Kỷ Thư Nhan đã chết.

Lúc Hạ Hi tìm được Kỷ Thư Nhan, mặt ả úp xuống bãi bùn nước, thân thể lạnh lẽo không có chút độ ấm. Hạ Hi lật ả lại thì nhìn thấy sắc mặt Kỷ Thư Nhan trắng bệch, hai mắt gắt gao nhắm chặt, trên mặt vẫn có thể nhìn ra dấu vết giãy dụa kịch liệt nhưng ả không thể làm được gì nữa, ả đã ngừng thở, thân thể mềm oặt tựa như toàn bộ xương cốt đều bị đập nát.

Hạ Hi không thể tin được, cậu quả thật không thể chấp nhận tác phong của Kỷ Thư Nhan nhưng cũng không có ý ả đáng chết, không có gì đáng quý hơn sinh mạng.

Là ai giết Kỷ Thư Nhan? Có phải hung thủ là kẻ cũng đưa cậu tới đây phải không?

Tâm trạng Hạ Hi nặng trĩu, cậu không biết nên tiếp thu chuyện này như thế này, không lâu trước đây Kỷ Thư Nhan còn vênh váo đắc ý nhưng bây giờ đã là một thi thể lạnh lẽo, ả cũng không còn nhìn thấy được ước mơ huy hoàng của mình nữa, tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ vinh quang trong lòng ả, cuối cùng cũng vì đó mà kết thúc.

“Cô thật bất hạnh.” Hạ Hi thấp giọng nói.

Cậu ném cây dù và ống tuýt xuống, dùng tay phải gian nan đỡ Kỷ Thư Nhan lên lưng mình, động tác này hầu như lấy hết sức lực của Hạ Hi, cậu phải khom người, còn phải đảm bảo Kỷ Thư Nhan không bị rơi xuống nhưng khi cậu bước đi bước đầu tiên đột nhiên có cái gì ôm lấy cổ cậu.

Đáy lòng cậu lạnh lẽo, sợ hãi mãnh liệt xâm chiếm cõi lòng, cậu chậm rãi cúi đầu nhìn thấy Kỷ Thư Nhan đang dùng cánh tay sưng đỏ ôm chặt lấy cổ cậu. Cậu sợ hãi đến mức muốn vứt đối phương đi lại phát hiện Kỷ Thư Nhan lắc lắc cái cổ, dùng đôi mắt không có tình cảm gì theo dõi cậu.

Ả nói: “Mày hại tao.”

“A —— ” Hạ Hi bỗng nhiên từ trên giường giật mình tỉnh giấc, cậu thở dồn dập, nét mặt càng trở nên hoảng hốt, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào phảng phất như rửa trôi đi mọi lo lắng buồn phiền, cũng là đưa cậu từ giấc mộng về thực tại.

Tần Duệ Lâm khom người, thân thể hắn vì khẩn trường mà căng thẳng: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì. ” Hạ Hi thở dài một hơi, ngắm nhìn bốn phía rồi nói: “Tôi ở đâu vậy?”

“Bệnh viện.” Tần Duệ Lâm ngồi lại cái ghế, nghiêm túc nói: “Em quá liều lĩnh, biết rõ có chuyện mà vẫn còn đi theo hắn, em biết lần này có bao nhiêu nguy hiểm không? Lỡ may có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?”

“Tôi đã chuẩn bị kỹ càng, gã cũng chỉ có một người, tôi chỉ muốn bắt được hắn rồi mấy người Khương Liêm sẽ đến sau.”

“Em không nên mạo hiểm như thế.”

“Tôi không muốn đánh rắn động cỏ, tôi muốn biết mục đích của gã là cái gì nhưng tôi đã phá hủy tất cả.” Hạ Hi hạ giọng, cậu liếm đôi môi khô khốc, xa cách nói: “Có thể cho tôi một ly nước được không?”

Tần Duệ Lâm rót một ly nước cho cậu: “Em làm gì cũng phải đảm bảo an toàn, đừng quên bây giờ em đeo trên lưng hai mạng người.”

Tay trái Hạ Hi đăng băng thạch cao, cậu dùng tai phải chạm vào bụng, lúc này mới bất ngờ hoảng sợ, vội vã nói: “Con có sao không?”

“Không có việc gì. ” Tần Duệ Lâm không đành lòng thách cậu: “Bây giờ chúng ta đang ở thủ đô, đây là bệnh viện tư nhân em hãy yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin gì của em đâu.”

“Anh có nói cho Thần Thần biết không?”

“Không nói, nếu không nó đòi đến đây từ lâu rồi.”

“Ừm, chờ tôi đỡ hơn chút đã, Khương Liêm thì sao?”

Tần Duệ Lâm nói: “Ả ở công ty, lần này có rất nhiều chuyện phức tạo ả phải xử lý, em yên tâm tĩnh dưỡng đi, sẽ không có người này đến quầy rầy đâu.”

“Đã điều tra được kẻ đó là ai chưa?”

“Anh đã có chút manh mối, A Hi, em yên tâm tĩnh dưỡng đi, chuyện khác không cần em quan tâm đâu. Anh sẽ xử lý tốt chuyện này, anh hứa.”

Hạ Hi bỏ không được, cậu do dự trong chốc lát rồi hạ giọng nói: “Tôi không ngờ anh lại xuất hiện ở đó.”

Tần Duệ Lâm cẩn thận nhìn Hạ Hi, hắn muốn đến gần cậu rồi lại sợ Hạ Hi chống đối, chỉ than thở: “Em dọa anh, a Hi.”

“Xin lỗi.” Cậu dừng lại một chút, chân thành nói: “Cảm ơn anh.”

Tần Duệ Lâm dừng lại hồi lâu rồi trầm giọng nói: “A hi, em có thể quên chuyện ngày đó không?”

Hạ Hi không nói gì.

“Anh biết rồi, anh biết em không còn yêu anh nữa, em đã hoàn toàn khẳng định điều này, nhưng….Chúng ta có thể quên đi chuyện không vui đó được không? Anh chưa từng có suy nghĩ muốn làm tổn thương em.”

“Quên không có nghĩa là không có phát sinh.”

“Đúng vậy, nhưng anh vẫn hy vọng được em tha thứ.”

“…”

“Xin lỗi…”

Hạ Hi nhìn sang chỗ khác, cậu nhìn chằm chằm trần nhà, giọng điệu lạnh lùng mà đau khổ: “Anh không làm tôi “đứng” nổi, nếu không anh đã làm đến cùng rồi, anh không cần phải bù đắp hết lần này đến lần khác, tôi thua cuộc không đứng nổi thì chuyện kia xem như không tồn tại, thực sự cũng không có chuyển biến gì.”

Tần Duệ Lâm cười khổ nói: “Anh làm cho em rất mệt mỏi sao?”

“Đúng vậy, anh tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm cho cho tôi có cảm giác mình rất tà nhẫn, tôi đã làm tổn thương anh nhưng thực ra tôi cũng không nguyện ý làm như vậy.”

“Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, anh hứa tuyệt đối sẽ không làm em bị tổn thương một chút nào.”

Hạ Hi hơi nghiêng đầu nhìn Tần Duệ Lâm, cậu không nói gì nhưng ánh mắt đã toát lên vẻ đau thương dữ dội. Bọn họ tựa như đang trong một vòng tròn thật lớn, cuối cùng cũng quay lại điểm ban đầu, cậu không thể thuyết phục được Tần Duệ Lâm, nút thắt này vĩnh viễn không thể tháo nổi.

Cái nhìn của Hạ Hi khiến Tần Duệ Lâm như rơi vào hầm băng, hắn khó có thể duy trì nụ cười trên môi, vẻ mặt gần như sắp khóc: “Anh chỉ định đùa một chút, anh cũng hiểu được em quyết tâm như thế nào, em ….Em nghỉ ngơi thật tốt, anh chờ một chút rồi quay lại.”

Hắn nói xong liền đứng dậy rời đi, tựa như áp lực của bầu không khí khiến hắn không thở nổi, lúc đi đến bên cửa Tần Duệ Lâm dừng lại rồi nói: “ Nếu như đó là nguyện vọng của em anh chỉ có thể thành toàn*, nhưng trước đó em cũng có thể thành toàn cho anh một thỉnh cầu được không.”

Chú thích  成全: thành toàn, có nghĩa như giúp đỡ để người nào đó đạt được mục đích.

Hạ Hi hỏi: “Thỉnh cầu gì?”

Tần Duệ Lâm không lập tức nói ra, một giây cũng không thể tiếp tục chờ, trái tim như bị dao nhọn xuyên thấu, hắn thật vất vả mới hạ được quyết tâm lại phát hiện đến khi thực hiện lại gian nan như vậy, hắn chỉ cần nghĩ đến mình sắp mất đi Hạ Hi vĩnh viễn, đau đớn này khiến hắn ngay cả hít thở cũng không nổi.

Hạ Hi thu hồi đường nhìn, cậu vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, sau đó chậm rãi đau khổ nhắm chặt hai mắt lại.

……………………………..

Tần Duệ Lâm hẹn gặp cục trưởng Lưu tại một nhà hàng Tây, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên xong liền lui ra ngoài, trong ghế lô* rộng tãi chỉ còn hai người bọn họ.

Chú thích 包 厢  : ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi)

Lưu Thanh thở dài nói: “Chuyện này không dễ làm, người chết cũng không phải người thường, huống hồ ả và Hạ Hi từng xảy ra mâu thuẫn kịch liệt.”

Tần Duệ Lâm không hề nghi ngờ gì nói: “Hạ Hi không giết Kỷ Thư Nhan.”

“Không chứng cứ. ” Lưu Thanh hiển nhiên cũng rất đau đầu: “Không để Hạ Hi phối hợp với sở cảnh sát điều ra là rất không hợp tình hợp lý, như vậy chỉ làm hiềm nghi về cậu ta lớn hơn.”

“Bây giờ em ấy đang bị thương, cần phải tĩnh dưỡng.”

“Cậu ta chỉ cần ra mặt là được, bây giờ áp lực của tôi rất lớn, cậu cũng không nên dồn ép tôi như vậy, tôi có thể đảm bảo sẽ cẩn thận chiếu cố cậu ta, tuyệt đối không ai làm khó được.”

Tần Duệ Lâm tựa như đang lo lắng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thành ly, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng sắc bén: “Xin lỗi, tôi không thể.”

Lưu Thanh đột nhiên đứng dậy, tức giận nói: “Cậu  đang bao che chứa chấp! Đừng quên, cậu bây giờ vẫn phải tuân thủ pháp luật nước Z, cậu không phối hợp với tôi, tôi chỉ còn cách cưỡng chế đưa Hạ Hi đi!”

“Ông cứ việc thử.” Ánh mắt Tần Duệ Lâm lạnh như băng, hắn không chút khách khí uy hiếp đối phương: “Cục trưởng Lưu, ông cho rằng đến cuối cùng ai sẽ thua?”

Lưu Thanh cũng ý thức được đối đầu với Tần Duệ Lâm không hay chút này, hắn chán nản ngồi xuống, giọng điệu cũng mang theo khẩn thiết: “Bên trên tạo áp lực tôi cũng không có cách nào, nghi ngờ cho Hạ Hi quá lớn, cậu ta cùng Kỷ Thư Nhan còn có mâu thuẫn trước mà đêm Kỷ Thư Nhan chết, Hạ Hi còn hẹn gặp mặt với ả. Chuyện này nhân viên lễ tân có thể làm chứng, cậu ta là đối tượng tình nghi lớn nhất giết Kỷ Thư Nhan, bây giờ bên ngoài đang bàn tán xôn xao, mọi phương diện đều yêu cầu bắt được Hạ Hi, tôi không có khả năng dìm xuống được, áp lực của dư luận cũng thật lớn.

“Tôi biết.” Bây giờ truyền thông đang gắt gao tìm kiếm Hạ Hi, bọn họ thậm chí còn ngồi lỳ chờ ở công ty, nhà trọ nếu như Hạ Hi không xuất hiện, tình hình sẽ không thể cứu vãn nổi: “Ông có chể chịu được bao lâu?”

“Bảy ngày…không, tối đa năm ngày.”

Tần Duệ Lâm nghiêm túc nói: “Trong năm ngày, tôi sẽ cho ông một lời giải thích.”

Lưu Thanh cau mày, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Nếu không có được bằng chứng, cậu không thể ngăn tôi mang Hạ Hi đi.”

“Được.”

Mọi chuyện xảy ra ngoài quỹ đạo, hầu như khi công khai tin tức Kỷ Thư Nhan chết tất cả mọi người đều chỉ mũi tên về phía Hạ Hi, những người ban đầu ủng hộ Hạ Hi đều quay lưng, điên cuồng hơn là những kẻ nguyền rủa Kỷ Thư Nhan, các nàng đều bắt đầu công kích Hạ Hi thậm tệ, như muốn sám hối hành vi của mình.

Rất nhiều cư dân mạng nổi giận nói: “Mấy người nguyền rủa Kỷ Thư Nhan chết đi, hiện tại cô ấy chết thật rồi, mấy người đã hài lòng chưa? Chỉ trích người vô tội, Hạ Hi và fan của anh ta, đây là điều chúng mày muốn sao?”

Tình hình rất khẩn cấp, cấp bách.

Tất cả mọi người đều bàn tán chuyện này nhưng duy chỉ có Hạ Hi không biết chút nào, cậu đã bị Tần Duệ Lâm giấu ở một nơi vô cùng an toàn, hoàn toàn không phải chịu bất kỳ chỉ trích nào của dư luận, đây là kế hoạch của Tần Duệ Lâm, hắn không muốn Hạ Hi bị cuốn vào chuyện lộn xộn này, đặc biệt cậu còn vô tội, Hạ Hi không có khả năng giết Kỷ Thư Nhan. Tần Duệ Lâm nhớ đến cảnh tượng Hạ Hi xuất hiện ở bìa rừng đê đó, cậu gian nan cõng Kỷ Thư Nhan, vẻ mặt đau thương mà xót xa.

Cậu nỗ lực cứu Kỷ Thư Nhan nhưng bây giờ lại tình đối tượng tình nghi giết người, hẳn không ai chịu được sự đối xử này.

Tần Duệ Lâm không muốn tiếp tục tạo áp lực cho Hạ Hi nữa, cậu đang bị thương lại bị kích thích, hiện tại cần đặc biệt tình dưỡng chứ không phải bị toàn thế giới chỉ trích lăng mạ. Hắn nhất định phải tìm ra hung thủ, đến lúc Hạ Hi phát hiện ra chuyện này thì tất cả hỗn loạn đều đã kết thúc.

Điều này là dựa vào bản năng của hắn để làm.

Muốn điều tra thân phận của tài xế đầu tiên phải điều tra về video, Tần Duệ Lâm tin rằng giữa hai người này nhất định có mối liên hệ.

Kẻ đầu tiên Tần Duệ Lâm hoài nghi chính là Ngụy Gia Đình, kẻ này có mẫu thuẫn với Hạ Hi, thậm chí lần thâm gia sự kiện trước đã đem mâu thuẫn của hai người này mở rộng đến tận cùng, gã có lý do để nhắm vào Hạ Hi. Tần Duệ Lâm thực sự hối không kịp, đáng ra trước đó hắn phải giáo huẫn Ngụy Gia Đình một trận khó quên mới được.

Nhưng mà vận may này sẽ không xảy ra lần nữa.

Tần Duệ Lâm gặp Ngụy Gia Đình trong môt căn nhà hoang, hắn bị cột chặt vào ghế, trên người dày đặc vết tích ẩu đả, miệng bị nhét vải, khi gã nhìn thấy Tần Duệ Lâm liền mạnh mẽ giãy dụa giống như muốn nói cái gì đó.

Hắc Quyền hung hăng cho hắn một cái tát, sức tay hắn lớn Ngụy Gia Định bị đánh đến tỉnh mộng. Hắc Quyền đánh xong lập tức ném thuốc lá xuống đất, sau đó đến bên cạnh Tần Duệ Lâm: “Đại ca, tên nhãi này vẫn còn kiên cường lắm, hắn thừa nhận chuyện video là do hắn giật dây cô ả kia nhưng không biết ai là kẻ đã giết ả.”

Tần Duệ Lâm gật đầu, hắn tự tay rút miếng vải rách trong miệng Ngụy Gia Đình ra, cả người lâm vào khí thế cường đại, hắn lạnh lùng nói: “Mày quả thật không nói sao?”

Giọng điệu của hắn không mang theo bất cứ uy hiếp này nhưng có thể làm cho người khác cực kỳ sợ hãi, Ngụy Gia Đình liều mạng lắc đầu, hoảng sợ nói: “Tôi không biết, thực sự không biết, tôi chưa từng nghĩ muốn giết Kỷ Thư Nhan, giết ả không mang lại lợi ích gì cho tôi!”

“Đương nhiên là có, mày giật dây chuyện video của Kỷ Thư Nhan, giết chết ả rồi vu oan cho Hạ Hi. Nếu đạt được mục đích hai chuyện này, mày nghĩ muốn hủy hoại Hạ Hi, phải không?”

“Tôi không giết Kỷ Thư Nhan, anh không thể đổ oan cho tôi! Mấy người làm vậy là phạm pháp, mau thả tôi ra, tôi thừa nhận, tôi thừa nhận chuyện video là lỗi của tôi, tôi đố kị với Hạ Hi, ghi hận hắn ta lúc trước khiến tôi mất mặt cho nên tôi muốn báo thù hắn! Nhưng tôi không dám giết người, đến bây giờ tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện như vậy, nếu làm sẽ bị phán tử hình đó!”

Ngụy gia định giống như kẻ điên liều mạng giải thích, mặt mũi hắn bầm dập, vẻ mặt hoảng sợ cùng phẫn nộ bộ dạng giống như không nói dối.

Hắc Quyền không khỏi hoài nghi nói: “Đại ca, anh khẳng định hắn biết? Tên nhãi này vừa mới bắt đầu không ai đánh gì cũng gào khóc tự khai, đem hết chuyện video từ trước ra  khai báo rõ ràng. Không giống như hắn có thể làm đựơc, côả  đã chết và hắn hình như thực sự không có quan hệ.”

Tần Duệ Lâm suy nghĩ một chút, hắn lấy từ trên người Hắc Quyền xuống một cái dao găm, sau đó đem miệng dao sắc bén kề lên ngón tay Ngụy Gia Đình, lưỡi dao ngăn lạnh lẽo khiến Ngụy Gia Đình hoảng sợ trợn trừng hai mắt, cả người run rẩy không gì ngăn được, gã run run nói: “Anh…anh muốn làm gì….”

Tần Duệ Lâm để miệng dao sát thêm, khuôn mặt không biểu cảm nói: “Chuyện Kỷ Thư Nhan chết không có quan hệ với mày?”

“Thực sự, thực sự!” Ngụy Gia Đình liên tục gật đầu:”Tôi chỉ muốn cho Hạ Hi một bài học tuyệt đối không dám giết người, ngay cả gà tôi cũng chưa từng giết…”

“Ngụy Thắng đã cảnh cáo mày chưa?”

“Cái…cái gì…”

“Lần trước tao không đối phó với mày vì nghĩ mày còn chưa đủ tư cách, nhưng xem ra cha mày cũng không hoàn thành trách nhiệm hoàn toàn không đem lời tao chuyển cho mày, thế nên mày vẫn còn dám làm loại chuyện này.”

Ngụy Gia Đình không ngừng có ý định cách khỏi lưỡi dão nguy hiểm, gã lo lắng liên tục nói: “Tôi cũng không có trêu chọc gì anh.”

“Không, nhưng tao cho mày biết, trả thù Hạ Hi là đắc tội nghiêm trọng với tao.”

“Tôi không dám, sau này cũng không dám nữa…”

Tần Duệ Lâm liếc mắt nhìn Hắc Quyền, lập tức có hai gã thủ hạ ấn chặt bàn tay Ngụy Gia Đình. Ngụy Gia Đình tựa hồ nhận ra được điều gì, gã liên tục liều lĩnh giãy dụa, vừa giãy dụa vừa hô to cầu cứu. Tần Duệ Lâm làm gã câm miệng, hắn dùng lưỡi dao nhẹ nhàng vạch lên bản tay Ngụy Gia Đình, mỗi lần hắn động Ngụy Gia Đình đau đớn gào khóc thành tiếng.

“Lần giáo huấn này để mày khắc ghi vào đầu.” Tần Duệ Lâm nói rất chậm, đột nhiên hắn giơ cánh tay lên, sau đó hung hăng đâm vào mu bàn tay Ngụy Gia Đình. Lưỡi dao đâm xuyên bàn tay Ngụy Gia Đình rồi bị ghế dựa giữ lại khiến gã như phát điên hô tô đau đớn, toàn thân gã run rẩy, giống như một loại đau đớn đáng sợ vào nuốt mất nửa cái mạng.

“Bây giờ nói cho tao biết, mày biết kẻ giết Kỷ Thư Nhan là ai không?”

Ngụy Gia Đình đau đớn khóc lóc, gã điên cuồng lắc đầu, sâu trong đáy mắt chỉ còn đầy rẫy thất kinh, cùng lúc đó Tần Duệ Lâm ngửi thấy mùi nước tiểu đậm đắc, Ngụy Gia Đình bị dọa đến không thể khống chế nổi, gã nhìn Tần Duệ Lâm tựa như nhìn ác ma.

Tần Duệ Lâm chán ghét lùi về sau vài bước, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống Ngụy Gia Đình, dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: “Đây là lần thứ hai tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám làm điều gì bất lợi cho Hạ Hi, tao sẽ giết mày luôn, đừng nghi ngờ tao vì tao có khả năng làm như thế.”

Ngụy gia định không nói nên lời, gã có cảm giác đau đớn sắp hun thần kinh gã cháy hỏng, gã chưa từng thể nghiệm loại sợ hãi quá độ như vậy bao giò. Gã cũng không dám nghi ngờ lời nói của Tần Duệ Lâm, nếu còn tiếp tục một lần hắn sẽ giết chết gã, không ai có thể cứu giúp gã ngay cả cha cũng đứng về phía Tần Duệ Lâm, vì lợi ích trước mắt cha mà gã chỉ như một con chó thôi.

Gã bắt đầu hối hận, hối hận vì tự cho là đúng mà đối phó với Hạ Hi, gã đã từng nghĩ Hạ Hi và Tần Duệ Lâm chắc có quan hệ với nhau nhưng lựa chọn làm cho hắn quên đi mình là ai, hắn đặt cược vào một người, cuối cùng thất bại thảm hại.

Gã không cam lòng, nhưng cũng không dám làm gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương