Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
Chương 105: Sinh hoạt thường ngày 12

Thời điểm Thẩm Vu mang thai được gần năm tháng, đúng vào cuối thu, không khí sảng khoái, thời tiết chuyển lạnh.

Khẩu vị của nàng đã tốt hơn khá nhiều, hơn nữa buổi tối có người hầu hạ “bữa ăn khuya”, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Sinh nhật của Lục Vô là một ngày tốt, mười lăm tháng tám, lễ Trung thu, ngày cả nhà đoàn viên.

Trước đây không phải Thẩm Vu chưa từng làm sinh nhật cho hắn, không chỉ hai năm gả vào đây, nắm trước cũng có làm, nhưng đó đều là lúc chân Lục Vô Chiêu còn chưa chữa khỏi, hắn vẫn còn phải ngồi trên xe lăn.

Trung thu năm nay là sinh nhật đầu tiên Lục Vô Chiêu có thể đứng lên, đương nhiên phải khác biệt so với trước đó.

Sinh nhật này Thẩm Vu đã sớm bắt đầu chuẩn bị từ một tháng trước, nàng rất hiếm khi quan tâm đến chuyện gì, bình thường đối với cuộc sống của chính mình cũng đều là tư tưởng được ngày nào hay ngày ấy, thích ứng với mọi hoàn cảnh. Nhưng đụng đến chuyện của Lục Vô Chiêu, nàng sẽ tinh thần tỉnh táo, hưng trí bừng bừng mà xử lý.

Nàng có thai, Lục Vô Chiêu không muốn nàng bị mệt, vì thế mượn không ít người trong cung. Thẩm Vu chỉ cần động miệng nói chuyện, sẽ có một đống cung nhân vội vàng đi làm việc.

Mấy cung nhân được phái đến cũng đều rất tinh ý, đều biết nếu việc lần này làm tốt, sau này trở lại trong cung cũng chắc chắn sẽ được thưởng. Khiến Vương phi vui là quan trọng nhất,Vương phi vui, Lăng Vương điện hạ sẽ vui, điện hạ vui, sẽ vui vẻ làm nhiều việc cho Đại Lâm, Bệ hạ tự nhiên cũng vui, Bệ hạ vui, bọn họ còn lo không có tiền đồ sao?

Vì thế mà gần một tháng qua, Vương phủ trong ngoài đều bày ra trạng thái vô cùng náo nhiệt.

Đoạn thời gian này, người trong triều đều cảm khái, Lăng Vương điện hạ từ khi lập gia đình đến nay, cả người trở nên có tình cảm hơn. Người sắp làm cha này, thỉnh thoảng mới vào triều, tuy nói vẫn thích trưng bộ mặt lạnh lùng, không chút thay đổi, nhưng cảm giác hiền lành hơn rất nhiều, không giống hung ác như trước động chút là rút roi quất người, hoặc bắt người vào ngục giam.

Lăng Vương vừa mới xử xong một vụ án lớn oanh động kinh thành, sáng sớm ngày lễ Trung thu hôm đó, Lăng Vương đúng giờ đi vào triều sớm, trần thuật tỉ mỉ và cụ thể lại các tình tiết vụ án.

Hoàng đế biết ý nghĩa của ngày này, không ngờ vị Hoàng thúc này sẽ đến. Hoàng đế nhìn thấy Lăng Vương mặt lạnh lùng, trong lòng đã hiểu rõ, thì ra chính Hoàng thúc cũng không muốn đến, mà là bị Hoàng thẩm đuổi đi.

Sau khi tan triều, thúc cháu hai người ở Ngự thư phòng bàn bạc công vụ, mấy lần Lục Vô Chiêu phát hiện Hoàng đế dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Chỉ là không thể làm gì được, cơn tức này chỉ có thể tự mình nghẹn.

Sáng sớm Thẩm Vu thức dậy đã đuổi hắn ra ngoài, nói chờ hắn tan triều hồi phủ sẽ có kinh hỉ.

Kinh hỉ? Hắn không cần kinh hỉ, hắn không biết kinh hỉ đó có thể bù lại phiền muộn khi không được ôm giai nhân ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh dậy hay không.

Cùng Hoàng đế trao đổi có lệ xong, Lục Vô Chiêu trở về vương phủ.

Vừa mới đi vào con phố trước cửa Vương phủ, Lục Vô Chiêu đã ngơ người ngay tại chỗ.

Không biết là ai mời đội múa sư tử dân gian mời tới, đội ngũ hoành tráng chiếm lấy cả con phố.

Lục Vô Chiêu: “….”

Đây không phải là tiết mục biểu diễn chỉ có vào đêm giao thừa tết âm lịch hoặc nguyên tiêu sao mới có?

Cả khu phố đều tràn ngập không khí vui mừng, chỉ có một mình Lục Vô Chiêu mờ mịt đứng ở đầu phố, không biết có nên tiếp tục bước đến hay không.

Đội múa sư tử đang biểu diễn tự do trên đường, đột nhiên đồng loạt nhìn về phía Lục Vô Chiêu. Trong nháy mắt đó, Lục Vô Chiêu đã biết, bọn họ là do Thẩm Vu mời đến, mục tiêu của bọn họ là hắn.

Lục Vô Chiêu do dự, muốn lùi bước. Đội múa vốn vẫn đang cách hắn một đoạn đột nhiên tới gần.

Lục Vô Chiêu nghiêm mặt, đưa tay sờ nhuyễn tiên trong tay áo.

Đầu sư tử đỏ thẫm ngạo nghễ đung đưa ở trước mặt hắn, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải. Lục Vô Chiêu mặt lạnh lùng đứng nhìn, khi nhìn xuyên qua miệng sư tử thấy bên trong là gương mặt của Mạnh Ngũ, trán Lục Vô Chiêu giật giật.

Hắn nắm chặt roi, cắn răng nói: “Đang bày trò gì vậy!”

Mạnh Ngũ thở hồng hộc, vừa giải thích vừa không quên nỗ lực nhảy múa: “Là mệnh lệnh của Vương phi.”

“……”

Một câu đã khiến Lục Vô Chiêu cạn lời.

Lời của Vương phi, bọn họ là thuộc hạ thì phải nghe lệnh, cho dù là Lăng Vương điện hạ cũng phải nghe, thành thật ngoan ngoãn mà nghe.

Dân chúng mấy khu phố xung quanh đều chạy qua ngó xem, dù sao khua chiêng gõ trống ầm ỹ, thật sự quá náo nhiệt, tất cả mọi người đều chạy tới chung vui.

Mọi người đều biết đây là phủ đệ của Lăng Vương, trước khi Lăng Vương kết hôn, tuy hắn được dân chúng tôn sùng và kính trọng, nhưng khí tràng của hắn quá lạnh, không thích nói chuyện không thích cười, với ai đều giữ khoảng cách, cho dù có việc gì vui, mọi người đa số cũng không dám lại gần, chưa kể đến việc phủ Lăng Vương chưa bao giờ tổ chức sự kiện vui nào.

Nhưng mà từ khi Thẩm Vu đến thì đã thay đổi.

Vương phi hiền lành dịu dàng, đối với ai cũng nhu hòa nhẹ nhàng cười, nói chuyện cũng là lời nói nhỏ nhẹ, khiến người ra cảm thấy thế gian này không còn nữ tử nào có thể dịu dàng xinh đẹp như vậy, Vương phi không kiêu ngạo, hàng xóm mấy phố xung quanh dần dần đều không cảm thấy Lăng Vương là một nhà cao không thể với tới.

Giờ xem, cảnh tượng náo nhiệt hôm nay đã hấp dẫn rất nhiều dân chúng đến xem, trong đám người đó, Lục Vô Chiêu thậm chí còn thấy được mấy gương mặt quen thuộc từng gặp qua lúc lâm triều.

Biểu tình trên mặt mấy vị đồng liêu chỉ dùng từ kinh ngạc để mô tả thì không đủ. Lục Vô Chiêu nhắm mắt, né tránh những ánh nhìn xấu hổ.

Hắn mở mắt, ánh mắt nhìn xa về phía trước, nhìn thấy cổng lớn của Vương phủ nhà mình.

Hắn ở trong lòng tự an ủi bản thân, còn vài bước chân là về đến nhà, về nhà thì tốt rồi.

Lục Vô Chiêu kiên trì, bước qua đầu sư của Mạnh Ngũ, giữa âm thanh diễn tấu của sáo và trống, Lục Vô Chiêu chịu đựng ánh mắt nóng rực của mấy chục con người, bước nhanh đi về phía cửa nhà.

Càng ngày càng gần, bước chân hắn càng hiện rõ bối rối và vội vàng.

Cánh cổng màu đỏ dần hiện rõ trong tầm mắt, cuối cùng Lục Vô Chiêu cũng bước lên bậc thềm nhà mình.

Bùm bùm đùng đoàng—-!!

Bắt đầu đốt pháo.

Bước chân Lục Vô Chiêu dừng lại: “…….”

Hắn ngẩng đầu nhìn cây cối vẫn còn lá xanh, lại nhìn xung quanh, xác nhận hiện tại đúng là mùa thu chứ không phải mùa đông.

A Vu chính là lấy phương thức chúc mừng năm mới để chuẩn bị sinh nhật cho hắn sao??

“Chúc Vương gia sinh nhật hai mươi sáu tuổi vui vẻ hạnh phúc!!”

Không biết từ chỗ nào xông ra vô số người, là hộ vệ của Vương phủ, bọn họ mặc một thân áo giáp uy phong, một tay chấp kiếm, một tay cầm khiên, xếp thành mấy hàng trước cửa, hô to và rõ ràng.

Lục Vô Chiêu: “….”

Khẩu hiệu vang dội, cực kỳ có khí thế, Thẩm Vu ở trong phòng hài lòng gật đầu, nàng quay đầu nhìn Trình Thời cũng đang mang thai, nói với nàng ấy: “Cảm ơn Trình đại phu giúp ta tìm đến đội múa sư này, à đúng rồi, còn cả xiếc ảo thuật và gánh hát, đều bố trí xong rồi chứ?”

Trình Thời xoa bụng, cười nói: “Người cứ yên tâm, tiểu nhân hồi còn phiêu bạt giang hồ đã làm quen không ít bạn bè, bọn họ đều nguyện ý đến hỗ trợ.”

“Làm phiền người ta phải đặc biệt đến kinh thành một chuyến.” Thẩm Vu áy náy nói: “Sau đó phải cẩn thận báo đáp mới được.”

Trình Thời xua tay: “Người không cần khách khí, nếu không phải người hào phóng tiếp tế, bọn họ cũng không có cơ hội đến kinh thành trải nghiệm.”

Hai người khách sáo qua lạ một phen, tiếng pháo bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại.

Thẩm Vu ngừng một chút: “Hay là Trình đại phu trở về nghỉ ngơi đi?”

Nhỡ đâu bị người nào đó giận cá chém thớt thì không được hay cho lắm.

Trình Thời mỉm cười, nói thêm hai câu chúc mừng dễ nghe, rồi nhanh chóng chạy.

Thẩm Vu hít một hơi thật sâu, tay đỡ thắt lưng, để tỳ nữ đỡ đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Vô Chiêu bị đám cấp dưới chặn ở cửa, không vào nhà được. Hắn vẻ mặt chết lặng bị ép nghe xong lời chúc mừng, dưới tiếng pháo thanh làm nhạc đệm, đám cấp dưới chỉnh tề lui qua hai bên, tạo ra một con dường cho Lục Vô Chiêu đi tiếp.

Lục Vô Chiêu nhẫn nhịn ý nghĩ muốn làm thịt tất cả mọi người ở đây, vượt qua cổng phủ trong nháy mắt, trái tim hắn rốt cuộc bình tĩnh lại. Lục Vô Chiêu vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy Thẩm Tông Chí một thân áo choàng đỏ sậm đứng ở cửa, ánh mắt tràn đầy đồng tình mà nhìn hắn.

“Nhạc phụ.” Lục Vô Chiêu tiến lên hành lễ.

“Vào đi, vợ con ở trong phòng ấy.” Thẩm Tông Chí trìu mến vỗ vỗ bả vai hắn: “Nàng đang mang thai, bao dung chút.”

Lục Vô Chiêu cười khổ: “Ta nào dám.”

Nào dám oán giận? Hắn thậm chí còn không dám biểu hiện ra một chút vẻ không thích hoặc miễn cưỡng nào, dù sao A Vu vất vả chuẩn bị lâu như vậy, mỗi ngày nàng đều tràn đầy hào hứng rời giường chuẩn bị, một tháng nay cũng không ngủ quá giấc, mỗi ngày đều vội trước vội sau, đều là vì tổ chức sinh nhật cho hắn.

Mặc kệ thứ nàng chuẩn bị là kinh hỉ hay là kinh hách, Lục Vô Chiêu đều rất thích, mặc dù không tiếp thu nổi việc phô trương làm quá lên, nhưng đó cũng là một phần tâm ý của nàng.

Lục Vô Chiêu điều chỉnh lại biểu tình, thần sắc như thường đi vào trong phủ.

Nữ tử với nụ cười tỏa nắng kia đang đứng trong viện, chờ hắn về nhà.

Nàng cười cong mắt, ở dưới ánh mặt trời chiều sáng chói mắt, mắt quyến rũ môi đỏ mọng, nhăn mày cười đều lộ ra sự quyến rũ. Cặp mắt long lanh tràn đầy ánh sao lấp lánh, một mỹ nhân khuynh thành như vậy, là nương tử của hắn.

Lục Vô Chiêu không kìm lòng được mà cong khóe môi.

…….

Tiếng chiêng trống ngoài phủ cuối cùng cũng yên tĩnh lại, trước cửa ngập tràn xác pháo cũng bị đám hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ, đám người hóng chuyện cũng đã giải tán, nhưng tin đồn thú vị hôm nay cũng đủ thế gia và dân chúng bàn tán nghị luận trong mấy ngày.

Hai vị chủ tử của Vương phủ trở về phòng, cửa phòng đóng chặt, thẳng đến lúc mặt trời lặn, mới cho truyền bữa tối vào.

Một ngày tốt như vậy đương nhiên không thể thiếu một chuyện rất quan trọng.

Bên trong hồng trướng, hơi thở dây dưa.

Vừa mới kết thúc một trận ‘đánh nhau kịch liệt’, Lục Vô Chiêu ôm nữ tử đang buồn ngủ, nhỏ giọng ở bên tai nàng dỗ dành: “Dùng bữa rồi rồi lại nghỉ ngơi.”

Thẩm Vu khó khăn mở ra mí mắt: “Ừm, ta không ngủ.”

Nàng ở trong lòng nam nhân xoay thân mình, đầu quay vào trong, dùng sức hít sâu một hơi, đợi đến khi xoang mũi đều tràn ngập mùi hương thoang thoảng trên người nam nhân, nàng mới cười nói: “Chiêu Chiêu thích kinh hỉ mà ta chuẩn bị cho chàng không?”

Lục Vô Chiêu gật đầu, chân thành nói: “Rất thích.”

“Chàng không cảm thấy nó rất ồn ào, rất mất mặt sao?”

Lục Vô Chiêu ngẩn ra, hắn nhìn Thẩm Vu cười tinh nghịch, bất đắc dĩ chỉ chỉ cái trán của nàng: “Cố ý sao?”

“Đúng vậy, là ta cố ý đí, cố ý khiến cho chàng cả đời đều phải ấn tượng sâu sắc với sinh nhật lần này.”

Lục Vô Chiêu lắc đầu bật cười: “Vì sao?”

“Bởi vì có có ý nghĩa khác biệt!” Nàng nói.

“Khác biệt chỗ nào?”

Thẩm Vu đếm ngón tay: “Là sinh nhật đầu tiên chàng có thể đứng lên, là sinh nhật cuối cùng chỉ có riêng hai chúng ta cùng nhau trải qua, dù sao về sau còn có cả nhóc con này nữa.”

Nói xong, nàng chỉ vào bụng của mình.

Lục Vô Chiêu bật cười: “Ừ, còn có gì nữa không?”

Thẩm Vu bình tĩnh nhìn hắn, nhìn không chớp mắt, không nói lời nào.

“Hửm?” Ánh mắt dịu dàng của nam nhân đảo qua hai má nàng: “Muốn nói chuyện gì?”

“Chiêu Chiêu,” nàng nói: “Còn có chính là… Đây là sinh nhật đầu tiên không có tiếc nuối ta tặng cho chàng.”

Cho nên muốn làm giống như lễ mừng năm mới, vui vẻ, đại cát đại lợi.

Tạm biệt tuổi thơ đen tối nghẹt thở, trừ bỏ cái người đã mang đến đau khổ cho hắn, điều trị hai chân, một lần nữa đứng lên.

Bây giờ, còn muốn nghênh đón thêm một sinh mệnh mới nữa.

“A Vu, cảm ơn nàng.”

Thẩm Vu ngồi dậy, ôm lấy cổ hắn.

“Cũng cảm ơn chàng, Chiêu Chiêu.”

Không khí lưu luyến, tình yêu đậm hơn, vừa đúng thời cơ tốt để lại ân ái một phen.

Hắn đỡ nàng nằm dưới thân mình, cúi người hôn vừa thành kính vừa dịu dàng.

Đôi môi vừa mới chạm vào nhau, Thẩm Vu kinh hô một tiếng, cùng lúc ấy, nam nhân vẻ mặt bất đắc dĩ lại nâng người dậy.

Bọn họ cùng một lúc nhìn về phía bụng nàng đang gồ cao lên.

Là cục cưng lại đá.

Nhóc con kia từ lúc ở trong bụng mẹ, đã chen ngang vô số lần ân ái của cha mẹ.

Hắn còn không biết, ngày bản thân sinh ra, chính là mở đầu của sự gian khổ sau này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương