Trà Môn Khuê Tú
-
Chương 138: Tương kế tựu kế
Lúc Trịnh Thiện rời đi cũng không chú ý tới A Tường ngày thường vẫn luôn cung kính, nói gì nghe nấy đang lén lút đi theo phía sau hắn tới tận cổng thành, chờ hắn lên xe ngựa đi rồi mới quay về bẩm báo chuyện mọi chuyện với Tiền chưởng quầy.
Lúc trước Tô Trường Thanh ở Huy Châu mở trà trang, bởi vì không có nhân mạch nên không thể không mướn Trịnh Thiện tới làm chưởng quầy, nhưng mà dù sao cũng không yên tâm, cho nên phái Tiền chưởng quầy tới làm nhị chưởng quầy, kiêm luôn việc ở phòng thu chi. Lần trước Tô Ngọc Uyển đến Huy Châu đã bí mật hẹn riêng Tiền chưởng quầy ra để kí hiệp ước mới, biết Trịnh Thiện không trung tâm với Tô gia nên cũng không gia hạn hiệp ướp với hắn nữa. Nàng cũng dặn Tiền chưởng quầy phải theo dõi Trịnh Thiện thật chặt, sợ hắn muốn rời khỏi Tô gia mà làm chuyện bất lợi cho Diệp gia trà trang. Bây giờ xem ra phòng bị của nàng vẫn rất cần thiết.
Tiền chưởng quầy nhận được tin báo cũng không dám tự mình quyết định, vội vã chạy đến Tô phủ cầu kiến Tô Ngọc Uyển, kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
Hai mắt Tô Ngọc Uyển lạnh lẽo, nàng để Tiết Sương đi gọi A Cửu tới, dặn dò hắn: “Ngươi cưỡi ngựa chạy về Hưu Ninh một chuyến, xem thử Trịnh Thiện tới đó để làm gì.”
A Cửu lĩnh mệnh rời đi.
Tô Ngọc Uyển nói với Tiền chưởng quầy: “Thực lòng mà nói, nếu Trịnh chưởng quầy không muốn ở Tô gia làm việc nữa, nể tình hắn đã cống hiến nhiều năm cho Tô gia, không những ta sẽ để cho hắn rời đi mà còn đưa thêm một phần tạ lễ nữa, coi như là hảo tụ hảo tán. Nhưng mà hắn lại muốn gây bất lợi cho Tô gia, vậy thì cũng không thể trách chúng ta được.”
“Nên như vậy.” Tiền chưởng quầy cũng tán đồng nói.
Hắn là nô bộc ký tên bán đứt của Tô gia, cả đời đều chỉ có thể dựa vào gốc đại thụ này mà sống. Nếu đại phòng Tô gia suy tàn, hắn và con cháu của mình cũng không tốt được đến đâu. Nếu Trịnh Thiện dám làm chuyện bất lợi cho Tô gia thì Tiền chưởng quầy sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
Tiền chưởng quầy thấy Tô Ngọc Uyển tựa hồ cũng không để ý hành vi của Trịnh Thiện thì nóng nảy hỏi: “Cô nương, nếu Trịnh chưởng quầy đi nhà khác thì phải làm sao?”
“Đi thì đi thôi, cho dù có giữ được người cũng không giữ được tâm, nếu hắn đã muốn đi thì cứ kệ hắn.” Tô Ngọc Uyển xua tay không thèm để ý nói.
“Nhưng mà lão nô sợ một mình mình sẽ không quản nổi trà trang.” Tiền chưởng quầy u sầu nói.
Hắn vốn xuất thân từ phòng thu chi, năm nay cũng đã sáu mươi, năng lực quản lý cũng còn hơi kém. Lúc trước Tô Trường Thanh nhìn trúng lòng trung thành của hắn nên mới để hắn tới đây. Hắn làm nhị chưởng quầy, ghi nhớ trướng mục còn có thể, chứ nếu bảo hắn làm đại chưởng quầy, chấp chưởng toàn bộ trà trang, giao tiếp với đủ các thể loại người thì hắn lại không thể đảm đương nổi. Mà hắn cũng không có hùng tâm tráng chí, muốn bò lên trên gì cả, chỉ cần có thể an ổn qua ngày, đến lúc không làm nổi nữa thì về nhà ngậm kẹo đùa cháu là được rồi.
Tô Ngọc Uyển cũng biết tình cảnh của hắn nên cười cười an ủi: “Tiền chưởng quầy không cần lo lắng, nếu Trịnh chưởng quầy đi thì ta sẽ phái người khác tới lo liệu, sẽ không để lão nhân gia người phải mệt nhọc đâu.”
Tiền chưởng quầy nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Hắn không hỏi Tô Ngọc Uyển sẽ phái ai tới, bởi chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn. Hắn chỉ cần quản lý tốt trướng mục của trà trang là được rồi, những chuyện khác không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Hai người lại trao đổi thêm một chút về tình hình gần đây của trà trang, sau đó Tiền chưởng quầy mới cáo từ.
Đợi hắn đi rồi, Tô Ngọc Uyển liền gọi Ngô Chính Hạo tới nói: “Ngươi đi tra thử xem hai ngày gần đây Trịnh Thiện có liên lạc gì với Hoàng Hoài An không?”
Ngô Chính Hạo chỉ đi một lát đã trở lại bẩm báo: “Hôm qua Trịnh Thiện và Hoàng Hoài An cùng nhau ăn cơm ở một tửu quán, hai người ở trong phòng nói chuyện nửa canh giờ, nhưng không biết là nói gì.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu, xem ra những hành vi khác thường này của Trịnh Thiện đều có liên quan tới Hoàng Hoài An.
Đợi Ngô Chính Hạo đi rồi, Lập Xuân mới rót cho Tô Ngọc Uyển một chén trà, nhíu mày nói: “Cô nương, Hoàng Hoài An này hình như đang cố tình nhằm vào chúng ta thì phải. Nếu chỉ vì chúng ta không bán vườn trà cho hắn mà hắn làm như vậy thì cũng quá mức nhỏ mọn đi?”
Nếu hắn quang minh chính đại gây khó dễ bên vườn trà kia thì còn có thể nói là cạnh tranh bình thường. Dù sao Hoàng Hoài An muốn mua vườn trà lại bị Tô Ngọc Uyển đoạt trước, hắn bỏ tiền ra kéo hết thôn dân về làm việc cho mình, thứ nhất là có nhân lực, thứ hai có thể khiến Tô Ngọc Uyển phải kéo dài thời gian khai hoang ruộng đất, cũng xem như có thể xả giận. Nhưng mà Trịnh Thiện lại chỉ là một chưởng quầy bình thường trong giới, ngần ấy năm cũng không có công lao gì to lớn, nếu nói Hoàng Hoài An nhìn trúng năng lực của Trịnh Thiện thì cũng không ai tin. Hắn muốn lôi kéo Trịnh Thiện qua đó, chẳng qua là muốn làm cho Diệp gia trà trang rối loạn, trả thù Tô Ngọc Uyển mà thôi. Người này cũng thật là nhỏ nhen.
Tô Ngọc Uyển cười cười nói: “Một hạt gạo dưỡng trăm loại người, trên đời này có loại người nào mà không có đâu.”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ cho hắn khi dễ như thế sao ạ?” Tiết Sương hỏi. Tính tình của nàng vẫn luôn nóng nảy, ai chọc giận nàng, nàng nhất định sẽ đánh hắn một trận, “Hay là để nô tỳ lén bắt hắn lại, tẩn cho một trận nhé?”
Cốc Vũ trừng mắt liếc nàng: “Ngươi ngoại trừ đánh đấm ra còn biết gì nữa không hả?” Sau đó lại quay đầu, hai mắt lấp lánh nói: “Có điều cô nương, ta thấy, mặc dù cách làm của Tiết Sương có hơi ngốc một chút, nhưng cũng có thể thử một phen.”
Tính tình Cốc Vũ mặc dù ổn trọng nhưng từ trong xương cốt nàng vẫn là một cô nương bạo lực, chuyện gì cũng muốn dùng nắm đấm để giải quyết.
Tô Ngọc Uyển nghe nàng nói vậy thì vừa tức vừa buồn cười, đưa tay đánh khẽ nàng một cái nói: “Ta thấy ngươi cũng chẳng khác gì Tiết Sương.”
Tiết Sương nghe vậy thì đắc ý nhìn về phía Cốc Vũ, khiến Cốc Vũ hận nắm chặt cả tay, chỉ muốn đánh cho nàng hai cái để hả giận.
“Được rồi, các ngươi không cần lo lắng, ta đã có chủ trương rồi.” Tô Ngọc Uyển xua xua tay nói.
Xưa nay Tô Ngọc Uyển vẫn luôn quan niệm biết người biết ta trăm trận trăm thắng nên lúc biết Hoàng Hoài An muốn mua vườn trà nhà mình, nàng đã cho người đi hỏi thăm tin tức của Hoàng Hoài An. Sau đó Hoàng Hoài An bắt đầu hạ ngáng chân vườn trà thì nàng để một hộ vệ đắc lực của mình là Thạch Kiện theo dõi hành động của hắn, cho nên Ngô Chính Hạo mới có thể điều tra được chuyện Hoàng Hoài An và Trịnh Thiện gặp nhau ở đâu nhanh như vậy.
Bây giờ muốn nhắm vào Hoàng Hoài An nên Tô Ngọc Uyển liền gọi luôn Thạch Kiện tới dặn dò hắn một số việc chừng mười lăm phút rồi cho hắn ra ngoài đi làm việc.
Tô Ngọc Uyển lại gọi Ngô Chính Hạo vào dặn: “Ngươi tới vườn trà hỏi Mã chưởng quầy Hoàng Hoài An đã bồi thường tiền vi phạm khế ước cho thôn dân chưa? Nếu chưa thì tới đòi, không được nữa thì cáo trạng lên quan phủ. Còn nữa, bảo ông ấy hỏi thăm xem miếng đất mà Hoàng Hoài An nhìn trúng kia hắn đã cùng chủ cũ lên phủ nha đăng ký làm thủ tục sang tên hay chưa. Nếu chưa thì để Mã chưởng quầy đi nói với họ, Hoàng Hoài An ra giá bao nhiêu, chúng ta sẽ ra giá cao hơn để mua.”
“Vâng.” Ngô Chính Hạo cũng không thắc mắc, thấy Tô Ngọc Uyển không phân phó gì thêm thì cáo lui, tới vườn trà truyền lời.
Một canh giờ sau hắn trở về bẩm: “Mã chưởng quầy theo lời của cô nương đến gặp chủ nhân của miếng đất đó rồi. Mã chưởng quầy nói Hoàng Hoài An đã thương nghị xong giá cả với Ngô viên ngoại rồi, đang chuẩn bị tới quan phủ đăng ký. Mã chưởng quầy nói với Ngô địa chủ sẽ ra giá cao hơn thì ông ta liền nói mình và Hoàng Hoài An vẫn chưa thỏa thuận xong, hơn nữa cái giá mà chúng ta ra ông ấy cũng không hài lòng, nói là muốn châm chước thêm một chút. Sau đó Mã chưởng quầy tới phủ của Hoàng Hoài An đòi tiền bồi thường, Hoàng Hoài An cũng sảng khoái giao tiền luôn tại đó cho Mã chưởng quầy.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu nói: “Tốt quá.” Sau đó phân phó Ngô Chính Hạo: “Ngô thúc, thúc đi chọn một hộ vệ lạ mặt nhanh nhẹn tới đây, ta có việc cần dùng.”
Lúc trước Tô Trường Thanh ở Huy Châu mở trà trang, bởi vì không có nhân mạch nên không thể không mướn Trịnh Thiện tới làm chưởng quầy, nhưng mà dù sao cũng không yên tâm, cho nên phái Tiền chưởng quầy tới làm nhị chưởng quầy, kiêm luôn việc ở phòng thu chi. Lần trước Tô Ngọc Uyển đến Huy Châu đã bí mật hẹn riêng Tiền chưởng quầy ra để kí hiệp ước mới, biết Trịnh Thiện không trung tâm với Tô gia nên cũng không gia hạn hiệp ướp với hắn nữa. Nàng cũng dặn Tiền chưởng quầy phải theo dõi Trịnh Thiện thật chặt, sợ hắn muốn rời khỏi Tô gia mà làm chuyện bất lợi cho Diệp gia trà trang. Bây giờ xem ra phòng bị của nàng vẫn rất cần thiết.
Tiền chưởng quầy nhận được tin báo cũng không dám tự mình quyết định, vội vã chạy đến Tô phủ cầu kiến Tô Ngọc Uyển, kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
Hai mắt Tô Ngọc Uyển lạnh lẽo, nàng để Tiết Sương đi gọi A Cửu tới, dặn dò hắn: “Ngươi cưỡi ngựa chạy về Hưu Ninh một chuyến, xem thử Trịnh Thiện tới đó để làm gì.”
A Cửu lĩnh mệnh rời đi.
Tô Ngọc Uyển nói với Tiền chưởng quầy: “Thực lòng mà nói, nếu Trịnh chưởng quầy không muốn ở Tô gia làm việc nữa, nể tình hắn đã cống hiến nhiều năm cho Tô gia, không những ta sẽ để cho hắn rời đi mà còn đưa thêm một phần tạ lễ nữa, coi như là hảo tụ hảo tán. Nhưng mà hắn lại muốn gây bất lợi cho Tô gia, vậy thì cũng không thể trách chúng ta được.”
“Nên như vậy.” Tiền chưởng quầy cũng tán đồng nói.
Hắn là nô bộc ký tên bán đứt của Tô gia, cả đời đều chỉ có thể dựa vào gốc đại thụ này mà sống. Nếu đại phòng Tô gia suy tàn, hắn và con cháu của mình cũng không tốt được đến đâu. Nếu Trịnh Thiện dám làm chuyện bất lợi cho Tô gia thì Tiền chưởng quầy sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
Tiền chưởng quầy thấy Tô Ngọc Uyển tựa hồ cũng không để ý hành vi của Trịnh Thiện thì nóng nảy hỏi: “Cô nương, nếu Trịnh chưởng quầy đi nhà khác thì phải làm sao?”
“Đi thì đi thôi, cho dù có giữ được người cũng không giữ được tâm, nếu hắn đã muốn đi thì cứ kệ hắn.” Tô Ngọc Uyển xua tay không thèm để ý nói.
“Nhưng mà lão nô sợ một mình mình sẽ không quản nổi trà trang.” Tiền chưởng quầy u sầu nói.
Hắn vốn xuất thân từ phòng thu chi, năm nay cũng đã sáu mươi, năng lực quản lý cũng còn hơi kém. Lúc trước Tô Trường Thanh nhìn trúng lòng trung thành của hắn nên mới để hắn tới đây. Hắn làm nhị chưởng quầy, ghi nhớ trướng mục còn có thể, chứ nếu bảo hắn làm đại chưởng quầy, chấp chưởng toàn bộ trà trang, giao tiếp với đủ các thể loại người thì hắn lại không thể đảm đương nổi. Mà hắn cũng không có hùng tâm tráng chí, muốn bò lên trên gì cả, chỉ cần có thể an ổn qua ngày, đến lúc không làm nổi nữa thì về nhà ngậm kẹo đùa cháu là được rồi.
Tô Ngọc Uyển cũng biết tình cảnh của hắn nên cười cười an ủi: “Tiền chưởng quầy không cần lo lắng, nếu Trịnh chưởng quầy đi thì ta sẽ phái người khác tới lo liệu, sẽ không để lão nhân gia người phải mệt nhọc đâu.”
Tiền chưởng quầy nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Hắn không hỏi Tô Ngọc Uyển sẽ phái ai tới, bởi chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn. Hắn chỉ cần quản lý tốt trướng mục của trà trang là được rồi, những chuyện khác không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Hai người lại trao đổi thêm một chút về tình hình gần đây của trà trang, sau đó Tiền chưởng quầy mới cáo từ.
Đợi hắn đi rồi, Tô Ngọc Uyển liền gọi Ngô Chính Hạo tới nói: “Ngươi đi tra thử xem hai ngày gần đây Trịnh Thiện có liên lạc gì với Hoàng Hoài An không?”
Ngô Chính Hạo chỉ đi một lát đã trở lại bẩm báo: “Hôm qua Trịnh Thiện và Hoàng Hoài An cùng nhau ăn cơm ở một tửu quán, hai người ở trong phòng nói chuyện nửa canh giờ, nhưng không biết là nói gì.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu, xem ra những hành vi khác thường này của Trịnh Thiện đều có liên quan tới Hoàng Hoài An.
Đợi Ngô Chính Hạo đi rồi, Lập Xuân mới rót cho Tô Ngọc Uyển một chén trà, nhíu mày nói: “Cô nương, Hoàng Hoài An này hình như đang cố tình nhằm vào chúng ta thì phải. Nếu chỉ vì chúng ta không bán vườn trà cho hắn mà hắn làm như vậy thì cũng quá mức nhỏ mọn đi?”
Nếu hắn quang minh chính đại gây khó dễ bên vườn trà kia thì còn có thể nói là cạnh tranh bình thường. Dù sao Hoàng Hoài An muốn mua vườn trà lại bị Tô Ngọc Uyển đoạt trước, hắn bỏ tiền ra kéo hết thôn dân về làm việc cho mình, thứ nhất là có nhân lực, thứ hai có thể khiến Tô Ngọc Uyển phải kéo dài thời gian khai hoang ruộng đất, cũng xem như có thể xả giận. Nhưng mà Trịnh Thiện lại chỉ là một chưởng quầy bình thường trong giới, ngần ấy năm cũng không có công lao gì to lớn, nếu nói Hoàng Hoài An nhìn trúng năng lực của Trịnh Thiện thì cũng không ai tin. Hắn muốn lôi kéo Trịnh Thiện qua đó, chẳng qua là muốn làm cho Diệp gia trà trang rối loạn, trả thù Tô Ngọc Uyển mà thôi. Người này cũng thật là nhỏ nhen.
Tô Ngọc Uyển cười cười nói: “Một hạt gạo dưỡng trăm loại người, trên đời này có loại người nào mà không có đâu.”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ cho hắn khi dễ như thế sao ạ?” Tiết Sương hỏi. Tính tình của nàng vẫn luôn nóng nảy, ai chọc giận nàng, nàng nhất định sẽ đánh hắn một trận, “Hay là để nô tỳ lén bắt hắn lại, tẩn cho một trận nhé?”
Cốc Vũ trừng mắt liếc nàng: “Ngươi ngoại trừ đánh đấm ra còn biết gì nữa không hả?” Sau đó lại quay đầu, hai mắt lấp lánh nói: “Có điều cô nương, ta thấy, mặc dù cách làm của Tiết Sương có hơi ngốc một chút, nhưng cũng có thể thử một phen.”
Tính tình Cốc Vũ mặc dù ổn trọng nhưng từ trong xương cốt nàng vẫn là một cô nương bạo lực, chuyện gì cũng muốn dùng nắm đấm để giải quyết.
Tô Ngọc Uyển nghe nàng nói vậy thì vừa tức vừa buồn cười, đưa tay đánh khẽ nàng một cái nói: “Ta thấy ngươi cũng chẳng khác gì Tiết Sương.”
Tiết Sương nghe vậy thì đắc ý nhìn về phía Cốc Vũ, khiến Cốc Vũ hận nắm chặt cả tay, chỉ muốn đánh cho nàng hai cái để hả giận.
“Được rồi, các ngươi không cần lo lắng, ta đã có chủ trương rồi.” Tô Ngọc Uyển xua xua tay nói.
Xưa nay Tô Ngọc Uyển vẫn luôn quan niệm biết người biết ta trăm trận trăm thắng nên lúc biết Hoàng Hoài An muốn mua vườn trà nhà mình, nàng đã cho người đi hỏi thăm tin tức của Hoàng Hoài An. Sau đó Hoàng Hoài An bắt đầu hạ ngáng chân vườn trà thì nàng để một hộ vệ đắc lực của mình là Thạch Kiện theo dõi hành động của hắn, cho nên Ngô Chính Hạo mới có thể điều tra được chuyện Hoàng Hoài An và Trịnh Thiện gặp nhau ở đâu nhanh như vậy.
Bây giờ muốn nhắm vào Hoàng Hoài An nên Tô Ngọc Uyển liền gọi luôn Thạch Kiện tới dặn dò hắn một số việc chừng mười lăm phút rồi cho hắn ra ngoài đi làm việc.
Tô Ngọc Uyển lại gọi Ngô Chính Hạo vào dặn: “Ngươi tới vườn trà hỏi Mã chưởng quầy Hoàng Hoài An đã bồi thường tiền vi phạm khế ước cho thôn dân chưa? Nếu chưa thì tới đòi, không được nữa thì cáo trạng lên quan phủ. Còn nữa, bảo ông ấy hỏi thăm xem miếng đất mà Hoàng Hoài An nhìn trúng kia hắn đã cùng chủ cũ lên phủ nha đăng ký làm thủ tục sang tên hay chưa. Nếu chưa thì để Mã chưởng quầy đi nói với họ, Hoàng Hoài An ra giá bao nhiêu, chúng ta sẽ ra giá cao hơn để mua.”
“Vâng.” Ngô Chính Hạo cũng không thắc mắc, thấy Tô Ngọc Uyển không phân phó gì thêm thì cáo lui, tới vườn trà truyền lời.
Một canh giờ sau hắn trở về bẩm: “Mã chưởng quầy theo lời của cô nương đến gặp chủ nhân của miếng đất đó rồi. Mã chưởng quầy nói Hoàng Hoài An đã thương nghị xong giá cả với Ngô viên ngoại rồi, đang chuẩn bị tới quan phủ đăng ký. Mã chưởng quầy nói với Ngô địa chủ sẽ ra giá cao hơn thì ông ta liền nói mình và Hoàng Hoài An vẫn chưa thỏa thuận xong, hơn nữa cái giá mà chúng ta ra ông ấy cũng không hài lòng, nói là muốn châm chước thêm một chút. Sau đó Mã chưởng quầy tới phủ của Hoàng Hoài An đòi tiền bồi thường, Hoàng Hoài An cũng sảng khoái giao tiền luôn tại đó cho Mã chưởng quầy.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu nói: “Tốt quá.” Sau đó phân phó Ngô Chính Hạo: “Ngô thúc, thúc đi chọn một hộ vệ lạ mặt nhanh nhẹn tới đây, ta có việc cần dùng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook