19

Chu Lăng Xuyên rất hiếm khi gọi tôi như vậy.

Mỗi lần gọi như vậy, đều là nghĩ xem sẽ trả thù tôi như thế nào.

Giống như khi thiết kế cho tôi mang thai, rồi lại làm tôi sinh non.

Cho nên bây giờ nghe từ trong miệng anh ta thốt ra hai từ này, tôi chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

“Đừng gọi tôi như vậy!”

Trên mặt tôi lộ ra sự chán ghét rõ ràng.

Chu Lăng Xuyên đột nhiên dừng bước, môi mím chặt.

Nhưng rất nhanh anh ta lại nở nụ cười:

“Em luôn muốn giải thích với anh”

Tôi lạnh lùng nhìn Chu Lăng Xuyên.

Anh ta cẩn thận từng li từng tí tiến tới gần tôi, đôi mắt đỏ ửng, lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như muốn dỗ dành tôi: “Anh tin em, vậy nên Trăn Trăn, chúng ta làm lại từ đầu được không?”

“Anh cảm thấy những việc tôi làm là để giải thích sao?” Tôi đúng là bị tức cười “Chu Lăng Xuyên, tôi chỉ là không muốn gánh vác những oan khuất nhục nhã đó, càng không muốn có chút xíu quan hệ gì với anh!”

Chu Lăng Xuyên cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm.

Từng chút từng chút một thu lại sự tức giận trên người, sau đó gần như ngơ ngác, đau khổ hỏi tôi:

“Vì sao?”

“Rõ ràng kiếp trước chúng ta là vợ chồng, thậm chí còn có con...”

“Nhưng đứa bé không phải đã chết rồi sao?” Tôi đánh gãy Chu Lăng Xuyên, vừa cười vừa nhắc nhở anh ta “ Là bị chính tay anh g iết chết, anh quên rồi sao? Mặc dù ngay từ đầu tôi cũng không có ý định giữ lại đứa bé”

Sắc mặt Chu Lăng Xuyên trắng bệch, lồ ng ngực không ngừng nhấp nhô.

Sau một hồi lâu, anh ta mới lấy lại giọng nói hỏi tôi “Cho nên bây giờ cô thích Kỳ Dã, đúng không?”

Câu nói này khiến tôi có chút chần chờ.

Thích Kỳ Dã?

Tôi chưa từng nghĩ tới nó, chẳng qua chỉ là cảm thấy Kỳ Dã là một đối tượng tốt để hợp tác.

Mà tôi cũng cảm nhận được Kỳ Dã đối với tôi có tình cảm khác.

Chỉ là cậu ta không nói, tôi cũng sẽ giả vờ không biết.

Nhưng tôi không nghĩ tới việc mình chần chừ rơi vào mắt Chu Lăng Xuyên là ngầm thừa nhận.

Cho nên anh ta nổi điên, nắm chặt lấy tay tôi, tay vòng qua eo giữ chặt lấy. Giọng điệu hung dữ:

“ Sao cô dám thích người khác?”

“Du Dĩ Trăn, kiếp trước người kết hôn là chúng ta, rõ ràng chúng ta mới là vợ chồng – Làm sao kiếp này cô lại có thể đi thích người khác?”

“Tôi nói rồi, chúng ta sẽ có con. Đứa trước không còn thì vẫn có đứa sau!”

Chu Lăng Xuyên điên rồi!

Ánh mắt anh ta càng lúc càng bình tĩnh, âm thanh càng ngày càng dịu dàng.

Đó trái lại là một sự bình tĩnh đến vặn vẹo.

Tôi cắn răng cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Chu Lăng Xuyên, mà tay lục lọi trong túi tìm kiếm sờ được một vật thể lạnh lẽo.

Đây là dùi cui điện phòng sói mà Kỳ Dã cho tôi.

Chu Lăng Xuyên còn đang tự mình nói chuyện:

“Cô thích Kỳ Dã? Nhưng cậu ta cũng có bệnh nha, lại còn là loại bệnh gia truyền!”

“Cô cho rằng ngày đó cậu ta không đụng vào cô là vì cậu ta quân tử sao? Không phải, là cậu ta lo lắng mình phát bệnh bị cô ghét bỏ! Cô cảm thấy tôi không phải người tốt, nhưng Kỳ Dã cũng đâu chắc là người tốt? Kiếp trước cậu ta vẫn là luôn nhớ thương cô!”

Anh ta cười, hốc mắt càng đỏ.

Lại cúi đầu muốn hôn tôi: “Cho nên Trăn Trăn, chúng ta....”

Lời còn chưa dứt, hai mắt anh ta đột nhiên mở to, người co quắp.

Tôi mở lên mức tối đa.

Chỉ là không đợi tôi tránh khỏi, Chu Lăng Xuyên đã bị người ta đạp ra ngoài.

Là Kỳ Dã.

Cậu ta mím chặt môi, im lặng đấm từng quyền vào người Chu Lăng Xuyên.

Thẳng đến khi anh ta bất tỉnh, tôi mới gọi cậu ta lại: “Đủ rồi”

Nhưng Kỳ Dã vẫn không ngừng tay.

Cho nên tôi bắt lấy cánh tay cậu ta, cố gắng nhẹ giọng nhất có thể “ Được rồi, tôi đã báo cảnh sát”

Giữ lấy cánh tay đang run rẩy đến lợi hại.

Kỳ Dã cúi đầu, sau một lúc lâu mới có thể lấy lại giọng điệu bình tĩnh:

“Chị nói. Khi nổi điên đúng lúc sẽ giúp cho tinh thần thoải mái”

“Đúng là tôi đã nói vậy!”

Tôi tỏ vẻ thoải mái nói “Vậy cậu có muốn tôi cho cậu mượn nước hoa để khử đi mùi hôi thối không? Tôi cảm thấy anh ta thối đến buồn nôn chết đi được!”

Kỳ Dã không lên tiếng.

“Kỳ Dã?”

Phải chậm mất nửa nhịp cậu ta mới ngẩng đầu lên đáp lại.

Hướng về phía tôi, cố gắng kéo ra một nụ cười không thuần thục lăm.

“Vậy tôi đưa chị trở về để nghỉ ngơi nhé!”

Tôi không để ý tới câu nói này của cậu ta.

Mà nói “Tôi sắp đóng máy!”

Nhân vật cô giáo Phương này là một nhân vật vô cùng nổi bật, nhưng đất diễn lại không quá nhiều.

Kỳ Dã gật đầu “Tôi nhớ, là ngày...”

“Cậu sẽ đến chúc mừng ngày tôi đóng máy đúng không?”

Tôi đánh gãy Kỳ Dã, cũng nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta.

Nhưng lần này cậu ta lại tránh đi ánh mắt, chỉ dạ, lại không nói thêm gì.

20

Kỳ Dã đang tránh mặt tôi.

Cậu ta đột nhiên trở nên bận rộn.

Mà trên phim trường cũng trở nên tất bật quay phim.

Chờ tôi thong thả hơn thì cũng là lúc phần diễn của tôi kết thúc.

Khoảng thời gian này tôi cùng với các nhân viên trong trường quay trở nên vô cùng thân thiết, đạo diễn còn đặc biệt dành ra một ngày nghỉ để tổ chức liên hoan.

Mặc dù điều này tôi cảm thấy đại khái là do mối quan hệ với Kỳ Dã đem lại.

“Chị, mọi người đều đang chờ chị đâu”

Bé trợ lý thúc giục tôi vào trong, lại thuận theo ánh mắt của tôi nhìn qua “ Chị đang chờ ai sao?”

Tôi đã sớm gửi địa chỉ cho Kỳ Dã.

Nhưng đến bây giờ cậu ta cũng chưa trả lời.

“Không có gì”

Tôi cười, vừa mới quay người đi theo trợ lý đi vào thì lại nhận được một cuộc điện từ số lạ.

Điện thoại kết nối, bên đầu kia vô cùng yên tĩnh.

Tôi còn tưởng rằng đây là cuộc gọi quấy rầy vừa muốn cúp máy lại đột nhiên nghe được một giọng nói mập mờ của người đàn ông đang th ở dốc cùng người phụ nữ nụng nịu kêu to.

Tôi sững sờ.

Nhất là khi giọng người phụ nữ kia còn đang hét lên: “A Xuyên, anh làm đau em!”

Sau đó biến thành những âm thanh nức nở vui sướng.

Chu Lăng Xuyên cùng Du Ấu Ấu.

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Thời điểm vô ý thức muốn cúp điện thoại, người bên kia giống như đoán được.

Thanh âm khàn khàn, một lần rồi lại một lần gọi “Trăn Trăn...”

Mà Du Ấu Ấu tựa hồ cũng nghe thấy.

Cô ta liền mắng gì đó.

Tôi không quan tâm, mà trực tiếp cúp máy rồi ném chiếc điện thoại đi.

Trong lòng cười lạnh.

Chu Lăng Xuyên đúng là giỏi nhẫn nhịn để đem đến cho tôi cảm giác buồn nôn mà!

Lại còn đặc biệt lựa chọn thời điểm chúc mừng tôi đóng máy mà xuất hiện.

Đúng là một phần lễ đặc sắc.

“Chị...”

Bé trợ lý nhìn điện thoại một chút, ngữ điệu tràn đầy lo lắng.

“Không có gì” Tôi quay người đi vào bên trong “Đi thôi, không đợi nữa”

21

<< Góc nhìn của Kỳ Dã>>

Từ lúc nhận được tin nhắn kia, Kỳ Dã liền ngần người cả buổi.

Cậu thật ra rất muốn đi.

Cậu cũng muốn đứng trước mặt Trăn Trăn, chúc mừng cô ấy đạt được ước nguyện.

Thế nhưng mỗi khi ý nghĩ đó dâng lên, những lời nói của Chu Lăng Xuyên lại không ngừng lặp đi lặp lại bên tai cậu. Giống như lũ ruồi nhặng quấy nhiễu không ngừng.

“Cô thích Kỳ Dã? Nhưng cậu ta cũng có bệnh nha, lại còn là bệnh di truyền trong gia tộc”

“Cô cho rằng ngày đó cậu ta không động vào mình là vì cậu ta quân tử à? Không, bởi vì cậu ta lo lắng bệnh của mình sẽ phát tác khiến cô ghét bỏ! Cô cảm thấy tôi không phải người tốt, nhưng Kỳ Dã chắc gì đã là người tốt? Kiếp trước cậu ta vẫn luôn nhớ đến cô!”

Kỳ Dã cũng nhớ tới bộ dáng xấu xí khi bản thân phát bệnh, nghĩ thầm đến chính mình còn ghét bỏ thì làm sao mà Trăn Trăn lại thích được!

Cho nên cậu chỉ có thể ép bản thân không nhìn tới.

Thế nhưng càng ép thì trong lòng lại càng nhớ nhung.

Cậu thấy trái tim mình càng lúc càng tham lam.

Rõ ràng cách đây vài năm, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là được rồi.

Cứ như bây giờ là không ổn.

Kỳ Dã lặp đi lặp lại lời cảnh cáo mình, muốn dùng công việc làm tê liệt bản thân.

Lúc đầu cậu ta dự định qua đêm ở công ty, kết quả nhớ ra đã để quên một kiện tài liệu quan trọng ở nhà.

Về đến nhà đã ba giờ sáng.

Chỉ là Kỳ Dã lại không nghĩ tới, vừa tới của liền gặp người con gái mà bản thân vẫn luôn nhớ mong.

“Trăn Trăn?”

Lời nói ra khỏi miệng cũng trở nên không còn lưu loát dưới âm thanh khàn khàn.

“Cô đã về rồi!”

Bị đánh thức cô gái đưa tay khẽ vuốt lại gương mặt của mình, hướng về phía Kỳ Dã cười “ Cậu không tới chúc mừng, cho nên tôi chỉ có thể tới tìm cậu”

“Dù sao hôm nay đối với tôi rất quan trọng.... A, hiện tại phải nói là ngày hôm qua”

22

Tôi không nghĩ tới chỉ là một câu nói đùa mà Kỳ Dã lại phản ứng lớn như vậy.

“Cậu...cậu đừng khóc!”

Mắt nhìn thấy bộ dáng áy náy đến sắp khóc của Kỳ Dã, trong nháy mắt tay chân tôi trở nên luống cuống “Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi”

“Thật xin lỗi”

Kỳ Dã cúi đầu, giọng nói rầu rĩ.

“Hôm nay nhiều người, nếu cậu tới đó nhất định cũng không thoải mái. Huống hồ lễ vật cậu bảo người đưa tới tôi cũng nhận được rồi”

Tôi mở miệng cười “Nhưng nếu như cậu chính miệng nói chúc mừng đóng máy thành công, tôi liền tha thứ cho cậu!”

Nhưng Kỳ Dã lại đột nhiên mím môi không nói.

Tôi đại khái đã hiểu được tâm tư của cậu ta, cho nên hỏi “Cậu còn để ý những lời nói kia của Chu Lăng Xuyên!”

Vừa nhắc đến ba chữ “Chu Lăng Xuyên”, toàn thân Kỳ Dã trở nên cứng ngắc.

“Bên ngoài hơi lạnh, để tôi đưa chị trở về”

Cậu ta đột nhiên đổi chủ đề, nhưng lại bị tôi kéo lại.

“Kỳ Dã, tôi muốn nghe cậu nói thật”

Lần này thời gian Kỳ Dã im lặng có chút lâu.

Sau một lúc, cậu ta mới mở miệng:

“Anh ta nói một chút cũng không sai”

23

Kỳ Dã mang theo tôi đi vào phòng ngủ của cậu ta.

Nói cách khác, đây chỉ là một không gian khép kín và tối tăm.

Cậu ta mở đèn.

Dưới ánh đèn chói loá, khắp nơi đều là hình của tôi, còn có một số bài viết có tôi tham dự.

Kỳ Dã nhắc đến tên một loại bệnh mà tôi chưa từng nghe qua.

“Một khi phát tác liền vô cùng đáng sợ, giống như một kẻ xấu xí điên loạn. Nghiêm trọng hơn là có những thời điểm không khống chế được bản thân mà đi làm tổn thương người khác, tính chiếm hữu mạnh”

Cậu ta đưa lưng về phía tôi, trọng giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào “Mẹ tôi chính vì bị ép tới điên rồi rời đi”

Lúc này tôi mới chú ý tới, trong phòng đến một chiếc gương cũng không có.

Tất cả đều âm u vô cùng.

Thứ duy nhất có màu sắc ở đây chính là những tấm hình của tôi.

“Tôi biết điều nay trông rất b3nh hoạn”

Kỳ Dã dừng một chút, thanh âm có chút nghẹn ngào “Nhưng chỉ khi nhìn thấy chị, tôi mới có thể lấy lại một chút tỉnh táo”

“Cho nên, chị có thể không cần tha thứ cho tôi”

Cậu ta thậm chí còn cảm thấy bản thân mình không được phép nhận sự tha thứ.

Kỳ Dã đưa lưng về phía tôi.

Cả người run rẩy nhẹ.

Thế là tôi thở dài, đi lên phía trước nắm lấy tay cậu ta.

Thân thể cậu ta cứng ngắc, nhưng lại không dám quay đầu nhìn về phía tôi.

“Kỳ Dã” tôi chủ động lắc lắc tay cậu ta, lại từ trong túi lấy ra một sợi dây đỏ mới “ Dây bình an này đã cũ, lại còn chặt như vậy. Vì sao cậu lại không nhắc tôi thay cho cậu cái mới chứ?”

Kỳ Dã bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt mở lớn không dám tin.

Tôi nhìn cậu ta, sống mũi có chút cay ê ẩm.

“Quên cậu lâu như vậy, người nên nói lời xin lỗi phải là tôi mới đúng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương