Trà Môn Khuê Tú
-
Chương 25: Chọc tức
Nữ nhi gia bình thường, nếu đắc tội nhà chồng, tất nhiên sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, bất an muốn chết. Tô Ngọc Uyển lại dường như không có chuyện gì, nhắc tới còn hỏi “Chuyện gì?”, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là trong lòng nàng chẳng những đối với nhà chồng không kính trọng, thậm chí còn không thèm để bọn họ trong lòng.
Lý gia tốt xấu gì cũng là phú hào có danh tiếng ở Hưu Ninh thành, nhi tử Lý Ngọc Minh nhà bà lại là hài tử cực kỳ xuất chúng, tài mạo song toàn, thế nhưng Tô Ngọc Uyển kia lại không đem Lý gia để vào mắt, thật là đáng giận, khó trách Tống thị sẽ bị nàng chọc giận thành như vậy.
Tô Ngọc Uyển lúc này dường như mới nhớ ra chuyện này, lập tức bừng tỉnh nói:
– A, phu nhân là nói chuyện đó sao? Ta không phải đã nói với nhị nãi nãi, nương ta không quản sự được, đệ đệ lại nhỏ, ta không ra mặt xử lý vườn trà cùng trà sạn, một nhà mấy chục nhân khẩu biết dựa vào đâu để sống. Cho nên lời này của phu nhân thứ cho không thể nghe theo.
Nàng tuy nói vô cùng khách khí, nhưng trong giọng nói lại không có chút nào xin lỗi, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không hề khẩn trương, thật giống như đang cùng Lý phu nhân nói chút chuyện vặt trong nhà mà thôi. Nói xong nàng còn cười, nhấp một ngụm trà khen:
– Trà ở chỗ này của phu nhân đúng là không tệ.
Lý phu nhân bởi vì trượng phu có khả năng, gia cảnh lại giàu có, cho dù đi đến nơi nào cũng được người ta bợ đỡ nịnh hót, làm sao nhịn được con dâu bất kính với mình như thế? A, đây là muốn nói lời của ta ngươi thích nghe thì nghe, không thích nghe thì trực tiếp cự tuyệt có phải không? Trên đời này nào có con dâu nhà ai đối đãi với bà bà như thế. Chỉ sợ cũng chỉ có công chúa mới có đãi ngộ và đặc quyền này mà thôi.
Lý phu nhân lúc này đã không còn tức giận nữa mà chỉ cảm thấy kinh dị, kinh dị Tô Ngọc Uyển không thể nói lý, kinh dị với sự đương nhiên của nàng. Bà ta nhìn Tô Ngọc Uyển tự hỏi không biết nàng ta đây là trời sinh tư duy đã khác người hay là cố ý đâu.
Trong suy nghĩ của bà ta, người sau khả năng không lớn. Khoan nói tới việc nhi tử nhà mình vừa có gia cảnh lại ưu tú, chỉ là chuyện từ hôn đối với thanh danh nữ tử trước nay đều không tốt. Tô Ngọc Uyển nếu lui thân, ba năm sau ra hiếu mới bắt đầu nghị thân thì còn có bao nhiêu chỗ tốt? Huống hồ khi đó nàng ta đã mười tám, ngoại trừ đi làm vợ kế cho người ta thì còn có thể gả cho ai? Xem ra nàng ta quả thật là đầu óc có bệnh.
Một con dâu như vậy nếu cưới về nhà, còn chưa đợi nàng ta nháo ra sai lầm gì lớn, phỏng chừng người làm bà bà như bà ta đã sớm tức chết rồi. Người này, Lý gia không thể cưới.
Lý phu nhân đã quyết định chủ ý, chỉ là làm sao để lui thân thì còn phải cân nhắc, không thể để người ta chọc cột sống Lý gia, nói Tô lão gia vừa mất, Lý gia đã lập tức lui hôn, khi dễ cô nhi quả phụ nhà ngươi ta, này cũng quá mức bạc tình. Thương gia xưa nay đều chú trọng thanh danh, người nếu phẩm hạnh không tốt sẽ không có người nguyện ý hợp tác.
Lý phu nhân suy nghĩ, bưng ly trà chậm rãi nhấp một ngụm, trong lòng đã có chủ ý, bèn mở miệng nói:
– Ngươi nói cũng có đạo lý.
Tô Ngọc Uyển có chút kinh dị với thái độ này của bà ta, bất quá nàng cảm thấy phía sau hẳn là còn có hậu chiêu, cho nên trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cao hứng nói:
– Nương ta nói không sai, phu nhân quả nhiên là người tốt, biết thông tình đạt lý.
– …
Lý phu nhân nghẹn lời, trong mắt Ân thị trên đời này có người không tốt sao? Bà ta buông chén trà, nói tới trọng điểm:
– Khó xử của ngươi chúng ta có thể thông cảm, vậy khó xử của chúng ta cũng mong ngươi có thể thông cảm cho.
– Lý gia cũng có chỗ khó xử sao? Có phải thiếu bạc hay không? – Tô Ngọc Uyển vẻ mặt khó xử nói tiếp – Lúc trước chữa bệnh và làm tang sự cho cha ta đã hoa không ít tiền bạc, bây giờ lại mới thu chè sô, nhà chúng ta cũng không còn thừa lại bao nhiêu, sợ là không giúp được phu nhân…
Gân xanh trên trán Lý phu nhân nổi lên, hai bên thái dương ẩn ẩn đau. Bà ta hít một hơi, cau mày cắt ngang lời Tô Ngọc Uyển:
– Ai nói muốn mượn tiền các ngươi? Lý gia ta tuy không phải phú khả địch quốc, nhưng bạc cũng không thiếu, ít nhất ở Hưu Ninh thành này cũng có danh tiếng, làm gì có chuyện không có bạc dùng, lại càng không có chuyện mượn tiền nhà các ngươi. Cái này ngươi cứ yên tâm.
– Không phải mượn tiền là tốt rồi.
Tô Ngọc Uyển tựa hồ nghe không hiểu châm chọc của Lý phu nhân, vỗ vỗ ngực, thở ra nhẹ nhõm. Lý phu nhân chỉ thấy ngực căng trướng khó chịu, hít sâu một hơi, quyết định nói thẳng vào trọng tâm:
– Ngươi cũng biết Lý gia ta mấy thế hệ đều là đơn truyền, nhân khẩu thưa thớt, Ngọc ca nhi bây giờ cũng đã mười sáu, ban đầu hai nhà đã thương nghị, chờ thêm một năm nữa liền tổ chức hôn sự cho các ngươi. Nào ngờ phụ thân ngươi đột ngột qua đời, ngươi phải thủ hiếu tận ba năm. Chờ ngươi ra hiếu, Ngọc ca nhi nhà ta đã mười chín tuổi. Thế đạo này, nam nhi mười chín tuổi còn chưa thành thân không nhiều, chúng ta cũng không thể cứ đợi như vậy. Ta định chọn một ngày cấp Ngọc ca nhi nạp thiếp, hơn nữa ngươi hiện tại cũng không thể thành thân, ta muốn để thiếp thất của hắn sinh con trước.
Nói tới đây thấy mặt Tô Ngọc Uyển hơi đổi, bèn dừng lại một chút, nhàn nhạt nói:
– Chuyện này ta chỉ là tới thông tri ngươi một tiếng, cũng không phải đến trưng cầu ý kiến của ngươi.
Lúc đính thân, Lý Ngọc Minh mới chỉ là tiểu hài tử mười tuổi, chưa rành thế sự. Tô Trường Thanh thấy hắn thông minh lanh lợi, tướng mạo lại tốt, tuy là con trai độc nhất, lão phu nhân cùng phụ mẫu tuy có sủng nịnh chút nhưng cũng không chiều hư, gia cảnh lại tốt, quan trọng nhất là nhân khẩu đơn giản. Lúc đó Lý lão thái gia cùng Lý lão phu nhân đều đã qua đời. Chủ tử trong phủ chỉ có Lý Ngọc Minh cùng cha mẹ hắn, những thân thích xa cũng ít khi lui tới. Tô Ngọc Uyển sau này gả vào Lý gia, chỉ cần tạo quan hệ tốt với bà bà là được, không cần phí công đi đối phó chị em dâu cùng bá mẫu, thẩm thẩm. Tô Ngọc Uyển lại là Lý phu nhân tự mình nhìn trúng, bà ta tuy làm người cường thế nhưng cũng không phải không nói đạo lý, nếu đã thích Tô Ngọc Uyển, nửa đời sau lại phải dựa vào con dâu này, tổng cũng không thể khó xử nàng. Nghĩ vậy Tô Trường Thanh mới quyết định đem nữ nhi mình hết mực yêu thương gả cho Lý gia.
Ai ngờ, Lý Ngọc Minh đến mười ba, mười bốn tuổi, bắt đầu bộc lộ bản tính ham mê nữ sắc. Mới đầu Tô gia còn chưa biết, chờ đến khi Lý Ngọc Minh hiếu thắng cưỡng ép thu một nha hoàn tiếu lệ trong phủ làm thông phòng, ngặt nỗi nha hoàn kia đã có đính ước, mà phu gia của nàng ta cũng làm sinh ý trong thành, bởi vì thấy nha hoàn kia mỹ mạo tốt, làm nha hoàn nhà giàu, hiểu biết quy củ, cưới nàng không chừng còn có thể nhấc lên quan hệ với Lý gia, cho nên mới đính thân với nàng. Vị hôn phu kia cũng là người có phẩm hạnh tốt, dung mạo thanh tú. Đã có một nhà chồng tốt như vậy, xuất giá liền có thể làm chính thất, nha hoàn kia là người có chí khí, làm sao lại nhìn trúng vị trí thông phòng, tự nhiên là sống chết không đáp ứng. Lý Ngọc Minh lại đang tuổi phản nghịch, ngươi càng không muốn, hắn càng thích, lập tức hạ dược nha hoàn kia, làm đến cùng. Đợi đến khi nha hoàn kia tỉnh lại, vạn niệm câu hôi, quá mức bi phẫn liền trực tiếp nhảy giếng.
Chuyện này người bên ngoài không biết, nhưng người yêu nữ nhi như mạng như Tô Trường Thanh làm sao có thể không biết. Từ khi định xuống cửa hôn sự này, hắn đã hoa một số tiền lớn thu mua vài hạ nhân trong Lý phủ, gần nhất có thể tìm hiểu chút tin tức, thứ nữa về sau Tô Ngọc Uyển gả vào Lý gia cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Biết được Lý Ngọc Minh vì nữ sắc mà nháo tới mạng người, hắn liền hối hận không thôi. Nhưng từ hôn chung quy đối với nữ tử đầu không tốt, hơn nữa thiên hạ này nam tử chỉ có một nữ nhân như Lý lão gia cũng cực kỳ hiếm thấy, ngay cả hắn cũng nạp đều nạp hai phòng thiếp đâu. Lý Ngọc Minh là con trai duy nhất, thiếp thị là không thể thiếu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Trường Thanh vẫn không dám mạo muội từ hôn, chỉ phái người đến Lý gia nhắc nhở, để hắn quản thúc Lý Ngọc Minh một chút, đừng nháo ra chuyện gì tương tự, cũng trịnh trọng nói, Lý Ngọc Minh có nha hoàn thông phòng cũng không sao, nhưng trước khi Tô Ngọc Uyển sinh con, không được để thông phòng sinh thứ tử trước, trừ phi Tô Ngọc Uyển thành thân ba năm sau vẫn không có con. Nếu Lý gia không làm được chuyện này, vậy hôn ước giữa hai nhà cũng xem như hủy bỏ.
Nhi tử nhà mình làm ra chuyện gièm pha như vậy, còn bị thông gia biết, Lý lão gia đã đuối lý. Hơn nữa hắn đối với Tô Trường Thanh cũng cực kỳ quý trọng, mà yêu cầu của Tô gia cũng không có gì quá phận nên không nói hai lời đáp ứng ngay.
Lý phu nhân dám lấy chuyện này tới làm cớ từ hôn, chính là bởi vì biết Tô Trường Thanh vô cùng coi trọng chuyện này, trước lúc lâm chung không thể nào không nói cho Tô Ngọc Uyển biết. Cho dù Tô Ngọc Uyển đầu óc có bệnh, di nguyện của phụ thân cũng không thể không nghe.
Lý gia tốt xấu gì cũng là phú hào có danh tiếng ở Hưu Ninh thành, nhi tử Lý Ngọc Minh nhà bà lại là hài tử cực kỳ xuất chúng, tài mạo song toàn, thế nhưng Tô Ngọc Uyển kia lại không đem Lý gia để vào mắt, thật là đáng giận, khó trách Tống thị sẽ bị nàng chọc giận thành như vậy.
Tô Ngọc Uyển lúc này dường như mới nhớ ra chuyện này, lập tức bừng tỉnh nói:
– A, phu nhân là nói chuyện đó sao? Ta không phải đã nói với nhị nãi nãi, nương ta không quản sự được, đệ đệ lại nhỏ, ta không ra mặt xử lý vườn trà cùng trà sạn, một nhà mấy chục nhân khẩu biết dựa vào đâu để sống. Cho nên lời này của phu nhân thứ cho không thể nghe theo.
Nàng tuy nói vô cùng khách khí, nhưng trong giọng nói lại không có chút nào xin lỗi, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không hề khẩn trương, thật giống như đang cùng Lý phu nhân nói chút chuyện vặt trong nhà mà thôi. Nói xong nàng còn cười, nhấp một ngụm trà khen:
– Trà ở chỗ này của phu nhân đúng là không tệ.
Lý phu nhân bởi vì trượng phu có khả năng, gia cảnh lại giàu có, cho dù đi đến nơi nào cũng được người ta bợ đỡ nịnh hót, làm sao nhịn được con dâu bất kính với mình như thế? A, đây là muốn nói lời của ta ngươi thích nghe thì nghe, không thích nghe thì trực tiếp cự tuyệt có phải không? Trên đời này nào có con dâu nhà ai đối đãi với bà bà như thế. Chỉ sợ cũng chỉ có công chúa mới có đãi ngộ và đặc quyền này mà thôi.
Lý phu nhân lúc này đã không còn tức giận nữa mà chỉ cảm thấy kinh dị, kinh dị Tô Ngọc Uyển không thể nói lý, kinh dị với sự đương nhiên của nàng. Bà ta nhìn Tô Ngọc Uyển tự hỏi không biết nàng ta đây là trời sinh tư duy đã khác người hay là cố ý đâu.
Trong suy nghĩ của bà ta, người sau khả năng không lớn. Khoan nói tới việc nhi tử nhà mình vừa có gia cảnh lại ưu tú, chỉ là chuyện từ hôn đối với thanh danh nữ tử trước nay đều không tốt. Tô Ngọc Uyển nếu lui thân, ba năm sau ra hiếu mới bắt đầu nghị thân thì còn có bao nhiêu chỗ tốt? Huống hồ khi đó nàng ta đã mười tám, ngoại trừ đi làm vợ kế cho người ta thì còn có thể gả cho ai? Xem ra nàng ta quả thật là đầu óc có bệnh.
Một con dâu như vậy nếu cưới về nhà, còn chưa đợi nàng ta nháo ra sai lầm gì lớn, phỏng chừng người làm bà bà như bà ta đã sớm tức chết rồi. Người này, Lý gia không thể cưới.
Lý phu nhân đã quyết định chủ ý, chỉ là làm sao để lui thân thì còn phải cân nhắc, không thể để người ta chọc cột sống Lý gia, nói Tô lão gia vừa mất, Lý gia đã lập tức lui hôn, khi dễ cô nhi quả phụ nhà ngươi ta, này cũng quá mức bạc tình. Thương gia xưa nay đều chú trọng thanh danh, người nếu phẩm hạnh không tốt sẽ không có người nguyện ý hợp tác.
Lý phu nhân suy nghĩ, bưng ly trà chậm rãi nhấp một ngụm, trong lòng đã có chủ ý, bèn mở miệng nói:
– Ngươi nói cũng có đạo lý.
Tô Ngọc Uyển có chút kinh dị với thái độ này của bà ta, bất quá nàng cảm thấy phía sau hẳn là còn có hậu chiêu, cho nên trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cao hứng nói:
– Nương ta nói không sai, phu nhân quả nhiên là người tốt, biết thông tình đạt lý.
– …
Lý phu nhân nghẹn lời, trong mắt Ân thị trên đời này có người không tốt sao? Bà ta buông chén trà, nói tới trọng điểm:
– Khó xử của ngươi chúng ta có thể thông cảm, vậy khó xử của chúng ta cũng mong ngươi có thể thông cảm cho.
– Lý gia cũng có chỗ khó xử sao? Có phải thiếu bạc hay không? – Tô Ngọc Uyển vẻ mặt khó xử nói tiếp – Lúc trước chữa bệnh và làm tang sự cho cha ta đã hoa không ít tiền bạc, bây giờ lại mới thu chè sô, nhà chúng ta cũng không còn thừa lại bao nhiêu, sợ là không giúp được phu nhân…
Gân xanh trên trán Lý phu nhân nổi lên, hai bên thái dương ẩn ẩn đau. Bà ta hít một hơi, cau mày cắt ngang lời Tô Ngọc Uyển:
– Ai nói muốn mượn tiền các ngươi? Lý gia ta tuy không phải phú khả địch quốc, nhưng bạc cũng không thiếu, ít nhất ở Hưu Ninh thành này cũng có danh tiếng, làm gì có chuyện không có bạc dùng, lại càng không có chuyện mượn tiền nhà các ngươi. Cái này ngươi cứ yên tâm.
– Không phải mượn tiền là tốt rồi.
Tô Ngọc Uyển tựa hồ nghe không hiểu châm chọc của Lý phu nhân, vỗ vỗ ngực, thở ra nhẹ nhõm. Lý phu nhân chỉ thấy ngực căng trướng khó chịu, hít sâu một hơi, quyết định nói thẳng vào trọng tâm:
– Ngươi cũng biết Lý gia ta mấy thế hệ đều là đơn truyền, nhân khẩu thưa thớt, Ngọc ca nhi bây giờ cũng đã mười sáu, ban đầu hai nhà đã thương nghị, chờ thêm một năm nữa liền tổ chức hôn sự cho các ngươi. Nào ngờ phụ thân ngươi đột ngột qua đời, ngươi phải thủ hiếu tận ba năm. Chờ ngươi ra hiếu, Ngọc ca nhi nhà ta đã mười chín tuổi. Thế đạo này, nam nhi mười chín tuổi còn chưa thành thân không nhiều, chúng ta cũng không thể cứ đợi như vậy. Ta định chọn một ngày cấp Ngọc ca nhi nạp thiếp, hơn nữa ngươi hiện tại cũng không thể thành thân, ta muốn để thiếp thất của hắn sinh con trước.
Nói tới đây thấy mặt Tô Ngọc Uyển hơi đổi, bèn dừng lại một chút, nhàn nhạt nói:
– Chuyện này ta chỉ là tới thông tri ngươi một tiếng, cũng không phải đến trưng cầu ý kiến của ngươi.
Lúc đính thân, Lý Ngọc Minh mới chỉ là tiểu hài tử mười tuổi, chưa rành thế sự. Tô Trường Thanh thấy hắn thông minh lanh lợi, tướng mạo lại tốt, tuy là con trai độc nhất, lão phu nhân cùng phụ mẫu tuy có sủng nịnh chút nhưng cũng không chiều hư, gia cảnh lại tốt, quan trọng nhất là nhân khẩu đơn giản. Lúc đó Lý lão thái gia cùng Lý lão phu nhân đều đã qua đời. Chủ tử trong phủ chỉ có Lý Ngọc Minh cùng cha mẹ hắn, những thân thích xa cũng ít khi lui tới. Tô Ngọc Uyển sau này gả vào Lý gia, chỉ cần tạo quan hệ tốt với bà bà là được, không cần phí công đi đối phó chị em dâu cùng bá mẫu, thẩm thẩm. Tô Ngọc Uyển lại là Lý phu nhân tự mình nhìn trúng, bà ta tuy làm người cường thế nhưng cũng không phải không nói đạo lý, nếu đã thích Tô Ngọc Uyển, nửa đời sau lại phải dựa vào con dâu này, tổng cũng không thể khó xử nàng. Nghĩ vậy Tô Trường Thanh mới quyết định đem nữ nhi mình hết mực yêu thương gả cho Lý gia.
Ai ngờ, Lý Ngọc Minh đến mười ba, mười bốn tuổi, bắt đầu bộc lộ bản tính ham mê nữ sắc. Mới đầu Tô gia còn chưa biết, chờ đến khi Lý Ngọc Minh hiếu thắng cưỡng ép thu một nha hoàn tiếu lệ trong phủ làm thông phòng, ngặt nỗi nha hoàn kia đã có đính ước, mà phu gia của nàng ta cũng làm sinh ý trong thành, bởi vì thấy nha hoàn kia mỹ mạo tốt, làm nha hoàn nhà giàu, hiểu biết quy củ, cưới nàng không chừng còn có thể nhấc lên quan hệ với Lý gia, cho nên mới đính thân với nàng. Vị hôn phu kia cũng là người có phẩm hạnh tốt, dung mạo thanh tú. Đã có một nhà chồng tốt như vậy, xuất giá liền có thể làm chính thất, nha hoàn kia là người có chí khí, làm sao lại nhìn trúng vị trí thông phòng, tự nhiên là sống chết không đáp ứng. Lý Ngọc Minh lại đang tuổi phản nghịch, ngươi càng không muốn, hắn càng thích, lập tức hạ dược nha hoàn kia, làm đến cùng. Đợi đến khi nha hoàn kia tỉnh lại, vạn niệm câu hôi, quá mức bi phẫn liền trực tiếp nhảy giếng.
Chuyện này người bên ngoài không biết, nhưng người yêu nữ nhi như mạng như Tô Trường Thanh làm sao có thể không biết. Từ khi định xuống cửa hôn sự này, hắn đã hoa một số tiền lớn thu mua vài hạ nhân trong Lý phủ, gần nhất có thể tìm hiểu chút tin tức, thứ nữa về sau Tô Ngọc Uyển gả vào Lý gia cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Biết được Lý Ngọc Minh vì nữ sắc mà nháo tới mạng người, hắn liền hối hận không thôi. Nhưng từ hôn chung quy đối với nữ tử đầu không tốt, hơn nữa thiên hạ này nam tử chỉ có một nữ nhân như Lý lão gia cũng cực kỳ hiếm thấy, ngay cả hắn cũng nạp đều nạp hai phòng thiếp đâu. Lý Ngọc Minh là con trai duy nhất, thiếp thị là không thể thiếu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Trường Thanh vẫn không dám mạo muội từ hôn, chỉ phái người đến Lý gia nhắc nhở, để hắn quản thúc Lý Ngọc Minh một chút, đừng nháo ra chuyện gì tương tự, cũng trịnh trọng nói, Lý Ngọc Minh có nha hoàn thông phòng cũng không sao, nhưng trước khi Tô Ngọc Uyển sinh con, không được để thông phòng sinh thứ tử trước, trừ phi Tô Ngọc Uyển thành thân ba năm sau vẫn không có con. Nếu Lý gia không làm được chuyện này, vậy hôn ước giữa hai nhà cũng xem như hủy bỏ.
Nhi tử nhà mình làm ra chuyện gièm pha như vậy, còn bị thông gia biết, Lý lão gia đã đuối lý. Hơn nữa hắn đối với Tô Trường Thanh cũng cực kỳ quý trọng, mà yêu cầu của Tô gia cũng không có gì quá phận nên không nói hai lời đáp ứng ngay.
Lý phu nhân dám lấy chuyện này tới làm cớ từ hôn, chính là bởi vì biết Tô Trường Thanh vô cùng coi trọng chuyện này, trước lúc lâm chung không thể nào không nói cho Tô Ngọc Uyển biết. Cho dù Tô Ngọc Uyển đầu óc có bệnh, di nguyện của phụ thân cũng không thể không nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook