Không thể kiềm chế được nữa, Thẩm Mộ Diễn đưa tay ôm chặt lấy ngôi mộ, giọng nói khàn hẳn đi: "Tiểu Nhiễm, anh hối hận rồi."

Sai rồi... Anh sai rồi! Anh sai thật rồi! Thì ra anh sớm đã yêu người phụ nữ ấy. Mấy năm qua, anh đều làm những chuyện gì đây?

Mấy năm qua, anh có bao nhiêu cơ hội để hồi tâm chuyển ý, nhưng anh đã làm gì rồi? Anh đã làm gì?

Mãi đến khi cô lìa đời, anh mới dám thừa nhận tình cảm anh dành cho cô.

Mấy ngày qua, suy nghĩ về những hồi ức ngày xưa thật nhiều, anh mới đột nhiên hiểu ra suốt 7 năm, sự ân cần của cô, sự gắn bó của cô, từng chút từng chút một, sớm đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh.

Anh nói cô mặt mũi thảm hại, anh nói cô là kẻ anh căm ghét đến vậy, sau khi Tâm Nhiênkhỏi bệnh, anh đã sớm rời khỏi cô rồi, nhưng anh không làm thế.

Từ khi nào anh đã nhẫn nại sống cùng cô? Từ khi nào đã chấp nhận bị cô lừa mà không hề phản kháng? Chấp nhận làm một người tốt đối với cô.

Sau khi Tâm Nhiên khỏi bệnh, anh thật sự muốn thoát khỏi cô, điều đấy rất dễ dàng làm được, dù gì anh cũng chẳng phải một người tốt thật sự.

Nhưng bản thân hết lần này đến lần khác thể hiện sự chán ghét với cô, hết lần này đến lần khác cố ý khiêu khích cô, lại hằng ngày cùng cô diễn một vở kịch vợ chồng ân ái.

Có lẽ, sâu thẳm trong tim, anh đã sớm động lòng rồi.


Nhắm mắt lại, ngôi mộ lạnh lẽo anh ôm trong lòng, dù cách một lớp quần áo, cái lạnh vẫn len lỏi vào từng sớ thịt của anh, không hề có chút hơi ấm nào của người phụ nữ ấy.

Lặng lẽ cúi đầu hôn nhẹ lên tấm bia, anh lẩm bẩm một mình: "Đường Tiểu Nhiễm, cả đời này em vẫn là vợ của Thẩm Mộ Diễn, là người vợ duy nhất của Thẩm Mộ Diễn này."

Anh vẫn ngồi cạnh mộ cô, thầm thì một mình, giống như lúc cô còn sống, anh ghé sát vào tai cô, thì thào lời hứa của anh, cả đời này không lấy ai nữa.

Đột nhiên, anh buông tay ra, đứng dậy, chỉ thẳng vào ngôi mộ nới với Hứa Thiệu và mấy người vệ sĩ ở sau, giọng đầy dứt khoát: "Đào lên!"

Ầm!!!

Tai Hứa Thiệu như ù đi, nhìn Thẩm Mộ Diễn không khác gì một tên điên: "Cậu nói cái gì?"

"Đào lên cho tôi."

"Cậu muốn đào mộ của Đường Tiểu Nhiễm?" Hứa Thiệu không dám tin vào những gì nghe được.

Mấy người vệ sĩ cũng hốt hoảng không kém, mệnh lệnh của cậu chủ thật kì lạ quá mức.


Đào mộ thế này thật sự không ổn lắm.

Mặc dù bọn họ đều biết, cậu chủ rất căm ghét Đường Tiểu Nhiễm, thế nhưng ngươi ta cũng đã chết rồi mà.

Nét mặt người đàn ông lạnh ngắt, trừng mắt lên: "Đào lên cho tôi."

Hứa Thiệu toát cả mồ hôi lạnh, anh ta thật sự không biết nên nói thế nào với người bạn này của mình: "Tự ý đào mộ là phạm pháp, cậu không biết sao?"

"Đường Tiểu Nhiễm là vợ của tôi, tôi muốn lấy tro cốt của cô ấy, đây là phạm luật sao?"

"Nhưng hai người đã li hôn rồi."

"Đơn li hôn tôi vẫn còn vứt trong xe, lúc quay về tôi đã xé nó rồi." Nói thế nghĩa là đơn li hôn đó cơ bản đã không còn giá trị gì nữa.

"Đường Tiểu Nhiễm có chết cũng là ma của Thẩm Mộ Diễn này!"

Hứa Thiệu sắc mặt tái bệch: "Đồ điên!"

Mấy người vệ sĩ không dám trái lệnh, chỉ còn biết cắm cúi đào. Một lúc sau, một chiếc hộp đựng tro cốt lộ ra trước mắt mọi người, Thẩm Mộ Diễn khom lưng, tự tay nâng chiếc hộp lên.

Anh mở chiếc hộp ra, nhìn vào bên trong, ánh mắt dịu dàng như thể đang ngắm nhìn Đường Tiểu Nhiễm, cô đã bình thản nằm trong lòng của anh.

"Quay về."

Đóng nắp lại, người đàn ông cẩn thận ôm chiếc hộp vào lòng, lạnh lùng ra lệnh rồi lập tức lên xe: "Lái xe về Tiên An Lí."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương