Tra Thú Hoàn Lương Ký
-
Chương 5: Cốc nhiễm đáng ghét
Toàn thân chợt thấy nóng bừng, trái tim như vỡ vụn
“Vết seo này…” nàng không tự chủ mà duỗi cái móng như muốn chạm vào.
Cốc Nhiễm thấy nàng tò mò như thế cũng không giấu diếm, ngược lại còn như cổ vũ A Ly
“Nghe nói là bị một thần thú ở Viêm Châu cắn, cắn đúng động mạch thì bản tôn đã đi bán muối rồi nha”
A Ly vụng trộm che miệng cười nhạo, quả nhiên là thần tiên vô dụng.
“Ta đường đường là nhi tử của Bàn Cổ, một Sáng Thế Thần tạo nên trời đất thế nhưng lại bị một thần thú cắn chết, nói ra thì thật là mất mặt a, ngươi khẩn trương như vậy, có phải kẻ năm đó cắn ta là thân thích của ngươi không?” hai mắt của Cốc Nhiễm vụt sáng, chờ mong A Ly có thể lộ ra chút manh mối, rõ ràng là chuyện của hắn mà phải dùng hai từ “ nghe nói” thì đúng là bi kịch a, nhưng phần lớn là vì muốn trêu chọc tiểu thú này a.
“A, nếu ta có thân thích có năng lực cắn chết Cốc Nhiễm Tiên Quân ngươi thì hiện tại ta cũng không có bộ dạng như thế này a” A Ly tự giễu, thần thú cắn chết Cốc Nhiễm Tiên Quân thật là lợi hại, làm vẻ vang Thú tộc. Cốc Nhiễm vô dụng hết ăn lại nằm còn được mọi người cúng bái này có bị cắn chết đi thì cũng coi như là tạo phúc cho thế giới a, gà nương của ta, gà nướng của ta. A Ly vẫn còn ghi hận.
Nếu để cho Thú tộc cai quản tam giới thì tuyệt biết bao, chậc chậc, gà nướng muốn ăn bao nhiêu đều được, nghĩ tới thôi đã thấy thèm.
Cốc Nhiễm hồ nghi đánh giá A Ly, A Ly nhấp nháy môi thu hồi suy nghĩ trong đầu, lòng thấp thỏ không yên nhìn nửa thân người như ẩn như hiện của Cốc Nhiễm trong nước, mặt bỗng nóng lên nhưng vì cái gì mà nàng không được ăn gà nướng chứ?
“Cái gì…ta hôm nay cũng không được ăn gà nướng sao?” A Ly cố gắng tranh thủ quyền lợi của mình.
Cốc Nhiễm trừng mắt nhìn A Ly một cái, không khỏi cảm thấy buồn cười, hẳn là đã lâu rồi chưa có thực sự cười a. Tiểu thú này làm hắn cảm thấy rất vui, đúng là tiểu thú nghịch ngợm a. Cố ý đem A Ly để sát vào cái mũi cao thẳng của hắn, chậm rãi nói từng tiếng một vào bên tai lông xù “ ta có thể suy nghĩ cho ngươi ăn gà nướng, nhưng mà ngươi gần đây mập lên nhiều, nếu không thể luyện giạng chân vậy thì ở Dao Trì bơi lội để giảm béo đi”
“Ngươi…ngươi lại dám nói ta mập, trong Thú tộc dáng như ta được gọi là rất thon thả a” cũng như các nữ nhân khác, A Ly rất kiêng kỵ người ta nói mình mập, ô ô, Cốc Nhiễm đáng ghét, Cốc Nhiễm đáng ghét.
Cốc Nhiễm lại mỉm cười rồi đột nhiên quăng A Ly vào trong nước, nàng vội vàng quơ quào loạn xạ, cố gắng bám trụ.
“Ân” Cốc Nhiễm rên lên một tiếng, cúi đầu bối rối nhìn A Ly. Lửng chó chết tiệt này, cho dù có ý định ăn đậu hủ của hắn thì cũng không nên hung ác như vậy a, vừa rồi là cái kia, bây giờ lại là ngực.
“A Ly, ngươi mau buông bản tôn ra” rít gào tựa cuồng phong vang lên bên tai
“Không buông, ngươi có rống cỡ nào ta cũng không buông” A Ly liều mạng lắc đầu
“Khấu trừ khẩu phần gà nướng trong bốn ngày của ngươi”
“Vẫn không buông”
“Năm ngày”
“Không buông”
“Sáu này”
A Ly không khỏi thấy đau xót, khóe mắt rưng rưng.
“Ta ghét nhất là bơi lội, ta là động vật bốn chân trên cạn a” con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng có cái đuôi cá chứ?
Hai người đang giằng co, một vị tiểu tiên đồng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh trước mắt: một lửng chó không biết xấu hổ,chân trước đặt lên ngực của Cốc Nhiễm Tiên Quân, chân sau lại bám lên đỉnh thái sơn, tư thế thực sự là phong tình vạn chủng nói không nên lời, tình cảnh cực kỳ ái muội, làm cho người ta nhịn không được mà phun máu mũi.
“Vết seo này…” nàng không tự chủ mà duỗi cái móng như muốn chạm vào.
Cốc Nhiễm thấy nàng tò mò như thế cũng không giấu diếm, ngược lại còn như cổ vũ A Ly
“Nghe nói là bị một thần thú ở Viêm Châu cắn, cắn đúng động mạch thì bản tôn đã đi bán muối rồi nha”
A Ly vụng trộm che miệng cười nhạo, quả nhiên là thần tiên vô dụng.
“Ta đường đường là nhi tử của Bàn Cổ, một Sáng Thế Thần tạo nên trời đất thế nhưng lại bị một thần thú cắn chết, nói ra thì thật là mất mặt a, ngươi khẩn trương như vậy, có phải kẻ năm đó cắn ta là thân thích của ngươi không?” hai mắt của Cốc Nhiễm vụt sáng, chờ mong A Ly có thể lộ ra chút manh mối, rõ ràng là chuyện của hắn mà phải dùng hai từ “ nghe nói” thì đúng là bi kịch a, nhưng phần lớn là vì muốn trêu chọc tiểu thú này a.
“A, nếu ta có thân thích có năng lực cắn chết Cốc Nhiễm Tiên Quân ngươi thì hiện tại ta cũng không có bộ dạng như thế này a” A Ly tự giễu, thần thú cắn chết Cốc Nhiễm Tiên Quân thật là lợi hại, làm vẻ vang Thú tộc. Cốc Nhiễm vô dụng hết ăn lại nằm còn được mọi người cúng bái này có bị cắn chết đi thì cũng coi như là tạo phúc cho thế giới a, gà nương của ta, gà nướng của ta. A Ly vẫn còn ghi hận.
Nếu để cho Thú tộc cai quản tam giới thì tuyệt biết bao, chậc chậc, gà nướng muốn ăn bao nhiêu đều được, nghĩ tới thôi đã thấy thèm.
Cốc Nhiễm hồ nghi đánh giá A Ly, A Ly nhấp nháy môi thu hồi suy nghĩ trong đầu, lòng thấp thỏ không yên nhìn nửa thân người như ẩn như hiện của Cốc Nhiễm trong nước, mặt bỗng nóng lên nhưng vì cái gì mà nàng không được ăn gà nướng chứ?
“Cái gì…ta hôm nay cũng không được ăn gà nướng sao?” A Ly cố gắng tranh thủ quyền lợi của mình.
Cốc Nhiễm trừng mắt nhìn A Ly một cái, không khỏi cảm thấy buồn cười, hẳn là đã lâu rồi chưa có thực sự cười a. Tiểu thú này làm hắn cảm thấy rất vui, đúng là tiểu thú nghịch ngợm a. Cố ý đem A Ly để sát vào cái mũi cao thẳng của hắn, chậm rãi nói từng tiếng một vào bên tai lông xù “ ta có thể suy nghĩ cho ngươi ăn gà nướng, nhưng mà ngươi gần đây mập lên nhiều, nếu không thể luyện giạng chân vậy thì ở Dao Trì bơi lội để giảm béo đi”
“Ngươi…ngươi lại dám nói ta mập, trong Thú tộc dáng như ta được gọi là rất thon thả a” cũng như các nữ nhân khác, A Ly rất kiêng kỵ người ta nói mình mập, ô ô, Cốc Nhiễm đáng ghét, Cốc Nhiễm đáng ghét.
Cốc Nhiễm lại mỉm cười rồi đột nhiên quăng A Ly vào trong nước, nàng vội vàng quơ quào loạn xạ, cố gắng bám trụ.
“Ân” Cốc Nhiễm rên lên một tiếng, cúi đầu bối rối nhìn A Ly. Lửng chó chết tiệt này, cho dù có ý định ăn đậu hủ của hắn thì cũng không nên hung ác như vậy a, vừa rồi là cái kia, bây giờ lại là ngực.
“A Ly, ngươi mau buông bản tôn ra” rít gào tựa cuồng phong vang lên bên tai
“Không buông, ngươi có rống cỡ nào ta cũng không buông” A Ly liều mạng lắc đầu
“Khấu trừ khẩu phần gà nướng trong bốn ngày của ngươi”
“Vẫn không buông”
“Năm ngày”
“Không buông”
“Sáu này”
A Ly không khỏi thấy đau xót, khóe mắt rưng rưng.
“Ta ghét nhất là bơi lội, ta là động vật bốn chân trên cạn a” con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng có cái đuôi cá chứ?
Hai người đang giằng co, một vị tiểu tiên đồng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh trước mắt: một lửng chó không biết xấu hổ,chân trước đặt lên ngực của Cốc Nhiễm Tiên Quân, chân sau lại bám lên đỉnh thái sơn, tư thế thực sự là phong tình vạn chủng nói không nên lời, tình cảnh cực kỳ ái muội, làm cho người ta nhịn không được mà phun máu mũi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook