Tra Công Chi Tử
-
Chương 36
Đào Phi gượng cười: “Sao tự dưng em lại hỏi thế?”
Không đợi anh nói gì, chủ quán lại hùng hổ gào vào mặt cô: “Tôi bảo cô làm cái gì! Không mau quét cho sạch sẽ vào, còn đứng đấy buôn chuyện nữa chắc!”
Anh nắm lấy tay cô: “Chúng ta cần nói chuyện.” Rồi kéo cô đi thẳng ra ngoài.
Đào Phi không hiểu anh định làm gì, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của anh thì thôi không giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn bước lên xe.
Anh dẫn cô đến một quán cafe. Không khí trong quán rất yên lặng, khách đến cũng ít, rất thích hợp để bàn chuyện riêng tư.
Uống hết một tách cafe đặc, cuối cùng anh cũng thấy bớt hồi hộp đi một chút: “Cô, cô đã từng nghĩ đến chuyện tái giá chưa?”
“Hả?” Tay cô nắm chặt lấy cái tách, cười khổ: “Không, không đâu.”
“Vạn nhất cô gặp được người thích hợp thì sao?”
Cô lắc đầu: “Từ khi cô sinh Duy Thần ra, cô đã mất đi năng lực làm vợ người ta rồi.”
“Thế thì tốt.”
“Đường Kiều?” Cô thấy lạ, hỏi: “Là sao, em định giới thiệu cô cho ai à?”
Anh hít một hơi, lấy hết dũng khí nói:
“Cô, cô sẽ cưới em chứ?”
Tay cô run bắn, vài giọt cafe bị hắt lên mặt bàn trắng tinh, lan dần ra mép bàn: “… Đường Kiều, em đang đùa cô phải không?”
“Cô đừng hiểu nhầm, em cầu hôn cô không phải vì thích cô – ít nhất không phải là kiểu yêu đương nam nữ ấy.” Anh bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã quen nhau lâu như thế, không biết cô đã nhận ra em là gay chưa?”
Cô không ngạc nhiên lắm, cúi đầu: “Cô từng nghĩ về chuyện đó. Em cái gì cũng tốt, nhưng lại chưa từng có bạn gái, hơn nữa, cô từng thấy em và mấy người đàn ông khác cùng dạo phố với nhau, trông rất thân mật…”
“Vậy cô có kỳ thị em không?”
“Đương nhiên là không!” Cô vội đáp: “Em là người cô biết ơn nhất, dù em có làm gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không ghét bỏ em!”
“Thế thì tốt rồi.” Một khi cô đã không phản đối chuyện anh là đồng tính thì chuyện này cũng dễ dàng hơn nhiều: “Em không yêu phụ nữ, cũng không muốn vì chiều ý ba mà làm hỏng một đời họ. Nhưng cô cũng biết đấy – trong xã hội bây giờ, đồng tính cũng không được ủng hộ nhiều.”
“Vậy… em muốn cô làm bình phong cho em hả?”
Anh cười: “Đó là một nguyên nhân, nhưng không phải là chủ yếu – em vốn có quan tâm người đời nhìn em ra sao đâu. Cái chính là… Em muốn trở thành người một nhà với cô và Duy Thần.”
“Hai mẹ con cô vốn đã coi em là người nhà mà?”
“Phải, nhưng trên pháp luật, chúng ta không có quan hệ gì hết.” Mắt anh tối xuống: “Em… muốn để Duy Thần làm người thừa kế của mình.”
Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi: “Ý em là…”
“Em sẽ không có con, nhận nuôi một đứa cũng được.”
“Nhưng không thể là Duy Thần!” Giọng cô đã khàn khàn: “Em đã giúp bọn cô nhiều như thế, nó có tư cách gì mà lại…”
“Cô, xin hãy tin vào em.” Ánh mắt anh kiên định hơn bao giờ hết: “Không ai có tư cách kế thừa tất cả mọi thứ của em như nó. Vì em mà đến cả mạng nó cũng không cần, còn ai có thể làm đến mức đấy cơ chứ? Quan trọng hơn là. em rất thích thằng bé, có thể để lại di sản của em cho nó, em thực sự rất vui.”
Cafe vẫn chảy tràn trên bàn chưa có ai dọn, dòng nước màu nâu tí tách nhỏ lên bộ đồ trắng của cô, tích thành một vũng nhỏ. Hai mắt cô đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Cô, cô không biết nữa…”
Anh biết chuyện này đến quá đột ngột, nhưng phần anh anh đã nói xong rồi, còn lại chỉ là chờ quyết định của cô mà thôi: “Cô, em đã nghĩ rất lâu rồi – chuyện này dù là với em hay với cô và Duy Thần thì đều là chuyện tốt. Em mong cô sẽ đồng ý giúp em, cũng là giúp cho thằng bé.”
“Cô… phải suy nghĩ đã.”
“Đương nhiên rồi.” Anh cười: “Em chờ câu trả lời của cô đấy.”
—
Từ đó về sau, Đào Phi không chủ động liên hệ với Đường Kiều nữa, mà anh cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ. Một tháng sau, cuối cùng cô cũng có động tĩnh – mời anh đến nhà mình ăn cơm.
Đương nhiên là anh sẽ đồng ý. Trên đường đến nhà cô, anh còn hứng lên đi mua một chiếc nhẫn – dù cuộc hôn nhân này không giống bình thường cho lắm, nhưng thủ tục cần có thì vẫn phải đủ.
Khi anh ấn chuông, người ra mở cửa là Thẩm Duy Thần mặt mày hớn hở, giống như cún con vẫy đuôi chào mừng chủ về vậy: “Chú, chú đến rồi!”
“Ừ.”
“Lâu lắm rồi chú không đến thăm cháu ಥಥ”
Anh thuận miệng đáp: “Không phải cháu đang thi à? Chú chỉ sợ làm phiền cháu học thôi.”
Cậu hoàn toàn suy sụp: “Chú có làm phiền cháu hằng ngày đi chăng nữa thì cháu vẫn thi tốt mà.”
Anh vò tóc cậu: “Thằng nhóc hư hỏng này! Chẳng biết khiêm tốn gì cả!”
Cậu le lưỡi: “Cháu nói thật mà ”
Lúc này, Đào Phi mang thức ăn từ trong bếp ra, thấy anh thì hơi bối rối: “A, em đến rồi đấy à. Mau mau ăn cơm thôi.”
Trong lúc dùng cơm, cô cứ nhấp nhổm không yên mãi. Thẩm Duy Thần thì vẫn hoạt bát như thường, hăng hái kể đủ chuyện trên trời dưới đất. Anh không có tâm trạng nào mà nghe cậu lải nhải, liền gắp một miếng thịt nhét thẳng vào miệng cậu: “Đang ăn cơm thì đừng nói chuyện.”
Cậu tủi thân chớp chớp mắt, đúng chuẩn ngây thơ vô (số) tội ÔvÔ
Ăn xong, Đào Phi vào bếp rửa bát, còn Thẩm Duy Thần thì quấn lấy anh đòi anh giảng bài cho cậu. Anh nói qua quít mấy câu, nhân lúc cậu đang tập trung làm bài thì lẻn vào bếp.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, động tác trên tay cô liền khựng lại: “Đường Kiều à.”
“Hôm nay cô gọi em đến là để cho em câu trả lời sao?”
Cô hít sâu một hơi, quay lại nhìn anh: “Cô đã suy nghĩ rất kỹ, nếu em đã đề nghị như vậy thì cô…không có lý do gì để từ chối cả.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Một tháng chờ đợi của em quả là không uổng phí.”
Cô cũng gượng cười, nhưng trong mắt là tràn đầy lo âu: “Cô… chỉ sợ người ngoài sẽ không chấp nhận được chuyện này.”
“Ý cô là?”
“Ba em, còn cả Duy Thần nữa.” Cô hơi mất tự nhiên: “Loại đàn bà như cô, liệu ba em có thể…”
Anh ngắt lời: “Cô à, người ta có câu nói thế này – nếu muốn người khác tôn trọng mình thì tự mình phải tôn trọng mình trước mới được. Nhà em cứ để em lo, còn về Duy Thần thì cũng không phải lo lắng đâu. Thằng nhóc kia hẳn đã coi em là cha từ lâu rồi, sau này em ở chung hẳn với hai người, có lẽ cũng chẳng khác trước đây là mấy.”
Cô khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
“Được rồi, cô à, em có một vật muốn trao cho cô.” Anh lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra: “Nếu đã kết hôn thì phải ra dáng chứ.”
Cô ngẩn người.
Hộp được mở, một chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh hiện ra, dưới ánh đèn trông như phát sáng vậy.
Mũi cô lập tức nghẹn ngào, nước mắt dâng lên chỉ chực rơi xuống. Bao nhiêu năm trước kia, cô cũng có một giấc mơ như vô vàn thiếu nữ khác, mơ về một người đàn ông anh tuấn quỳ xuống dưới chân mình, tay cầm nhẫn, thâm tình nhìn cô, trao cho cô lời hứa về một tình yêu trọn vẹn cả đời —
— Giấc mơ đó đã tan vỡ kể từ năm cô hai mươi ba tuổi. Cô cứ ngỡ mình không còn hy vọng nào nữa, ai dè giờ đây, nó lại trở thành hiện thực theo cách như thế này.
Không thấy cô có phản ứng gì, anh hỏi: “Hử? Chẳng lẽ cô muốn em quỳ xuống thật?”
“Cô…” Giọng cô đã nghèn nghẹn nức nở.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng sập cửa, làm hai người giật nảy mình. Đào Phi tỉnh táo lại, vội chạy ra ngoài kêu: “Duy Thần?”
Anh chạy vào phòng cậu, thấy trong phòng không có ai: “Chắc là nó vừa ra đấy.”
Cô gấp đến độ bật khóc: “Có phải nó nghe thấy hết rồi không? Có khi nó lại nghĩ là chúng ta thực sự…”
“Sớm muộn gì nó cũng sẽ biết thôi.” Anh khoác áo vào, mở cửa: “Để em đi tìm rồi nói chuyện với nó. Cô đừng lo, cứ ở nhà chờ bọn em về nhé.”
Xuống tầng rồi, anh thấy có một bóng người dong dỏng cách đó không xa. Nhận ra đó là Thẩm Duy Thần, anh vội vã đuổi theo.
“Thẩm Duy Thần!” Anh hô lên, nhưng người phía trước dường như không nghe thấy gì mà tiếp tục chạy. Anh đành phải quát: “Cháu đứng lại đấy cho chú!”
Thiếu niên khựng lại, lặng im đứng dưới ánh đèn đường.
Anh thở phào một hơi, dịu giọng xuống: “Cháu làm sao vậy?”
Cậu từ từ quay lại: “Chú nói xem?” Giọng nói của cậu không giống như trước đây nữa, mà lại nửa tàn nhẫn nửa mỉa mai: “Chú ân ân ái ái với mẹ cháu trong bếp, chẳng lẽ cháu lại ở đấy quấy rầy hai người à?”
Một Thẩm Duy Thần bây giờ thực sự quá xa lạ, tròng mắt đen kịt tràn ngập tơ máu, chẳng còn dáng vẻ dịu ngoan của đứa bé luôn tủm tỉm cười trước đây nữa. Điều này làm Đường Kiều cực kỳ bất an, nhăn chặt mày lại: “Mọi chuyện không phải như cháu nghĩ đâu.”
Môi cậu giật giật rồi khẽ cong lên: “Thế thì là gì?”
Anh bình tĩnh thuật lại: “Cháu biết rồi đấy, chú là gay. Một khi chú với mẹ cháu kết hôn rồi thì hai người sẽ trở thành người thân của chú, sẽ có được một cuộc sống đầy đủ hơn mà chú cũng muốn cháu làm người thừa kế của mình.”
Ai ngờ là vẻ mặt cậu vẫn chẳng có vẻ gì là tốt hơn cả. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh: “Chú Đường, cháu làm nhiều chuyện vì chú như thế, không phải là để trở thành con của chú.”
“Chú hiểu.” Anh vội đáp: “Nhưng chú làm tất cả chỉ là để tốt cho cháu thôi.”
“Nhưng mà, chú đã từng nghĩ xem, thứ cháu thực sự muốn là gì chưa?”
Anh nói không chút do dự: “Vậy cháu nói đi. Chỉ cần là thứ cháu muốn, chú nhất định sẽ cho!”
Thẩm Duy Thần đột nhiên nắm lấy vai anh, động tác mạnh đến độ làm vai anh phát đau. Ánh mắt cậu gần như đã điên cuồng, nhưng giọng nói lại vô cùng yếu ớt: “Chú, chú không thích cháu sao ạ?”
Anh ngẩn người, dịu dàng đáp: “Sao có thể? Dù có thế nào, chú vẫn sẽ thích cháu.”
Cậu hơi thả lỏng, ôm lấy Đường Kiều rồi đặt cằm lên vai anh: “Chú, cháu cũng thích chú lắm.”
“Chú biết, nên chú mới muốn trở thành người một nhà với cháu đấy.”
“Không được.” Cậu khép chặt hai tay, nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm của anh trong lòng mình: “Cháu thích chú như thế, chú không thể… đối xử với cháu như vậy.”
Mắt anh lóe lên – Thẩm Duy Thần lúc này thật sự không bình thường chút nào. Anh tách người khỏi cái ôm của cậu: “Cháu…?”
Seven: Lật bài rồi x3!
Ngoài lề một chút: Tự dưng tôi thấy tội Đào Phi ghê gớm. Hồi trẻ bị lừa tình, hồi già có người nguyện ý chăm sóc mình thì lại bị con trai của thằng lừa tình cuỗm mất. LOL, biết là khổ vì dại, nhưng mà đúng là khổ…
Không đợi anh nói gì, chủ quán lại hùng hổ gào vào mặt cô: “Tôi bảo cô làm cái gì! Không mau quét cho sạch sẽ vào, còn đứng đấy buôn chuyện nữa chắc!”
Anh nắm lấy tay cô: “Chúng ta cần nói chuyện.” Rồi kéo cô đi thẳng ra ngoài.
Đào Phi không hiểu anh định làm gì, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của anh thì thôi không giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn bước lên xe.
Anh dẫn cô đến một quán cafe. Không khí trong quán rất yên lặng, khách đến cũng ít, rất thích hợp để bàn chuyện riêng tư.
Uống hết một tách cafe đặc, cuối cùng anh cũng thấy bớt hồi hộp đi một chút: “Cô, cô đã từng nghĩ đến chuyện tái giá chưa?”
“Hả?” Tay cô nắm chặt lấy cái tách, cười khổ: “Không, không đâu.”
“Vạn nhất cô gặp được người thích hợp thì sao?”
Cô lắc đầu: “Từ khi cô sinh Duy Thần ra, cô đã mất đi năng lực làm vợ người ta rồi.”
“Thế thì tốt.”
“Đường Kiều?” Cô thấy lạ, hỏi: “Là sao, em định giới thiệu cô cho ai à?”
Anh hít một hơi, lấy hết dũng khí nói:
“Cô, cô sẽ cưới em chứ?”
Tay cô run bắn, vài giọt cafe bị hắt lên mặt bàn trắng tinh, lan dần ra mép bàn: “… Đường Kiều, em đang đùa cô phải không?”
“Cô đừng hiểu nhầm, em cầu hôn cô không phải vì thích cô – ít nhất không phải là kiểu yêu đương nam nữ ấy.” Anh bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã quen nhau lâu như thế, không biết cô đã nhận ra em là gay chưa?”
Cô không ngạc nhiên lắm, cúi đầu: “Cô từng nghĩ về chuyện đó. Em cái gì cũng tốt, nhưng lại chưa từng có bạn gái, hơn nữa, cô từng thấy em và mấy người đàn ông khác cùng dạo phố với nhau, trông rất thân mật…”
“Vậy cô có kỳ thị em không?”
“Đương nhiên là không!” Cô vội đáp: “Em là người cô biết ơn nhất, dù em có làm gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không ghét bỏ em!”
“Thế thì tốt rồi.” Một khi cô đã không phản đối chuyện anh là đồng tính thì chuyện này cũng dễ dàng hơn nhiều: “Em không yêu phụ nữ, cũng không muốn vì chiều ý ba mà làm hỏng một đời họ. Nhưng cô cũng biết đấy – trong xã hội bây giờ, đồng tính cũng không được ủng hộ nhiều.”
“Vậy… em muốn cô làm bình phong cho em hả?”
Anh cười: “Đó là một nguyên nhân, nhưng không phải là chủ yếu – em vốn có quan tâm người đời nhìn em ra sao đâu. Cái chính là… Em muốn trở thành người một nhà với cô và Duy Thần.”
“Hai mẹ con cô vốn đã coi em là người nhà mà?”
“Phải, nhưng trên pháp luật, chúng ta không có quan hệ gì hết.” Mắt anh tối xuống: “Em… muốn để Duy Thần làm người thừa kế của mình.”
Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi: “Ý em là…”
“Em sẽ không có con, nhận nuôi một đứa cũng được.”
“Nhưng không thể là Duy Thần!” Giọng cô đã khàn khàn: “Em đã giúp bọn cô nhiều như thế, nó có tư cách gì mà lại…”
“Cô, xin hãy tin vào em.” Ánh mắt anh kiên định hơn bao giờ hết: “Không ai có tư cách kế thừa tất cả mọi thứ của em như nó. Vì em mà đến cả mạng nó cũng không cần, còn ai có thể làm đến mức đấy cơ chứ? Quan trọng hơn là. em rất thích thằng bé, có thể để lại di sản của em cho nó, em thực sự rất vui.”
Cafe vẫn chảy tràn trên bàn chưa có ai dọn, dòng nước màu nâu tí tách nhỏ lên bộ đồ trắng của cô, tích thành một vũng nhỏ. Hai mắt cô đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Cô, cô không biết nữa…”
Anh biết chuyện này đến quá đột ngột, nhưng phần anh anh đã nói xong rồi, còn lại chỉ là chờ quyết định của cô mà thôi: “Cô, em đã nghĩ rất lâu rồi – chuyện này dù là với em hay với cô và Duy Thần thì đều là chuyện tốt. Em mong cô sẽ đồng ý giúp em, cũng là giúp cho thằng bé.”
“Cô… phải suy nghĩ đã.”
“Đương nhiên rồi.” Anh cười: “Em chờ câu trả lời của cô đấy.”
—
Từ đó về sau, Đào Phi không chủ động liên hệ với Đường Kiều nữa, mà anh cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ. Một tháng sau, cuối cùng cô cũng có động tĩnh – mời anh đến nhà mình ăn cơm.
Đương nhiên là anh sẽ đồng ý. Trên đường đến nhà cô, anh còn hứng lên đi mua một chiếc nhẫn – dù cuộc hôn nhân này không giống bình thường cho lắm, nhưng thủ tục cần có thì vẫn phải đủ.
Khi anh ấn chuông, người ra mở cửa là Thẩm Duy Thần mặt mày hớn hở, giống như cún con vẫy đuôi chào mừng chủ về vậy: “Chú, chú đến rồi!”
“Ừ.”
“Lâu lắm rồi chú không đến thăm cháu ಥಥ”
Anh thuận miệng đáp: “Không phải cháu đang thi à? Chú chỉ sợ làm phiền cháu học thôi.”
Cậu hoàn toàn suy sụp: “Chú có làm phiền cháu hằng ngày đi chăng nữa thì cháu vẫn thi tốt mà.”
Anh vò tóc cậu: “Thằng nhóc hư hỏng này! Chẳng biết khiêm tốn gì cả!”
Cậu le lưỡi: “Cháu nói thật mà ”
Lúc này, Đào Phi mang thức ăn từ trong bếp ra, thấy anh thì hơi bối rối: “A, em đến rồi đấy à. Mau mau ăn cơm thôi.”
Trong lúc dùng cơm, cô cứ nhấp nhổm không yên mãi. Thẩm Duy Thần thì vẫn hoạt bát như thường, hăng hái kể đủ chuyện trên trời dưới đất. Anh không có tâm trạng nào mà nghe cậu lải nhải, liền gắp một miếng thịt nhét thẳng vào miệng cậu: “Đang ăn cơm thì đừng nói chuyện.”
Cậu tủi thân chớp chớp mắt, đúng chuẩn ngây thơ vô (số) tội ÔvÔ
Ăn xong, Đào Phi vào bếp rửa bát, còn Thẩm Duy Thần thì quấn lấy anh đòi anh giảng bài cho cậu. Anh nói qua quít mấy câu, nhân lúc cậu đang tập trung làm bài thì lẻn vào bếp.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, động tác trên tay cô liền khựng lại: “Đường Kiều à.”
“Hôm nay cô gọi em đến là để cho em câu trả lời sao?”
Cô hít sâu một hơi, quay lại nhìn anh: “Cô đã suy nghĩ rất kỹ, nếu em đã đề nghị như vậy thì cô…không có lý do gì để từ chối cả.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Một tháng chờ đợi của em quả là không uổng phí.”
Cô cũng gượng cười, nhưng trong mắt là tràn đầy lo âu: “Cô… chỉ sợ người ngoài sẽ không chấp nhận được chuyện này.”
“Ý cô là?”
“Ba em, còn cả Duy Thần nữa.” Cô hơi mất tự nhiên: “Loại đàn bà như cô, liệu ba em có thể…”
Anh ngắt lời: “Cô à, người ta có câu nói thế này – nếu muốn người khác tôn trọng mình thì tự mình phải tôn trọng mình trước mới được. Nhà em cứ để em lo, còn về Duy Thần thì cũng không phải lo lắng đâu. Thằng nhóc kia hẳn đã coi em là cha từ lâu rồi, sau này em ở chung hẳn với hai người, có lẽ cũng chẳng khác trước đây là mấy.”
Cô khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
“Được rồi, cô à, em có một vật muốn trao cho cô.” Anh lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra: “Nếu đã kết hôn thì phải ra dáng chứ.”
Cô ngẩn người.
Hộp được mở, một chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh hiện ra, dưới ánh đèn trông như phát sáng vậy.
Mũi cô lập tức nghẹn ngào, nước mắt dâng lên chỉ chực rơi xuống. Bao nhiêu năm trước kia, cô cũng có một giấc mơ như vô vàn thiếu nữ khác, mơ về một người đàn ông anh tuấn quỳ xuống dưới chân mình, tay cầm nhẫn, thâm tình nhìn cô, trao cho cô lời hứa về một tình yêu trọn vẹn cả đời —
— Giấc mơ đó đã tan vỡ kể từ năm cô hai mươi ba tuổi. Cô cứ ngỡ mình không còn hy vọng nào nữa, ai dè giờ đây, nó lại trở thành hiện thực theo cách như thế này.
Không thấy cô có phản ứng gì, anh hỏi: “Hử? Chẳng lẽ cô muốn em quỳ xuống thật?”
“Cô…” Giọng cô đã nghèn nghẹn nức nở.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng sập cửa, làm hai người giật nảy mình. Đào Phi tỉnh táo lại, vội chạy ra ngoài kêu: “Duy Thần?”
Anh chạy vào phòng cậu, thấy trong phòng không có ai: “Chắc là nó vừa ra đấy.”
Cô gấp đến độ bật khóc: “Có phải nó nghe thấy hết rồi không? Có khi nó lại nghĩ là chúng ta thực sự…”
“Sớm muộn gì nó cũng sẽ biết thôi.” Anh khoác áo vào, mở cửa: “Để em đi tìm rồi nói chuyện với nó. Cô đừng lo, cứ ở nhà chờ bọn em về nhé.”
Xuống tầng rồi, anh thấy có một bóng người dong dỏng cách đó không xa. Nhận ra đó là Thẩm Duy Thần, anh vội vã đuổi theo.
“Thẩm Duy Thần!” Anh hô lên, nhưng người phía trước dường như không nghe thấy gì mà tiếp tục chạy. Anh đành phải quát: “Cháu đứng lại đấy cho chú!”
Thiếu niên khựng lại, lặng im đứng dưới ánh đèn đường.
Anh thở phào một hơi, dịu giọng xuống: “Cháu làm sao vậy?”
Cậu từ từ quay lại: “Chú nói xem?” Giọng nói của cậu không giống như trước đây nữa, mà lại nửa tàn nhẫn nửa mỉa mai: “Chú ân ân ái ái với mẹ cháu trong bếp, chẳng lẽ cháu lại ở đấy quấy rầy hai người à?”
Một Thẩm Duy Thần bây giờ thực sự quá xa lạ, tròng mắt đen kịt tràn ngập tơ máu, chẳng còn dáng vẻ dịu ngoan của đứa bé luôn tủm tỉm cười trước đây nữa. Điều này làm Đường Kiều cực kỳ bất an, nhăn chặt mày lại: “Mọi chuyện không phải như cháu nghĩ đâu.”
Môi cậu giật giật rồi khẽ cong lên: “Thế thì là gì?”
Anh bình tĩnh thuật lại: “Cháu biết rồi đấy, chú là gay. Một khi chú với mẹ cháu kết hôn rồi thì hai người sẽ trở thành người thân của chú, sẽ có được một cuộc sống đầy đủ hơn mà chú cũng muốn cháu làm người thừa kế của mình.”
Ai ngờ là vẻ mặt cậu vẫn chẳng có vẻ gì là tốt hơn cả. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh: “Chú Đường, cháu làm nhiều chuyện vì chú như thế, không phải là để trở thành con của chú.”
“Chú hiểu.” Anh vội đáp: “Nhưng chú làm tất cả chỉ là để tốt cho cháu thôi.”
“Nhưng mà, chú đã từng nghĩ xem, thứ cháu thực sự muốn là gì chưa?”
Anh nói không chút do dự: “Vậy cháu nói đi. Chỉ cần là thứ cháu muốn, chú nhất định sẽ cho!”
Thẩm Duy Thần đột nhiên nắm lấy vai anh, động tác mạnh đến độ làm vai anh phát đau. Ánh mắt cậu gần như đã điên cuồng, nhưng giọng nói lại vô cùng yếu ớt: “Chú, chú không thích cháu sao ạ?”
Anh ngẩn người, dịu dàng đáp: “Sao có thể? Dù có thế nào, chú vẫn sẽ thích cháu.”
Cậu hơi thả lỏng, ôm lấy Đường Kiều rồi đặt cằm lên vai anh: “Chú, cháu cũng thích chú lắm.”
“Chú biết, nên chú mới muốn trở thành người một nhà với cháu đấy.”
“Không được.” Cậu khép chặt hai tay, nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm của anh trong lòng mình: “Cháu thích chú như thế, chú không thể… đối xử với cháu như vậy.”
Mắt anh lóe lên – Thẩm Duy Thần lúc này thật sự không bình thường chút nào. Anh tách người khỏi cái ôm của cậu: “Cháu…?”
Seven: Lật bài rồi x3!
Ngoài lề một chút: Tự dưng tôi thấy tội Đào Phi ghê gớm. Hồi trẻ bị lừa tình, hồi già có người nguyện ý chăm sóc mình thì lại bị con trai của thằng lừa tình cuỗm mất. LOL, biết là khổ vì dại, nhưng mà đúng là khổ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook