Sau khi chụp ảnh xong, Hạ Hi cùng đạo diễn nói chuyện một hồi lâu, chủ yếu tán gẫu về nội dung phim và tính cách nhân vật chính, nhân vật phụ, phân tích nội tâm từng người một, suy diễn xem diễn viên phải diễn như thế nào để nhân vật có sức cuốn hút, về phần các chi tiết cụ thể Hạ Hi vẫn phải tự mình nỗ lực.

Hạ Hi nhận được kịch bản, trên đường về nhà liền một mực suy nghĩ, cậu có một thói quen xem kịch bản đó chính là phải xem ít nhất ba lần, lần như nhất chỉ xem qua nội dung, lần thứ hai đánh dấu trọng tâm, và lần thứ ba chủ yếu nghiên cứu đặc thù tính cách nhân vật.an>

Khương Liêm nói: “Cậu thấy tính cách nhân vật Tập Lĩnh kia thế nào?”

Hạ Hi nhanh chóng đáp lại: “Tôi vốn tưởng đây là một nhân vật chính diện không ngờ tất cả mấu chốt đều do Tập Lĩnh làm nên, cái gọi là cảnh trong mơ thực chất là do hắn tạo nên, giai đoạn trước hắn sa sút tinh thần, tự đại còn có bị chút bệnh thần kinh nhưng không thể không công nhận Tập Lĩnh là một người vô cùng thông minh. Hắn hiểu rõ về bản chất con người không ai bằng nhưng cũng chính bởi điều này mà hắn mới tự đem mình vây hãm trong tù ngục của hắn.”

“Nghe thực hại não.”

“Cái này gọi là xuất kỳ bất ý*, ý nghĩa chôn dấu dưới những uẩn khúc, nếu người xem xem không hiểu thì tự đáy lòng cũng sẽ khen ngợi.”

Chú thích:  出其不意  (xuất kỳ bất ý) hành động bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng.

“Cái này kêu là không thấy không tỉnh?”

Hạ Hi ném kịch bản sang một bên: “Mau tan học rồi, đến trường đón Thần Thần thôi.”

“Được.”

Ngày 12 tháng 10 《 Đi vào giấc mộng 》 chính thức khởi quay ở thủ đô, người ở tổng cục điện ảnh chính thức tuyên bố khởi động máy. Mở màn do các vị lãnh đạo cùng bên sản xuất đảm nhiệm, truyền thông cùng fan hâm mộ cùng nhiệt tình ủng hộ, khởi đầu coi như thuận lợi.

Ngày thứ ba khởi động máy, 《 Đi vào giấc mộng 》 đến bắc thủ đô để khởi quay.

Sau khi diễn viên chuẩn bị xong, đạo diễn hô: “____”slate ngay lập tức cất bảng.

Cảnh quay đầu tiên là ở công ty tư vấn tâm lý, chủ yếu để bày ra công việc cùng trạng thái tâm lý của Tập Lĩnh, Hạ Hi ngồi trong phòng làm việc rộng rãi, đối diện cậu là một người bệnh tự nhận thấy quỷ.

Bàn làm việc bừa phứa không chịu nổi, trà trong chén đã bay hết hơi nóng, nhiệt độ trong phòng rất thấp khiến bệnh nhân nọ phải xoa xoa hai cánh tay.

Hạ Hi nghiêng người về phía trước, ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào bệnh nhân, gằn từng chữ một: “Cho nên người đàn bà đó bây giờ vẫn đi theo anh?”

Bệnh nhân hoảng sợ nhìn bốn phía, gật đầu rất nhanh: “Đúng vậy! Cô ta…cô ta ở ngay bên cạnh bác sĩ!”

Hạ Hi hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt cậu mang theo vài phần cuồng vọng, nói năng rất mạnh mẽ: “Bảo cô ta giết tôi đi!”

“Tôi…”

“—— mau!”

Bệnh nhân run rẩy, hắn sắp vỡ vụn mất rồi: “Không, cô ấy sẽ giết chết cậu!”

Hạ Hi chậm rãi đứng dậy, cậu cúi đầu nhìn xuống người bệnh nhân, hơi thở mang theo trở nên không thể chống đỡ được, cậu không cho cự tuyệt mà nói: “Bảo cô ta ra tay!”

Ở trong tích tắc ấy, bệnh nhân sợ hãi bởi sự áp chế của cậu, lời thoại tiếp theo của hắn là: “Tôi không làm được.”

Nhưng cuối cùng diễn viên này lại buột miệng nói ra: “Được.”

“Cắt______” đạo diễn hô ngừng: “Lời thoại sai rồi, diễn lại lần nữa!”

Phó đạo diễn không khỏi cười ra tiếng: “Diễn viên này cũng thật không chuyên nghiệp, tổng cộng có vài câu thoại thôi mà cũng nhớ sai được.”

Đạo diễn tua thanh tiến độ* đến 2:10, xem lại cảnh diễn vừa rồi của Hạ Hi, mở miệng nói: “Không phải hắn không nhớ được mà là do khí thế của Hạ Hi quá mạnh mẽ, căn bản không để cho người ta có cơ hội thở, là tôi quá xem thường cậu ấy, Hạ Hi nhập vai quả thật còn nhanh hơn so với tôi.”

“Cho nên thù lao mới không thấp…”

“Đây là sự chênh lệch giữa ảnh đế với diễn viên hạng ba, diễn viên chân chính không chỉ cần nhớ lời thoại mà bằng thần thái, ánh mắt cũng có thể khiến người ta nhập vai được.”



Tuy rằng Tần Duệ Lâm đã đồng ý không đến trường quay nhưng tim Hạ Hi vẫn còn lơ lửng, Tần Duệ Lâm có nhiều lịch sử đen tối, hắn thường vừa mới đồng ý sau đó đã làm ngược lại như chưa có gì xảy ra, Hạ Hi thực sự không thể hiểu được thái độ làm người của hắn.

Bảy ngày quay ở thủ đô, Tần Duệ Lâm có ba ngày không xuất hiện khiến Hạ Hi cũng dần dần yên lòng. So với các diễn viễn chính khác Hạ Hi nhập vai tốt hơn nhiều, bình thường khi quay chụp sẽ có người thường xuyên nghiên cứu thảo luận với cậu về nội dung kịch bản cùng nhân vật, thậm chí tìm cơ hội diễn thử cùng Hạ Hi.

Mà cảnh quay gần nhất An Văn gặp phải một cửa ải khó có thể giải quyết, cô phải diễn một phân cảnh trong mơ cùng Hạ Hi, kịch bản yêu cầu cô vừa khẩn trương vừa vui sướng, An Văn không biết diễn làm sao cho đúng nữa, cô đã bị đạo diễn NG mấy lần, lý do là do biểu cảm của cô không đạt.

Lúc nghỉ trưa, An Văn tâm trạng suy sụp đến tìm Hạ Hi

“Anh Hạ, anh có biết đạo diễn rốt cuộc cảm thấy thế nào mới đúng không?”

Tính cách Hạ Hi hiền lành, nhân duyên trong giới văn nghệ sĩ cũng không tệ, người trong tổ kịch biết cậu có thể giúp đỡ cũng không từ chối bao giờ, An Văn thực sự không tìm thấy phương pháp giải quyết mới đặc biệt muốn xin sự giúp đỡ của Hạ Hi.

Hạ Hi trước cũng luôn quan sát An Văn: “Tôi cũng nghĩ là cô tạm thời chưa có cảm xúc, nhưng không nghĩ ra đến tột cùng là cái gì.”

An Văn thở dài: “Xem ra cảnh này tôi khó mà qua được rồi.”

Hạ Hi nhìn đồng hồ một chút: “Còn nửa tiếng nửa, bằng không chúng ta diễn thử một chút, có lẽ như thế sẽ khiến cô có thể đến gần cảm xúc đó hơn.”

“Lúc trước diễn với nhau nhiều lần như vậy, bây giờ tôi thực sự không tìm ra nguyên nhân.”

“Không bằng như vậy.” Hạ Hi nói: “Bây giờ chúng ta đổi vai diễn, tôi đại khái đã đã nắm được tâm lý của nhân vật này.”

Ánh mắt An Văn sáng lên, lập tức ngượng ngùng nói: “Anh Hạ, đã làm phiền anh quá rồi, hôm nào à không tối nay tôi mời anh ăn cơm.”

“Vẫn là hôm khác đi, tối nay tôi phải về nhà ăn cơm.”

“À, không phải anh Hạ sống một mình sao?”

Hạ Hi cười cười cũng không tiếp tục giải thích, An Văn cũng tự mình hiểu lấy thấy Hạ Hi không muốn nói lập tức chuyển sáng chuyện khác: “Vậy bây giờ chúng ta diễn được không?”

Hạ Hi gật đầu.

Ở khoảnh khắc gật đầu đó Hạ Hi nháy mắt như thay đổi thành một con người khác, khí chất nghiêm nghị trên người cậu lập tức bị thu lại, ngược lại được bao bọc bởi sự nữ tính và khí chất dịu dàng, khuôn mặt cậu tràn ngập hoảng sợ cùng bối rối, trừ bỏ diễn cảm cùng ánh mắt, động tác nắm chặt hai tay theo bản năng của cậu cũng có thể thể hiện tâm lý sợ hãi vô cùng.

An Văn kéo tay Hạ Hi chạy băng băng ra ngoài, bước chân Hạ Hi lảo đảo, lại không dám dừng mà chạy theo cô, cánh cửa trở nên mờ nhạt dần, hai người đều dùng hết sức lực để chạy, trên người bọn họ đều là vết thương từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống tuyết trắng trên đất, âm thanh phía ầm ầm sau ngày càng gần giống như lưỡi liềm bắt linh hồn của tử thần.

Tại phút cuối hai người rốt cục xuyên qua được cánh cửa kia, Anh Văn dừng chân sau đó liền không nhúc nhích nhìn Hạ Hi.

Hai chân Hạ Hi phát run, khuôn mặt cậu trở nên nhăn nhúm, khóe miệng không kìm được gợi nên một thoáng tuơi cười, hai tay cậu cầm lấy tóc mình sau đó chậm rãi quay đầu lại, cánh cửa kia đã hoàn toàn biến mất, Hạ Hi suy sụp buông hai tay ra, cậu ngửa đầu thở dài một hơi sau đó cả người giống như mất hết sức lực mà xụi lơ trên mặt đất.

Hạ Hi đứng dậy, lại thấy An Văn đang nhắm mắt lại, tựa hồ như đang lĩnh hội cảm xúc Hạ Hi vừa diễn, cô không thể không thừa nhận cảm xúc của Hạ Hi có thể tự nhiên mở ra, khép vào không ai bằng, hơn nữa cậu nhập vai rất nhanh, cảm xúc biểu hiện ra cơ hồ không hề sai.

“Tôi đã biết!” An Văn đột nhiên mở mắt ra, cô vui sướng nắm lấy cánh tay Hạ Hi: “Là tình cảm chân thật, tôi đã diễn cảnh này nhiều lần nhưng đáy lòng vẫn  có suy nghĩ “Cũng không phải thực sự muốn thoát đi”, nó khiến tâm trạng của tôi xuất hiện sự lệch lạc.”

“Cô lĩnh ngộ rất nhanh.” Hạ Hi vừa nói vừa cố gắng rút tay về, mà đúng lúc này cậu ngạc nhiên nhìn Tần Duệ Lâm đi theo sau nhiếp ảnh gia đi đến.

Sau lưng hắn còn có đạo diễn, tổng thanh tra, Tần Duệ Lâm vốn có chút chột dạ nhưng khi nhìn thấy hành động của An Văn với Hạ Hi thì trợn to hai mắt, trong lòng hắn nổi lên một trận dấm chua, quay đầu nói với đạo diễn đang mải miết nói chuyện: “Các anh điều cho diễn viên diễn như vậy sao?” Còn muốn nắm tay?

Đạo diễn có hơi chút không hiểu vấn đề, thầm nghĩ người ta là diễn viên cầm tay nhau thì cơ quan hệ gì với ngươi, cũng không phải lão bà ngươi đang nắm tay kẻ khác nhưng nói ra hắn khẳng định không dám, liền phất phất tay nói: “Nơi này là tổ kịch hai người cũng đừng nắm tay nhau bị truyền thông bắt gặp lại gây nên chuyện.”

An Văn ngay lập tức thả lỏng tay, nhất thời có chút xấu hổ nhìn lại Hạ Hi.

Phản ứng của cô khiến Tần Duệ Lâm nghĩ lầm cô có ý gì với Hạ Hi, vị chua trong lòng càng bốc lên, hắn nghĩ đến cả tôi còn không nắm được tay Hạ Hi vài lần, cô giỏi thật dám mượn vai diễn mà ngang nhiên ăn đậu hủ Hạ Hi, thật sự đáng giận.

Hạ Hi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao Tần gia lại đến trường quay vậy?”

Tần Duệ Lâm lúc này còn phải giả vờ chính mình không có quan hệ gì với Hạ Hi, ngữ điệu hắn hơi lộ vẻ lạnh nhạt nói: “Tôi có việc nên đi qua.”

Đạo diễn lại không nhìn sắc mặt, trực tiếp vạch trần kỹ xảo biểu diễn của Tần gia, hắn kì quái nói: “Không phải ngài đến xem Hạ Hi sao? Sao lại thành đi ngang qua rồi?”

Tần Duệ Lâm buồn bực liếc đạo diễn một cái, cả người đạo diễn lạnh run bần bật chỉ cảm thấy một cỗ âm khí lạnh lẽo đang ập vào mặt hắn.

Hạ Hi cười lạnh một tiếng, cũng không thèm nhắc lại nữa.

Khí chất Tần gia rất mạnh, hắn đến làm cả trường quay đều oanh động, diễn viên cũng dùng hết sức để quay phim nhưng vì bên cạnh có vị đại thần này nên liên tiếp phạm phải sai lầm, Tần Duệ Lâm là? Là chủ tịch Bách Dạ Lệ Nhã đó! Bình thường chỉ có thể nhìn thấy danh nhân trên thị trường chứng khoán, bây giờ lại đích thân đến trường quay, còn tự mình giám sát quay phim.

Vui sướng, thực vui sướng.

Khẩn trương, thực khẩn trương.

Đúng vậy, không ai ngờ rằng Tần Duệ Lâm lại ngồi lỳ không chịu đi, đến cả đạo diễn dùng hết tế bào não vẫn không hiểu được có thật Tần Duệ Lâm đến đây giám sát việc quay phim? Bách Dạ Lệ Nhã đã rảnh rỗi đến độ này rồi sao? Nhưng người đã đến đây hắn cũng phải hầu hạ cho tốt, kết quả là Tần Duệ Lâm ngồi trên ghế dựa của nhiếp ảnh gia, vừa uống trà vừa kiên nhẫn nhìn Hạ Hi quay phim.

Trong thời gian Hạ Hi quay phim hai mắt hắn cơ hồ như lồi cả ra, Hạ Hi có cảm giác thị giác hơi bị lỗi, mà khi thay đổi diễn viên khác Tần Duệ Lâm có vẻ hơi thiếu hứng thú, thà rằng chỉ ngồi trên ghế đếm ngón tay còn hơn là phải đi qua nhìn một cái.

Trong lúc này, Tần Duệ Lâm hỏi đạo diễn tổng cộng ba vấn đề.

Vấn đề thứ nhất là: “Có cảnh nào Hạ Hi hôn An Văn không?”

Đạo diễn nói: “Có chứ, hôn chơi nhưng là tinh hoa của bộ phim, sao, Tần gia có hứng thú với chuyện này? Chờ đến cảnh đó tôi sẽ thông báo cho ngài?”

“Không cần.” Mặt Tần Duệ Lâm đen đi một chút, chờ khi tốt lên hắn lại không nhịn được nói: “Đem cảnh hôn môi cắt đi, không phù hợp với trẻ con lắm.”

“Không phù hợp với trẻ con? Tần gia, cả phim có mỗi một cảnh hôn!” Đạo diễn bị Tần Duệ Lâm hỏi lại có chút mơ hồ: “Không phải, Tần gia, rốt cuộc ngài tới đây làm gì? Không phải ngài đã vừa ý đến An Văn chứ!”

Vẻ mặt Tần Duệ Lâm thực buồn phiền, đừng hỏi tôi nữa.

Chờ quay phim xong, Tần Duệ Lâm cùng đạo diễn đi ra lều quay phim, lưng hắn thẳng tắo, khí thế lạnh đến thấu xương, vô ý khiến cho người bên cạnh bị áp lực. Đạo diễn so chiều cao hai người, sau đó tự mình biết mình kéo dài khoảng cách ra.

Đúng lúc này Tần Duệ Lâm đột nhiên quay đầu lại, hắn hạ giọng hỏi vấn đề thứ ba: “Anh có cảm thấy tôi thích hợp diễn vai Tống Trình Trình không?”

Đạo diễn vừa mới uống được một ngụm nước trà liền phun bằng sạch.

Tần Duệ Lâm nói xong cũng tự hiểu được khả năng đó không lớn lắm liền đi đến bãi đậu xe, nhưng mà vẻ thất vọng trên mặt hắn lại khắc sâu vào óc đạo diễn, đạo diễn nghĩ có phải mình đã đoán trúng rồi không? Tần gia thực sự coi trọng An Văn? Nhưng mà chuyện nhà giàu rắc rối, hắn vẫn nên không tham gia vào.

Tần Duệ Lâm đỗ xe sau xe Hạ Hi, hắn biết cậu sẽ không ngồi cùng xe với mình cho nên liền đi theo sau xe đối phương.

Tâm trạng Hạ Hi rất phức tạp, hôm nay hắn bị Tần Duệ Lâm nhìn chằm chằm cả buổi trưa đến giờ mà vẫn còn cảm giác có người đang rình coi mình với ý nghĩa đặc biệt xấu xa. Hôm nay Khương Liêm có việc bận không tới cho nên đi theo Hạ Hi là hai trợ lý khác, hai trợ lý này đều đặc biệt sùng bái Tần Duệ Lâm, từ đầu đến cuối đều bộc lộ sự ngưỡng mộ với hắn, nếu đổi thành Khương Liêm, chị nhất định sẽ đến can thiệp.

Hạ Hi tựa lưng vào ghế, cậu thấy đầu đau âm ẩm.

Xe đi được nửa đường, lái xe nhìn gương chiếu hậu phát hiện có ô tô đi phía sau, hắn lập tức cảnh giác nói: “Anh Hạ, có người theo dõi chúng ta!”

Hai gã trợ lý cũng thò đầu nhìn, tinh thần trở nên căng thẳng trong nháy mắt, một người nói: “Không phải theo dõi chúng ta từ trường quay chứ?”

Một trợ lý khác lo lắng nói: “Không thể nào, thẳng từ trường quay đến đây, không phải là sắc lang biến thái đó chứ?’

Lái xe nắm chặt tay lái, thấy giờ có phần như cảnh phim xã hội đen, anh ta tự cho mình là rất ngầu nói: “Anh Hạ, có muốn cắt đuôi hắn hay không!”

Hạ Hi nhắm mắt lại, vẻ mặt cậu thả lỏng, im lặng một hồi, cậu không thèm để ý mà nói: “Không cần, đừng để ý đến hắn.”

Cậu không cần đoán cũng biết phía sau là ai, đây không phải là lần đầu tiên Tần Duệ Lâm làm như vậy, mới đầu Hạ Hi còn hơi phòng bị, sau mới ý thức được căn bản Tần Duệ Lâm sẽ không làm gì tiếp theo, liền dứt khoát mặc kệ đối phương đi theo, điều này đối với cậu cũng không có hại gì.

Nhưng mà lái xe và trợ lý vẫn chưa buông xuống được đề phòng, Hạ Hi là đại minh tinh, có hứng thú với cậu ngoại trừ phụ nữ còn có đàn ông, chỉ cần đối phương là sắc lang biến thái, bọn họ nhất định phải tăng cường phòng bị, ít nhất phải đảm bảo Hạ Hi an toàn đi vào phòng.

Không, đi vào phòng nhất định không an toàn, vạn nhất đối phương có thể tự mở khóa thì sao?

Ngay giây phút này trong đầu trợ lý nam chợt diễn lại một cảnh: sắc lang phá cửa vào, trinh tiết Hạ Hi khó giữ được, loại tin tức này nhất định sẽ nổi bần bật đi!

Đáng tiếc, bổ não hắn ra cũng không có khả năng thực hiện.

Cho dù Tần Duệ Lâm là sắc lang hiện tại hắn cũng không dám đụng một đầu ngón tay vào người Hạ Hi, huống chi chỉ cần Hạ Hi nhăn mày Tần Duệ Lâm đã không chiến mà bại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương