Tra Công Chi Tử
-
Chương 15
Hai năm qua, trừ một số tin nhắn thăm hỏi vào ngày lễ tết thì Đào Phi và Đường Kiều hầu như không liên lạc với nhau. Khi gần tốt nghiệp, sợ ảnh hưởng đến sự học hành của anh nên cô càng không gọi. Mấy tháng trước, đúng vào dịp năm mới, cô nói với anh rằng mình đã quyết định rời khỏi Đào gia, lên thị trấn tìm việc làm. Khi ấy, anh chỉ rep lại một câu – Chúc mừng cô.
Bây giờ thì hẳn là cô đã dọn hẳn ra ngoài rồi, cũng đã ổn định ở thị trấn. Đột nhiên anh muốn tới thăm họ, để xem giờ đây họ sống ra sao.
“Ở quê?” Triệu Cẩm Chi khó hiểu: “Đến đó làm gì?”
“Ở thành phố lâu quá rồi, chẳng lẽ mày không muốn về ngắm thử cảnh yên bình ở quê một chút sao?”
Y nghĩ một lúc, thành thật trả lời: “Không á.” Ở đấy chẳng có gì chơi cả, vui vẻ ở đâu cơ chứ.
“Ờ, vậy mày cứ ra nước ngoài với mấy đứa kia đi, tao về quê một mình.”
Triệu Lan Chi đột nhiên có hứng thú: “Hay là anh đi cùng với em nhé, có khi đó sẽ là một thị trường tiềm năng đấy. Hai mươi tuổi rồi mà anh chưa về quê lần nào đâu, đi thử một lần nghe cũng hay.”
Đường Kiều nhướn mày: “Anh? Thôi đi. Điều kiện sống ở nông thôn rất thiếu thốn, cậu ấm nhà giàu như anh chịu được thật chứ?”
Y hoàn toàn suy sụp: “Còn em chăm sóc anh nữa cơ mà…”
Y đã nói như đúng rồi như thế, anh cũng khó mà phản đối được.
Thấy bạn tốt và anh trai bơ mình, Triệu Cẩm Chi bất chấp kêu lên: “Tại sao, tại sao hai người có thể làm thế được! Em cũng muốn đi, đừng bỏ em lại!”
“…” Đường Kiều cảm giác như mình vừa mua dây buộc mình vậy.
—
Báo cáo với cha mẹ xong, ba người xách hành lý chạy ra ga tàu ngầm. Lần đầu tiên được ngồi tàu ngầm, hai cậu ấm Triệu gia tỏ ra hứng thú – Triệu Lan Chi cầm máy ảnh, không ngừng chụp lại cảnh sắc bên đường. Còn Đường Kiều ấy à… anh đang nỗ lực tỏ ra mình không quen họ ==
Ngồi xuống cạnh anh, Triệu Lan Chi đưa máy ảnh cho em trai: “Này, chụp cho tao với Đường Kiều một tấm. Nào nào, em gần lại đây một chút ”
Ôm lấy vai y, anh mỉm cười với ống kính: “Chụp đi!”
Hơi thở nhẹ nhàng đặc trưng của thiếu niên phảng phất bên tai, làm tim y đập thình thịch.
Ra khỏi ga tàu, Triệu Cẩm Chi lưng vác hành lý của cả ba người, mệt đến thở hồng hộc: “Đường Kiều, giờ chúng ta đi đâu?”
“Trước tiên phải tìm nhà trọ đã.”
Triệu Lan Chi hỏi: “Sao lại chọn chỗ này? Nhìn qua hình như không có gì đặc sắc hết.”
“Em đến đây để gặp một người.”
“Hả? Là ai?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Ba người thuê xe đến khách sạn ba sao duy nhất trong thị trấn, chọn một căn phòng có một giường lớn một giường nhỏ. Quăng hành lý xuống, Triệu Cẩm Chi ngồi phịch trên giường, thở phì phò: “Mệt chết đi được!”
Triệu Lan Chi ghét bỏ nhéo tai y: “Đây không phải chỗ dành cho mày! Đứng dậy ra giường nhỏ đi!”
“Hả?” Y tức giận phản đối: “Sao lại thế?”
“Vì mày béo!”
“…”
Thay phiên nhau tắm rửa xong, ba người toàn thân thoải mái xuống nhà hàng của khách sạn ăn cơm. Ăn no rồi, Đường Kiều lấy điện thoại ra, chỉ vào địa chỉ trên màn hình: “Chúng ta sẽ đến đây.” Anh đã đòi cô gửi địa chỉ nhà cho mình: “Cẩm Chi, mày còn nhớ cô Đào Phi không?”
“Đào Phi…” Triệu Cẩm Chi vừa gặm xương vừa nghĩ: “Là cô dạy tiếng Anh năm lớp 10?”
“Ừ.”
“Nhớ chứ, cô ấy rất đẹp mà.” Y cảnh giác: “Mày muốn làm gì?”
“Đi chết đi, mày đang nghĩ sang cái gì thế.” Anh cười mắng: “Lúc đó cô ấy rất tốt với tao, coi như là một nửa ân nhân sau lại vì chút chuyện riêng nên cô phải từ chức rồi rời khỏi thành phố S. Tao muốn đến thăm cô một lần trước khi lên đại học.”
Y lập tức tỏ ra cảm động: “Đường Kiều, mày đúng là trọng tình trọng nghĩa…” Chưa nói dứt lời, Triệu Lan Chi đã cốc đầu y một cái: “Ăn cơm đi, ít nói nhảm!”
Y ai oán trừng mắt nhìn anh trai, cụp đầu tiếp tục gặm gặm xương.
—
Khi đến khu dân cư nơi Đào Phi ở, Đường Kiều mới nhận ra đây là khu ký túc xá của giáo viên – hẳn là cô đang dạy cho trường tiểu học gần đây rồi. Anh đang định vào thì Triệu Cẩm Chi bỗng ré lên thảm thiết: “Tao tao tao… Không được rồi, ăn nhiều quá, tiêu chảy!”
“… Có khi nào mày ăn đến hỏng dạ dày luôn rồi không?”
“Dạ dày của nó trâu bò lắm, cái thằng mập chết tiệt này…” Miệng nói vậy nhưng Triệu Lan Chi vẫn đỡ lấy em trai: “Đường Kiều, em cứ vào trước đi, anh giúp thằng mập này tìm chỗ giải quyết đã. Có gì gọi nhau sau nhé.”
“Được.”
Theo địa chỉ Đào Phi đưa, anh đến trước cửa một căn nhà, bên cạnh là một cây ngô đồng cao cao. Dưới tàng cây, một đám trẻ con đang tụ lại một chỗ, chơi trò chơi mà người lớn không hiểu.
Đứa trẻ lớn nhất trong đám cùng lắm là mới mười tuổi, hình như nó cũng là đại ca của cả đám luôn. Nó đang cầm một trái bóng rất bẩn trên tay, cúi đầu nhìn một đứa bé hai ba tuổi mới cao đến lưng nó, nói: “Mày muốn chơi với bọn tao?”
Khuôn mặt của đứa bé kia lấm lem hết cả, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét vô cùng đáng yêu, quần áo trên người nó vừa nhìn đã biết là sửa từ quần áo cũ của người lớn, đôi mắt vừa đen vừa sáng, ngẩng lên nhìn thằng nhóc cầm đầu nọ, do dự gật đầu.
“Vậy thì, tao sẽ ném quả bóng này đi, nếu trong vòng nửa phút mày mang được nó về thì ok, được chứ?”
“Được.” Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên – phát âm rất rõ ràng, hẳn là đã học nói lâu rồi.
“Nếu không được thì phải chịu phạt nha ” Đứa cầm đầu đùa dai cười, vung tay — ném thật mạnh quả bóng ra xa.
Thằng bé lập tức phi theo, đôi chân ngắn ngủn xỏ đôi dép quá khổ thế mà lại chạy rất nhanh – tiếc là bộ dáng nó chạy rất buồn cười, làm đám trẻ cười ồ lên.
“Ha ha ha ha”
“Mười giây rồi! Thẩm Duy Thần, về muộn sẽ bị phạt đó ”
Thằng bé càng thêm sợ hãi, không cẩn thận ngã dúi xuống đất, sau lưng nó lại vang lên một trận cười to.
“Ngã rồi! Ha ha ha ”
Nó giãy dụa đứng lên, vành mắt đã đỏ ửng, vội lau giọt nước sắp tràn mi rồi tiếp tục chạy. Quả bóng rơi xuống đất, lăn thêm vài mét rồi mới từ từ dừng lại. Nó cúi người, định vươn tay nhặt thì bỗng có một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện, nhặt bóng lên cho nó.
“Thẩm Duy Thần.”
Thẩm Duy Thần cố gắng ngẩng lên, liền thấy một đôi mắt tựa mắt mèo, khóe môi hơi nhướn lên, nhìn vô cùng đẹp trai.
Trong trí nhớ của nó, đây là lần đầu tiên nó gặp Đường Kiều.
Seven: Chậc, đúng là có cảm giác kẻ nghèo khổ vs Chúa cứu thế..
#catfetishđừnghỏitạisao
Bây giờ thì hẳn là cô đã dọn hẳn ra ngoài rồi, cũng đã ổn định ở thị trấn. Đột nhiên anh muốn tới thăm họ, để xem giờ đây họ sống ra sao.
“Ở quê?” Triệu Cẩm Chi khó hiểu: “Đến đó làm gì?”
“Ở thành phố lâu quá rồi, chẳng lẽ mày không muốn về ngắm thử cảnh yên bình ở quê một chút sao?”
Y nghĩ một lúc, thành thật trả lời: “Không á.” Ở đấy chẳng có gì chơi cả, vui vẻ ở đâu cơ chứ.
“Ờ, vậy mày cứ ra nước ngoài với mấy đứa kia đi, tao về quê một mình.”
Triệu Lan Chi đột nhiên có hứng thú: “Hay là anh đi cùng với em nhé, có khi đó sẽ là một thị trường tiềm năng đấy. Hai mươi tuổi rồi mà anh chưa về quê lần nào đâu, đi thử một lần nghe cũng hay.”
Đường Kiều nhướn mày: “Anh? Thôi đi. Điều kiện sống ở nông thôn rất thiếu thốn, cậu ấm nhà giàu như anh chịu được thật chứ?”
Y hoàn toàn suy sụp: “Còn em chăm sóc anh nữa cơ mà…”
Y đã nói như đúng rồi như thế, anh cũng khó mà phản đối được.
Thấy bạn tốt và anh trai bơ mình, Triệu Cẩm Chi bất chấp kêu lên: “Tại sao, tại sao hai người có thể làm thế được! Em cũng muốn đi, đừng bỏ em lại!”
“…” Đường Kiều cảm giác như mình vừa mua dây buộc mình vậy.
—
Báo cáo với cha mẹ xong, ba người xách hành lý chạy ra ga tàu ngầm. Lần đầu tiên được ngồi tàu ngầm, hai cậu ấm Triệu gia tỏ ra hứng thú – Triệu Lan Chi cầm máy ảnh, không ngừng chụp lại cảnh sắc bên đường. Còn Đường Kiều ấy à… anh đang nỗ lực tỏ ra mình không quen họ ==
Ngồi xuống cạnh anh, Triệu Lan Chi đưa máy ảnh cho em trai: “Này, chụp cho tao với Đường Kiều một tấm. Nào nào, em gần lại đây một chút ”
Ôm lấy vai y, anh mỉm cười với ống kính: “Chụp đi!”
Hơi thở nhẹ nhàng đặc trưng của thiếu niên phảng phất bên tai, làm tim y đập thình thịch.
Ra khỏi ga tàu, Triệu Cẩm Chi lưng vác hành lý của cả ba người, mệt đến thở hồng hộc: “Đường Kiều, giờ chúng ta đi đâu?”
“Trước tiên phải tìm nhà trọ đã.”
Triệu Lan Chi hỏi: “Sao lại chọn chỗ này? Nhìn qua hình như không có gì đặc sắc hết.”
“Em đến đây để gặp một người.”
“Hả? Là ai?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Ba người thuê xe đến khách sạn ba sao duy nhất trong thị trấn, chọn một căn phòng có một giường lớn một giường nhỏ. Quăng hành lý xuống, Triệu Cẩm Chi ngồi phịch trên giường, thở phì phò: “Mệt chết đi được!”
Triệu Lan Chi ghét bỏ nhéo tai y: “Đây không phải chỗ dành cho mày! Đứng dậy ra giường nhỏ đi!”
“Hả?” Y tức giận phản đối: “Sao lại thế?”
“Vì mày béo!”
“…”
Thay phiên nhau tắm rửa xong, ba người toàn thân thoải mái xuống nhà hàng của khách sạn ăn cơm. Ăn no rồi, Đường Kiều lấy điện thoại ra, chỉ vào địa chỉ trên màn hình: “Chúng ta sẽ đến đây.” Anh đã đòi cô gửi địa chỉ nhà cho mình: “Cẩm Chi, mày còn nhớ cô Đào Phi không?”
“Đào Phi…” Triệu Cẩm Chi vừa gặm xương vừa nghĩ: “Là cô dạy tiếng Anh năm lớp 10?”
“Ừ.”
“Nhớ chứ, cô ấy rất đẹp mà.” Y cảnh giác: “Mày muốn làm gì?”
“Đi chết đi, mày đang nghĩ sang cái gì thế.” Anh cười mắng: “Lúc đó cô ấy rất tốt với tao, coi như là một nửa ân nhân sau lại vì chút chuyện riêng nên cô phải từ chức rồi rời khỏi thành phố S. Tao muốn đến thăm cô một lần trước khi lên đại học.”
Y lập tức tỏ ra cảm động: “Đường Kiều, mày đúng là trọng tình trọng nghĩa…” Chưa nói dứt lời, Triệu Lan Chi đã cốc đầu y một cái: “Ăn cơm đi, ít nói nhảm!”
Y ai oán trừng mắt nhìn anh trai, cụp đầu tiếp tục gặm gặm xương.
—
Khi đến khu dân cư nơi Đào Phi ở, Đường Kiều mới nhận ra đây là khu ký túc xá của giáo viên – hẳn là cô đang dạy cho trường tiểu học gần đây rồi. Anh đang định vào thì Triệu Cẩm Chi bỗng ré lên thảm thiết: “Tao tao tao… Không được rồi, ăn nhiều quá, tiêu chảy!”
“… Có khi nào mày ăn đến hỏng dạ dày luôn rồi không?”
“Dạ dày của nó trâu bò lắm, cái thằng mập chết tiệt này…” Miệng nói vậy nhưng Triệu Lan Chi vẫn đỡ lấy em trai: “Đường Kiều, em cứ vào trước đi, anh giúp thằng mập này tìm chỗ giải quyết đã. Có gì gọi nhau sau nhé.”
“Được.”
Theo địa chỉ Đào Phi đưa, anh đến trước cửa một căn nhà, bên cạnh là một cây ngô đồng cao cao. Dưới tàng cây, một đám trẻ con đang tụ lại một chỗ, chơi trò chơi mà người lớn không hiểu.
Đứa trẻ lớn nhất trong đám cùng lắm là mới mười tuổi, hình như nó cũng là đại ca của cả đám luôn. Nó đang cầm một trái bóng rất bẩn trên tay, cúi đầu nhìn một đứa bé hai ba tuổi mới cao đến lưng nó, nói: “Mày muốn chơi với bọn tao?”
Khuôn mặt của đứa bé kia lấm lem hết cả, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét vô cùng đáng yêu, quần áo trên người nó vừa nhìn đã biết là sửa từ quần áo cũ của người lớn, đôi mắt vừa đen vừa sáng, ngẩng lên nhìn thằng nhóc cầm đầu nọ, do dự gật đầu.
“Vậy thì, tao sẽ ném quả bóng này đi, nếu trong vòng nửa phút mày mang được nó về thì ok, được chứ?”
“Được.” Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên – phát âm rất rõ ràng, hẳn là đã học nói lâu rồi.
“Nếu không được thì phải chịu phạt nha ” Đứa cầm đầu đùa dai cười, vung tay — ném thật mạnh quả bóng ra xa.
Thằng bé lập tức phi theo, đôi chân ngắn ngủn xỏ đôi dép quá khổ thế mà lại chạy rất nhanh – tiếc là bộ dáng nó chạy rất buồn cười, làm đám trẻ cười ồ lên.
“Ha ha ha ha”
“Mười giây rồi! Thẩm Duy Thần, về muộn sẽ bị phạt đó ”
Thằng bé càng thêm sợ hãi, không cẩn thận ngã dúi xuống đất, sau lưng nó lại vang lên một trận cười to.
“Ngã rồi! Ha ha ha ”
Nó giãy dụa đứng lên, vành mắt đã đỏ ửng, vội lau giọt nước sắp tràn mi rồi tiếp tục chạy. Quả bóng rơi xuống đất, lăn thêm vài mét rồi mới từ từ dừng lại. Nó cúi người, định vươn tay nhặt thì bỗng có một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện, nhặt bóng lên cho nó.
“Thẩm Duy Thần.”
Thẩm Duy Thần cố gắng ngẩng lên, liền thấy một đôi mắt tựa mắt mèo, khóe môi hơi nhướn lên, nhìn vô cùng đẹp trai.
Trong trí nhớ của nó, đây là lần đầu tiên nó gặp Đường Kiều.
Seven: Chậc, đúng là có cảm giác kẻ nghèo khổ vs Chúa cứu thế..
#catfetishđừnghỏitạisao
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook