Trà Cam
-
Chương 43
Lâm Gia khẽ mỉm cười, bốn bề vắng lặng, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Khương Xá, mặc hắn lười biếng đặt đầu trên bả vai mình, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Khương Xá ôm cậu không nhúc nhích, buồn buồn nói: “Vừa nãy tớ đi hát.”
“Hát?” Ánh mắt thoáng hoảng hốt, cậu xoa xoa quả đầu xù trên bả vai, thấp giọng hỏi: “Vui không?”
Khương Xá trầm mặc chốc lát, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ừm, chơi rất vui, lần đầu tiên tớ có cảm giác này, lúc mới bắt đầu cảm thấy không quen lắm, cuối cùng dần dần thì bị chi phối, giống như quên đi rất nhiều chuyện, nhưng cũng giống như nhớ rất nhiều chuyện cũ, sau đó bọn họ dường như rất thích…” Nói tới đây, hắn bắt đầu ngập ngừng.
Lâm Gia cúi đầu, nhìn thấy màu hồng trên tai chàng trai, giây phút này cậu có cảm giác mình nghe thấy tiếng sôi trào trong lòng, cảm giác chua xót xen lẫn xiêu lòng.
“A Xá.” Cậu ôm chặt Khương Xá, thẹn thùng nói: “Không thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của cậu.”
“Tớ biết.” Khương Xá ảo não cọ cọ, “Tớ không muốn lừa cậu, bởi vì muốn nói với cậu nên mới thành ra như vậy, muốn dương dương đắc ý cho cậu biết, cậu không được giễu cợt tớ.”
Lần đầu tiên hát đã có người thích, phàm là ai đều cũng sẽ cảm thấy phấn khởi, nhưng hắn không muốn cho người khác biết những tâm tư nhỏ nhoi này, chỉ muốn thẳng thắn giãi bày với Lâm Gia.
Lâm Gia lập tức nói: “Tớ muốn nghe.”
Khương Xá lúc này mới ngẩng đầu lên, khóe mắt đuôi mày ngập tràn hạnh phúc, “Tớ hát cho cậu nghe.”
Chạng vạng, dân đi làm cũng đến giờ tan ca, tiếng động cơ ô tô và tiếng chuông xe đạp trộn lẫn vào nhau, hòa với tiếng than thở uể oải và tiếng cười nói của thanh niên.
Con đường này không yên tĩnh chút nào cả!
Lâm Gia lại vứt hết mọi thứ ra sau đầu. Chàng trai bên người nhẹ nhàng ngâm nga, đây là lần đầu tiên Lâm Gia nghe Khương Xá hát, giọng hát vô vàn sắc màu, giai điệu vui tươi, tiếng ca trong trẻo, gia điệu u buồn, giọng hát trầm thấp…
Hát trước mặt Lâm Gia, hắn giống như rất ngượng ngùng, hai bàn tay siết chặt cũng dần ửng hồng.
Nhưng cho dù Khương Xá có trở thành người thế nào, Lâm Gia vẫn cảm thấy hắn đang tỏa sáng trong bóng tối. Nhớ tới dáng hình Khương Xá ngày đó ôm cậu nói mình không thể trở thành cảnh sát, tâm tình nặng trĩu của Lâm Gia dần dần trở nên phấn chấn, cậu chưa từng cảm thấy vui sướng thay Khương Xá như lúc này.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy mùa xuân căng tràn sức sống đến vậy.
Tất thảy đều qua đi.
Cậu bỗng dưng dừng bước lại, Khương Xá ngẩn ra, quay đầu lại mê man nhìn cậu.
“Sao thế?”
Lâm Gia giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa hai má Khương Xá, thấp giọng nói: “A Xá, cậu muốn làm gì thì cứ làm.”
Khương Xá dừng một chút, đè lại tay cậu, nghiêng đầu đi cọ cọ lòng bàn tay của cậu, bất đắc dĩ nói: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Hắn muốn thử xem, nhưng hắn thấy rất khó mở miệng nói ra, thậm chí lý trí nói rằng đây là việc không nên. Cho nên hắn nghĩ chỉ hát cho Lâm Gia nghe là tốt rồi, nếu như Lâm Gia cũng yêu thích giọng hát của hắn thì cho dù không thể thực hiện được, tâm lý tiếc nuối cũng sẽ hơi hơi giảm bớt.
Hắn muốn thử xem, nhưng hắn cũng không có ý định thực hiện.
Thật không nên.
Hiện thực không cho phép.
Có thể Lâm Gia quá nhạy cảm, nếu như chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim cậu, có lẽ mọi thứ sẽ nổ tung mất.
Lâm Gia không cho hắn có cơ hội nói chuyện, “Cho dù cậu muốn làm gì thì cứ đi thử đi, chúng ta bây giờ đã không còn khổ như trước nữa, việc ăn, mặc, ở, đi lại cũng đã lo được, nếu dì Cảnh Trực biết chắc chắn cũng sẽ ủng hộ cậu, nếu không có kết quả cũng không sao, tớ nhất định sẽ thi đậu, đến lúc đó mọi chuyện rồi sẽ khác, hơn nữa ——” cậu tỉ mỉ vuốt nhẹ khóe mắt của hắn, nghiêm túc chuyên chú nhìn hắn, “Cậu hát rất hay.”
Ngoại hình hai người đã thu hút không ít sự chú ý của người khác.
Nhưng bọn họ không để ý đến cái nhìn của người khác.
Khương Xá lặng yên chốc lát, trong mắt ánh lên sự kìm nén, do dự, giãy dụa, trong con ngươi đen nhánh dường như vài giọt nước mắt đang rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, hắn bỗng dưng ôm Lâm Gia vào trong lồng ngực, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lâm Gia, cậu là người thương tớ nhất, ngay cả tớ nghĩ gì cậu cũng biết rõ, chặn lại mọi lời tớ định nói, may mà chúng ta không phải là kẻ thù, không thì tớ đã sớm chết dưới tay cậu.”
Lâm Gia rũ mắt, ngữ điệu dịu dàng, “Nhưng mà ở bất cứ khía cạnh nào, cậu cũng giỏi hơn tớ một bậc, hơn nữa, tớ sẽ không làm tổn thương cậu đâu.”
Cậu không có nói thêm nữa, bất luận là ngón tay đang run rẩy của Khương Xá, hay là trái tim đang đập dữ dội của cậu, cũng không cần nhiều lời, như vậy là tốt rồi.
Sau khi bọn họ về đến nhà, phát hiện bầu không khí trong nhà dì Cảnh Trực khác hẳn mọi hôm.
Khương Xá gõ hai cánh cửa đang đóng chặt, dì Cảnh Trực mở cửa với sắc mặt chán nản, nở nụ cười xin lỗi với hắn, “Ngày hôm nay trong nhà có khách đặc biệt tới thăm, dì xin lỗi.”
Khương Xá hiểu ý gật gật đầu, sau khi rời đi lại liếc mắt nhìn Lâm Gia, ánh mắt cùng dừng lại ở chiếc ô tô có giá trị không nhỏ dưới lầu, hình như dì Cảnh Trực với vị khách kia nói chuyện không mấy vui vẻ.
Hôm sau Khương Xá đúng hẹn gặp mặt với bọn Điền Hựu, cậu trai đánh đàn ghita tên là Phương Chính, cô bé đánh trống tên là Tôn Tuyết Tử, Điền Hựu chỉ phụ trách tổ chức nên không tham gia vào. Tới lui cũng hơn nửa tháng, lúc này hát chính ban đầu Lâm Mậu dường như vì thất tình mà quay trở lại ban nhạc, sau khi nghe đồng đội sỉ vả không thương tiếc thì ủ rũ cúi đầu ngồi bên cạnh nghe bọn Khương Xá ca hát.
Cuối cùng rầu rĩ không vui mà nói: “Ông trời thật chẳng cho ai bát cơm giống nhau cả.”
Khương Xá nghe thấy, quẹt mồ hôi ngồi vào chỗ trống bên cạnh, vừa cầm bình nước vừa nói: “Cậu hát đi, tớ uống ngụm nước.”
Lúc trước Lâm Mậu có chơi bóng rổ cùng hắn, quan hệ khá thân thiết, nghe vậy liền cười, đập hắn một cái, “Cậu nghĩ tớ là ai hả, bảo hát là hát được à?”
Khương Xá cản được nấm đấm của hắn cười, “Hát chính.”
Tôn Tuyết Tử không nhịn được gõ gõ trống, “Ai cũng được, nhanh lên chút.”
Lâm Mậu lắc lắc đầu, “Thật là một lũ bạn sống không có trái tim.” Nói xong liền đi tới.
Lâm Gia biết vị trí tập luyện của bọn họ, thỉnh thoảng sẽ tới tìm Khương Xá, cậu thân thiện dễ gần, ngoại hình lại ưa nhìn nên rất nhanh đã làm quen hết với mọi người. Nhưng mà mỗi lần cậu tới đây đều là tìm Khương Xá, bầu không khí giữa hai người người khác hoàn toàn không thể xen vào được, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ bị mọi người trêu chọc.
Mặc dù bị trêu chọc nhưng mọi người cũng chưa từng nói gì quá đáng, có một số việc tự mình hiểu ý là được rồi, đem ra nói thì lại không được hay cho lắm.
Có một lần bọn họ đi trước, Phương Chính thả đàn ghi ta, lén lén lút lút liếc nhìn bóng lưng của bọn họ, sau đó quay đầu nói với Điền Hựu đang chờ ba người: “Ha, tớ nói nghe nè, tớ thấy bọn họ nắm tay nhau đi về.”
Dạ tiệc sắp đến, Điền Hựu là người chủ trì chính nên đang cầm bản thảo lẩm bẩm.
Lâm Mậu cầm điện thoại di động si mê ngắm nhìn ảnh người đẹp.
Tôn Tuyết Tử hôm nay bà dì “ghé thăm”, buồn bực gõ gõ trống, gọi hồn hai người kia trở lại, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Phương Chính nói: “Mắc mớ gì tới cậu, liên quan gì đến tôi.”
Phương Chính uống hơi nhiều nước, vừa định đi vệ sinh lại bị dọa cho hết muốn đi.
Hắn thuận miệng nói, vội vàng gật đầu, “Đúng đúng đúng, cậu nói có lí lắm, rất có lí.”
Vì vậy hai người kia lại tiếp tục chuyện đang dang dở.
Cách đó không xa, Khương Xá với Lâm Gia vì quên đồ mà quay trở lại, lặng lẽ xoay người.
“A Xá, chúng ta có những người bạn rất tốt.”
Ánh mắt Khương Xá như đang cười, không nói gì.
Cuối cùng bọn họ biểu hiện trên sân khấu cũng khá tốt, đương nhiên Khương Xá cũng không có cơ hội lên sàn, hắn không phải học sinh chính thức. Lúc người khác hỏi, mấy người kia đều đắc ý nói, bọn họ không phải ba người mà có bốn người, khi bọn họ biểu diễn trên sân khấu còn có một người ở phía sau xông pha chiến đấu.
Học sinh tự thành lập ban nhạc, đối với mấy nam sinh nữ sinh trẻ tuổi đều là một việc rất ngầu, rất nhanh, ngay cả Khương Xá cũng được mọi người biết. Vốn là chỉ có một ít nữ sinh biết đến hắn, lại thêm đám bạn cùng chơi bóng rổ thêm mắm dặm muối, nên hiện tại ngay cả nam sinh cũng không ít người biết đến hắn.
Huống chi, ban nhạc bọn họ cũng không giải tán, sau khi kết thúc thi đấu, trong các góc trường học thường thường sẽ có thanh âm của bọn họ. Khác với mấy người kia, Khương Xá rất nghiêm túc, hắn học được cách đánh đàn ghi ta từ Phương Chính, từ Tôn Tuyết Tử học được cách chơi trống, lại từ Lâm Mậu học được rất nhiều thứ —— Lâm Mậu là một nghệ thuật gia.
Lâm Gia cũng vậy, người biết đến cậu càng ngày càng nhiều, nhưng mà người biết đến cậu không giống với Khương Xá cho lắm.
Có lẽ là vì Lý Tín Điền đã ngỏ lời với các giáo viên trong trường nên mỗi khi Lâm Gia gặp phải vấn đề gì không hiểu thì luôn có giáo viên sẵn sàng giảng giải cho cậu. Dù sao thì kiến thức của những giáo viên này rất rộng và đa dạng, giáo viên môn nào cũng có, thậm chí còn có thầy giáo nhiệt tình gọi cậu đến phòng học học cùng.
Cậu là học sinh ưu tú trong lòng đại đa số giáo viên, là học bá trong lòng đại đa số học sinh.
Thời gian như thoi đưa, nửa năm đã trôi qua.
Kì tự thi sắp bắt đầu, trong lúc đó Khương Xá cùng bạn bè tách ra, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, một tấm poster nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân hắn.
Khương Xá ôm cậu không nhúc nhích, buồn buồn nói: “Vừa nãy tớ đi hát.”
“Hát?” Ánh mắt thoáng hoảng hốt, cậu xoa xoa quả đầu xù trên bả vai, thấp giọng hỏi: “Vui không?”
Khương Xá trầm mặc chốc lát, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ừm, chơi rất vui, lần đầu tiên tớ có cảm giác này, lúc mới bắt đầu cảm thấy không quen lắm, cuối cùng dần dần thì bị chi phối, giống như quên đi rất nhiều chuyện, nhưng cũng giống như nhớ rất nhiều chuyện cũ, sau đó bọn họ dường như rất thích…” Nói tới đây, hắn bắt đầu ngập ngừng.
Lâm Gia cúi đầu, nhìn thấy màu hồng trên tai chàng trai, giây phút này cậu có cảm giác mình nghe thấy tiếng sôi trào trong lòng, cảm giác chua xót xen lẫn xiêu lòng.
“A Xá.” Cậu ôm chặt Khương Xá, thẹn thùng nói: “Không thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của cậu.”
“Tớ biết.” Khương Xá ảo não cọ cọ, “Tớ không muốn lừa cậu, bởi vì muốn nói với cậu nên mới thành ra như vậy, muốn dương dương đắc ý cho cậu biết, cậu không được giễu cợt tớ.”
Lần đầu tiên hát đã có người thích, phàm là ai đều cũng sẽ cảm thấy phấn khởi, nhưng hắn không muốn cho người khác biết những tâm tư nhỏ nhoi này, chỉ muốn thẳng thắn giãi bày với Lâm Gia.
Lâm Gia lập tức nói: “Tớ muốn nghe.”
Khương Xá lúc này mới ngẩng đầu lên, khóe mắt đuôi mày ngập tràn hạnh phúc, “Tớ hát cho cậu nghe.”
Chạng vạng, dân đi làm cũng đến giờ tan ca, tiếng động cơ ô tô và tiếng chuông xe đạp trộn lẫn vào nhau, hòa với tiếng than thở uể oải và tiếng cười nói của thanh niên.
Con đường này không yên tĩnh chút nào cả!
Lâm Gia lại vứt hết mọi thứ ra sau đầu. Chàng trai bên người nhẹ nhàng ngâm nga, đây là lần đầu tiên Lâm Gia nghe Khương Xá hát, giọng hát vô vàn sắc màu, giai điệu vui tươi, tiếng ca trong trẻo, gia điệu u buồn, giọng hát trầm thấp…
Hát trước mặt Lâm Gia, hắn giống như rất ngượng ngùng, hai bàn tay siết chặt cũng dần ửng hồng.
Nhưng cho dù Khương Xá có trở thành người thế nào, Lâm Gia vẫn cảm thấy hắn đang tỏa sáng trong bóng tối. Nhớ tới dáng hình Khương Xá ngày đó ôm cậu nói mình không thể trở thành cảnh sát, tâm tình nặng trĩu của Lâm Gia dần dần trở nên phấn chấn, cậu chưa từng cảm thấy vui sướng thay Khương Xá như lúc này.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy mùa xuân căng tràn sức sống đến vậy.
Tất thảy đều qua đi.
Cậu bỗng dưng dừng bước lại, Khương Xá ngẩn ra, quay đầu lại mê man nhìn cậu.
“Sao thế?”
Lâm Gia giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa hai má Khương Xá, thấp giọng nói: “A Xá, cậu muốn làm gì thì cứ làm.”
Khương Xá dừng một chút, đè lại tay cậu, nghiêng đầu đi cọ cọ lòng bàn tay của cậu, bất đắc dĩ nói: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Hắn muốn thử xem, nhưng hắn thấy rất khó mở miệng nói ra, thậm chí lý trí nói rằng đây là việc không nên. Cho nên hắn nghĩ chỉ hát cho Lâm Gia nghe là tốt rồi, nếu như Lâm Gia cũng yêu thích giọng hát của hắn thì cho dù không thể thực hiện được, tâm lý tiếc nuối cũng sẽ hơi hơi giảm bớt.
Hắn muốn thử xem, nhưng hắn cũng không có ý định thực hiện.
Thật không nên.
Hiện thực không cho phép.
Có thể Lâm Gia quá nhạy cảm, nếu như chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim cậu, có lẽ mọi thứ sẽ nổ tung mất.
Lâm Gia không cho hắn có cơ hội nói chuyện, “Cho dù cậu muốn làm gì thì cứ đi thử đi, chúng ta bây giờ đã không còn khổ như trước nữa, việc ăn, mặc, ở, đi lại cũng đã lo được, nếu dì Cảnh Trực biết chắc chắn cũng sẽ ủng hộ cậu, nếu không có kết quả cũng không sao, tớ nhất định sẽ thi đậu, đến lúc đó mọi chuyện rồi sẽ khác, hơn nữa ——” cậu tỉ mỉ vuốt nhẹ khóe mắt của hắn, nghiêm túc chuyên chú nhìn hắn, “Cậu hát rất hay.”
Ngoại hình hai người đã thu hút không ít sự chú ý của người khác.
Nhưng bọn họ không để ý đến cái nhìn của người khác.
Khương Xá lặng yên chốc lát, trong mắt ánh lên sự kìm nén, do dự, giãy dụa, trong con ngươi đen nhánh dường như vài giọt nước mắt đang rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, hắn bỗng dưng ôm Lâm Gia vào trong lồng ngực, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lâm Gia, cậu là người thương tớ nhất, ngay cả tớ nghĩ gì cậu cũng biết rõ, chặn lại mọi lời tớ định nói, may mà chúng ta không phải là kẻ thù, không thì tớ đã sớm chết dưới tay cậu.”
Lâm Gia rũ mắt, ngữ điệu dịu dàng, “Nhưng mà ở bất cứ khía cạnh nào, cậu cũng giỏi hơn tớ một bậc, hơn nữa, tớ sẽ không làm tổn thương cậu đâu.”
Cậu không có nói thêm nữa, bất luận là ngón tay đang run rẩy của Khương Xá, hay là trái tim đang đập dữ dội của cậu, cũng không cần nhiều lời, như vậy là tốt rồi.
Sau khi bọn họ về đến nhà, phát hiện bầu không khí trong nhà dì Cảnh Trực khác hẳn mọi hôm.
Khương Xá gõ hai cánh cửa đang đóng chặt, dì Cảnh Trực mở cửa với sắc mặt chán nản, nở nụ cười xin lỗi với hắn, “Ngày hôm nay trong nhà có khách đặc biệt tới thăm, dì xin lỗi.”
Khương Xá hiểu ý gật gật đầu, sau khi rời đi lại liếc mắt nhìn Lâm Gia, ánh mắt cùng dừng lại ở chiếc ô tô có giá trị không nhỏ dưới lầu, hình như dì Cảnh Trực với vị khách kia nói chuyện không mấy vui vẻ.
Hôm sau Khương Xá đúng hẹn gặp mặt với bọn Điền Hựu, cậu trai đánh đàn ghita tên là Phương Chính, cô bé đánh trống tên là Tôn Tuyết Tử, Điền Hựu chỉ phụ trách tổ chức nên không tham gia vào. Tới lui cũng hơn nửa tháng, lúc này hát chính ban đầu Lâm Mậu dường như vì thất tình mà quay trở lại ban nhạc, sau khi nghe đồng đội sỉ vả không thương tiếc thì ủ rũ cúi đầu ngồi bên cạnh nghe bọn Khương Xá ca hát.
Cuối cùng rầu rĩ không vui mà nói: “Ông trời thật chẳng cho ai bát cơm giống nhau cả.”
Khương Xá nghe thấy, quẹt mồ hôi ngồi vào chỗ trống bên cạnh, vừa cầm bình nước vừa nói: “Cậu hát đi, tớ uống ngụm nước.”
Lúc trước Lâm Mậu có chơi bóng rổ cùng hắn, quan hệ khá thân thiết, nghe vậy liền cười, đập hắn một cái, “Cậu nghĩ tớ là ai hả, bảo hát là hát được à?”
Khương Xá cản được nấm đấm của hắn cười, “Hát chính.”
Tôn Tuyết Tử không nhịn được gõ gõ trống, “Ai cũng được, nhanh lên chút.”
Lâm Mậu lắc lắc đầu, “Thật là một lũ bạn sống không có trái tim.” Nói xong liền đi tới.
Lâm Gia biết vị trí tập luyện của bọn họ, thỉnh thoảng sẽ tới tìm Khương Xá, cậu thân thiện dễ gần, ngoại hình lại ưa nhìn nên rất nhanh đã làm quen hết với mọi người. Nhưng mà mỗi lần cậu tới đây đều là tìm Khương Xá, bầu không khí giữa hai người người khác hoàn toàn không thể xen vào được, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ bị mọi người trêu chọc.
Mặc dù bị trêu chọc nhưng mọi người cũng chưa từng nói gì quá đáng, có một số việc tự mình hiểu ý là được rồi, đem ra nói thì lại không được hay cho lắm.
Có một lần bọn họ đi trước, Phương Chính thả đàn ghi ta, lén lén lút lút liếc nhìn bóng lưng của bọn họ, sau đó quay đầu nói với Điền Hựu đang chờ ba người: “Ha, tớ nói nghe nè, tớ thấy bọn họ nắm tay nhau đi về.”
Dạ tiệc sắp đến, Điền Hựu là người chủ trì chính nên đang cầm bản thảo lẩm bẩm.
Lâm Mậu cầm điện thoại di động si mê ngắm nhìn ảnh người đẹp.
Tôn Tuyết Tử hôm nay bà dì “ghé thăm”, buồn bực gõ gõ trống, gọi hồn hai người kia trở lại, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Phương Chính nói: “Mắc mớ gì tới cậu, liên quan gì đến tôi.”
Phương Chính uống hơi nhiều nước, vừa định đi vệ sinh lại bị dọa cho hết muốn đi.
Hắn thuận miệng nói, vội vàng gật đầu, “Đúng đúng đúng, cậu nói có lí lắm, rất có lí.”
Vì vậy hai người kia lại tiếp tục chuyện đang dang dở.
Cách đó không xa, Khương Xá với Lâm Gia vì quên đồ mà quay trở lại, lặng lẽ xoay người.
“A Xá, chúng ta có những người bạn rất tốt.”
Ánh mắt Khương Xá như đang cười, không nói gì.
Cuối cùng bọn họ biểu hiện trên sân khấu cũng khá tốt, đương nhiên Khương Xá cũng không có cơ hội lên sàn, hắn không phải học sinh chính thức. Lúc người khác hỏi, mấy người kia đều đắc ý nói, bọn họ không phải ba người mà có bốn người, khi bọn họ biểu diễn trên sân khấu còn có một người ở phía sau xông pha chiến đấu.
Học sinh tự thành lập ban nhạc, đối với mấy nam sinh nữ sinh trẻ tuổi đều là một việc rất ngầu, rất nhanh, ngay cả Khương Xá cũng được mọi người biết. Vốn là chỉ có một ít nữ sinh biết đến hắn, lại thêm đám bạn cùng chơi bóng rổ thêm mắm dặm muối, nên hiện tại ngay cả nam sinh cũng không ít người biết đến hắn.
Huống chi, ban nhạc bọn họ cũng không giải tán, sau khi kết thúc thi đấu, trong các góc trường học thường thường sẽ có thanh âm của bọn họ. Khác với mấy người kia, Khương Xá rất nghiêm túc, hắn học được cách đánh đàn ghi ta từ Phương Chính, từ Tôn Tuyết Tử học được cách chơi trống, lại từ Lâm Mậu học được rất nhiều thứ —— Lâm Mậu là một nghệ thuật gia.
Lâm Gia cũng vậy, người biết đến cậu càng ngày càng nhiều, nhưng mà người biết đến cậu không giống với Khương Xá cho lắm.
Có lẽ là vì Lý Tín Điền đã ngỏ lời với các giáo viên trong trường nên mỗi khi Lâm Gia gặp phải vấn đề gì không hiểu thì luôn có giáo viên sẵn sàng giảng giải cho cậu. Dù sao thì kiến thức của những giáo viên này rất rộng và đa dạng, giáo viên môn nào cũng có, thậm chí còn có thầy giáo nhiệt tình gọi cậu đến phòng học học cùng.
Cậu là học sinh ưu tú trong lòng đại đa số giáo viên, là học bá trong lòng đại đa số học sinh.
Thời gian như thoi đưa, nửa năm đã trôi qua.
Kì tự thi sắp bắt đầu, trong lúc đó Khương Xá cùng bạn bè tách ra, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, một tấm poster nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook