Gần đến giờ tan sở, lồng ngực Lý Huyền Lương không hiểu sao bắt đầu có chút bức bối khó chịu. Y ném cây viết xuống, đưa tay ôm lấy đầu, rên rỉ: “Thật không muốn trở về a…”

Vừa đúng lúc Trương Hoằng Văn đi ngang qua nghe được, hắn lấy tay sờ sờ lên trán Lý Huyền Lương, nghĩ thầm, đâu có phát sốt rồi đâu?

Lý Huyền Lương đẩy tay hắn ra, “Hừ” một tiếng rồi đứng dậy, buồn bực nói: “Tôi có việc, đi trước.” Nói xong, y biến đi nhanh như một cơn gió, để lại Trương Hoằng Văn cứ ngạc nhiên nhìn bàn tay của mình. Cậu sao có thể như vậy chứ? Hắn rơi lệ nghĩ: tôi vốn định về chung với cậu, cậu đúng là không có lương tâm a.

Bên ngoài, gió rét thổi mạnh từng cơn. Lý Huyền Lương mang theo hành lý đơn giản đứng trước cửa nhà Mã Thần Nhất, nặng nề thở dài một hơi rồi lấy chìa khóa mở cửa đi vào. Thật tốt quá, tên khốn kiếp kia không có ở nhà.

Vào nhà chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên. Là Mã Thần Nhất gọi, hắn nói mấy ngày nay có một số việc cần xử lý, bảo Lý Huyền Lương cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà, có việc gì thì gọi điện cho hắn, vân vân,…

Lý Huyền Lương ậm ừ vài tiếng rồi cúp điện thoại. Cơn giận như được trút ra, tâm tình y đột nhiên trở nên rất tốt, lập tức có chút kích động, trực tiếp mặc áo lông vào người rồi chạy ra ngoài mấy vòng, nhân tiện mua ít rau, khi trở về liền vào nhà bếp, mặc tạp dề, vui vẻ nấu ăn.

Ăn cơm xong, y ra phòng khách xem TV, rồi lại ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da chơi máy vi tính. Sau đó, y ngâm mình trong bồn tắm mát xa, cuối cùng mới chậm rãi leo lên giường ngủ.

Mấy ngày nay Mã Thần Nhất không có ở nhà, khiến cho Lý Huyền Lương hết sức vui vẻ. Đối với y mà nói, đây gần như là một cuộc sống hoàn hảo a.

Đêm khuya ngày thứ tư, Mã Thần Nhất trở về. Hắn rón ra rón rén bước vào phòng ngủ, phát hiện Lý Huyền Lương đang ngủ rất say. Trong mơ màng, khóe miệng y khẽ nhếch lên, tựa hồ như đang gặp mộng đẹp.

Mã Thần Nhất cởi y phục rồi chui vào trong chăn, chậm rãi dựa sát vào người Lý Huyền Lương, trầm mặc quan sát y một hồi.

Đại khái là do cảm nhận được sự ấm nóng từ da thịt con người, Lý Huyền Lương liền hướng vào trong lồng ngực Mã Thần Nhất cọ cọ mấy cái. Mã Thần Nhất nhất thời khó nhịn được cơn thèm khát, cúi đầu đặt xuống môi Lý Huyền Lương một nụ hôn thật sâu, bàn tay phải cũng không do dự mà chui vào bên trong chiếc áo thun trắng của y, bắt đầu sờ mó lung tung.

Lý Huyền Lương bị cơn ngạt thở làm cho tỉnh lại, bởi vì đầu lưỡi của Mã Thần Nhất đã vói sâu vào trong miệng y, rất sâu, hầu như có thể chạm được tới yết hầu. Y mở to miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, hai tay cũng bị hắn cố định trên đầu, gương mặt đỏ bừng, không cách nào phản kháng. Ngón tay của hắn liên tục chơi đùa bên trong, khiến cho y chỉ có thể chán ghét giãy dụa.

“Ưm… Ưm…” Bàn tay Mã Thần Nhất dò xét muốn tiến vào trong quần lót, rồi đột nhiên nắm lấy nơi nào đó, khiến cho toàn thân Lý Huyền Lương run lên, giãy dụa thở dốc. Lòng bàn tay hắn có chút thô ráp, ma sát rất chặt, lại rất nhanh. Lý Huyền Lương từ xưa đến giờ chưa bao giờ tiếp nhận kích thích mãnh liệt như thế, chỉ mới một chút thôi mà thân thể của y đã mềm nhũn ra, từ đáy mắt tuôn trào vài giọt lệ thống khổ, cả người run run mặc cho Mã Thần Nhất thao túng.

Mã Thần Nhất từ trên người y đứng dậy, bước đến đầu giường lấy khăn ra lau bàn tay.

“Thế nào? Thoải mái không?” Mã Thần Nhất hỏi.

Lý Huyền Lương mặt không cảm xúc nằm ngửa ra, nhìn Mã Thần Nhất nói: “Cậu không phải đã nói sẽ không ép buộc tôi sao? Cậu đang muốn cái gì?”

Mã Thần Nhất rút vài tấm khăn giấy, đưa cho Lý Huyền Lương, “An ủi. Xem như giúp cậu giải quyết một chút, có vấn đề gì đâu?”

Lý Huyền Lương gạt đi cánh tay của hắn, yên lặng không nói gì, đứng dậy mặc quần dài vào.

“Nè, cậu có ý gì hả?” Mã Thần Nhất cau mày, nắm lấy cổ tay Lý Huyền Lương.

“Đừng chạm vào tôi!” Lý Huyền Lương chán ghét đẩy hắn ra, “Cậu con mẹ nó thật mắc ói!”

Mã Thần Nhất nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống: “Cậu nói cái gì?”

Lý Huyền Lương nhảy xuống giường, qua loa mặc thêm chiếc áo ngoài, “Tôi nói cậu mắc ói! Cho nên, xin lão gia ngài đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người tôi nữa, tôi rất buồn nôn!” Nói xong, cầm áo khoác dự định đi ra ngoài.

Mã Thần Nhất nắm chặt tay y kéo lại, đen mặt nói: “Cậu đi đâu? Tôi vừa mới trở về, không nên khiêu chiến mức độ nhẫn nại của tôi! Vừa nãy tôi không ép cậu làm đến cùng, đã là nể mặt cậu lắm rồi, không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”

Lửa giận bị đè nén từ sâu dưới đáy lòng Lý Huyền Lương trong nháy mắt bạo phát, đầu nóng phừng phừng, y giơ tay lên, mu bàn tay ‘chát’ một tiếng, giáng thẳng vào mặt Mã Thần Nhất. Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định, ánh mắt từ chỗ khó tin chuyển thành tàn nhẫn u ám.

“Tôi thật hối hận, làm sao lại có thể tin tưởng hạng người như cậu? Cái gì hợp đồng với ước định, căn bản đều là do cái tên nhân cách xấu xa cậu mượn cớ. Mấy thứ thủ đoạn đê tiện của cậu tôi đáng lẽ nên nhìn ra từ sớm, tôi đúng là ngu như heo nên mới tin cậu. Mã Thần Nhất, cậu muốn chơi trò chơi thế thân gì đó thì tự cậu chơi một mình đi, tôi không theo. Làm ơn nhớ cho kỹ, tôi là người, không phải món đồ chơi của cậu.” Nói xong, Lý Huyền Lương lướt ngang qua hắn, cũng không quay đầu lại nhìn bước ra khỏi nhà.

Mã Thần Nhất đen mặt, đứng dậy bước đi mấy bước. Hắn thấp giọng chửi rủa, rồi hung bạo tóm lấy chiếc gạt tàn thuốc trên bàn, dùng hết sức ném mạnh xuống đất. Trong bóng tối, chẳng còn gì ngoài một tiếng “Rầm” thật lớn.

***

Đêm đông quả thật rất lạnh, Lý Huyền Lương cố sức kéo sát y phục vào người, cúi đầu nhìn theo ánh đèn đường, bước đi trong vô định.

Y thậm chí bắt đầu có chút hối hận hồi tưởng lại, hai ngày trước đến hạn đóng tiền thuê nhà, nếu y vẫn tiếp tục thuê thì tốt rồi, tránh cho việc bây giờ không có nhà để về. Gió mạnh thổi qua từng cơn, những sợi tóc mai rời rạc của y bay bay trong gió. Khoanh tay trước ngực, y đơn giản ngẩng đầu lên, mặc cho cơn gió thoải mái vờn quanh.

Đêm khuya, trên phố chỉ còn những người làm ca đêm đang trên đường về nhà. Khi đi ngang qua Lý Huyền Lương, ai nấy cũng đều không khỏi liếc nhìn y một cái. Đêm đông buốt giá thế này, cư nhiên còn có người ra ngoài tản bộ sao?

Vô thức đi đến gần công ty, Lý Huyền Lương ngẩng đầu nhìn tiệm cafe của Lâm Bằng. Đèn vẫn còn sáng, giờ này mà hắn vẫn mở cửa kinh doanh sao?

Do dự một chút, y bước đến mở cửa ra. Trong tiệm, Lâm Bằng đang ngồi trên chiếc ghế cao uống rượu một mình. Nghe tiếng cửa mở, hắn quay đầu lại nhìn, bắt gặp Lý Huyền Lương tóc tai tán loạn, gương mặt đông cứng vì lạnh, trông thật thê thảm. Nhất thời, cả hai người rơi vào trầm mặc.

Lâm Bằng kéo thêm một chiếc ghế cao đặt bên cạnh mình, rồi lấy một cái ly sạch rót rượu cho y. Lý Huyền Lương cũng tiện tay cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng, ngồi cạnh Lâm Bằng. Tửu lượng của y hơi kém, cho nên chỉ mới uống vài ngụm thì mặt đã đỏ ửng cả lên.

“Không ngờ mấy ngày nay cậu xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Lâm Bằng uống một ngụm rượu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu thật sự đối với hắn tôi một chút cảm giác cũng không có?”

Lý Huyền Lương trong ngực dấy lên chút phiền muộn. Y ngửa đầu uống cạn ly rượu, bực bội nói: “Đừng nhắc tới hắn nữa. Cậu đó, nghe nhân viên phục vụ nói em trai cậu tới đây, sao cậu không giới thiệu cho tôi biết?”

Cánh tay đang rót rượu của Lâm Bằng đột nhiên dừng lại, hắn mỉm cười: “Tôi sắp xếp cho nó ở cùng với tôi rồi, giờ này chắc nó đã ngủ.”

Lý Huyền Lương nghiêng đầu nhìn Lâm Bằng: “Hóa ra cậu thật sự có em trai a? Tôi chưa từng nghe cậu nói qua đấy.” Lý Huyền Lương cúi đầu xuống đầy vẻ cô đơn, vừa cầm ly rượu vừa thì thào, “Là anh em ruột, đúng không? Thật tốt quá!”

Lâm Bằng lắc đầu, “Nó là con trai nhà hàng xóm của tôi.” Hắn xoay xoay ly rượu trong tay, “Hiện giờ nó còn cao hơn hai người chúng ta, chắc khoảng 1m88. Nó tới đây thi đại học. Vì chuyện này, mẹ tôi đã liên tục gọi cho tôi đến sáu lần.” Lâm Bằng cười khổ, “Nó từ lâu đã không còn là đứa nhóc con nữa rồi, còn cần tôi chăm sóc hay sao?”

Lý Huyền Lương phát hiện Lâm Bằng có chút khác thường, y chống tay lên trán, hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, cậu lại ngồi trong tiệm uống rượu một mình, xảy ra chuyện gì ư? Cậu cãi nhau với ai?”

Lâm Bằng trầm mặc, cầm ly rượu trong tay đảo liên tục, khiến chất lỏng trong ly tạo nên những xoáy tròn, lan dần ra, vài giọt rượu tràn hẳn ra ngoài. Hắn cười cười, mở miệng nói: “Thằng nhóc ấy, hôm nay đột nhiên nói với tôi rằng, nó thích tôi.” Lâm Bằng có chút say, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ, “Đã nhiều năm như vậy, hôm nay tôi mới biết được, nó cư nhiên lại là một người đồng tính luyến ái.” Nói xong, ngửa cổ uống liền mấy ngụm rượu.

Lý Huyền Lương đoạt lấy ly rượu, dưới đáy lòng hơi tức giận một chút, vì sao gần đây y cứ liên tiếp nghe mấy chữ này? Y vò đầu, giọng điệu nóng nảy: “Nếu không thích, vậy cậu cứ cự tuyệt nó là xong, dù sao nó cũng sẽ không dùng những thủ đoạn đê tiện với cậu. Mấy chuyện ép buộc hay gì gì đó mới là đáng ghét nhất!”

Lâm Bằng quay đầu nhìn Lý Huyền Lương, cười khổ một cái. Hắn ngẩng đầu lên, sờ sờ tóc y, thì thào: “Nếu như tôi không thích nó, tôi nghĩ, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu.”

Lý Huyền Lương đẩy tay hắn ra, nằm gục xuống bàn, nhìn Lâm Bằng đầy khinh bỉ, “Cậu say rồi hả? Nói bậy bạ cái gì đó?”

Lâm Bằng thu hồi vẻ tươi cười lại, quay đầu về phía ngọn đèn, ánh mắt có chút xa xôi, “Nếu tôi không thích nó tới mức không cách nào che dấu, ngay từ đầu tôi đã không rời khỏi quê nhà, đến một nơi xa lạ như vậy, đợi suốt bốn năm trời.”

Lý Huyền Lương ợ ra một hơi rượu, nhíu nhíu mày, giọng không kiên nhẫn: “Chuyện tình cảm giữa đàn ông và đàn ông các cậu tôi thật sự không hiểu nỗi. Cậu nói cậu thích nó, nó cũng nói nó thích cậu, mà các cậu đều là những người đồng tính luyến ái, vậy cậu rốt cuộc phiền não cái gì? Tình cảm đến từ hai phía, so với bị một đàn ông khác ép buộc lên giường chẳng phải tốt hơn nhiều sao?”

Lâm Bằng một tay chống cằm, một tay loạng choạng rót rượu, suy tư một lát rồi nói: “Tiểu Lương, cậu không có người yêu, cậu không hiểu đâu. Cho dù hai người đồng tính thích nhau đi nữa, cũng sẽ có rất nhiều nguyên nhân khiến họ không thể ở bên nhau suốt đời. Cho dù miễn cưỡng sống với nhau, sớm muộn cũng phải chia tay. Mà nếu tất yếu sẽ có ngày chia tay, cần gì phải bắt đầu…”

Thấy Lý Huyền Lương không phản bác, Lâm Bằng quay đầu lại nhìn y, không khỏi bật cười. Y đã nằm gục xuống bàn ngủ mất từ lúc nào, môi khẽ nhếch lên, lộ ra khoang miệng hồng nhạt bên trong. Lâm Bằng dời ánh mắt sang nơi khác, cầm lấy chai rượu yên lặng rót thêm một ly nữa, bắt đầu tự rót tự uống. Nếu như, ngay từ đầu hắn không thích người kia, phhải chẳng tất cả mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều?

Sau khi uống xong chai rượu, men say nồng đậm, Lâm Bằng đứng dậy chuẩn bị ôm Lý Huyền Lương đến bên ghế sofa. Đột nhiên, cánh cửa phía sau bị ai đó mở tung. Người nọ tựa như một trận cuồng phong, vọt tới trước mặt Lâm Bằng, mắt đỏ ngầu chỉ vào Lý Huyền Lương trong lòng hắn: “Y là ai vậy?”

Lâm Bằng hốt hoảng, theo phản xạ có điều kiện bước lui ra phía sau nửa bước, “Nhỏ tiếng một chút!”

Người nọ nghe vậy càng thêm phẫn nộ: “Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng thấy anh đối xử với tôi dịu dàng như thế. Có phải vì y nên anh mới cự tuyệt tôi không?”

Lâm Bằng lắc đầu, thở dài nói: “Tôi nói rồi, bất luận kẻ nào cũng được, chỉ có cậu, tuyệt đối không thể!”

Người nọ thoáng ngây người, đôi môi run rẩy hỏi: “Anh giải thích cho tôi đi, rốt cuộc là vì sao? Tôi thích anh lâu như vậy rồi, tôi không tin anh thật sự không có cảm giác!?” Hắn đi vòng vòng xung quanh mấy vòng, dáng điệu buồn bực bất an, “Không, không đúng, anh thật sự có thích tôi, chỉ là anh cố ý trốn tránh tôi thôi. Có đúng hay không? Hả?”

Lâm Bằng nhắm mắt lại, cảm thấy hơi say, thế nhưng hắn vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh nhìn người nọ: “Có chuyện gì chút nữa hẵng nói, được không?” Nói rồi, hắn đứng dậy ôm Lý Huyền Lương đi vào bên trong, đặt y nằm lên ghế sofa. Trong suốt quá trình, người nọ vẫn gấp gáp đến độ một mực bám dính hắn, luôn miệng lải nhải để tôi làm cho, để tôi ôm y, để tôi giúp y tìm chỗ ngủ,…

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lý Huyền Lương, hắn mới xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Vừa quay đi, người nọ đã nhào tới, gắt gao đè hắn vào tường, vội vã tìm kiếm đôi môi của hắn, dùng một tư thái cầu xin mà hôn hắn

Lâm Bằng bị người nọ dùng sức ép phải ngửa ra sau, ánh mắt không khỏi lướt ngang qua người nọ, nhìn về phía ngọn đèn cách đó không xa, không ngừng nói ra mấy câu lộn xộn không rõ: “Cậu… cậu đừng như vậy.”

Người nọ nghe xong lập tức chảy nước mắt, dùng sức siết chặt thắt lưng Lâm Bằng, ôm lấy hắn, vừa hôn vừa dùng giọng điệu hèn mọn cầu xin: “Lâm Bằng, tôi yêu anh, thật sự thật sự rất yêu anh. Cầu xin anh cũng yêu tôi có được hay không?”

Lâm Bằng dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, mặc cho bàn tay người nọ tiến vào bên trong áo của hắn không ngừng loạn động. Hắn thầm suy nghĩ, đây đúng là tình yêu sao?

Cho dù tình yêu như vậy sẽ xúc phạm tới người khác? Cho dù tình yêu như vậy chẳng khác chi rơi vào vực sâu không đáy? Cho dù tình yêu như vậy sẽ không được bất cứ ai chúc phúc?

Một tình yêu như vậy… có thật sự đáng không cơ chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương