Mùa hè nóng nực như vậy, mặc dù luôn ở trong phòng và có điều hòa không khí, Ôn Dư vẫn cảm thấy toàn thân dính dính.

Cô muốn tắm rửa, tiện thể...

Ôn Dư mím môi, đẩy Tưởng Vũ Hách ra: "Đi thôi, về phòng anh, em cho anh cảnh đẹp."

Tưởng Vũ Hách không biết Ôn Dư lại muốn làm cái gì, nhưng cảm giác vừa rồi đã bị cắt đứt, bây giờ bình tĩnh lại, hình như cũng không phải khó khống chế đến như vậy.

Anh đưa cô trở lại phòng ngủ của mình.

"Cha mẹ anh không có ở nhà sao?" Ôn Dư đi vào, xem một vòng hỏi.

"Bọn họ đang đi du lịch ở nơi khác."

"Vậy là tốt rồi." Ôn Dư yên tâm: "Em đi tắm trước, nóng quá."

Cô dừng lại một chút: "Cho em mặc một cái áo sơ mi của anh được không?"

Tưởng Vũ Hách tiện tay tìm một cái trong tủ quần áo, đưa cho cô.

Anh nhớ lại những gì cô nói bên ngoài và hỏi: "Đồ em muốn cho anh thấy đâu?"

Đương nhiên bây giờ Ôn Dư không có khả năng lấy ra, cô chớp mắt cố ý giả ngu: "Em đây, cho anh nhìn em đó, em không đẹp sao?"

"..."

Bản lĩnh càng lúc càng lớn, dám chơi trò lừa đảo với anh.

Tưởng Vũ Hách đưa tay muốn bắt Ôn Dư lại, tiếc rằng cô chạy nhanh, thoáng cái đã chạy vào phòng vệ sinh.

Bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.

Tưởng Vũ Hách đứng ở bên ngoài một lát, đột nhiên lắc đầu giật môi.

Anh cũng không biết mình đang cười cái gì, rõ ràng vừa rồi còn vì chuyện nhỏ trong quán bar mà bực bội, hiện tại lại bị sự khôn vặt của cô làm cho muốn tức cũng không tức được.

Hơi thở nặng nề, anh cũng cởi từng cái cúc của quần áo ra.

Hai mươi phút sau, Ôn Dư tắm rửa xong, thay áo sơ mi của Tưởng Vũ Hách.

Vẫn là màu đen, không thể nhìn ra cái gì đen, nhưng khi phối hợp với đôi tất trắng trong suốt, cảm giác tác động trực quan lên thị giác rất mạnh mẽ.

Nửa người trên cứng rắn, nửa người dưới mềm mại.

Nếu như nói cắn xương quai xanh là ý định nảy sinh tạm thời, vậy đôi tất màu trắng này có thể nói là Ôn Dư đã ủ mưu từ lâu.

Vốn định sau khi về nước cho anh một bất ngờ, không nghĩ tới anh vậy mà đuổi theo cô đến tận đây.

Vậy thì... Coi như là có qua có lại, đáp lễ việc anh không ngại đường xá xa xôi đi.

Hai phút sau, Ôn Dư bước ra khỏi phòng tắm trong chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình.

Mái tóc dài sắp khô rủ xuống sau lưng, đôi chân dài thẳng tắp đeo lên đôi tất trắng trong suốt.

Tất rất mỏng, gần như là màu trắng vô hình, phía trên có in chữ cái Y in hoa.

Sợi tơ đen đầy cám dỗ, sợi tơ trắng mang lại dục cảm thiếu nữ.

Đây là lần đầu tiên Ôn Dư chủ động như thế này, cô không biết Tưởng Vũ Hách có thích hay không, cho nên khi cô đẩy cửa ra, ngay cả đầu cũng xấu hổ không dám ngẩng lên.

Đi tới chỗ Tưởng Vũ Hách đưa quần áo cho cô, cô nghiêng người, hai tay vịn vào tường, làm bộ gợi lên một cái bắp chân, tạo dáng số 4, nũng nịu hỏi:

"Anh ơi, nhìn có đẹp không?"

Yên tĩnh một lúc lâu, trong phòng ngủ không có tiếng trả lời.

Trong lòng Ôn Dư lộp bộp, không thể nào.

Chẳng lẽ anh không thích loại vớ có cảm giác thiếu nữ này sao.

Cô còn tưởng rằng anh sẽ lập tức không kìm lòng được ôm cô lên cao rồi hôn cơ đấy.

Không chờ được hình ảnh trong tưởng tượng, Ôn Dư cảm thấy có chút xấu hổ: "Nếu anh không thích thì em cởi ra vậy."

Vẫn không trả lời.

Ôn Dư cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngẩng đầu lên nhìn…

Được lắm, trong phòng ngủ trống rỗng, ngay cả một bóng ma cũng không có.

Cô đã phí công diễn nửa ngày ở đây.

Ôn Dư lập tức thu hồi tất cả điệu bộ của mình lại, đi về phía trước vài bước hô lên:

"Anh ơi?"

"Tưởng Vũ Hách?"

"Đi đâu mất rồi!"

Sau khi không tìm được người trong phòng ngủ, Ôn Dư đợi hai phút, đẩy cửa đi ra ngoài.


Quả nhiên, bên ngoài sáng đèn.

Hơn nữa rõ ràng sáng lên ở một chỗ.

Gần vị trí của phòng ăn.

Tưởng Vũ Hách nhất định đang ở đó.

Ôn Dư không đeo giày, cứ thế giẫm lên tất lặng lẽ đi qua.

Cô đến gần, phát hiện nơi đèn được thắp sáng là một tủ rượu ngang và dài.

Lúc này Tưởng Vũ Hách đang đứng trước tủ rượu, có vẻ như anh cũng tắm rửa, trên người mặc áo choàng tắm.

Dưới ánh đèn, bóng lưng người đàn ông tuy rằng vẫn lạnh lẽo như thường lệ, nhưng vào ban đêm như thế này lại sinh ra vài phần dịu dàng khó có được.

Ôn Dư đứng sau cột La Mã nhìn anh, không biết vì sao, trong lòng vô cùng yên tâm.

Cô nhìn thấy Tưởng Vũ Hách khom lưng lấy một chai rượu vang đỏ từ trong tủ rượu, sau đó mở ra rót một ít vào trong ly, nhấp hai ngụm.

Đường cong sườn mặt của người đàn ông rất rõ ràng, lúc nuốt rượu xuống, cổ họng gợi cảm sẽ nhấp nhô theo, như ẩn như hiện.

Ôn Dư không lên tiếng, lặng lẽ đi qua đột ngột ôm lấy anh từ sau lưng.

Tưởng Vũ Hách hơi dừng lại nhưng không kinh ngạc chút nào, anh quay người lại: "Tắm xong rồi?"

Ôn Dư gật đầu, ngẩng mặt lên hỏi anh: "Sao anh lại đến đây uống rượu?"

Tưởng Vũ Hách nhìn chiếc áo sơ mi đen trên người cô, trầm ngâm một lát, đáy mắt có chút nóng.

Anh dời tầm mắt, thản nhiên nói: "Tự nhiên muốn uống một chút."

Ôn Dư ôm eo anh làm nũng: "Em cũng muốn uống."

"..."

Áo sơ mi rộng thùng thình, hơn nữa trên nóc tủ rượu chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ sáng lên, bởi vậy Tưởng Vũ Hách còn chưa phát hiện ra tất chân của Ôn Dư.

Cô muốn uống rượu, Tưởng Vũ Hách đành phải tự mình lấy ra một ly rượu, rót vào bên trong một chút: "Chỉ được uống một ly thôi."

Ôn Dư chớp mắt, được voi đòi tiên: "Vậy anh đút cho em đi."

Tưởng Vũ Hách nhìn chằm chằm cô vài giây rồi mới thỏa hiệp cầm lấy ly rượu, lúc muốn đưa đến bên miệng cô, Ôn Dư lại đẩy ra, lặp đi lặp lại từng chữ một:

"Em, muốn, anh, đút."

Là anh.

Anh.

Tưởng Vũ Hách kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của cô, thích thú nở một cụ cười không rõ tiếng, bỗng nhiên anh ôm cô lên, đặt cô ngồi lên bàn tủ rượu, đối mặt với mình.

"Muốn anh đút?" Giọng nói của anh thấp hơn mấy phần.

Ôn Dư gật đầu: "Đúng thế."

Một lúc lâu sau, Tưởng Vũ Hách gật đầu: "Được."

Sau đó anh nhanh chóng cầm lấy chén rượu của mình, nhấp một ngụm, thẳng người hôn Ôn Dư.

Ôn Dư giật mình nức nở một tiếng, không nghĩ tới rượu này thế mà là rượu đã được ướp lạnh qua.

Rượu vang đỏ lạnh buốt trong nháy mắt chui vào trong miệng, trước tiên đầu lưỡi cảm nhận được một sự chua xót, rất nhanh, chua xót chuyển hóa thành hương thơm nồng đậm, chậm rãi lan tràn trong khoang miệng.

Không đợi Ôn Dư tinh tế thưởng thức hương vị của nó, sự lạnh buốt trong miệng đột nhiên xuất hiện một phần nóng rực, cắn mút trêu chọc cô, đi tới đi lui ở trong rượu vang đỏ hấp thu cô.

Ôn Dư ngồi, Tưởng Vũ Hách đứng, khoảng cách vốn chênh lệch chiều cao càng thêm rõ ràng. Đút được ngụm rượu này cũng thật cực nhọc, Ôn Du vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, nhiều lần suýt bị hơi thở của Tưởng Vũ Hách áp chế phải ngửa ra sau, cuối cùng chỉ có thể dùng tay vòng qua cổ anh để duy trì thăng bằng.

Một nụ hôn vị rượu vang đỏ khiến cho hai người trong nháy mắt trở lại trạng thái trước đó trong phòng khách.

Mà một ngụm rượu này, ở trong miệng hai người bắt đầu tuôn trào nhưng lại chậm chạp không nuốt xuống.

Không phải Ôn Dư không muốn nuốt, mà căn bản Tưởng Vũ Hách không cho cô cơ hội, mỗi lần cảm thấy cổ họng cô muốn nuốt xuống, Tưởng Vũ Hách sẽ cướp đoạt trở về.

Một chu kỳ cứ vòng qua vòng lại như vậy, rượu vang đỏ lạnh buốt dần trở nên ấm nóng.

Khi tình đến nồng, Tưởng Vũ Hách muốn ôm Ôn Dư lên, tay rút từ mặt bàn về không cẩn thận đụng phải cái gì đó, cảm giác lụa mềm mại, rất trơn dính.

Anh hơi dừng lại, giống như nhận ra cái gì đó, đột nhiên dừng lại rủ mắt nhìn xuống.

Dưới ánh đèn, hai chân đẹp đẽ cân xứng được bao bọc bởi một đôi tất trắng trong suốt mềm mại, mơ hồ hiện ra một chút sáng bóng.

Ánh mắt Tưởng Vũ Hách thay đổi rõ ràng, anh ngẩng đầu nhìn mặt Ôn Dư.

Hô hấp của cô còn chưa hoàn toàn vững vàng, mái tóc dài nửa ướt lộn xộn ở sau lưng, đôi môi vừa mới được anh hôn qua có chút đỏ, nhưng càng đỏ hơn là sau khi kịch liệt qua đi, khóe miệng chảy ra một chút rượu còn sót lại.

Không nhiều không ít, vừa vặn một chút chảy ở khóe môi.

Màu đỏ ướt át, làm chấn động linh hồn.

Giống như một loại thuốc độc rực rỡ


"Thích không?" Ôn Dư nhẹ nhàng hỏi anh.

Cho dù Tưởng Vũ Hách có định lực cường đại hơn nữa, anh cũng không thể chống cự được sự kích thích một lần rồi lại một lần đánh sâu vào thị giác.

Anh không nói thêm gì nữa, sau khi liếm một chút rượu còn sót lại đi, một lần nữa dùng nụ hôn mãnh liệt cho Ôn Dư đáp án.

Lấy tư thế ngồi, Ôn Dư thuận thế dùng chân ôm lấy eo Tưởng Vũ Hách, anh ôm lấy cô trở về phòng ngủ.

New York đêm nay không ngủ, cả thành phố dường như cảm nhận được sự nhiệt tình và xúc động của bọn họ, không ngừng ồn ào náo nhiệt, kéo dài mãi không biến mất.

Đèn trên tủ rượu không tắt, ban đêm yên tĩnh, rượu vang đỏ có mùi thơm ngào ngạt còn sót lại trong ly rượu trong suốt, xuyên qua ly thủy tinh, giống như có thể nghe thấy âm thanh trong phòng ngủ cách đó không xa.

Từng tiếng thở dốc mềm mại hòa vào nhau, là sức mạnh đối kháng, giống như rượu vang đỏ đánh sâu vào vị giác sự si mê lưu luyến, quên hết tất cả.

...

Quá nửa đêm, phòng ngủ chỉ sáng một cái đèn nhỏ trên tường, vô cùng yên tĩnh.

Tưởng Vũ Hách dựa vào ban công, trong tay cầm một điếu thuốc châm lửa, hít một hơi, phả ra một làn khói nhàn nhạt.

Phòng ngủ và ban công chỉ cách nhau một cái cửa sổ, anh cứ dựa vào đó, yên lặng ngắm nhìn Ôn Dư nằm trên giường.

Ôn Dư ngủ thiếp đi.

Cô yên tĩnh nằm im trên giường, không biết có phải ngại nóng hay không, chăn mỏng trên người bị đẩy đến phần eo, toàn bộ phần sau lưng nhẵn bóng bại lộ ra bên ngoài.

Dưới ánh đèn vàng dịu dàng, làn da ửng hồng của cô vẫn chưa phai nhạt, kiều diễm như một bông hồng tắm trong hạt sương vào buổi sáng sớm.

Tưởng Vũ Hách cứ im lặng nhìn cô như thế.

Ngoại trừ sự nhớ nhung khi một tuần không gặp nhau, ngoại trừ dục vọng chiếm hữu một lần nữa quấy phá, đêm nay dường như anh còn mang theo chấp niệm và khát vọng đã từng đối với người phụ nữ thơm ngát kia, giờ đã đòi hỏi cô tăng lên gấp bội.

Mang theo vô số cảm xúc làm cho đêm này trở nên nồng đậm hơn.

Lúc này Ôn Dư ở trên giường bỗng nhiên nhíu mày, không biết có phải cô đang mơ hay không, cô hơi xoay người, tay sờ lung tung tìm kiếm cái gì đó ở bên cạnh.

Tưởng Vũ Hách lập tức bấm điếu thuốc rồi đi vào.

Anh nằm lại giường nắm lấy tay cô, tuy rằng Ôn Dư không mở mắt ra, nhưng sau khi cảm ứng được người của anh thì yên tĩnh lại.

Đầu cọ vào trong ngực anh, giọng nói thật thấp: "Đi đâu đấy?"

Tưởng Vũ Hách: "Hút thuốc."

Ôn Dư mơ mơ màng màng đáp một tiếng: "Em muốn ôm ngủ."

Tưởng Vũ Hách đưa tay xuyên qua cổ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu của cô.

Sau đó tắt đèn, suy nghĩ thật lâu trong bóng tối…

Nếu như Ôn Dư chính là số mệnh của anh, vậy có lẽ anh nên để cho cô dùng cách tốt hơn đến bên cạnh mình.

Ánh nắng ven biển New York sáng ngời lạ thường, đêm hôm trước lúc đi vào quên kéo rèm cửa sổ, thế nên sáng sớm hôm sau, Tưởng Vũ Hách bị ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ đánh thức.

Mới bảy giờ.

Người trong ngực còn đang ngủ say, Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng xuống giường kéo rèm cửa sổ lại, sau đó lại thu dọn đồ đạc bừa bộn.

Khi nhặt được đôi tất trắng gần như hoàn toàn bị phá hỏng, anh dừng một chút, liếc mắt nhìn Ôn Dư.

Cuối cùng anh không ném nó vào thùng rác, tạm thời đặt lên giường.

Làm xong tất cả mọi thứ, Tưởng Vũ Hách cầm quần áo định đi sang phòng bên cạnh tắm rửa trước. Ai ngờ vừa mở cửa, cửa lớn bên ngoài vang lên tiếng.

Tưởng Vũ Hách hơi dừng lại, phản ứng đầu tiên là đóng cửa phòng ngủ mình lại trước.

Anh từ từ đi ra ngoài, rất nhanh đã nhìn thấy cha mẹ của mình từ cửa đi vào.

"Cục cưng?" Lâm Số vui mừng nhìn Tưởng Vũ Hách: "Con dậy sớm như vậy sao?"

Tưởng Vũ Hách: "..."

Tưởng Văn Thành đứng bên cạnh Lâm Số, hai vợ chồng nhìn thấy Tưởng Vũ Hách xuất hiện ở nhà hình như không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

"Không phải hai người đang đi du lịch à." Tưởng Vũ Hách nói xong lại nhìn chân Lâm Số: "Không phải mẹ bị bong gân đến xương cốt nên phải ở lại bên kia tĩnh dưỡng sao?"

Vốn dĩ đại thọ bảy mươi tuổi của Phó Văn Thanh hai vợ chồng đều phải trở về, ai ngờ đêm trước khi về nước trên đường đi du lịch, chân Lâm Số bị thương, Phó Văn Thanh bảo bà đừng chạy tới chạy lui nữa, trước tiên dưỡng thương cho tốt đã.

Tưởng Văn Thành nói: "Bà nội con gọi điện thoại cho mẹ con, bảo con tới New York rồi, còn nói là để theo đuổi một cô gái, mẹ con nghe xong đêm đó chân khỏi luôn, không phải vì vô cùng lo lắng cho con sao, vội vàng ép cha trở về xem là cô gái như thế nào."

Lâm Đếm liếc xéo chồng một cái: "Ông thì không vội sao? Ông không vội thì lúc tôi trả lời điện thoại, ông dọn hành lý làm gì?"

Nói xong bà nói với Tưởng Vũ Hách: "Con cũng không biết cha con đấy, bên này mẹ còn đang nói chuyện với bà nội con, bên kia cha con đã thu dọn xong hành lý."

Tưởng Vũ Hách phản ứng lại nhàn nhạt, không nói gì, đi tới một bên lấy nước uống.


Lâm Số khập khiễng vòng đến bên cạnh anh hỏi: "Sao rồi, theo đuổi được chưa, thiếu cái gì thì con nói với mẹ."

Tưởng Văn Thành: "Đúng vậy, cho dù con bé có muốn sao trên trời cha cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp con hái cho con bé."

Lâm Số: "Không thể để con bé chạy được."

Tưởng Văn Thành: "Phải nắm bắt cơ hội này."

Tưởng Vũ Hách uống một ngụm nước cũng không thể yên tĩnh, anh hít sâu một hơi, quay lại: "Hai người muốn làm gì?"

Lâm Số: "Anh còn mặt mũi nói nữa à? Anh bao nhiêu tuổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái?"

Tưởng Văn Thành: "Khi tôi bằng tuổi anh, chị gái anh đã thuộc ‘Tam Tự Kinh’ rồi."

Tưởng Vũ Hách: "..."

Được rồi, anh lười nói.

Lâm Số thấy con trai xoay người muốn đi, lập tức ngăn lại: "Con đừng đi, cha mẹ đều đã trở về, có phải con nên nói cho cha mẹ biết bây giờ hai người đã đi đến bước nào không?"

Tưởng Vũ Hách đang muốn mở miệng, trong phòng ngủ truyền đến một tiếng kêu to mơ hồ: "Anh ơi..."

Lâm Số và Tưởng Văn Thành: "?"

Lúc này Tưởng Vũ Hách buông ly nước xuống, lại nhìn cha mẹ một cái, giọng điệu không quá vui vẻ:

"Nói nhỏ một chút có được không?"

"Làm ầm ĩ đến cô ấy rồi."

Lâm Số và Tưởng Văn Thành: "..."

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, hậu tri hậu giác hiểu ra gì đó, trong mắt không ngừng hiện lên “Được lắm”.

Tưởng Vũ Hách trở lại phòng, đóng cửa lại, thuận tiện khóa trái.

Quả thật Ôn Dư đã tỉnh lại, nhưng không phải bị đánh thức mà bỗng nhiên cô mở mắt ra, không thấy Tưởng Vũ Hách, bởi vì quá mệt mỏi không muốn đứng lên nên cô mới hô vài tiếng.

Thấy Tưởng Vũ Hách trở lại, lập tức làm nũng đưa tay ra muốn ôm: "Anh lại đi đâu nữa?"

Tưởng Vũ Hách ôm lấy cô: "Anh ra ngoài tắm rửa."

Ôn Dư chui vào trong ngực anh như một con mèo nhỏ, nhắm mắt lại, giống như muốn ngủ tiếp.

"Còn muốn ngủ?"

Ôn Dư ừ một tiếng.

Tưởng Vũ Hách không nói gì nữa, ở bên giường cùng cô vài phút, chờ Ôn Dư ngủ đi, sau đó anh mới đi ra khỏi phòng một lần nữa.

Lâm Số và Tưởng Văn Thành giống như đang nhìn bảo vật quốc gia, hiếm hoi đứng trước cửa: "Tỉnh rồi sao?"

Tưởng Vũ Hách: "Ngủ tiếp rồi."

Lâm Số lập tức thực hiện động tác “suỵt” với Tưởng Văn Thành, nghiêm túc nói: "Im lặng một chút, đừng nói nữa."

Tưởng Văn Thành: "..."

Có vẻ như ông là người nói nhiều nhất.

Ôn Dư ngủ một giấc trực tiếp đến giữa trưa.

Tối hôm qua cô thực sự quá mệt mỏi, mệt đến mức cuối cùng không nhớ rõ lần thứ mấy, ngủ thiếp đi mất.

Bây giờ mở mắt ra, không có ai trong phòng.

Cô rời giường đi kéo rèm cửa sổ, ánh nắng mạnh mẽ chiếu vào, Ôn Dư lấy tay che mắt, cụp mắt xuống thật nhanh, nhìn thấy đôi chân không chịu nổi gánh nặng của mình.

Màu đỏ kiều diễm là kết quả xuất hiện của đêm qua.

Vết bầm tím hơi cũ kỹ ở cổ là tác phẩm của lần trước.

Cô nhớ tới tối hôm qua Tưởng Vũ Hách từng chút từng chút xé rách đôi tất trắng, đặt xuống nụ hôn trên đó, hai má bỗng dưng hơi nóng lên.

Ôn Dư mặc xong áo sơ mi, cô chuẩn bị ra ngoài tìm người, vừa mở cửa đã thấy Tưởng Vũ Hách đứng ở cửa, hình như đang muốn tiến vào.

Cô hơi sững sờ, theo bản năng lui về phía sau: "Anh đi đâu đấy?"

Tưởng Vũ Hách nhìn thấy chân cô, dừng một chút: "Chờ anh một chút, đừng ra ngoài."

Ôn Dư: "?"

Đại khái khoảng năm phút, Tưởng Vũ Hách lại mở cửa đi vào, lần này trong tay có thêm một chiếc váy dài.

"Đổi đi."

Ôn Dư nhìn chiếc váy khổng tước dài màu xanh lá cây, nhanh chóng nhận ra đó là mẫu mới của một thương hiệu nào đó, mặt trên vẫn còn mác.

Cô tò mò nói: "Buổi sáng anh ra ngoài để mua cho em sao?"

Tưởng Vũ Hách: "Của mẹ anh."

Ôn Dư: "..."

Cô lại nhìn kích thước, quả nhiên, so với quần áo bình thường cô hay mặc lớn hơn nửa số.

"Em tùy tiện mặc quần áo của mẹ anh hình như không tốt lắm đâu?"

Tưởng Vũ Hách nhìn cô một cái, anh không biết nên nói thế nào cho cô biết, vừa rồi Lâm Số ở trong phòng thay đồ hận không thể mang toàn bộ quần áo chưa tháo mác qua đây để cho Ôn Dư chọn.

"Không có gì là không tốt cả, mặc vào đi."

Nói xong Tưởng Vũ Hách đóng cửa lại.

Đúng lúc dấu vết trên đùi quá xấu hổ, Ôn Dư cũng không khách sáo nữa, thay váy, cầm áo sơ mi ném lại giường thì phát hiện đôi tất rách kia.


Mặt cô đỏ lên, rõ ràng không có ai ở đây nhưng vẫn chột dạ vội vàng giấu tất vào trong túi mình.

Sau đó cô đi rửa mặt, dọn dẹp sạch sẽ, tiếp theo đi ra khỏi phòng ngủ, vừa đi vừa hỏi: "Em chuẩn bị xong rồi, bữa trưa chúng mình đi ra ngoài ăn hay đến nhà em ăn?"

Vừa dứt lời, Ôn Du đã nhìn thấy bên cạnh bàn ăn trong phòng khách bất ngờ có ba người ngồi.

Tưởng Vũ Hách bình tĩnh chỉ vào vị trí bên cạnh: "Lại đây."

Ôn Dư: "..."

"Đây là cha mẹ anh."

Ôn Dư: "...".

Ôn Dư rốt cục hiểu vì sao Tưởng Vũ Hách bảo cô thay váy dài ra.

Nếu như nói bố mẹ chồng tương lai đột nhiên xuất hiện không thể ngăn cản được, ít nhất Tưởng Vũ Hách giúp cô ngăn cản sự xấu hổ chứ không giống như Ôn Dịch An.

Ít ra bầu không khí bọn họ gặp mặt lúc này tốt hơn nhiều so với lần đó của Ôn Dịch An.

Ôn Dư rất lễ phép chào hỏi hai người: "Xin chào cô chú, con là Ôn Dư."

"Được, ngoan lắm."

Lâm Số liên tục đánh giá cô, thỉnh thoảng ném ánh mắt mừng rỡ muốn giấu cũng không thể giấu được về phía Tưởng Vũ Hách.

Một bữa ăn bắt đầu trong một bầu không khí hài hòa. Trong bữa cơm Lâm Số tùy ý hỏi thăm về công việc, gia đình của Ôn Dư, Ôn Dư tỏ ra không kiêu ngạo không tự ti, tự nhiên hào phóng, còn rất bình tĩnh nói về chuyện phá sản trong nhà.

Điều này khiến cho hai vợ chồng vô cùng hài lòng: "Bây giờ thật sự rất hiếm khi thấy một cô gái độc lập tự chủ giống Ngư Ngư, có dũng khí, không sợ thất bại, rất tốt."

Lâm Số càng nhìn cô càng thích, lúc ăn được một nửa thuận miệng hỏi một câu: "Ngư Ngư, con và Vũ Hách quen nhau như thế nào vậy? Dì nghe bà nói, cháu sống trong nhà bọn dì mấy tháng?"

Đề tài này khiến cho ý cười vốn đang treo ở khóe miệng Ôn Dư hơi dừng lại.

Làm sao quen biết...

Nếu nói một cách thành thật, Ôn Dư dựa vào lừa gạt vào nhà họ Tưởng.

Đối với cha mẹ mình, ngược lại cô nói chuyện rất thoải mái, cái gì cũng dám nói.

Nhưng đây là cha mẹ của Tưởng Vũ Hách.

Nếu như bọn họ biết con trai của họ đã bị lừa dối lâu như vậy, họ vẫn sẽ nhiệt tình như bây giờ sao?

Ôn Dư chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, xấu hổ nở nụ cười, Tưởng Vũ Hách ngồi bên cạnh bình tĩnh trả lời:

"Không phải con nói rồi sao, chú Hà lái xe đụng phải cô ấy, cô ấy mất trí nhớ một thời gian, con dẫn cô ấy về nhà dưỡng thương."

Ôn Dư sửng sốt, liếc mắt nhìn Tưởng Vũ Hách, cô phát hiện vẻ mặt nhàn nhạt của anh giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường hàng ngày.

Tưởng Vũ Hách chú ý tới ánh mắt Ôn Dư, gắp thức ăn từ trên đĩa cho cô: "Ăn cơm đi, nhìn anh làm gì."

Lâm Số ở bên kia còn đang bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy."

Dừng một chút, bà xoay người nói với Tưởng Văn Thành: "Quay về phải tăng lương cho chú Hà."

Ôn Dư: "..."

Tưởng Vũ Hách: "..."

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Du lễ phép chào tạm biệt hai vị trưởng bối, Lâm Số nói lần đầu tiên gặp mặt chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, nên có chút tùy tiện, bảo Ôn Dư đừng thấy lạ.

Ôn Dư suy nghĩ, có phải tặng cô quần áo gì đó không, hay là đưa cho cô đồ ăn vặt gì đó.

Ai ngờ mẹ chồng tương lai lại lại đưa một cái hộp trang sức tinh xảo: "Tháng trước mới mua, không đắt, cháu mang theo chơi."

Ôn Dư mở ra xem, là một cái vòng tay gắn toàn kim cương tinh xảo.

Nếu cô nhớ không nhầm, thương hiệu trang sức này giới hạn số lượng mẫu mã, giá cả là bảy con số.

Cái này gọi là không đắt?

Cái này gọi là mang đại theo chơi?

Lúc này Ôn Dư định từ chối ý tốt của Lâm Số, ai ngờ Tưởng Vũ Hách trực tiếp lấy vòng tay từ trong hộp ra đeo lên cổ tay cô.

"Mẹ anh tặng em thì cứ đeo đi."

Lâm Số và Tưởng Văn Thành cũng một mực ở bên cạnh khuyên bảo, Ôn Dư cảm thấy nếu cô từ chối hình như có hơi sĩ diện, đành phải đồng ý trước rồi tính sau.

Nhưng trên đường trở về, cô càng đeo càng cảm thấy nóng tay.

"Lần đầu tiên mẹ anh gặp mặt đã tặng em món quà đắt tiền như thế này có ổn không?"

Tưởng Vũ Hách: "Bà ấy đã rất kiềm chế rồi."

Ôn Dư: "..."

Ôn Dư nhìn chằm chằm chiếc vòng tay, thu hồi tầm mắt lại, mím môi kéo cánh tay Tưởng Vũ Hách hỏi: "Vậy anh thì sao?"

Tưởng Vũ Hách không hiểu: "Anh làm sao?"

"Sao anh không kiềm chế một chút, chờ đến ngày kia em trở về, nhất định phải bay thật xa tới tìm em."

Lúc Ôn Dư nói những lời này khóe miệng đã nhếch lên, chỉ là cô muốn nghe Tưởng Vũ Hách trả lời cô một câu như “Anh không đợi được, anh không thể đợi được nữa” mà thôi.

Im lặng vài giây, cô quả nhiên nghe thấy Tưởng Vũ Hách nói như thế.

"Anh không chờ được."

Nhưng Ôn Dư còn chưa kịp mở cờ trong bụng, nửa câu sau của người đàn ông trực tiếp khiến cô sợ tới mức tim gan run lên.

"Bạn gái cũ của anh xuất hiện."

Ôn Dư: "?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương