Tra Công Chi Tử
-
Chương 71
Đường Kiều khàn giọng kêu: “…Thẩm Mộ.”
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhìn anh từ trên cao xuống: “Mấy hôm nay em sống vui lắm nhỉ? Tình nhân nhỏ bé của em có làm em thỏa mãn không?”
Anh hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể cứng đờ nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt. Vẻ mặt hắn vừa lạnh lùng vừa cao ngạo tựa ác quỷ, đôi mắt đen nhánh sâu như nước, làm anh như rơi vào hầm băng.
Anh vô thức giằng tay khỏi còng sắt – anh biết làm thế là vô nghĩa, nhưng vẫn theo bản năng làm vậy.
Hắn lạnh nhạt liếc qua cổ tay đã bị ma sát đến đỏ bừng của anh: “Tốt nhất là em đừng có nhúc nhích. Dù cái còng này chỉ là đồ chơi tình thú của nhà hàng, nhưng không ai chắc là nó không làm em bị thương đâu.”
Anh lại không nghĩ hắn sẽ làm gì mình thật. Mấy năm nay anh hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn, nếu hắn muốn làm gì thật thì đã làm từ lâu… Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra trong WC ở NY, da đầu anh lại run lên, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Rốt cục là anh muốn làm gì?”
“Anh nhớ mình đã nói là, nếu em muốn chạy khỏi anh… thì phải chịu trừng phạt.” Trong giọng nói dịu dàng giả tạo của hắn đã ẩn thêm áp lực vô hình.
Thấy hắn ngồi xuống, anh liền quay đầu sang – tim anh run lên khi đụng phải đôi mắt tối đen như mực đó, liền vội ngoảnh đi. Nhưng ngay lập tức, cằm anh đã bị một lực lớn nắm lấy, xoay mạnh lại.
Đường Kiều tức đến độ trán nổi gân xanh, nhưng vẫn cố dằn giọng xuống: “Buông tôi ra trước đã, có gì thì bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện sau.”
Khóe môi hắn giật giật rồi bật cười: “Em nghĩ giờ em có tư cách làm thế chắc?”
“Lần này tôi về là vì chuyện quan trọng thật.” Anh cố gắng giải thích: “Hơn nữa, chính anh đã đồng ý cho tôi nghỉ rồi!”
“Anh cho em nghỉ là để dưỡng bệnh cho tốt, chứ không phải để đi tìm tình nhân!”
Cái cách hắn gọi Thẩm Duy Thần làm anh khó chịu, vô thức phản bác: “Cậu ấy không phải tình nhân gì cả, cậu ấy… là người quan trọng nhất của tôi.”
Đồng tử của hắn chợt co rút mạnh. Nếu có cái gương ở đây, nhất định hắn sẽ thấy gương mặt mình đã méo vẹo vì tức – rất hiếm khi hắn bị mất không chế, nhưng người đàn ông đang nằm trước mắt hắn này lại có thể dễ dàng chạm vào điểm mấu chốt của hắn hết lần này đến lần khác.
Thẩm Mộ từ từ ghé sát vào mặt Đường Kiều. Một cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng anh, nhưng chưa kịp phản ứng thì hắn đã đột ngột cúi xuống, chiếm lấy môi anh.
Đường Kiều trợn tròn mắt, đơ người nhìn hắn nhẹ nhàng ma sát môi mình, rồi chậm rãi mà kiên quyết cạy mở hàm răng, đầu lưỡi trơn trượt lập tức xộc đến, không ngừng mút mát, dò xét trên dưới, không để lại một góc nhỏ nào.
Anh đột nhiên hiểu hắn muốn làm gì.
Mãi một lúc lâu sau, Thẩm Mộ mới ngồi thẳng dậy, liếm liếm khóe miệng, cười như không cười nói: “Mùi vị không tệ nhỉ.”
“…Anh không thể làm vậy.” Anh run giọng nói.
“Anh có thể chứ.”
Hắn cởi áo vest ra, rồi tháo từng nút áo sơ mi ra một – trong mắt Đường Kiều, động tác của hắn như là một pha quay chậm trong phim kinh dị ấy.
“Anh điên rồi!” Anh không thể kiềm chế nổi nữa, ra sức giật tay mình ra khỏi còng sắt, tiếng kim loại lách cách vang lên: “Thẩm Mộ! Anh là trai thẳng! Anh đã có vợ rồi! Anh quên rồi chắc?!”
“Anh không quên.” Hắn trèo lên giường, tách hai chân Đường Kiều ra để ở hai bên hông mình rồi thô lỗ xé toạc áo sơ mi trên người anh, cúi xuống gặm cắn ***g ngực đối phương, mãi đến lúc xương quai xanh của anh đã đầy kín dấu hôn thì mới chịu dừng lại.
Đường Kiều đã sợ đến phát điên rồi – dù kiếp trước anh và hắn đã ngủ với nhau bao nhiêu lần, thì sau khi đã trải qua vô số việc như thế, anh thực sự không thể chịu nổi việc thân cận với hắn nữa. Dù bản thân anh không có khái niệm gì về trinh tiết của đàn ông, hay trước Elvis anh đã có vô số bạn giường, thậm chí anh có thể tiếp nhận bất kỳ kẻ nào khác… chỉ trừ Thẩm Mộ là không được. Nếu thực sự bị hắn xâm phạm thì thà anh đi chết còn hơn!
Thẩm Mộ cởi hết áo anh ra rồi ôm lấy anh, thủ thỉ bảo: “Em lạnh lắm hả? Sao lại run rẩy thế này?”
“Anh…” Anh hoảng đến độ nói không nên lời: “Buông ra!”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Đã ăn nằm với vô số thằng rồi mà giờ cmn còn giả bộ ngây thơ với anh, em không thấy thế là buồn cười lắm hả?” Miệng nói, tay hắn lột nốt chiếc quần tây trên người anh.
Nhìn bộ phận sinh dục y hệt của mình ngay trước mắt, hắn hơi chần chừ rồi lấy bcs và dầu bôi trơn trong ngăn kéo ra, nhìn một lúc, cười nói: “Anh chưa bao giờ… dùng mấy thứ này đấy.”
“Dừng! Dừng lại!” Anh giãy dụa như cá chết: “Chúng ta đã có giao ước, anh quên rồi sao? Anh không thể chạm vào người tôi! Tôi chỉ cần làm việc cho anh là được!”
Hắn cười cười: “Em thực sự nghĩ, anh hy sinh nhiều như thế chỉ là để em thay thế Đường Hoài Chương làm việc cho anh thôi sao? Năng lực của em đúng là không tệ, nhưng mà, thứ anh thực sự muốn chỉ là có em ở bên mà thôi.”
“Anh làm thế này để làm gì! Cơ bản là anh không thích đàn ông!”
Mắt hắn tối sầm lại: “Anh vẫn luôn suy tính thiệt hơn, nhưng giờ thì anh không muốn nghĩ nữa. Anh chỉ muốn làm theo bản năng!”
Đúng lúc này, một tiếng Tích đột ngột vang lên – cửa mở rồi! Nhưng ở cửa còn móc khóa chống trộm, nên người ngoài cửa húc vào mãi mà vẫn không mở được.
Đó là Thẩm Duy Thần! Trực giác nói cho Đường Kiều biết, là Duy Thần của anh! Anh gắng sức gào thật lớn: “Thẩm Duy Thần!”
Anh biết, nhất định là cậu đến cứu anh!
Thẩm Mộ trầm mặt xuống, từ từ đứng dậy khỏi người Đường Kiều.
Hắn vừa mở cửa ra, Thẩm Duy Thần đã vọt vào như một con báo. Thấy hắn nửa thân trên để trần, khuôn mặt tuấn tú của cậu thoắt cái vặn vẹo, giận dữ xô hắn vào tường, trừng đến đỏ mắt: “Anh ấy ở đâu! Mày đã làm gì anh ấy rồi!”
Thẩm Mộ híp mắt lại, nhận ra người trước mắt là tình nhân nhỏ mà mình vừa nhắc đến thì một nỗi hận bỗng bừng lên trong lòng: “Ai bảo mày đến đây?”
Cậu không nói nhảm với hắn nữa, đẩy người ra rồi xông vào phòng trong – hình ảnh đập vào mắt làm cậu ngây ngẩn cả người.
Người cậu yêu đang nằm kia, thân trên bị lột trần đã đầy ứ dấu hôn, quần cũng sắp bị tụt xuống, tay chân thì bị còng vào bốn góc giường. Thấy cậu, anh vội hô lên: “Thẩm Duy Thần! Cứu tôi với!”
Cậu vẫn đứng đờ ra đấy, đầu óc đã quay cuồng như sắp nổ tung. Lần đầu cậu còn ngăn không cho Thẩm Mộ xâm phạm anh được, thế còn lần này thì sao? Nếu anh ấy thực sự, thực sự bị…. Cậu nhất định sẽ giết thằng đó!
Thấy cậu như thế, anh lập tức đoán được cậu đang nghĩ gì: “Tôi vẫn chưa bị làm gì cả, mau cởi khóa ra đã!”
Nghe vậy, người cậu lập tức nhũn ra – thật may là chưa sao cả… Nhưng kể cả thế, cậu vẫn khó mà chịu được cảnh tượng trước mặt. Nén cơn giận xuống, cậu quay lại nhìn người đàn ông có khuôn mặt quen thuộc kia, gằn từng chữ một: “Đưa chìa khóa đây.”
Thẩm Mộ hoàn toàn chẳng coi thằng nhóc hai mươi tuổi này ra cái thá gì: “Mày là ai mà ra lệnh cho tao?”
Cậu siết chặt nắm đấm: “Chìa khóa đâu?”
“Tao đã nói rồi, mày không có tư cách ra lệnh cho tao!”
Nói qua nói lại, cả hai người đều không che giấu sự phẫn nộ, hai đôi mắt đen kịt y hệt nhau cũng lóe ra sự ghen ghét.
Thẩm Duy Thần không nhịn nỗi nữa, vung tay dồn toàn lực đấm lên mặt đối phương: “Sao mày dám! Sao mày dám đụng vào anh ấy! Anh ấy là của tao! Tao muốn giết mày!”
Thẩm Mộ bị đánh bất ngờ, một bên má lập tức sưng phồng lên, cổ họng cũng hộc ra máu. Không để hắn nhổ máu trong miệng ra, cậu đã liên tiếp đá vào bụng hắn. Hắn lập tức phản kích, cầm lấy bình hoa đầu giường phi thẳng vào người cậu – dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng hàng ngày đã biến mất không tăm tích.
Đường Kiều quát to: “Cẩn thận!”
Thẩm Duy Thần linh hoạt tránh bình hoa đang phi tới. Dường như cả hai đã không còn lý trí – nói là đánh nhau, chi bằng nói họ đang giết nhau còn hơn, ra tay không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Căn phòng ngăn nắp thoáng chốc biến thành một mớ hỗn độn, nhưng cả hai đều không định dừng tay.
Đường Kiều vẫn đang bị trói trên giường thì gấp muốn chết – anh không quan tâm Thẩm Mộ sống chết thế nào, anh chỉ sợ Thẩm Duy Thần sẽ bị thương… Huống gì, Thẩm Mộ còn là…
Ưu thế tuổi trẻ cuối cùng cũng giúp cậu vật hắn xuống sàn, đấm liên tiếp vào mặt hắn. Thẩm Mộ đã kiệt sức, không còn hơi để chống trả nữa, bị cậu đấm cũng chỉ có thể chật vật tránh né.
Lúc này, cửa lại bị mở ra lần nữa, còn có cả tiếng chụp ảnh và đèn flash chói mắt.
Cả hai đồng thời dừng tay lại – chỉ thấy Thẩm Ngôn tây trang chỉn chu đang đứng ở cửa, phía sau gã là một người tay cầm camera.
“Vở kịch ba người thực sự hay lắm.” Gã vỗ tay bôm bốp, như thể đang tán thưởng bọn họ vậy: “Còn tuyệt hơn tôi nghĩ đấy.”
Đại não Thẩm Mộ hoạt động rất nhanh, chớp mắt đã hiểu được đang diễn ra chuyện gì, nhất thời biến sắc.
Gã đi đến trước hắn rồi ngồi xổm xuống, thấy hắn máu me đầy mặt thì lắc đầu thở dài: “Sao Tiểu Mộ lại thành ra thế này rồi? Chú đây rất thương cháu đó.” Miệng nói vậy, nhưng mắt gã lại toàn là ý cười.
“T.h.ẩ.m N.g.ô.n.” Thẩm Mộ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn lại chằng còn sức để nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
“…Tam gia? Sao chú lại…”
Gã vỗ vỗ vai Thẩm Duy Thần: “Làm gì thì cũng nhẹ tay một chút, dù sao thì…” Gã dừng lại, nhìn về phía Đường Kiều đang nằm trên giường rồi mỉm cười: “Nó cũng là cha của cháu.”
Đường Kiều chợt thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh nhắm mắt lại, không nỡ nhìn biểu cảm của cậu lúc này.
Thẩm Duy Thần mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn người đang bị mình đè dưới thân, tim như vọt lên tận họng: “…Cha?”
Nhưng Thẩm Mộ chỉ nhíu mày, thừa dịp cậu lơ là mà đẩy cậu ra rồi lồm cồm đứng dậy: “Cái cớ này nực cười quá, chú ạ.” Nếu có đứa con lớn bằng này thì hắn đã biết từ lâu rồi, huống gì – nhìn vào mặt cậu thì biết – hắn vẫn luôn không có hứng thú với gái Tây.
Như đã sớm đoán được phản ứng của họ, Thẩm Ngôn chỉ cười nhạt, nói: “Không tin à? Không tin thì hỏi Đường Kiều đi – có lẽ nó là người duy nhất biết rõ mọi chuyện đấy.”
Hai người lập tức quay sang anh. Toàn thân anh gần như là không mặc gì, trên người còn rải đầy vết tích mờ ám – bị nhìn chằm chằm dưới tình trạng như vậy làm anh chỉ hận không thể chết luôn cho rồi.
Thẩm Duy Thần thất thểu đến bên giường, nắm lấy tay anh, mạnh đến độ khớp xương vang lên kèn kẹt: “Tam gia… nói thật sao?”
Anh từ từ mở mắt, nhìn vẻ mịt mờ mất phương hướng trên mặt cậu thì lòng đau thắt lại, nhẹ giọng nói: “…Cởi khóa cho tôi đã.”
“A, đúng rồi… Anh chờ một chút, em làm ngay đây…” Cậu phản ứng rất chậm chạp, quay lại nhìn Thẩm Mộ.
“Đây.” Người đứng cạnh Thẩm Ngôn đưa cho gã một cái chìa khóa, gã liền đi tới, cúi xuống mở khóa cho anh.
Anh nói nhỏ bên tai gã: “Triệu Lan Chi đâu?”
Gã cười: “Em ấy đang hưởng thụ món quà của tôi – đang tắm nắng ở Nam Bán cầu rồi.”
Anh thở dài: “Tất cả đều do chú sắp xếp.”
Gã không nói gì nữa.
“Chú đã phá hủy Thẩm Mộ hoàn toàn, nay đến cả Thẩm Duy Thần cũng không tha ư?” Anh hỏi, giọng nhỏ đến mức chỉ mình gã là nghe thấy được.
Rắc một tiếng, còng ở hai tay anh đã được tháo ra: “Thứ gì trên đời có thể lợi dụng được thì cứ lợi dụng thôi. Đạt được mục đích rồi…” Gã ném cái khóa đi: “Thì đá đi là được.”
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhìn anh từ trên cao xuống: “Mấy hôm nay em sống vui lắm nhỉ? Tình nhân nhỏ bé của em có làm em thỏa mãn không?”
Anh hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể cứng đờ nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt. Vẻ mặt hắn vừa lạnh lùng vừa cao ngạo tựa ác quỷ, đôi mắt đen nhánh sâu như nước, làm anh như rơi vào hầm băng.
Anh vô thức giằng tay khỏi còng sắt – anh biết làm thế là vô nghĩa, nhưng vẫn theo bản năng làm vậy.
Hắn lạnh nhạt liếc qua cổ tay đã bị ma sát đến đỏ bừng của anh: “Tốt nhất là em đừng có nhúc nhích. Dù cái còng này chỉ là đồ chơi tình thú của nhà hàng, nhưng không ai chắc là nó không làm em bị thương đâu.”
Anh lại không nghĩ hắn sẽ làm gì mình thật. Mấy năm nay anh hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn, nếu hắn muốn làm gì thật thì đã làm từ lâu… Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra trong WC ở NY, da đầu anh lại run lên, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Rốt cục là anh muốn làm gì?”
“Anh nhớ mình đã nói là, nếu em muốn chạy khỏi anh… thì phải chịu trừng phạt.” Trong giọng nói dịu dàng giả tạo của hắn đã ẩn thêm áp lực vô hình.
Thấy hắn ngồi xuống, anh liền quay đầu sang – tim anh run lên khi đụng phải đôi mắt tối đen như mực đó, liền vội ngoảnh đi. Nhưng ngay lập tức, cằm anh đã bị một lực lớn nắm lấy, xoay mạnh lại.
Đường Kiều tức đến độ trán nổi gân xanh, nhưng vẫn cố dằn giọng xuống: “Buông tôi ra trước đã, có gì thì bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện sau.”
Khóe môi hắn giật giật rồi bật cười: “Em nghĩ giờ em có tư cách làm thế chắc?”
“Lần này tôi về là vì chuyện quan trọng thật.” Anh cố gắng giải thích: “Hơn nữa, chính anh đã đồng ý cho tôi nghỉ rồi!”
“Anh cho em nghỉ là để dưỡng bệnh cho tốt, chứ không phải để đi tìm tình nhân!”
Cái cách hắn gọi Thẩm Duy Thần làm anh khó chịu, vô thức phản bác: “Cậu ấy không phải tình nhân gì cả, cậu ấy… là người quan trọng nhất của tôi.”
Đồng tử của hắn chợt co rút mạnh. Nếu có cái gương ở đây, nhất định hắn sẽ thấy gương mặt mình đã méo vẹo vì tức – rất hiếm khi hắn bị mất không chế, nhưng người đàn ông đang nằm trước mắt hắn này lại có thể dễ dàng chạm vào điểm mấu chốt của hắn hết lần này đến lần khác.
Thẩm Mộ từ từ ghé sát vào mặt Đường Kiều. Một cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng anh, nhưng chưa kịp phản ứng thì hắn đã đột ngột cúi xuống, chiếm lấy môi anh.
Đường Kiều trợn tròn mắt, đơ người nhìn hắn nhẹ nhàng ma sát môi mình, rồi chậm rãi mà kiên quyết cạy mở hàm răng, đầu lưỡi trơn trượt lập tức xộc đến, không ngừng mút mát, dò xét trên dưới, không để lại một góc nhỏ nào.
Anh đột nhiên hiểu hắn muốn làm gì.
Mãi một lúc lâu sau, Thẩm Mộ mới ngồi thẳng dậy, liếm liếm khóe miệng, cười như không cười nói: “Mùi vị không tệ nhỉ.”
“…Anh không thể làm vậy.” Anh run giọng nói.
“Anh có thể chứ.”
Hắn cởi áo vest ra, rồi tháo từng nút áo sơ mi ra một – trong mắt Đường Kiều, động tác của hắn như là một pha quay chậm trong phim kinh dị ấy.
“Anh điên rồi!” Anh không thể kiềm chế nổi nữa, ra sức giật tay mình ra khỏi còng sắt, tiếng kim loại lách cách vang lên: “Thẩm Mộ! Anh là trai thẳng! Anh đã có vợ rồi! Anh quên rồi chắc?!”
“Anh không quên.” Hắn trèo lên giường, tách hai chân Đường Kiều ra để ở hai bên hông mình rồi thô lỗ xé toạc áo sơ mi trên người anh, cúi xuống gặm cắn ***g ngực đối phương, mãi đến lúc xương quai xanh của anh đã đầy kín dấu hôn thì mới chịu dừng lại.
Đường Kiều đã sợ đến phát điên rồi – dù kiếp trước anh và hắn đã ngủ với nhau bao nhiêu lần, thì sau khi đã trải qua vô số việc như thế, anh thực sự không thể chịu nổi việc thân cận với hắn nữa. Dù bản thân anh không có khái niệm gì về trinh tiết của đàn ông, hay trước Elvis anh đã có vô số bạn giường, thậm chí anh có thể tiếp nhận bất kỳ kẻ nào khác… chỉ trừ Thẩm Mộ là không được. Nếu thực sự bị hắn xâm phạm thì thà anh đi chết còn hơn!
Thẩm Mộ cởi hết áo anh ra rồi ôm lấy anh, thủ thỉ bảo: “Em lạnh lắm hả? Sao lại run rẩy thế này?”
“Anh…” Anh hoảng đến độ nói không nên lời: “Buông ra!”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Đã ăn nằm với vô số thằng rồi mà giờ cmn còn giả bộ ngây thơ với anh, em không thấy thế là buồn cười lắm hả?” Miệng nói, tay hắn lột nốt chiếc quần tây trên người anh.
Nhìn bộ phận sinh dục y hệt của mình ngay trước mắt, hắn hơi chần chừ rồi lấy bcs và dầu bôi trơn trong ngăn kéo ra, nhìn một lúc, cười nói: “Anh chưa bao giờ… dùng mấy thứ này đấy.”
“Dừng! Dừng lại!” Anh giãy dụa như cá chết: “Chúng ta đã có giao ước, anh quên rồi sao? Anh không thể chạm vào người tôi! Tôi chỉ cần làm việc cho anh là được!”
Hắn cười cười: “Em thực sự nghĩ, anh hy sinh nhiều như thế chỉ là để em thay thế Đường Hoài Chương làm việc cho anh thôi sao? Năng lực của em đúng là không tệ, nhưng mà, thứ anh thực sự muốn chỉ là có em ở bên mà thôi.”
“Anh làm thế này để làm gì! Cơ bản là anh không thích đàn ông!”
Mắt hắn tối sầm lại: “Anh vẫn luôn suy tính thiệt hơn, nhưng giờ thì anh không muốn nghĩ nữa. Anh chỉ muốn làm theo bản năng!”
Đúng lúc này, một tiếng Tích đột ngột vang lên – cửa mở rồi! Nhưng ở cửa còn móc khóa chống trộm, nên người ngoài cửa húc vào mãi mà vẫn không mở được.
Đó là Thẩm Duy Thần! Trực giác nói cho Đường Kiều biết, là Duy Thần của anh! Anh gắng sức gào thật lớn: “Thẩm Duy Thần!”
Anh biết, nhất định là cậu đến cứu anh!
Thẩm Mộ trầm mặt xuống, từ từ đứng dậy khỏi người Đường Kiều.
Hắn vừa mở cửa ra, Thẩm Duy Thần đã vọt vào như một con báo. Thấy hắn nửa thân trên để trần, khuôn mặt tuấn tú của cậu thoắt cái vặn vẹo, giận dữ xô hắn vào tường, trừng đến đỏ mắt: “Anh ấy ở đâu! Mày đã làm gì anh ấy rồi!”
Thẩm Mộ híp mắt lại, nhận ra người trước mắt là tình nhân nhỏ mà mình vừa nhắc đến thì một nỗi hận bỗng bừng lên trong lòng: “Ai bảo mày đến đây?”
Cậu không nói nhảm với hắn nữa, đẩy người ra rồi xông vào phòng trong – hình ảnh đập vào mắt làm cậu ngây ngẩn cả người.
Người cậu yêu đang nằm kia, thân trên bị lột trần đã đầy ứ dấu hôn, quần cũng sắp bị tụt xuống, tay chân thì bị còng vào bốn góc giường. Thấy cậu, anh vội hô lên: “Thẩm Duy Thần! Cứu tôi với!”
Cậu vẫn đứng đờ ra đấy, đầu óc đã quay cuồng như sắp nổ tung. Lần đầu cậu còn ngăn không cho Thẩm Mộ xâm phạm anh được, thế còn lần này thì sao? Nếu anh ấy thực sự, thực sự bị…. Cậu nhất định sẽ giết thằng đó!
Thấy cậu như thế, anh lập tức đoán được cậu đang nghĩ gì: “Tôi vẫn chưa bị làm gì cả, mau cởi khóa ra đã!”
Nghe vậy, người cậu lập tức nhũn ra – thật may là chưa sao cả… Nhưng kể cả thế, cậu vẫn khó mà chịu được cảnh tượng trước mặt. Nén cơn giận xuống, cậu quay lại nhìn người đàn ông có khuôn mặt quen thuộc kia, gằn từng chữ một: “Đưa chìa khóa đây.”
Thẩm Mộ hoàn toàn chẳng coi thằng nhóc hai mươi tuổi này ra cái thá gì: “Mày là ai mà ra lệnh cho tao?”
Cậu siết chặt nắm đấm: “Chìa khóa đâu?”
“Tao đã nói rồi, mày không có tư cách ra lệnh cho tao!”
Nói qua nói lại, cả hai người đều không che giấu sự phẫn nộ, hai đôi mắt đen kịt y hệt nhau cũng lóe ra sự ghen ghét.
Thẩm Duy Thần không nhịn nỗi nữa, vung tay dồn toàn lực đấm lên mặt đối phương: “Sao mày dám! Sao mày dám đụng vào anh ấy! Anh ấy là của tao! Tao muốn giết mày!”
Thẩm Mộ bị đánh bất ngờ, một bên má lập tức sưng phồng lên, cổ họng cũng hộc ra máu. Không để hắn nhổ máu trong miệng ra, cậu đã liên tiếp đá vào bụng hắn. Hắn lập tức phản kích, cầm lấy bình hoa đầu giường phi thẳng vào người cậu – dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng hàng ngày đã biến mất không tăm tích.
Đường Kiều quát to: “Cẩn thận!”
Thẩm Duy Thần linh hoạt tránh bình hoa đang phi tới. Dường như cả hai đã không còn lý trí – nói là đánh nhau, chi bằng nói họ đang giết nhau còn hơn, ra tay không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Căn phòng ngăn nắp thoáng chốc biến thành một mớ hỗn độn, nhưng cả hai đều không định dừng tay.
Đường Kiều vẫn đang bị trói trên giường thì gấp muốn chết – anh không quan tâm Thẩm Mộ sống chết thế nào, anh chỉ sợ Thẩm Duy Thần sẽ bị thương… Huống gì, Thẩm Mộ còn là…
Ưu thế tuổi trẻ cuối cùng cũng giúp cậu vật hắn xuống sàn, đấm liên tiếp vào mặt hắn. Thẩm Mộ đã kiệt sức, không còn hơi để chống trả nữa, bị cậu đấm cũng chỉ có thể chật vật tránh né.
Lúc này, cửa lại bị mở ra lần nữa, còn có cả tiếng chụp ảnh và đèn flash chói mắt.
Cả hai đồng thời dừng tay lại – chỉ thấy Thẩm Ngôn tây trang chỉn chu đang đứng ở cửa, phía sau gã là một người tay cầm camera.
“Vở kịch ba người thực sự hay lắm.” Gã vỗ tay bôm bốp, như thể đang tán thưởng bọn họ vậy: “Còn tuyệt hơn tôi nghĩ đấy.”
Đại não Thẩm Mộ hoạt động rất nhanh, chớp mắt đã hiểu được đang diễn ra chuyện gì, nhất thời biến sắc.
Gã đi đến trước hắn rồi ngồi xổm xuống, thấy hắn máu me đầy mặt thì lắc đầu thở dài: “Sao Tiểu Mộ lại thành ra thế này rồi? Chú đây rất thương cháu đó.” Miệng nói vậy, nhưng mắt gã lại toàn là ý cười.
“T.h.ẩ.m N.g.ô.n.” Thẩm Mộ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn lại chằng còn sức để nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
“…Tam gia? Sao chú lại…”
Gã vỗ vỗ vai Thẩm Duy Thần: “Làm gì thì cũng nhẹ tay một chút, dù sao thì…” Gã dừng lại, nhìn về phía Đường Kiều đang nằm trên giường rồi mỉm cười: “Nó cũng là cha của cháu.”
Đường Kiều chợt thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh nhắm mắt lại, không nỡ nhìn biểu cảm của cậu lúc này.
Thẩm Duy Thần mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn người đang bị mình đè dưới thân, tim như vọt lên tận họng: “…Cha?”
Nhưng Thẩm Mộ chỉ nhíu mày, thừa dịp cậu lơ là mà đẩy cậu ra rồi lồm cồm đứng dậy: “Cái cớ này nực cười quá, chú ạ.” Nếu có đứa con lớn bằng này thì hắn đã biết từ lâu rồi, huống gì – nhìn vào mặt cậu thì biết – hắn vẫn luôn không có hứng thú với gái Tây.
Như đã sớm đoán được phản ứng của họ, Thẩm Ngôn chỉ cười nhạt, nói: “Không tin à? Không tin thì hỏi Đường Kiều đi – có lẽ nó là người duy nhất biết rõ mọi chuyện đấy.”
Hai người lập tức quay sang anh. Toàn thân anh gần như là không mặc gì, trên người còn rải đầy vết tích mờ ám – bị nhìn chằm chằm dưới tình trạng như vậy làm anh chỉ hận không thể chết luôn cho rồi.
Thẩm Duy Thần thất thểu đến bên giường, nắm lấy tay anh, mạnh đến độ khớp xương vang lên kèn kẹt: “Tam gia… nói thật sao?”
Anh từ từ mở mắt, nhìn vẻ mịt mờ mất phương hướng trên mặt cậu thì lòng đau thắt lại, nhẹ giọng nói: “…Cởi khóa cho tôi đã.”
“A, đúng rồi… Anh chờ một chút, em làm ngay đây…” Cậu phản ứng rất chậm chạp, quay lại nhìn Thẩm Mộ.
“Đây.” Người đứng cạnh Thẩm Ngôn đưa cho gã một cái chìa khóa, gã liền đi tới, cúi xuống mở khóa cho anh.
Anh nói nhỏ bên tai gã: “Triệu Lan Chi đâu?”
Gã cười: “Em ấy đang hưởng thụ món quà của tôi – đang tắm nắng ở Nam Bán cầu rồi.”
Anh thở dài: “Tất cả đều do chú sắp xếp.”
Gã không nói gì nữa.
“Chú đã phá hủy Thẩm Mộ hoàn toàn, nay đến cả Thẩm Duy Thần cũng không tha ư?” Anh hỏi, giọng nhỏ đến mức chỉ mình gã là nghe thấy được.
Rắc một tiếng, còng ở hai tay anh đã được tháo ra: “Thứ gì trên đời có thể lợi dụng được thì cứ lợi dụng thôi. Đạt được mục đích rồi…” Gã ném cái khóa đi: “Thì đá đi là được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook