Màn đêm dày đặc, hai bên đã ngừng chiến, Hạ Hi xụi lơ nằm trên giường, mệt đến mức hai mí mắt chẳng muốn nhúc nhích tí nào, Tần Duệ Lâm nghỉ ngơi một chút  lại xuống giường chuẩn bị xả nước đầy bồn tắm, rồi mới lại đẩy Hạ Hi, nhẹ nhàng gọi: “A Hi? Tỉnh lại nào, tắm rửa xong rồi ngủ.”

Hạ Hi lao lực quá độ dịch ra xa, không tình nguyện lầm rầm.

“A Hi?”

Hạ Hi chậm chạp nâng tay lên, động tác này tựa hồ cực kỳ vất vả, sau đó cánh tay cậu vụt thẳng vào bụng Tần Duệ Lâm. Hắn để cho cậu làm nhưng Hạ Hi không tiếp tục đập nữa, cậu bất lực đập tay lên chăn, thậm chí không muốn tiếp tục động đậy nữa.

Tần Duệ Lâm bất đắc dĩ nói: “Em thực sự không muốn động đậy nữa sao?”

Qua hồi lâu, Hạ Hi mới nhập nhèm mở mắt, ánh mắt cậu mang theo nét cười, ánh mắt ngập tràn phong tình, khóe miệng tạo thành một vòng cung, giọng khàn khàn nói: “Chuyện này không phải chuyện tốt với anh sao?”

Dáng vẻ này của cậu thật khiến Tần Duệ Lâm không rời mắt nổi, trải qua thời gian dài, Hạ Hi chưa từng biểu lộ vẻ mặt đó trước hắn, thậm chí hắn còn nghĩ đây là chuyện huyễn hoặc trong mộng ảo, một Hạ Hi trẻ con như vậy lại khiến hắn yêu đến mức tim phổi cũng có thể móc hết ra ngoài.

“Em…”

“Em mệt lắm, sẽ không động đâu.”

Tần Duệ Lâm không chuyển mắt nhìn Hạ Hi, sau đó cúi người xuống bế tấm thân rũ rượi của Hạ Hi lên, cậu lầm bầm hai tiếng nhưng không chống cự động tác của hắn. Tần Duệ Lâm sủng thụ nhược kinh*, cảm giác tâm nguyện cả đời được thực hiện trong đêm nay rồi, hắn ôm lấy Hạ Hi, hạnh phúc ngọt ngào xông thẳng lên não, hắn não hắn lâng lâng như bị say xe vậy.

Chú thích: dủng thụ nhược kinh: được yêu chiều mà hoảng sợ

Sớm biết như thế này, phải chăng hắn nên sớm lừa Hạ Hi lên giường rồi.

Cảm giác hạnh phúc này có phần không chân thật nhưng Tần Duệ Lâm không cách nào ngăn cản được nó, hắn mặc cho bản thân điên cuồng chìm đắm trong hạnh phúc, đem tất cả đề phòng vứt ra sau đầu, không để lại chút nào. Hắn cảm thấy thực sự thỏa mãn, cho dù là hành động nào của Hạ Hi cũng đều như ban ân với hắn.

Hắn đem Hạ Hi thành tín ngưỡng của mình, có được rồi sẽ không tiếp tục cầu xin nữa.

Tần Duệ Lâm đặt Hạ Hi vào bồn nước nóng, cùng lúc dùng tay vịn vai Hạ Hi, để cậu phòng đầu cậu tuột xuống nước, dòng nước khiến Hạ Hi khó chịu chuyển động, Tần Duệ Lâm nắm nhẹ vai cậu lại, trấn an nói: “Đừng cáu kỉnh, không có việc gì.”

Hạ Hi mơ hồ ừ một tiếng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, thực sự là mệt đến mức không nhúc nhích được rồi.

“Chúng ta cùng nhau tắm nhé?”

“…”

“Như vậy anh có thể dễ dàng giúp em tắm hơn.”

“…”

Tần Duệ Lâm thấy Hạ Hi không có phản ứng gì, bèn hỏi lại: “Anh vào đây?”

“…”

Tần Duệ Lâm không do dự mà thò chân vào bồn tắm, hai tay hắn ôm Hạ Hi nổi lên, sau đó nhanh chóng trượt xuống đáy để Hạ Hi lên người mình, sau đó vốc nước nóng lên người cậu. Hắn không muốn làm chuyện gì, trong phòng một mực muốn tắm rửa cho cậu thôi, ký thuật của hắn rốt tốt, Hạ Hi thực sự hài lòng, dù sao cậu cũng lăn qua lăn lại với Tần Duệ Lâm rồi, đối phương nhân cơ hộ sờ sạng chút cũng mặc kệ.

Chỉ đến khi tắm đến chỗ bí mật, Hạ Hi mới mở mắt ra, sau đó ai oán nhìn Tần Duệ Lâm.

Sau khi tắm rửa, Tần Duệ Lâm lấy khăn tắm bọc Hạ Hi lại, hắn ôm Hạ Hi đang mệt mỏi trở lại phòng ngủ mới phát hiện giường vẫn còn là một mớ lộn xộn, hiển nhiên không thích hợp để ngủ lại, nghĩ đến đây, hắn cúi đầu hôn Hạ Hi một cái, lại hỏi: “Giường bừa bộn quá, đến phòng anh ngủ được không?”

Hạ Hi ngẩn người một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Lòng Tần Duệ Lâm nở như một đóa hoa, hắn vui vẻ rạo rực ôm Hạ Hi về phòng mình, lúc bước vào  đột nhiên cười nói: “Nếu là thời cổ đại, lúc này có giống tân lang ôm tân nương đi động phòng không?”

Hạ Hi cười vô tình sau đó đấm thẳng Tần Duệ Lâm một cú.

Tần Duệ Lâm chả tức giận chút nào, trái lại còn cươi đến vui vẻ, hắn thả Hạ Hi xuống giường, rồi đi rót một ly nước: “Có khát không?”

“Ừm, nóng sao?”

Tần Duệ Lâm uống ngay một hơi, lắc đầu nói: “Đây là nước ấm.”

“Vậy anh còn thủ một hơi.”

Tần Duệ Lâm cưng chiều cười nói: “Dù sao anh cũng phải nếm thử trước, không để em lạnh càng không để em nóng được.”

Chiến đấu lâu như vậy, Hạ Hi đã sớm khát khô, cậu nhận cái ly, uống hết một hơi rồi đưa trả lại cho Tần Duệ Lâm, mãn nguyện nói:”Rót thêm lý nữa.”

“Tuân mệnh, phu nhân.”

Hạ Hi trừng hắn liếc mắt, sau đó lười biếng ngáp một cái.

Tim Tần Duệ Lâm đập nhanh như ngựa phi, hắn đang nói đùa nhưng thực chất là đang thăm dò, hắn muốn thấy phản ứng của Hạ Hi, sau đó mượn thăm dò để suy đoán thái độ hiện tai của Hạ Hi, nhưng Hạ Hi không cho hắn cơ hội này, cậu lật người ra, sau đó tựa đầu thoải mái rúc vào chăn.

Tần Duệ Lâm thở dài một hơi, lần nữa bưng ly đi ra.

Hắn biết Hạ Hi không có thói quen ngủ nuy, cho nên đi xuống tầng lấy cho cậu một bộ quần áo ngủ. Cậu hai ba bước mặc xong áo quần lên người, còn quay đầu nhìn Tần Duệ Lâm nói: “Anh ngủ ở đây sao?”

Giọng điệu của cậu mang theo sự thoải mái, Tần Duệ Lâm hiểu rõ Hạ Hi, hắn biết bây giờ đối phương đang có tâm trạng tốt, liền cẩn thận thử nói: “Anh cũng ngủ trên giường.”

“Ừ.” Hạ Hi lăn trên giường một vòng, đem mình vùi lấp dưới chăn, chỉ lộ đầu ra nói: “Anh cũng mặc đồ ngủ vào đi.”

Tần Duệ Lâm tất nhiên gật đầu.

Đêm nay Hạ Hi thay đổi thành một người khác, cậu không ngừng cho Tần Duệ Lâm kinh kỉ, còn khiến hắn hưng phấn đến mức chẳng biết nên làm gì, từ trước đến nay hắn đều cảm thấy những chuyện xa vời đó không thể dễ dàng chiếm được, nhưng khi đạt được ước muốn hắn lại thấp thỏm bất an, đại khái do quá mức dễ dàng nên cũng sợ mất đi dễ dàng, hắn sợ đây chỉ là ảo giác xuất hiện một lát, hắn chạm vào Hạ Hi cũng không phải sự thật.

Chờ hắn tỉnh lại sau ảo giác, hắn sẽ thảm hại với hai bàn tay trắng như cũ.

“A Hi…”

“Hửm?”

“Anh có thể ôm em ngủ không?”

“Làm sao vậy?”

Tần Duệ Lâm nhìn chằm chằm Hạ Hi, vẻ mặt đầy sự vui sướng, đáy mắt không che giấu nổi tầng tầng lớp lớp lo sợ. Hắn cách Hạ Hi một khoảng ngăns, khi Hạ Hi quay đầu đi, đáy lòng gợn sóng như bị ném vào một cục đá lớn (gọi là ném đá vào mặt hồ đang yên ả), Tần Duệ Lâm kiêu ngạo là vậy, chắc cũng chỉ có đứng trước mặt mình mới lộ ra vẻ yếu đuối.

Hạ Hi không cách nào không động lòng: “Anh ôm em đi.”

Cậu vừa nói xong Tần Duệ Lâm lập tức dựa tới, hắn cẩnt hận đặt đầu Hạ Hi lên cánh tay mình, tay còn lại ôm lấy hông cậu. Hạ Hi chưa từng được người nào ôm như vậy, nhất thời có chút khó chịu, đầu cậu gối lên cánh tay Tần Duệ Lâm, hai người ính sát nhau. Da thịt nóng hổi của Tần Duệ Lâm liên tục truyền nhiệt độ cho cậu, Hạ Hi thấy nóng, không chỉ thân thể mà tâm hồn cũng như bị thiêu đốt.

Tần Duệ Lâm tắt đèn, bên trong tối đen, Hạ Hi dần dần thích ứng được tư thế nào, cậu mệt lả ngủ một lát, rồi lại phát hiện Tần Duệ Lâm vẫn đang nhìn mình, ánh mắt hắn thâm tình không muốn rời xa.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

“Không muốn ngủ. ” Ánh mắt Tần Duệ Lâm không hề rời khỏi người Hạ Hi: “Cứ muốn nhìn em, anh không đành lòng ngủ.”

Hạ Hi cắn môi dưới, cậu dùng sức nắm chặt ngón tay, chấn động trong lòng cực kì cuồng liệt, cậu hiểu Tần Duệ Lâm là một người cố chấp, lúc cậu mới qua Mỹ mấy ngày tinh thần hắn rất hoảng loạn nhưng chưa từng làm cậu bị thương, cậu sợ hãi với loạn cố chấp này, cho dù đêm này cậu ngầm đồng ý nhiều chuyện nhưng Tần Duệ Lâm vẫn cẩn thận hỏi ý kiến trước.

Tần Duệ Lâm vẫn thấp thỏm lo âu, đó là bóng ma tồn tại trong lòng hắn, nhất định sẽ không dễ dàng bị diệt trừ tận gốc.

Một lát, Hạ Hi thả lỏng thân thể, trầm giọng nói: “Ngủ đi, sau này còn nhiều cơ hội nhìn.”

Những lời này giống như lời hứa hẹn, Tần Duệ Lâm khó tin trừng mắt nhìn Hạ Hi, vui mừng khôn xiết xôgn thẳng vào não, hắn kích động đến mức cả người run run, gần như quên mất cách nói chuyện, nhưng sau khi vui vẻ hắn đột nhiên muốn khóc, không liên quan đến hàn nhát, chỉ là thực sự quá mức gian nan đến nỗi khó kìm được long.

Hạ Hi thở dài, cậu cảm giấc thấy Tần Duệ Lâm đang ra sức ôm lấy mình, hắn kích động đè nén tiếng cười, rồi lại không cách nào che giấu được tiếng nức nở.

………………..

Sáng sớm.

Tần Duệ Lâm tỉnh lại như thường ngày, trước tiên hắn nhìn thoáng qua trần nhà, sau đó cảm nhận được sự tê mỏi đau nhức của cánh tay, hắn đang muốn động đậy tay một chút thì đột nhiên nhìn thấy Hạ Hi bên cạnh. Tần Duệ Lâm sợ run một hồi, sau đó mới nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, thậm chí những khoảnh khắc của Hạ Hi đều khắc sâu trong tim, hắn không cử động nữa mà cúi đầu chăm chú nhìn cậu ngủ.

Tóc cậu loạn như ổ gà, làn mi cong dày, che phủ lên đôi mắt sáng, mặt mũi tinh xảo, đường nét khuôn mặt rõ ràng, lạnh lùng nhưng không mất đi vẻ dịu dàng, viền môi cũng rất đẹp, có màu hồng đỏ, màu hồng này thật sự dụ dỗ kẻ kế bên. Tần Duệ Lâm không kiêng nể gì quan sát Hạ Hi, thậm chí trong đầu đã vô số lần miêu tả dáng vẻ cậu.

Nhưng hắn không sáp lại, thứ nhất là sợ Hạ Hi giật mình tỉnh lại, thứ hai là không đành lòng làm tỉnh giấc Hạ Hi, có trời mới biết khi người này ngủ, dáng vẻ mềm mại như cừu ngủ yên, không còn tấn công chỉ trích, thực sự là bị mê hoặc đến không thể khống chế.

Quả nhiên Tần Duệ Lâm không kiêng nể gì miên man suy nghĩ, rất nhanh đón nhận hậu quả xấu, hắn nhìn Hạ Hi đến có phản ứng.

Nghĩ đến hành động làm thức tỉnh Hạ Hi nên Tần Duệ Lâm chỉ có thể xuống giường tự mình giải quyết, hắn mất không ít sức lực rút tay ra, cánh tay này  so với tàn phế không khác nhau là mấy. Khi đã xác định Hạ Hi chưa tỉnh, hắn mới nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, sau đó vừa nghĩ đến dáng vẻ Hạ Hi vừa thoải mái phóng thích dục vọng.

Sau đó Tần Duệ Lâm trở lại giường, tuy nhiên không dám làm theo những  gì mình nghĩ đến.

Giờ ăn cơm trưa, Tần Duệ Lâm do dự xem có nên thức Hạ Hi không nhưng nhìn cậu vẫn còn buồn ngủ lắm, thực sự không nhẫn tâm muốn động đến đối phương liền dặn dò người làm chuẩn bị cơm nước cho tốt, bất kỳ lúc nào cậu tỉnh lại thì để cậu ăn cơm. Sau khi hắn nhìn Hạ Hi xong lại đi xem Tiểu Hiên, sau đó cảm thấy thỏa mãn rời đi.

Hắn bị hạnh phúc xâm chiếm trí não quên mất đi bât an cùng đề phòng, đến nỗi sau khi tỉnh lại, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ bất an, cảm giác này vô cùng mạnh mẽ, Tần Duệ Lâm không có cách nào bỏ qua, vô số suy nghĩ bắt đầu tràn lan trong đầu hắn, hắn phải sớm kết thúc hội nghị, sau đó sợ hãi bất an chạy về nhà.

Nhưng đợi hắn chỉ có khoảng không vắng vẻ, ngay cả nửa cái bóng Hạ Hi cũng không xuất hiện trong biệt thự.

Tần Duệ Lâm không thể tin được, hắn điên cuồng tìm kiếm mọi ngõ ngách trong nhà nhưng không thể tìm được Hạ Hi, thậm chí Hạc Hiên cũng mất tích. Hắn tựa như người bị hung hăng đánh đầu, lý trí lộn xộn như dây rối, hắn đứng sững sờ tại chỗ, ánh mắt dại ra cả người choáng váng.

Carlo đi tới bên cạnh Tần Duệ Lâm, giọng ông trầm thấp, tựa như một cây đao chặt hết bao nhiêu hy vọng xa vời của hắn.

“Tần gia, Hạ Hi đi rồi.”

“Cậu ấy nhờ tôi nói lại với ngài: chuyện đến đây là kết thúc, cậu ấy không muốn tiếp tục dây dưa với ngài nữa, cậu ấy mang theo Hạc Hiên, sau này không còn liên quan đến nhau. Cũng đừng đi tìm cậu ấy, cậy ấy nợ ngài với ngài nợ cậu ấy coi như trả nhau, cậu ấy không muốn chơi nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương