Tra Công Biến Trung Khuyển
-
Chương 45: Hoa hồng
Chuyện về sau rất thuận lợi, Văn Hạo cầm lại chìa khóa dự bị trên tay Cung Trình, Cung Trình được chứng minh vô tội, phóng tích.
Cả hai trước sau rời khỏi cục cảnh sát, xe luật sư Lưu dừng tại cổng lớn, Cung Trình mở cửa xe nhưng không ngồi vào mà đứng yên tại chỗ, nhìn Văn Hạo chằm chằm.
Văn Hạo cảm nhận được ánh mắt của Cung Trình, nhíu mày đi tới bên cạnh xe, song sau phát hiện trước đó Thi Dương luôn ở trong xe mình chơi điện thoại cũng đi xuống, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen tung hứng, biểu tình cười như không cười. Văn Hạo nhíu mày càng chặt, có một loại ảo giác trong xe có bom, chỉ cần mình cắm chìa khóa xuống thì sẽ bị nổ banh xác.
Vặn ổ khoác, cửa xe bật mở, chợt có một mùi thơm lan vào mũi, sau đó bị bó hoa hồng đủ loại màu sắc hấp dẫn tầm mắt… Sau một khắc, sắc mặt Văn Hạo y như bó hoa ấy, cũng biến đủ mọi màu sắc.
Trong lúc ngơ ngác ngây người, bên tai nghe thấy tiếng ô tô đánh ga, luật xe lái xe đi về phía cổng, Cung Trình ngồi trên ghế phó nhìn Văn Hạo, trầm mặc.
“Ê! Cái đó giờ tính sao?” – Thi Dương rống lên một câu, lắc lắc hộp trong tay.
Xe ô tô không hề dừng lại mà đi ra khỏi cục cảnh sát.
Trong miệng Thi Dương lẩm bẩm cái gì đó, không cao hứng đi về phía Văn Hạo, đến khi khoảng cách còn năm bước chân thì giơ tay ném đến, chiếc hộp màu đen kia vẽ một đường cong parabol tuyệt đẹp rơi vào trong lòng Văn Hạo.
Xoay người, Thi Dương lên xe rời đi.
Văn Hạo nhìn hoa hồng đủ màu sắc trong xe, lại cúi đầu liếc nhìn hộp trong tay. Cuối cùng cũng hiểu ra Cung Trình lái xe đi là vì cái gì, chắc là đi bảo dưỡng và mua quà cho mình.
Bỏ hộp quà vướng tay chân vào bó hoa bên cạnh, Văn Hạo ngượng tay lái xe, thận trọng lên đường. Một đường lái xe đến khu nhà ký túc, mồ hôi sau lưng đã thấm từng tầng từng tầng, còn mệt hơn so với tự mình đi bộ.
Mới vừa tới cổng, nhìn thấy Lưu Lãng đang đứng ven đường chờ xe buýt, trong miệng ngậm kem, trên mặt còn đang ngái ngủ, ngay cả đầu tóc cũng bù xu bù xoa. Nhưng đừng nhìn vậy, mắt thằng cha này rất tinh, liếc mắt một cái đã trông thấy Văn Hạo lái xe bên trong, một tay kéo kem que ra khỏi miệng, một tay vẫy điên cuồng: “Ê! Ê ê ê ê ê! Văn Hạo!”
Văn Hạo chậm rãi dừng xe.
Lưu Lãng rất tự giác, chạy chậm tới, mở ghế phụ ra ngồi, lúc đó bị một biển hoa trước mắt làm cho chấn kinh!
“Cậu phiêu từ đâu về thế?” – Lưu Lãng cười hề hề, híp mắt hỏi.
“…”
“Hoa này là sao? Muốn tặng ai à? Cái màu này, chậc chậc, chắc không rẻ ha?”
“…”
“Nói gì đi, xe này sao cậu lại lái? Không phải hai ngày trước lái đi rồi sao?”
“…”
Cuối cùng, Lưu Lãng tự mình tổng kết: “Cậu nhìn trúng con gái nhà ai vậy? Bỏ vốn ghê cơ? Cần tiểu đệ anh đây làm nhân chứng không? Đảm báo khi anh mày 70,80 tuổi còn có thể vì cậu mà tuyên dương đoạn giai thoại này!”
Văn Hạo cạn lời.
Thời gian đi nhận xe, vừa đi một lúc đã đến thời gian huấn luyện xế chiều, Văn Hạo cơm không ăn, càng khỏi cần nói tới giấc ngủ trưa. Cậu chạy ra siêu thị mua hai cái bánh mì ăn tạm rồi vội vội vàng vàng lên xe buýt.
Lưu Lãng vẫn luôn đi theo người, còn băn khoăn về bó hoa kia: “Hoa đẹp như vậy, cậu đừng vứt bừa trong xe, đúng là phí của trời mà, em gái không thích hoa héo đâu. Ôi chao, không đúng, là cậu tặng người ta hay người ta tặng cậu? Nếu cậu không thích thì đưa cho tôi đi…”
“Được.” – Văn Hạo thẳng thắn gật đầu.
Lưu Lãng như bị cắt đứt lưỡi, nhất thời thất thanh.
Trước khi lên xe buýt, Lưu Lãng đột nhiên hỏi: “Xe là của Cung Trình, hoa cũng là của Cung Trình?”
“…” – Văn Hạo nhìn Lưu Lãng, trong lòng biết chuyện này không lừa được người. Trước kia Cung Trình thỉnh thoảng lái xe này ra vào trung tâm huấn luyện, xe hơn triệu thì luôn lôi kéo được sự chú ý của mọi người, huống chi Văn Hạo nhận xe cũng không thèm đổi biển xe, người có tâm thì đều biết được xe đó là của ai.
Nhưng mà, từ xe liên tưởng đến hoa, lá gan Lưu Lãng quả thật khá lớn.
Hơn nữa rất chính xác.
Dù không nhận được câu trả lời của Văn Hạo nhưng kinh ngạc trong đáy mắt Văn Hạo không lừa được người. Lưu Lãng không nói gì thêm, biểu tình cười cợt cũng lắng đọng lại, nhìn ra ngoài cửa xe, thở dài một hơi.
Có một số việc, một khi có phương hướng, thì đã không còn là bí mật. Trước đây Lưu Lãng còn cho rằng quan hệ cả hai người này là bạn bè, dù cho Cung Trình đột nhiên chạy tới chỗ hắn sắp xếp công tác nhưng hắn vẫn không ngờ rằng đây là thủ đoạn của Cung Trình vì Văn Hạo. Thế nhưng hôm nay đột nhiên thông suốt, nhớ tới quan hệ Viên Tranh và Du Nhạc, nghĩ thêm về Văn Hạo và Cung Trình, làm gì có bạn bè nào làm đến mức này? Thân mật như thế, lại còn có tính chiếm đoạt, mối quan hệ ấy là —— người yêu.
Đột nhiên, có chút lúng túng.
“Ừ, tạm thời cậu ta gửi xe ở chỗ em, lát nữa cậu ta sẽ lấy hoa đi.” – Văn Hạo theo thói quen che giấu chân tướng, không phải ai cũng tiếp thu được bên người mình có một người bạn là gay, huống chi vận động viên bơi lội cần phải thay đồ trong phòng, cậu không hi vọng chình mình phải trải qua cái chuyện đi vào phòng nữ sinh thay đồ.
“Há, hoa kia quả thật không tệ, đưa cho em gái nhất định sẽ rất vui.”
“Anh thích thì cứ lấy đi, Cung Trình cũng không ngại.”
“Ha ha ha, không cần.” – Lưu Lãng xua tay, trong lòng oán thầm, còn giả bộ ha, nếu là hoa của người ta thì cậu còn nói mấy lời này sao? Càng nói thì càng cho rõ đây là Cung Trình tặng cậu có được không!… Lại nói, không lẽ mình đoán trúng thật?
Văn Hạo cảm thấy đề tài này quá nguy hiểm, vội chuyển chủ đề: “Lần này em tham gia hạng mục 800m, anh biết chưa?”
“À, biết rồi, 400m và 800m đều chạm mặt cậu, cậu đây là đuổi cùng giết tận sao.”
“Em đuổi cùng giết tận á? Có thể thắng anh thì mới nói sau. Em nói này, sao anh không chọn một? Tham gia nhiều vậy không mệt chứ?”
“Mệt gì chứ. Lần trước tham gia á vận hội anh mới phát hiện ra, mấy năm trước anh đều đi nhầm đường, sớm tham gia khoảng cách dài thì đã tốt hơn đúng không? Đoán không chừng còn cầm mấy cái quán quân áo vận hội.”
Văn Hạo nở nụ cười: “Thôi đi, một cái quán quân á vận hội có thể thỏa mãn anh sao?”
“Đương nhiên là không vừa lòng, anh nhất định còn muốn lấy thêm mấy cái huy chương vàng!”
Văn Hạo cười liên tục, cũng coi như hiểu sự lựa chọn của Lưu Lãng. Sau tết, Văn Hạo vẫn luôn không biết nói sao với Lưu Lãng về lựa chọn của việc kia, xem ra cuối cùng Lưu Lãng vẫn quyết định tiếp tục phấn đấu trong bơi lội… Đáp án này không ngoài ý muốn, quán quân khiến lòng tự tin mở rộng, đồng thời cũng tăng lên vô số tính khả thi khác, dùng trạng thái bây giờ của Lưu Lãng, không bơi mới chính là đáng tiếc.
Chiều hôm đó trạng thái tập luyện không tốt lắm, ba lần bơi 800m đều không tiến vào thời gian yêu cầu, Diệp Thư Văn ngồi xổm bên hồ cúi đầu nhìn cậu, mày cau đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
“Không có việc gì thì đừng chạy loạn ra ngoài, bây giờ là lúc nào rồi mà còn đi lởn vởn hả, em còn muốn đi đấu hay không hả?”
Lời này có phần gay gắt nhưng rơi vào tai Văn Hạo, cậu vừa cảm thấy oan ức vừa cảm thấy vui vẻ, không trách khỏi suy nghĩ Diệp Thư Văn đang để ý mình sao? Thầy ấy không vui, ghen sao? Vẫn có thể hà khắc một chút…
“Giải đấu bơi lội Nhật Bản” còn gọi tắt là “giải thi đấu ngắn”.
Trong mắt dân chúng là một trận đấu rất xa lạ, thế nhưng trong giới bơi lội lại xem như một trận đấu có đẳng cấp thế giới khá cao, giải thi đấu có sự góp mặt của rất nhiều danh tướng có tuổi trong lĩnh vực bơi lội, hàng năm người được mời tới không ít, thậm chí thành tích thi đấu còn được giới bơi lội thế giới ủng hộ, nói các khác chỉ cần phá vỡ kỷ lục thế giới hay gì gì đó thì đều được ghi lại trong danh sánh.
Rất nhiều danh tướng được mời, tiền thưởng cho các tuyển thủ tranh tài cũng rất nhiều, đối với mỗi đội viên bơi lội quốc gia Trung Quốc mà nói, đây cũng là một cơ hội ‘luyện binh’ tuyệt vời. Từ sau khi Văn Hạo tham gia á vận hội năm trước, thành tích vẫn luôn duy trì rất tốt, mỗi lần đều nắm được tư cách ra nước ngoài tranh tài, lần này cũng không ngoại lệ.
Nửa tháng trước, đám tuyển thủ Văn Hạo đến Châu Hải tập huấn một lần.
Trụ sở huấn luyện là một hồ bơi gần biển, phong cảnh tươi đẹp, thiết bị đầy đủ, đi bộ chỉ mất mười phút là có thể tới bãi biển tắm. Tuy tháng tư nước biển còn lạnh nhưng ngăn không nổi khí thế hừng hực của đám vận động viên bơi lội, cho nên có vài người thỉnh thoảng chạy qua biển bơi một lúc. Cũng chính vì vậy, tập huấn tuy mệt nhưng tâm tình mọi người đều bảo trì rất tốt, thậm chí còn có cảm giác đang đi du lịch đoàn thể.
Nhất là trụ sở huấn luyện chuẩn bị đều là thức ăn ngon đặc sản địa phương, mấy loại hải sản tươi mới được người ăn khen không ngớt, lúc rời đi, mọi người đều rất lưu luyến.
Nhưng khi trở về Bắc Kinh, trên đường gặp người quen, ai cũng đều nói cả lũ tắm nắng ăn đen, Văn Hạo cũng không ngoại lệ, làn da trắng nõn chỉ tốn nửa tháng đã phơi thành màu vàng nhạt, lại giống như hồi còn bé, trên đôi mắt in dấu một vết màu trắng.
Trong đội điều chỉnh cho một ngày nghỉ, ngay sau đó là một tuần huấn luyện.
Sáng sớm hôm nay, Văn Hạo bắt gặp Cung Trình ở trong trung tâm huấn luyện, hắn đõ chiếc xe thể thao màu vàng taobao đứng ở trước cổng, khi đó Văn Hạo vừa mới đi xuống từ xe buýt, cứ như vậy không thể né tránh được.
Sắc mặt Cung Trình rất khó coi.
Văn Hạo lại không cảm xúc, đi qua từ trước mặt hắn.
“Văn Hạo! Tuần sau em đi Nhật Bản sao?” – Giọng nói Cung Trình truyền đến từ phía sau, cậu vốn cho rằng dùng cái bản mặt đấy của Cung Trình, cho dù không đánh mình một trận thì cũng sẽ không để ý tới mình, thế nhưng không ngờ rằng hắn có thể đè lửa giận mà nói chuyện cẩn thận với mình.
Bên kia có rất nhiều người nhìn lại. Cung Trình là nhân vật nổi tiếng trong đội quốc gia, nhất cử nhất động đều có rất nhiều người chú ý. Văn Hạo muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được, chỉ đành quay đầu nhìn sang.
Cung Trình thu lại mặt than, nhìn chằm chằm vào vết màu trắng quanh mắt Văn Hạo, đôi mắt trở nên nhu hòa hơn: “Đã lâu không thấy cái dấu ấy trên mặt em, đến Châu Hải lại phơi nắng sao.”
“Có việc?” – Mặt Văn Hạo không cảm xúc.
Cung Trình nở ra nụ cười: “Hai ngày nữa anh sẽ tới xem em thi đấu, cổ vũ cho em!”
“Chân mọc trên người cậu, tiền từ trong túi cậu, tùy cậu.” – Văn Hạo thoái chí, cậu cho rằng lần trước chia tay trong không vui rồi, sao cái người này còn có thể làm như không có chuyện gì mà xuất hiện trước mặt mình? Còn có lần trước nữa, cả lần trước trước nữa, mỗi lần đều như vậy, con người này vẫn là Cung Trình cuồng ngạo nóng nảy mà mình biết hay không đây?
Cả hai trước sau rời khỏi cục cảnh sát, xe luật sư Lưu dừng tại cổng lớn, Cung Trình mở cửa xe nhưng không ngồi vào mà đứng yên tại chỗ, nhìn Văn Hạo chằm chằm.
Văn Hạo cảm nhận được ánh mắt của Cung Trình, nhíu mày đi tới bên cạnh xe, song sau phát hiện trước đó Thi Dương luôn ở trong xe mình chơi điện thoại cũng đi xuống, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen tung hứng, biểu tình cười như không cười. Văn Hạo nhíu mày càng chặt, có một loại ảo giác trong xe có bom, chỉ cần mình cắm chìa khóa xuống thì sẽ bị nổ banh xác.
Vặn ổ khoác, cửa xe bật mở, chợt có một mùi thơm lan vào mũi, sau đó bị bó hoa hồng đủ loại màu sắc hấp dẫn tầm mắt… Sau một khắc, sắc mặt Văn Hạo y như bó hoa ấy, cũng biến đủ mọi màu sắc.
Trong lúc ngơ ngác ngây người, bên tai nghe thấy tiếng ô tô đánh ga, luật xe lái xe đi về phía cổng, Cung Trình ngồi trên ghế phó nhìn Văn Hạo, trầm mặc.
“Ê! Cái đó giờ tính sao?” – Thi Dương rống lên một câu, lắc lắc hộp trong tay.
Xe ô tô không hề dừng lại mà đi ra khỏi cục cảnh sát.
Trong miệng Thi Dương lẩm bẩm cái gì đó, không cao hứng đi về phía Văn Hạo, đến khi khoảng cách còn năm bước chân thì giơ tay ném đến, chiếc hộp màu đen kia vẽ một đường cong parabol tuyệt đẹp rơi vào trong lòng Văn Hạo.
Xoay người, Thi Dương lên xe rời đi.
Văn Hạo nhìn hoa hồng đủ màu sắc trong xe, lại cúi đầu liếc nhìn hộp trong tay. Cuối cùng cũng hiểu ra Cung Trình lái xe đi là vì cái gì, chắc là đi bảo dưỡng và mua quà cho mình.
Bỏ hộp quà vướng tay chân vào bó hoa bên cạnh, Văn Hạo ngượng tay lái xe, thận trọng lên đường. Một đường lái xe đến khu nhà ký túc, mồ hôi sau lưng đã thấm từng tầng từng tầng, còn mệt hơn so với tự mình đi bộ.
Mới vừa tới cổng, nhìn thấy Lưu Lãng đang đứng ven đường chờ xe buýt, trong miệng ngậm kem, trên mặt còn đang ngái ngủ, ngay cả đầu tóc cũng bù xu bù xoa. Nhưng đừng nhìn vậy, mắt thằng cha này rất tinh, liếc mắt một cái đã trông thấy Văn Hạo lái xe bên trong, một tay kéo kem que ra khỏi miệng, một tay vẫy điên cuồng: “Ê! Ê ê ê ê ê! Văn Hạo!”
Văn Hạo chậm rãi dừng xe.
Lưu Lãng rất tự giác, chạy chậm tới, mở ghế phụ ra ngồi, lúc đó bị một biển hoa trước mắt làm cho chấn kinh!
“Cậu phiêu từ đâu về thế?” – Lưu Lãng cười hề hề, híp mắt hỏi.
“…”
“Hoa này là sao? Muốn tặng ai à? Cái màu này, chậc chậc, chắc không rẻ ha?”
“…”
“Nói gì đi, xe này sao cậu lại lái? Không phải hai ngày trước lái đi rồi sao?”
“…”
Cuối cùng, Lưu Lãng tự mình tổng kết: “Cậu nhìn trúng con gái nhà ai vậy? Bỏ vốn ghê cơ? Cần tiểu đệ anh đây làm nhân chứng không? Đảm báo khi anh mày 70,80 tuổi còn có thể vì cậu mà tuyên dương đoạn giai thoại này!”
Văn Hạo cạn lời.
Thời gian đi nhận xe, vừa đi một lúc đã đến thời gian huấn luyện xế chiều, Văn Hạo cơm không ăn, càng khỏi cần nói tới giấc ngủ trưa. Cậu chạy ra siêu thị mua hai cái bánh mì ăn tạm rồi vội vội vàng vàng lên xe buýt.
Lưu Lãng vẫn luôn đi theo người, còn băn khoăn về bó hoa kia: “Hoa đẹp như vậy, cậu đừng vứt bừa trong xe, đúng là phí của trời mà, em gái không thích hoa héo đâu. Ôi chao, không đúng, là cậu tặng người ta hay người ta tặng cậu? Nếu cậu không thích thì đưa cho tôi đi…”
“Được.” – Văn Hạo thẳng thắn gật đầu.
Lưu Lãng như bị cắt đứt lưỡi, nhất thời thất thanh.
Trước khi lên xe buýt, Lưu Lãng đột nhiên hỏi: “Xe là của Cung Trình, hoa cũng là của Cung Trình?”
“…” – Văn Hạo nhìn Lưu Lãng, trong lòng biết chuyện này không lừa được người. Trước kia Cung Trình thỉnh thoảng lái xe này ra vào trung tâm huấn luyện, xe hơn triệu thì luôn lôi kéo được sự chú ý của mọi người, huống chi Văn Hạo nhận xe cũng không thèm đổi biển xe, người có tâm thì đều biết được xe đó là của ai.
Nhưng mà, từ xe liên tưởng đến hoa, lá gan Lưu Lãng quả thật khá lớn.
Hơn nữa rất chính xác.
Dù không nhận được câu trả lời của Văn Hạo nhưng kinh ngạc trong đáy mắt Văn Hạo không lừa được người. Lưu Lãng không nói gì thêm, biểu tình cười cợt cũng lắng đọng lại, nhìn ra ngoài cửa xe, thở dài một hơi.
Có một số việc, một khi có phương hướng, thì đã không còn là bí mật. Trước đây Lưu Lãng còn cho rằng quan hệ cả hai người này là bạn bè, dù cho Cung Trình đột nhiên chạy tới chỗ hắn sắp xếp công tác nhưng hắn vẫn không ngờ rằng đây là thủ đoạn của Cung Trình vì Văn Hạo. Thế nhưng hôm nay đột nhiên thông suốt, nhớ tới quan hệ Viên Tranh và Du Nhạc, nghĩ thêm về Văn Hạo và Cung Trình, làm gì có bạn bè nào làm đến mức này? Thân mật như thế, lại còn có tính chiếm đoạt, mối quan hệ ấy là —— người yêu.
Đột nhiên, có chút lúng túng.
“Ừ, tạm thời cậu ta gửi xe ở chỗ em, lát nữa cậu ta sẽ lấy hoa đi.” – Văn Hạo theo thói quen che giấu chân tướng, không phải ai cũng tiếp thu được bên người mình có một người bạn là gay, huống chi vận động viên bơi lội cần phải thay đồ trong phòng, cậu không hi vọng chình mình phải trải qua cái chuyện đi vào phòng nữ sinh thay đồ.
“Há, hoa kia quả thật không tệ, đưa cho em gái nhất định sẽ rất vui.”
“Anh thích thì cứ lấy đi, Cung Trình cũng không ngại.”
“Ha ha ha, không cần.” – Lưu Lãng xua tay, trong lòng oán thầm, còn giả bộ ha, nếu là hoa của người ta thì cậu còn nói mấy lời này sao? Càng nói thì càng cho rõ đây là Cung Trình tặng cậu có được không!… Lại nói, không lẽ mình đoán trúng thật?
Văn Hạo cảm thấy đề tài này quá nguy hiểm, vội chuyển chủ đề: “Lần này em tham gia hạng mục 800m, anh biết chưa?”
“À, biết rồi, 400m và 800m đều chạm mặt cậu, cậu đây là đuổi cùng giết tận sao.”
“Em đuổi cùng giết tận á? Có thể thắng anh thì mới nói sau. Em nói này, sao anh không chọn một? Tham gia nhiều vậy không mệt chứ?”
“Mệt gì chứ. Lần trước tham gia á vận hội anh mới phát hiện ra, mấy năm trước anh đều đi nhầm đường, sớm tham gia khoảng cách dài thì đã tốt hơn đúng không? Đoán không chừng còn cầm mấy cái quán quân áo vận hội.”
Văn Hạo nở nụ cười: “Thôi đi, một cái quán quân á vận hội có thể thỏa mãn anh sao?”
“Đương nhiên là không vừa lòng, anh nhất định còn muốn lấy thêm mấy cái huy chương vàng!”
Văn Hạo cười liên tục, cũng coi như hiểu sự lựa chọn của Lưu Lãng. Sau tết, Văn Hạo vẫn luôn không biết nói sao với Lưu Lãng về lựa chọn của việc kia, xem ra cuối cùng Lưu Lãng vẫn quyết định tiếp tục phấn đấu trong bơi lội… Đáp án này không ngoài ý muốn, quán quân khiến lòng tự tin mở rộng, đồng thời cũng tăng lên vô số tính khả thi khác, dùng trạng thái bây giờ của Lưu Lãng, không bơi mới chính là đáng tiếc.
Chiều hôm đó trạng thái tập luyện không tốt lắm, ba lần bơi 800m đều không tiến vào thời gian yêu cầu, Diệp Thư Văn ngồi xổm bên hồ cúi đầu nhìn cậu, mày cau đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
“Không có việc gì thì đừng chạy loạn ra ngoài, bây giờ là lúc nào rồi mà còn đi lởn vởn hả, em còn muốn đi đấu hay không hả?”
Lời này có phần gay gắt nhưng rơi vào tai Văn Hạo, cậu vừa cảm thấy oan ức vừa cảm thấy vui vẻ, không trách khỏi suy nghĩ Diệp Thư Văn đang để ý mình sao? Thầy ấy không vui, ghen sao? Vẫn có thể hà khắc một chút…
“Giải đấu bơi lội Nhật Bản” còn gọi tắt là “giải thi đấu ngắn”.
Trong mắt dân chúng là một trận đấu rất xa lạ, thế nhưng trong giới bơi lội lại xem như một trận đấu có đẳng cấp thế giới khá cao, giải thi đấu có sự góp mặt của rất nhiều danh tướng có tuổi trong lĩnh vực bơi lội, hàng năm người được mời tới không ít, thậm chí thành tích thi đấu còn được giới bơi lội thế giới ủng hộ, nói các khác chỉ cần phá vỡ kỷ lục thế giới hay gì gì đó thì đều được ghi lại trong danh sánh.
Rất nhiều danh tướng được mời, tiền thưởng cho các tuyển thủ tranh tài cũng rất nhiều, đối với mỗi đội viên bơi lội quốc gia Trung Quốc mà nói, đây cũng là một cơ hội ‘luyện binh’ tuyệt vời. Từ sau khi Văn Hạo tham gia á vận hội năm trước, thành tích vẫn luôn duy trì rất tốt, mỗi lần đều nắm được tư cách ra nước ngoài tranh tài, lần này cũng không ngoại lệ.
Nửa tháng trước, đám tuyển thủ Văn Hạo đến Châu Hải tập huấn một lần.
Trụ sở huấn luyện là một hồ bơi gần biển, phong cảnh tươi đẹp, thiết bị đầy đủ, đi bộ chỉ mất mười phút là có thể tới bãi biển tắm. Tuy tháng tư nước biển còn lạnh nhưng ngăn không nổi khí thế hừng hực của đám vận động viên bơi lội, cho nên có vài người thỉnh thoảng chạy qua biển bơi một lúc. Cũng chính vì vậy, tập huấn tuy mệt nhưng tâm tình mọi người đều bảo trì rất tốt, thậm chí còn có cảm giác đang đi du lịch đoàn thể.
Nhất là trụ sở huấn luyện chuẩn bị đều là thức ăn ngon đặc sản địa phương, mấy loại hải sản tươi mới được người ăn khen không ngớt, lúc rời đi, mọi người đều rất lưu luyến.
Nhưng khi trở về Bắc Kinh, trên đường gặp người quen, ai cũng đều nói cả lũ tắm nắng ăn đen, Văn Hạo cũng không ngoại lệ, làn da trắng nõn chỉ tốn nửa tháng đã phơi thành màu vàng nhạt, lại giống như hồi còn bé, trên đôi mắt in dấu một vết màu trắng.
Trong đội điều chỉnh cho một ngày nghỉ, ngay sau đó là một tuần huấn luyện.
Sáng sớm hôm nay, Văn Hạo bắt gặp Cung Trình ở trong trung tâm huấn luyện, hắn đõ chiếc xe thể thao màu vàng taobao đứng ở trước cổng, khi đó Văn Hạo vừa mới đi xuống từ xe buýt, cứ như vậy không thể né tránh được.
Sắc mặt Cung Trình rất khó coi.
Văn Hạo lại không cảm xúc, đi qua từ trước mặt hắn.
“Văn Hạo! Tuần sau em đi Nhật Bản sao?” – Giọng nói Cung Trình truyền đến từ phía sau, cậu vốn cho rằng dùng cái bản mặt đấy của Cung Trình, cho dù không đánh mình một trận thì cũng sẽ không để ý tới mình, thế nhưng không ngờ rằng hắn có thể đè lửa giận mà nói chuyện cẩn thận với mình.
Bên kia có rất nhiều người nhìn lại. Cung Trình là nhân vật nổi tiếng trong đội quốc gia, nhất cử nhất động đều có rất nhiều người chú ý. Văn Hạo muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được, chỉ đành quay đầu nhìn sang.
Cung Trình thu lại mặt than, nhìn chằm chằm vào vết màu trắng quanh mắt Văn Hạo, đôi mắt trở nên nhu hòa hơn: “Đã lâu không thấy cái dấu ấy trên mặt em, đến Châu Hải lại phơi nắng sao.”
“Có việc?” – Mặt Văn Hạo không cảm xúc.
Cung Trình nở ra nụ cười: “Hai ngày nữa anh sẽ tới xem em thi đấu, cổ vũ cho em!”
“Chân mọc trên người cậu, tiền từ trong túi cậu, tùy cậu.” – Văn Hạo thoái chí, cậu cho rằng lần trước chia tay trong không vui rồi, sao cái người này còn có thể làm như không có chuyện gì mà xuất hiện trước mặt mình? Còn có lần trước nữa, cả lần trước trước nữa, mỗi lần đều như vậy, con người này vẫn là Cung Trình cuồng ngạo nóng nảy mà mình biết hay không đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook