Trà Môn Khuê Tú
-
Chương 121: Mời tham gia yến hội
Tô Ngọc Uyển cười nói: “Mã chưởng quầy lại khiêm tốn rồi. Lúc phụ thân ta còn sống vẫn thường hay khen ngợi Mã Thành, nói hắn rất có năng lực. Vườn trà bên Truân Khê đã có sẵn, quản lý nó cũng dễ hơn bên này rất nhiều. Nhưng mà muốn khai hoang trăm mẫu núi kia lại tốn rất nhiều công sức. Mã Thành đương lúc tuổi trẻ nhiệt huyết, để hắn tới thu xếp chuyện này là thích hợp nhất.”
Làm phụ thân có ai lại không muốn nhìn thấy con mình có tiền đồ đâu. Mã chưởng quầy nói vậy cũng chỉ là khiêm tốn mà thôi. Năng lực của nhi tử mình thế nào hắn cũng biết rất rõ ràng, Mã Thành cũng rất ổn, khiếm khuyết duy nhất chính là không đủ kinh nghiệm thực tế. Có điều hắn cũng biết vì sao Tô Ngọc Uyển lại an bài như vậy, nàng là nể mặt hắn, muốn đền đáp cho sự trung tâm của hắn thôi. Đã vậy, hắn chỉ cần dốc sức làm việc cho Tô gia là được, những cái khác không cần phải nghĩ đến nữa.
Hắn gật đầu nói: “Nếu đại cô nương đã cảm thấy hắn tốt thì cứ để cho thử sức một phen. Nếu hắn làm không tốt, cô nương cũng không cần nể mặt ta, nên mắng thì cứ mắng, cần thu hồi lại thì cứ thu hồi.”
“Có lão nhân gia ngươi trấn môn, hắn sẽ không phạm phải sai lầm đâu.” Tô Ngọc Uyển cười nói.
Các nơi đều đã sắp xếp xong, lúc này Mã chưởng quầy lại tò mò Tô Ngọc Uyển sẽ sắp xếp cho mình làm gì. Hắn cũng không tin Tô Ngọc Uyển sẽ để hắn về nhà dưỡng lão mà không an bài công việc cho hắn. Tô gia bây giờ đang là lúc cần dùng người nhất, ngay cả tiểu tử Mã Thành không có kinh nghiệm còn phải đảm đương trọng trách thì hắn làm sao lại có thể rảnh rỗi ngồi không được.
“Ta thì sao? Ta phải làm gì?” Mã chưởng quầy không nhịn được hỏi, sau đó nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cô nương có thể cho ta về nhà an hưởng tuổi già, ta liền cảm tạ cô nương thành toàn.”
Tô Ngọc Uyển vội vàng xua tay cười nói: “Mã chưởng quầy vẫn còn rất khỏe mạnh, người trẻ tuổi có khi còn không bằng được ngươi ấy chứ, nếu cho ngươi về nhà an dưỡng, chỉ sợ chính ngươi cũng không quen.”
“Đúng vậy.” Mã chưởng quầy cười khổ, lắc lắc đầu, thở dài: “Ai, ta chính là mệnh vất vả mà.”
Tô Ngọc Uyển bật cười.
“Cô nương muốn lão nô làm gì?” Mã chưởng quầy tò mò hỏi lại.
“Huy Châu coi trọng quy củ cho nên ta cũng không tiện ra cửa, mà Xương ca nhi và Thịnh ca nhi lại còn nhỏ, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ quản lý vườn trà và trà trang bên này (phủ thành á). Nhất là trà trang, lúc cha ta còn sống thì Trịnh chưởng quầy cũng xem như an phận. Nhưng bây giờ cha ta đã qua đời, trong nhà không có trụ cột, ta thấy Trịnh chưởng quầy cũng đã có chút khinh mạn rồi. Nếu ta không thể sai sử được hắn nữa thì cũng chỉ có thể để cho hắn rời đi. Đến lúc đó trà trang đành phải nhờ ngươi giám sát một cái, còn công việc cụ thể thì cứ để Tần chưởng quầy tới làm.”
Năm đó Tô Trường Thanh mở trà trang ở phủ thành, không có căn cơ và nhân mạch, cho nên không thể không mời Trịnh Thiện đến làm đại chưởng quầy. Trịnh Thiện vốn cũng là quản sự ở một trà trang khác, nhưng Tô Trường Thanh trả thù cao cao hơn nên hắn cũng vui vẻ tới làm. Bởi vì sinh ý khá tốt, cho nên vừa làm đã làm rất nhiều năm.
Nhưng mà Tô Trường Thanh cũng không thể giao hết toàn bộ sinh ý cho người ngoài tới quản, cho nên mới để tâm phúc là Tần Tín đến đây làm nhị chưởng quầy. Tần Tín không giỏi giang nhưng lại thắng ở trung tâm. Đã làm nhị chưởng quầy nhiều năm như vậy, muốn xử lý một cái trà trang quen thuộc cũng không có gì khó. Lại có Mã chưởng quầy một bên trông chừng, trà trang sẽ không có chuyện gì.
Thấy Tô Ngọc Uyển an bài thỏa đáng mọi chuyện, trong lòng Mã chưởng quầy lại càng thêm khâm phục. Hắn chắp tay nói: “Lão nô nguyện dốc sức vì cô nương.”
Tô Ngọc Uyển cũng không nhắc tới chuyện đi tìm thị trường mới ở Tùng Giang. Mấy vườn trà mới mua phải cần ít nhất là một năm mới có thể thu được trà ngon. Hơn nữa, Tô gia cũng chưa tìm được chỗ dựa, nếu lỗ mãng chạy tới Tùng Giang, bị người có quyền thế để mắt tới vậy thì sẽ rất phiền phức. Cho nên chuyện Tùng Giang cứ tạm để đó đã, sau này có cơ hội lại tính tiếp. Đợi đến lúc mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo thì Mã Thành cũng đã có thể tự mình đảm đương một phía, lúc đó để hắn theo Mã chưởng quầy đến Tùng Giang sẽ hợp lý hơn.
Hai người lại bàn bạc thêm chút việc vặt nữa, Tô Ngọc Uyển mới đứng dậy rời đi.
Ra tới gian ngoài, thấy trà trang đã có vài khách nhân tới uống trà, nhưng trong tiệm cũng chỉ có một mình tiểu nhị tếp đón.
Tô Ngọc Uyển nhăn mày, tranh thủ lúc tiểu nhị rảnh rỗi, vẫy hắn tới hỏi: “Trịnh chưởng quầy đâu? Vẫn còn ở trên lầu à?”
Tiểu nhị vội vàng hồi bẩm: “Bẩm cô nương, Trịnh chưởng quầy vẫn luôn đón tiếp mấy vị công tử trên lầu ạ.”
Ánh mắt Tô Ngọc Uyển lạnh xuống, gật đầu với tiểu nhị: “Một lát nữa hai vị thiếu gia xuống thì nói với bọn họ là ta về trước nhé.”
“Vâng.” Tiểu nhị ứng một tiếng, đưa Tô Ngọc Uyển ra cửa xong mới quay trở lại đón tiếp khách khứa.
………………………………………..
Tô Ngọc Uyển về nhà trò chuyện với Ân thị một lúc lâu mới thấy hai người Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh trở về. Tô Thế Xương vừa vào cửa đã hưng phấn nói: “Tỷ, Thẩm công tử và Nhan công tử thật là hòa khí. Thẩm công tử còn nói nếu chúng ta có gì khó xử thì cứ đến tìm hắn, chỉ cần là chuyện hắn có thể làm thì nhất định sẽ giúp.”
Ân thị nói chuyện với Tô Ngọc Uyển cả buổi nên cũng biết Thẩm công tử trong miệng Tô Thế Xương là ai. Xưa nay bà không muốn thiếu nhân tình của người khác, nên nghe Tô Thế Xương nói vậy thì quở trách hắn: “Người ta chỉ khách khí nói vậy mà ngươi cũng tin? Nếu có chuyện gì khó xử, chúng ta không đi tìm Cữu tổ phụ ngươi lại đi tìm Thẩm công tử làm gì? Chưa nói đến chuyện hắn có thể giúp được ngươi hay không, chỉ sợ tổ phụ ngươi biết được sẽ buồn lòng. Tiểu tử này, ngươi không biết cái gì là xa, gần, thân, sơ hay sao?”
Lời này khiến Tô Thế Xương có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: “Con cũng chỉ nói vậy thôi chứ có đi tìm Thẩm công tử đâu. Chẳng qua con chỉ muốn nói cho tỷ tỷ biết, Thẩm công tử là người tốt, rất có nghĩa khí, bằng lòng giúp đỡ người khác.”
Hiếm khi Tô Ngọc Uyển có cùng suy nghĩ với Ân thị như này, nàng cười cười nói: “Lời hay ai lại không biết nói. Đợi đến lúc đệ gặp chuyện khó xử mà hắn ra tay giúp đỡ thì mới gọi là nghĩa khí, biết giúp đỡ người khác. Nhưng mà tiền đề là hắn phải không có mưu đồ gì mới được.”
Tô Thế Xương sửng sốt một chút rồi trở nên nghiêm túc, hơi nhăn mày, nghĩ xem nhà mình có gì đáng giá để người khác mưu đồ. Nghĩ như vậy hắn liền sinh tâm cảnh giác ngay, ngoài trừ vườn trà trên núi Tùng La ra, trong tay tỷ tỷ còn có cả bí phương sao trà, mà hai thứ này đều là thứ mà người ta khát cầu. Nhà Thẩm công tử là hoàng thương, hẳn là cũng có kinh doanh trà. Nếu hắn dụng tâm kín đáo…
Nghĩ tới đây Tô Thế Xương liền đổ mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng nói với Tô Ngọc Uyển: “Tỷ, đệ biết rồi. Trước đây cha vẫn luôn dạy đệ “Hại người chi tâm không thể có, phòng người chi tâm không thể không.”(Chính là không được có tâm hại người nhưng mà nhất định phải phòng bị người khác hại mình đó. Mình để nguyên cho nó xuôi). Đệ sẽ không vì gặp được một người tốt với mình mà cái gì cũng nói hết với người ta.”
“Đúng rồi. Nói chuyện chỉ nên nói ba phần, không thể phơi bày toàn bộ ra ngoài được. Mặc dù trên đời này cũng có rất nhiều người tốt, nhưng mỗi người đều có tính toán riêng của mình. Một khi sơ sẩy, mắc mưu người khác, thì sẽ không có thuốc hối hận để uống đâu.”
Tô Ngọc Uyển thấy đệ đệ chịu nghe lời cha dạy thì vừa lòng gật đầu, hỏi Tô Thế Thịnh vẫn luôn yên lặng một bên: “Thịnh ca nhi có nhớ không?”
Tô Thế Thịnh vội gật đầu: “Đệ nhớ rồi.”
Ân thị đứng lên nói: “Được rồi, nhanh ăn cơm thôi.” Sau đó lại nói với Tô Ngọc Uyển, “Lúc các con ra ngoài, Cữu tổ mẫu có gửi tới một cái thiệp mời, vừa nãy ta quên mất.” Bà gọi nha hoàn mang thiệp lên cho Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển đón lấy thiếp mời, người viết là Khương thị, trong thiếp nói hai ngày nữa là đại thọ sáu mươi của lão phu nhân tri phủ, Trần lão phu nhân mời nàng cùng đi dự tiệc với Trần gia.
Ân thị đã xem qua nội dung nên trong lòng rất cao hứng. Nhưng mà lúc nãy nghe nữ nhi nói đến chuyện âm mưu xong thì trong lòng cũng sợ hãi, thấy nữ nhi đọc xong thì hơi bất an hỏi: “Sao Trần gia lại muốn mang ngươi đi tham dự tiệc đại thọ của lão phu nhân tri phủ? Loại yến tiệc mừng thọ này có thể để cho người xa lạ tùy ý tiến vào hay sao? Chúng ta và Đồng Tri đại nhân lại không quen thuộc, cho dù có vác tám sào tre cũng không với tới được ý chứ.
Làm phụ thân có ai lại không muốn nhìn thấy con mình có tiền đồ đâu. Mã chưởng quầy nói vậy cũng chỉ là khiêm tốn mà thôi. Năng lực của nhi tử mình thế nào hắn cũng biết rất rõ ràng, Mã Thành cũng rất ổn, khiếm khuyết duy nhất chính là không đủ kinh nghiệm thực tế. Có điều hắn cũng biết vì sao Tô Ngọc Uyển lại an bài như vậy, nàng là nể mặt hắn, muốn đền đáp cho sự trung tâm của hắn thôi. Đã vậy, hắn chỉ cần dốc sức làm việc cho Tô gia là được, những cái khác không cần phải nghĩ đến nữa.
Hắn gật đầu nói: “Nếu đại cô nương đã cảm thấy hắn tốt thì cứ để cho thử sức một phen. Nếu hắn làm không tốt, cô nương cũng không cần nể mặt ta, nên mắng thì cứ mắng, cần thu hồi lại thì cứ thu hồi.”
“Có lão nhân gia ngươi trấn môn, hắn sẽ không phạm phải sai lầm đâu.” Tô Ngọc Uyển cười nói.
Các nơi đều đã sắp xếp xong, lúc này Mã chưởng quầy lại tò mò Tô Ngọc Uyển sẽ sắp xếp cho mình làm gì. Hắn cũng không tin Tô Ngọc Uyển sẽ để hắn về nhà dưỡng lão mà không an bài công việc cho hắn. Tô gia bây giờ đang là lúc cần dùng người nhất, ngay cả tiểu tử Mã Thành không có kinh nghiệm còn phải đảm đương trọng trách thì hắn làm sao lại có thể rảnh rỗi ngồi không được.
“Ta thì sao? Ta phải làm gì?” Mã chưởng quầy không nhịn được hỏi, sau đó nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cô nương có thể cho ta về nhà an hưởng tuổi già, ta liền cảm tạ cô nương thành toàn.”
Tô Ngọc Uyển vội vàng xua tay cười nói: “Mã chưởng quầy vẫn còn rất khỏe mạnh, người trẻ tuổi có khi còn không bằng được ngươi ấy chứ, nếu cho ngươi về nhà an dưỡng, chỉ sợ chính ngươi cũng không quen.”
“Đúng vậy.” Mã chưởng quầy cười khổ, lắc lắc đầu, thở dài: “Ai, ta chính là mệnh vất vả mà.”
Tô Ngọc Uyển bật cười.
“Cô nương muốn lão nô làm gì?” Mã chưởng quầy tò mò hỏi lại.
“Huy Châu coi trọng quy củ cho nên ta cũng không tiện ra cửa, mà Xương ca nhi và Thịnh ca nhi lại còn nhỏ, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ quản lý vườn trà và trà trang bên này (phủ thành á). Nhất là trà trang, lúc cha ta còn sống thì Trịnh chưởng quầy cũng xem như an phận. Nhưng bây giờ cha ta đã qua đời, trong nhà không có trụ cột, ta thấy Trịnh chưởng quầy cũng đã có chút khinh mạn rồi. Nếu ta không thể sai sử được hắn nữa thì cũng chỉ có thể để cho hắn rời đi. Đến lúc đó trà trang đành phải nhờ ngươi giám sát một cái, còn công việc cụ thể thì cứ để Tần chưởng quầy tới làm.”
Năm đó Tô Trường Thanh mở trà trang ở phủ thành, không có căn cơ và nhân mạch, cho nên không thể không mời Trịnh Thiện đến làm đại chưởng quầy. Trịnh Thiện vốn cũng là quản sự ở một trà trang khác, nhưng Tô Trường Thanh trả thù cao cao hơn nên hắn cũng vui vẻ tới làm. Bởi vì sinh ý khá tốt, cho nên vừa làm đã làm rất nhiều năm.
Nhưng mà Tô Trường Thanh cũng không thể giao hết toàn bộ sinh ý cho người ngoài tới quản, cho nên mới để tâm phúc là Tần Tín đến đây làm nhị chưởng quầy. Tần Tín không giỏi giang nhưng lại thắng ở trung tâm. Đã làm nhị chưởng quầy nhiều năm như vậy, muốn xử lý một cái trà trang quen thuộc cũng không có gì khó. Lại có Mã chưởng quầy một bên trông chừng, trà trang sẽ không có chuyện gì.
Thấy Tô Ngọc Uyển an bài thỏa đáng mọi chuyện, trong lòng Mã chưởng quầy lại càng thêm khâm phục. Hắn chắp tay nói: “Lão nô nguyện dốc sức vì cô nương.”
Tô Ngọc Uyển cũng không nhắc tới chuyện đi tìm thị trường mới ở Tùng Giang. Mấy vườn trà mới mua phải cần ít nhất là một năm mới có thể thu được trà ngon. Hơn nữa, Tô gia cũng chưa tìm được chỗ dựa, nếu lỗ mãng chạy tới Tùng Giang, bị người có quyền thế để mắt tới vậy thì sẽ rất phiền phức. Cho nên chuyện Tùng Giang cứ tạm để đó đã, sau này có cơ hội lại tính tiếp. Đợi đến lúc mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo thì Mã Thành cũng đã có thể tự mình đảm đương một phía, lúc đó để hắn theo Mã chưởng quầy đến Tùng Giang sẽ hợp lý hơn.
Hai người lại bàn bạc thêm chút việc vặt nữa, Tô Ngọc Uyển mới đứng dậy rời đi.
Ra tới gian ngoài, thấy trà trang đã có vài khách nhân tới uống trà, nhưng trong tiệm cũng chỉ có một mình tiểu nhị tếp đón.
Tô Ngọc Uyển nhăn mày, tranh thủ lúc tiểu nhị rảnh rỗi, vẫy hắn tới hỏi: “Trịnh chưởng quầy đâu? Vẫn còn ở trên lầu à?”
Tiểu nhị vội vàng hồi bẩm: “Bẩm cô nương, Trịnh chưởng quầy vẫn luôn đón tiếp mấy vị công tử trên lầu ạ.”
Ánh mắt Tô Ngọc Uyển lạnh xuống, gật đầu với tiểu nhị: “Một lát nữa hai vị thiếu gia xuống thì nói với bọn họ là ta về trước nhé.”
“Vâng.” Tiểu nhị ứng một tiếng, đưa Tô Ngọc Uyển ra cửa xong mới quay trở lại đón tiếp khách khứa.
………………………………………..
Tô Ngọc Uyển về nhà trò chuyện với Ân thị một lúc lâu mới thấy hai người Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh trở về. Tô Thế Xương vừa vào cửa đã hưng phấn nói: “Tỷ, Thẩm công tử và Nhan công tử thật là hòa khí. Thẩm công tử còn nói nếu chúng ta có gì khó xử thì cứ đến tìm hắn, chỉ cần là chuyện hắn có thể làm thì nhất định sẽ giúp.”
Ân thị nói chuyện với Tô Ngọc Uyển cả buổi nên cũng biết Thẩm công tử trong miệng Tô Thế Xương là ai. Xưa nay bà không muốn thiếu nhân tình của người khác, nên nghe Tô Thế Xương nói vậy thì quở trách hắn: “Người ta chỉ khách khí nói vậy mà ngươi cũng tin? Nếu có chuyện gì khó xử, chúng ta không đi tìm Cữu tổ phụ ngươi lại đi tìm Thẩm công tử làm gì? Chưa nói đến chuyện hắn có thể giúp được ngươi hay không, chỉ sợ tổ phụ ngươi biết được sẽ buồn lòng. Tiểu tử này, ngươi không biết cái gì là xa, gần, thân, sơ hay sao?”
Lời này khiến Tô Thế Xương có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: “Con cũng chỉ nói vậy thôi chứ có đi tìm Thẩm công tử đâu. Chẳng qua con chỉ muốn nói cho tỷ tỷ biết, Thẩm công tử là người tốt, rất có nghĩa khí, bằng lòng giúp đỡ người khác.”
Hiếm khi Tô Ngọc Uyển có cùng suy nghĩ với Ân thị như này, nàng cười cười nói: “Lời hay ai lại không biết nói. Đợi đến lúc đệ gặp chuyện khó xử mà hắn ra tay giúp đỡ thì mới gọi là nghĩa khí, biết giúp đỡ người khác. Nhưng mà tiền đề là hắn phải không có mưu đồ gì mới được.”
Tô Thế Xương sửng sốt một chút rồi trở nên nghiêm túc, hơi nhăn mày, nghĩ xem nhà mình có gì đáng giá để người khác mưu đồ. Nghĩ như vậy hắn liền sinh tâm cảnh giác ngay, ngoài trừ vườn trà trên núi Tùng La ra, trong tay tỷ tỷ còn có cả bí phương sao trà, mà hai thứ này đều là thứ mà người ta khát cầu. Nhà Thẩm công tử là hoàng thương, hẳn là cũng có kinh doanh trà. Nếu hắn dụng tâm kín đáo…
Nghĩ tới đây Tô Thế Xương liền đổ mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng nói với Tô Ngọc Uyển: “Tỷ, đệ biết rồi. Trước đây cha vẫn luôn dạy đệ “Hại người chi tâm không thể có, phòng người chi tâm không thể không.”(Chính là không được có tâm hại người nhưng mà nhất định phải phòng bị người khác hại mình đó. Mình để nguyên cho nó xuôi). Đệ sẽ không vì gặp được một người tốt với mình mà cái gì cũng nói hết với người ta.”
“Đúng rồi. Nói chuyện chỉ nên nói ba phần, không thể phơi bày toàn bộ ra ngoài được. Mặc dù trên đời này cũng có rất nhiều người tốt, nhưng mỗi người đều có tính toán riêng của mình. Một khi sơ sẩy, mắc mưu người khác, thì sẽ không có thuốc hối hận để uống đâu.”
Tô Ngọc Uyển thấy đệ đệ chịu nghe lời cha dạy thì vừa lòng gật đầu, hỏi Tô Thế Thịnh vẫn luôn yên lặng một bên: “Thịnh ca nhi có nhớ không?”
Tô Thế Thịnh vội gật đầu: “Đệ nhớ rồi.”
Ân thị đứng lên nói: “Được rồi, nhanh ăn cơm thôi.” Sau đó lại nói với Tô Ngọc Uyển, “Lúc các con ra ngoài, Cữu tổ mẫu có gửi tới một cái thiệp mời, vừa nãy ta quên mất.” Bà gọi nha hoàn mang thiệp lên cho Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển đón lấy thiếp mời, người viết là Khương thị, trong thiếp nói hai ngày nữa là đại thọ sáu mươi của lão phu nhân tri phủ, Trần lão phu nhân mời nàng cùng đi dự tiệc với Trần gia.
Ân thị đã xem qua nội dung nên trong lòng rất cao hứng. Nhưng mà lúc nãy nghe nữ nhi nói đến chuyện âm mưu xong thì trong lòng cũng sợ hãi, thấy nữ nhi đọc xong thì hơi bất an hỏi: “Sao Trần gia lại muốn mang ngươi đi tham dự tiệc đại thọ của lão phu nhân tri phủ? Loại yến tiệc mừng thọ này có thể để cho người xa lạ tùy ý tiến vào hay sao? Chúng ta và Đồng Tri đại nhân lại không quen thuộc, cho dù có vác tám sào tre cũng không với tới được ý chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook