Lận Thành Duật ước tính trước khi y tới, Khương Tiêu phải uống ít nhất ba ly Whiskey, thực tế có thể hơn.
Tuy lượng rượu không nhiều nhưng nó khiến anh rơi vào trạng thái nửa say nửa tỉnh, trong đầu vẫn sót lại chút lý trí để giữ dáng vẻ bình thường trước mặt người khác, song chỉ cần ra ngoài là sẽ không chịu nổi nữa.
Rời khỏi tiệc rượu, Khương Tiêu không thể căng não thêm, để Lận Thành Duật dìu từ lúc lên xe đến lúc về nghỉ ngơi.
Khương Tiêu say không náo loạn giống người khác.

Anh vẫn như thường, rất yên tĩnh, nhìn bề ngoài khó mà phát hiện anh đang say, ngoại trừ bước chân đang lâng lâng.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc Phó Nhược Ngôn đã phát hiện điểm khác biệt.
Phản ứng của Khương Tiêu chậm chạp hơn rất nhiều.
Ba người họ ngồi chen chúc tại ghế sau xe.

Bởi vì tất cả đều uống rượu nên đã tìm một tài xế tới lái xe, và tất nhiên không thể để Khương Tiêu một mình tại ghế phó lái được, hai người kia lại không ai chịu lên ghế trên ngồi, cuối cùng dứt khoát chen chung ở ghế sau.
Khương Tiêu ngồi chính giữa, anh dựa vào ghế khép hờ mắt.

Lận Thành Duật hỏi anh có ổn không, có muốn nôn không, anh chớp chớp mắt, mãi lâu sau vẫn chưa nói gì.

Tiếp theo, anh vươn tay đẩy ra ngoài một phát.
Anh đẩy ngược hướng, thẳng về phía Phó Nhược Ngôn ngồi.
Phó Nhược Ngôn cũng cảm giác được sức đẩy nhè nhè của Khương Tiêu.

Lúc vươn tay đẩy, tay cậu ấy cọ nhẹ lên mặt mình, mềm mại tựa bông phớt qua.
"Cậu đừng có ầm ĩ." Khương Tiêu khẽ híp mắt: "...!Phiền chết đi được."
Một lúc lâu sau anh mới phát hiện bản thân đẩy nhầm người, chầm chậm quay sang nhìn kỹ Phó Nhược Ngôn, âm lượng lập tức nhỏ đi, xin lỗi hắn với giọng nói mềm mại khác ngày thường.
"Xin lỗi nha, tôi không cố ý."
"...!Không sao đâu." Lòng Phó Nhược Ngôn mềm nhũn: "Tiêu Tiêu chợp mắt một lát đi."
Thế rồi hắn lại bắt đầu lo lắng, cẩn thận hỏi Khương Tiêu xem rốt cuộc đã uống bao nhiêu ly.

Whiskey khác với rượu vang đỏ bình thường, nồng độ rất cao.
Khương Tiêu nghe xong thì nhẩm đếm ngón tay, nỗ lực nhớ lại, sau đó đáp lời hắn: "Chắc là bảy, tám ly."
Ngoài mấy ly Whiskey, anh còn uống cả rượu vang đỏ, nhiều hơn số lượng Lận Thành Duật đoán.
Có người mời rượu, anh chỉ đành uống.

Rượu ngon thấm lâu, uống vào chỉ thấy hơi cay cay, đến khi phản ứng lại đã bắt đầu lung lay.

Khương Tiêu ngồi đó cũng không ngủ được.

Anh cảm giác xe cứ lắc lư, lắc cho anh váng cả đầu.

May mà nhà Phó Nhược Ngôn gần đây, xe nhanh chóng về tới nhà.
Vào cửa, Lận Thành Duật muốn pha nước mật ong cho anh trước, nhưng tìm trong bếp nhà Phó Nhược Ngôn một lúc vẫn không thấy đâu.
"...!Lâu lắm không ở đây." Phó Nhược Ngôn cũng tự lục tìm một lượt, hơi xấu hổ: "Chưa chuẩn bị rất nhiều thứ."
Khi dọn dẹp sao hắn không nghĩ tới chuyện đi mua mật ong chứ?
"Tôi đi mua." Lận Thành Duật biết dưới nhà có siêu thị mini: "Anh chăm sóc Khương Tiêu nhé, ở đó có chè, anh pha một cốc nước chè đặc.

Tôi đi mua mật ong pha nước để giải rượu."
Trước khi đi, y không quên cảnh cáo Phó Nhược Ngôn: "Đừng có mà động tay động chân với Tiêu Tiêu."
Phó Nhược Ngôn: "...!Biến đi."
Hắn pha nước chè, chờ nguội bớt chút.

Quay đầu lại thấy Khương Tiêu nằm dựa trên sô pha, không ngủ mà mở to mắt nhìn hắn.
Đôi mắt Khương Tiêu tròn xoe giống quả nho, rất đáng yêu.
Phó Nhược Ngôn làm nguội nước chè rồi bưng tới trước mặt anh, dỗ dành: "Tiêu Tiêu uống một hớp đi, giải rượu, sẽ thoải mái hơn chút đó."
Bình thường Khương Tiêu đã rất nghe lời, say rượu càng nghe lời hơn.

Phó Nhược Ngôn bưng tới, nhìn anh từ từ nhích lại gần, vươn lưỡi khẽ liếm, trông như mèo con uống nước.
Nước chè đặc thì dĩ nhiên rất đắng.

Phó Nhược Ngôn thấy Khương Tiêu nhíu mày, quay đầu đi, nói: "Tôi không uống thứ này đâu."
Anh không thích thứ cay đắng.
"Uống vào sẽ dễ chịu hơn chút." Phó Nhược Ngôn khuyên nhủ: "Tiêu Tiêu ngoan nào."
Khó trách đã có chè mà Lận Thành Duật vẫn muốn xuống mua mật ong.
Khương Tiêu không uống.
Anh nói không uống là không uống luôn, nói sao làm vậy.
Anh rụt người vào sâu trong sô pha, ngoảnh mặt đi.
Phó Nhược Ngôn nghe thấy giọng nói rầu rĩ của anh.
"Anh cũng bắt nạt tôi." Khương Tiêu nói với giọng rất đỗi tủi thân: "Đắng quá, tôi uống vào...!tối không ngủ được."
Cũng đúng, nước chè đặc có hiệu quả nâng cao tinh thần rất tốt.

Trong tiệc tối, Phó Nhược Ngôn cũng uống không ít.

Tửu lượng của hắn rất cao, nhưng dù không say thì đầu óc cũng vận hành chậm hơn chút, chưa nghĩ tới điều này.
Mặt Khương Tiêu đỏ lên, anh cuộn mình một lát lại thấy nóng chết đi được, bèn chuyển sang tự cởi đồ.
Áo khoác vest bị anh lột ra một cách tùy tiện.

Phó Nhược Ngôn thấy anh khó chịu thì đặt nước chè sang một bên, qua cởi giúp anh.

Cởi áo khoác xong, Khương Tiêu lại túm cà vạt, anh ngồi dậy từ sô pha, bắt đầu lôi kéo.
"Để tôi để tôi." Phó Nhược Ngôn đè chặt tay anh: "Cậu ngồi đi."
Hắn vừa dứt lời, Khương Tiêu lập tức ngoan ngoãn ngồi im thin thít, rất nghe lời.
Phó Nhược Ngôn cảm thấy anh ngoan quá là ngoan, cực kỳ đáng yêu.

Hắn tháo cà vạt giúp anh rồi cởi vài cúc áo cho thoáng khí.

Khương Tiêu ngồi nghiêng ngả tại đó, cởi xong thoải mái hơn thì bỗng đổ lên người hắn.
Phó Nhược Ngôn đỡ được người.

Khương Tiêu ngã vào lòng hắn, toàn thân ấm nóng, gối đầu lên vai hắn.

Phó Nhược Ngôn nghe ra tiếng thở của anh.
Hắn thấy lông mi anh rung rung, biết đối phương đang mở mắt chưa ngủ.
"Khương Tiêu à?" Hắn hỏi tiếp: "Có phải cậu đau đầu không?"
Phó Nhược Ngôn hiếm khi say rượu.

Bẩm sinh tửu lượng của hắn đã rất cao, không biết cảm giác say rượu thế nào nên đoán là đau đầu.
Vì vậy, hắn vươn tay chầm chậm day huyệt Thái Dương giúp Khương Tiêu.

Khương Tiêu thấy thoải mái hơn chút, rầm rì, tiếp tục cọ cọ lên người hắn.
Phó Nhược Ngôn dứt khoát ôm lấy cả người anh.


Hắn thấy Khương Tiêu thong thả chớp mắt nhưng không cựa mình, không nhịn được hỏi một câu: "Cậu biết tôi là ai không Tiêu Tiêu?"
Khương Tiêu im lặng một lát, trả lời hắn: "Dĩ nhiên tôi biết chứ."
"Là ai nha?"
"Phó Nhược Ngôn." Khương Tiêu đáp: "Tôi biết anh là Phó Nhược Ngôn."
Cơ thể mỗi người có một mùi hương khác nhau.
Trên người Lâm Hạc Nguyên thoang thoảng mùi thuốc, trên người Phó Nhược Ngôn có mùi nước hoa Cologne.

Từ nhỏ điều kiện của hắn đã tốt, đời sống tinh xảo, sử dụng nước hoa nam cũng là chuyện rất bình thường.

Mỗi người trên người đều có bất đồng hương vị.
Tóm lại đều là mùi hương khiến người ngửi rất thoải mái.
Phó Nhược Ngôn lắng nghe chất giọng trong trẻo của anh.

Lúc say rượu Khương Tiêu cũng siêu đáng yêu.

Hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên trán anh một cái.
Chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng, ngoài ra không làm gì khác, cũng không dám làm.
Hành động vừa rồi của hắn được cảm xúc và chất cồn thúc đẩy, hôn xong lại hơi hối hận.

Hắn sợ Khương Tiêu không chấp nhận.
Thế nhưng rõ ràng Khương Tiêu đang say rượu không nghĩ nhiều đến vậy.

Anh phản ứng rất chậm, chỉ thấy xúc cảm mềm ấm trên trán mình, phút chốc không hiểu lắm, bèn ngẩng đầu nhìn lên đầy khó hiểu.
Giờ phút này, Lận Thành Duật vội vàng từ bên ngoài về.
Y mua mật ong và thuốc giải rượu.

Nhân viên siêu thị mini nói sữa chua cũng giải rượu được nên y mua luôn.

Sáng nay Khương Tiêu ngủ không ngon, vậy nên ban ngày y bận rộn vẫn không quên cho người đi chuẩn bị đồ.

Tài xế vừa mới lái xe của y tới đây, mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, đúng lúc mang hết lên luôn.
Do nhiều đồ nên y tự xuống lấy, song y không yên tâm để Khương Tiêu say rượu và Phó Nhược Ngôn ở chung chỗ, bèn liên tục đẩy nhanh tiến độ quay lại.
Vừa về đến nơi, đập vào mắt y là cảnh Phó Nhược Ngôn ôm trọn Khương Tiêu vào lòng.

Quần áo Khương Tiêu xộc xệch, cúc áo cũng bị cởi mấy chiếc.
Mẹ cái thằng súc vật Phó Nhược Ngôn này nữa! Mày là con người thật đấy à?
Nhân lúc cháy nhà đi hôi của hay ho lắm sao?!
Y biết Khương Tiêu khó chịu nên lúc này không cãi nhau với Phó Nhược Ngôn mà sa sầm mặt đi tới đẩy tay Phó Nhược Ngôn ra, kéo Khương Tiêu tới bên mình.

"Tiêu Tiêu uống thuốc trước đã nhé." Khi dỗ Khương Tiêu, giọng y bất giác trở nên dịu dàng: "Lát nữa em pha nước mật ong cho anh uống nhé? Không đắng đâu, siêu ngọt luôn."
Khương Tiêu cũng nghe lời uống thuốc rồi uống thêm mấy cốc nước.

Một lát sau, đầu óc tỉnh táo hơn, anh lại thấy buồn nôn.
Anh đứng dậy tới wc nôn một lát rồi xả nước, tiếp theo đi súc miệng, rửa mặt, tiện thể tắm rửa thật sạch sẽ.
Cả Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn đều hơi sốt sắng, thấy anh mãi không ra nên gõ cửa phòng vệ sinh.
"Tiêu Tiêu ơi!"
"...!Tôi không sao." Khương Tiêu nôn xong đã thấy tỉnh táo phần nào: "Tôi muốn tắm một lát."
Khi chút ý thức quay về, anh cảm thấy cơ thể mình cứ nhớp nhớp bẩn bẩn, hơi khó chịu.
Khương Tiêu nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.

Anh nôn xong và tắm nước ấm, không còn đau đầu như tước nữa.
Uống thêm một chén nước mật ong lại càng thoải mái hơn.
"Nếu đỡ đau đầu rồi thì mau đi ngủ thôi." Phó Nhược Ngôn nói: "Cũng muộn rồi."
Hắn thực sự không biết tửu lượng của Khương Tiêu thấp đến vậy.

Về sau đúng là phải hạn chế tối thiểu cậu ấy chạm vào rượu rồi.
Khương Tiêu cầm cốc nước mật ong ngồi co mình ở sô pha một lát.

Anh mới tắm xong, đang mặc áo tắm dài, toàn thân đầy hơi nước.

Anh cười với hắn: "Ngại quá, đã ở nhà anh còn làm phiền anh chăm sóc tôi."
"Không sao đâu." Nhớ lại chuyện vừa trải qua, Phó Nhược Ngôn tự vấn lương tâm, nói thật: "Tôi rất sẵn lòng chăm sóc cho cậu."
Nghe lời này, Lận Thành Duật hung hăng liếc xéo hắn.

Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể thì đoán chừng Phó Nhược Ngôn đã bị y thiên đao vạn quả.
Hôm nay Khương Tiêu khó chịu, anh đừng tưởng sau này tôi sẽ không tính sổ với anh!
Đúng là tửu lượng của Khương Tiêu luôn như vậy, đời trước luyện tới luyện lui cũng chỉ tăng từ hai ly rượu vang đỏ lên ba ly rượu vang đỏ, thỉnh thoảng vui lên còn tự uống hai hớp trợ hứng.
Thế nhưng đời này anh chưa luyện qua, cùng lắm chỉ uống được một cốc bia.

Lần trước tới quán bar tìm Phó Nhược Ngôn được coi như lần anh uống nhiều nhất.

Anh nhấp mỗi ly một ngụm để thử vị mấy loại rượu cocktail bán chạy tại quán bar đó, còn lại thực sự không cân nổi.
May mà anh say rượu không quậy phá người ta, chỉ ngồi ngẩn ngơ một mình, nôn xong đi tắm thì đã đỡ hẳn.
"Tôi tỉnh táo hơn nhiều rồi." Do dự một lát, Khương Tiêu nói thêm một câu: "Nhưng mà chưa ngủ vội được, cần sửa soạn lại chút tài liệu đã."
Ngày mai phải gặp người bên hậu cần sản xuất, đó là cuộc gặp rất quan trọng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương