Đoạn Sở vừa mở mắt, liền nhìn thấy quang mang màu vàng lóng lánh ở trước mắt, kỳ dị là không có nửa điểm chói mắt, thậm chí không khí chung quanh đều mang theo hương khí thơm ngào ngạt.

“Đoàn tử, ngươi lại bướng bỉnh!” Đoạn Sở cười khẽ ra tiếng, nâng lên thân thể ngồi dựa vào đầu giường.

Tiếng nói vừa dứt, kim quang chung quanh chậm rãi tiêu tán, Đoàn Tử đã lớn cỡ cánh tay nhẹ nhàng nằm úp sấp, mắt to màu vàng quay tròn nhìn Đoạn Sở, đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm, kêu một tiếng “ô” nhỏ bé yếu ớt, khuôn mặt đầy lông nhung thập phần nhân tính hóa mà hiện ra biểu tình vô tội.

Đoạn Sở bất đắc dĩ nở nụ cười, mở hai tay, ôm lấy Tử Tinh thú vui vẻ nhào tới.

“Có năng lượng cũng không phải dùng như vậy.” Đoạn Sở nhẹ nhàng xoa đám lông xù thành một đoàn, nhỏ giọng dặn dò.

Dấu hiệu tia chớp trên trán Tử Tinh thú phát ra kim quang, không chỉ có thể trấn an năng lượng thô bạo của dị thú cuồng hóa, còn có thể ép buộc dị thú có tính công kích thuận theo. Hai năm trước trong lòng đất ở Duy Nhĩ Tạp, Úc Thịnh Trạch chính là được hai bé con này cứu. Nếu không chỉ dựa vào phòng ngự tinh thần lực của bản thân Úc Thịnh Trạch, mặc dù không đến mức chết, nhưng trọng thương là nhất định. Cũng là một lần kia, hắn cùng Úc Thịnh Trạch xác định được hai Tử Tinh thú đã mở ra linh trí.

“Ô!” Đoàn Tử cúi đầu kêu to một tiếng, thân mình bé nhỏ chui vào lòng Đoạn Sở.

Đoạn Sở giương mắt nhìn nhìn bên ngoài, trời đã sáng, liền vỗ vỗ Đoàn Tử, bắt nó để trên giường, chính mình thì đi vào phòng rửa mặt.

Chờ ăn mặc chỉnh tề ôm Đoàn Tử đi vào đình viện, liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Quan Trần đang lười biếng tựa vào trên ghế nằm, Bạch Bạch cuộn thành quả cầu lông nhung nằm trên ***g ngực hắn, cũng không biết vì cái gì, hai Tử Tinh thú màu trắng đều phi thường thích Tiêu Quan Trần, lòng ngực hắn không có lúc nào là trống không.

Ở đối diện bàn đá, Lam Tư một tay chống cằm, một tay cầm thìa quấy trong cái chén, bất quá nhìn hắn một bộ dáng vẻ mặt hoảng hốt, rõ ràng là có tâm sự gì.

“Quan Trần, Lam Tư.” Đoạn Sở cười đi lên trước, ngồi ở cái ghế đá bên cạnh.

Lam Tư nâng mắt lên, vẻ mặt trêu chọc nói: “Tiểu Sở, trễ như vậy mới dậy, có phải hôm nay Thịnh Trạch trở về nên mới kích động quá mức đúng không?”

Đoạn Sở mặt không đỏ khí không suyễn, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn Lam Tư nháy mắt: “Kia đương nhiên, ngươi ở trái đất đã sắp ba năm, cũng nên biết cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn đi?”

Hiện tại Đế Ma Tư cùng trái đất đã có thông đạo nhanh và tiện lợi, nửa tháng là có thể tới nơi, năm vừa rồi hắn tới trái đất, đều là Úc Thịnh Trạch cùng đi, lúc này Úc Thịnh Trạch có nhiệm vụ phải ra ngoài, thời gian cũng dài, hơn nữa Đoạn Sở tốt nghiệp còn chưa chính thức tiến vào quân bộ, muốn thừa dịp đoạn thời gian rãnh rỗi này ở cùng người nhà, miễn cho về sau thời gian không còn tự do, cho nên Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch tách ra hai ba tháng.

“Thiết, thực làm cho người ta chịu không nổi!” Lam Tư nhịn không được trở mình xem thường, trên mặt lại tràn đầy ý cười.

Đoạn Sở thắng một ván, quay đầu nhìn Tiêu Quan Trần, chống lại ánh mắt màu hổ phách mười phần thú vị của mỹ nhân bệnh tật, cuối cùng cũng có điểm ngượng ngùng.

Lần đó sau khi giải quyết uy hiếp của gia tộc Hoắc Nhĩ cùng dị thú của Đằng Lương Tuấn, tội danh thông đồng với địch phản quốc của Tiêu gia cùng Úc Thiên Triển cũng đã xác định, Tiêu gia cuối cùng trừ bỏ chủ mưu bị tử hình thì đều bị tù chung thân, chỉ có Tiêu Quan Trần cùng muội muội hắn là toàn thân trở ra. Bất quá cũng bởi vậy mà đưa tới hận ý cùng giận chó đánh mèo của những người khác ở Tiêu gia, thậm chí dẫn tới phần còn lại của gia tộc Hoắc Nhĩ điên cuồng trả thù.

Một lần kia Tiêu Quan Trần trọng thương hôn mê vài ngày, sau khi thức tỉnh thân thể liền càng kém, được Đoạn Sở khuyên bảo lưu lại trái đất làm một giảng viên phù điêu, cũng tiện cho điều dưỡng thân thể, chỉ có muội muội trưởng thành nên phải trở về một chuyến.

“Quan Trần, năm nay nghe nói sẽ cúng tế ngàn năm thánh quân đời thứ nhất sinh ra, hơn nữa hội nghị hai mươi năm một lần của liên minh tinh tế sắp được tổ chức, Đế Ma Tư sẽ tổ chức buổi lễ chúc mừng long trọng, ngươi có cùng chúng ta trở về không?” Đoạn Sở hỏi.

Ánh mắt Tiêu Quan Trần chợt lóe, lập tức nghe ra ý trong lời của Đoạn Sở, chỉ sợ hoàng thất Đế Ma Tư sẽ có tin tức trọng yếu cần tuyên bố. Hắn thân là Tiêu gia gia chủ, đích xác cần phải trình diện, cũng thuận tiện bố trí đúng lúc, miễn cho ở lâu trên trái đất, lại có tên nào không có mắt khi dễ muội muội hắn.

“Hảo.” Tiêu Quan Trần gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Lam Tư, mang theo ý cười rõ ràng hỏi: “Lam Tư, ngươi thì sao, thân là vương tử Trạch Mĩ, hội nghị liên minh tinh tế là việc trọng đại như vậy, khẳng định phải đi tham gia chứ?”

Khuôn mặt tươi cười của Lam Tư cứng đờ, không hề che dấu tâm phiền ý loạn mà gật đầu: “Tam ca ta đã cho ta biết, phải lập tức rời trái đất về Trạch Mĩ.”

“Ngươi phải rời khỏi?” Thanh âm của Trữ Khang Hạo vang lên ở cửa viện.

Lam Tư phụng phịu gật đầu, không nhìn Trữ Khang Hạo, chỉ hạ mắt, đem lực chú ý đặt lên chén canh đã lạnh.

Đoạn Sở ở gần đó, thoáng chốc liền thấy được bộ dáng thất thần của Lam Tư, cùng đôi mắt hắc trầm của đại ca Trữ Khang Hạo, không khỏi nhíu mày. Từ hai năm trước trở về trái đất, hai người này liền ở chung thập phần mập mờ. Nhưng lâu như vậy, hai người vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, tựa hồ vẫn còn cách nhau một tấm màn băn khoăn, ai cũng không phá vỡ. Thật không biết muốn dây dưa như vậy bao lâu, hay là lúc này sau khi tách ra, liền hoàn toàn có thể chặt đứt.

“Đại ca, tới đây kêu chúng ta ăn điểm tâm sao?” Đoạn Sở đứng dậy.

Trữ Khang Hạo gật đầu, ba người vừa nghe, ôm theo hai Tử Tinh thú không chịu di chuyển đi đến nhà ăn, Nhạc Tùng Trữ quả nhiên đã chuẩn bị tốt bữa sáng.

Trữ gia không có thói quen “Ăn không nói chuyện”, Lam Tư cá tính hiền hoà, Trữ Khang Viễn cùng Trữ Khang Khiết càng không an phận, ban đầu có Tiêu Quan Trần ở, mọi người còn cảm thấy có điểm áp lực, sau lại phát hiện, vị Tiêu Quan Trần tràn ngập khí chất anh tuấn kiệt xuất này, mỗi lần nghe mọi người vừa ăn uống vừa đùa giỡn cũng vẫn rất tốt, nên càng thêm thoải mái tự tại. Mỗi lần cùng nhau dùng cơm, trên bàn cơm đều thực náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, Trữ gia cũng biết Tiêu Quan Trần cùng Lam Tư sắp rời đi, không khí nguyên bản náo nhiệt nhất thời bị kiềm hãm.

Tiêu Quan Trần luôn mỉm cười, trên mặt cũng mang theo vài phần không muốn. Hai năm này, ở trái đất, thời gian ở cùng Trữ gia, tốt hơn lúc trước ở Tiêu gia luôn bị xúc phạm cùng sỉ nhục, trắng đêm khó ngủ, thật sự là khác biệt một trời một vực. Bất quá, có thể có hai năm thanh thản thích ý như vậy đã là khó có được, hắn còn có muội muội cần chăm sóc, không thể quá tham lam.

Lam Tư bị Trữ Khang Khiết cùng Trữ Khang Viễn lôi kéo nói chuyện, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Trữ Khang Hạo, thấy hắn chỉ chuyên tâm đàm luận cái gì đó với Đoạn Sở, thần sắc buồn bã, lúc sau liền oán hận hất mặt đi, không thèm để ý nữa.

Đem hết thảy thu vào đáy mắt, Đoạn Sở cảm giác câm nín cực kỳ. Nhìn về phía Trữ Khang Hạo rõ ràng tâm thần không yên, lại vẻ mặt như không có việc gì, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, bưng lên chén trà trong tay nhấp một ngụm, bất động thanh sắc dựng lên kết giới tinh thần lực, chậm rãi nói: “Đại ca, Lam Tư vẫn không tìm được chiến sĩ hoàn toàn phù hợp, phụ vương cùng ca ca hắn khẳng định đã nóng vội cực độ, lần này hội nghị liên minh tinh tế thật ra lại là một cơ hội tốt.

Nhiều đế quốc tinh hệ như vậy, chiến sĩ vĩ đại khẳng định càng nhiều, dù sao thời gian ba năm này, thương tổn của Lam Tư cũng đã thành quá khứ, chỉ cần bên Trạch Mĩ hơi gây chút áp lực, Lam Tư khẳng định sẽ nguyện ý thỏa hiệp mà hạ thấp tiêu chuẩn. Nói không chừng lần gặp mặt tiếp theo, hắn đã có thể hoàn thành ký khế ước cùng ký kết hôn ước.”

Trữ Khang Hạo nhìn Đoạn Sở, yên lặng nhắc nhở bản thân đó là đệ đệ bảo bối hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nếu đổi thành tiểu đường đệ khỏe mạnh, hắn nhất định phải hung hăng giáo huấn một chút.

“Lam Tư là vương tử Trạch Mĩ.” Trữ Khang Hạo thấp giọng nói xong, vẫn là nhịn không được thở dài. Hắn bất quá cũng chỉ là chiến sĩ hậu thiên, trái đất cùng Trạch Mĩ văn minh khoa học kỹ thuật lại kém khá xa, không phải vài năm phát triển ngắn ngủn là có thể bù lại. Đương nhiên, điều kiện bên ngoài này đó có thể bù lại, Trữ Khang Hạo tâm chí kiên nghị, cũng không cảm thấy hắn ở địa vị thấp hơn. Vấn đề mấu chốt nhất của hắn cùng Lam Tư, chính là trên quan niệm ký khế ước cùng ký kết hôn nhân, có khác biệt quá lớn.

Cuối cùng, sau khi Trữ Khang Hạo bị Đoạn Sở túm tới thư phòng, rốt cục cũng thổ lộ tiếng lòng.

“Ca sợ hắn bởi vì phù hợp, mới đồng ý ở cùng một chỗ với ca?” Đoạn Sở chỉ cảm thấy thần tình hắc tuyến. Đã sắp ba năm còn chưa thấy rõ tâm ý của Lam Tư, đại ca trầm ổn thong dong này căn bản là đã hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi, mới có thể trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường như vậy.

Trữ Khang Hạo quẫn bách gật đầu.

Đoạn Sở cười nhạo, tuyệt không khách khí trào phúng đại ca nhà mình: “Trước không nói Lam Tư có thể tùy tiện đáp ứng với một chiến sĩ xa lạ hoàn toàn phù hợp hay không, ta lại không biết đại ca nhà mình là một tình thánh như vậy đấy! Ca quản hắn vì sao lại đáp ứng ở cùng một chỗ với mình, chỉ cần ca thích hắn, hắn lại nguyện ý, thế là được! Cả đời dài như vậy, hay là nói ca không thể nắm chắc, ở cùng một chỗ cả đời cũng không thể khiến cho Lam Tư yêu ca?”

Đoạn Sở dừng một chút, thấy Trữ Khang Hạo đã hoàn toàn há hốc mồm, nhẹ nhàng phóng ra cọng rơm cuối cùng: “Đương nhiên, đại ca có thể tiếp tục kéo dài, chờ Lam Tư tìm được chiến sĩ nguyện ý ký khế ước, liền hoàn toàn không cần lo lắng mấy vấn đề này.”

Đoạn Sở nói xong, thấy Trữ Khang Hạo có chút đăm chiêu ngồi ở đó, cũng không muốn nói thêm cái gì, lặng yên không một tiếng động rời khỏi thư phòng. Đóng cửa, vừa mới xoay người, thân thể đã bị kéo vào ôm ấp rắn chắc ấm áp. Hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn, Đoạn Sở lập tức ôm lấy người tới, cao hứng nở nụ cười: “Thịnh Trạch, nhanh như vậy?”

Úc Thịnh Trạch một tay chế trụ cái gáy Đoạn Sở, hơi hơi nghiêng thân hôn lấy đôi môi bầu bạn, vô cùng thân thiết vuốt ve, mới cảm thấy mỹ mãn thấp giọng trả lời: “Ta không quay về nơi dừng chân, trực tiếp đi tới.”

Đoạn Sở nhếch mi nở nụ cười, quay đầu nhìn thư phòng đóng chặt, cảm thấy nên để cho đại ca yên lặng một chút, lôi kéo Úc Thịnh Trạch quay về tiền viện.

Đoạn Sở không nghĩ tới chính là, nửa tháng sau bọn họ đều chuẩn bị rời khỏi trái đất, hắn cũng không đợi được Trữ Khang Hạo thẳng thắn với Lam Tư, thẳng đến lúc đi lên quân hạm, hắn lại ở trong khoang thuyền thấy được thân ảnh của đại ca Trữ Khang Hạo.

Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở vẻ mặt kinh ngạc, bật cười nói: “Ngày đó lời nói của ngươi cùng Khang Hạo, ta cũng nghe được.”

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bầu bạn già mồm át lẽ phải như thế, ký kết hôn ước tự nhiên phải là lưỡng tình tương duyệt, trung thành với nhau, làm sao lại như Đoạn Sở nói giống như chiếm địa bàn vậy.

Đoạn Sở vừa nghe, đỏ mặt ngượng ngùng nở nụ cười: “Đại ca rất kì kèo, không phải là ta sốt ruột thôi sao.”

Lúc trước hắn cùng Úc Thịnh Trạch, loạn trong giặc ngoài, cũng chưa rối rắm như vậy.

Úc Thịnh Trạch cười nhẹ ra tiếng: “Tốt lắm, Khang Hạo làm việc cẩn thận, băn khoăn nhiều cũng là bình thường. Lần này hắn tính toán sau khi nói rõ với Lam Tư, phải đi Trạch Mĩ cầu hôn, ngươi làm đệ đệ, nên chuẩn bị cho hắn nhiều một chút,” Úc Thịnh Trạch nghĩ nghĩ, nói ra một câu: “Sính lễ!”

Đoạn Sở vừa nghe, thiếu chút nữa cười phun ra, bất quá trong lòng cũng dâng lên một cỗ đắc ý cùng kiêu ngạo. Hắn từ nhỏ đến lớn hy vọng nhất, chính là có năng lực vì người nhà làm cái gì đó. Hiện giờ đại ca muốn cưới đại tẩu, “Sính lễ” nặng như vậy đều giao cho hắn, Đoạn Sở cảm thấy thật cao hứng, đây mới là người một nhà nên làm.

“Ngươi nói nên lấy cái gì thì mới thích hợp đây?” Đoạn Sở lôi kéo Úc Thịnh Trạch hưng trí bừng bừng mà thương lượng.

Lam Tư chính là vương tử của một quốc gia, Trữ gia trước mắt ở tinh tế không hề quan trọng, phải xuất ra được lợi thế gì đủ khiến kẻ khác động tâm, mới có thể làm cho Lai Đặc đế vương cùng Ny Na vương hậu đồng ý hôn sự này, cũng miễn cho Lam Tư vô duyên vô cớ bị chê trách. Gối trà tuy không tồi, nhưng hai năm này nể mặt Lam Tư, cũng đã cấp cho Trạch Mĩ khá nhiều, độ kinh hỉ không đủ cao.

Úc Thịnh Trạch thần bí cười, ghé sát vào bên tai Đoạn Sở nói nhỏ: “Lễ mừng lần này, phụ vương chính thức công bố thuốc thức tỉnh, đồng thời hướng hội nguyên lão cùng hiệp hội chế thuốc đưa ra yêu cầu tặng ngươi danh hiệu tông sư.”

Mắt Đoạn Sở lập tức liền sáng, bị úc Thịnh Trạch ôm lấy hôn lên. Úc Khải Phong lúc này công bố, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là thời cơ đã chín muồi.

Đoạn Sở rất nhanh định ra sính lễ mà hắn cho rằng là thích hợp nhất, không đợi thương lượng thỏa đáng, Lam Tư đã tới đây tìm hắn.

Đoạn Sở nhanh chóng đem Trữ Khang Hạo đẩy mạnh vào phòng trong, nhìn Lam Tư ý vị thâm trường nở nụ cười.

“Cười thần bí như vậy?” Lam Tư tuy cảm xúc sa sút, vẫn nhịn không được trêu ghẹo.

Đoạn Sở mím môi, cười khẽ thăm dò: “Lam Tư, sắp tới hội nghị liên minh tinh tế sẽ được cử hành, ngươi đã thật lâu không tiến hành xứng đôi, có nghĩ tới nếu thật sự tìm được một chiến sĩ hoàn mỹ phù hợp, thì tính toán làm như thế nào không?”

Trữ Khang Hạo nếu tâm còn băn khoăn, hắn cũng nên tận khả năng giúp đỡ.

Lam Tư sắc mặt trầm xuống, hồ nghi nhìn Đoạn Sở: “Trữ Khang Hạo hỏi?” Hắn không đợi Đoạn Sở trả lời, liền lạnh lùng hừ một tiếng: “Hắn ước gì ta rời đi như vậy sao?”

“Đương nhiên không có!” Đoạn Sở hoảng sợ, không nghĩ tới Lam Tư phản ứng lớn như vậy. Bất quá lại cảm thấy như vậy là chuyện tốt, cố ý pha một ly trà, đẩy lên trước mặt Lam Tư hốc mắt đều đỏ, trấn an: “Ngươi đừng trách ta nhiều chuyện, chỉ là cảm thấy các ngươi rõ ràng đều có tình ý với nhau, nếu cái gì cũng không làm mà bỏ qua như vậy, cũng quá đáng tiếc.”

Lam Tư trầm mặc một lát, nháy mắt nhìn Đoạn Sở, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Ngươi thực sự cảm thấy được Khang Hạo cũng có ý với ta sao? Ngươi cũng ủng hộ?”

Hắn ở trái đất hai năm này, cẩn thận lưu ý, đương nhiên có thể phát hiện Đoạn Sở là trân bảo Trữ gia mất mà có lại được, Đoạn Sở khẳng định sẽ biết được tâm thật sự của đại ca nhà hắn.

Tuy không hiểu Lam Tư vì sao lại hỏi hắn như vậy, Đoạn Sở vẫn dùng sức gật đầu, vòng thông tin hơi hơi giật giật.

Lam Tư không phát hiện hành động của hắn, chỉ nhẹ nhàng thở ra gật đầu cười: “Vậy là tốt rồi. Ta lần này trở về. Đang nghĩ nên làm như thế nào thuyết phục ca ta cùng phụ vương, chờ trở về khiến cho a di ép hắn ký kết hôn ước với ta. Hừ, rõ ràng thích ta, lại không tính toán tìm người khế ước phù hợp, thật không biết hắn rối rắm cái gì, khiến ta chờ lâu như vậy!”

Nói xong, hắn không để ý Đoạn Sở vẻ mặt như bị sét đánh, vui rạo rực đề nghị Đoạn Sở: “Ngươi phải giúp đỡ ta, đến lúc đó ca ta cùng phụ vương, giao cho ngươi! Gối trà cây trà vân vân, cái gì cũng được!”

“Phanh” một tiếng, Lam Tư cả kinh quay đầu, liền nhìn đến Trữ Khang Hạo vẻ mặt vặn vẹo đứng ở cửa khoang thuyền.

Mặt Lam Tư lập tức bạo hồng, hắn da mặt cho dù có dày hơn nữa, cũng không muốn bị Trữ Khang Hạo biết được cảm tưởng của hắn.

Nhưng không đợi hắn đứng lên nói chuyện, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, hai tay bị Trữ Khang Hạo bắt lấy, nhẹ nhàng dùng một chút lực, ôm lấy người mình yêu thương nhung nhớ.

“Khang Hạo. . . . . Ngô!” Lam Tư rốt cuộc nói không nên lời, nhìn Trữ Khang Hạo ánh mắt tràn ngập mừng như điên gần trong gang tấc, nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy hắn.

Đoạn Sở nhịn không được đứng dậy lui về phía sau vài bước, khóe miệng run rẩy nhìn một đôi ôm nhau quên trời đất trước mắt, sớm biết vậy hắn nên ngồi chờ xem một màn bức hôn!

“Xem ra sính lễ ngươi chuẩn bị, đã có người chủ động giúp ngươi gánh lấy.” Một đôi tay ấm áp từ phía sau ôm lấy hắn, Đoạn Sở quay đầu lại, Úc Thịnh Trạch không biết nghe được nhiều ít, con ngươi đen như mực tràn đầy ý cười.



Tháng Sáu 5, 2016

TRÀ HƯƠNG MÃN TINH KHÔNG CHƯƠNG 161

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương