Tra Thú Hoàn Lương Ký
-
Chương 62: Nhớ các ngươi nên chui ra khỏi phần mộ
Nghe tiếng của Tô Phù Phong, Hỉ Hỉ đột nhiên mở mắt, lệ vẫn còn hoen mi, lỗ tai run run, thân mình căng thẳng.
“Nhất định là mẫu thân tới cứu ta! đám người xấu các ngươi chờ mẹ ta đến thu thập các ngươi thế nào đi”
Hỉ Hỉ mặc dù mới thành hình người, nhưng nàng cũng biết thế giới này có một loại người được gọi là người xấu. Nam nhân yêu nghiệt bị trói chính là kẻ l;úc trước thừa dịp nàng ngủ say mà đem nàng tới một cái hậu hoa viên kỳ quái, lại chẳng chút quan tâm. Còn nam nhân ngồi trên xe lăn thoạt nhìn cũng không phải dễ chọc, chỉ có thúc thúc mi thanh mục tú dùng sợi tơ đen che lại hai mắt là có vẻ không giống người xấu, bởi vì hắn đối với nàng rất ôn hòa, mỗi khi nữ nhân bộ dạng xinh đẹp nhưng không giống người tốt kia ăn hiếp nàng, thúc thúc này sẽ ngăn lại, còn đem thức ăn tới cho nàng, làm cho nàng có thêm sức lực để chờ mẫu thân tới cứu.
Tô Phù Phong cười lạnh, ai thu thập ai còn chưa biết, nhìn lại Hỉ Hỉ thấy nàng dù thân mình vẫn là một đứa nhỏ nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn, tóc cũng chuyển sang hoa râm, Tô Phù Phong sợ tới mức thối lui một bước.
“Làm sao vậy?” Cốc Nhiễm phát hiện hành động của Tô Phù Phong liền hỏi.
Tô Phù Phong chỉ vào Hỉ Hỉ nói “ đứa nhỏ này đột nhiên lại già đi”
Nghe vậy Cốc Nhiễm vội đi ra sau bức bình phong, đưa tay sờ lên mặt Hỉ Hỉ, cảm giác được làn da thô ráp, nếp nhăn nơi khóe mắt, hắn mím môi thở dái một hơi.
“Đứa nhỏ này không sống được bao lâu nữa, nàng đang trong quá trình lão hóa” Minh Chiêu lên tiếng, sau khi hắn mang Hỉ Hỉ về Vô Vi cung đã phát hiện ra, khi đó Hỉ Hỉ vẫn còn là một đứa trẻ quấn trong tã, hồn phách không ổn định, khi thì hình người khi lại là hồ, chỉ hơn một tháng nàng đã biến thành một tiểu cô nương bảy tám tuổi. Nàng điên cuồng trưởng thành cũng khẩn trương già đi.
Ai ngờ Hỉ Hỉ cười to” không có việc gì, cha ta nói, hắn sẽ chữa cho ta”
“Cha ngươi? Cha ngươi là ai?” Cốc Nhiễm hỏi, rõ ràng đã biết cha nàng là ai nhưng hiếm khi đứa nhỏ này chủ động mở miệng nên không thể bỏ qua cơ hội.
“Cha ta là nam nhân duy nhất trong tam giới hiểu rõ ta nhất’ Hỉ Hỉ cười đến tự hào, mặt mày cũng rạng rỡ hơn.
“Ngươi lại không thành thật.” Cốc Nhiễm ra vẻ không ưng thuận, nhéo nhéo cái mũi mượt mà của Hỉ Hỉ”
Kẻ làm cha nào cũng là nam nhân yêu thương con mình nhất, hắn bỗng nhiên nhớ đến phụ vương đã mất đi hơn một vạn năm của hắn, thời gian qua đã lâu mà hắn lại mất đi trí nhớ nên ký ức về phụ vương cũng không còn. Hắn không tưởng tượng được tình thương của cha là thế nào, không cảm nhận được sự ấm áp của tình cha con, hắn chỉ có thể tìm cảm giác về phụ vương từ trong tình yêu thương vô hạn của huynh trưởng Thiên Quân. Cho nên hắn luôn coi nhân sinh như trò chơi, không ngừng gặp rắc rối, làm cho Thiên Quân đau đầu vì hắn, tìm mọi cách thu dọn cục diện rối rắm cho hắn chỉ vì muốn cảm thụ tình cảm ấm áp của thân nhân nhiều hơn, huynh trưởng như cha, hắn muốn trước khi Thiên Quân tọa hóa sẽ lưu giữ được càng nhiều ký ức về hắn càng tốt.
“Ta nào có không thành thật.” Hỉ Hỉ lắc đầu, chính mẹ nàng nói cho nàng biết như vậy a, nàng không có nói dối, mẹ còn nói nàng sẽ là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ là…nàng rất tưởng nhớ bọn họ, nàng không tìm thấy cha mẹ ruột, còn có mẫu thân đem nàng đặt lên cây đào cũng không cần nàng nữa rồi…
Tính thời gian, cảm thấy người phải đến cũng đã đến, Cốc Nhiễm không nói nhiều nữa mà xoay người rời khỏi tấm bình phong.
Khi A Ly đi vào Thiên Vi cung, phát hiện thiên la địa võng đã bị mở, nàng cũng không để ý xem ai đã làm việc này, nếu là Minh Chiêu thì e là hắn sẽ không khống chế được mà làm cho toàn bộ kết giới đều suy sụp.
Vì gấp gáp, A Ly không kịp biến hình, trực tiếp dùng chân thân xông vào Thiên Vi cung, đây cũng là lúc sức lực được tập trung nhiều nhất. Có lẽ lát nữa sẽ xảy ra ác chiến, nàng biết Thiên Vi cung lúc này yên lặng như vậy là đang tập trung tinh thần cho cuộc chiến. Nàng biết bên ngoài Thiên Vi cung yên lặng như vậy là đại biểu cho bên trong đang gợn sóng ba đào, tất cả đều tập trung tinh thần chờ nàng tới nhưng vì Hỉ Hỉ, dù là núi đao biển lửa nàng cũng không màng.
Hít sâu một hơi, nàng chui vào chỗ kết giới bị phá, nhẹ nhàng không tiếng động rơi xuống đất. Nàng quá quen thuộc nơi này nhưng không biết Hỉ Hỉ bị giam ở đâu, tránh né thiên binh tuần tra, nàng bắt đầu tìm kiếm từng gian phòng một, hành động này trong Thiên Vi cung thì chẳn khác nào là tìm kim đáy bể.
“Dạ, ta không nhìn lầm chứ, đó là Hoan Hỉ thú, cư nhiên còn có Hoan Hỉ thú còn sống a”
Trong bóng tối, có hai bóng dáng đang yên lặng theo dõi A Ly, bọn họ cũng đang tìm kiếm trong Thiên Vi cung thì đột nhiên nhìn thấy một cự thú xâm nhập vào đây, tựa hồ như cũng tìm kiếm gì đó như bọ họ, đi theo chốc lát thì nữ tử nhận ra cự thú đó chính là Hoan Hỉ thú thì không nén được kích động.
Dạ liếc mắt ý bảo nàng yên lặng, đừng quấy nhiễu Hoan Hỉ thú kia, ánh mắt chăm chú. Bọn họ còn chưa biết Hoan Hỉ thú đến Thiên Vi cung làm gì, chi bằng cứ theo dõi rồi sau đó tùy theo tình huống mà hành động.
A Ly tìm không thấy người thì rất sốt ruột, mà hai người phía sau tu vi lại rất cao nên nhất thời nàng không nhận ra. Ở chính điện không tìm được Hỉ Hỉ, nàng liền nhẹ chân đi ra hậu việc, hành lang gấp khúc uốn lượn, từng gốc cây ngọn cỏ đều khắc sâu trong tâm trí nàng, nàng không khỏi chậm bước đưa mắt nhìn cảnh vật chung quanh, tên gia hỏa Cốc Nhiễm vẫn xa hoa lãng phí như vậy, các kỳ hoa dị thảo quý hiếm trong tam giới mọc đầy trong sân nhỏ nhà hắn như cây cỏ bình thường khiến người ta không khỏi đỏ mắt.
“Chi nha” một tiếng, cửa phòng mở ra, trước mắt mọi người là một bóng người lắc lư đi tới, vừa đi vừa chăm chú nhìn, chính là Chư Tử đang nửa tỉnh nửa mê, lão bằng hữu a. Hôm nay không phải phiên trực của hắn nên hắn tranh thủ ngủ thêm một chút, đang ngon giấc thì mắc tiểu nên mới đi tìm nhà vệ sinh, chỉ tùy tiện khoác ngoại bào lên người, hai mắt cũng không thèm mở mà bằng vào trí nhớ lắc lư đi tới nhà vệ sinh, không để ý đến sự khác thường chung quanh.
A Ly tựa hồ muốn trêu đùa, cười gian một cái rồi nhanh chóng biến hóa, thân hình cự thú lóe lên một cái đã trở về bộ dạng lửng chó trước kia, so với chân thân thì lửng chó này đúng là khác nhau một trời một vực.
Dạ và nữ tử bên cạnh đều không hiểu tình huống thế nào, không biết Hoan Hỉ thú kia muốn làm gì, nghe nói Cốc Nhiễm tiên quân từng nuôi dưỡng một lửng chó, đừng nói nàng muốn giả làm sủng thú đã chết kia nha. A Ly vui vẻ đón đầu Chư Tử, ngoáy ngoáy cái đuôi, bộ dáng nịnh nọt.
“A...” Chư Tử cảm giác dưới chân có gì ngăn cản hắn, tưởng tảng đá, muốn nhấc chân đá đi thì thì chân vẫn con treon trên không trung, lại cảm giác cẳng chân bị cái gì đó quấn chặt. Hắn không tình nguyện mở mắt, cúi đầu nhìn xuống xem rốt cuộc là gì thì vừa nhìn thấy đã sợ tới mức há hốc miệng, vật đang ôm cẳng chân của hắn chẳng phải là cái gì mà chính là A Ly.
“A Ly! Thật đúng là người sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ?” Chư Tử nhéo cánh tay, cảm giác đau đớn truyền đến, như vậy là thật chứ không phải mơi.
“Meo meo ~” không đúng, mèo kêu tuy rằng rất vui tai nhưng A Ly cũng biết là mình kêu sai.
“Ặc ặc ~” cũng không đúng, đây là dê kêu, đã lâu không làm tiểu thú, quên mất lửng chó kêu thế nào.
Quyết định từ bỏ, trực tiếp nói chuyên luôn “ ân, Chư Tử, ta đã trở lại” A Lý ngẩn đầu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe long lanh làm cho người ta yêu mến.
“Không đúng! Ngươi không phải đã chết sao?” Chư Tử đưa tay xoa mắt, ngồi xuống nhìn thẳng vào A Ly.
“Người ta nhớ các ngươi, cho nên từ trong phần mộ đi ra ngoài…” A Ly nghiến răng nghiến lợi nói, ngoại trừ lý do này nàng không tìm được cớ nào khác, dù sao đầu óc của Chư Tử cũng đơn giản, hẳn là có thể ứng phó được.
Chư Tử suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
“Nguyên lai ngươi là quỷ hồn a... Nhưng là hôm nay cung tiên sương mù lượn lờ, chính khí lăng nhiên, đừng nói là quỷ, tiểu yêu đạo hạnh thấp cũng bị tiên khí róc tới xương cốt không còn a” Chư Tử lui ra sau một bước, A Ly lại túm cẳng chân hắn không buông.
Thì ra Chư Tử cũng không dễ bị lừa như vậy, A Ly cắn răng, quyết định thử chiêu khác.
“Thối Chư Tử, ngươi quả là dong dài, người ta vất vả lắm mới vào được Thiên Vi cung để nhìn mặt các ngươi lần cuối, coi như ta sẽ không còn tiếc nuối gì nữa..ô..ô, người ta bị chôn ở Viêm Châu rất lạnh a, lại không có gà nướng ăn, người ta rất nhớ các ngươi..ô..ô”
A Ly nước mắt nước mũi tèm lem, không ngừng chùi vào ống quần của Chư Tử, lại cảm thấy đó là việc đương nhiên mà không chút áy náy.
Chư Tử bĩu môi vẻ mặt ủy khuất, trừ bỏ A Ly, còn có ai làm ra hành động vô sỉ như vậy.
“Thật đúng là ngươi, A Ly, ô..ô… tiên quân thấy ngươi thì nhất định sẽ rất cao hứng”
Chư Tử nói xong thì sửng sốt, cảm giác ghen tỵ tràn đến “ ngươi không biết tiên quân vì trút giận cho ngươi mà đến Khổ Hải tìm Trừng Nhãn báo thù, kết quả hai mắt bị mù…”
A Ly bỏ chân trước xuống, không lên tiếng, cọ cọ thân mình vào chân Chư Tử.
“A Ly?” Chư Tử thấy A Ly đột nhiên an tĩnh như vậy thì gọi thử một tiếng.
Hoàn hồn, A Ly nâng trảo lên lau mắt, nước mắt thấm ướt lông của nàng
“Nghe nói Cốc Nhiễm bắt một bạch hồ làm sủng thú mới, chắc là không còn nhớ ta nữa rồi”
“Nhớ rõ nhớ rõ! A Ly! Người khác không biết, nhưng ta lúc nào cũng hầu hạ bên cạn tiên quân nên biết rất rõ, ngươi không biết hắn khổ sở thế nào đâu, người khác nghĩ hắn chỉ mất một sủng thú thì không có gì quan trọng nhưng ta rất hiểu, hắn…”
“Ta không tin, trừ phi ngươi dẫn ta đi nhìn bạch hồ kia, như vậy ta mới tin là Cốc Nhiễm không có quên ta” A Ly vẫn khăng khăng cốc chấp.
“Trước tiên không vội, ta mang ngươi đi vài chỗ, ngươi sẽ tin” Chư Tử nóng nảy, tóm cổ A Ly đi tới Thanh Nhàn điện.
Thối Chư Tử, cư nhiên dám tóm cổ nàng, lá gan lớn hơn không ít a, bất quá nàng nhịn, còn phải nhờ hắn dẫn đường tới chỗ Hỉ Hỉ bị giam a.
“Xem ra Hoan Hỉ thú này là đi tìm nữ nhi của chúng ta” nữ tử hoảng sợ, lo lắng nhìn Dạ bên cạnh.
“Đi theo sau, Thiên Vi cung quá lớn, trong thời gian ngắn không dễ dàng tìm được, nếu Hoan Hỉ thú kia có thể từ trong miệng tiên đồng tìm ra manh mối thì chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi đi”. Dạ lập tức nối gót Chư Tử, Ám Dạ kiếm vẫn nắm chặt trong tay đề phòng bất trắc, vẻ mặt cương nghị lạnh lùng.
“Nhất định là mẫu thân tới cứu ta! đám người xấu các ngươi chờ mẹ ta đến thu thập các ngươi thế nào đi”
Hỉ Hỉ mặc dù mới thành hình người, nhưng nàng cũng biết thế giới này có một loại người được gọi là người xấu. Nam nhân yêu nghiệt bị trói chính là kẻ l;úc trước thừa dịp nàng ngủ say mà đem nàng tới một cái hậu hoa viên kỳ quái, lại chẳng chút quan tâm. Còn nam nhân ngồi trên xe lăn thoạt nhìn cũng không phải dễ chọc, chỉ có thúc thúc mi thanh mục tú dùng sợi tơ đen che lại hai mắt là có vẻ không giống người xấu, bởi vì hắn đối với nàng rất ôn hòa, mỗi khi nữ nhân bộ dạng xinh đẹp nhưng không giống người tốt kia ăn hiếp nàng, thúc thúc này sẽ ngăn lại, còn đem thức ăn tới cho nàng, làm cho nàng có thêm sức lực để chờ mẫu thân tới cứu.
Tô Phù Phong cười lạnh, ai thu thập ai còn chưa biết, nhìn lại Hỉ Hỉ thấy nàng dù thân mình vẫn là một đứa nhỏ nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn, tóc cũng chuyển sang hoa râm, Tô Phù Phong sợ tới mức thối lui một bước.
“Làm sao vậy?” Cốc Nhiễm phát hiện hành động của Tô Phù Phong liền hỏi.
Tô Phù Phong chỉ vào Hỉ Hỉ nói “ đứa nhỏ này đột nhiên lại già đi”
Nghe vậy Cốc Nhiễm vội đi ra sau bức bình phong, đưa tay sờ lên mặt Hỉ Hỉ, cảm giác được làn da thô ráp, nếp nhăn nơi khóe mắt, hắn mím môi thở dái một hơi.
“Đứa nhỏ này không sống được bao lâu nữa, nàng đang trong quá trình lão hóa” Minh Chiêu lên tiếng, sau khi hắn mang Hỉ Hỉ về Vô Vi cung đã phát hiện ra, khi đó Hỉ Hỉ vẫn còn là một đứa trẻ quấn trong tã, hồn phách không ổn định, khi thì hình người khi lại là hồ, chỉ hơn một tháng nàng đã biến thành một tiểu cô nương bảy tám tuổi. Nàng điên cuồng trưởng thành cũng khẩn trương già đi.
Ai ngờ Hỉ Hỉ cười to” không có việc gì, cha ta nói, hắn sẽ chữa cho ta”
“Cha ngươi? Cha ngươi là ai?” Cốc Nhiễm hỏi, rõ ràng đã biết cha nàng là ai nhưng hiếm khi đứa nhỏ này chủ động mở miệng nên không thể bỏ qua cơ hội.
“Cha ta là nam nhân duy nhất trong tam giới hiểu rõ ta nhất’ Hỉ Hỉ cười đến tự hào, mặt mày cũng rạng rỡ hơn.
“Ngươi lại không thành thật.” Cốc Nhiễm ra vẻ không ưng thuận, nhéo nhéo cái mũi mượt mà của Hỉ Hỉ”
Kẻ làm cha nào cũng là nam nhân yêu thương con mình nhất, hắn bỗng nhiên nhớ đến phụ vương đã mất đi hơn một vạn năm của hắn, thời gian qua đã lâu mà hắn lại mất đi trí nhớ nên ký ức về phụ vương cũng không còn. Hắn không tưởng tượng được tình thương của cha là thế nào, không cảm nhận được sự ấm áp của tình cha con, hắn chỉ có thể tìm cảm giác về phụ vương từ trong tình yêu thương vô hạn của huynh trưởng Thiên Quân. Cho nên hắn luôn coi nhân sinh như trò chơi, không ngừng gặp rắc rối, làm cho Thiên Quân đau đầu vì hắn, tìm mọi cách thu dọn cục diện rối rắm cho hắn chỉ vì muốn cảm thụ tình cảm ấm áp của thân nhân nhiều hơn, huynh trưởng như cha, hắn muốn trước khi Thiên Quân tọa hóa sẽ lưu giữ được càng nhiều ký ức về hắn càng tốt.
“Ta nào có không thành thật.” Hỉ Hỉ lắc đầu, chính mẹ nàng nói cho nàng biết như vậy a, nàng không có nói dối, mẹ còn nói nàng sẽ là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ là…nàng rất tưởng nhớ bọn họ, nàng không tìm thấy cha mẹ ruột, còn có mẫu thân đem nàng đặt lên cây đào cũng không cần nàng nữa rồi…
Tính thời gian, cảm thấy người phải đến cũng đã đến, Cốc Nhiễm không nói nhiều nữa mà xoay người rời khỏi tấm bình phong.
Khi A Ly đi vào Thiên Vi cung, phát hiện thiên la địa võng đã bị mở, nàng cũng không để ý xem ai đã làm việc này, nếu là Minh Chiêu thì e là hắn sẽ không khống chế được mà làm cho toàn bộ kết giới đều suy sụp.
Vì gấp gáp, A Ly không kịp biến hình, trực tiếp dùng chân thân xông vào Thiên Vi cung, đây cũng là lúc sức lực được tập trung nhiều nhất. Có lẽ lát nữa sẽ xảy ra ác chiến, nàng biết Thiên Vi cung lúc này yên lặng như vậy là đang tập trung tinh thần cho cuộc chiến. Nàng biết bên ngoài Thiên Vi cung yên lặng như vậy là đại biểu cho bên trong đang gợn sóng ba đào, tất cả đều tập trung tinh thần chờ nàng tới nhưng vì Hỉ Hỉ, dù là núi đao biển lửa nàng cũng không màng.
Hít sâu một hơi, nàng chui vào chỗ kết giới bị phá, nhẹ nhàng không tiếng động rơi xuống đất. Nàng quá quen thuộc nơi này nhưng không biết Hỉ Hỉ bị giam ở đâu, tránh né thiên binh tuần tra, nàng bắt đầu tìm kiếm từng gian phòng một, hành động này trong Thiên Vi cung thì chẳn khác nào là tìm kim đáy bể.
“Dạ, ta không nhìn lầm chứ, đó là Hoan Hỉ thú, cư nhiên còn có Hoan Hỉ thú còn sống a”
Trong bóng tối, có hai bóng dáng đang yên lặng theo dõi A Ly, bọn họ cũng đang tìm kiếm trong Thiên Vi cung thì đột nhiên nhìn thấy một cự thú xâm nhập vào đây, tựa hồ như cũng tìm kiếm gì đó như bọ họ, đi theo chốc lát thì nữ tử nhận ra cự thú đó chính là Hoan Hỉ thú thì không nén được kích động.
Dạ liếc mắt ý bảo nàng yên lặng, đừng quấy nhiễu Hoan Hỉ thú kia, ánh mắt chăm chú. Bọn họ còn chưa biết Hoan Hỉ thú đến Thiên Vi cung làm gì, chi bằng cứ theo dõi rồi sau đó tùy theo tình huống mà hành động.
A Ly tìm không thấy người thì rất sốt ruột, mà hai người phía sau tu vi lại rất cao nên nhất thời nàng không nhận ra. Ở chính điện không tìm được Hỉ Hỉ, nàng liền nhẹ chân đi ra hậu việc, hành lang gấp khúc uốn lượn, từng gốc cây ngọn cỏ đều khắc sâu trong tâm trí nàng, nàng không khỏi chậm bước đưa mắt nhìn cảnh vật chung quanh, tên gia hỏa Cốc Nhiễm vẫn xa hoa lãng phí như vậy, các kỳ hoa dị thảo quý hiếm trong tam giới mọc đầy trong sân nhỏ nhà hắn như cây cỏ bình thường khiến người ta không khỏi đỏ mắt.
“Chi nha” một tiếng, cửa phòng mở ra, trước mắt mọi người là một bóng người lắc lư đi tới, vừa đi vừa chăm chú nhìn, chính là Chư Tử đang nửa tỉnh nửa mê, lão bằng hữu a. Hôm nay không phải phiên trực của hắn nên hắn tranh thủ ngủ thêm một chút, đang ngon giấc thì mắc tiểu nên mới đi tìm nhà vệ sinh, chỉ tùy tiện khoác ngoại bào lên người, hai mắt cũng không thèm mở mà bằng vào trí nhớ lắc lư đi tới nhà vệ sinh, không để ý đến sự khác thường chung quanh.
A Ly tựa hồ muốn trêu đùa, cười gian một cái rồi nhanh chóng biến hóa, thân hình cự thú lóe lên một cái đã trở về bộ dạng lửng chó trước kia, so với chân thân thì lửng chó này đúng là khác nhau một trời một vực.
Dạ và nữ tử bên cạnh đều không hiểu tình huống thế nào, không biết Hoan Hỉ thú kia muốn làm gì, nghe nói Cốc Nhiễm tiên quân từng nuôi dưỡng một lửng chó, đừng nói nàng muốn giả làm sủng thú đã chết kia nha. A Ly vui vẻ đón đầu Chư Tử, ngoáy ngoáy cái đuôi, bộ dáng nịnh nọt.
“A...” Chư Tử cảm giác dưới chân có gì ngăn cản hắn, tưởng tảng đá, muốn nhấc chân đá đi thì thì chân vẫn con treon trên không trung, lại cảm giác cẳng chân bị cái gì đó quấn chặt. Hắn không tình nguyện mở mắt, cúi đầu nhìn xuống xem rốt cuộc là gì thì vừa nhìn thấy đã sợ tới mức há hốc miệng, vật đang ôm cẳng chân của hắn chẳng phải là cái gì mà chính là A Ly.
“A Ly! Thật đúng là người sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ?” Chư Tử nhéo cánh tay, cảm giác đau đớn truyền đến, như vậy là thật chứ không phải mơi.
“Meo meo ~” không đúng, mèo kêu tuy rằng rất vui tai nhưng A Ly cũng biết là mình kêu sai.
“Ặc ặc ~” cũng không đúng, đây là dê kêu, đã lâu không làm tiểu thú, quên mất lửng chó kêu thế nào.
Quyết định từ bỏ, trực tiếp nói chuyên luôn “ ân, Chư Tử, ta đã trở lại” A Lý ngẩn đầu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe long lanh làm cho người ta yêu mến.
“Không đúng! Ngươi không phải đã chết sao?” Chư Tử đưa tay xoa mắt, ngồi xuống nhìn thẳng vào A Ly.
“Người ta nhớ các ngươi, cho nên từ trong phần mộ đi ra ngoài…” A Ly nghiến răng nghiến lợi nói, ngoại trừ lý do này nàng không tìm được cớ nào khác, dù sao đầu óc của Chư Tử cũng đơn giản, hẳn là có thể ứng phó được.
Chư Tử suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
“Nguyên lai ngươi là quỷ hồn a... Nhưng là hôm nay cung tiên sương mù lượn lờ, chính khí lăng nhiên, đừng nói là quỷ, tiểu yêu đạo hạnh thấp cũng bị tiên khí róc tới xương cốt không còn a” Chư Tử lui ra sau một bước, A Ly lại túm cẳng chân hắn không buông.
Thì ra Chư Tử cũng không dễ bị lừa như vậy, A Ly cắn răng, quyết định thử chiêu khác.
“Thối Chư Tử, ngươi quả là dong dài, người ta vất vả lắm mới vào được Thiên Vi cung để nhìn mặt các ngươi lần cuối, coi như ta sẽ không còn tiếc nuối gì nữa..ô..ô, người ta bị chôn ở Viêm Châu rất lạnh a, lại không có gà nướng ăn, người ta rất nhớ các ngươi..ô..ô”
A Ly nước mắt nước mũi tèm lem, không ngừng chùi vào ống quần của Chư Tử, lại cảm thấy đó là việc đương nhiên mà không chút áy náy.
Chư Tử bĩu môi vẻ mặt ủy khuất, trừ bỏ A Ly, còn có ai làm ra hành động vô sỉ như vậy.
“Thật đúng là ngươi, A Ly, ô..ô… tiên quân thấy ngươi thì nhất định sẽ rất cao hứng”
Chư Tử nói xong thì sửng sốt, cảm giác ghen tỵ tràn đến “ ngươi không biết tiên quân vì trút giận cho ngươi mà đến Khổ Hải tìm Trừng Nhãn báo thù, kết quả hai mắt bị mù…”
A Ly bỏ chân trước xuống, không lên tiếng, cọ cọ thân mình vào chân Chư Tử.
“A Ly?” Chư Tử thấy A Ly đột nhiên an tĩnh như vậy thì gọi thử một tiếng.
Hoàn hồn, A Ly nâng trảo lên lau mắt, nước mắt thấm ướt lông của nàng
“Nghe nói Cốc Nhiễm bắt một bạch hồ làm sủng thú mới, chắc là không còn nhớ ta nữa rồi”
“Nhớ rõ nhớ rõ! A Ly! Người khác không biết, nhưng ta lúc nào cũng hầu hạ bên cạn tiên quân nên biết rất rõ, ngươi không biết hắn khổ sở thế nào đâu, người khác nghĩ hắn chỉ mất một sủng thú thì không có gì quan trọng nhưng ta rất hiểu, hắn…”
“Ta không tin, trừ phi ngươi dẫn ta đi nhìn bạch hồ kia, như vậy ta mới tin là Cốc Nhiễm không có quên ta” A Ly vẫn khăng khăng cốc chấp.
“Trước tiên không vội, ta mang ngươi đi vài chỗ, ngươi sẽ tin” Chư Tử nóng nảy, tóm cổ A Ly đi tới Thanh Nhàn điện.
Thối Chư Tử, cư nhiên dám tóm cổ nàng, lá gan lớn hơn không ít a, bất quá nàng nhịn, còn phải nhờ hắn dẫn đường tới chỗ Hỉ Hỉ bị giam a.
“Xem ra Hoan Hỉ thú này là đi tìm nữ nhi của chúng ta” nữ tử hoảng sợ, lo lắng nhìn Dạ bên cạnh.
“Đi theo sau, Thiên Vi cung quá lớn, trong thời gian ngắn không dễ dàng tìm được, nếu Hoan Hỉ thú kia có thể từ trong miệng tiên đồng tìm ra manh mối thì chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi đi”. Dạ lập tức nối gót Chư Tử, Ám Dạ kiếm vẫn nắm chặt trong tay đề phòng bất trắc, vẻ mặt cương nghị lạnh lùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook