Trà Môn Khuê Tú
-
Chương 142: Đối sách
“Nhưng mà bọn họ mở trà trang ngay bên cạnh như này ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng tới sinh ý của chúng ta.” Mã chưởng quầythở dài nói.
Tô Ngọc Uyển cũng nhíu mày.
Thị trường cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu ở cùng một khu mà có nhiều trà trang, khách đã mua của Hoàng gia trà trang thì sẽ không mua của Tô gia nữa. Quan trọng nhất chính là lúc trước Hoàng Hoài An hùng hổ dọa người bên vườn trà nhưng không thành cho nên bây giờ mới định chuyển sang chèn ép trà trang. Tô Ngọc Uyển cũng không phải người nhu nhược, bị người ta đánh chỉ biết nén giận. Nếu là người khác tới mở trà trang thì cũng thôi, nàng sẽ cố gắng nghĩ thêm cách để thu hút khách nhân, hai bên cùng chia sẻ thị trường. Nhưng mà Hoàng gia rõ ràng là muốn nhằm vào nàng, nếu không phá hỏng sinh ý của Hoàng gia trà trang thì nàng không phải là Tô Ngọc Uyển.
“Lão đừng vội, ta để nghĩ cách.” Nàng nói.
Mã chưởng quầy nghe cô nương nhà mình nói vậy thì hai mắt sáng lên. Hắn làm chưởng quầy đã mấy chục năm, có kiểu cạnh tranh gì mà chưa thấy. Chút thủ đoạn này của Hoàng gia vẫn chưa đủ để cho hắn phải than ngắn thở dài như vậy. Chẳng qua hắn muốn dùng cách này để ép Tô Ngọc Uyển, xem nàng có đưa ra được biện pháp nào hay ho để đánh bại Hoàng Hoài An không thôi.
Chỉ một lát Tô Ngọc Uyển đã giãn mày ra nói: “Nếu bọn họ dùng thủ đoạn ti tiện để cạnh tranh giống như vườn trà bên kia vậy thì còn dễ, chúng ta chỉ cần ăn miếng trả miếng là xong. Nhưng mà bây giờ bọn họ chỉ cạnh tranh bình thường, nếu chúng ta dùng thủ đoạn chèn ép sẽ không hay. Sau khi khai trương xong bọn họ sẽ phải buôn bán bình thường theo giá đã định thôi, chúng ta cứ quan sát tình hình thêm đã rồi tính.”
Mã chưởng quầy biết trong lòng Tô Ngọc Uyển đã có chủ ý nên cũng không vội vã, vuốt râu gật gật đầu nói: “Cũng phải. Cứ quan sát trước đã. Cửa hàng chúng ta mở đã lâu, danh tiếng còn ở đó, nếu phải nghĩ cách cũng nên là Hoàng gia tra trang nghĩ cách mới đúng. Nếu bọn họ muốn dùng thủ đoạn, vậy thì chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, nước tới đất ngăn là được.”
Tô Ngọc Uyển cười: “Đúng vậy.”
Chuyện này tạm thời cứ vậy nên Tô Ngọc Uyển hỏi sang chuyện vườn trà: “Lý Tân Thành làm việc thế nào rồi?”
Nửa tháng trước, Lý Tân Thành và Tô tắc đã bắt đầu đảm đương công việc mới của mình, Lý Tân Thành làm quản sự vườn trà thôn Quế Lâm còn Tô Tắc làm chưởng quầy trà sạn ở Hưu Ninh. Hai người được Tô Ngọc Uyển cất nhắc lên vị trí này thì rất cảm động, càng thêm ra sức làm việc. Chỗ Tô Tắc còn đỡ, trước khi Mã chưởng quầy bàn giao lại công việc cho hắn đã dặn dò kĩ càng, chuyện gì cũng phải lấy “Ổn” làm đầu, tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân mà làm việc là được, không cần liều lĩnh. Nhưng mà chỗ Lý Tân Thành thì phải vung tay dốc sức ra mà làm, cả ngày hắn đều ở lại vườn trà, ăn ở cùng với người làm, thức khuya dậy sớm, tu chỉnh toàn bộ vườn trà xong lại còn khai hoang thêm được không ít núi hoang xung quanh.
Mã chưởng quầy tán thưởng nói: “Tiểu tử kia làm tốt hơn ta rất nhiều. Dù sao bao nhiêu năm qua ta cũng chưa quản sự vườn trà bao giờ, cho nên có rất nhiều chuyện làm không tới. Sau khi tiểu tử kia tới liền an bài mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, mỗi người đều có việc của mình, chỉ cần nhìn là hiểu ngay. Nếu không phải cô nương cất nhắc hắn lên, hắn cứ làm việc dưới cái bóng của Hoàng Diệu Tổ cũng không thể hiện được bản lĩnh của mình. Bây giờ xem ra hắn cũng không thua kém Hoàng quản sự bao nhiêu.”
Mã chưởng quầy nói xong lại cười nói thêm: “Hắn vì muốn khích lệ nhân công làm việc mà đem cả tiền tiêu vặt của mình ra khen thưởng cho bọn họ. Nếu cứ tiếp tục với khí thế như vậy, chẳng mấy mà vườn trà nhà chúng ta sẽ khai hoang xong, nối tiếp các mảnh với nhau thành một dải lớn.”
Bởi vì lúc mua mấy vườn trà này cũng không nối liền với nhau mà ở giữa còn ngăn cách bởi núi hoang, cho nên bây giờ mới cần phải khai phá, trồng trà xuống để tạo thành một mảng liên tục, như vậy mới dễ quản lý.
“Như vậy sao được? Ta cũng không bủn xỉn tới mức phải để quản sự của mình phải xuất tiền túi ra để khích lệ nhân công.” Tô Ngọc Uyển oán trách nói.
Mã chưởng quầy vội vàng giải thích: “Ta cũng nói vậy. Sau khi biết chuyện này còn hung hăng răn dạy Lý Tân Thành một trận, rồi vội vàng bẩm với cô nương để cô nương bảo phòng thu chi hoàn tiền lại cho hắn đây.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu, quay sang dặn dò Hạ Chí: “Ngươi đi kêu phòng thu chi hoàn tiền lại cho Lý Tân Thành. Cũng lấy ra một khoản dùng làm tiền thưởng cho nhân công. Bên Truân Khuê cũng vậy.
“Vâng.” Hạ Chí lĩnh mệnh đi.
Hạ Chí trời sinh rất mẫn cảm với số liệu cho nên Tô Trường Thanh đã bồi dưỡng nàng người quản lý thu chi của Tô Ngọc Uyển. Phòng thu chi của vườn trà, trà trang, trà sạn bây giờ đều do nàng quản, trực tiếp nghe lệnh Tô Ngọc Uyển. Nguyên tắc quản lý sản nghiệp của Tô Ngọc Uyển chính là phải nắm chặt tiền và sổ sách trong tay mình. Một khi đã không có quyền tự chủ về tiền bạc thì cho dù quản sự, chưởng quầy có phản bội đi nữa thì thiệt hại cũng không lớn.
Mà quản nhiều sản nghiệp như vậy, Tô Ngọc Uyển tự nhiên cũng sẽ không ôm hết mọi việc vào người rồi tự mình làm, giống như bây giờ vậy, nàng chỉ cần ra lệnh, Hạ Chí sẽ thuê xe ngựa tới thôn Quế Lâm đi làm, còn Lập Xuân sẽ lấy sổ sách ra ghi chép lại mệnh lệnh của nàng, cuối tháng kiểm kê số sách sẽ mang ra cho Tô Ngọc Uyển đối chiếu.
Bốn nha hoàn này chính là cánh tay đắc lực nhất của Tô Ngọc Uyển.
Lúc này có một tiểu nha hoàn từ bên ngoài đi vào, đến bên cạnh Lập Xuân thì thầm vài câu. Mã chưởng quầy thấy vậy thì biết Tô Ngọc Uyển có chuyện cần xử lý, vả lại chuyện của hắn cũng đã giải quyết xong rồi nên không nán lại nữa, đứng lên cáo từ luôn.
Đợi Mã chưởng quầy đi rồi, Lập Xuân mới tiến lên bẩm: “Cô nương, Hàn ma ma của Trần phủ tới, đang ở chỗ của phu nhân, phu nhân bảo cô nương nhanh qua đó ạ.”
“Hử?” Tô Ngọc Uyển nhướng mày.
Từ sau khi dự tiệc ở Hình phủ về, Trần gia vẫn luôn trầm mặc, không cho người tới tạ lỗi, cũng không tỏ vẻ gì cả. Nên Tô Ngọc Uyển và Ân thị tự nhiên cũng không thèm đến bên kia.
Nàng đứng yên nhíu mày nghĩ xem Trần gia phái Hàn ma ma tới làm gì một lúc rồi mới ra ngoài nói: “Đi thôi.”
Lúc Tô Ngọc Uyển tới sân của Ân thị, từ xa nàng đã nhìn thấy đại nha hoàn Ngọc Lê của Ân thị thấp thỏm đứng ở cửa. Ngọc Lê nhìn thấy Tô Ngọc Uyển thì hai mắt sáng lên, liếc vội vào phòng một cái rồi nhẹ tay nhẹ chân lui xuống, thấp giọng nói: “Cô nương, phu nhân nói Trần gia có chuyện muốn nói với cô nương, cho nên mới phải mời cô nương tới một chuyến.”
Tô Ngọc Uyển nhíu mày nhưng cũng không nói gì, bảo Lập Xuân vén rèm lên rồi đi vào.
Hàn ma ma đang ngồi nói chuyện với Ân thị, thấy Tô Ngọc Uyển đi vào thì vội vàng đứng lên, hành lễ với nàng, cười nói: “Dạo này cô nương bận gì mà không thấy sang phủ chúng ta chơi, lão phu nhân vẫn luôn nhớ thương cô nương đó.”
“Chỉ là chút việc vặt trong nhà thôi.” Tô Ngọc Uyển cũng cười đáp lời, ra hiệu cho Hàn ma ma ngồi xuống còn mình thì ngồi bên cạnh Ân thị, hỏi: “Cữu tổ phụ và Cữu tổ mẫu có khỏe không?”
“Khỏe, đều rất khỏe. Hàn ma ma nói. Bà hơi dừng lại một chút rồi mới nói với Tô Ngọc Uyển: “Hôm nay lão nô tới là muốn thay mặt lão phu nhân nói vài lời với cô nương.”
Tô Ngọc Uyển cũng nhíu mày.
Thị trường cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu ở cùng một khu mà có nhiều trà trang, khách đã mua của Hoàng gia trà trang thì sẽ không mua của Tô gia nữa. Quan trọng nhất chính là lúc trước Hoàng Hoài An hùng hổ dọa người bên vườn trà nhưng không thành cho nên bây giờ mới định chuyển sang chèn ép trà trang. Tô Ngọc Uyển cũng không phải người nhu nhược, bị người ta đánh chỉ biết nén giận. Nếu là người khác tới mở trà trang thì cũng thôi, nàng sẽ cố gắng nghĩ thêm cách để thu hút khách nhân, hai bên cùng chia sẻ thị trường. Nhưng mà Hoàng gia rõ ràng là muốn nhằm vào nàng, nếu không phá hỏng sinh ý của Hoàng gia trà trang thì nàng không phải là Tô Ngọc Uyển.
“Lão đừng vội, ta để nghĩ cách.” Nàng nói.
Mã chưởng quầy nghe cô nương nhà mình nói vậy thì hai mắt sáng lên. Hắn làm chưởng quầy đã mấy chục năm, có kiểu cạnh tranh gì mà chưa thấy. Chút thủ đoạn này của Hoàng gia vẫn chưa đủ để cho hắn phải than ngắn thở dài như vậy. Chẳng qua hắn muốn dùng cách này để ép Tô Ngọc Uyển, xem nàng có đưa ra được biện pháp nào hay ho để đánh bại Hoàng Hoài An không thôi.
Chỉ một lát Tô Ngọc Uyển đã giãn mày ra nói: “Nếu bọn họ dùng thủ đoạn ti tiện để cạnh tranh giống như vườn trà bên kia vậy thì còn dễ, chúng ta chỉ cần ăn miếng trả miếng là xong. Nhưng mà bây giờ bọn họ chỉ cạnh tranh bình thường, nếu chúng ta dùng thủ đoạn chèn ép sẽ không hay. Sau khi khai trương xong bọn họ sẽ phải buôn bán bình thường theo giá đã định thôi, chúng ta cứ quan sát tình hình thêm đã rồi tính.”
Mã chưởng quầy biết trong lòng Tô Ngọc Uyển đã có chủ ý nên cũng không vội vã, vuốt râu gật gật đầu nói: “Cũng phải. Cứ quan sát trước đã. Cửa hàng chúng ta mở đã lâu, danh tiếng còn ở đó, nếu phải nghĩ cách cũng nên là Hoàng gia tra trang nghĩ cách mới đúng. Nếu bọn họ muốn dùng thủ đoạn, vậy thì chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, nước tới đất ngăn là được.”
Tô Ngọc Uyển cười: “Đúng vậy.”
Chuyện này tạm thời cứ vậy nên Tô Ngọc Uyển hỏi sang chuyện vườn trà: “Lý Tân Thành làm việc thế nào rồi?”
Nửa tháng trước, Lý Tân Thành và Tô tắc đã bắt đầu đảm đương công việc mới của mình, Lý Tân Thành làm quản sự vườn trà thôn Quế Lâm còn Tô Tắc làm chưởng quầy trà sạn ở Hưu Ninh. Hai người được Tô Ngọc Uyển cất nhắc lên vị trí này thì rất cảm động, càng thêm ra sức làm việc. Chỗ Tô Tắc còn đỡ, trước khi Mã chưởng quầy bàn giao lại công việc cho hắn đã dặn dò kĩ càng, chuyện gì cũng phải lấy “Ổn” làm đầu, tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân mà làm việc là được, không cần liều lĩnh. Nhưng mà chỗ Lý Tân Thành thì phải vung tay dốc sức ra mà làm, cả ngày hắn đều ở lại vườn trà, ăn ở cùng với người làm, thức khuya dậy sớm, tu chỉnh toàn bộ vườn trà xong lại còn khai hoang thêm được không ít núi hoang xung quanh.
Mã chưởng quầy tán thưởng nói: “Tiểu tử kia làm tốt hơn ta rất nhiều. Dù sao bao nhiêu năm qua ta cũng chưa quản sự vườn trà bao giờ, cho nên có rất nhiều chuyện làm không tới. Sau khi tiểu tử kia tới liền an bài mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, mỗi người đều có việc của mình, chỉ cần nhìn là hiểu ngay. Nếu không phải cô nương cất nhắc hắn lên, hắn cứ làm việc dưới cái bóng của Hoàng Diệu Tổ cũng không thể hiện được bản lĩnh của mình. Bây giờ xem ra hắn cũng không thua kém Hoàng quản sự bao nhiêu.”
Mã chưởng quầy nói xong lại cười nói thêm: “Hắn vì muốn khích lệ nhân công làm việc mà đem cả tiền tiêu vặt của mình ra khen thưởng cho bọn họ. Nếu cứ tiếp tục với khí thế như vậy, chẳng mấy mà vườn trà nhà chúng ta sẽ khai hoang xong, nối tiếp các mảnh với nhau thành một dải lớn.”
Bởi vì lúc mua mấy vườn trà này cũng không nối liền với nhau mà ở giữa còn ngăn cách bởi núi hoang, cho nên bây giờ mới cần phải khai phá, trồng trà xuống để tạo thành một mảng liên tục, như vậy mới dễ quản lý.
“Như vậy sao được? Ta cũng không bủn xỉn tới mức phải để quản sự của mình phải xuất tiền túi ra để khích lệ nhân công.” Tô Ngọc Uyển oán trách nói.
Mã chưởng quầy vội vàng giải thích: “Ta cũng nói vậy. Sau khi biết chuyện này còn hung hăng răn dạy Lý Tân Thành một trận, rồi vội vàng bẩm với cô nương để cô nương bảo phòng thu chi hoàn tiền lại cho hắn đây.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu, quay sang dặn dò Hạ Chí: “Ngươi đi kêu phòng thu chi hoàn tiền lại cho Lý Tân Thành. Cũng lấy ra một khoản dùng làm tiền thưởng cho nhân công. Bên Truân Khuê cũng vậy.
“Vâng.” Hạ Chí lĩnh mệnh đi.
Hạ Chí trời sinh rất mẫn cảm với số liệu cho nên Tô Trường Thanh đã bồi dưỡng nàng người quản lý thu chi của Tô Ngọc Uyển. Phòng thu chi của vườn trà, trà trang, trà sạn bây giờ đều do nàng quản, trực tiếp nghe lệnh Tô Ngọc Uyển. Nguyên tắc quản lý sản nghiệp của Tô Ngọc Uyển chính là phải nắm chặt tiền và sổ sách trong tay mình. Một khi đã không có quyền tự chủ về tiền bạc thì cho dù quản sự, chưởng quầy có phản bội đi nữa thì thiệt hại cũng không lớn.
Mà quản nhiều sản nghiệp như vậy, Tô Ngọc Uyển tự nhiên cũng sẽ không ôm hết mọi việc vào người rồi tự mình làm, giống như bây giờ vậy, nàng chỉ cần ra lệnh, Hạ Chí sẽ thuê xe ngựa tới thôn Quế Lâm đi làm, còn Lập Xuân sẽ lấy sổ sách ra ghi chép lại mệnh lệnh của nàng, cuối tháng kiểm kê số sách sẽ mang ra cho Tô Ngọc Uyển đối chiếu.
Bốn nha hoàn này chính là cánh tay đắc lực nhất của Tô Ngọc Uyển.
Lúc này có một tiểu nha hoàn từ bên ngoài đi vào, đến bên cạnh Lập Xuân thì thầm vài câu. Mã chưởng quầy thấy vậy thì biết Tô Ngọc Uyển có chuyện cần xử lý, vả lại chuyện của hắn cũng đã giải quyết xong rồi nên không nán lại nữa, đứng lên cáo từ luôn.
Đợi Mã chưởng quầy đi rồi, Lập Xuân mới tiến lên bẩm: “Cô nương, Hàn ma ma của Trần phủ tới, đang ở chỗ của phu nhân, phu nhân bảo cô nương nhanh qua đó ạ.”
“Hử?” Tô Ngọc Uyển nhướng mày.
Từ sau khi dự tiệc ở Hình phủ về, Trần gia vẫn luôn trầm mặc, không cho người tới tạ lỗi, cũng không tỏ vẻ gì cả. Nên Tô Ngọc Uyển và Ân thị tự nhiên cũng không thèm đến bên kia.
Nàng đứng yên nhíu mày nghĩ xem Trần gia phái Hàn ma ma tới làm gì một lúc rồi mới ra ngoài nói: “Đi thôi.”
Lúc Tô Ngọc Uyển tới sân của Ân thị, từ xa nàng đã nhìn thấy đại nha hoàn Ngọc Lê của Ân thị thấp thỏm đứng ở cửa. Ngọc Lê nhìn thấy Tô Ngọc Uyển thì hai mắt sáng lên, liếc vội vào phòng một cái rồi nhẹ tay nhẹ chân lui xuống, thấp giọng nói: “Cô nương, phu nhân nói Trần gia có chuyện muốn nói với cô nương, cho nên mới phải mời cô nương tới một chuyến.”
Tô Ngọc Uyển nhíu mày nhưng cũng không nói gì, bảo Lập Xuân vén rèm lên rồi đi vào.
Hàn ma ma đang ngồi nói chuyện với Ân thị, thấy Tô Ngọc Uyển đi vào thì vội vàng đứng lên, hành lễ với nàng, cười nói: “Dạo này cô nương bận gì mà không thấy sang phủ chúng ta chơi, lão phu nhân vẫn luôn nhớ thương cô nương đó.”
“Chỉ là chút việc vặt trong nhà thôi.” Tô Ngọc Uyển cũng cười đáp lời, ra hiệu cho Hàn ma ma ngồi xuống còn mình thì ngồi bên cạnh Ân thị, hỏi: “Cữu tổ phụ và Cữu tổ mẫu có khỏe không?”
“Khỏe, đều rất khỏe. Hàn ma ma nói. Bà hơi dừng lại một chút rồi mới nói với Tô Ngọc Uyển: “Hôm nay lão nô tới là muốn thay mặt lão phu nhân nói vài lời với cô nương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook