ánh mắt Mạnh Ngũ có chút nguy hiểm, hơn nữa dáng vẻ trợn trừng mắt nhìn chằm chằm người khác của hắn, khiến cho người khác có cảm giác hắn thật ngờ nghệch, nàng có một loại xung động khó hiểu, muốn tìm một cục xương ném qua.
Nàng đang suy nghĩ miên man, người đàn ông đột nhiên đứng lên, nàng cảnh giác lui về sau một bước, hai tay khoanh lại, phản xạ có điều kiện che trước ngực.
Rất hiển nhiên, sự kiện bất ngờ đêm đó khiến nàng ấn tượng sâu sắc.
Mạnh Ngũ không để ý tới vẻ mặt kháng cự của nàng, khuôn mặt nghiêm túc, khập khễnh, tới gần một bước, rồi sau đó ánh mắt rũ thấp, hơi cúi đầu nhìn về phía Trình Thời.
Ánh mắt rơi trên đỉnh đầu nàng, quét từ trên xuống dưới, nhìn một lần.
Thấp hơn hắn một chút, nhưng trong các cô nương, như vậy đã rất cao rồi.
Nàng mặc trang phục nam, lưng ưỡn rất thẳng, dáng người không tệ. Ánh mắt Mạnh Ngũ lướt qua hai tay và hai chân nàng trong chớp mắt ngắn ngủi, rồi sau vành tai đỏ ửng dời đi.
Tố… Tố chất thân thể không tệ, nhưng mà có thể nhìn ra… khụ khụ, nhìn có vẻ không có luyện tập..
“Đại nhân? Đại nhân? Mạnh đại nhân!”
Trình Thời đưa tay ra lắc lắc trước mắt Mạnh Ngũ.
Kỳ quái, mắt đã nhìn thấy rồi, sao cứ ngu ngơ vậy nhỉ.
Mạnh Ngũ chợt tỉnh hồn, “Hửm?”
Trình Thời nghi ngờ nhìn người đàn ông cổ đỏ rực, ánh mắt ân cần, “Đại nhân, ngài khó chịu chỗ nào sao? Bị sốt à?”
Mạnh Ngũ hơi khom lưng, vươn tay về trước, đỡ khung giường, ngồi xuống.
Hắn vuốt phẳng áo khoác ngoài, ngồi thẳng, “Không sao.”
Trình Thời thầm lẩm bẩm người này thật là lạ, ồ lên một tiếng, “Vậy được, vậy nếu ngài có chuyện gì thì kêu ta, ta đi trước.”
Mạnh Ngũ há miệng nói, “Đã xong rồi à?”
Trình Thời nhìn hắn kỳ lạ, “Đúng vậy, tiểu nhân còn phải thay thuốc cho Vương ca và Triệu ca, ta đi trước nhé.”
Phất phất tay, xách hòm thuốc rời đi.
Mạnh Ngũ khiếp sợ ngồi ở chỗ cũ.
Vương ca? Triệu ca??
Vương Nhất và Triệu Cửu?? Lại là hai tên nhóc thối đó??
Ngày hôm qua ôm nhau, hôm nay đã mở miệng gọi người ta là ca ca rồi??
Khuôn mặt Mạnh Ngũ âm trầm, ngồi ở bên giường sầu muộn.
Không lâu sau, hắn nhặt cây kiếm gác ở mép giường, lết hai chân vẫn chưa khỏi hẳn, vịn tường, khập khiễng đi ra cửa.
Chờ hắn tới cửa phòng của hai tên nhãi bệnh tật kia, đúng lúc nhìn thấy Vương Nhất cười hì hì ôm lấy bả vai Trình Thời, hai người vừa nói chuyện vừa cười.
Mạnh Ngũ nhìn thấy khuôn mặt cười tươi sáng láng của Trình Thời, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót kỳ lạ.
Còn cánh tay kia, nhìn sao cũng không vừa mắt, hắn nhìn ghim chặt không dời mắt, vô vùng muốn tháo cánh tay kia xuống.
Triệu Cửu ở một bên nhìn thấy Mạnh Ngũ đứng cạnh cửa đầu tiên, “Đại nhân!”
Vương Nhất và Trình Thời cùng nhau nhìn lại.
Còn ăn ý từng nhịp.
Mạnh Ngũ âm thầm cắn răng, đáy lòng cười lạnh một tiếng.
Hắn cũng không biết mình đang làm gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng không vui nổi.
Nếu chân mình đã khỏi hẳn, chỉ sợ bây giờ đã xách Vương Nhất đi tới võ trường thao luyện một trận.
Vương Nhất rút cánh tay lại, cũng cười ha hả tiến lên đón, “Đại nhân, ngài có chuyện muốn phân phó!”
Khuôn mặt hắn ta tươi cười nịnh hót, lại vô cùng giống Trình Thời.
Tâm trạng Mạnh Ngũ càng tệ hơn.
Hắn không phản ứng lại hai tên tiểu binh, mặt lạnh bước vào phòng.
Trình Thời nhìn hắn khấp khễnh đến gần, nhìn hắn dừng lại ở trước mặt mình, nàng kinh ngạc đứng lên, còn chưa kịp hỏi sao vậy, bả vai trầm xuống, hắn khoác cánh tay lên.
Trình Thời: “…”
Vương Nhất người ta là anh em tốt mới ôm vai bá cổ, còn vị Mạnh đại nhân này, haizz….
Đột nhiên, hai chân Mạnh đại nhân như bị gãy, hận không thể đè toàn bộ sức nặng lên người nàng.
“Đỡ ta trở về.” Mạnh Ngũ lạnh lùng nói.
Cánh tay hắn kẹp cổ Trình Thời, ngực dán vào lưng nàng, hơn một nửa trọng lượng cơ thể đè trên người Trình Thời, dùng sức muốn đè bẹp nàng.
Trình Thời không phòng bị, suýt nữa bị hắn làm cho lảo đảo, rất nhanh nàng đã đứng vững, trong lòng thầm mắng Mạnh Ngũ đôi câu, trên mặt lại vẫn tràn đầy nụ cười nịnh nọt, “Được, được, để tiểu nhân đỡ ngài.”
Lúc xoay người rời đi, ở nơi không ai nhìn thấy được, liếc mắt một cái.
Mạnh Ngũ cái gì cũng không biết, trong một giây xúc động, tay nhanh hơn não, chờ tới khi ra khỏi phòng Vương Nhất, hắn mới ý thức được mình đang làm gì, khuôn mặt nóng bỏng.
Vương Nhất ôm nàng, vậy… vậy… bây giờ có phải bọn họ cũng đang ôm nhau, phải không?
Mạnh Ngũ nhấp môi dưới, ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện.
Những ngày sau đó, cách hai ngày Trình Thời sẽ tới kiểm tra vết thương trên chân Mạnh Ngũ một lần, chân của đại nhân Chiêu Minh ty ‘giá trị’ hơn các đôi chân bình thường nhiều, Trình Thời không dám xem nhẹ.
Mạnh Ngũ lại cho rằng nàng tới thường xuyên là có nguyên nhân khác, thấp thỏm mong đợi, xen lẫn vui mừng.
Cái chân bị thương của hắn dưới sự chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận của Trình Thời, khôi phục rất nhanh. Hai ngày trước lễ Hạ Nguyên, Mạnh Ngũ đã có thể hành động tự nhiên, không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào đã từng bị thương.
Trình Thời thấy hắn bắt đầu đi sớm về trễ, cau mày, “Tuy nói vết thương của đại nhân bình phục khá tốt, nhưng cũng cần phải chú ý, ngài không biết quan tâm tới thân thể, sau này gốc bệnh còn đó thì phải làm sao?”
Nàng cũng biết lời nói của mình chắc quý nhân như hắn không để trong lòng, nàng thở dài một cái, ôm hòm thuốc rời đi.
Mạnh Ngũ nhìn theo bóng lưng của nàng, suy nghĩ, vì sao nàng lại quan tâm mình như vậy.
Suy nghĩ một chút, không khỏi đỏ mặt.
Hai ngày này, thân phận của Trình Thời đã bị Lục Vô Chiêu phát hiện, nàng chính là con gái duy nhất của Trình Đạo Phong của Cấm chú khoa, tới kinh thành là vì muốn báo thù.
Trong thời gian ngắn nàng sẽ không rời khỏi kinh thành, không thể rời đi phủ Lăng Vương, tin tức này khiến Mạnh Ngũ cảm thấy vui mừng, nhưng… Cũng thấy khổ sở.
Đêm khuya, Mạnh Ngũ trằn trọc trở mình.
Từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ Trình Thời lại có quá khứ đau thương buồn bã như vậy, trước kia hắn vẫn cảm thấy, đời này hắn gặp được người thảm thương nhất là Lục Vô Chiêu, hắn trung thành với Lục Vô Chiêu, cùng Lục Vô Chiêu đồng cam cộng khổ, thấy bất bình, khổ sở thay Lục Vô Chiêu.
Nhưng hôm nay, Mạnh Ngũ lại có cảm giác rất khác khi gặp được một người có cuộc sống thảm thương như thế.
Ngực có chút bực bội, giống như là có một giây kẽm móc lấy máu thịt trong tim hắn, kéo nhẹ một cái, làm hắn đau đớn không thôi.
Nàng là một cô nương, tuy nàng không giống như các cô nương khác, nhưng chung quy nàng cũng chỉ là một cô nương chân yêu tay mềm mà thôi, vốn là tiểu cô nương được người cha mẫu thân nâng trong lòng bàn tay mà trưởng thành, nhưng sau khi trải qua huyết hải thâm cừu, một mình lưu lạc chốn giang hồ.
Nàng giống như một chàng trai phải trải qua thời niên thiêu chật vật vất vả, không biết có những lúc nàng cảm thấy bàng hoàng và bất lực.
Mạnh Ngũ không phải là một người đàn ông tinh tế, qua loa cẩu thả, nhưng trong đêm khó ngủ, cả người đều cảm thấy bứt rứt khó chịu không thể ngủ được.
Mạnh Ngũ gối cánh tay, ánh mắt đen láy nhìn đỉnh giường.
Hắn nghĩ, chắc co lẽ bản thân hắn vĩnh viễn sẽ không thể quên được ngày đó, nàng hoảng hốt từ trong tẩm điện của chủ tử chạy ra, cái khoảnh khắc nàng suýt nữa ngã khụyu xuống, bị hắn ôm vào trong ngực.
Nếu như nàng không thể đi về phía trước, vậy thì, hắn có thể luôn dìu nàng bước đi.
…
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, đảo mắt trời đã vào mùa đông.
Ngày thứ ba Thẩm Vu gả vào vương phủ, bình độc dược Nam Cổ đặt trên giá cuỗi cùng cũng thấy mặt trời. Từ ngày hôm đó trở đi, Trình Thời trở nên bận rộn.
Mạnh Ngũ cũng bề bộn nhiều việc, sau khi Lục Vô Chiêu lập gia đình trở nên “không có chí tiến thủ”, rất nhiều chuyện đều đẩy cho hắn làm, khiến hắn chẳng còn thời gian nghỉ ngơi.
Lúc mỗi ngày trở lại vương phủ, đã vào nửa đêm, mà tảng sáng hắn lại phải rời vương phủ, tới Chiêu Minh ty làm việc.
Mấy năm trước hắn cũng thường xuyên bận rộn xoay mòng mòng, lúc đó hắn và Lục Vô Chiêu cùng ở lại Chiêu Minh ty.
Bây giờ, Lục Vô Chiêu đã lập gia đình có phu nhân, mỗi ngày đều ngủ ở nhà, bởi vì một số nguyên nhân mà chính Mạnh Ngũ cũng không hiểu rõ, cho dù công việc bận tới khuya như thế nào, hắn cũng sẽ trở về vương phủ nghỉ ngơi.
Có mấy lần như vậy, hắn cố ý đi ngang qua cửa phòng Trình Thời, khi ấy trong phòng nàng vẫn sáng đèn.
Mạnh Ngũ biết những ngày này nàng đang bế quan chế tạo độc dược, vì vậy mỗi lần đi ngang qua đều thả nhẹ bước chân, không quấy rầy nàng.
Không cần phải tận mắt nhìn thấy nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng in trên cửa, trái tim hắn cũng trở nên yên ổn.
Lại qua năm ngày, Trình Thời đã chế tạo xong độc dược.
Mạnh Ngũ cảm thấy, nàng đúng là một cô nương vô cùng thông tuệ.
Giao thừa ngày đó, nàng cực kỳ vui sướng.
Hình như nàng rất muốn chia sẻ tin tức tốt này cho hắn. Bởi vì chạy quá nhanh, suýt nữa bị Thẩm Đại tướng quân làm cho bị thương.
Mạnh Ngũ xách người lên, hai chân bay lên không, Trình Thời rất hưng phấn, bám vào bả vai hắn, kích động duỗi chân, âm thanh thiếu niên khàn khàn, giống như cả mấy ngày không uống nước.
“Mạnh đại nhân! Tiểu nhân đã làm được!! Thành công rồi!!”
Nàng cười lúm đồng tiền như hoa, rất xinh đẹp, vừa lắc lắc bình sứ trong tay, vừa đắc ý nói: “Ta đã làm được!”
Mạnh Ngũ nhìn mắt nàng cong thành vầng trăng khuyết, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, “ừm” một tiếng trầm thấp.
Giây phút này đột nhiên hắn hiểu ra rất nhiều điều mơ hồ trước đó.
Hắn đột nhiên biết vì sao vương gia luôn không thể kiềm giữ được bản thân trước Vương phi.
Cũng đột nhiên biết được nguyên nhân vì sao trái tim mình luôn đập loạn nhịp.
Cuối cùng hắn cũng ý thức được, hắn rất thích nhìn Trình Thời khi nói tới sở trường của mình, cả người như phát sáng.
Cũng ý thức được, trái tim mình đau nhói khi cô nương ấy có thể báo được thù nhà.
Khi nàng rơi lệ, hắn không muốn chỉ nói với nàng câu “Chúc mừng đại thù đã báo” khô khan nhạt nhẽo.
Khi nàng mỉm cười, đột nhiên hắn có một loại xúc động muốn nắm lấy tay nàng.
Sau đó Mạnh Ngũ muốn học cách theo đuổi một cô nương, muốn cho nàng thấy được trái tim mình.
Nhưng thế sự vô thường, người tính không bằng trời tính.
Hắn còn chưa kịp hành động, đã bị người khác lôi lên giường ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook