Trà Cam
Chương 8

Đêm khuya, mọi âm thanh đều tịch mịch.

Lâm Gia vẫn nhớ điều cuối cùng mà người cùng phòng tốt bụng nói với cậu ngay trước khi tắt điện: “Cậu ngủ cái giường này sợ rằng sẽ có chút phiền phức. Cái giường này vốn không có chủ, sau một người trên mặt có một vết sẹo chuyển đến. Nghe nói trước kia ngồi tù, mới được thả ra, cực khổ kiếm sống ở nhà máy xa nơi này. Bình thường rất ngang ngược, cái giường này nhất định một phân tiền cũng không trả, hết lần này đến lần khác bị chiếm dụng làm chỗ để hành lí. Buổi tối hắn tăng ca trở về thấy cậu, có thể sẽ nổi trận lôi đình, trước đây cũng từng xảy ra rồi, cậu bé…cẩn thận nhé!”

Nghĩ tới những điều này, Lâm Gia thở dài khe khẽ.

Cậu không phải người thích dây dưa phiền phức, lúc còn ở cô nhi viện cho dù xảy ra chuyện gì, dù dì quản lí loại trừ tất cả mọi người thì cũng không hoài nghi. Cậu là đứa trẻ ôn hòa nhất, mọi người đều đồng lòng tin tưởng.

Thường thường nếu có loại tình huống như vậy, giả sử có ai đó phạm lỗi, người đầu tiên đón nhận cái nhìn chằm chằm của dì quản lí nhất định là Khương Xá. Hắn luôn luôn là người đầu tiên phản kháng, chuyên môn chọc tức người khác. Mà khi bọn họ lục soát khắp người Khương Xá cũng không thể tìm được bất cứ dấu vết gì, chỉ có thể ôm một bụng nghi vấn rời đi. Lại không ngờ rằng sau đó Khương Xá quay người đi tới bên cạnh Lâm Gia, hai người trốn ở góc phòng lặng lẽ chia thành quả.

Khương Xá chính là mồi nhử, Lâm Gia mới là kẻ giật dây sau tấm màn.

Vì Lâm Gia thật thà, ai cũng không đoán được là cậu.

Cậu nằm trên giường suy nghĩ chốc lát, cuối cùng quyết định đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, cùng lúc sắp xếp đồ của người khác đặt lại chỗ cũ, sau đó hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Khương Xá đang ngủ say, tiện tay đắp lại chăn cho hắn rồi mới ngồi bên mép giường đem mình bọc trong tấm chăn có mùi kì lạ đó mà ngủ.

Cậu ngủ ở giường dưới, có thể chịu được rét thì chịu, ngoài trời lạnh như vậy, cũng không thể bởi vì chút chuyện này mà để Khương Xá ngay cả giường nằm cũng không có được. Nếu để cho hắn biết chuyện này, hắn nhất định sẽ không chịu ở nơi này nữa.

Nửa đêm, cửa phòng vang lên. Một người đàn ông cao lớn mang vết sẹo trên mặt tiến vào, tâm trạng không tốt liền đạp Lâm Gia một cước, Lâm Gia liếc mắt nhìn hắn. Người này phỏng chừng một đấm có thể áp đảo bốn năm người, Lâm Gia không khỏi cảm thấy may mắn chưa trực tiếp đụng chạm với người kia. Một đêm bình an vô sự.

Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua một đoạn thời gian.

Tìm được chỗ ở tạm rồi, ban ngày lại phải đi tìm việc làm, hai người suốt ngày dong duổi bên ngoài. Đang lúc đi qua một con hẻm,  thấy người ta đang quét keo giấy quảng cáo dán lên tường, đống giấy quảng cáo cũ nát bay tứ tung trong thùng rác. Khó khăn lắm mới tìm được một nơi,  nhưng họ lại e ngại hai người còn quá nhỏ tuổi, hoặc nghĩ hai người họ không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm. Nói tóm lại, không thu hoạch được gì.

Trong khi đó, tiền còn lại càng ngày càng vơi đi.

Khương Xá vẫn chưa biết Lâm Gia đã nằm ngủ dưới đất nửa tháng nay, bởi vì Lâm Gia luôn thức dậy sớm hơn hắn. Hắn cũng không biết sáng sớm Lâm Gia nói dối rằng được ngủ trên giường, chỉ để ý thấy gần đây Lâm Gia bước đi có chút hơi khom người xuống liền nhất định ôm lấy đống hành lí của Lâm Gia, hơi nhíu mày lo lắng, nói với cậu: “Hay là ngày mai tớ dọn ra ngoài, cậu ở lại đây chờ tớ. Vậy là xong.”

Lâm Gia đang muốn từ chối, trái lại nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ làm cho Khương Xá bận tâm về mình. Cậu không thể làm gì khác đành gật đầu, do dự bàn bạc: “Vậy thì…chỉ ở nửa ngày là được rồi.”

Khương Xá cười phì một tiếng, đẩy cậu trở lại giường nói: “Không thể, ít nhất là một ngày đêm.”

Lâm Gia đành bất lực, không thể làm gì khác ngoài nghe theo lời hắn.

Hôm nay vừa hay là ngày nghỉ.

Khương Xá một thân một mình đón cái lạnh thấu xương của những cơn gió lạnh thổi bên ngoài, bước đi rất nhanh. Hiện tại Lâm Gia vẫn yên ổn, hắn cũng không muốn biểu lộ sự lo lắng.

Không còn tiền, cơm cũng không nuốt nổi nữa.

Nhưng hắn không muốn để Lâm Gia biết, nếu như một người hoảng loạn, người kia cũng sẽ hoảng loạn theo. Bọn họ còn phải đi một quãng đường rất dài nữa, cứ như vậy phá hỏng kế hoạch, sau này biết làm thế nào?

Hắn quyết định đi thăm dò tình hình ngoại thành.

Không có tiền thuê xe, từ đầu đến cuối chỉ có thể đi bộ. Đợi đến khi Khương Xá hỏi và tìm được đường dẫn tới nhà xưởng mà người kia nói, chân của hắn cũng đã phòng rộp một khoảng lớn rồi.

May mà hôm nay công trường vẫn làm việc.

Đáng mừng hơn nữa chính là, công trường chỗ này đang tuyển thợ, không giới hạn tuổi tác.

Ngoài cửa còn có rất nhiều đàn ông đang xếp hàng chờ việc, gương mặt ngây ngô tuấn tú của Khương Xá bống chốc trở lên đỏ bừng, thoáng cái liền thu hút cái nhìn của mọi người. Biếu cảm trên gương mặt không thay đổi, hắn đứng ở góc, lưng thẳng tắp, người khác vừa nhìn liền cảm giác đây không phải là người có thể tiếp xúc.

Kỳ thực không phải, Khương Xá chỉ là bị ánh mắt chòng chọc của người khác nhìn đến da đầu tê dại, tạm thời không biết nên biểu đạt loại cảm xúc gì.

Không có Lâm Gia ở bên cạnh, hắn lúc này mới phát hiện đã biết là sẽ như vậy còn tự đến đây một mình, đến tột cùng có bao nhiêu xấu hổ.

Người đốc công vừa đi ra nhìn thấy Khương Xá đã nhíu nhíu mày: “Còn nhỏ quá!”

Tâm trí Khương Xá lập tức trở về thực tại, kiên định trả lời: “Cháu cái gì cũng làm được!”

“Cái gì cũng làm được? Vậy cháu thử qua khuân cái bao tải kia một chút đi!”. Nói rồi chỉ chỉ bao cát trước mặt, cao khoảng chừng nửa người Khương Xá.

Người bên ngoài dõi theo, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của những con người ấy đặt lên người đốc công, không phải nói là bốc gạch hay sao, sao giờ lại thành làm công việc này rồi?

Người nọ lúng túng ho khan một tiếng, ông cũng chỉ là tâm huyết dâng trào muốn thử cậu nhóc kia một chút xem sao.

Khương Xá lại không biết giá cả thị trường nội bộ thế nào, người bên cạnh nhìn hắn cười, không tin hắn có thể xê dịch được một bao cát to như vậy; nhưng cũng không nói gì, đều là chờ xem kịch hay trước mắt, hoặc là không đợi được liền giục: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, vác không nổi cũng nhanh lên đi, đừng làm ảnh hưởng tới người khác chứ!”

Khương Xá đứng đối diện bao cát trước mặt, thở hổn hển, hai tay cầm hai góc bao, cố gắng dồn hết mọi sức lực—-

Ồn ào xung quanh chợt ngưng lại.

Hắn đã nâng lên được một cm.

Yên lặng trong chốc lát, bao cát nặng nề rơi xuống đất.

Đám người một phen hoảng hốt, vừa ban nãy còn cho rằng hắn không có khả năng đứng dậy.

“Ừm…”, người đốc công đang muốn nói gì đó. Thật ra ông cố ý muốn gây khó dễ, như thế nào đi chăng nữa, cậu nhóc này cũng còn quá nhỏ, ở đây không thuê lao động trẻ em. Bỗng nhiên, ông trợn tròn mắt ngạc nhiên, Khương Xá cả người quỳ xuống, hai tay ôm khư khư bao cát kia cắn răng chịu đựng. Mặt hắn đỏ bừng, dùng hết sức đứng lên, cả người run bần bật, cuối cùng thực sự đem bao cát đó nâng lên.

Khương Xá dồn nén tới mức không thở được, nhưng vẫn giữ ánh mắt sáng rực mà nhìn người đốc công: “Chú hãy nhìn đi, cháu, cái gì cũng có thể làm được!”

Bao cát này cao khoảng nửa người thiếu niên đang đứng trước mặt!

Bên trong toàn là cát!

Thằng nhóc đó cứ như vậy mà ôm bao cát đó lên?

Người đốc công nhất thời kinh ngạc không nói lên lời, mãi cho đến khi vẻ mặt chống đỡ khổ sở của Khương Xá có chút méo mó, ông mới khôi phục tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt nghĩ thầm: “Liều mạng như vậy sao?”

“Được rồi…Cháu thả bao cát đó xuống trước đã.”

Khương Xá nắm tay thành hình quả đấm, hai cánh tay theo phản xạ run run: “Cháu còn có một người bạn…”

Người đốc công khó xử: “Không được, tầm tuổi như cháu chỉ có thể thuê một người.”

Khương Xá trầm mặc trong chốc lát, gật đầu.

Sau khi hỏi một vài vấn đề, Khương Xá lúc này mới an tâm rời đi. Tuy rằng chỉ có một người được nhận, tìm được là tốt rồi, còn hơn là không tìm được.

Hắn không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại trong lòng ngập tràn hi vọng, mọi việc đều diễn ra thuận lợi. Tất cả đều diễn ra theo hướng tốt đẹp.

Nhưng lúc trở về tìm Lâm Gia nói chuyện, hắn bỏ qua sự tình trung gian, chỉ nói cho Lâm Gia biết là đã tìm được một công việc đồng thời cũng thuận tiện chu cấp cho Lâm Gia một phần. Hết thảy đều vô cùng mĩ mãn.

Lời này nửa thật nửa giả, hết lần này tới lần khác hắn nói với vẻ mặt vô cùng thành thực, ánh mắt thản nhiên không gì sánh được. Lâm Gia nghe xong cũng cảm thấy hết sức vui mừng, nhất thời không nhận ra đâu là thật đâu là giả, chỉ là cảm thấy cuộc sống sau này rốt cục cũng có chỗ trông cậy vào.

Vào buổi tối, hai cánh tay của Khương Xá phát run. Hắn vui mừng vì mình che giấu rất khá, không bị Lâm Gia phát hiện, nhớ lại dáng vẻ ban ngày của cậu, trước khi đi ngủ không nhịn được hỏi một câu: “Buổi tối cậu ngủ ngon không?”

Lâm Gia sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Rất ngon nha, tối hôm qua còn mơ thấy cậu nhai một núi gì trông như thịt luôn đấy!*”

*Nguyên văn 很好啊, 昨晚还梦见你把我刚搬回来的金山银山给当肉啃了. Câu này mình không hiểu ý tác giả muốn nói là gì, cầu cao nhân đi qua giúp đỡ.

Khương Xá vừa nghe vừa buồn bực: “Tớ không phải là cái thùng cơm*.”

*Nguyên văn 饭桶: đồ ăn hại, kẻ vô dụng.

Lâm Gia kéo chăn đắp cho hắn, một bên híp mắt cười nói: “Biết rồi, biết rồi, ngủ ngon”.

Khương Xá từ trong màn vươn tay ra sờ sờ đầu cậu: “Ngủ ngon”.

Ngoài cửa sổ, trăng không lên.

Đợi tiếng ngáy trong phòng từ từ vang lên, Lâm Gia liền lặng lẽ đứng lên thu dọn đồ đạc.

Đây có lẽ là một đêm dối người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương