Tra Công Muốn Giết Tôi
-
Chương 25
Nói thật, cảm giác bị người đánh thức khi đang ngủ say thật sự không dễ chịu chút nào. Tôi ngáp một cái, tùy tiện khoác chiếc áo sơ mi lên rồi ra mở cửa.
Khi hơi nóng ngoài cửa ùa vào, tôi nhìn thấy gương mặt của Ảnh đế. Lần này chỗ cằm anh xuất hiện một vết màu đỏ, trông giống mới đóng vảy, nhưng nó cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh.
Anh nghiêng người dựa lên vách tường cạnh cửa, nom hơi khẩn trương mà xoay đầu sang chỗ khác gãi gãi tóc, nói: “Không… Không mời tôi vào à?”
“…” Tôi nhất thời muốn bật cười, chỉ chỉ dấu vết kia và hỏi: “Vết thương từ đâu tới đấy?”
“Bị người khác cào.” Ảnh đế trả lời, “Cậu không cần quan tâm.”
Tôi mỉm cười nhường đường cho anh ta vào. Tôi mời Ảnh đế ngồi xuống sofa, sau đó vào bếp pha một tách trà.
Hai tay anh nâng tách trà, ánh mắt sáng ngời quét quanh phòng một vòng, anh hỏi: “Chồng cậu đâu?”
Tôi cụp mắt giả vờ đau lòng buồn bã, trả lời với giọng điệu hơi nghẹn ngào: “Anh ấy ra ngoài rồi.”
Ảnh đế “hừm” một tiếng. Anh ta đứng dậy vỗ vai tôi: “Tôi đã giảng hòa với cha mẹ. Bọn họ bảo rằng ngày nào đó tâm trạng tôi tốt là có thể đi kế thừa gia sản, đến lúc đó…!”
Anh tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Đến lúc đó, tôi giúp cậu giải quyết bọn họ.”
…Quả thật anh ta rất ngốc, tôi nghĩ. Tôi thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh, giống như cất giấu ánh sao lung linh.
“…” Tôi không biết phải trả lời anh thế nào, đành hít một hơi, dùng giọng nức nở nói: “Anh vẫn đừng nên nhúng tay. Đây là việc nhà tôi.”
Dường như Ảnh đế cũng nhận ra anh ta và tôi không có quan hệ gì. Tôi thấy anh có vẻ sốt ruột, viền mắt lóe ánh nước. Có điều anh cũng không có cách nào nói thêm điều gì, vì anh trai của Chồng đã tới —— y có nói tối nay muốn dẫn tôi đi ăn bữa cơm gia đình.
Khi A tới tìm tôi, tay Ảnh đế vẫn khoác lên vai tôi. Hình như A cho rằng đó là một động tác vô cùng bất lịch sự, y xông lên đẩy tay Ảnh đế ra rồi kéo tôi ra phía sau mình. Y thật sự rất vội vàng, đến giầy cũng chưa cởi, tôi nghĩ chắc buổi tối lại phải lau nhà lần nữa rồi.
Ảnh đế ngượng ngùng thu tay về. A tức giận trừng anh, sau đó y ngoái đầu bảo tôi: “Phải cẩn thận với người lạ chứ.”
Tôi không khỏi suy xét xem hình tượng của mình trong mắt bọn họ có quá mức ngây ngô ngốc nghếch không đây.
Cuối cùng, trận “quyết đấu” này chấm dứt bằng thất bại của Ảnh đế, anh gượng cười vẫy tay với tôi rồi xoay người rời đi. Bóng lưng anh thoạt nhìn cực kỳ cô đơn, có điều nó có liên quan gì tới tôi đâu? Dù sao lúc này tôi đã ngồi lên xe của anh chồng, chuẩn bị tới nhà cha mẹ bọn họ.
Khi hơi nóng ngoài cửa ùa vào, tôi nhìn thấy gương mặt của Ảnh đế. Lần này chỗ cằm anh xuất hiện một vết màu đỏ, trông giống mới đóng vảy, nhưng nó cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh.
Anh nghiêng người dựa lên vách tường cạnh cửa, nom hơi khẩn trương mà xoay đầu sang chỗ khác gãi gãi tóc, nói: “Không… Không mời tôi vào à?”
“…” Tôi nhất thời muốn bật cười, chỉ chỉ dấu vết kia và hỏi: “Vết thương từ đâu tới đấy?”
“Bị người khác cào.” Ảnh đế trả lời, “Cậu không cần quan tâm.”
Tôi mỉm cười nhường đường cho anh ta vào. Tôi mời Ảnh đế ngồi xuống sofa, sau đó vào bếp pha một tách trà.
Hai tay anh nâng tách trà, ánh mắt sáng ngời quét quanh phòng một vòng, anh hỏi: “Chồng cậu đâu?”
Tôi cụp mắt giả vờ đau lòng buồn bã, trả lời với giọng điệu hơi nghẹn ngào: “Anh ấy ra ngoài rồi.”
Ảnh đế “hừm” một tiếng. Anh ta đứng dậy vỗ vai tôi: “Tôi đã giảng hòa với cha mẹ. Bọn họ bảo rằng ngày nào đó tâm trạng tôi tốt là có thể đi kế thừa gia sản, đến lúc đó…!”
Anh tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Đến lúc đó, tôi giúp cậu giải quyết bọn họ.”
…Quả thật anh ta rất ngốc, tôi nghĩ. Tôi thấy đôi mắt anh sáng lấp lánh, giống như cất giấu ánh sao lung linh.
“…” Tôi không biết phải trả lời anh thế nào, đành hít một hơi, dùng giọng nức nở nói: “Anh vẫn đừng nên nhúng tay. Đây là việc nhà tôi.”
Dường như Ảnh đế cũng nhận ra anh ta và tôi không có quan hệ gì. Tôi thấy anh có vẻ sốt ruột, viền mắt lóe ánh nước. Có điều anh cũng không có cách nào nói thêm điều gì, vì anh trai của Chồng đã tới —— y có nói tối nay muốn dẫn tôi đi ăn bữa cơm gia đình.
Khi A tới tìm tôi, tay Ảnh đế vẫn khoác lên vai tôi. Hình như A cho rằng đó là một động tác vô cùng bất lịch sự, y xông lên đẩy tay Ảnh đế ra rồi kéo tôi ra phía sau mình. Y thật sự rất vội vàng, đến giầy cũng chưa cởi, tôi nghĩ chắc buổi tối lại phải lau nhà lần nữa rồi.
Ảnh đế ngượng ngùng thu tay về. A tức giận trừng anh, sau đó y ngoái đầu bảo tôi: “Phải cẩn thận với người lạ chứ.”
Tôi không khỏi suy xét xem hình tượng của mình trong mắt bọn họ có quá mức ngây ngô ngốc nghếch không đây.
Cuối cùng, trận “quyết đấu” này chấm dứt bằng thất bại của Ảnh đế, anh gượng cười vẫy tay với tôi rồi xoay người rời đi. Bóng lưng anh thoạt nhìn cực kỳ cô đơn, có điều nó có liên quan gì tới tôi đâu? Dù sao lúc này tôi đã ngồi lên xe của anh chồng, chuẩn bị tới nhà cha mẹ bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook