, Chương 96:

Edit: Nguyệt Kiều

Lăng An Tu ngồi ở trong xe ngựa, nhìn Diệp Thừa An đang nằm, âm thầm suy nghĩ phương pháp nạp điện cho cậu.

Tiểu An nói năng lượng thuộc về thế giới này đều bị hệ thống khóa chặt, không có cách nào hấp thu được. Mà thứ duy nhất không thuộc về thế giới này, chỉ có chính mình. Phương thức chuyển đổi năng lượng... Ma sát sinh nhiệt? Động năng chuyển đổi thành nhiệt năng rồi nhiệt năng lại chuyển thành điện năng... Ma sát...

Gương mặt trắng nõn của Lăng An Tu hơi ửng hồng.

Một binh lính cắt ngang suy nghĩ lung tung của Lăng An Tu."Quốc sư, hoàng thượng thỉnh."

"Ừm."

Lăng An Tu bị đưa tới xe ngựa của Đông Phương Thần. Đông Phương Thần đang xem sách, trên mặt có mấy phần mỏi mệt. Y thấy Lăng An Tu tiến vào, để quyển sách trên tay xuống, chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh, ra hiệu Lăng An Tu ngồi xuống.

Lăng An Tu hướng Đông Phương Thần hành lễ, chọn chỗ cách xa y nhất ngồi xuống."Bệ hạ, triệu thần đến đây để làm gì?"

Đông Phương Thần pha một chén trà, đưa cho Lăng An Tu, "Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi một chút."

"Thần không dám."

Đông Phương Thần nhìn Lăng An Tu chăm chú, khe khẽ thở dài, "An Tu, trẫm cảm thấy trẫm già rồi."

Lăng An Tu nhăn lông mày, nói như vậy, Đông Phương Thần không gọi hắn là "Quốc sư", mà gọi tên hắn, việc này có nghĩa muốn cầu cạnh.

"Ba năm trước, trẫm cùng ngươi đồng thời chinh chiến thiên hạ, hoài bão chí lớn, hăng hái tham vọng. Tựa hồ chỉ cần có ngươi ở bên, khốn cảnh gì cũng đều sẽ giải quyết dễ dàng, trẫm cũng không kiêng kỵ bất cứ kẻ địch nào. Nhưng mà, hiện tại, chỉ là xóc nảy trên đường, đã khiến trẫm lực bất tòng tâm."

Lăng An Tu tùy ý hùa theo: "Bệ hạ chỉ là nhất thời khó có thể quen thôi. Ngài lo xa rồi."

"Bất quá, vừa hay." Đông Phương Thần cười nói, "An Tu ngươi còn bồi ở bên cạnh trẫm."

Lăng An Tu một mặt hờ hững. Đông Phương Thần gợi lại loại kí ức ấm áp năm xưa này đến tột muốn làm gì.

"Có ngươi, trẫm cảm thấy trẫm còn có thể chống đỡ mấy năm."

"Bệ hạ nói quá lời. Cho dù không có thần, bệ hạ cũng sẽ sống lâu trăm tuổi."

Đông Phương Thần trầm mặc một hồi, rốt cục bắt đầu vấn đề chính."Từ lúc nào mà ngươi biết chuyện của Lý Siêu với hoàng hậu?"

Lăng An Tu giả vờ kinh ngạc, "Đại tướng quân cùng hoàng hậu có chuyện gì vậy?" Dưới ánh mắt sắc bén của Đông Phương Thần, Lăng An Tu không có một chút nào chột dạ —— trải qua nhiều thế giới như vậy, kỹ năng diễn xuất của Lăng An Tu có thể nói là hoàn hảo.

"An Tu, ngươi chớ giả bộ." Đông Phương Thần nói, "Chuyện này làm sao có khả năng tránh được con mắt của ngươi?"

Lăng An Tu vẫn là một mặt vô tội, "Bệ hạ, thứ cho thần ngu muội, mà thần thật sự không biết ngài đang nói cái gì."

Đông Phương Thần nheo mắt lại nguy hiểm, biểu tình nửa ngày mới dần dần bình tĩnh lại."Được rồi, trẫm không nói với ngươi cái này. Trẫm hỏi ngươi, có phương pháp gì, có thể..." Đông Phương Thần ngừng lại một chút, "Có thể phán đoán ra quan hệ phụ tử không?"

Lăng An Tu đã hiểu, nguyên lai Đông Phương Thần đã hoài nghi tiểu Thái tử rốt cuộc là có phải con ruột của mình hay không.

Lăng An Tu nói: "Dân gian không phải có phương pháp trích máu nhận thân hay sao?"

"Ngoại trừ cái này?"

"Thần cũng không có cách nào khác."

Đông Phương Thần gật gật đầu, "Chờ hồi cung nói sau đi. Trẫm cũng mệt mỏi, quốc sư ngươi... Lui ra trước đi."

Lăng An Tu suy nghĩ một chút, đứng dậy rót một chén trà cho Đông Phương Thần, "Đây là đáp lễ của ta với sư đệ."

Đông Phương Thần mặt lộ vẻ kinh ngạc, lập tức không nhịn cười được."Đa tạ, sư huynh."

"Vậy thần liền cáo lui trước."

"Sư huynh." Đông Phương Thần ở phía sau gọi lại hắn, "Ngươi còn nguyện ý ở bên cạnh trẫm không?"

Lăng An Tu không quay đầu lại, "Bệ hạ, thần luôn luôn tại bên cạnh người."

"Ý của trẫm là, đổi một phương thức khác, ngươi và ta không còn là quân thần."

"Ồ? Đó là cái gì?"

"Liền... Liền giống như trước đây, chúng ta mỗi ngày gắn bó làm bạn, như hình với bóng. Lại như phu thê giống nhau..."

Lăng An Tu nhàn nhạt nói: "Bệ hạ, ngài cũng biết, dù như thế nào đi nữa chúng ta vĩnh viễn chỉ là có thể giống như 'Phu thê', lại không thể là phu thê chân chính. Thê tử của ngươi, là hoàng hậu, bây giờ không phải là ta, sau này cũng không phải "

Đáp án Lăng An Tu mặc dù ở trong dự liệu, thế nhưng y vẫn là có mấy phần thất vọng. Vô luận chính mình ôm ấp tình cảm đối với Lăng An Tu như thế nào, y cũng đều không thể thả Lăng An Tu đi. Lăng gia một nhà vì y mà chết, y lại phụ lòng Lăng An Tu, tuy rằng để hắn làm quốc sư, nhưng lại đối xử lạnh nhạt với hắn trong ba năm nay. Khó có thể bảo đảm Lăng An Tu không ôm lòng trả thù.

Tư tình giữa Lý Siêu và hoàng hậu, Đông Phương Thần mặc dù đã điều tra rõ, nhưng cũng chỉ là giam lỏng hai người mà thôi. Lý Siêu là đệ nhất võ tướng Lam Phong, đánh đâu thắng đó, vũ dũng phi phàm, bởi vì có gã vẫn luôn đóng giữ biên cương mới tránh khỏi chiến sự quanh năm không ngừng với Huyễn Phong quốc. Chắc chắn Huyễn Phong quốc cũng đã hay tin Lý Siêu bị Đông Phương Thần giam lỏng ở kinh thành, không ngừng gây sự, gần đây biên cương càng ngày càng không yên ổn. Kẻ địch xông phá phòng tuyến, một đường đánh phá mất mấy thành lớn ở biên cương, thắng liên tiếp, sĩ khí quân địch hăng hái, thế như chẻ tre. Đông Phương Thần lúc này mới bất đắc dĩ ngự giá thân chinh.

Tại thời khắc đặc thù này, nếu như Lăng An Tu thật sự đối với y, đối Lam Phong có dị tâm, y tuyệt đối không thể khoan dung.

Trước đây vô luận Lăng An Tu có không muốn làm chuyện gì, chỉ cần y ôn nhu gọi tên hắn một tiếng, Lăng An Tu đều sẽ giúp y. Nhưng hiện tại, y cũng đã đem tình cảm của bọn họ nói thẳng ra, Lăng An Tu lại không chút do dự mà cự tuyệt.

Nếu Lăng An Tu rượi mời không uống, y cũng chỉ đành để hắn nếm rượu phạt thôi.

An Tu, ngươi không nên trách trẫm. Tất cả nhân tố có khả năng tạo thành bất lợi đối Lam Phong, trẫm đều phải diệt trừ từng cái.

Trở lại trên xe ngựa của mình, Lăng An Tu luôn cảm thấy Đông Phương Thần có gì đó không đúng, hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định đem Tiểu An đánh thức, cùng thương lượng chút.

Lượng điện trong cơ thể Tiểu An chỉ đủ mười tiếng. Cậu nói với Lăng An Tu, hiện tại nhất định phải trường kỳ tắt máy, nếu như có chuyện, thì khởi động máy cho cậu.

Mà nút lệnh khởi động máy chính là cái rốn Tiểu An. Kỳ thực Lăng An Tu rất thất vọng, tại sao không phải là hai cái nút trước ngực chứ.

Tiểu An sau khi mở máy, Lăng An Tu đem chuyện của hắn cùng Đông Phương Thần nói lại."Đúng rồi, y bây giờ đối với chuyện Thái tử có phải là con trai ruột hay không có hoài nghi, tôi thêm tí chất xúc tác vào trong trà, làm dậy lên nghi ngờ của hắn. Đông Phương Thần nắm giữ nhiều nữ nhân như vậy, ba năm qua cũng chỉ có một mình bụng hoàng hậu có động tĩnh, Thái tử nói không chừng sẽ là con trai duy nhất của y, y đối với chuyện này phi thường coi trọng, có thể đẩy nghi ngờ này lên đỉnh điểm, làm cho y phân tâm cũng không tồi."

Tiểu An gật gật đầu, "Anh làm rất đúng."

"Tôi rất hiếu kì Đông Phương Thần đột nhiên gợi lại tình cũ đến cùng có ý gì. Y khẳng định không có ý tốt. Chúng ta phải cẩn thận phòng bị mới phải. Cậu thấy thế nào?"

"Tôi biểu thị hoàn toàn tán thành anh."

Lăng An Tu cười cười.

"Không chuyện khác?" Tiểu An hỏi.

"Ừm."

"Vậy tôi tắt điện, tạm biệt."

"..."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

*

Mấy ngày sau đó, Lăng An Tu nhìn ra được Đông Phương Thần phi thường lo lắng, như có chuyện gì vẫn luôn quấy nhiễu y. Y tựa hồ rất muốn kết thúc cuộc chiến tranh này nhanh một chút, hồi cung nghiệm chứng ý nghĩ nội tâm.

Chỉ tiếc dục tốc thì bất đạt, hơn nữa Đại tướng quân mà các binh sĩ kính ngưỡng lại đột nhiên trở bệnh nặng, mọi người đều thấp thỏm lo lắng; Đông Phương Thần nhiều năm chưa mang binh, khó tránh khỏi mới lạ; mà Lăng An Tu thân là quân sư, sau khi đưa ra mấy ý nghĩ lại bị Đông Phương Thần phủ quyết, càng là một bộ việc không liên quan tới mình, thời điểm chúng tướng nghị sự, hắn trầm mặc không nói, nghị sự xong xuôi, hắn an vị trước quân doanh cười nhìn phong cảnh đại mạc tráng lệ. Lam Phong bại một lần lại một lần, Long nhan Đông Phương Thần giận dữ, liên tiếp chém giết mấy đại tướng trong quân.

"Hoàng thượng, thế cuộc đối với quân ta tương đối bất lợi. Theo lý thuyết, quân ta đều là chiến tướng tinh nhuệ, lương thảo đầy đủ, không có lý do gì liên tục bại lui như vậy." Phó tướng Mông Văn Lâm nói với Đông Phương Thần.

Đông Phương Thần suy tư, "Ý ái khanh là?"

"E sợ trong quân có gian tế."

Đông Phương Thần sầm mặt lại, "Ái khanh có phát hiện gì không?"

"Thần... Không dám nói."

"Ngươi cứ nói đừng ngại."

"Thần chẳng qua là cảm thấy, có mấy người, rõ ràng thân mang trọng trách, nhưng vẫn như không có việc gì, không đóng góp mảy may gì cho quân ta. Chuyện này... Có phải có chút kỳ lạ hay không?"

Đông Phương Thần rơi vào trầm mặc.

"Thần cho rằng không giải quyết mầm họa nội bộ quân ta, cho dù binh sĩ quân ta có dũng mãnh thiện chiến, e rằng..."

Đông Phương Thần gật gật đầu, "Trẫm đã rõ."

Lăng An Tu, ngươi đối trẫm bất nhân, đừng trách trẫm đối với ngươi bất nghĩa!

*

Đêm, yên tĩnh một cách chết chóc.

Lăng An Tu mở choàng mắt, ngừng thở nghe động tĩnh bên ngoài lều. Một binh lính vội vã chạy tới thông báo: "Khởi bẩm quốc sư, quân địch đêm khuya đánh lén!"

Lăng An Tu cấp tốc đứng dậy, thay Tiểu An khởi động máy, thuyết minh sơ qua tình huống, "Chúng ta đi mau!"

*

"Bệ hạ xin yên tâm!" Mông Văn Lâm trịnh trọng nói, "Thần đã điều hết thảy binh sĩ đến đây hộ giá, bảo đảm an toàn cho bệ hạ."

Đông Phương Thần đặc biệt trấn định, "Mông Văn Lâm!"

"Có thần!"

"Trẫm muốn ngươi tìm ra mấy người có thể tin được, thay trẫm làm một chuyện."

"Bệ hạ mời nói! Thần vạn chết không chối từ!"

Đông Phương Thần ghé vào tai Mông Văn Lâm rỉ tai vài câu, Mông Văn Lâm lộ ra thần sắc bỗng nhiên tỉnh ngộ."Bệ hạ anh minh!"

"Nhớ kỹ, nhất định phải ngụy trang thành bộ dáng quân địch, để người ở bên ngoài cho rằng quốc sư chết dưới tay quân địch."

"Thỉnh bệ hạ yên tâm!" Mông Văn Lâm quay người muốn chạy.

"Trở về!"

"Dạ!"

"Nếu như không thể bắt sống, vậy thì..."

"Thần đã rõ!"

*

"Anh vừa cùng ai nói chuyện?"

Trong mắt Lăng An Tu hoàn toàn lạnh lẽo, "Mông Văn Lâm."

"Ai?"

"Một viên phó tướng trong quân." Lăng An Tu nói, "Hắn trung thành tuyệt đối với Lý Siêu, với việc Lý Siêu bị giam lỏng rất tức giận. Trong lúc vô tình tôi phát hiện điểm ấy, cường điệu sự phẫn nộ này, hắn hiện tại phỏng chừng coi việc lật đổ Đông Phương Thần làm nhiệm vụ của mình."

"Hắn mới vừa cùng anh nói cái gì?"

Lăng An Tu cười lạnh nói: "Hắn nói cho tôi biết một chuyện cực kỳ thú vị."

"Anh định làm như thế nào?"

"Lấy đạo người trả cho người."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

*

Đông Phương Thần lo lắng chờ ở trong doanh trại. Y đang hy vọng Mông Văn Lâm tiến vào hướng y thông báo tin tức, nhưng lại có chút sợ sệt... Nếu như Lăng An Tu quả thật đã chết rồi thì sao?

Đông Phương Thần cảm thấy buồn cười, rõ ràng mình đã quyết định hi sinh một Lăng An Tu để đổi một thái bình Lam Phong, nhưng vừa nghĩ tới Lăng An Tu sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này, y lại còn cảm thấy tim từng trận đau đớn.

"Bệ hạ!" Mông Văn Lâm đột nhiên xông vào.

Đông Phương Thần lập tức tiến lên dò hỏi: "Chuyện làm sao rồi?"

"Bệ hạ yên tâm! Tất cả tiến hành thuận lợi!"

Đông Phương Thần lặng lẽ đứng tại chỗ, nhất thời chưa kịp phản ứng tin tức này.

"Chỉ là..." Mông Văn Lâm lộ ra nụ cười quái dị, "Thần dùng quá nhiều binh lực đối phó quốc sư, cho nên, không có phòng vệ quân địch..."

"Cái ——" Đông Phương Thần ngạc nhiên trợn mắt lên, y cảm giác sau não một trận đau đớn, sau đó mắt tối sầm lại, mất đi ý thức. Tại thời khắc cuối cùng trước khi hôn mê, nhìn thấy gương mặt Lăng An Tu mỉm cười.

*

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, Đông Phương Thần phát hiện mình đang nằm tại tẩm cung, xung quanh tất cả vẫn quen thuộc như vậy.

Lẽ nào hết thảy đều mình đang nằm mơ? Đông Phương Thần thở phào nhẹ nhõm, y nhớ lại nụ cười quái dị kia của Lăng An Tu, một thân mồ hôi lạnh.

Đông Phương Thần muốn gọi người đến hầu hạ y thay y phục, lại phát hiện cái gì cũng không nói ra được, thậm chí không phát ra được một chút âm thanh. Đông Phương Thần hoảng loạn, muốn xuống giường, nhưng vô luận y cố gắng thế nào cũng không có cách nào hoạt động thân thể của mình. Bộ thân thể này... Tựa hồ đã không thuộc về y.

Cả người Đông Phương Thần đều bị sợ hãi bao phủ. Ngoại trừ đi đảo con ngươi, y không thể làm ra bất luận động tác gì —— y đến tột cùng làm sao vậy? Có phải là y chết rồi?

"Ngươi không chết." Bên tai truyền đến thanh âm Lăng An Tu, nhưng mà Đông Phương Thần lại không nhìn thấy người Lăng An Tu.

Cái thanh âm kia nói tiếp: "Ngươi muốn giết ta, thế nhưng ta cảm thấy có lúc chết ngược lại là một loại giải thoát, sống so với chết còn thống khổ hơn. Ngươi nghĩ thế nào?"

Đông Phương Thần liều mạng muốn gọi, lại cái gì cũng không hét lên được.

"Ngươi yên tâm, ngươi còn có một nhi tử, giang sơn Lam Phong, vẫn là thuộc về Đông Phương gia các ngươi." Lăng An Tu dừng một chút, liền nở nụ cười, "Chỉ là, Thái tử rốt cuộc là có phải con trai của ngươi hay không, ngươi không biết, ta cũng không biết."

"Quốc... Nhiếp chính vương, nên vào triều ."

Lăng An Tu gật gật đầu, cuối cùng liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường, thân người mặc Hoa phục, quay người rời đi.

*

Lam Phong thần đế lên ngôi ba năm, ngự giá thân chinh, trên đường vì bệnh nặng ngự long quy thiên. Thái tử vào chỗ lấy hiệu Hạ đế , quốc sư Lăng An Tu làm Nhiếp chính vương, nắm giữ mọi sự triều chính, quân lâm thiên hạ.

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Hết chương 96

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương