Tra Thú Hoàn Lương Ký
-
Chương 50: Bí mật của a ly và hoan hỉ thú
Khi làn khói cuối cùng tiêu tán, tiếp theo đó là vài tiếng vang nhỏ, chúng tiên nô canh giữ cửa tẩm điện đều lần lượt ngã xuống đất.
A Ly mở mắt, muốn nhìn xem có chuyện gì lại nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn của Tô Phù Phong, không còn chút phong phạm của đệ nhất mỹ nhân thiên giới.
“Ta..biết… chính là ngươi” A Ly lại rất bình tĩnh khi thấy Tô Phù Phong xuất hiện.
“A Ly, ta thấy ngươi sống quá khổ nên tới giúp ngươi thoải mái một chút” Tô Phù Phong giọng điệu hung ác tường bước tiến gần đến bên giường.
A Ly không lên tiếng, tiên nô canh giữ tẩm điện không có phòng bị với Tô Phù Phong nên rất dễ dàng bị nàng làm cho hôn mê. Thiên Vi cung lại quá lớn, A Ly có kêu cứu cũng phí công, thiên binh bên ngoài chưa chắc nghe được cho nên chừa chút khí lực để thở còn hơn.
Thấy A Ly không nói tiếng nào, Tô Phù Phong cười lạnh “ thời gian qua ngươi ngụy trang rất khá, suýt chút nữa cũng gạt được ta, nếu không phải ta thả Trừng Nhãn đến bức ngươi thì ta cũng không thể xác định được ngươi chính là Hoan Hỉ thú A Ly, nói cho ta, vì sao ngươi không chết?”
“ Hoan Hỉ thú với Tô gia không oán không cừu…Nếu Tô gia đã ăn được thịt của Hoan Hỉ thú như ý nguyện…thăng thiên làm tiên…vì sao..vì sao còn không buông tha ta?” A Ly nắm mắt, một giọt lệ trào ra, nhỏ xuống người nàng thì có màu hồng, biến thành huyết lệ.
Nàng đã sớm đoán ra Trừng Nhãn xuất hiện là có người ở sau lưng giở trò, không ngờ đó lại là Tô Phù Phong. Nàng lẽ ra phải đoán được lúc trước Tô Phù Phong cho Tiểu Khôi đến tìm nàng báo thù là muốn thử xem nàng có pháp lực hay không, sau đó Tô Phù Phong vẫn không yên tâm nên thả Trừng Nhãn đến bức nàng.
Tìm Trừng Nhãn đến bức A Ly thật đúng, vì Trừng Nhãn nhận biết được hơi thở của A Ly.
Tô Phù Phong vô cùng chán ghét xách A Ly lên, tựa hồ như nhìn một tang vật, giễu cợt cười nhạo, thanh âm hung hiểm “ sao không buông tha ngươi? Được, ta nói cho ngươi biết”
“Cốc Nhiễm ở nhân gian trải qua bách thế luân hồi, mà ta và hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lại hứa hôn với nhau nhưng chính vì ngươi xuất hiện làm cho hắn vắng vẻ ta, ta biết hắn thích ngươi. Ăn thịt Hoan Hỉ thú xong, Tô gia ta thành tiên, ta cho rằng chỉ cần ngươi chết đi thì sau này vẫn chỉ có một mình ta ở bên cạnh hắn, không ngờ ngươi lại xuất hiện. Ngươi cũng như khi đó, ngăn trở nhân duyên của ta và Cốc Nhiễm, Cốc Nhiễm thậm chí còn vì ngươi mà chậm lại hôn kỳ của ta và hắn. Cho nên ta hận ngươi, sự xuất hiện của ngươi luôn làm ta khó chịu.Vốn muốn mượn tay Trừng Nhãn giết ngươi, không ngờ mạng ngươi lại lớn như vậy, cho nên ta quyết định tự mình động thủ”
A Ly không biết làm sao lại mỉm cười, yếu ớt nói “ Cốc Nhiễm luân hồi bách thế đều là ta cùng hắn…thực ra chen ngang vào…phải là ngươi mới đúng…hơn nữa, hắn còn giúp Tô gia ngươi sát hại tộc nhân của ta…về sau…ta đối với hắn chỉ có hận”
Ánh mắt của Tô Phù Phong dừng lại trên cổ A Ly, liền hung hăng giật lấy túi gấm uyên ương.
“Đây là ta tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ cho Cốc Nhiễm, ngươi không xứng mang” Tô Phù Phong dùng sức xiết chặt cổ A Ly.
“Ha ha... Khụ khụ... Ha ha...” A Ly cười lớn, máu lại ứa ra miệng.
“Ngươi cười cái gì!” Tô Phù Phong không hiểu, tay càng thêm dùng sức.
“Ta cười ngươi đáng thương... Uyên ương thêu là lúc trước ta... Là ta thêu cho Cốc Nhiễm... Ngươi muốn bắt chước ta…làm cho Cốc Nhiễm động tâm với ngươi…nhưng mà ngươi cũng biết Cốc Nhiễm không thích uyên ương thêu …mà là thích “ uyên ương tại bay…quân tử vạn năm” chính là câu này…”
Uyên ương tại bay, tất chi la chi. Quân tử vạn năm, phúc lộc thích hợp. Khi Cốc Nhiễm nhìn thấy túi gấm uyên ương đã đọc những câu này, làm cho A Ly cảm thấy rất đau lòng, Cốc Nhiễm không nhớ nỗi nàng nhưng lại nhớ rõ những gì nàng từng nói với hắn.
Nghe A Ly nói như vậy, Tô Phù Phong không phục, nàng cũng cười lớn, để sát vào A Ly lỗ tai thấp giọng nói: “Ngươi có biết Cốc Nhiễm đi đâu không? hắn đến Khổ Hải tìm Trừng Nhãn để báo thù cho ngươi, nhưng mà hắn đi lần này nhất định là tìm cái chết”
A Ly cả người run rẩy, ngu ngốc Cốc Nhiễm! Vì sao lại đối xử tốt với nàng như vậy. Rõ ràng đã là người xa lạ, rõ ràng hắn đã quên nàng, nàng cũng coi như chưa từng biết hắn, phong bế hết những chuyện cũ nhưng vì sao lại muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ. Nàng yêu không được, hận cũng không xong.
Không cần ép nàng.
Tô Phù Phong rất hài lòng với phản ứng của A Ly “ nhưng mà ngươi an tâm, giết ngươi xong, ta sẽ đến Khổ Hải diễn khổ nhục kế trước mặt Cốc Nhiễm, hắn muốn yêu thì người đó phải là ta” từng câu từng chữ đều hết sức tự tin “ cho nên bây giờ ngươi phải chết…”
“Ha ha ha ha ha… A Ly… Đi tìm chết đi… Vĩnh viễn biến mất tại trong thế giới của Cốc Nhiễm…vĩnh viễn”
Tô Phù Phong nói gì, A Ly không còn nghe được nữa, chỉ cảm thấy choáng váng, trước mắt mơ hồ một mảnh, trí nhớ như thủy triều tuôn ra. Nàng cảm giác những gì của tám ngàn năm trước dù nàng đã tìm mọi cách để quên đang ùn ùn kéo về, không thể nào quên được.
Cuộc đời này, năm đó, ngày đó, hắn mặc thanh sam đứng ở phía sau nàng, nói…
A Ly mở mắt, muốn nhìn xem có chuyện gì lại nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn của Tô Phù Phong, không còn chút phong phạm của đệ nhất mỹ nhân thiên giới.
“Ta..biết… chính là ngươi” A Ly lại rất bình tĩnh khi thấy Tô Phù Phong xuất hiện.
“A Ly, ta thấy ngươi sống quá khổ nên tới giúp ngươi thoải mái một chút” Tô Phù Phong giọng điệu hung ác tường bước tiến gần đến bên giường.
A Ly không lên tiếng, tiên nô canh giữ tẩm điện không có phòng bị với Tô Phù Phong nên rất dễ dàng bị nàng làm cho hôn mê. Thiên Vi cung lại quá lớn, A Ly có kêu cứu cũng phí công, thiên binh bên ngoài chưa chắc nghe được cho nên chừa chút khí lực để thở còn hơn.
Thấy A Ly không nói tiếng nào, Tô Phù Phong cười lạnh “ thời gian qua ngươi ngụy trang rất khá, suýt chút nữa cũng gạt được ta, nếu không phải ta thả Trừng Nhãn đến bức ngươi thì ta cũng không thể xác định được ngươi chính là Hoan Hỉ thú A Ly, nói cho ta, vì sao ngươi không chết?”
“ Hoan Hỉ thú với Tô gia không oán không cừu…Nếu Tô gia đã ăn được thịt của Hoan Hỉ thú như ý nguyện…thăng thiên làm tiên…vì sao..vì sao còn không buông tha ta?” A Ly nắm mắt, một giọt lệ trào ra, nhỏ xuống người nàng thì có màu hồng, biến thành huyết lệ.
Nàng đã sớm đoán ra Trừng Nhãn xuất hiện là có người ở sau lưng giở trò, không ngờ đó lại là Tô Phù Phong. Nàng lẽ ra phải đoán được lúc trước Tô Phù Phong cho Tiểu Khôi đến tìm nàng báo thù là muốn thử xem nàng có pháp lực hay không, sau đó Tô Phù Phong vẫn không yên tâm nên thả Trừng Nhãn đến bức nàng.
Tìm Trừng Nhãn đến bức A Ly thật đúng, vì Trừng Nhãn nhận biết được hơi thở của A Ly.
Tô Phù Phong vô cùng chán ghét xách A Ly lên, tựa hồ như nhìn một tang vật, giễu cợt cười nhạo, thanh âm hung hiểm “ sao không buông tha ngươi? Được, ta nói cho ngươi biết”
“Cốc Nhiễm ở nhân gian trải qua bách thế luân hồi, mà ta và hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lại hứa hôn với nhau nhưng chính vì ngươi xuất hiện làm cho hắn vắng vẻ ta, ta biết hắn thích ngươi. Ăn thịt Hoan Hỉ thú xong, Tô gia ta thành tiên, ta cho rằng chỉ cần ngươi chết đi thì sau này vẫn chỉ có một mình ta ở bên cạnh hắn, không ngờ ngươi lại xuất hiện. Ngươi cũng như khi đó, ngăn trở nhân duyên của ta và Cốc Nhiễm, Cốc Nhiễm thậm chí còn vì ngươi mà chậm lại hôn kỳ của ta và hắn. Cho nên ta hận ngươi, sự xuất hiện của ngươi luôn làm ta khó chịu.Vốn muốn mượn tay Trừng Nhãn giết ngươi, không ngờ mạng ngươi lại lớn như vậy, cho nên ta quyết định tự mình động thủ”
A Ly không biết làm sao lại mỉm cười, yếu ớt nói “ Cốc Nhiễm luân hồi bách thế đều là ta cùng hắn…thực ra chen ngang vào…phải là ngươi mới đúng…hơn nữa, hắn còn giúp Tô gia ngươi sát hại tộc nhân của ta…về sau…ta đối với hắn chỉ có hận”
Ánh mắt của Tô Phù Phong dừng lại trên cổ A Ly, liền hung hăng giật lấy túi gấm uyên ương.
“Đây là ta tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ cho Cốc Nhiễm, ngươi không xứng mang” Tô Phù Phong dùng sức xiết chặt cổ A Ly.
“Ha ha... Khụ khụ... Ha ha...” A Ly cười lớn, máu lại ứa ra miệng.
“Ngươi cười cái gì!” Tô Phù Phong không hiểu, tay càng thêm dùng sức.
“Ta cười ngươi đáng thương... Uyên ương thêu là lúc trước ta... Là ta thêu cho Cốc Nhiễm... Ngươi muốn bắt chước ta…làm cho Cốc Nhiễm động tâm với ngươi…nhưng mà ngươi cũng biết Cốc Nhiễm không thích uyên ương thêu …mà là thích “ uyên ương tại bay…quân tử vạn năm” chính là câu này…”
Uyên ương tại bay, tất chi la chi. Quân tử vạn năm, phúc lộc thích hợp. Khi Cốc Nhiễm nhìn thấy túi gấm uyên ương đã đọc những câu này, làm cho A Ly cảm thấy rất đau lòng, Cốc Nhiễm không nhớ nỗi nàng nhưng lại nhớ rõ những gì nàng từng nói với hắn.
Nghe A Ly nói như vậy, Tô Phù Phong không phục, nàng cũng cười lớn, để sát vào A Ly lỗ tai thấp giọng nói: “Ngươi có biết Cốc Nhiễm đi đâu không? hắn đến Khổ Hải tìm Trừng Nhãn để báo thù cho ngươi, nhưng mà hắn đi lần này nhất định là tìm cái chết”
A Ly cả người run rẩy, ngu ngốc Cốc Nhiễm! Vì sao lại đối xử tốt với nàng như vậy. Rõ ràng đã là người xa lạ, rõ ràng hắn đã quên nàng, nàng cũng coi như chưa từng biết hắn, phong bế hết những chuyện cũ nhưng vì sao lại muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ. Nàng yêu không được, hận cũng không xong.
Không cần ép nàng.
Tô Phù Phong rất hài lòng với phản ứng của A Ly “ nhưng mà ngươi an tâm, giết ngươi xong, ta sẽ đến Khổ Hải diễn khổ nhục kế trước mặt Cốc Nhiễm, hắn muốn yêu thì người đó phải là ta” từng câu từng chữ đều hết sức tự tin “ cho nên bây giờ ngươi phải chết…”
“Ha ha ha ha ha… A Ly… Đi tìm chết đi… Vĩnh viễn biến mất tại trong thế giới của Cốc Nhiễm…vĩnh viễn”
Tô Phù Phong nói gì, A Ly không còn nghe được nữa, chỉ cảm thấy choáng váng, trước mắt mơ hồ một mảnh, trí nhớ như thủy triều tuôn ra. Nàng cảm giác những gì của tám ngàn năm trước dù nàng đã tìm mọi cách để quên đang ùn ùn kéo về, không thể nào quên được.
Cuộc đời này, năm đó, ngày đó, hắn mặc thanh sam đứng ở phía sau nàng, nói…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook