Thành phố Minh Châu

Một chiếc máy bay tư nhân dừng hẳn trong sân bay, cửa máy bay từ từ mở, bước xuống là một người đàn ông toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng.

"Cậu chủ, về biệt thự Tiên An Lý đúng không?" Một tài xế đã đợi sẵn anh từ sớm, từ phía sau lái xe lên hỏi.

Người đàn ông vừa nghe thấy ba chữ Tiên An Lý liền chau mày lộ rõ vẻ chán chường.

"Không cần, về công ty trước đã." Đôi môi lạnh lùng khẽ cất lời, tài xế vốn dĩ muốn nói thêm gì đấy, song từ gương chiếu hậu xe nhìn thấy người đàn ông ngồi phía sau, anh ta im lìm chẳng dám nói chuyện.

Cô chủ tốt như vậy, cậu chủ sao có thể không trân trọng cô ấy. Tài xế như thay cô chủ nói ra những điều ấm ức trong lòng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.

Khẽ lắc đầu, haizz, chuyện gia đình của cậu chủ, bọn họ chỉ là những kẻ làm công, thật sự không thể quản được.

***
Chiếc xe dừng trước tập đoàn Thẩm Thị.

"Xe dừng ở đây, anh về trước đi, buổi tối tôi sẽ tự lái xe." Thẩm Mộ Diễn không hề nói chuyện rườm rà, giống như con người anh, vô cùng kiệm lời.

Mở điện thoại, bảy cuộc gọi nhỡ thì hết ba cuộc là của người phụ nữ đó, trên môi Thẩm Mộ Diễn duy chỉ có sự lạnh nhạt, trong mắt anh sự chán ghét thành cho cô thật sự đã không chứa nổi nữa rồi.

Cả đời này, không ai dám đe dọa, uy hiếp anh, chỉ có cô là ngoại lệ.


Trước sự sống chết của Hạ Nhã, cô là người đầu tiên dám uy hiếp anh, cô thành công rồi.

Thẩm phu nhân.

Cô muốn, anh sẽ cho cô.

Chỉ là... Trên môi Thẩm Mộ Diễn chỉ phô ra nụ cười lạnh nhạt.

23h, Thẩm Mộ Diễn rời khỏi tập đoàn Thẩm Thị, lái xe về hướng căn nhà Tiên An Lý.

Ngay từ đầu cùng người phụ nữ ấy kí hợp đồng, có một điều kiện là, chỉ cần anh ở thành phố Minh Châu, bắt buộc mỗi tối đều phải về nhà.

Nhà?

Nơi ấy là nhà?

Có điều anh đã đồng ý, thế nên sẽ phải tuân thủ.

Chỉ là Thẩm Mộ Diễn vô cùng căm ghét cái nơi gọi là nhà ấy, mỗi ngày đều đợi đến sáng sớm mới quay về.

Chiếc xe lái vào một khu biệt thư cao cấp rồi dừng trước một tòa nhà có lối kiến trúc kiểu Pháp.

Từ xa không nhìn thấy tòa nhà được thắp sáng đèn, Thẩm Mộ Diễn đá nhẹ một bên chân mày, cánh môi khẽ kiềm một nụ cười chế giễu. Suốt bảy năm, người phụ nữ ấy bất luận là anh về trễ thế nào, vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách đợi anh về nhà, hôm nay cảm giác thật thú vị.

Anh chậm rãi nhấn mật khẩu mở khóa, đẩy cửa và tiến vào trong.

Một tiếng kéttttt, công tắc đèn trên tường được ấn xuống, cả căn phòng bỗng chốc trở nên bừng sáng.

Thẩm Mộ Diễn lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt qua ghế sofa, bình thường mỗi lần trở về, cô đều thích ngồi ở vị trí đó, ôm khư khư mền, vừa xem tivi vừa đợi anh.

Hôm nay không còn nhì thấy cảnh tượng đó nữa.

Trong cái bầu không khí chết chóc ngột ngạt này, bỗng thiếu đi hơi thở của một người.

Thẩm Mộ Diễn nheo mắt lại một chút.

Chưa dừng lại, anh một mảnh đi thẳng lên tầng hai, mở đèn phòng ngủ, nhưng thứ anh nhìn thấy chỉ là một căn phòng trống rỗng không bóng người, anh bất giác chau mày. Ánh mắt hờ hững đưa một lượt khắp phòng rồi chợt dừng lại trước bức thư trên bàn trang điểm, những nét chữ đẹp đẽ trên bì thư, viết rõ: Thẩm Mộ Diễn.


Trí nhớ của anh vẫn còn tốt, nét chữ của người phụ nữ ấy, chí ít anh vẫn nhận ra.

Cầm bức thư trên tay, Thẩm Mộ Diễn trầm ngâm một lát, rồi khẽ cười khẩy một cái, xoẹt một tiếng rất nhanh và dứt khoát, anh mở phong bì thư, lôi ra một tờ giấy, anh hơi chau mày ngắm nghía lá thư được cô gấp ngay ngắn, lại muốn giở trò gì nữa đây?

Ba phần hiếu kì, ba phần coi thường, bốn phần chán ghét, Thẩm Mộ Diễn mở lá thư ra.

"Mộ Diễn, xin cho phép em được thân mật gọi anh một tiếng Mộ Diễn, đây là lần cuối cùng, em đảm bảo, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa." Thẩm Mộ Diễn lạnh lùng nở nụ cười chế giễu, không quá bận tâm đưa mắt đọc tiếp:

"Buổi tối của bảy năm về trước, lúc anh tìm thấy em trên bãi biển, cầu xin em hãy cứu lấy Tâm Nhiên, lúc ấy, em không nên đe dọa anh, ép buộc anh và đưa ra một yêu cầu như thế.

Em không thể hiểu được lúc ấy em bị sao nữa, như ma xui quỷ khiến vậy, em đã quá khát khao có một cơ hội đường đường chính chính đứng bên cạnh anh.

Có lẽ vì thế, em ép buộc anh cưới em, đổi lấy việc em sẽ cứu Tâm Nhiên.

Mộ Diễn, cho dù anh tin hay không, nhưng nếu anh không chấp nhận yêu cầu đó, em vẫn sẽ cứu Tâm Nhiên. Vốn dĩ là muốn thử xem phản ứng của anh, chỉ không ngờ rằng anh lại đồng ý.

Mộ Diễn, cuối cùng vẫn phải nói với anh một câu: Mộ Diễn, anh tự do rồi!"

Ánh mắt Thẩm Mộ Diễn đầy vẻ nghi ngờ, khẽ nhíu mày, người phụ nữ này lại muốn chơi trò quái đản gì đây?

Bên trong phong bì hình như vẫn còn vài món đồ, Thẩm Mộ Diễn lại lôi ra một tờ giấy, mắt anh nheo lại, rồi đột ngột mở to: Đơn ly hôn?

Anh đọc nhanh một lượt nội dung tờ đơn ly hôn đang cầm trên tay, ánh mắt như dán chặt vào chữ ký của người phụ nữ, cái tên Đường Tiểu Nhiễm lặng lẽ nằm trên mặt giấy.

Lại tiếp tục rút ra một bản hợp đồng của bảy năm trước.


Ánh mắt Thẩm Mộ Diễn không giấu nổi sự kinh ngạc, không thể hiểu được lần này người phụ nữ ấy đến cả đơn ly hôn cũng kí rồi, còn giao lại cho anh bản hợp đồng, rốt cuộc đang muốn chơi trò quỷ gì đây?

Mặc dù có chút hoài nghi nhưng ngay lập tức anh lại bĩu môi, bất chấp cô ta đang giở trò quái đản gì, rốt cuộc thì suốt bảy năm dài đằng đẵng, anh cuối cùng cũng thoát ra được rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi người phụ nữ phiền toái ấy rồi.

"Phù..." Miệng thở phào một cái, cả người Thẩm Mộ Diễn đều trở nên khoan khoái, anh lôi từ trong túi áo vest ra một cây bút, rất nhanh chóng viết lên tờ đơn ly hôn ba chữ Thẩm Mộ Diễn.

Gom hết thư lại, Thẩm Mộ Diễn bỏ đơn ly hôn cùng những tờ giấy khác vào trong phong bì thư, lúc này, anh vô tình nhìn thấy một hàng chữ nhỏ bên góc trái, viết: "Đây là món quà cuối cùng em tặng anh - Đường Tiểu Nhiễm."

Thẩm Mộ Diễn chẳng mấy để tâm, càng không chú ý đến ẩn ý trong câu văn.

Anh đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự, ngồi vào chỗ lái xe, trong tay vẫn cầm phong bì thư, thoắt cái đã lái xe biến mất hút.

Anh hoàn toàn không nhận ra căn biệt thự hôm nay chẳng còn giống như nơi họ từng chung sống suốt bảy năm qua, cũng không nhìn thấy bất kì dấu vết nào của cô còn sót lại.

Anh đạp ga, chiếc xe hơi từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự khoảng mười mét, đầu không hề ngoảnh lại, chầm chập rời xa cái nơi mà đã trở thành nỗi ám ảnh trong anh - Nhà, nơi đây khiến anh ngay từ đầu đã chán ghét, đến cuối cùng vẫn chỉ có chán ghét mà thôi.

Anh đưa mắt nhìn chiếc hoa tai trên tai trái qua gương chiếu hậu, đó là chiếc hoa tai cô đã bắt anh đeo, cô cho rằng như thế có thể tiếp cận được anh sao? Nào ngờ, trong lòng Thẩm Mộ Diễn, chiếc hoa tai này chỉ chứng minh sự thật rằng anh bị đe dọa, ép buộc. Đó là một sự ghê tởm từ sâu thẳm trái tim anh.

Hạ kính ôtô xuống, khẽ nhếch môi, chiếc hoa tai anh đeo suốt bảy năm, ẩn chứa nỗi nhục nhã này, anh đưa một tay lên tai tháo ra rồi ném mạnh, chiếc hoa tai bay ra khỏi cửa kính ôtô, cũng không biết đã rơi lại nơi nào rồi.

Tâm trạng cực kì thoải mái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương