Tra Kỳ Ngộ Vãn
-
C2: Chương 2
4.
Thẩm Kỳ rất ngạo mạn.
"Thỏ con, đưa tôi mượn bài tập về nhà." - Sau khi ngủ dậy, Thẩm Kỳ vươn người, vẻ mặt lười biếng thản nhiên.
Tôi im lặng đưa cuốn sách bài tập về nhà của mình qua.
Cậu ta gọi tôi là Thỏ, bởi vì tôi nhát gan.
Sinh nhật của cậu ta là vào ngày tuyết rơi dày đặc. Tôi dùng tiền mừng tuổi của mình để mua một quả cầu pha lê tặng cậu ta.
Khung cảnh bên trong quả cầu là một ngôi nhà gỗ vào ngày tuyết rơi. Từ cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy trong nhà lò sưởi đang cháy, ánh đèn mờ ảo dịu nhẹ, một cậu bé đang ngồi trên ghế sofa vừa ăn đồ ăn nhẹ vừa xem TV. Trái ngược với băng tuyết ngập trời bên ngoài, trong nhà ấm áp như mùa xuân.
"Thẩm Kỳ, đây... chúc mừng sinh nhật." - Tôi đưa hộp quà cho cậu ta, hai má nóng bừng.
Thẩm Kỳ sửng sốt trong giây lát, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được.” - Cậu ta đưa tay nhận lấy, giọng nói có chút khàn khàn.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve hộp quà, trên khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Một đàn em thò đầu ra từ cửa sau, gọi cậu ta: "Anh Kỳ, anh không đi à? Còn đợi mình anh thôi đấy."
"Không đi, cút." - Thẩm Kỳ không buồn liếc mắt nhìn, dứt khoát đuổi người đi.
Cậu ta mở hộp quà, lấy quả cầu pha lê bên trong ra, tỉ mỉ quan sát một lúc lâu rồi mới cẩn thận đặt món quà vào phần sâu nhất trong ngăn bàn.
"Thỏ con, cảm ơn."
"Tôi rất thích." - Thẩm Kỳ chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người nhìn tôi. Trong mắt ánh lên nụ cười nhẹ.
Đó là lần đầu tiên cậu ta mỉm cười với tôi.
Những dây leo quấn quanh trái tim tôi bắt đầu nở ra những bông hoa nhỏ bé.
Tai tôi nghe rõ tiếng tim mình đang đập loạn.
Tôi vội vàng nghiêng đầu sang bên kia, không dám nhìn cậu ta thêm lần nào nữa. Cậu ta dường như không phát hiện ra rằng có một con thỏ rất nhỏ, rất khó nhìn thấy đang nằm trên chăn bên cạnh cậu bé.
5.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, học kỳ mới đã bắt đầu.
Nhà trường yêu cầu thu tiền ăn trưa nhưng Thẩm Kỳ đã chậm đóng tiền hai ngày rồi. Tôi đã lén đóng tiền cho cậu ta.
Đó là lần duy nhất trong đời, tôi nói dối cha mẹ về việc mất tiền.
Tranh thủ thời gian tự do trong giờ thể dục, tôi lén lút chạy về lớp, gói tiền vào tờ giấy rồi bỏ vào hộp bút của lớp trưởng.
Trên tờ giấy ghi vỏn vẹn mấy từ: [Tiền ăn cơm trưa của Thẩm Kỳ.]
Tôi bắt chước theo kiểu viết tay bằng nét chữ dễ thương trên điện thoại ở nhà và thêm một hình trái tim nhỏ xíu ở cuối. Tôi không muốn Thẩm Kỳ biết là tôi, sợ cậu ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng Thẩm Kỳ vẫn biết được có người đã giúp mình, cậu ta cầm tờ giấy trên tay nhìn rất lâu, mấy ngày liên tiếp sau đó trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì. Có khi nào điều đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy không?
Tôi bối rối không biết có nên giải thích cho cậu ta hiểu.
Sau mấy ngày suy nghĩ lung tung, cuối cùng tôi cũng có đủ dũng khí để nói ra với cậu ta. Nhưng lời còn chưa kịp nói, Thẩm Kỳ đột nhiên lại muốn theo đuổi Lộc Dạng của lớp bên cạnh.
"Kỳ ca, anh tại sao đột nhiên lại muốn theo đuổi Lộc Dạng? Trước kia anh đâu có để ý đến người ta." - Đàn em của cậu ta vò đầu bứt tai, khó hiểu hỏi.
“Đừng lắm lời, dù sao tao cũng quyết tâm đuổi theo cô ấy.” - Thẩm Kỳ giọng điệu lười biếng trả lời.
Tôi ngồi cạnh cậu ta, bàn tay siết chặt cây bút đến trắng bệch, tâm trạng trong chốc lát như l/ao xuống vực. Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, tôi cố gắng kìm nén ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Nhưng nó vẫn không nghe lời mà rơi xuống tờ quyển vở trước mặt, làm mờ đi những dòng chữ màu đen trên đó.
6.
Lộc Dạng có thành tích tốt, ngoại hình xinh đẹp, tính cách hào phóng thoải mái, đa tài đa nghệ.
Một lần, Thẩm Kỳ và tôi phải đem sách bài tập tiếng Anh đến một tòa nhà giảng dạy khác.
Lúc ngang qua phòng tập múa, thông qua lớp kính thuỷ tinh trong suốt, chúng tôi đã nhìn thấy Lộc Dạng.
Thiếu nữ có chiếc cổ thon dài, tay chân linh hoạt đang duỗi thẳng, giống như một con thiên nga trắng muốt xinh đẹp tao nhã.
M/a xui quỷ khiến thế nào. Tôi dừng bước, lập tức quay đầu nhìn sang Thẩm Kỳ bên cạnh. Cậu ta không có phản ứng gì, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn lướt qua Lộc Dạng.
"Sao vậy? Cậu cũng muốn vào đó nhảy à?"
Thẩm Kỳ một tay cầm tập sách bài tập, tay kia gõ nhẹ vào đầu tôi.
"Tôi sẽ không."
"Sao hả? Cậu là thỏ con, cậu mà nhảy khẳng định là sẽ giỏi hơn cậu ta."
Cậu ta thờ ơ trêu chọc, cong môi và gõ nhẹ vào trán tôi lần nữa.
Nắng xuân ấm áp, gió nhẹ nhàng thổi, cuốn góc áo của cậu ta lên. Ngày hôm đó, thiếu niên lười biếng đứng dưới gốc cây liễu nở nụ cười thật đẹp.
Sau đó, bọn họ yêu nhau.
Một buổi chiều, cậu ta trở lại, mang theo một tập thơ tiếng Anh. Bạn cùng lớp ngồi đằng trước vẩy vẩy tay, vài giọt nước trên tay cậu ấy rơi xuống bìa, tôi đưa tay lau nó đi cho cậu ta.
“Đừng đụng vào!” - Thẩm Kỳ lạnh lùng mắng tôi, nhanh chóng dùng bàn tay lớn của mình đ/ánh vào tay tôi.
Bộp!
Tôi che mu bàn tay đau rát của mình lại, nhỏ giọng nói:
“Trên đó có nước, tôi chỉ muốn giúp cậu lau đi mà thôi.”
“Xin lỗi, Thời Niệm.” - Thẩm Kỳ lúc này mới phản ứng lại, giọng nói có chút tự trách.
Cậu ta không còn gọi tôi là Thỏ nữa.
Cậu ta đang đeo sợi dây buộc tóc hình thỏ con mà cậu ta c/ướp được từ chỗ Lộc Dạng. Sợi dây buộc tóc xinh xắn nhưng hơi nhỏ tạo ra một vệt hằn đỏ mỏng trên cổ tay cậu ta.
"Cậu thích thơ của Byron* à?"
(*) George Byron (1788-1824) nhà thơ người Anh.
"Lộc Dạng thích, đây là của cô ấy." - Nhắc tới Lộc Dạng, đáy mắt Thẩm Kỳ tràn ngập ý cười.
Cậu ta sai đàn em tìm đến một chiếc túi, sau đó thẳng tay dọn dẹp tất cả những đồ đạc linh tinh trong ngăn bàn ném vào trong túi, để nhường chỗ trong ngăn bàn cho tập thơ đó.
"Kỳ ca, anh không cần những thứ này nữa à? Anh có muốn xem lại không?" - Đàn em giúp cậu ta thu dọn đồ, chỉ vào chiếc túi chứa đầy đồ hỏi.
“Không cần, chỉ là một đống đồ linh tinh.” - Thẩm Kỳ trả lời.
“Vậy em vứt đi được không?”
Thẩm Kỳ ừ hử một tiếng.
Sau đó cậu ta không thèm ngẩng đầu lên, thật cẩn thận đặt tập thơ vào hộc bàn.
Tôi trơ mắt nhìn món quà sinh nhật tôi tặng cho cậu ta - quả cầu pha lê.
Nó tuỳ ý bị tống vào túi rồi đem đi vứt bỏ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook