Tra Công Chi Tử
-
Chương 40
Từng làm bác sĩ nên Đường Kiều có thể nhìn ra – kiểu đau bụng của Đào Phi không phải là đau bụng bình thường, liền ôm cô chạy thẳng đến bệnh viện.
Lúc giao cô cho bác sĩ, cô đã đau đến không nói nổi thành lời, mồ hôi chảy ròng trên gương mặt tái nhợt. Anh vội hỏi bác sĩ, nhưng người ta chỉ nói phải kiểm tra thêm mới có thể khẳng định được.
Trước khi vào phòng cấp cứu, cô run run móc điện thoại ra đưa cho anh: “Nếu, nếu Duy Thần có gọi tới… nhờ em nói với nó là cô đang tăng ca. Cô không muốn thằng bé phải lo lắng.”
Anh nhận lấy di động, nhìn vào tay cô – không biết tự bao giờ, tay cô đã gầy đến mức chỉ còn là da bọc xương. Lòng anh khẽ run lên, một cảm giác bất an mơ hồ xuất hiện.
Trong lúc phẫu thuật đang được tiến hành, đúng là Thẩm Duy Thần có gọi đến – chắc là lúc về nhà thấy phòng bếp bày bừa lộn xộn, cậu cũng giật mình lắm. Do dự một chốc, anh vẫn quyết định cúp máy rồi nhắn cho cậu một cái tin —
— “Mẹ đang tăng ca, không tiện nghe máy.”
Cậu rep lại rất nhanh — “Dạ, mẹ đi về nhớ cẩn thận nhé.”
Anh để điện thoại của cô thành chế độ im lặng. Ngồi trên ghế dài trong phòng chờ, quanh mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, xung quanh là kẻ đến người đi – cảnh tượng này, sao lại quen thuộc đến thế…
Một cái bóng trắng lọt vào tầm mắt anh: “Xin hỏi, cậu là người nhà của bệnh nhân Đào Phi phải không?”
“Vâng… à mà không phải.”
Bác sĩ cau mày lại: “Thế là phải hay không?”
Anh hít sâu một hơi: “Cứ coi như là thế đi. Bây giờ cô ấy sao rồi ạ?”
Gương mặt ông không có biểu tình gì: “Theo tôi vào phòng làm việc.”
Ngồi ở ghế đối diện bàn làm việc của bác sĩ, Đường Kiều nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nghe bất cứ chuyện gì.
“Tôi rất tiếc khi phải thông báo,” Ông chống hai tay trên bàn, nhìn thẳng vào anh: “Cô ấy bị ung thư tuyến tụy.”
Anh gật đầu, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: “Còn chữa được không?”
“Nếu phối hợp điều trị thì còn nhiều nhất là… nửa năm nữa.”
—
Lúc Đường Kiều đi vào phòng bệnh của Đào Phi thì cô đã đỡ đau hơn nhiều, sắc mặt cũng dễ chịu hơn. Thấy anh đến, cô vội hỏi: “Không phải chuyện lớn chứ?”
Cổ họng anh như bị mắc một cành gai, há há miệng nhưng không thốt nên lời.
Dường như cô không nhận ra, vẫn nói liên miên không dứt: “Tốt nhất là đừng có chuyện gì. Cô phải về nhà nhanh thôi, kẻo thằng bé lại lo lắng.”
Anh đè hai vai cô lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, giọng nói khàn khàn bất thường: “Cô.”
Đào Phi sửng sốt, khóe miệng run rẩy: “Không có chuyện gì mà, đúng không? Chỉ là đau bụng bình thường thôi, sao em lại…”
Đường Kiều không biết có nên nói thật với cô không. Loại chuyện thế này, thường thì bác sĩ sẽ thông báo với người nhà bệnh nhân, nhưng người nhà của cô – trừ đứa con còn vị thành niên ra – thì chỉ còn mẹ và anh trai ở quê. Mà hai người đó trong ấn tượng của anh thì đúng là…
Anh gượng cười, buông vai cô ra: “Chưa có kết quả xét nghiệm mà, nên cô cứ…”
Cô vội giật lấy tay anh: “Đường Kiều, cô không phải là kẻ ngốc. Em cứ nói cho cô đi, còn loại khổ nào… mà cô không chịu nổi nữa chứ.”
Anh nhìn vào mắt cô. Tháng năm qua đã để lại bao nhiêu vết tích của sự nhọc nhằn trên gương mặt ấy – không biết tự bao giờ, cô đã trở thành một người phụ nữ trung niên bình thường, chẳng còn đâu dáng vẻ của thiếu nữ xinh đẹp năm đó. Chẳng qua chỉ là một lần phạm lỗi của tuổi trẻ, nhưng hậu quả lại là nửa đời sau cô đơn. Làm mẹ đơn thân – bốn chữ tưởng như đơn giản ấy lại hàm chứa biết bao nhiêu gian khổ mà trừ chính bản thân cô ra, có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được.
Mà anh, cũng chỉ được chứng kiến một góc nhỏ trong đó mà thôi.
Anh thấy cô kiên quyết muốn sinh đứa bé trong bụng ra, nuốt nước mắt vào trong mà nhẫn nhịn sự khinh bỉ của mẹ ruột, sự nhục mạ của chòm xóm xung quanh. Anh biết cô làm việc quần quật, cả năm không dám nghỉ ngơi, mãi đến giờ còn chưa từng mua cho mình một bộ quần áo mới. Anh nghe cô kể về sự ưu tú của đứa con trai, trong mắt là sự tự hào và niềm mơ ước tràn đầy…
Anh vẫn nghĩ cô vừa yếu đuối vừa cô chấp, nhưng giờ anh mới hiểu được – người phụ nữ bất hạnh này đã bị cuộc sống khắc nghiệt mài mòn đến độ phải kiên cường chấp nhận tất cả, dù sao thì trừ việc chấp nhận ra, cô cũng chẳng làm được gì hơn. Cô không thể trốn tránh, vì nếu cô bỏ cuộc thì con cô phải làm sao bây giờ?
Mũi anh cay cay, không để ý đến móng tay cô đã ghim thật sâu vào cánh tay mình.
“…Là ung thư tuyến tụy.”
Hai mắt cô mê mang: “Giai đoạn cuối?”
Anh không nói gì.
Tay cô vô lực buông thõng xuống. Cô im lặng một lúc, cố sức chớp mắt, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn mờ mịt như vậy: “Cô còn bao nhiêu thời gian?”
“Nếu phối hợp trị liệu thì có khả năng chữa khỏi, nên cô không thể bỏ cuộc được.”
Khóe môi cô giật giật: “Lời nói dối này, chính em có tin được không?”
“Cô!” Anh vội nói: “Cô nhất định phải tin vào kỳ tích!”
Cô chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống. Cô cuộn tròn người lại, hai tay ôm lấy đầu gối mình: “Kỳ tích được gọi là kỳ tích, vì nó sẽ không dễ dàng xảy ra với bất kỳ ai.”
Anh ôm lấy cô, thanh âm nghẹn ngào: “Cô…”
Đào Phi nắm chặt lấy góc áo anh. Dù ở thời điểm gian nan nhất, cô cũng chưa từng khóc đến thế này: “Đường Kiều, mau cứu cô với! Cô không muốn chết… Cứu cô, cứu cô đi mà…”
Trái tim anh co thắt từng đợt. Rõ ràng chỉ là một câu an ủi vô cùng đơn giản Cô sẽ không chết đâu, nhưng anh lại không thể nói ra miệng được, vì chính anh cũng biết, lời nói dối thiện ý ấy… là bất lực đến thế nào.
Suốt tối hôm đó, anh vẫn ở bên cạnh cô. Cô vẫn không ngừng khóc, đến cuối cùng là nấc lên không thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Thậm chí anh còn không nỡ nhìn thẳng vào cô, chỉ ôm lấy cô vào lòng mình, để mặc nước mắt cô thấm ướt áo.
Xuyên qua ô cửa sổ, anh nhìn thấy bầu trời bao la ngoài kia dần dần tối sẫm lại đến khoảnh khắc không gian tối nhất thì bỗng nhiên – trời hửng sáng.
—
Chờ Đào Phi ổn định lại cảm xúc, Đường Kiều liền gọi bác sĩ trị liệu đến cho cô. Câu đầu tiên cô hỏi người ta là: “Nếu phối hợp trị liệu thì bắt buộc phải nằm viện sao?”
“Không, nếu cô muốn điều trị ở nhà thì chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, định kỳ đến đây kiểm tra và làm hóa xạ trị là được.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Nhất định không được cho thằng bé biết chuyện… Chưa đầy năm nữa là nó thi tốt nghiệp rồi, mình không thể làm ảnh hưởng đến nó…”
Bác sĩ dặn dò: “Nhưng ở nhà nhất định phải chú ý – không thể để mệt, hàng ngày phải uống thuốc đúng giờ!”
Cô gật đầu: “Vâng.”
Lúc nhìn thấy hóa đơn tiền thuốc, Đào Phi quả thực không dám tin vào hai mắt mình, lắp bắp hỏi bác sĩ: “Cái này… có thể giảm giá không vậy?”
Đường Kiều nói: “Để em trả cho.”
“Nhưng…”
Anh cười cười trấn an: “Cô đừng lo về tiền nữa. Duy Thần có tiền đồ như thế, để sau này nó trả em cả vốn lẫn lãi là được.”
Nhắc đến con trai, cô không nhịn được mà lặp lại lần nữa: “Chuyện cô bị bệnh nhất định không thể nói với nó!”
Anh thở dài: “Cô nghĩ ta có thể gạt nó mãi à? Nhất là việc cô không thể đi làm được nữa.”
Cô hơi do dự: “Vậy thì..”
Anh nghĩ một lúc, nói: “Em sẽ định kỳ đưa cô đến viện, thời gian còn lại…” Ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Cô cứ làm chuyện gì mình muốn đi.”
Cô sửng sốt: “Chuyện cô muốn?”
“Phải, là những gì cô hằng mong muốn. Buông tất cả phiền não ra. Ở nhà cũng được, đi du lịch cũng được, bất kỳ chuyện gì làm cô thoải mái vui vẻ, cô cứ tự do làm hết đi.”
—
Lúc Đường Kiều đưa Đào Phi về nhà, Thẩm Duy Thần lập tức chạy ra đón. Vẻ mặt cậu vốn rất mệt mỏi, thấy anh đến thì cứng người lại, một lúc sau mới hỏi cô: “Mẹ, đêm qua mẹ đi đâu vậy? Điện thoại cũng không gọi được?”
Câu trả lời vốn đã chuẩn bị tốt nay lại vì thấy con trai mà mắc nghẹn ở cổ họng, không thể thốt thành lời. Nước mắt suýt nữa rơi xuống, cô vội quay mặt đi, đánh trống lảng: “Con vẫn chưa ăn gì à? Để mẹ đi nấu.”
Cậu hơi nhăn mày lại: “Mẹ…”
“Thẩm Duy Thần.” Anh lên tiếng: “Đêm qua mẹ cháu tăng ca cả đêm hôm nay tình cờ gặp chú trên đường nên mới để chú đưa về.”
Rõ ràng là cậu không tin lời anh nói: “Cháu không biết là công việc của mẹ cháu yêu cầu phải trực đêm đấy.”
Cô cố nén nước mắt xuống: “Thỉnh thoảng có việc đột xuất mà con. Thôi thôi, con muốn ăn gì nào?”
Cậu nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn sang anh, thản nhiên đáp: “Mẹ không sao là được rồi ạ. Con đi học đây.”
Anh nói: “Để chú đưa cháu đi.”
“Thôi ạ.” Cậu cười: “Làm phiền chú lắm.”
—
Lần đầu Đào Phi đi hóa trị, Đường Kiều ở bên cạnh cô từ đầu đến cuối. Lúc làm xong đi ra, sắc mặt cô cực kỳ tệ, hộ sĩ còn nói – hai giờ sau khi làm hóa trị sẽ xảy ra phản ứng nôn mửa, phải chuyện bị trước tinh thần.
Để cô nghỉ ngơi vài ngày rồi, anh liền quyết định đưa cô đi dạo phố, mua thêm ít quần áo. Kể ra cũng lạ – thường thì anh hay dạo phố với Thẩm Duy Thần, còn với Đào Phi thì anh chỉ gặp cô ở nhà trọ hay chỗ cô làm việc thôi.
Cô không hiểu: “Tự dưng đưa cô đi dạo phố làm gì?”
Anh cười đáp: “Không phải dạo phố, mà là hẹn hò. Gần hai mươi năm rồi cô chưa hẹn hò với ai phải không?”
Cô không nói gì, khóe mắt ửng đỏ.
Hôm hẹn hò, anh còn cố ý đến đón cô bằng một chiếc xe đỏ rực. Sắc mặt cô nhìn đã tốt hơn trước nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn chẳng khác nào một người phụ nữ trung niên bình thường, thế mà anh lại đưa cô đến một nhà hàng sang trọng.
Cô rất ít khi đến mấy nơi như thế này, thành ra động tác ăn cơm khá là lóng ngóng. Hơn nữa, bộ quần áo cô đang mặc lại chẳng ăn nhập gì với xung quanh, làm cô càng thêm xấu hổ. Nhìn Đường Kiều trước mắt giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất quý tộc mê người, cô lại nhớ đến một buổi tối của bao nhiêu năm về trước – cô cũng ngồi ở một nơi sang trọng như hôm nay, cùng với một người đàn ông mà biết bao cô gái khác phải ngưỡng mộ.
Ăn xong, Đường Kiều dẫn cô đến một trung tâm thương mại gần đó. Cô không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa đến những nơi như thế, đứng trước một shop quần áo mà cứ tần ngần mãi không dám vào.
“Không vào xem hả?” Anh hỏi.
“Không, cô không hợp.. với những thứ đó.”
“Sao lại thế? Cô còn chưa bốn mươi cơ mà, hơn nữa, phụ nữ ở độ tuổi nào cũng có quyền làm đẹp.” Anh chớp chớp mắt: “Tuy em không thích phụ nữ, nhưng em phải thừa nhận rằng – phần đa phụ nữ đều rất hấp dẫn đấy.”
Cô lắc đầu cười, đi qua từng cửa hàng một, đột nhiên dừng bước.
Đó là một tiệm áo cưới – trong tủ kính là một chiếc váy cưới trắng thuần, bồng bềnh thuần khiết, đẹp đến độ làm người như ngừng thở. Cô đứng ngẩn ra một lúc, nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới ấy, như đang nhìn vào một giấc mơ xa xôi mà mình vĩnh viễn không thể chạm vào.
Mỗi cô gái đều có giấc mơ về một chiếc váy cưới – một chiếc váy cưới trắng muốt, cổ điển và phiêu bồng.
Đường Kiều nhẹ giọng hỏi: “Vào thử nhé?”
“Cô á?” Cô cụp mắt xuống: “Hay là thôi đi, cô cũng có kết hôn đâu…”
Anh nắm tay cô, bước vào cửa hàng: “Không phải suýt chút nữa cô đã kết hôn với em đấy à? Đi nào, thử thôi.”
Đào Phi ngơ ra, để mặc anh kéo vào trong. Một đám nhân viên xông tới, cô bị vây quanh mà bối rối không biết phải làm gì. Anh cười nói: “Vị hôn thê của tôi muốn chọn một bộ váy.”
“Vâng, xin hỏi ngài muốn loại váy thế nào ạ? Ở đây chúng tôi có rất nhiều mẫu mã…”
Anh chỉ vào một chiếc đơn giản nhất, loại có phần đuôi váy thật dài phía sau: “Cái này là được rồi.”
Cô gái mỉm cười với Đào Phi: “Hôn phu của chị thật tinh mắt, bộ váy này thực sự rất hợp với chị đấy ạ.”
Cô cực kỳ bất an, nhấp nhổm nói: “Thôi, hay là thôi đi…”
Anh nhướn mày lên: “Sao lại thôi?”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có mua đâu mà…”
“Ai bảo là không mua?” Anh cười cười, nói với nữ nhân viên: “Phiền cô dẫn cô ấy đi trang điểm nhé.”
Thay đồ rồi trang điểm, anh ngồi đợi đến hơn một giờ mà vẫn chưa xong.
Cuối cùng, tấm màn trắng cũng được vén lên – Đào Phi một thân thuần trắng xuất hiện trước mắt Đường Kiều. Mái tóc dài đến eo được vấn lên, tấm sa mỏng buông sau người, trên tay cô là một bó hoa bách hợp trắng muốt. Trong chớp mắt, cô lại trở về là thiếu nữ xinh đẹp của mười bảy năm trước đây, với làn da trắng nõn và má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt linh động chớp chớp, mang theo nỗi sợ sệt và bất an: “Có phải là… rất kỳ cục không?”
“Không mà.” Anh khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cô đẹp lắm.”
Nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên cô muốn khóc.
Cô cũng từng mơ mộng chứ.
Mơ được trở thành cô dâu đẹp nhất thế gian này.
ung thư tuyến tụy: xảy ra khi các tế bào trong tuyến tụy, một cơ quan nằm sau dạ dày, bắt đầu sinh sôi khỏi tầm kiểm soát và tạo thành một khối u. Vào 2012, ung thư tuyến tụy tất cả các loại là nguyên nhân phổ biến thứ bảy gây chết do ung thư, dẫn đến 330.000 ca tử vong trên toàn cầu (nguồn: Wiki.)
Lúc giao cô cho bác sĩ, cô đã đau đến không nói nổi thành lời, mồ hôi chảy ròng trên gương mặt tái nhợt. Anh vội hỏi bác sĩ, nhưng người ta chỉ nói phải kiểm tra thêm mới có thể khẳng định được.
Trước khi vào phòng cấp cứu, cô run run móc điện thoại ra đưa cho anh: “Nếu, nếu Duy Thần có gọi tới… nhờ em nói với nó là cô đang tăng ca. Cô không muốn thằng bé phải lo lắng.”
Anh nhận lấy di động, nhìn vào tay cô – không biết tự bao giờ, tay cô đã gầy đến mức chỉ còn là da bọc xương. Lòng anh khẽ run lên, một cảm giác bất an mơ hồ xuất hiện.
Trong lúc phẫu thuật đang được tiến hành, đúng là Thẩm Duy Thần có gọi đến – chắc là lúc về nhà thấy phòng bếp bày bừa lộn xộn, cậu cũng giật mình lắm. Do dự một chốc, anh vẫn quyết định cúp máy rồi nhắn cho cậu một cái tin —
— “Mẹ đang tăng ca, không tiện nghe máy.”
Cậu rep lại rất nhanh — “Dạ, mẹ đi về nhớ cẩn thận nhé.”
Anh để điện thoại của cô thành chế độ im lặng. Ngồi trên ghế dài trong phòng chờ, quanh mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, xung quanh là kẻ đến người đi – cảnh tượng này, sao lại quen thuộc đến thế…
Một cái bóng trắng lọt vào tầm mắt anh: “Xin hỏi, cậu là người nhà của bệnh nhân Đào Phi phải không?”
“Vâng… à mà không phải.”
Bác sĩ cau mày lại: “Thế là phải hay không?”
Anh hít sâu một hơi: “Cứ coi như là thế đi. Bây giờ cô ấy sao rồi ạ?”
Gương mặt ông không có biểu tình gì: “Theo tôi vào phòng làm việc.”
Ngồi ở ghế đối diện bàn làm việc của bác sĩ, Đường Kiều nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nghe bất cứ chuyện gì.
“Tôi rất tiếc khi phải thông báo,” Ông chống hai tay trên bàn, nhìn thẳng vào anh: “Cô ấy bị ung thư tuyến tụy.”
Anh gật đầu, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: “Còn chữa được không?”
“Nếu phối hợp điều trị thì còn nhiều nhất là… nửa năm nữa.”
—
Lúc Đường Kiều đi vào phòng bệnh của Đào Phi thì cô đã đỡ đau hơn nhiều, sắc mặt cũng dễ chịu hơn. Thấy anh đến, cô vội hỏi: “Không phải chuyện lớn chứ?”
Cổ họng anh như bị mắc một cành gai, há há miệng nhưng không thốt nên lời.
Dường như cô không nhận ra, vẫn nói liên miên không dứt: “Tốt nhất là đừng có chuyện gì. Cô phải về nhà nhanh thôi, kẻo thằng bé lại lo lắng.”
Anh đè hai vai cô lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, giọng nói khàn khàn bất thường: “Cô.”
Đào Phi sửng sốt, khóe miệng run rẩy: “Không có chuyện gì mà, đúng không? Chỉ là đau bụng bình thường thôi, sao em lại…”
Đường Kiều không biết có nên nói thật với cô không. Loại chuyện thế này, thường thì bác sĩ sẽ thông báo với người nhà bệnh nhân, nhưng người nhà của cô – trừ đứa con còn vị thành niên ra – thì chỉ còn mẹ và anh trai ở quê. Mà hai người đó trong ấn tượng của anh thì đúng là…
Anh gượng cười, buông vai cô ra: “Chưa có kết quả xét nghiệm mà, nên cô cứ…”
Cô vội giật lấy tay anh: “Đường Kiều, cô không phải là kẻ ngốc. Em cứ nói cho cô đi, còn loại khổ nào… mà cô không chịu nổi nữa chứ.”
Anh nhìn vào mắt cô. Tháng năm qua đã để lại bao nhiêu vết tích của sự nhọc nhằn trên gương mặt ấy – không biết tự bao giờ, cô đã trở thành một người phụ nữ trung niên bình thường, chẳng còn đâu dáng vẻ của thiếu nữ xinh đẹp năm đó. Chẳng qua chỉ là một lần phạm lỗi của tuổi trẻ, nhưng hậu quả lại là nửa đời sau cô đơn. Làm mẹ đơn thân – bốn chữ tưởng như đơn giản ấy lại hàm chứa biết bao nhiêu gian khổ mà trừ chính bản thân cô ra, có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được.
Mà anh, cũng chỉ được chứng kiến một góc nhỏ trong đó mà thôi.
Anh thấy cô kiên quyết muốn sinh đứa bé trong bụng ra, nuốt nước mắt vào trong mà nhẫn nhịn sự khinh bỉ của mẹ ruột, sự nhục mạ của chòm xóm xung quanh. Anh biết cô làm việc quần quật, cả năm không dám nghỉ ngơi, mãi đến giờ còn chưa từng mua cho mình một bộ quần áo mới. Anh nghe cô kể về sự ưu tú của đứa con trai, trong mắt là sự tự hào và niềm mơ ước tràn đầy…
Anh vẫn nghĩ cô vừa yếu đuối vừa cô chấp, nhưng giờ anh mới hiểu được – người phụ nữ bất hạnh này đã bị cuộc sống khắc nghiệt mài mòn đến độ phải kiên cường chấp nhận tất cả, dù sao thì trừ việc chấp nhận ra, cô cũng chẳng làm được gì hơn. Cô không thể trốn tránh, vì nếu cô bỏ cuộc thì con cô phải làm sao bây giờ?
Mũi anh cay cay, không để ý đến móng tay cô đã ghim thật sâu vào cánh tay mình.
“…Là ung thư tuyến tụy.”
Hai mắt cô mê mang: “Giai đoạn cuối?”
Anh không nói gì.
Tay cô vô lực buông thõng xuống. Cô im lặng một lúc, cố sức chớp mắt, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn mờ mịt như vậy: “Cô còn bao nhiêu thời gian?”
“Nếu phối hợp trị liệu thì có khả năng chữa khỏi, nên cô không thể bỏ cuộc được.”
Khóe môi cô giật giật: “Lời nói dối này, chính em có tin được không?”
“Cô!” Anh vội nói: “Cô nhất định phải tin vào kỳ tích!”
Cô chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống. Cô cuộn tròn người lại, hai tay ôm lấy đầu gối mình: “Kỳ tích được gọi là kỳ tích, vì nó sẽ không dễ dàng xảy ra với bất kỳ ai.”
Anh ôm lấy cô, thanh âm nghẹn ngào: “Cô…”
Đào Phi nắm chặt lấy góc áo anh. Dù ở thời điểm gian nan nhất, cô cũng chưa từng khóc đến thế này: “Đường Kiều, mau cứu cô với! Cô không muốn chết… Cứu cô, cứu cô đi mà…”
Trái tim anh co thắt từng đợt. Rõ ràng chỉ là một câu an ủi vô cùng đơn giản Cô sẽ không chết đâu, nhưng anh lại không thể nói ra miệng được, vì chính anh cũng biết, lời nói dối thiện ý ấy… là bất lực đến thế nào.
Suốt tối hôm đó, anh vẫn ở bên cạnh cô. Cô vẫn không ngừng khóc, đến cuối cùng là nấc lên không thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Thậm chí anh còn không nỡ nhìn thẳng vào cô, chỉ ôm lấy cô vào lòng mình, để mặc nước mắt cô thấm ướt áo.
Xuyên qua ô cửa sổ, anh nhìn thấy bầu trời bao la ngoài kia dần dần tối sẫm lại đến khoảnh khắc không gian tối nhất thì bỗng nhiên – trời hửng sáng.
—
Chờ Đào Phi ổn định lại cảm xúc, Đường Kiều liền gọi bác sĩ trị liệu đến cho cô. Câu đầu tiên cô hỏi người ta là: “Nếu phối hợp trị liệu thì bắt buộc phải nằm viện sao?”
“Không, nếu cô muốn điều trị ở nhà thì chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, định kỳ đến đây kiểm tra và làm hóa xạ trị là được.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Nhất định không được cho thằng bé biết chuyện… Chưa đầy năm nữa là nó thi tốt nghiệp rồi, mình không thể làm ảnh hưởng đến nó…”
Bác sĩ dặn dò: “Nhưng ở nhà nhất định phải chú ý – không thể để mệt, hàng ngày phải uống thuốc đúng giờ!”
Cô gật đầu: “Vâng.”
Lúc nhìn thấy hóa đơn tiền thuốc, Đào Phi quả thực không dám tin vào hai mắt mình, lắp bắp hỏi bác sĩ: “Cái này… có thể giảm giá không vậy?”
Đường Kiều nói: “Để em trả cho.”
“Nhưng…”
Anh cười cười trấn an: “Cô đừng lo về tiền nữa. Duy Thần có tiền đồ như thế, để sau này nó trả em cả vốn lẫn lãi là được.”
Nhắc đến con trai, cô không nhịn được mà lặp lại lần nữa: “Chuyện cô bị bệnh nhất định không thể nói với nó!”
Anh thở dài: “Cô nghĩ ta có thể gạt nó mãi à? Nhất là việc cô không thể đi làm được nữa.”
Cô hơi do dự: “Vậy thì..”
Anh nghĩ một lúc, nói: “Em sẽ định kỳ đưa cô đến viện, thời gian còn lại…” Ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Cô cứ làm chuyện gì mình muốn đi.”
Cô sửng sốt: “Chuyện cô muốn?”
“Phải, là những gì cô hằng mong muốn. Buông tất cả phiền não ra. Ở nhà cũng được, đi du lịch cũng được, bất kỳ chuyện gì làm cô thoải mái vui vẻ, cô cứ tự do làm hết đi.”
—
Lúc Đường Kiều đưa Đào Phi về nhà, Thẩm Duy Thần lập tức chạy ra đón. Vẻ mặt cậu vốn rất mệt mỏi, thấy anh đến thì cứng người lại, một lúc sau mới hỏi cô: “Mẹ, đêm qua mẹ đi đâu vậy? Điện thoại cũng không gọi được?”
Câu trả lời vốn đã chuẩn bị tốt nay lại vì thấy con trai mà mắc nghẹn ở cổ họng, không thể thốt thành lời. Nước mắt suýt nữa rơi xuống, cô vội quay mặt đi, đánh trống lảng: “Con vẫn chưa ăn gì à? Để mẹ đi nấu.”
Cậu hơi nhăn mày lại: “Mẹ…”
“Thẩm Duy Thần.” Anh lên tiếng: “Đêm qua mẹ cháu tăng ca cả đêm hôm nay tình cờ gặp chú trên đường nên mới để chú đưa về.”
Rõ ràng là cậu không tin lời anh nói: “Cháu không biết là công việc của mẹ cháu yêu cầu phải trực đêm đấy.”
Cô cố nén nước mắt xuống: “Thỉnh thoảng có việc đột xuất mà con. Thôi thôi, con muốn ăn gì nào?”
Cậu nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn sang anh, thản nhiên đáp: “Mẹ không sao là được rồi ạ. Con đi học đây.”
Anh nói: “Để chú đưa cháu đi.”
“Thôi ạ.” Cậu cười: “Làm phiền chú lắm.”
—
Lần đầu Đào Phi đi hóa trị, Đường Kiều ở bên cạnh cô từ đầu đến cuối. Lúc làm xong đi ra, sắc mặt cô cực kỳ tệ, hộ sĩ còn nói – hai giờ sau khi làm hóa trị sẽ xảy ra phản ứng nôn mửa, phải chuyện bị trước tinh thần.
Để cô nghỉ ngơi vài ngày rồi, anh liền quyết định đưa cô đi dạo phố, mua thêm ít quần áo. Kể ra cũng lạ – thường thì anh hay dạo phố với Thẩm Duy Thần, còn với Đào Phi thì anh chỉ gặp cô ở nhà trọ hay chỗ cô làm việc thôi.
Cô không hiểu: “Tự dưng đưa cô đi dạo phố làm gì?”
Anh cười đáp: “Không phải dạo phố, mà là hẹn hò. Gần hai mươi năm rồi cô chưa hẹn hò với ai phải không?”
Cô không nói gì, khóe mắt ửng đỏ.
Hôm hẹn hò, anh còn cố ý đến đón cô bằng một chiếc xe đỏ rực. Sắc mặt cô nhìn đã tốt hơn trước nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn chẳng khác nào một người phụ nữ trung niên bình thường, thế mà anh lại đưa cô đến một nhà hàng sang trọng.
Cô rất ít khi đến mấy nơi như thế này, thành ra động tác ăn cơm khá là lóng ngóng. Hơn nữa, bộ quần áo cô đang mặc lại chẳng ăn nhập gì với xung quanh, làm cô càng thêm xấu hổ. Nhìn Đường Kiều trước mắt giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất quý tộc mê người, cô lại nhớ đến một buổi tối của bao nhiêu năm về trước – cô cũng ngồi ở một nơi sang trọng như hôm nay, cùng với một người đàn ông mà biết bao cô gái khác phải ngưỡng mộ.
Ăn xong, Đường Kiều dẫn cô đến một trung tâm thương mại gần đó. Cô không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa đến những nơi như thế, đứng trước một shop quần áo mà cứ tần ngần mãi không dám vào.
“Không vào xem hả?” Anh hỏi.
“Không, cô không hợp.. với những thứ đó.”
“Sao lại thế? Cô còn chưa bốn mươi cơ mà, hơn nữa, phụ nữ ở độ tuổi nào cũng có quyền làm đẹp.” Anh chớp chớp mắt: “Tuy em không thích phụ nữ, nhưng em phải thừa nhận rằng – phần đa phụ nữ đều rất hấp dẫn đấy.”
Cô lắc đầu cười, đi qua từng cửa hàng một, đột nhiên dừng bước.
Đó là một tiệm áo cưới – trong tủ kính là một chiếc váy cưới trắng thuần, bồng bềnh thuần khiết, đẹp đến độ làm người như ngừng thở. Cô đứng ngẩn ra một lúc, nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới ấy, như đang nhìn vào một giấc mơ xa xôi mà mình vĩnh viễn không thể chạm vào.
Mỗi cô gái đều có giấc mơ về một chiếc váy cưới – một chiếc váy cưới trắng muốt, cổ điển và phiêu bồng.
Đường Kiều nhẹ giọng hỏi: “Vào thử nhé?”
“Cô á?” Cô cụp mắt xuống: “Hay là thôi đi, cô cũng có kết hôn đâu…”
Anh nắm tay cô, bước vào cửa hàng: “Không phải suýt chút nữa cô đã kết hôn với em đấy à? Đi nào, thử thôi.”
Đào Phi ngơ ra, để mặc anh kéo vào trong. Một đám nhân viên xông tới, cô bị vây quanh mà bối rối không biết phải làm gì. Anh cười nói: “Vị hôn thê của tôi muốn chọn một bộ váy.”
“Vâng, xin hỏi ngài muốn loại váy thế nào ạ? Ở đây chúng tôi có rất nhiều mẫu mã…”
Anh chỉ vào một chiếc đơn giản nhất, loại có phần đuôi váy thật dài phía sau: “Cái này là được rồi.”
Cô gái mỉm cười với Đào Phi: “Hôn phu của chị thật tinh mắt, bộ váy này thực sự rất hợp với chị đấy ạ.”
Cô cực kỳ bất an, nhấp nhổm nói: “Thôi, hay là thôi đi…”
Anh nhướn mày lên: “Sao lại thôi?”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có mua đâu mà…”
“Ai bảo là không mua?” Anh cười cười, nói với nữ nhân viên: “Phiền cô dẫn cô ấy đi trang điểm nhé.”
Thay đồ rồi trang điểm, anh ngồi đợi đến hơn một giờ mà vẫn chưa xong.
Cuối cùng, tấm màn trắng cũng được vén lên – Đào Phi một thân thuần trắng xuất hiện trước mắt Đường Kiều. Mái tóc dài đến eo được vấn lên, tấm sa mỏng buông sau người, trên tay cô là một bó hoa bách hợp trắng muốt. Trong chớp mắt, cô lại trở về là thiếu nữ xinh đẹp của mười bảy năm trước đây, với làn da trắng nõn và má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt linh động chớp chớp, mang theo nỗi sợ sệt và bất an: “Có phải là… rất kỳ cục không?”
“Không mà.” Anh khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cô đẹp lắm.”
Nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên cô muốn khóc.
Cô cũng từng mơ mộng chứ.
Mơ được trở thành cô dâu đẹp nhất thế gian này.
ung thư tuyến tụy: xảy ra khi các tế bào trong tuyến tụy, một cơ quan nằm sau dạ dày, bắt đầu sinh sôi khỏi tầm kiểm soát và tạo thành một khối u. Vào 2012, ung thư tuyến tụy tất cả các loại là nguyên nhân phổ biến thứ bảy gây chết do ung thư, dẫn đến 330.000 ca tử vong trên toàn cầu (nguồn: Wiki.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook