Buổi sáng ngày thứ hai, Mã Thần Nhất sau khi nhận một cú điện thoại thì sắc mặt trở nên rất khó coi, lập tức thu dọn đồ đạc, dẫn theo Lý Huyền Lương đáp máy bay quay trở về thành phố A.

Từ khi trở về đến nay cũng đã mấy ngày, nhưng Mã Thần Nhất dường như lúc nào cũng có việc bận, cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong nhà. Trong khoảng thời gian này, thái độ của cả hai người rất lạnh nhạt, giống như muốn giả đò rằng chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Vốn dĩ Lý Huyền Lương cũng chẳng muốn nhìn mặt hắn, vì thế hiện tại xem như đã thỏa lòng mong ước. Y nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đi làm.

Điều ngoài dự đoán chính là hôm đi làm, lãnh đạo trực tiếp của y liền gọi y vào phòng làm việc, nhưng ông ta không những không chỉ thẳng vào mũi y mà mắng đến thao thao bất tuyệt, ngược lại còn mỉm cười đầy thân thiện với y, thái độ gật đầu chào hỏi vô cùng nhiệt tình, sau đó hỏi y xem bệnh tình hiện tại thế nào, có khỏe hẳn chưa. Cuối cùng, ông ta kết luận bằng một câu nói rất nhân đạo: Như vậy đi, nếu thấy khó chịu, cứ xin nghỉ thêm hai ngày nữa, vân vân và vân vân…

Lý Huyền Lương nghe xong, quai hàm suýt chút nữa rơi xuống sàn nhà. Thái độ của quản lí so với trước đây khác xa nhau một trời một vực, khiến y có chút không quen. Yên lặng nghe ông ta nói hết, y đi ra ngoài, đóng cửa lại. Lấy tay sờ sờ lên trán, y có cảm giác mình như người mộng du. Suy nghĩ một chút, đại khái có thể đoán ra, nhất định là Mã Thần Nhất ở phía sau đã nhúng tay vào. Hối lộ, quà cáp, uy hiếp, tên khốn kiếp đó chuyện gì cũng dám làm ra.

Trương Hoằng Văn nhân lúc rảnh rỗi không phải làm việc, đem Lý Huyền Lương quan sát một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu lo lắng hỏi: “A Lương, cậu rốt cuộc bị bệnh gì? Nhìn, nhìn cậu đi, da dẻ tái nhợt, nét mặt trầm cảm, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà đã gầy tới mức toàn thân chỉ còn da bọc xương. Nói thật cho Văn ca nghe đi, có phải cậu bị bệnh nan y hay khối u ác tính gì đó không? Bởi vì không có tiền điều trị nên cứ chờ chết? Như vậy không được đâu, cậu còn chưa tới số chết mà, không thể chán nản như vậy. Rốt cuộc là bệnh gì, cứ nói cho tôi biết, nếu thiếu tiền tôi sẽ giúp cậu gom góp, rồi dẫn cậu đến bệnh viện nổi tiếng điều trị tận gốc. Dựa theo giao tình mấy năm nay của hai chúng ta, nhìn cái bộ dạng này của cậu tôi thật sự rất lo lắng.”

Lý Huyền Lương vẫn ngồi yên tại chỗ, đưa tay cầm lấy xấp tài liệu, mặt không cảm xúc nói: “Quản lí tới!” Trương Hoằng Văn tưởng y nói chơi nên không tin, đem xấp tài liệu cuộn tròn thành một khối, gõ gõ xuống bàn, há mồm dự định nói cái gì đó. Không ngờ, quản lí thật sự đã đi tới sau lưng. Ông ta đẩy mắt kính trên mũi lên, nét mặt nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn. Trương Hoằng Văn bị dọa đến phát run, đột nhiên dự cảm không lành, quay đầu lại nhìn thử. Má ơi ~~~ chết chắc rồi!

Quản lí ho khan mấy tiếng, nói: Trương Hoằng Văn, làm loạn ở công ty lần thứ ba, toàn bộ tiền thưởng tháng này cắt hết…

Trương Hoằng Văn trợn tròn mắt, khóc không ra nước mắt. Con bà nó, hôm nay là ngày cuối tháng rồi, món ăn gần như đã nuốt vào họng lại vẫn bị moi ra!

Nhìn cảm xúc đầy khoa trương của Trương Hoằng Văn, gương mặt nãy giờ vẫn cứ lạnh băng của Lý Huyền Lương cũng bất giác lộ ra nụ cười.

……

Bởi vì đã lâu không có đến tiệm cà phê của Lâm Bằng, vậy nên sau khi tan tầm Lý Huyền Lương liền cố ý ghé qua một chút. Lâm Bằng nhìn thấy y, nét mặt có chút kinh ngạc, trực tiếp hỏi xem mấy ngày nay y đã đi đâu?

Lý Huyền Lương gọi một ly cafe, sau đó bắt đầu ngồi xuống nói chuyện với Lâm Bằng. Nghe hết đại khái sự tình, hắn liền cười lớn, khiến y phải bất mãn nhìn hắn một cái. Có gì hay đâu mà cười?

Lâm Bằng đưa tay chống cằm, hỏi: “Tiểu Lương, có phải cậu vốn không tính tới một khả năng không?”

Đang định cầm ly cafe lên uống, Lý Huyền Lương ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

Lâm Bằng mỉm cười, “Tên Mã Thần Nhất kia có lẽ là rất yêu cậu.”

Lý Huyền Lương vừa mới uống một ngụm cafe vào miệng, nghe xong thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài. Y vội vàng cúi đầu, lấy tay chùi chùi miệng, vẻ mặt hết sức khó coi, “Tôi van cậu! Trong lúc tôi đang uống cafe, cậu đừng có nói mấy chuyện buồn cười như vậy được không?”

Lâm Bằng cúi người xuống nhấp một ngụm cafe, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu Lương, cậu đó, đối với mấy chuyện tình cảm quá mức trì độn. Trì độn đến nổi cho dù người ta nói rõ ràng trước mặt cậu, cậu cũng không tin.” Hắn nhìn y một chút, giọng điệu đầy thương cảm: “Tôi thực sự rất tội nghiệp cho tên Mã Thần Nhất kia, thích một người như cậu đúng là xui xẻo.”

Lý Huyền Lương bỏ ly cafe xuống, nhíu mày nhìn Lâm Bằng: “Nói thật, đàn ông cùng đàn ông mà đi nói yêu với đương, tôi cảm thấy rất ghê tởm!”

Lâm Bằng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Lương, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Tiểu Lương, tình yêu vốn không phân biệt chủng tộc, cũng không phân biệt giới tính. Đàn ông thích đàn ông thực sự không có gì sai, chỉ bất quá, người thích cậu lại có cùng giới tính với cậu mà thôi.”

Lý Huyền Lương thấy nét mặt Lâm Bằng như vậy thì hơi sửng sốt một chút, rồi đột nhiên cảm thấy có phần áy náy, “Xin lỗi, vừa rồi tôi nói có hơi quá đáng. Nhưng tôi không phải nhằm vào cậu, tôi chỉ lỡ lời…” Y gãi gãi đầu, giống như muốn trút giận, “Gần đây tôi luôn cảm thấy rất khó chịu.”

Lâm Bằng mỉm cười, lắc đầu: “Không cần xin lỗi, tôi hiểu tâm tình của cậu mà. Tâm lý con người nếu muốn lập tức thay đổi sẽ rất khó khăn. Tôi biết cậu chán ghét tên Mã Thần Nhất kia, nhưng hiện tại sự tình đã như vậy rồi, hai người vẫn phải sống chung với nhau, thế thì cố gắng nhẫn nại đi. Kỳ thực Tiểu Lương à, không phải tôi trách cậu, nhưng tính tình của cậu đôi lúc thật sự quá bướng bỉnh, hèn chi lại chịu khổ nhiều như thế. Cho dù cậu không thích một người tới mức nào, cũng không cần biểu hiện hết ra trên mặt. Cậu có thể giả bộ thuận theo hắn, giống như nuôi chó thì phải biết vuốt lông, dù hắn muốn thế nào cũng cứ chiều theo thế ấy. Chờ hết thời hạn một năm, cậu liền có thể tự do rời đi, ai cần quan tâm mấy lời nói lúc đầu là thật hay giả? Làm sao để sống cho thoải mái mới là điều quan trọng nhất.”

Lý Huyền Lương cúi đầu im lặng nhìn ly cafe, nửa ngày sau mới mở miệng: “Không biết… tôi có làm được không. Cậu nói đúng, tính tình của tôi quả thực rất tệ. Thế nhưng khi tôi nổi nóng thì không cách nào khống chế bản thân. Tại cậu không biết đó thôi, tên khốn nạn kia đúng là một tên cầm thú! Hắn… quả thật rất tồi tệ!” Dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bàn tay đang đặt trên bàn của Lý Huyền Lương bất giác nắm chặt.

Lâm Bằng có chút do dự. Hắn nhìn nét mặt của Lý Huyền Lương, mở miệng thử thăm dò: “Lẽ nào tên Mã Thần Nhất kia… có sở thích đặc biệt gì đó?”

Lý Huyền Lương gượng gạo thả nắm tay ra. Y không hiểu rõ lắm lời Lâm Bằng vừa nói nên hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là… sở thích đặc biệt?”

Lâm Bằng giải thích: “Khi hai người làm chuyện đó, hắn có khuynh hướng SM hay không? Giống như dùng dây trói, nhỏ sáp đèn cầy, đánh đập tra tấn các loại, buộc cậu làm rất nhiều chuyện biến thái với hắn…”

Lý Huyền Lương nghe xong, sắc mặt có chút nghi hoặc, kế đó lập tức trở nên tái nhợt. Nửa ngày sau, y lắc đầu, “Không có.”

Lâm Bằng nhìn vẻ mặt của y thì biết là y nói thật, thở nhẹ một hơi: “Cũng may là không có…”

Lý Huyền Lương suy nghĩ một chút, cắn răng nói: “Cái thứ cậu vừa nói có thể xem là con người sao? Quả thật biến thái, đến súc sinh cũng không bằng. Tôi thật sự không hiểu, thế nào lại có người thích làm mấy cái chuyện như vậy? Chỉ nghĩ thôi đã thấy mắc ói rồi!”

Lâm Bằng cười cười nói, “Cậu đừng thấy lạ, cũng như giống gạo có đến hàng trăm loại, mỗi người đều có một sở thích khác nhau. Tuy hành vi này có chút cực đoan, nhưng cũng không tạo ra thương tích gì nghiêm trọng lắm. Cũng may tên Mã Thần Nhất kia dường như là người bình thường, bằng không dựa theo tính tình của cậu, nhất định chịu không nổi. Đây coi như là trong cái rủi có cái may.”

Lý Huyền Lương nhăn mặt cau mày, khoát khoát tay nói: “Không nói nữa, để tôi uống thêm một ly rồi đi.” Y quay đầu, gọi nhân viên phục vụ đến rót thêm ly nữa.

Nhân viên phục vụ chầm chậm đi tới, rót thêm cafe vào ly của y, rồi cứ thế rót mãi rót mãi, cho tới khi cafe đã từ trong ly tràn ra ngoài, rơi xuống sàn nhà, hắn vẫn tiếp tục rót.

Lý Huyền Lương kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, mới phát hiện hắn cũng đang hung dữ nhìn y, hèn chi cafe trào ra ngoài hắn lại không biết. Từ đầu đến cuối, hắn căn bản không nhìn đến cái ly.

“Tiểu Ức.” Lâm Bằng ngồi đối diện, không nể mặt giáo huấn một tiếng, “Cậu đang làm gì?”

Người tên gọi Tiểu Ức kia đột nhiên hốt hoảng, dời hướng nhìn về phía Lâm Bằng, ánh mắt có chút sợ hãi, tay chân rối loạn hết cả lên, quay sang nói với Lý Huyền Lương: “Xin lỗi, xin lỗi.” Sau đó, vội vã lấy khăn lau mặt bàn.

“Tay chân cứ luôn vụng vụng về về như thế, còn không mau đổi ly khác.” Nét mặt Lâm Bằng thoáng có chút không hài lòng.

Lý Huyền Lương vội nói: “Không cần, không cần đâu. Uống xong ly này tôi sẽ đi, đừng phiền phức quá.”

Nhân viên phục vụ bị Lâm Bằng trách mắng có chút uỷ khuất, miệng hé ra như muốn nói gì đó rồi lại thôi, ngoan ngoãn đứng cạnh bàn, nhìn Lâm Bằng với ánh mắt tội nghiệp, cho đến khi Lâm Bằng bất đắc dĩ xua xua tay với hắn, hắn mới lưu luyến rời đi.

Lý Huyền Lương có chút không hiểu. Y căn bản không quen biết với người nhân viên phục vụ kia, thế nhưng vừa rồi, trong ánh mắt hắn nhìn y rõ ràng có mang theo địch ý.

“Hắn là nhân viên mới à?” Lý Huyền Lương nhịn không được hỏi.

Lâm Bằng chống cằm, liếc mắt nhìn Tiểu Ức, thờ ơ trả lời: “Ừ, là con trai người hàng xóm mà tôi từng nói với cậu đó. Hiện giờ đang nghỉ đông nên nó tới cửa tiệm giúp việc.”

Lý Huyền Lương hiểu ra, gật đầu. Y quay lại nhìn thoáng qua Tiểu Ức, quả nhiên dù đứng chỗ nào thì hắn vẫn tiếp tục nhìn y chằm chằm. Vì vậy, y nhìn Lâm Bằng, giọng điệu kì quái hỏi: “Em trai của cậu có phải hiểu lầm tôi chuyện gì không? Cậu xem ánh mắt của hắn…” Lý Huyền Lương lấy tay diễn tả một chút, bởi vì y thật sự nói không nên lời đây là cảm giác gì, vừa có địch ý lại vừa giống như đang giám sát y. Điều quái dị nhất chính là, bọn họ hình như là lần đầu gặp mặt? Vậy địch ý kia từ đâu mà có?

Lâm Bằng chắp hai tay lại, vẻ mặt áy náy, “Tiểu Lương, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Cậu đừng để bụng.”

Lý Huyền Lương vội vàng nói: “Không sao, hắn cũng đâu có làm gì tôi. Tôi sẽ không để bụng, cậu yên tâm.”

Lâm Bằng gật đầu, trầm mặc không nói gì, nửa ngày sau mới mở miệng: “Tôi với nó hiện tại đang hẹn hò.”

Lý Huyền Lương đông cứng cả người, ngẩng đầu nhìn Lâm Bằng, không phải chứ?

Lâm Bằng xoay mặt đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Ừ, thằng bé này tình cảm quá mãnh liệt, tính cách lại nhạy cảm, dễ buồn dễ giận. Chúng tôi hẹn hò với nhau, bởi vì tôi nghĩ nếu không chăm sóc tốt cho nó, nó rất dễ gặp chuyện không may, tôi thật sự lo lắm. Cứ như bây giờ, đi bước nào tính bước đó, chờ sau này khi tình cảm của nó dành cho tôi phai nhạt, tự nhiên có thể dễ dàng buông tay…”

Ngẩng đầu nhìn kỹ sắc mặt Lâm Bằng, tựa như y không dám tin hắn có thể nói ra chuyện đó dễ dàng như vậy, nhất thời cảm thấy hơi đau đầu. Loại tình cảm nam nam này phức tạp quá, y không hiểu nổi, chỉ có thể gật đầu: “Trách không được, hóa ra hắn xem tôi là tình địch…”

Lâm Bằng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Ức, nét mặt vừa bực bội vừa mắc cười, “Cậu nói khoa trương quá rồi. Nó biết tôi với cậu chỉ là quan hệ bạn bè mà.”

Lý Huyền Lương gật đầu. Hiện tại đã biết nguyên nhân rồi, tóm lại nếu y cứ ngồi đây thêm nữa, sau lưng sẽ giống như bị một mũi nhọn chĩa vào tới mức ngồi cũng không yên. Y uống thêm hai ngụm cafe rồi mau chóng đứng dậy từ biệt Lâm Bằng, hắn cũng nhiệt tình tiễn y ra tận cửa.

Vẫy tay tạm biệt hắn, y rời khỏi tiệm cafe. Vừa ra tới cửa, liền bị từng cơn gió đông thổi tới tấp vào mặt đến mức lạnh run, y vội vàng lấy khăn choàng cổ che khuất cả miệng lẫn mũi. Đứng giữa cơn gió lạnh một hồi, y rốt cuộc cũng đón được xe công cộng để quay về nhà.

Xuống xe, Lý Huyền Lương toàn thân run cầm cập tiến về phía ngôi nhà, mới phát hiện Mã Thần Nhất đang đứng ngay bậc thang trước cửa. Y thoáng sửng sốt, sau đó lại chậm rãi đi tiếp.

Thấy y đã về, hắn vội vàng đứng dậy, do dự mở miệng kêu một tiếng: “Tiểu Lương…”

Lý Huyền Lương hờ hững nhìn hắn một cái, một chữ cũng không nói, yên lặng đứng tại chỗ.

Mã Thần Nhất cúi đầu, che khuất gương mặt có chút đông cứng, ngượng ngùng nói: “Tôi để quên chìa khóa ở phòng làm việc. Tôi đã đứng ngoài cửa chờ cậu rất lâu, cậu đi đâu vậy?”

Lý Huyền Lương vẫn không nói tiếng nào, lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa bước vào nhà. Mã Thần Nhất có chút thất vọng đứng yên tại chỗ, sau đó mới theo y đi vào. Nhiều ngày như vậy rồi, y vẫn còn đang tức giận sao?

Lý Huyền Lương cầm quần áo sạch, dự định đi vào phòng tắm. Mã Thần Nhất ngăn y lại, thấp giọng gọi một tiếng: “Tiểu Lương…”

Lý Huyền Lương vốn muốn xoay người đi vòng qua hắn, kết quả cả hai phía đều bị hắn chắn ngang. Y mặt không cảm xúc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu đang cản đường, tránh ra.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương