Trà Sữa Vị Em
-
Chương 74: Tháng tám sinh nhật em
"Cùng anh về nhà đi bạn nhỏ."
Thiệu Nhất nhẹ giọng rủ rê bên tai cậu.
Lê Dương lườm anh, lắc đầu, "Cổng trường không đóng, mắc gì em phải về với anh."
Thiệu Nhất cắn lên cổ cậu một cái.
"Ê!" Lê Dương đẩy đầu anh ra, "Lớn lối quá nha Thiệu Nhất! Anh chơi với Mao Đản lâu ngày nên luyện được skill cắn người hả?"
Thiệu Nhất rầu rĩ cười, "Nhưng anh có cắn ai khác đâu."
"Anh dám cắn thì anh toi rồi." Lê Dương lấy tay trỏ trỏ, sau đó đẩy anh ra, "Được chưa nào, buông tay. Người ta đi vào nhìn thấy bây giờ."
"Anh không."
"Anh phát khùng hả......" Lê Dương không đẩy nữa, thật ra vừa nãy cậu cũng không dùng sức.
Chẳng hiểu sao đột nhiên Thiệu Nhất lại làm nũng cơ.
Mà cậu còn chẳng hề phản cảm chút nào, do bộ lọc của anh quá mạnh hay sao nhỉ?
Nếu là Tô Ngang hoặc là thằng Mập làm nũng...... Dám cậu sẽ thẳng tay vật chúng nó xuống sàn lắm.
"Ôm thêm lát nữa."
"...... Định ôm đến bao giờ?"
"Đến khi trường em đóng cổng."
Lê Dương huých gối vào người anh, "Đi thôi!"
Thiệu Nhất buông tay ra, đỡ má cậu thơm một cái, "Về giải thích với em chuyện ban nãy."
Lê Dương nhìn anh, không ừ hử gì.
Thiệu Nhất không đề cập đến, cậu nghẹn. Thiệu Nhất đề cập đến, cậu vẫn không vui.
Cái người ban nãy, tuy thái độ Thiệu Nhất đối với gã rất lạnh lùng, nhưng nhìn sao cũng thấy gã với bạn trai cậu có mắc míu chuyện xưa.
Cho nên cậu rất không vui.
Dùng từ chuẩn xác là ghen, dù tình huống này ghen không được trôi chảy lắm.
Nhưng thái độ của Thiệu Nhất đối với người kia thật sự không giống bình thường, khiến cậu khó lòng nuốt trôi cảm giác này.
Một lần nữa Lê Dương cảm thấy tình yêu quả nhiên có sức mạnh làm bạn ngu đi, cái chuyện màu mè như ghen tuông mà cậu cũng làm ra được.
Chủ yếu là mấy lời của người kia nghe chối tai quá đỗi.
Thôi...... Âu cũng chỉ vì một ý nghĩ "Thiệu Nhất và gã kia có mắc míu chuyện xưa".
Chí ít quan hệ trước đây của họ không tệ, bằng không...... Cũng sẽ không nói cho đối phương biết mình thích đàn ông hay phụ nữ.
Trong đầu Lê Dương nổi lên phong ba bão táp, nét mặt dần dần lạnh xuống.
Thiệu Nhất như sợ cậu chạy mất, cả đường nắm tay cậu không buông.
Một tay nắm cậu, một tay dắt chó.
Lê Dương "Chậc" một tiếng, với tay qua, "Để em dắt Mao Đản."
"Hửm? Tại sao?" Thiệu Nhất đưa dây dắt chó cho cậu.
"Đội hình kiểu này nhìn kỳ quá."
Thiệu Nhất bật cười, xoa nhẹ mái đầu cậu.
Vừa vào cửa, Mao Đản liền tự giác nhào đi tìm ổ, Lê Dương lắc lắc tay, "Buông ra được chưa? Chảy đầy mồ hôi rồi."
Ở nơi chỉ có hai người họ cùng một bạn chó có thể bỏ qua, muốn làm gì cũng không cần nề hà người khác.
Thiệu Nhất ôm cậu từ phía sau, ủn cậu vào trong phòng.
"Làm cái gì đấy?" Lê Dương bị đẩy tới cạnh cửa liền bấu chặt lấy khung, "Đợi đã!"
Lê Dương xoay lại nhìn Thiệu Nhất, "Được rồi, giải thích đi. Không thì đừng mơ được vào phòng."
Thiệu Nhất thở dài, đặt hai tay lên vai cậu, "Ừ."
"Người ban nãy tên là Dương Trúc......"
Lê Dương sửng sốt, "Tên kiểu gì vậy, nuôi heo*?"
* Dương Trúc là 杨竹, pinyin là yáng zhú. Nuôi heo là 养猪, pinyin là yǎng zhū.
Lần này đến phiên Thiệu Nhất sửng sốt, sửng sốt xong thì cười phá lên, phút chốc không dừng được, "Sao anh chưa từng phát hiện nhỉ......"
"Tiếp đê." Lê Dương véo anh một cái.
Thiệu Nhất hắng giọng nói, "Anh ta là em họ anh Dương."
"Lúc ấy anh vừa bỏ học, đi làm công kiếm cơm ăn, để mình và mẹ không đến nỗi đói chết, còn phải chữa bệnh cho mẹ. Đấy là thời điểm anh túng thiếu nhất, sau đó gặp gỡ hai anh em họ.
"Quan hệ giữa anh Dương và Dương Trúc cũng bình thường, nể tình là thân thích nên mới dắt gã theo. Khi đó anh với Dương Trúc...... quan hệ khá tốt."
Lê Dương gật gù, "Ừ, tiếp đi?"
"Khi đó gã giúp anh không ít, công việc rồi chỗ ở này nọ, anh rất cảm kích gã, cảm thấy mình đã gặp được một người cực kì lương thiện." Thiệu Nhất cười một cái lạnh ngắt.
"Rồi đến một ngày gã cãi vã với anh Dương, tới tìm anh, từ ấy ở lại chỗ anh......"
Thiệu Nhất nhìn Lê Dương.
Lê Dương nhấc mắt lên, "Ồ!"
Thiệu Nhất cười cười, tiếp tục nói, "Sau đó lại có một ngày...... Gã đột nhiên nói với anh rằng......"
Thiệu Nhất hơi ngập ngừng.
Lê Dương chẳng có biểu cảm, thuận miệng đoán, "Nói anh ta thích anh?"
Thiệu Nhất đáp chậm vài giây, "Ừ."
"......" Lê Dương làm thinh.
"Nhưng lúc ấy anh hoàn toàn không nghĩ tới những việc này, đừng nói là anh ta, anh căn bản không hề có ý nghĩ sẽ yêu đương với một ai, ngày nào cả đầu cũng chỉ toàn là tiền tiền tiền."
"Thế nên anh nói với gã anh không thích đàn ông?" Lê học bá phỏng đoán theo suy luận.
"Ừm." Thiệu Nhất gật đầu, "Nhưng gã không tin, dây dưa rất lâu, nếu không phải niệm tình ngày xưa gã từng giúp đỡ anh, anh đã sớm cho gã một trận rồi."
"Anh khi ấy...... Vì mấy người họ hàng tham lam bất chấp, sợ thẻ ngân hàng không an toàn, kiếm được bao nhiêu đều tự cất giữ." Thiệu Nhất nói tới đây, khí thế xuất hiện lúc đối diện Dương Trúc liền lộ ra đôi phần.
Trong lạnh lùng có chán ghét.
"Không nhớ là ngày nào, đột nhiên anh phát hiện toàn bộ tiền mình cất giữ không cánh mà bay. Đó là tiền anh để dành cho mẹ chữa bệnh, tiền an dưỡng gì đó."
"...... Gì cơ?" Lê Dương ngơ ngẩn.
"Anh Dương nói với anh bên anh ấy cũng bị hụt tiền, mà đúng lúc này Dương Trúc biến mất." Thiệu Nhất thở dài, "Khi ấy anh thực sự muốn giết chết gã, ngày nào anh cũng thề với bản thân rằng chỉ cần gã xuất hiện trước mặt anh anh sẽ lập tức giết chết gã, sau đó anh liều mạng kiếm tiền, bắt đầu lại, còn cả mấy người họ hàng như ông cậu anh, bệnh tình của mẹ cũng càng ngày càng tệ, mỗi lần đi bệnh viện...... Mẹ luôn bị trói hoặc tiêm thuốc an thần...... Những chuyện này, muốn nói cũng không thể nói rõ. May mà anh Dương cho anh vay tiền, anh ấy cũng tìm Dương Trúc một khoảng thời gian nhưng không có kết quả."
"Vậy nên kẻ này khiến anh căm ghét vô cùng." Thiệu Nhất thở dài, cười cười.
"Gã là loại khốn nạn cực phẩm gì thế......" Lê Dương cau mày mắng một câu.
"Đúng vậy."
Lê Dương ôm lấy anh, sau đó tiếp tục phê bình, "Mắt nhìn của anh trước kia tệ quá đi."
"...... Liên quan gì đến mắt nhìn, anh với gã vốn cũng chỉ là......"
"Em đang nói mắt nhìn bạn," Lê Dương lấy đầu húc anh, "Anh tưởng em nói đến gì hả?"
Thiệu Nhất thở dài, ôm cậu thật chặt, "Anh sợ em hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì, gã là bồ cũ của anh hả," Lê Dương nói, "Trước đó anh đã nói với em anh chưa từng có bạn trai bạn gái còn gì."
Thiệu Nhất cười lên, "Anh nói là em tin luôn sao?"
Lê Dương nhướng một bên lông mày, "Thế ra anh mong em không tin à?"
"Anh chỉ xúc động thôi, bạn trai anh tốt quá trời." Thiệu Nhất thơm thơm cậu, quay người cậu ra phía trước, đẩy vào trong phòng.
"Làm gì đấy, em muốn tắm rửa." Lê Dương ngoái lại hỏi.
"Khoan hẵng tắm."
"Vì sao?"
Thiệu Nhất ôm cậu đến mép giường, đè người ta xuống, "Vì bạn trai em muốn chơi một trò lưu manh nhỏ."
Lê Dương giãy giụa trở mình.
Thiệu Nhất cù mấy cái vào eo cậu.
"Bà nội anh!" Lê Dương vừa cười vừa né, "Bị khùng hả....."
......
Lê Dương đẩy cái người đang đè trên mình ra, "Chơi xong chưa, em muốn tắm muốn ngủ."
"Chà, lạnh lẽo vô tình thật." Thiệu Nhất chôn mặt trong chăn không nhúc nhích, "Làm xong là trở mặt luôn."
"...... Anh nói cho rõ ràng coi?" Lê Dương đẩy đầu Thiệu Nhất, "Em làm cái gì?"
Thiệu Nhất nghiêng mặt nhìn cậu cười.
Vành tai Lê Dương phiếm hồng, "Cười cái cứt gì!"
Thiệu Nhất ôm eo cậu cọ cọ, thở dài, "Bao giờ anh mới được chơi lưu manh đàng hoàng nhỉ."
Lê Dương: "......"
Lê Dương: "Em chưa thành niên, anh đang phạm tội đấy."
Thiệu Nhất cười, "Ừ, phạm thì phạm, nhịn không được."
Lê Dương trầm mặc một lát, khụ khụ, "Tháng tám sinh nhật em."
Thiệu Nhất ngẩng đầu nhìn cậu, "Ừm, anh biết."
"Sau đấy sẽ 18."
Thiệu Nhất nhìn cậu, một hồi lâu mới cười thở dài, "Anh phải làm sao với em bây giờ......"
Lê Dương lẩm bẩm, "Cái gì mà làm sao bây giờ."
Thiệu Nhất ngồi dậy ôm cậu, "Không được, lúc em 18 đang học lớp 12."
Vành tai Lê Dương càng đỏ, thậm chí có xu hướng lan xuống phía dưới, "Mười hai thì sao chứ?"
"Mười hai rất vất vả, thời gian nghỉ ngơi còn không có. Vả lại ngộ nhỡ cản trở việc học......"
Lê Dương bịt miệng anh lại, vùi mặt vào hõm vai anh, "Câm miệng mau!"
Thiệu Nhất toét miệng cười, hôn vào lòng bàn tay cậu, Lê Dương rụt tay lại xem, sau đó chùi lên quần áo Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất dở khóc dở cười, "Chùi cái gì đấy?"
"Nước bọt."
Thiệu Nhất túm tay cậu lại hôn thêm phát nữa.
"Anh nghiêm túc đấy."
Động tác chùi tay của Lê Dương hơi dừng, "...... Ồ."
"Chờ em tốt nghiệp." Thiệu Nhất thì thầm bên tai cậu, "Làm em không đứng nổi luôn."
Lê Dương hít sâu một hơi, xoa xoa mặt.
Sau đó tiếp tục chôn mặt trong hõm vai Thiệu Nhất, rõ mặt đã nóng bừng mà vẫn kiên cường mạnh miệng.
"Dựa vào cái gì là em đứng không nổi?" Giọng cậu mất tự nhiên hết sức, "Sao không phải là anh?"
Thiệu Nhất nhéo tai cậu, sau đó cố ý ghé sát vào hạ giọng hỏi, "Em cảm thấy trong hai ta ai giống bên dưới hơn?"
Lê Dương giơ ngón giữa vào mặt anh.
Trước kia cậu cảm thấy bản thân chắc chắn ở dưới, nhưng bây giờ nghĩ lại, Thiệu Nhất dường như cũng không thể nào ở dưới đâu......
Hơn nữa đến bước này rồi, cậu cảm thấy chỉ cần là người đó là đủ, những vấn đề khác không quá quan trọng nữa.....
Vì thế Lê Dương thuận theo thỏa hiệp, cậu cắn lên cổ Thiệu Nhất, "Sao cũng được!"
Thiệu Nhất rên một tiếng, "Cái cậu này cắn còn mạnh hơn tôi cơ đấy? Cũng luyện được skill mới rồi sao?"
"Ờ, học anh đó."
HẾT CHƯƠNG 74.
Ava tui xinh ko cả nhà ⊙▽⊙
Thiệu Nhất nhẹ giọng rủ rê bên tai cậu.
Lê Dương lườm anh, lắc đầu, "Cổng trường không đóng, mắc gì em phải về với anh."
Thiệu Nhất cắn lên cổ cậu một cái.
"Ê!" Lê Dương đẩy đầu anh ra, "Lớn lối quá nha Thiệu Nhất! Anh chơi với Mao Đản lâu ngày nên luyện được skill cắn người hả?"
Thiệu Nhất rầu rĩ cười, "Nhưng anh có cắn ai khác đâu."
"Anh dám cắn thì anh toi rồi." Lê Dương lấy tay trỏ trỏ, sau đó đẩy anh ra, "Được chưa nào, buông tay. Người ta đi vào nhìn thấy bây giờ."
"Anh không."
"Anh phát khùng hả......" Lê Dương không đẩy nữa, thật ra vừa nãy cậu cũng không dùng sức.
Chẳng hiểu sao đột nhiên Thiệu Nhất lại làm nũng cơ.
Mà cậu còn chẳng hề phản cảm chút nào, do bộ lọc của anh quá mạnh hay sao nhỉ?
Nếu là Tô Ngang hoặc là thằng Mập làm nũng...... Dám cậu sẽ thẳng tay vật chúng nó xuống sàn lắm.
"Ôm thêm lát nữa."
"...... Định ôm đến bao giờ?"
"Đến khi trường em đóng cổng."
Lê Dương huých gối vào người anh, "Đi thôi!"
Thiệu Nhất buông tay ra, đỡ má cậu thơm một cái, "Về giải thích với em chuyện ban nãy."
Lê Dương nhìn anh, không ừ hử gì.
Thiệu Nhất không đề cập đến, cậu nghẹn. Thiệu Nhất đề cập đến, cậu vẫn không vui.
Cái người ban nãy, tuy thái độ Thiệu Nhất đối với gã rất lạnh lùng, nhưng nhìn sao cũng thấy gã với bạn trai cậu có mắc míu chuyện xưa.
Cho nên cậu rất không vui.
Dùng từ chuẩn xác là ghen, dù tình huống này ghen không được trôi chảy lắm.
Nhưng thái độ của Thiệu Nhất đối với người kia thật sự không giống bình thường, khiến cậu khó lòng nuốt trôi cảm giác này.
Một lần nữa Lê Dương cảm thấy tình yêu quả nhiên có sức mạnh làm bạn ngu đi, cái chuyện màu mè như ghen tuông mà cậu cũng làm ra được.
Chủ yếu là mấy lời của người kia nghe chối tai quá đỗi.
Thôi...... Âu cũng chỉ vì một ý nghĩ "Thiệu Nhất và gã kia có mắc míu chuyện xưa".
Chí ít quan hệ trước đây của họ không tệ, bằng không...... Cũng sẽ không nói cho đối phương biết mình thích đàn ông hay phụ nữ.
Trong đầu Lê Dương nổi lên phong ba bão táp, nét mặt dần dần lạnh xuống.
Thiệu Nhất như sợ cậu chạy mất, cả đường nắm tay cậu không buông.
Một tay nắm cậu, một tay dắt chó.
Lê Dương "Chậc" một tiếng, với tay qua, "Để em dắt Mao Đản."
"Hửm? Tại sao?" Thiệu Nhất đưa dây dắt chó cho cậu.
"Đội hình kiểu này nhìn kỳ quá."
Thiệu Nhất bật cười, xoa nhẹ mái đầu cậu.
Vừa vào cửa, Mao Đản liền tự giác nhào đi tìm ổ, Lê Dương lắc lắc tay, "Buông ra được chưa? Chảy đầy mồ hôi rồi."
Ở nơi chỉ có hai người họ cùng một bạn chó có thể bỏ qua, muốn làm gì cũng không cần nề hà người khác.
Thiệu Nhất ôm cậu từ phía sau, ủn cậu vào trong phòng.
"Làm cái gì đấy?" Lê Dương bị đẩy tới cạnh cửa liền bấu chặt lấy khung, "Đợi đã!"
Lê Dương xoay lại nhìn Thiệu Nhất, "Được rồi, giải thích đi. Không thì đừng mơ được vào phòng."
Thiệu Nhất thở dài, đặt hai tay lên vai cậu, "Ừ."
"Người ban nãy tên là Dương Trúc......"
Lê Dương sửng sốt, "Tên kiểu gì vậy, nuôi heo*?"
* Dương Trúc là 杨竹, pinyin là yáng zhú. Nuôi heo là 养猪, pinyin là yǎng zhū.
Lần này đến phiên Thiệu Nhất sửng sốt, sửng sốt xong thì cười phá lên, phút chốc không dừng được, "Sao anh chưa từng phát hiện nhỉ......"
"Tiếp đê." Lê Dương véo anh một cái.
Thiệu Nhất hắng giọng nói, "Anh ta là em họ anh Dương."
"Lúc ấy anh vừa bỏ học, đi làm công kiếm cơm ăn, để mình và mẹ không đến nỗi đói chết, còn phải chữa bệnh cho mẹ. Đấy là thời điểm anh túng thiếu nhất, sau đó gặp gỡ hai anh em họ.
"Quan hệ giữa anh Dương và Dương Trúc cũng bình thường, nể tình là thân thích nên mới dắt gã theo. Khi đó anh với Dương Trúc...... quan hệ khá tốt."
Lê Dương gật gù, "Ừ, tiếp đi?"
"Khi đó gã giúp anh không ít, công việc rồi chỗ ở này nọ, anh rất cảm kích gã, cảm thấy mình đã gặp được một người cực kì lương thiện." Thiệu Nhất cười một cái lạnh ngắt.
"Rồi đến một ngày gã cãi vã với anh Dương, tới tìm anh, từ ấy ở lại chỗ anh......"
Thiệu Nhất nhìn Lê Dương.
Lê Dương nhấc mắt lên, "Ồ!"
Thiệu Nhất cười cười, tiếp tục nói, "Sau đó lại có một ngày...... Gã đột nhiên nói với anh rằng......"
Thiệu Nhất hơi ngập ngừng.
Lê Dương chẳng có biểu cảm, thuận miệng đoán, "Nói anh ta thích anh?"
Thiệu Nhất đáp chậm vài giây, "Ừ."
"......" Lê Dương làm thinh.
"Nhưng lúc ấy anh hoàn toàn không nghĩ tới những việc này, đừng nói là anh ta, anh căn bản không hề có ý nghĩ sẽ yêu đương với một ai, ngày nào cả đầu cũng chỉ toàn là tiền tiền tiền."
"Thế nên anh nói với gã anh không thích đàn ông?" Lê học bá phỏng đoán theo suy luận.
"Ừm." Thiệu Nhất gật đầu, "Nhưng gã không tin, dây dưa rất lâu, nếu không phải niệm tình ngày xưa gã từng giúp đỡ anh, anh đã sớm cho gã một trận rồi."
"Anh khi ấy...... Vì mấy người họ hàng tham lam bất chấp, sợ thẻ ngân hàng không an toàn, kiếm được bao nhiêu đều tự cất giữ." Thiệu Nhất nói tới đây, khí thế xuất hiện lúc đối diện Dương Trúc liền lộ ra đôi phần.
Trong lạnh lùng có chán ghét.
"Không nhớ là ngày nào, đột nhiên anh phát hiện toàn bộ tiền mình cất giữ không cánh mà bay. Đó là tiền anh để dành cho mẹ chữa bệnh, tiền an dưỡng gì đó."
"...... Gì cơ?" Lê Dương ngơ ngẩn.
"Anh Dương nói với anh bên anh ấy cũng bị hụt tiền, mà đúng lúc này Dương Trúc biến mất." Thiệu Nhất thở dài, "Khi ấy anh thực sự muốn giết chết gã, ngày nào anh cũng thề với bản thân rằng chỉ cần gã xuất hiện trước mặt anh anh sẽ lập tức giết chết gã, sau đó anh liều mạng kiếm tiền, bắt đầu lại, còn cả mấy người họ hàng như ông cậu anh, bệnh tình của mẹ cũng càng ngày càng tệ, mỗi lần đi bệnh viện...... Mẹ luôn bị trói hoặc tiêm thuốc an thần...... Những chuyện này, muốn nói cũng không thể nói rõ. May mà anh Dương cho anh vay tiền, anh ấy cũng tìm Dương Trúc một khoảng thời gian nhưng không có kết quả."
"Vậy nên kẻ này khiến anh căm ghét vô cùng." Thiệu Nhất thở dài, cười cười.
"Gã là loại khốn nạn cực phẩm gì thế......" Lê Dương cau mày mắng một câu.
"Đúng vậy."
Lê Dương ôm lấy anh, sau đó tiếp tục phê bình, "Mắt nhìn của anh trước kia tệ quá đi."
"...... Liên quan gì đến mắt nhìn, anh với gã vốn cũng chỉ là......"
"Em đang nói mắt nhìn bạn," Lê Dương lấy đầu húc anh, "Anh tưởng em nói đến gì hả?"
Thiệu Nhất thở dài, ôm cậu thật chặt, "Anh sợ em hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì, gã là bồ cũ của anh hả," Lê Dương nói, "Trước đó anh đã nói với em anh chưa từng có bạn trai bạn gái còn gì."
Thiệu Nhất cười lên, "Anh nói là em tin luôn sao?"
Lê Dương nhướng một bên lông mày, "Thế ra anh mong em không tin à?"
"Anh chỉ xúc động thôi, bạn trai anh tốt quá trời." Thiệu Nhất thơm thơm cậu, quay người cậu ra phía trước, đẩy vào trong phòng.
"Làm gì đấy, em muốn tắm rửa." Lê Dương ngoái lại hỏi.
"Khoan hẵng tắm."
"Vì sao?"
Thiệu Nhất ôm cậu đến mép giường, đè người ta xuống, "Vì bạn trai em muốn chơi một trò lưu manh nhỏ."
Lê Dương giãy giụa trở mình.
Thiệu Nhất cù mấy cái vào eo cậu.
"Bà nội anh!" Lê Dương vừa cười vừa né, "Bị khùng hả....."
......
Lê Dương đẩy cái người đang đè trên mình ra, "Chơi xong chưa, em muốn tắm muốn ngủ."
"Chà, lạnh lẽo vô tình thật." Thiệu Nhất chôn mặt trong chăn không nhúc nhích, "Làm xong là trở mặt luôn."
"...... Anh nói cho rõ ràng coi?" Lê Dương đẩy đầu Thiệu Nhất, "Em làm cái gì?"
Thiệu Nhất nghiêng mặt nhìn cậu cười.
Vành tai Lê Dương phiếm hồng, "Cười cái cứt gì!"
Thiệu Nhất ôm eo cậu cọ cọ, thở dài, "Bao giờ anh mới được chơi lưu manh đàng hoàng nhỉ."
Lê Dương: "......"
Lê Dương: "Em chưa thành niên, anh đang phạm tội đấy."
Thiệu Nhất cười, "Ừ, phạm thì phạm, nhịn không được."
Lê Dương trầm mặc một lát, khụ khụ, "Tháng tám sinh nhật em."
Thiệu Nhất ngẩng đầu nhìn cậu, "Ừm, anh biết."
"Sau đấy sẽ 18."
Thiệu Nhất nhìn cậu, một hồi lâu mới cười thở dài, "Anh phải làm sao với em bây giờ......"
Lê Dương lẩm bẩm, "Cái gì mà làm sao bây giờ."
Thiệu Nhất ngồi dậy ôm cậu, "Không được, lúc em 18 đang học lớp 12."
Vành tai Lê Dương càng đỏ, thậm chí có xu hướng lan xuống phía dưới, "Mười hai thì sao chứ?"
"Mười hai rất vất vả, thời gian nghỉ ngơi còn không có. Vả lại ngộ nhỡ cản trở việc học......"
Lê Dương bịt miệng anh lại, vùi mặt vào hõm vai anh, "Câm miệng mau!"
Thiệu Nhất toét miệng cười, hôn vào lòng bàn tay cậu, Lê Dương rụt tay lại xem, sau đó chùi lên quần áo Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất dở khóc dở cười, "Chùi cái gì đấy?"
"Nước bọt."
Thiệu Nhất túm tay cậu lại hôn thêm phát nữa.
"Anh nghiêm túc đấy."
Động tác chùi tay của Lê Dương hơi dừng, "...... Ồ."
"Chờ em tốt nghiệp." Thiệu Nhất thì thầm bên tai cậu, "Làm em không đứng nổi luôn."
Lê Dương hít sâu một hơi, xoa xoa mặt.
Sau đó tiếp tục chôn mặt trong hõm vai Thiệu Nhất, rõ mặt đã nóng bừng mà vẫn kiên cường mạnh miệng.
"Dựa vào cái gì là em đứng không nổi?" Giọng cậu mất tự nhiên hết sức, "Sao không phải là anh?"
Thiệu Nhất nhéo tai cậu, sau đó cố ý ghé sát vào hạ giọng hỏi, "Em cảm thấy trong hai ta ai giống bên dưới hơn?"
Lê Dương giơ ngón giữa vào mặt anh.
Trước kia cậu cảm thấy bản thân chắc chắn ở dưới, nhưng bây giờ nghĩ lại, Thiệu Nhất dường như cũng không thể nào ở dưới đâu......
Hơn nữa đến bước này rồi, cậu cảm thấy chỉ cần là người đó là đủ, những vấn đề khác không quá quan trọng nữa.....
Vì thế Lê Dương thuận theo thỏa hiệp, cậu cắn lên cổ Thiệu Nhất, "Sao cũng được!"
Thiệu Nhất rên một tiếng, "Cái cậu này cắn còn mạnh hơn tôi cơ đấy? Cũng luyện được skill mới rồi sao?"
"Ờ, học anh đó."
HẾT CHƯƠNG 74.
Ava tui xinh ko cả nhà ⊙▽⊙
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook