Trà Xanh Mãn Cấp Mới Ba Tuổi Rưỡi
-
Chương 7
Nhưng mà như đã nói, Bùi Chân cũng không cảm thấy mình nói sai, dù sao với thị lực của một người trưởng thành chưa chắc có thể nhận ra bức tranh của Cố Tả Tả là một con công, chứ đừng nói là trẻ con.
Có điều, Bùi Chân chẳng muốn đáp lại Cố Tả Tả , nhưng Cố Tả Tả nhất quyết bước tới trước mặt Bùi Chân lại là một chuyện khác, Bùi Chân thực sự muốn tiếp tục nói chuyện trêu chọc Cố Tả Tả, nhưng một người khác đã lên tiếng cướp mất vị trí của cô bé:“Cố Tả Tả, lại bắt nạt người khác nữa sao!”Quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng trượt ván đang hùng hùng hổ hổ lao tới, cậu bé dừng lại ở giữa Cố Tả Tả và Bùi Chân, dùng thân mình bảo vệ Bùi Chân ở phía sau.
Bùi Chân nhận ra, đó chính là thần tượng của nhà trẻ Minh Thành, Đường Gia của lớp lá.
Đường Gia nổi tiếng là chính nghĩa, cũng chính bởi vì điểm này mà cậu bé là thần tượng được vô số bé ở trường mẫu giáo ngưỡng mộ, dù sao trẻ con cũng đơn thuần, ít nhiều đều có chút mê luyến những người được gọi là anh hùng.
Nhà họ Đường và nhà họ Cố rất quen thuộc với nhau, bởi vậy những đứa trẻ của hai nhà cũng vậy.
Đường Gia từ trước đã không thích sự kiêu ngạo của Cố Tả Tả, nhất là không ưa thái độ của Cố Tả Tả đối với Cố Hữu Hữu, cậu bé cũng đã nghe về những gì đã xảy ra trong lớp mỹ thuật hôm nay, vì vậy khi nhìn thấy Cố Tả Tả chặn Bùi Chân ở cổng trường, cậu bé đã trực giác nghĩ rằng bên kia đang kiếm chuyện.
Cố Tả Tả vốn là muốn gây rắc rối cho Bùi Chân, nhưng thấy Đường Gia tới, cô bé nhất thời cảm thấy ủy khuất: Cô bé còn chưa kịp ra tay, sao có thể bị gọi là kẻ bắt nạt?Thế nhưng Đường Gia không đếm xỉa gì tới những suy nghĩ nhỏ nhặt của Cố Tả Tả, Cố Tả Tả thấy thế nhất thời khổ sở buồn bã bỏ chạy, trước khi đi còn không quên ném cho Bùi Chân một cái liếc mắt hung hăng.
Bùi Chân nhìn bóng lưng của Cố Tả Tả đi xa, trong lòng ngao ngán, châm đèn cho EQ của cô gái nhỏ này, nghiêng đầu về phía Đường Gia với vẻ mặt vui vẻ: “Anh trai này, cám ơn nhé”Cô bé cười ngượng ngùng xấu hổ làm cho lồng ngực Đường Gia đập loạn xạ, khuôn mặt ửng hồng nhàn nhạt, có chút ngượng ngùng nói: “Không có gì, em là Bùi Chân đúng không? Anh là Đường Gia!”“Vậy em có thể gọi anh là anh Đường Gia không?” Bùi Chân nghiêng đầu hỏi, ánh mặt trời từ kẽ lá chiếu vào khe hở, vừa vặn chiếu vào cô bé nhỏ có má lúm đồng tiền.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook