Trà Môn Khuê Tú
-
Chương 156: Điều tra
Dường như Cốc Vũ sợ Trần Hân Nhi sẽ tìm cơ hội tách khỏi Tô Ngọc Uyển mà chạy loạn nên từ đầu đến cuối đều nhắm mắt đi theo phía sau Trần Hân Nhi khiến nàng ta hận đến nghiến răng.
Đến sân viện rồi Tô Ngọc Uyển cũng không dẫn nàng ta tới khuê phòng của mình, mà đi vào tiểu thính, kêu nha hoàn mang nước trà điểm tâm lên, tiếp tục an tĩnh uống trà như lúc ở trà trang.
Chỉ là Trần Hân Nhi nhịn không được, chỉ ngồi một lát đã lên tiếng: “Biểu tỷ cho người đợi ở tiền viện canh chừng đi, lúc nào biểu ca của ta rời khỏi thì báo cho ta một tiếng, ta muốn biểu ca hộ tống ta về phủ.”
“Được.”
Tô Ngọc Uyển cũng không làm khó dễ, kêu Tiết Sương tới tiền viện chờ. Cũng không biết Thẩm Nguyên Gia và Nhan An Lan nói chuyện gì với hai huynh đệ Tô Thế Xương mà ngồi hơn nửa canh giờ mới rời đi.
Tiễn bọn họ đi rồi, Tô Ngọc Uyển mới thở ra một hơi, quay sang hỏi Tô Thế Xương: “Tiền chưởng quầy đã về lại cửa hàng chưa, hắn có nói gì không?”
Lúc nãy Tiền chưởng quầy đã trở lại, nhưng vì có Trần Hân Nhi ở đây nên hạ nhân cũng không dẫn hắn tới chỗ của Tô Ngọc Uyển mà dẫn sang chỗ của Tô Thế Xương. Thẩm Nguyên Gia và Nhan An Lan là người chứng kiến chuyện này, cũng rất muốn biết ai là hung thủ sau màn, cho nên kêu Tiền chưởng quầy vào báo cáo chuyện ở nha môn luôn.
Lúc nãy Cốc Vũ đã nói qua với Tô Ngọc Uyển, nhưng cụ thể thế nào thì nàng cũng không biết, cho nên bây giờ mới hỏi Tô Thế Xương.
“Trong tiệm không có người chủ sự nên đệ bảo hắn về trước rồi. Hắn nói đại nhân trong nha môn mặc dù đã phạt trượng, cũng dụng hình nhưng người nọ vẫn chỉ nói như cũ. Diện mạo và trang phục của người kia cũng không có gì đặc biệt, lẫn vào đám đông là không thể nhận ra được nữa. Lời này chắc cũng là thật, hơn nữa kẻ đó cũng đã bị giam lại, một tháng sau mới được thả ra.”
“Ài, ta biết ngay là sẽ như vậy mà.” Tô Ngọc Uyển lắc đầu.
“Tỷ, tỷ nói xem, rốt cuộc là ai phái người tới hãm hại nhà chúng ta?” Tô Thế Thịnh tò mò hỏi.
Tô Ngọc Uyển đang định nói thì Tiết Sương đã tới bẩm: “Cô nương, Mã chưởng quầy tới.”
“Bảo ông ấy tới tiền thính đi, chúng ta sẽ tới ngay.” Tô Ngọc Uyển đứng dậy nói với hai đệ đệ, “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lúc ba người đến tiền viện, Mã chưởng quầy đang đi qua đi lại trong sảnh, vừa thấy ba người liền vội vàng khom người hành lễ.
“Mã chưởng quầy ngồi đi. Tô Ngọc Uyển nhìn Mã chưởng quầy phong trần mệt mỏi, đoán là ông ấy từ vườn trà tới thẳng đây, còn chưa ghé qua trà trang cho nên hỏi: “Lão biết chuyện có người tới gây chuyện ở trà trang rồi?”
“Vâng, Tiền chưởng quầy đã nói với ta.” Mã chưởng quầy đáp.
“Lão cảm thấy chuyện này là do ai làm?” Tô Ngọc Uyển hỏi.
“Chúng ta từ trước tới nay đều giúp đỡ mọi người, ngoại trừ Hoàng Hoài An ra thì cũng không đắc tội ai khác. Còn nữa, nếu tin đồn chúng ta bán trà mốc lan ra ngoài thì cũng chỉ có một mình hắn là người được lợi. Cho nên ta nghĩ việc này tám chín phần là do hắn làm.” Mã chưởng quầy nói, hơn nữa sau khi trở về ta đã đến trà trang trước rồi mới đến đây, cũng nghe tiểu nhị ở trà trang nói lúc người kia tới gây chuyện, Trịnh Thiện còn ra đứng trước cửa xem náo nhiệt, trên mặt còn không giấu được vui sướng khi thấy chúng ta gặp họa – đương nhiên hắn nháo với chúng ta thành như vậy, quan hệ Hoàng gia trà trang với chúng ta cũng không tốt, có người đến gây chuyện, hắn vui sướng cũng là chuyện bình thường, không thể nói lên cái gì, bọn họ đương nhiên là hận chúng ta xui xẻo nhiều thêm chút rồi.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tô Ngọc Uyển gật đầu.
………………………………….
Thẩm Nguyên Gia cũng nghĩ như Mã chưởng quầy và Tô Ngọc Uyển. Sau khi rời khỏi nhà Tô Ngọc Uyển, hắn liền về thẳng phủ đệ của mình, chưa kịp ngồi xuống đã phân phó tùy tùng: “Bảo Hoàng Hoài An tới đây gặp ta.”
Chỉ một lát đã thấy Hoàng Hoài An đi theo tùy tùng vào cửa, không đợi Thẩm Nguyên Gia hỏi chuyện đã trực tiếp quỳ xuống đất: “Nhị vị công tử minh giám, chuyện này không phải là tiểu nhân làm.”
Nhan An Lan và Thẩm Nguyên Gia sửng sốt.
Thẩm Nguyên Gia nói: “Không phải ngươi thì là ai?”
“Công tử, tiểu nhân oan uổng, thật sự không phải là tiểu nhân làm.” Hoàng Hoài An vô cùng ủy khuất, “Mọi chuyện tiểu nhân đều nghe theo phân phó của công tử, không hề tự mình chủ trương làm gì hết. Hơn nữa tiểu nhân đi theo công tử lâu như vậy, cũng biết quy tắc của công tử là gì, thủ đoạn nào có thể dùng, cái nào không tiểu nhân đều biết rõ ràng. Lúc trước chúng ta giảm giá trà đã đoạt đi không ít sinh ý của Diệp gia trà trang, nhưng Tô gia cũng không làm gì, chỉ cạnh tranh công bằng với chúng ta. Người như vậy tiểu nhân bội phục không hết, làm sao có thể dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để hãm hại bọn họ?”
Nhan An Lan và Thẩm Nguyên Gia trọng dụng Hoàng Hoài An một phần cũng là vì hắn là người chính trực, cũng không thích tự mình chủ trương cái gì. Cho nên nghe hắn nói vậy hai người cũng không hoài nghi hắn nữa.
“Vậy thì là ai chứ?” Thẩm Nguyên Gia nhíu mày suy nghĩ.
“Lận Trí, ngươi đi tra đi.” Nhan An Lan bỗng nhiên mở miệng nói.
“Vâng.” Lận Trí chắp tay vái một cái rồi lui ra ngoài. Còn hai người Thẩm Nguyên Gia và Hoàng Hoài An lại vô cùng khiếp sợ.
Lận Trí là cao thủ Vĩnh An hầu phái tới bảo hộ Nhan An Lan, võ công cao cường không nói, còn rất đa mưu túc trí. Ngay cả Nhan An Lan cũng không xem hắn như tùy tùng Lưu Toàn, Cao An của mình, ngược lại còn có mấy phần khách khí, rất ít khi phân phó hắn đi làm chuyện gì đó.
Vậy mà bây giờ chỉ vì một chút chuyện nhỏ của Diệp gia trà trang lại phái Lận Trí đi tra, thực là giết gà dùng dao mổ trâu.
Trong lòng Thẩm Nguyên Gia rất kỳ quái, cứ thấy không đúng nhưng lại không biết không đúng ở đâu, bèn hỏi dò: “Công tử, chút chuyện nhỏ này chắc cũng không cần phải làm phiền Lận đại thúc chứ? Để ta phái Mã Bưu đi tìm hiểu là được mà.”
Nhan An Lan nhìn hắn: “Vậy ngươi đi kêu Lận Trí về?”
“Ặc.” Thẩm Nguyên Gia cứng họng.
Lận Trí là cao thủ, từ trước tới nay đều thích đi lại bên ngoài, hắn vừa ra khỏi cửa đã không biết chạy tới chỗ nào rồi, hộ vệ Thẩm phủ làm sao có thể tìm được hắn? Huống hồ Lận Trí đã đi rồi, hắn còn phái hộ vệ tìm về chẳng phải còn nháo lớn hơn nữa sao, hắn ăn no rãnh rỗi mới đi làm chuyện vô vị như vậy. Cho nên chỉ ngượng ngùng nói: “Vậy thì không cần.”
Nhan An Lan cũng không thèm để ý tới hắn, cầm sách tới bên giường đọc.
Nhan An Lan thích an tĩnh, trước giờ đều không thích bị người khác vây quanh. Nếu là trước đây, Thẩm Nguyên Gia hẳn là sẽ nhẹ tay nhẹ chân trở về sân viện của mình rồi. Nhưng mà hắn biết bản lĩnh của Lận Trí, muốn tra chút chuyện nhỏ này không cần bao nhiêu thời gian, chỉ một lát sẽ trở lại ngay, mà hắn cũng muốn biết chủ mưu đằng sau nên vẫn nán lại chờ, cầm một quyển sách ngồi vào ghế xem.
Hoàng Hoài An muốn đi không được, ở lại cũng không xong, vô cùng xấu hổ. Cũng may Thẩm Nguyên Gia đã lên tiếng trước: “Lận đại thúc sẽ tra ra nhanh thôi, ngươi cứ ở lại chờ đi, nghe xong rồi lại đi cũng được, đỡ mất công phải cho người báo lại với ngươi.” Nói đoạn chỉ chỉ vào ghế dựa: “Nào, ngồi xuống uống miếng nước đi.”
“Vâng.” Hoàng Hoài An cảm kích chắp tay, tới ghế ngồi xuống.
Quả nhiên chưa tới thời gian một bữa cơm, Lận Trí đã trở lại, bẩm báo với Nhan An Lan: “Công tử, đã tra xong rồi, là Trịnh Thiện sai người đi làm việc này.”
“Gì cơ?” Thẩm Nguyên Gia và Hoàng Hoài An đồng thanh kêu lên.
“Này, này…” Hoàng Hoài An đổ mồ hôi lạnh cả người, vội vàng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Nhan An Lan, “Công tử, thật sự không phải tiểu nhân sai sử, tiểu nhân cũng không cảm kích.”
Nếu việc này là do hắn làm, lúc Thẩm Nguyên Gia hỏi hắn thừa nhận thì cũng không có gì. Nhan An Lan trước giờ đối xử với thuộc hạ cũng không khắc nghiệt, chỉ cần biết sai mà sửa thì sẽ cho cơ hội để sửa đổi. Nhưng mà nếu hắn là người chủ mưu nhưng lại cắn chết không nhận vậy thì sẽ thành tội lớn. Không được trọng dụng không đáng sợ, đáng sợ nhất là hậu quả sau đó của nó. Hắn vưà nghĩ tới đây đã cảm thấy bất an.
Nhan An Lan liếc Hoàng Hoài An một cái, nói với Lận Trí: “Tới chỗ Trịnh Thiện một chuyến.” Rồi quay sang nói với Hoàng Hoài An, “Nếu muốn minh oan cho mình thì đi theo Lận Trí tới đó, ngươi ở ngoài sáng hắn ở trong tối.”
Đến sân viện rồi Tô Ngọc Uyển cũng không dẫn nàng ta tới khuê phòng của mình, mà đi vào tiểu thính, kêu nha hoàn mang nước trà điểm tâm lên, tiếp tục an tĩnh uống trà như lúc ở trà trang.
Chỉ là Trần Hân Nhi nhịn không được, chỉ ngồi một lát đã lên tiếng: “Biểu tỷ cho người đợi ở tiền viện canh chừng đi, lúc nào biểu ca của ta rời khỏi thì báo cho ta một tiếng, ta muốn biểu ca hộ tống ta về phủ.”
“Được.”
Tô Ngọc Uyển cũng không làm khó dễ, kêu Tiết Sương tới tiền viện chờ. Cũng không biết Thẩm Nguyên Gia và Nhan An Lan nói chuyện gì với hai huynh đệ Tô Thế Xương mà ngồi hơn nửa canh giờ mới rời đi.
Tiễn bọn họ đi rồi, Tô Ngọc Uyển mới thở ra một hơi, quay sang hỏi Tô Thế Xương: “Tiền chưởng quầy đã về lại cửa hàng chưa, hắn có nói gì không?”
Lúc nãy Tiền chưởng quầy đã trở lại, nhưng vì có Trần Hân Nhi ở đây nên hạ nhân cũng không dẫn hắn tới chỗ của Tô Ngọc Uyển mà dẫn sang chỗ của Tô Thế Xương. Thẩm Nguyên Gia và Nhan An Lan là người chứng kiến chuyện này, cũng rất muốn biết ai là hung thủ sau màn, cho nên kêu Tiền chưởng quầy vào báo cáo chuyện ở nha môn luôn.
Lúc nãy Cốc Vũ đã nói qua với Tô Ngọc Uyển, nhưng cụ thể thế nào thì nàng cũng không biết, cho nên bây giờ mới hỏi Tô Thế Xương.
“Trong tiệm không có người chủ sự nên đệ bảo hắn về trước rồi. Hắn nói đại nhân trong nha môn mặc dù đã phạt trượng, cũng dụng hình nhưng người nọ vẫn chỉ nói như cũ. Diện mạo và trang phục của người kia cũng không có gì đặc biệt, lẫn vào đám đông là không thể nhận ra được nữa. Lời này chắc cũng là thật, hơn nữa kẻ đó cũng đã bị giam lại, một tháng sau mới được thả ra.”
“Ài, ta biết ngay là sẽ như vậy mà.” Tô Ngọc Uyển lắc đầu.
“Tỷ, tỷ nói xem, rốt cuộc là ai phái người tới hãm hại nhà chúng ta?” Tô Thế Thịnh tò mò hỏi.
Tô Ngọc Uyển đang định nói thì Tiết Sương đã tới bẩm: “Cô nương, Mã chưởng quầy tới.”
“Bảo ông ấy tới tiền thính đi, chúng ta sẽ tới ngay.” Tô Ngọc Uyển đứng dậy nói với hai đệ đệ, “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lúc ba người đến tiền viện, Mã chưởng quầy đang đi qua đi lại trong sảnh, vừa thấy ba người liền vội vàng khom người hành lễ.
“Mã chưởng quầy ngồi đi. Tô Ngọc Uyển nhìn Mã chưởng quầy phong trần mệt mỏi, đoán là ông ấy từ vườn trà tới thẳng đây, còn chưa ghé qua trà trang cho nên hỏi: “Lão biết chuyện có người tới gây chuyện ở trà trang rồi?”
“Vâng, Tiền chưởng quầy đã nói với ta.” Mã chưởng quầy đáp.
“Lão cảm thấy chuyện này là do ai làm?” Tô Ngọc Uyển hỏi.
“Chúng ta từ trước tới nay đều giúp đỡ mọi người, ngoại trừ Hoàng Hoài An ra thì cũng không đắc tội ai khác. Còn nữa, nếu tin đồn chúng ta bán trà mốc lan ra ngoài thì cũng chỉ có một mình hắn là người được lợi. Cho nên ta nghĩ việc này tám chín phần là do hắn làm.” Mã chưởng quầy nói, hơn nữa sau khi trở về ta đã đến trà trang trước rồi mới đến đây, cũng nghe tiểu nhị ở trà trang nói lúc người kia tới gây chuyện, Trịnh Thiện còn ra đứng trước cửa xem náo nhiệt, trên mặt còn không giấu được vui sướng khi thấy chúng ta gặp họa – đương nhiên hắn nháo với chúng ta thành như vậy, quan hệ Hoàng gia trà trang với chúng ta cũng không tốt, có người đến gây chuyện, hắn vui sướng cũng là chuyện bình thường, không thể nói lên cái gì, bọn họ đương nhiên là hận chúng ta xui xẻo nhiều thêm chút rồi.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tô Ngọc Uyển gật đầu.
………………………………….
Thẩm Nguyên Gia cũng nghĩ như Mã chưởng quầy và Tô Ngọc Uyển. Sau khi rời khỏi nhà Tô Ngọc Uyển, hắn liền về thẳng phủ đệ của mình, chưa kịp ngồi xuống đã phân phó tùy tùng: “Bảo Hoàng Hoài An tới đây gặp ta.”
Chỉ một lát đã thấy Hoàng Hoài An đi theo tùy tùng vào cửa, không đợi Thẩm Nguyên Gia hỏi chuyện đã trực tiếp quỳ xuống đất: “Nhị vị công tử minh giám, chuyện này không phải là tiểu nhân làm.”
Nhan An Lan và Thẩm Nguyên Gia sửng sốt.
Thẩm Nguyên Gia nói: “Không phải ngươi thì là ai?”
“Công tử, tiểu nhân oan uổng, thật sự không phải là tiểu nhân làm.” Hoàng Hoài An vô cùng ủy khuất, “Mọi chuyện tiểu nhân đều nghe theo phân phó của công tử, không hề tự mình chủ trương làm gì hết. Hơn nữa tiểu nhân đi theo công tử lâu như vậy, cũng biết quy tắc của công tử là gì, thủ đoạn nào có thể dùng, cái nào không tiểu nhân đều biết rõ ràng. Lúc trước chúng ta giảm giá trà đã đoạt đi không ít sinh ý của Diệp gia trà trang, nhưng Tô gia cũng không làm gì, chỉ cạnh tranh công bằng với chúng ta. Người như vậy tiểu nhân bội phục không hết, làm sao có thể dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để hãm hại bọn họ?”
Nhan An Lan và Thẩm Nguyên Gia trọng dụng Hoàng Hoài An một phần cũng là vì hắn là người chính trực, cũng không thích tự mình chủ trương cái gì. Cho nên nghe hắn nói vậy hai người cũng không hoài nghi hắn nữa.
“Vậy thì là ai chứ?” Thẩm Nguyên Gia nhíu mày suy nghĩ.
“Lận Trí, ngươi đi tra đi.” Nhan An Lan bỗng nhiên mở miệng nói.
“Vâng.” Lận Trí chắp tay vái một cái rồi lui ra ngoài. Còn hai người Thẩm Nguyên Gia và Hoàng Hoài An lại vô cùng khiếp sợ.
Lận Trí là cao thủ Vĩnh An hầu phái tới bảo hộ Nhan An Lan, võ công cao cường không nói, còn rất đa mưu túc trí. Ngay cả Nhan An Lan cũng không xem hắn như tùy tùng Lưu Toàn, Cao An của mình, ngược lại còn có mấy phần khách khí, rất ít khi phân phó hắn đi làm chuyện gì đó.
Vậy mà bây giờ chỉ vì một chút chuyện nhỏ của Diệp gia trà trang lại phái Lận Trí đi tra, thực là giết gà dùng dao mổ trâu.
Trong lòng Thẩm Nguyên Gia rất kỳ quái, cứ thấy không đúng nhưng lại không biết không đúng ở đâu, bèn hỏi dò: “Công tử, chút chuyện nhỏ này chắc cũng không cần phải làm phiền Lận đại thúc chứ? Để ta phái Mã Bưu đi tìm hiểu là được mà.”
Nhan An Lan nhìn hắn: “Vậy ngươi đi kêu Lận Trí về?”
“Ặc.” Thẩm Nguyên Gia cứng họng.
Lận Trí là cao thủ, từ trước tới nay đều thích đi lại bên ngoài, hắn vừa ra khỏi cửa đã không biết chạy tới chỗ nào rồi, hộ vệ Thẩm phủ làm sao có thể tìm được hắn? Huống hồ Lận Trí đã đi rồi, hắn còn phái hộ vệ tìm về chẳng phải còn nháo lớn hơn nữa sao, hắn ăn no rãnh rỗi mới đi làm chuyện vô vị như vậy. Cho nên chỉ ngượng ngùng nói: “Vậy thì không cần.”
Nhan An Lan cũng không thèm để ý tới hắn, cầm sách tới bên giường đọc.
Nhan An Lan thích an tĩnh, trước giờ đều không thích bị người khác vây quanh. Nếu là trước đây, Thẩm Nguyên Gia hẳn là sẽ nhẹ tay nhẹ chân trở về sân viện của mình rồi. Nhưng mà hắn biết bản lĩnh của Lận Trí, muốn tra chút chuyện nhỏ này không cần bao nhiêu thời gian, chỉ một lát sẽ trở lại ngay, mà hắn cũng muốn biết chủ mưu đằng sau nên vẫn nán lại chờ, cầm một quyển sách ngồi vào ghế xem.
Hoàng Hoài An muốn đi không được, ở lại cũng không xong, vô cùng xấu hổ. Cũng may Thẩm Nguyên Gia đã lên tiếng trước: “Lận đại thúc sẽ tra ra nhanh thôi, ngươi cứ ở lại chờ đi, nghe xong rồi lại đi cũng được, đỡ mất công phải cho người báo lại với ngươi.” Nói đoạn chỉ chỉ vào ghế dựa: “Nào, ngồi xuống uống miếng nước đi.”
“Vâng.” Hoàng Hoài An cảm kích chắp tay, tới ghế ngồi xuống.
Quả nhiên chưa tới thời gian một bữa cơm, Lận Trí đã trở lại, bẩm báo với Nhan An Lan: “Công tử, đã tra xong rồi, là Trịnh Thiện sai người đi làm việc này.”
“Gì cơ?” Thẩm Nguyên Gia và Hoàng Hoài An đồng thanh kêu lên.
“Này, này…” Hoàng Hoài An đổ mồ hôi lạnh cả người, vội vàng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Nhan An Lan, “Công tử, thật sự không phải tiểu nhân sai sử, tiểu nhân cũng không cảm kích.”
Nếu việc này là do hắn làm, lúc Thẩm Nguyên Gia hỏi hắn thừa nhận thì cũng không có gì. Nhan An Lan trước giờ đối xử với thuộc hạ cũng không khắc nghiệt, chỉ cần biết sai mà sửa thì sẽ cho cơ hội để sửa đổi. Nhưng mà nếu hắn là người chủ mưu nhưng lại cắn chết không nhận vậy thì sẽ thành tội lớn. Không được trọng dụng không đáng sợ, đáng sợ nhất là hậu quả sau đó của nó. Hắn vưà nghĩ tới đây đã cảm thấy bất an.
Nhan An Lan liếc Hoàng Hoài An một cái, nói với Lận Trí: “Tới chỗ Trịnh Thiện một chuyến.” Rồi quay sang nói với Hoàng Hoài An, “Nếu muốn minh oan cho mình thì đi theo Lận Trí tới đó, ngươi ở ngoài sáng hắn ở trong tối.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook